Chương 5
Ký ức xa xôi
Trong một lớp học tiểu học, các em nhỏ đang ngồi tô vẽ những bức tranh theo ý thích của mình. Cô giáo trẻ vừa mới ra trường đi tới đi lui hai dãy lớp chỉnh sửa cho bọn trẻ.
- Cô ơi, cô xem em tô thế này có đẹp chưa ạ? - Một em học trò ngẩng đầu nhìn cô giáo môn Mỹ Thuật của mình gọi khẽ.
Cô giáo liền quay người bước về phía em ấy, em ấy liền cầm bức tranh của mình giơ lên khoe:
- Cô xem em vẽ có giống không?
Cô giáo vừa nhìn thấy bức tranh của em học trò thì ngẩn ra im lặng khiến em học trò sốt ruột lắc tay cô hỏi:
- Cô ơi, bức tranh em vẽ có giống cỏ bốn lá hay không cô?
- Giống... giống lắm... - Cô giáo trẻ thở dài nói, vẻ mặt trở nên buồn hơn; lặng lẽ quay lưng bước lên bục giảng, cầm cây cọ cũ trong hộp vẽ của mình nhìn mãi không rời mắt.
- Cô ơi, cây cọ của cô cũ rồi, sao cô không bỏ đi cô? - Một em đầu bàn nhìn cây cọ đã rụng bớt một ít lông trên đó bèn hỏi.
- Vì đây là kỷ vật mà người bạn đi xa đã tặng cô.
Đã mười ba năm trôi qua rồi, thời gian đúng là qua quá nhanh. Khi bạn cứ mãi bước đi về phía trước, đến khi quay đầu lại, nhận ra tất cả chỉ còn là dĩ vãng xa xăm.
Cô giáo trẻ chạy xe trên con đường mòn nhỏ qua một cánh đồng lúa, một cơn gió lặng lẽ thổi qua cánh đồng khiến những ngọn lúa xanh trĩu hạt đong đưa nhịp nhàng, lăn tăn như những ngọn sóng rất đẹp. Cảnh tượng khiến lòng người chìm đắm.
“Trừ khi gió mãi mãi không thổi trên cánh đồng nữa thì anh mới quên nơi đây.” - Cô giáo trẻ nhớ lại lời hứa của một người bạn lúc nhỏ, lời hứa cô mãi mãi khắc ghi, nhưng người ấy liệu có còn nhớ hay đã lãng quên và để gió cuốn đi lời hứa năm nào.
“Thiên Phong, hiện giờ anh ra sao rồi? Có còn nhớ đến em và các bạn hay không? Em đã nói, người miền quê rất nghĩa tình, nếu là bạn rồi, họ mãi mãi không quên người bạn của mình.”
Việt Phương vẫn còn giữ bộ bút và màu vẽ.
- Việt Phương! Con có liên lạc được với con Thảo không? - Thím Sương, mẹ của Thảo nhìn thấy Việt Phương đi ngang liền chạy lại hỏi.
- Dạ, con chưa liên lạc được với Thảo thím à. - Việt Phương lắc đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của thím Sương đáp.
- Trời ơi, cái con nhỏ này! Không hiểu xảy ra chuyện gì mà nó chẳng thèm về nhà này nữa, một cú điện thoại cũng không thấy. Mấy tháng nay thím với chú của con lo lắng quá chừng. - Thím Sương rưng rưng nước mắt nói.
- Thím à, Thảo nó lớn rồi, nó tự biết chăm sóc mình mà. Chú thím đừng lo, chắc tại dạo này nó bận quá nên quên gọi điện thoại về nhà thôi. - Việt Phương thấy thím Sương rưng rưng nước mắt vì lo lắng cho con gái mình thì vỗ về thím an ủi, mong thím bớt lo lắng.
- Nhưng mà đã hơn hai tháng nay rồi còn gì. Biết vậy hồi đó nhất quyết không cho nó lên thành phố ở. Biết bao nhiêu cô gái lên thành phố đều trở thành... - Thím Sương nói đến đây thì bật khóc, nghĩ đến cảnh con gái bị người ta lừa bán đi làm gái mại dâm thì kinh sợ.
- Thím yên tâm đi, Thảo nó đâu phải là đồ ngốc đâu. Hơn nữa, ở thành phố nó có công việc đàng hoàng mà, làm sao lại bị sa vào những chỗ đó được. - Việt Phương mỉm cười giải thích.
- Thím định lên thành phố một chuyến tìm nó, khổ nỗi từ lúc nó lên thành phố ở đi làm, thím chưa có lên lần nào hết. Mà thành phố thì đường nhiều quá, thím sợ không khéo mình sẽ đi lạc mất. - Thím Sương kéo chiếc áo bà ba của mình lên lau nước mắt nói trong nghẹn ngào.
- Thôi thím, cuối tuần con lên thành phố thăm ba mẹ, sẵn con ghé qua nhà Thảo hỏi xem thế nào giúp chú thím. Nếu gặp nó con sẽ bảo nó gọi cho chú thím ngay. Chú thím không cần lên chi cho mất công, không quen đường dễ bị lạc, không khéo còn bị gạt nữa đó.
- Vậy con chịu khó giúp chú thím nhé! - Thím Sương nghe vậy thì mừng rỡ, nắm lấy tay Việt Phương cám ơn. - Khi nào con đi báo thím biết một tiếng nha, thím gửi ít đồ lên cho nó; tội nghiệp, ở một mình chẳng biết có ăn uống tử tế không? Không khéo ngã bệnh ra thì khổ. - Dường như thím nghĩ ra điều gì, hốt hoảng kêu lên. - Có khi nào nó bị bệnh không? Nên mới không gọi điện về nhà.
- Không có đâu thím, nếu có bệnh thì nó cũng gọi điện thoại về nhà báo thím ngay, chắc nó bận nhiều việc nên quên cả gọi thôi. Với lại nó ở chung nhà bạn mà, có gì thì bạn nó sẽ giúp. Thím đừng lo! - Việt Phương an ủi thím.
- Vậy thôi thím về. Cám ơn con nhiều nha! Thím về nấu cơm cho chú con đây.
Thím Sương đi rồi, Việt Phương nhìn theo bóng của thím thì thở dài, thương cho tấm lòng của người mẹ với con cái. Việt Phương nghĩ đến mẹ mình, tình cảm hai mẹ con vẫn cứ vậy, không nóng cũng không lạnh, từ đó đến giờ, cô từ chối quay trở lại thành phố, cứ ở lại nơi này đi học. Thậm chí là khi đi học đại học, cô cũng thuê nhà trọ ở riêng bên ngoài.
Sau khi tốt nghiệp, cô từ chối công việc ba mẹ xin cho mà quay trở về quê làm giáo viên dạy Mỹ Thuật. Nhưng hàng tuần cô vẫn lên nhà thăm ba mẹ, nhất là khi Việt Tình đi du học.
Ngày cuối tuần, Việt Phương đi lên thăm ba mẹ, cô ở chơi một lát thì xin phép chạy đến nhà trọ của Thảo. Ở đây, Việt Phương gặp được cô bạn cùng phòng của Thảo bèn hỏi rõ. Thì ra Thảo bận đi chụp hình, vì bị mất điện thoại nên quyết định xài số điện thoại mới luôn. Việt Phương liền xin số điện thoại của Thảo để gọi.
“Tao mấy bữa nay bận quá, vừa xuống sân bay nè. Mày đến rước tao nha, tao đỡ tốn tiền taxi!” - Thảo nói bằng giọng uể oải trong điện thoại.
“Được rồi, mày chờ một tí đi, tao đến đón mày ngay.” - Việt Phương chẳng từ chối mà đáp.
Tạm biệt người bạn kia, Việt Phương lái xe chạy thẳng đến sân bay. Chiếc xe tay ga ba mua cho cô chạy êm trên đường phố thật thoải mái. Chẳng mấy chốc, Việt Phương đã đến sân bay, cô gửi xe rồi chạy vào bên trong tìm kiếm Thảo.
Mải lo nhìn, cô không để ý nên va vào một người đang đi tới.
- Xin lỗi, xin lỗi...
Việt Phương vội mở miệng xin lỗi, nhưng sau đó cô ngẩn người giương mắt nhìn gương mặt người đó không chớp. Người cô va vào là một chàng trai hơn cô vài tuổi nhưng trông rất phong độ. Anh ta bận một bộ vest đen, dường như được may rất cẩn thận và sang trọng, cho thấy là người có tiền. Tự nhiên cô thấy gương mặt lạnh lùng xa lạ.
- Cô nhìn đủ chưa? Nếu nhìn đủ rồi thì mau nhấc chân ra khỏi tập tài liệu của tôi đi!
- Xin lỗi! - Việt Phương giật mình nhìn xuống, quả nhiên cô đang giẫm lên một bìa sơ mi. Cô vội xin lỗi, nói xong thì nhấc chân ra khỏi tập tài liệu.
Chàng trai đó hừ lạnh, cúi người xuống nhặt tài liệu của mình lên rồi bỏ đi ngay.
- Việt Phương! - Thảo từ trong ghế ngồi chờ ở sân bay đứng dậy kéo vali đi tới gọi. - Bên này.
- Ừ, biết rồi. - Việt Phương rời ánh nhìn khỏi anh chàng đó rồi đi về phía Thảo.
Bước chân đang chuyển động bỗng khựng lại, anh quay đầu nhìn lại cô gái lúc nãy. “Việt Phương”, cái tên này anh chưa từng nghe nhưng vì sao lại cảm giác rất thân thiết, dường như đặc biệt thích cái tên này. Nhưng khi anh quay lại, chỉ thấy bóng lưng của cô ta mà thôi. Lúc nãy anh không để ý đến cô cho lắm, khi quay lại nhìn thấy cô cao gầy, dáng mảnh khảnh nhưng trông rất khỏe mạnh, tóc cột cao để lộ cái cổ thon thả; quần áo cô mặc trông bình dị, chẳng giống chút nào với các cô gái ở thành phố.
Nhưng anh nhanh chóng quay đi; dù sao anh cũng không quen biết cô gái này nên không quá bận tâm cho lắm, cũng không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ đến người khác.
- Jonny! - Giọng một cô gái reo vui gọi tên anh, cô ấy đang vẫy tay về hướng anh.
Anh đưa mắt nhìn về cô gái đang chạy đến bên mình kia. Cô có gương mặt đẹp, làn da trắng không tì vết, mái tóc suôn mượt uốn lượn bồng bềnh càng tô điểm cho vẻ đẹp của cô. Cô vừa chạy đến đã nhào vào lòng anh ôm chặt đầy sự quyến luyến, nũng nịu nói với anh bằng tiếng Anh:
- You finally returned, a few months ago I miss you so much! (Cuối cùng anh cũng trở về, mấy tháng nay em nhớ anh nhiều lắm).
Mặc dù thời đại này không còn cổ hủ, mặc dù đây là sân bay, người người có thể bày tỏ cảm xúc khi gặp lại người thân của mình, nhưng cô ôm chặt lấy anh không rời khiến cho nhiều người qua lại đưa mắt nhìn về phía họ. Anh không hề phiền hà gì trước thái độ thân mật của cô hay trước ánh mắt soi mói của người ngoài, anh còn ôm lấy cô hôn lên môi cô một cái đáp lại sự nhớ nhung của cô mấy tháng nay. Người lớn lên ở nước ngoài như anh đối với mấy hành động thân mật thế này là điều hết sức tự nhiên. Huống hồ cô vừa là trợ lý vừa là bạn gái của anh.
- Why are you so late? (Sao anh về trễ vậy.) - Cô gái cuối cùng cũng buông anh ra, đưa mắt nhìn anh oán trách.
- The work is not yet complete, I must stay resolved before here. You sorted everything out yet? ( Công việc vẫn chưa hoàn thành, anh phải ở lại giải quyết hết rồi mới về đây. Em sắp xếp mọi việc hết chưa.) - Anh cũng đáp trả bằng tiếng Anh với cô, hai người luôn trao đổi với nhau bằng tiếng Anh đã quen, ít khi họ dùng tiếng Việt. Anh cũng không hay dùng tiếng Việt nói chuyện cho lắm, chỉ thỉnh thoảng nói tiếng Việt với em trai anh mà thôi.
- I work, you kept reassuring. I have informed all members of your treatment then. You rest, tomorrow we will start the meeting. - (Em làm việc, anh cứ yên tâm. Em đã thông báo hết cho các thành viên ban quản trị rồi. Anh về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu buổi họp.) - Cô gái nhìn anh mỉm cười tự tin đáp.
- Ừhm.
Sau cái gật đầu của anh, cả hai người hướng ra nhà để xe. Anh không muốn thông báo trước sự trở về của mình cho nên ngoài bạn gái ra, chẳng ai trong công ty biết anh trở về cả.
- At you for a long time? Sorry! I to pick you a little late. Street today crowded. (Lúc nãy anh chờ lâu không? Xin lỗi! Em đến rước anh hơi trễ. Đường hôm nay đông quá.) - Cô bạn gái choàng tay qua eo anh, đầu hơi tựa vai anh nói.
- Find something to eat before we go, airplane food is bad! - (Chúng ta tìm cái gì ăn trước đi, đồ ăn trên máy bay thật là tệ.) - Anh lên tiếng đề nghị.
- OK!
Cả hai nhanh chóng vào xe và lái đi ra khỏi sân bay.
Việt Phương và Thảo cùng nhau ra ngoài đón xe buýt về nhà. Thảo kể lể về chuyến đi chán ngắt của mình và không ngừng ca thán công ty bóc lột sức lao động của cô. Việt Phương chỉ có thể thở dài, im lặng nghe Thảo than vãn; cô bạn này, bắt đầu lên thành phố là không ngừng ca thán, bởi vì chẳng thể nào sánh được với nữ sinh thành phố. Trong khi Việt Phương lại thấy nữ sinh thành phố ngoài những người có tiền, biết xoe xua trưng diện ra, còn khối nhà bình dị, thậm chí cuộc sống của họ còn vất vả hơn cuộc sống dưới quê cô nhiều.
Một chiếc xe chạy ngang qua họ, gương mặt người ngồi ghế lái phụ vô cùng quen thuộc khiến Thảo ấp úng chỉ tay nói không rõ lời:
- Kia... kia có phải chị Việt Tình hay không?
Việt Phương ngẩng đầu nhìn lên, chiếc xe đã chạy qua họ rồi, chỉ còn cái bóng phía sau mà thôi. Chiếc xe hơi đó thật sang trọng, nhìn màu sắc thôi cũng biết là nó rất đắt tiền. Thảo thúc giục Việt Phương ngay:
- Mau mau gọi cho chị Việt Tình mau lên, bảo chị ấy quay lại đón chúng ta!
- Thôi đi! Đó đâu phải là xe của chị ấy, không thấy người khác chở chị ấy hay sao? Gọi điện bảo chị ấy quay lại sẽ khiến chị ấy khó xử lắm. Chịu khó đi xe buýt đi! - Việt Phương lắc đầu đáp, cô cũng không dám chắc người đó là Việt Tình, mà cho dù là Việt Tình, cô cũng không muốn gọi điện.
Từ lúc cô về quê, hai chị em càng lúc càng xa cách nhau hơn. Khi lớn, cô trở về nhà sống để đi học đại học thì Việt Tình lại đi du học. Cho nên hai chị em chỉ thường đối đáp với nhau vài câu giống như xã giao, hoàn toàn khác chị em gái thông thường, chứ đừng nói là chị em gái sinh đôi có linh cảm với nhau.
Việt Tình quyết định về Việt Nam chứ không tiếp tục ở nước ngoài làm việc, thì Việt Phương chọn về quê dạy học.
Nói đến việc cô về quê dạy học, mẹ cô quả thật là giận vô cùng. Bà vốn không thích cô theo học Mỹ Thuật, muốn cô theo bên kinh tế, cuộc sống sau này mới khá được. Cũng may còn có ba cô, ông Việt Tuyên ủng hộ cô nên đã khuyên mẹ cho cô:
- Con thích cái gì thì cứ để nó theo học cái đó. Bà ép con như vậy, sau này nó có vui với công việc của nó hay không? Vẽ tranh cũng tốt, không ai mua thì treo trong nhà. Cùng lắm sau này, bà kiếm cho nó tấm chồng tốt là được rồi. Chẳng phải dưới tay bà còn cả đám lính độc thân tài giỏi hay sao? Con gái chúng ta xinh đẹp như thế, bọn nó cầu còn không được nữa là.
Biết là kế hoãn binh của ba hòng xoa dịu mẹ, Việt Phương cũng không phản bác gì về việc mẹ làm mai cho mình một anh chàng nào đó, cô chỉ gật gù công nhận lời ba cô đúng. Mẹ cô thấy vậy đành phải nhượng bộ cho cô thi vào trường Mỹ Thuật.
Nhưng sau khi học xong, cô vội vàng xin về quê dạy. Cũng may, chú Nhân là hiệu phó trong trường tiểu học quê cô, nên việc xin vào cũng không khó khăn mấy.
Mẹ cô tất nhiên là nổi trận lôi đình, còn mắng ba cô lừa gạt bà, cũng may Việt Tình trở về, mẹ cô mới dịu lại. Trong mắt bà, đứa con gái lớn luôn là đứa con tài giỏi nhất, Việt Phương xem như là bất hạnh của bà. Việt Phương cũng không để ý thái độ của mẹ quá nhiều, cô cứ vô tư sống cuộc sống giản dị của một giáo viên Mỹ Thuật.
Thảo muốn đến gặp Việt Tình, hy vọng Việt Tình giúp cô công việc mới đỡ vất vả hơn, nên nằn nì Việt Phương đưa đến nhà. Cả hai đi xe buýt về nhà cô, sau đó đi bộ vào nhà một đoạn.
- Bà phải nói giúp tui nha! Tui chán cái công việc này lắm rồi. - Thảo cất giọng nài nỉ Việt Phương. - Nếu tui mà có người chị tài giỏi như chị Việt Tình, tui tự hào biết bao nhiêu. Vừa đi du học về đã vào ngay công ty lớn làm việc, còn là chức vụ trợ lý giám đốc nữa chứ.
Việt Phương thở dài, cô vừa giúp Thảo kéo vali, vừa cầm chai nước suối mát lạnh của mình cất bước về nhà, thật muốn thoát khỏi đứa bạn ồn ào này.
Chiếc xe lúc nãy chở Việt Tình đang chạy ngược chiều với đường cô đi. Chiếc xe ngang tàng chạy với tốc độ cao dù rằng đường vắng người. Nhưng đây là hẻm nhỏ chứ không là đường lộ, Việt Phương cảm thấy khó chịu, cô bĩu môi mắng thầm trong bụng. Trong khi Thảo cố nhìn rõ người ngồi ghế lái bên trong.
Trước mặt họ là một vũng bùn không lớn lắm, Việt Phương đang định nép vào phía mép đường để đi tránh vũng bùn kia thì chiếc xe lao nhanh qua khiến bùn bắn hết vào người cô và Thảo. Bất ngờ khiến Thảo la lên. Việt Phương quay đầu nhìn chiếc xe vẫn đang lao đi như không hề có chuyện gì xảy ra. Cô bực tức quăng mạnh chai nước khoáng dở dang trong tay mình về phía chiếc xe.
Từ nhỏ hay chơi mấy trò tạt lon, bắn chim nên cô nhắm rất chuẩn, chai nước văng đúng ngay kính xe sau làm cái “bang”.
Chiếc xe lập tức dừng lại.
Thảo thấy chiếc xe dừng lại thì lo lắng nắm lấy tay của Việt Phương lay mạnh nói:
- Trời ơi, bà điên hay sao vậy? Nếu lỡ trầy xe bị bắt đền thì sao hả? Loại xe đát tiền này, màu sơn của nó cũng đắt lắm có biết hay không? Chỉ là văng chút sình thôi mà, về nhà tắm một cái là xong.
- Sợ gì chứ? Chỉ là một chai nước thôi mà. Đường nhỏ như thế, anh ta dám ngang nhiên chạy xe đi vào. Làm văng sình lên người người ta mà còn bỏ chạy luôn, chẳng khác nào phường lưu manh trộm cướp cả! - Việt Phương ngang bướng cãi lại, cô quay mặt nhìn chiếc xe đang dừng lại kia, hất đầu tỏ vẻ thách thứ chủ nhân chiếc xe lùi lại bắt đền.
Jonny dừng xe lại, có chút bực mình khi bị văng một vật gì đó lên xe. Anh định lùi xe lại bước xuống nói chuyện phải quấy với mấy cái kẻ kia nhưng nhìn thấy bộ dạng bùn đất dính đầy cùng với cái hất đầu thách thức của Việt Phương, Jonny cũng hiểu anh đã vô tình chạy làm văng sình lên người cô, khiến cô nổi giận mà chọi gì đó lên xe anh; cũng nhận ra cô là cô gái vừa gặp khi nãy ở sân bay. Nhìn vẻ mặt thú vị của cô, Jonny khẽ cười. Anh lắc đầu rồi cho xe chạy tiếp.
- Phù... may quá! - Thảo mừng rỡ vuốt ngực reo lên.
- Đi thôi! - Việt Phương khinh khỉnh cười nhạt kéo vali đi về hướng nhà mình.
Vừa vào đến nhà, Việt Phương đã nhìn thấy mẹ mình, cô đang định lên tiếng chào mẹ thì đã thấy bà nhíu mày kêu lên:
- Sao hai đứa lại ra nông nổi này chứ?
- Dạ không có gì, bị văng trúng thôi. - Việt Phương đáp hờ hững trong khi Thảo vội vàng chào hỏi ba mẹ cô.
- Đi tắm đi, bẩn quá đi mất! - Việt Tình từ trên lầu đi xuống, cô đã thay một chiếc váy nhẹ mặc ở nhà, nhìn Thảo và Việt Phương khinh miệt nói.
- Là do... - Thảo định nói là do bạn trai của chị làm văng sình lên người họ, nhưng Việt Phương đã cắt ngang lời Thảo.
- Đi tắm nhanh lên, rít khó chịu quá!
Việt Phương chẳng buồn nhìn Việt Tình một cái, nói thật thì, cô vẫn còn giận Việt Tình vì những chuyện năm xưa; lại thêm cái giọng hách dịch của Việt Tình lúc này quả thật thấy rất khó nghe.
Tắm xong, cả hai cùng ngồi vào bàn ăn cơm với gia đình. Thảo hí hửng chọn ghế ngồi gần Việt Tình vì cô muốn trao đổi xin xỏ việc làm. Còn Việt Phương thích ngồi gần ba nhiều hơn; cảm giác được ba lo lắng, hỏi han thật ấm áp.
Cuối cùng thì Thảo cũng thành công trong việc nhờ Việt Tình cho mình một công việc trong công ty.
- Không thành vấn đề, là chỗ chị em, chị sẽ tìm cho em một công việc nhàn hạ một chút. - Việt Tình tỏ vẻ đắc ý đáp.
- Em cám ơn chị nhiều lắm ạ! - Thảo vui mừng reo lên.
- Để lúc nào, chị soạn ra tặng cho em mấy bộ quần áo thích hợp để mặc đi làm. - Việt Tình có lòng tốt nói với Thảo.
Thảo gật gù liên tục, cám ơn rối rít, nhìn Việt Tình như thể cha mẹ tái sinh. Việt Phương chẳng thích chút nào hết.
- Chị có mấy bộ quần áo mới, lát nữa em xem có vừa không! - Việt Tình ngẩng đầu nhìn Việt Phương bảo.
Việt Phương khẽ cười thầm trong bụng, xem ra làm em gái vẫn tốt hơn là người dưng nước lã như Thảo. Cô thì mặc quần áo mới, còn Thảo thì mặc những bộ quần áo đã thải ra của Việt Tình. Thật tình thì, nếu Thảo mặc những bộ đồ của Việt Tình mà đến công ty làm việc thì chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi; mặc lại đồ cũ của Việt Tình, người tinh mắt sẽ nhận ra ngay. Cô thật không biết phải nói thế nào với Thảo cả, đành thở dài giục:
- Ăn nhanh lên, chúng ta còn tranh thủ đem đồ đạc về phòng bà xong rồi về quê luôn.
- Chờ chút nữa đi, trời còn nắng quá, đi bộ dưới trời nắng không chịu nổi. - Thảo than thở, nghĩ đến cái cảnh đi bộ thật là mệt chết được.
- Đi bộ? Thế xe con đâu? - Mẹ Việt Phương nhíu mày nhìn con gái hỏi.
Việt Phương vốn chuẩn bị sẵn rồi, cô bình thản đáp:
- Nó hư rồi ạ! Con gửi chỗ bạn. Lát nữa con đưa Thảo về nhà thì đi lấy luôn.
Việt Phương vốn sợ ba mẹ sẽ giữ mình lại nhà. Dù đây là nhà cô nhưng cô chưa từng có cảm giác đây là nhà mình. Ngôi nhà lầu khang trang rất rộng rãi, biết bao nhiêu người mong muốn được một căn nhà như thế, nhưng Việt Phương chỉ thích ngôi nhà tường giản dị bình thường dưới quê mà thôi. Cuối tuần cô hay lên thăm ba mẹ, nhưng chưa bao giờ muốn ngủ lại đây. Lần này cũng vậy.
@by txiuqw4