Sợ ba mẹ giận, cho nên khi đi rước Thảo cô đã đem xe gửi ở chỗ khác. Có như vậy, cô mới có cớ đi lấy xe rồi chạy thẳng về quê luôn.
Ba mẹ Việt Phương nghe vậy, cũng không miễn cưỡng con gái nữa.
Jonny chạy xe đến một chỗ hẹn. Trên xe anh có một bản đồ đường đi, cho nên lâu rồi không về nước nhưng đường phố vẫn không làm khó được anh. Vừa đến đã thấy anh bạn của mình đang chờ sẵn.
- Chìa khóa xe của cậu! - Jonny quẳng chìa khóa lên tay chàng trai kia.
- Loại xe này được chứ?
- Mình không thích mẫu này lắm, chọn kiểu xe khác đi! - Jonny lắc đầu đáp. - Ghế của nó thấp quá.
- Ok, mình sẽ tìm xem có xe nào thích hợp với cậu. - Hoàng Tuấn gật đầu đáp.
- Chở mình đến siêu thị đi, mình muốn mua một số đồ dùng sinh hoạt! - Jonny khẽ yêu cầu.
Ở một góc nào đó.
- Trước khi về, tụi mình ghé qua siêu thị mua ít đồ đi ha! - Thảo năn nỉ mãi Việt Phương mới gật đầu đồng ý.
Trên đường ra siêu thị, Việt Phương chở Thảo bằng xe của mình. Thảo bất bình kêu than với cô:
- Bà cũng thật là quá đáng! Rõ ràng có xe, vậy mà bắt tui phải chen lấn trên xe buýt mệt đến như thế. Phải đi bộ một đoạn muốn gãy cặp giò dưới trời nắng, không biết ảnh hưởng đến da thế nào, còn bị văng sình đầy người, người ngợm bẩn thỉu, thật mất mặt với chị Việt Tình.
- Được rồi, được rồi! Bà cứ bảo mẹ bà hay cằn nhằn, còn bà lúc này thì chẳng khác nào má bà hết. - Việt Phương cười cười nhẹ nhàng đáp.
Thảo nghe nói đến mình giống tính mẹ thì tái mặt vội vàng im bặt. Việt Phương khẽ cười thầm, gì chứ, biết tính bạn nên hễ mà Thảo than, Việt Phương đem mẹ cô ấy ra so sánh, Thảo lập tức im ngay. Việt Phương muốn bù đắp nên bảo:
- Lát nữa vào siêu thị, mình mua tặng Thảo một chai sữa tắm làm đẹp có chịu không?
- Thật hả? - Thảo nghe đến việc này thì sáng mắt ra, ôm chầm lấy Việt Phương hỏi.
- Ai thèm gạt Thảo.
- Yeah!...
Trong siêu thị người ra kẻ vào thật xôm tụ, đồ vật thì nhiều vô số kể, muốn gì có đó, lại hàng lối ngay ngắn, sạch sẽ không giống như ở chợ, bày biện lung tung lại ruồi nhặng khắp nơi. Siêu thị thật dễ dàng mua và lựa chọn. Dù giá cả có mắc hơn bên ngoài một chút thì đối với những người có tiền thì chẳng đáng là bao.
Đồ trong siêu thị cao cấp hơn so với chợ rất nhiều, lại đẹp, nhìn vào là ham muốn ngay, nhưng đáng tiếc là giá quá cao, đối với những người sống đủ qua ngày thì chỉ đáng để ngắm mà thôi.
- Haiz.. khi nào tui mới có đủ tiền mua một chiếc váy như cái này chứ! - Thảo mặc chiếc áo đầm màu đồng được thiết kế khá đẹp đứng trước gương soi xoay qua xoay lại nhìn ngắm thật lâu; chiếc váy đúng là càng khiến cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Nhưng giá của nó còn nhiều tiền hơn cả tháng lương của cô, Thảo đau lòng than vãn, lần nào đến đây cũng chỉ mặc thử chứ không thể mua.
- Đơn giản mà. - Việt Phương đứng chán nản một góc nhìn cô bạn thân nối khố của mình thử tới thử lui rồi than ngắn thở dài, buồn cười trêu. - Cứ nhịn đói hai tháng là được ngay.
- Nếu nhịn đói hai tháng được có lẽ mình nhịn ngay nhưng khổ nỗi, tiền ăn hàng tháng của mình không nhiều. Lương thì ít mà nào là tiền phòng, tiền điện, tiền nước, tiền đi lại... Biết bao nhiêu thứ, hễ nói đến là thấy chữ tiền. Dù mình có nhịn đói hai tháng, cũng chả đủ tiền mua, đừng nói đến việc mình còn mạng để mà mặc hay không. - Thảo lườm Việt Phương một cái rồi lại thở dài.
- Được rồi, đừng than nữa! Than nữa, cả siêu thị này dẹp hết đồ, chỉ bán than không thì khổ. - Việt Phương cười nói đùa rồi an ủi cô bạn. - Không mua được nhưng ít nhất cũng mặc được một lần, bất quá, mình chụp cho bạn tấm hình với vộ váy làm lưu niệm.
- Được đó. - Thảo vui vẻ đồng ý lời đề nghị của Việt Phương, cô đứng xoay lại để Việt Phương giúp mình chụp một pô hình kỷ niệm.
Việt Phương cười rồi cầm điện thoại giơ lên chuẩn bị chụp cho Thảo. Cô muốn tìm một góc chụp tốt nhất nên nhích tới nhích lui lấy ánh sáng thích hợp, chụp liên tiếp vài tấm với các tư thế thay đổi của Thảo. Sau đó cô lùi về sau mấy bước để lấy kích cỡ, không ngờ vì không chú ý mà va vào hai anh chàng đang đi tới. Cứ tưởng mình sẽ ngã đến nơi, nhưng thật may mắn là có người nào đó lại nhanh tay đỡ lấy cô. Chiếc điện thoại trên tay cũng rơi xuống, may mà người đó nhanh tay chộp kịp.
Việt Phương được người đó nâng lên, cô tươi cười nói:
- Cám ơn!
- Không sao. - Anh chàng kia lên tiếng đáp lời cô.
Việt Phương cười nhẹ rồi đưa mắt sang người bị mình va phải định lên tiếng xin lỗi, thì giật mình nhận ra đó là anh chàng mình gặp ở sân bay. Việt Phương cứ bị gương mặt lạnh lùng có chút cảm giác quen thuộc của anh khiến cô im lặng nhìn mà quên mất lời xin lỗi.
Jonny không ngờ mình gặp lại cô gái này, tính đến lần này là họ gặp nhau ba lần. Anh nhíu mày nhìn cô, và hơi bực mình vì ánh mắt của cô lần nào cũng như thế; đối với người sống ở nước ngoài như anh, cái kiểu nhìn chằm chằm người khác như thế thật là bất lịch sự. Anh có thể lý giải rằng, một là cô thích anh, hai là cô có ý đồ nào đó với anh. Cô và anh vô tình gặp nhau, nếu cô bị anh thu hút, ngay lập tức thích anh, cho thấy rằng cô là người rất hời hợt; còn nếu cô có ý đồ với anh thì càng không cần bàn cãi. Jonny khó chịu lạnh lùng lên tiếng với Việt Phương:
- Lại là cô, xem ra con người cô không có mắt rồi, cho nên hết lần này đến lần khác va vào người ta như thế.
Việt Phương không ngờ cái anh chàng trước mặt mình lại nói như thế, cô quả thật rất bực mình, vội vàng thu lại ánh mắt của mình. Cô hít một hơi thật sâu nhìn cái anh chàng lạnh lùng khó chịu kia, bắt đầu lên giọng của một giáo viên, dù là giáo viên Mỹ Thuật.
- Này anh kia, anh có biết, người với người có sự tiếp xúc với nhau giống như hình tròn và đường thẳng hay không? Hình tròn lăn trên đường thẳng, nếu đường thẳng bằng phẳng, hình tròn cứ thế mà lăn đi không gặp trở ngại gì. Nhưng nếu như đường thẳng bất chợt có thêm một hòn sỏi hay một cây đinh nhọn, hình tròn nếu lăn thật nhẹ qua hòn sỏi hay cây đinh, nó sẽ có thể tiếp tục lăn thoải mái; nhưng nếu hình tròn cứ cố chấp, xem thường hòn sỏi và cây đinh nhọn kia mà cứ đâm đầu lao thẳng qua thật nhanh thì chắc chắn hình tròn đó sẽ bị văng ra xa khỏi đường thẳng nếu đụng hòn sỏi, hoặc sẽ bị đâm lủng bởi cây đinh nhọn. Về mặt nào thì hình tròn cũng sẽ phải chịu thiệt cả...
Việt Phương nói một hơi nào là hình tròn đường thẳng, cây đinh và hòn sỏi. Jonny nghe qua chẳng hiểu gì cả, càng nghe càng khó hiểu, càng khó hiểu càng nhức đầu. Anh bực mình quay sang nói với Hoàng Tuấn:
- Gọi nhà thương điên đi! Bảo họ ở đây có một bệnh nhân cứ nói những lời chẳng ai hiểu được.
- Anh... - Việt Phương nghe xong thì tức đến nghẹn lời, lời cô nói rõ ràng có gì mà khó hiểu chứ. Ý của cô là, con người với nhau, giống như đường thẳng và hình tròn, tiếp xúc nhau nhưng chẳng hề xâm phạm nhau. Nhưng nếu chẳng may có gì đó khúc mắc nên bình tĩnh nhẹ nhàng giải quyết với nhau, nếu cứ cương quyết gây sự thì phần thiệt sẽ về mình. Ở đây là cô sơ ý mới va vào anh, không phải là cô cố ý. Anh cũng là đàn ông, mấy chuyện này nên rộng lượng bỏ qua, vì sao lại nói những lời khó nghe như thế? Biết đâu sau này, vì cái giọng nói khó nghe và thái độ không nhún nhường này, sẽ có ngày anh bị người ta cho một trận.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn anh mà nói:
- Tôi thấy anh tốt nhất là nên gọi cô giáo đến dạy học cho mình đi, dạy cho anh biết thế nào là văn hóa ứng xử giữa người và người ý!
- Cái gì mà văn hóa ứng xử, cô cho là cô có văn hóa lắm sao? - Jonny khó chịu nhìn Việt Phương hỏi lại.
- Ý anh nói là anh có văn hóa? Được, cứ cho anh là người có văn hóa đi, vậy thì hóa ra anh là đồ bụng dạ đàn bà hẹp hòi! Người ta vô tình va vào mình có một cái, rõ ràng là anh vẫn chẳng bị suy suyển gì hết, vậy mà lại mắng người ta bị điên.
- Đúng đó, đúng là đồ bụng dạ đàn bà, hẹp hòi... - Thảo thấy bạn bị ức hiếp, đương nhiên cũng nhảy vào bênh vực, trợ giúp cho Việt Phương mắng người.
Jonny trợn mắt nhìn hai cô gái trước mặt mình, thật không ngờ là họ lại dữ dằn đến như thế. Anh bực dọc quay sang anh bạn nãy giờ cười khúc khích khoái chí vì bạn mình bị mắng hỏi:
- Ai nói con gái Việt Nam dịu dàng đằm thắm vậy? Đây là dịu dàng đằm thắm đấy à?
- Cái này là buộc thỏ đến đường cùng đấy. - Hoàng Tuấn cười đáp lời bạn khiến Jonny gần như á khẩu, không ngờ bạn mình lại bênh vực cho hai cô gái kia. Anh hậm hực bực tức bỏ đi thật nhanh.
Việt Phương nhìn Hoàng Tuấn đầy thiện cảm. Anh nháy mắt với cô một cái rồi vội vàng đuổi theo bạn mình.
- Anh chàng lúc nãy dễ thương đấy chứ, lại đẹp trai nữa. Không giống như bạn của anh ấy, nhìn thì đẹp trai mà khó ưa dễ sợ. - Thảo thấy Hoàng Tuấn và Jonny đi thì đến bên Việt Phương nói khẽ. - Haiz, biết chừng nào mình mới có một anh như thế theo đuổi đây?
- Đẹp trai có ăn được không? - Việt Phương cắt đứt đường mơ tưởng của Thảo. - Bà mau gọi điện về nhà cho ba mẹ bà đi, kẻo họ lo bây giờ.
Vì mấy ngày không gọi điện về, nhận công tác xong được nghỉ một ngày, Thảo quyết định theo Việt Phương về nhà thăm ba mẹ một chuyến. Đi siêu thị mua rất nhiều thứ để về làm quà cho ba mẹ. Cuối cùng là tay xách nách mang đi ra đường đứng chờ trong khi Việt Phương vào trong bãi giữ xe lấy xe.
Khi cả hai đang loay hoay chất đồ lên xe, định cùng nhau phóng xa chạy một mạch về quê luôn thì thấy chiếc xe làm văng sình lên họ hồi chiều. Thảo vừa nhìn đã nhận ra, cô còn nhận ra Hoàng Tuấn là người lái chiếc xe đó.
- Hóa ra là anh ta! - Thảo bất chợt kêu lên chỉ tay về phía chiếc xe đang từ từ đi ra.
Việt Phương ngẩng đầu quay lại nhìn theo, cô nhìn thấy Hoàng Tuấn đang lái chiếc xe đó. Vậy tức là, Hoàng Tuấn chính là bạn trai của Việt Tình.
- Bà nói xem, anh ấy lúc nãy rõ ràng rất dễ thương, vậy mà hồi chiều lại đáng ghét như thế. - Thảo khều Việt Phương thì thầm.
- Chắc là anh ấy không biết là đã làm văng bùn lên chúng ta đó thôi. - Việt Phương biện minh hộ Hoàng Tuấn. Cô cũng không rõ anh có biết hay không nhưng thấy cô chọi chai nước như thế mà không giận, không gây sự với cô, xem ra anh cũng là người khá dễ chịu.
- Ừ, bà nói đúng. Haiz, xem ra anh ấy rất tốt. Cứ tưởng anh ấy sẽ mắng chúng ta vì chọi đồ lên chiếc xe đắt tiền như thế. Cái bọn nhà giàu keo kiệt lắm, đụng vào đồ của họ một chút là họ đòi báo công an bắt đền ngay, vậy mà anh ấy lại bỏ đi không chấp. Xem ra chị Việt Tình chọn không lầm người.
Chiếc xe nhanh chóng vụt ngang người hai bọn họ rồi đi mất, cả hai vẫn còn đứng dõi theo chiếc xe. Hoàng Tuấn nhìn qua kiếng chiếu hậu, anh bật cười liếc nhìn Jonny.
- Xem ra, cậu đắc tội với hai cô gái đó dữ quá. Thấy họ nhìn theo xe chúng ta không rời luôn.
- Sao hôm nay cậu lại khiêm tốn đến thế? - Jonny quay sang nhìn Hoàng Tuấn hỏi một câu châm biếm.
- Nói thế là ý gì? - Hoàng Tuấn khó hiểu nhìn Jonny.
- Chẳng phải bình thường cậu sẽ cho rằng những cô gái nhìn theo là bởi vì họ bị sức quyến rũ của cậu thu hút hay sao? - Jonny cười nhắc nhở.
Hoàng Tuấn nghe xong thì bật cười, sau đó mới đáp:
- Đó là với những cô gái ở Mỹ mà thôi, họ mạnh bạo không e sợ gì hết; còn đây là con gái Việt Nam rất e thẹn, hay mắc cỡ. Trừ khi cậu là kẻ thù của họ, chứ bằng không họ sẽ đỏ mặt chỉ với cái nhìn liếc qua của cậu chứ đừng nói là nhìn thẳng cậu như thế. Đó cũng chính là điểm mà mình thích nhất ở con gái Việt Nam hơn những cô gái phương Tây; dịu dàng, e thẹn trông rất đáng yêu. Dù đi du học, quen biết bao nhiêu cô gái nhưng mình chẳng thích ai cả, muốn về cưới vợ là một cô gái Việt Nam chính cống. Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục, ao nhà vẫn hơn mà.
Jonny bật cười trước lời ca ngợi của cậu bạn. Tuy cũng nghe nói, con gái Việt Nam rất dịu dàng đầy nữ tính, nhất là khi họ mặc áo dài, trông thu hút biết bao nhiêu. Tuy là người Việt Nam, nhưng Jonny ngoài việc có thể nói rành tiếng Việt ra, mọi thứ về Việt Nam anh hiểu biết rất ít.
Cứ như Việt Tình, khi họ quen nhau, cậu chẳng thấy cô có chút gì đó gọi là dịu dàng e thẹn cả. Mặc dù cô rất nữ tính nhưng cũng khá táo bạo, chẳng khác mấy cô gái phương Tây là bao.
- Được rồi, đợi dự án đó được chấp nhận, mình và cậu về vùng nông thôn, cậu sẽ có dịp hiểu rõ về con gái Việt Nam hơn. Đến lúc đó, cố mà đừng để bị con gái Việt dụ dỗ nha! - Hoàng Tuấn trêu chọc Jonny.
- Để xem thế nào đã. - Jonny xua tay lắc đầu, anh không tin mình dễ dàng xiêu lòng trước bất kỳ cô gái nào. Nếu lúc đó không thấy tấm hình của Việt Tình thì có lẽ bây giờ anh vẫn chưa chấp nhận cô làm bạn gái mình. - Chứ nếu là loại con gái đanh đá như cô ta, có cho vàng mình cũng không mơ tới.
- Người ta nói, không nên đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hồng, chỉ là va vào cậu có một chút thế thôi, cậu làm gì mà ăn nói khó nghe đến thế chứ. - Hoàng Tuấn nói bằng giọng khinh thường bạn mình.
- Nếu cậu cứ bị con gái va vào liên tiếp như thế, sau đó là xin lỗi, mời đi ăn cơm để chuộc lỗi, tiếp đến xin làm quen, rồi xin làm bạn gái... cậu không phát cáu mới là lạ. - Jonny hừ mũi đáp. Nhớ lại mấy năm học, cứ bị bọn con gái giả vờ vô tình rồi tán tỉnh, anh đến là chán ghét. Hôm nay cô va vào anh hai lần liền, chẳng biết có thật là trùng hợp đến thế hay không?
Hoàng Tuấn cũng có thể hiểu được cái kiểu tán tỉnh làm quen như thế, chính anh cũng thường bị. Tuy rằng anh khoe khoang với Jonny về con gái Việt Nam này nọ, nhưng anh cũng biết con gái bây giờ đã chẳng còn quá nhiều vẻ e thẹn như hồi xưa, thậm chí còn táo bạo hơn cả những cô gái phương Tây. Gái thôn quê còn đỡ, con gái thành phố thì toàn xoe xua trưng diện không ai bằng.
- Mà nè! - Hoàng Tuấn chợt nhớ ra một chuyện. - Bộ cậu và cô gái đó gặp nhau trước đó rồi hả, vì sao khi mắng cậu lại nói là: ”Lại là cô...”
- Uhm, trước đó ở sân bay, mình cũng là bị cô ta va vào. - Jonny thủng thỉnh đáp, anh thật sự chẳng muốn bàn về cô gái này nữa, mệt mỏi dựa vào ghế.
- Hèn gì... nhưng nhìn vẻ mặt cô ấy hiền lành như thế... Hơn nữa, mình nhìn thấy cô ấy có nét rất giống Việt Tình đó, nếu ăn bận và xõa tóc, và tháo cái kính ra, có lẽ sẽ giống Việt Tình như đúc. Cậu có thấy điều này không?
Jonny không đáp, anh thậm chí còn không nhìn kỹ cô ra sao, chỉ nhận ra cái mắt kính cô đeo trên mặt cùng với bộ đồ và cái túi cô đeo ngang hông mà thôi.
- Này, nói không chừng cậu và cô ấy có duyên với nhau đấy. Người ta nói gặp nhau lần đầu là có duyên, lần thứ hai là số phận, lần thứ ba là định mệnh. Cậu đã gặp cô ấy hai lần ngày hôm nay là số phận, đáng tiếc thật, nếu như cậu và cô ấy gặp nhau thêm lần nữa trong cùng một ngày thì định mệnh nói là hai người thuộc về nhau.
- Vậy thì cậu hãy quay đầu xe lại để mình gặp cô ấy thêm lần nữa, để cô ấy trở thành định mệnh của mình đi! - Jonny chán nản nói. - Có biết không? Người ta nói, hai người phụ nữ với một con vịt sẽ trở thành cái chợ, khiến người ta nhức đầu. Lúc nãy hai cô gái đó khiến mình đủ nhức đầu rồi, đừng thêm cậu nữa! - Jonny nhìn bạn than thở nói.
- Ý cậu nói mình là...
- Con vịt. - Hoàng Tuấn chưa kịp hỏi hết lời thì Jonny đã đáp thay.
- Haiz, bạn mình cũng thật là biết cách áp dụng thành ngữ quá. - Hoàng Tuấn giả vờ than thở rồi bật cười lớn, sau đó không bàn nữa mà tiếp tục lái xe.
Jonny vốn muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng bị Hoàng Tuấn quấy rầy, anh cũng chẳng buồn ngủ nữa, quay đầu nhìn đèn đường, bỗng nghĩ đến lời Hoàng Tuấn. Họ gặp nhau hôm nay là ba chứ không phải là hai, vậy có được xem là định mệnh hay không? Anh khẽ cười mỉa mai, làm gì có chuyện họ lại gặp nhau thêm lần nữa cơ chứ.
Hoàng Tuấn chở Jonny về đến khách sạn, anh nhìn Jonny lấy hành lý mà mở cửa xe buông lời trêu ghẹo:
- Này! Hay là tối nay mình ở lại đây ngủ với cậu nha! Xa cậu lâu như vậy rồi, người ta thấy nhớ quá à!
- Cậu biến đi, lo mà về cung phụng mấy cô bồ của cậu, đừng có vơ rắc rối cho mình! - Jonny đóng sầm cửa xe lại đáp.
Anh xách hành lý quay người đi thẳng vào khách sạn, Hoàng Tuấn đã đặt phòng giúp anh rồi.
- Thiên Phong!
Jonny chợt dừng chân quay đầu nhìn lại. Hoàng Tuấn khẽ cười nói:
- Mình thích cái tên này hơn, mình đã dùng nó đăng ký đặt phòng. Dù sao cậu cũng là người Việt Nam, dùng tên Việt Nam sẽ hay hơn. Còn nữa, đừng có mãi nói tiếng Anh như thế, thử nói tiếng Việt đi!
Nói xong, Hoàng Tuấn nháy mắt một cái rồi phóng xe đi thật nhanh, chẳng kịp để Jonny nói gì. Jonny khẽ cười lắc đầu xách vali đi vào bên trong khách sạn. Nói tiếng Việt, thật sự cũng không phải là không được, chỉ có điều, có một số thói quen vẫn chưa sửa đổi ngay được.
Người khuân vác đã nhanh chóng chạy đến đón vali cho anh khi anh làm thử tục xong và hướng dẫn anh về đúng phòng của mình.
Jonny vừa mới tắm xong thì đã nhận được điện thoại của Việt Tình.
“Anh! Đã ăn cơm chưa?” - Giọng Việt Tình nhỏ nhẹ hỏi bên kia điện thoại.
“Anh ăn rồi.” - Jonny vừa lau đầu vừa đáp, cả người mệt mỏi vô cùng, dường như chẳng hào hứng tiếp cuộc điện thoại này chút nào cả.
“Khi nào thì anh bắt đầu đến làm việc để em giúp anh thu xếp?” - Việt Tình vẫn nhã nhặn hỏi qua điện thoại.
“Chưa biết. Anh cần nắm rõ tình hình công ty mấy năm gần đây. Bảo bộ phận khảo sát thị trường đưa bảng báo cáo cho anh liền!” - Jonny ra lệnh.
“Ok, ngày mai sẽ có cho anh xem. Giờ thì anh ngủ ngon nhé! em không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi đi!” - Việt Tình dường như có điều muốn nói nhưng lại không dám nên chỉ đành chúc.
“Có phải em muốn biết kế hoạch phát triển cái đề án hôm nọ hay không?” - Jonny cũng không rào trước đón sau mà hỏi thẳng Việt Tình.
“Cái đó... em...”
“Không sao. Dù sao với cương vị trợ lý mới kiêm bạn gái của anh, em cũng có thể được biết kế hoạch dự án lần này.” - Jonny đáp thẳng.
“Jonny!” - Việt Tình kêu lên với lòng vui sướng. Anh rất ít công nhận thẳng thắn cô là bạn gái anh lắm, không ngờ lần này anh lại chủ động nhắc đến như thế.
“Kế hoạch đã được duyệt rồi, sau này anh sẽ đi đến nơi đó khảo sát một thời gian. Em giúp anh coi xếp công việc ở đây, có gì báo anh nghe ngay!” - Jonny nói với Việt Tình.
“Được!” - Được tin tưởng cũng là một điều vinh hạnh với những người như Việt Tình.
“Vậy thì không còn gì nữa, em xin cúp máy nhé!” - Việt Tình vui vẻ nói. Cô chỉ nghe Hoàng Tuấn và Jonny bàn bạc với nhau về kế hoạch này mà thôi, chưa hề nghe anh nói rõ. Cô chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi càng không có cơ hội biết được. Dù là lấy thân phận bạn gái của anh, cô cũng không tiện lên tiếng hỏi. Cô nghe nói dự án lần này rất lớn, nếu không thì Jonny cũng không về nước làm gì. Người nào tham gia vào dự án lần này, khi hoàn thành sẽ có cơ hội thăng tiến rất lớn. Việt Tình đương nhiên là muốn con đường của mình ngày càng vượt lên cao hơn.
@by txiuqw4