Jonny không đáp, anh trầm ngâm một lát trước khi lên tiếng:
“Việt Tình.”
Sau đó lại im lặng khiến Việt Tình cảm thấy bối rối, cô hỏi nhanh qua điện thoại:
“Sao thế anh?”
“Không có gì. Anh chỉ muốn hỏi em là, em có em gái hay chị gái không?” - Jonny cũng không biết vì sao mình lại muốn hỏi để biết thông tin về cô gái đó, khi hỏi xong anh hối hận vô cùng, có lẽ anh bị Hoàng Tuấn trêu chọc riết thành ra rối trí luôn rồi.
Không nghe tiếng Việt Tình đáp, Jonny khẽ cười lạnh bảo:
“Không có gì đâu, hôm nay Hoàng Tuấn gặp một cô gái khá giống em thôi. Anh cũng chỉ tiện miệng hỏi thế.”
Lòng Việt Tình thắt lại, cô gái mà Hoàng Tuấn gặp chắc chắn là Việt Phương. Cô phải làm thế nào đây, phủ nhận hay thừa nhận? Phủ nhận hay thừa nhận đều không phải cách tốt nhất.
“Có. Em ấy sống ở dưới quê với ông bà.” - Nghĩ hồi lâu cô mới đáp, rồi dùng giọng nửa đùa, nửa thật: “Nhưng em xinh đẹp hơn em ấy, có đúng không?”
“Tất nhiên.” - Jonny bật cười, ở bên Việt Tình anh luôn thấy cô tự tin về bản thân mình.
Cúp điện thoại xong, Jonny nằm dài trên giường, lời trêu của Hoàng Tuấn về số phận và định mệnh, tuy anh không tin nhưng biết đâu ông trời kì quặc nên ghép đôi thì sao. Anh khẽ cười thầm mắng mình mệt mỏi đến mức khiến đầu óc tin theo lời nói đùa của Hoàng Tuấn.
Việt Phương vươn vai đón ánh mặt trời mọc, không khí buổi sáng ở miền quê vẫn là thứ cô thích nhất, trong sạch tinh khiết và bình an. Khoảnh khắc này, mỗi ngày Việt Phương đều nhìn ngắm ánh bình minh từ từ ló dạng, vậy mà cô không hề cảm thấy nhàm chán. Quê hương mình là nơi đẹp nhất trong lòng của mỗi người, không ai đi xa mà không một lần nhớ quê hương của mình. Có thể bạn cảm thấy mỗi ngày đều làm và đều ngắm một khung cảnh hay công việc, cảm thấy nó nhạt nhẽo, nhưng nếu bạn rời đi, chắc chắn sẽ có lúc quay đầu luyến tiếc.
Hôm nay Việt Phương không có tiết dạy, vì vậy cô đi dạo dọc con đường làng thôn mình.
Thật ra thôn cô bây giờ đã khác xưa rất nhiều, nhà nhà mọc lên như nấm. Không còn những ngôi nhà vách đất, vách lá lợp ngói lợp lá năm nào, chỉ còn những ngôi nhà tường lợp tôn sáng chói. Thật ra đô thị hóa nông thôn cũng là điều tốt, người dân sẽ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng Việt Phương lại thấy luyến tiếc những ngày tháng tươi cười hạnh phúc lúc trẻ thơ.
Cô chậm rãi bước đi, nghĩ đến hôm qua, thím Sương thấy Thảo về nhà vừa mừng vừa giận, mắng Thảo một trận tơi bời khiến Thảo cứ giữ chặt tay cô không cho về, cô phải năn nỉ thím Sương giúp. Hôm nay cô định hẹn cả đám bạn cùng đến gặp mặt tâm sự.
Gió sáng se se lạnh quét qua mặt Việt Phương, lòng cô chợt buồn bã. Bao nhiêu năm rồi nhỉ, Việt Phương cũng không còn ngốc nghếch ngồi đếm từng ngày Thiên Phong rời đi nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua. Lời hứa năm nào cũng như cơn gió bay đi chu du khắp mọi nơi, chẳng biết khi nào gió trở về, chẳng biết gió đã thả rơi lời hứa đó ở nơi nào. Vì sao mãi vẫn không thấy quay về?
Việt Phương khẽ cười buồn, ký ức tuổi thơ dù đẹp nhưng cũng chỉ là kỷ niệm mà thôi; con người luôn hướng đến hiện tại và tương lai, ít ai nhìn về quá khứ, càng không nên sống trong quá khứ. Việt Phương bốc một nắm đất vò chặt, lớp đất khô cằn bị vỡ ra thành những hạt cát nhỏ. Việt Phương giơ tay về phía trước, cô khẽ nghiêng bàn tay mình, cho những hạt cát đó theo gió bay đi.
Cô quyết định để cho ký ức như những hạt cát bay theo gió.
- Việt Phương! - Tiếng gọi từ phía sau khiến Việt Phương giật mình, khoảnh khắc buồn bã trong đôi mắt cô ta biến. Việt Phương quay đầu lại nhìn, mỉm cười với cô bạn từ nhỏ của mình.
- Hôm nay không đi bán à?
- Mình để con bé giúp việc trông nom rồi. - Thắm cười đáp.
Thắm sau khi rớt đại học, cô ở lại nhà phụ giúp ba mẹ việc buôn bán gạo. Thắm vốn tính cẩn thận, lại học cách buôn bán từ nhỏ cho nên cô làm rất tốt, công việc làm ăn ngày càng thuận lợi, không chỉ bán trong làng mà còn để mối cho các huyện tỉnh, thành phố. Xây được một căn nhà to cho ba mẹ cô. Hai người rất tự hào về Thắm, thường đi khoe với bà con là: ”Một mình con Thắm nhà tôi mà hơn gấp ba thằng con trai.” Ai cũng công nhận là Thắm rất giỏi nên không phản bác gì về lời của ba mẹ Thắm.
Đặt biệt Thắm càng lớn càng duyên dáng, mặn mòi, tóc dài đen mượt xõa qua thắt lưng, mặc áo bà ba chính hiệu con gái thôn quê chưa bao giờ thay đổi. Con trai ai cũng muốn được cưới Thắm về làm vợ.
- Mình nhận được tin nhắn của Phương rồi, nên giờ muốn đi chợ, tối nay mình sẽ đãi mọi người một bữa ra trò ở căn nhà chòi nhé! - Thắm cười bảo với Việt Phương.
Việt Phương cười nhìn Thắm, bao nhiêu năm nay Thắm vẫn như vậy, luôn chu đáo với cả đám bọn họ.
- Cám ơn Thắm!
- Bạn bè với nhau bao nhiêu năm rồi, còn khách sáo cái gì. Thôi mình đi đây, không đi chợ sớm sẽ không mua được đồ ăn ngon đâu. - Thắm lườm Việt Phương một cái khẽ trách.
- Vậy mua nhiều một chút! Lâu rồi không được ăn mấy món ăn bà nấu, tui bỗng thấy thèm quá đi mất. - Việt Phương chun mũi cười tỏ ý thèm ăn.
- Con quỷ háu ăn, tui đi đây! - Thắm nguýt Việt Phương một cái rồi toan đi, nhưng chợt nhớ một việc liền quay đầu nhìn Việt Phương hỏi:
- Này! Căn nhà đó... - Thắm ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp. - Hình như có người mua rồi thì phải. Hôm kia, thằng Nhân em mình nó bảo có người mở cửa đi vào dọn dẹp đó.
Việt Phương giật mình kinh ngạc, cô hiển nhiên biết Thắm đang nói đến căn nhà nào. Đó là căn nhà của Thiên Phong khi trước.
Khi Thiên Phong ra đi, đồng thời căn nhà cũng treo biển bán. Nhiều năm như vậy, Việt Phương cũng không hiểu vì sao không có ai mua cả. Căn nhà cũng dần mất đi sự sống của nó.
Việt Phương không đành lòng nhìn nó như thế nên cô mượn chìa khóa dự phòng của chị Nga - giờ phải nên gọi là thím Nga - mỗi tháng đều đến quét dọn căn nhà thật sạch một lần. Cô cũng bỏ thời gian chăm sóc khu vườn lại, không muốn bỏ nó hoang phế như thế.
Mới mấy ngày trước cô còn đến dọn dẹp và tưới nước cho mấy cây rau, cô có thấy ai dọn đến đâu cơ chứ? Việt Phương quyết định về nhà lấy chìa khóa đến đó xem thế nào.
Cánh cửa vẫn y như lúc cô đã khóa, không hề thay đổi ổ khóa, chỉ có điều là biển bán nhà cũ mèm kia đã được gỡ bỏ đi đâu mất rồi. Việt Phương vội vàng dùng chìa khóa mở cửa nhà để đi vào trong, cô quên béng mất việc mình có thể là người xâm nhập bất hợp pháp.
Vẫn chẳng có gì thay đổi. Một chút cũng không có. Việt Phương cau mày suy nghĩ, cô thật sự không biết là có người dọn đến hay chưa nữa. Hy vọng là không có. Mặc dù biết đây không phải là nhà mình nhưng mấy năm nay cô vẫn luôn chăm sóc nó, thậm chí còn bỏ tiền sơn phết lại căn nhà, khiến nó trông vẫn như mới.
Đây là một cách cô lưu giữ lại ký ức của bản thân mình.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn hy vọng một ngày nào đó Thiên Phong sẽ trở về. Hoặc là người nhà của anh sẽ về đây chơi, để cô có dịp hỏi thăm địa chỉ của anh. Lúc lên đại học, cô từng nuôi hy vọng mà cầm tờ giấy mà Thiên Phong cho địa chỉ đến tìm nhưng chỉ gặp những con người xa lạ mà thôi, căn nhà đã bán, nhà anh đã dọn đi nơi khác.
Căn nhà chòi vào buổi chiều tối bỗng vang vọng tiếng nói cười của đám bạn bè thân thuộc hôm nay tụ tập với nhau.
- Haha, từ bí thư xã lên chức chủ tịch mấy hồi. - Thằng Nam vỗ vai thằng Hiển cười chúc tụng.
- Phải đó. Chờ thêm vài năm nữa, chắc chắn là ông sẽ có thành tựu lớn. - Thằng Hải cũng nâng ly chúc mừng.
Cuộc sống chẳng ai biết được mai này ra sao. Cả đám chẳng ai ngờ thằng Hiển, cái thằng ngày xưa vẫn hay nói ngọng, giờ đây luôn là người đứng trước mặt người dân phát biểu một cách hùng hồn các chính sách của Đảng và nhà nước. Cũng vừa lúc, Hiển được lên làm bí thư xã khiến cả đám thấy phấn khởi vô cùng. Thật ra ai cũng hiểu, thằng Hiển được như ngày hôm nay cũng nhờ ba má nó bán ruộng đất có tiền rồi bỏ tiền nhờ cậy người ta. Nhưng là bạn bè với nhau, chẳng ai suy nghĩ khác ngoài việc vui mừng cho bạn.
Cả đám bạn hồi nhỏ, mỗi đứa đều đi theo con đường riêng của bản thân mình. Nam học tin học, mở cửa hàng cung cấp thiết bị máy tính. Thời đại hiện đại, máy tính trở nên thông dụng ở nông thôn, cho nên cửa hàng của thằng Nam cũng được xem là làm ăn tốt.
Hải được chú nó đưa vào quản lý một xí nghiệp may mặc, trong đám chỉ có Hải là cưới vợ sớm nhất. Nói chung, cả đám, ai cũng xem như là thành đạt.
- Hây da, lâu rồi mà tay nghề của bà vẫn chẳng giảm chút nào hết Thắm à! - Hiển gắp một món bỏ vào miệng ăn, sau đó nức nở khen.
Được khen, Thắm đỏ cả mặt ngượng ngùng nhìn Hiển. Thật ra từ lâu Thắm đã có ý với Hiển.
- Tụi mình hôm nay tập trung đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi thằng Bảo. - Thảo chợt lên tiếng.
- Hôm bữa nó có gọi điện thoại cho mình, bảo là sắp trở về, nhưng chẳng biết là khi nào hết. - Nam lên tiếng trả lời.
- Cũng mấy năm rồi nhỉ? Lần trước Bảo trở về, sau đó ra đi tận hai năm trời, chỉ thỉnh thoảng gửi mail về báo. - Thắm gật đầu bảo.
- Ở nước ngoài mà, người nước ngoài bận rộn lắm, chẳng như người Việt Nam mình vừa làm vừa chơi đâu. - Thằng Hiển tỏ vẻ hiểu biết đáp.
Việt Phương nãy giờ chỉ ngồi im nghe mọi người nói, thỉnh thoảng góp vui vài câu; nghe nhắc đến Bảo, cô cũng thấy nhớ.
Thiên Phong đi chưa bao lâu, bà nội Bảo cũng qua đời. Bà con chòm xóm mỗi người đóng góp một ít để thằng Bảo có tiền lo cho đám ma bà nội nó, nhưng tiền chẳng có nhiều nhặn gì, cũng may mẹ thằng Bảo nghe tin liền lập tức trở về. Sau khi đám ma xong, bà liền dẫn thằng Bảo đi. Việt Phương nghe nói, Bảo cũng quyết liệt phản đối dữ lắm, nhưng mẹ nó đã bảo chỉ cần nó ngoan ngoãn đi theo, mẹ nó sẽ xây cho bà nội nó một ngôi mộ thật khang trang.
Cả đời bà nội thằng Bảo vất vả vì miếng cơm manh áo, thằng Bảo có hiếu với bà, nó muốn đến khi chết bà nội nó cũng có được cái nhà tốt để che mưa che nắng. Cuối cùng sau khi mộ xây xong, nó cắn răng gật đầu đi theo mẹ nó.
Nếu thằng Bảo không gửi thư trở về, chẳng ai biết mẹ Bảo đã dắt nó sang nước ngoài định cư.
- Ai nói ở nước ngoài phải làm vất vả, không được vừa làm vừa chơi chứ? Mình ở nước ngoài vẫn là chơi nhiều hơn làm. - Giọng nói có chút giễu cợt, vang lớn bên ngoài căn nhà chòi, khiến cả đám đều đồng loạt quay mặt ra.
Người xuất hiện trước mặt họ cao lớn, nước da màu đồng, ăn mặc có chút bụi bặm, quần jean rách nơi đầu gối, áo da sau vai, chạy một chiếc mô tô lớn. Nhìn vào chẳng khác thằng du côn là mấy.
Cả đám đều reo lên gọi:
- Trời ơi Bảo! Mới hai năm mà xém chút nữa tụi này nhìn không ra ông luôn! - Hiển vui mừng chạy đến ôm lấy đứa bạn thân ngày nào của mình.
- Xém gì, nếu ổng mà không gửi hình về, cứ thế mất biệt rồi đứng trước mặt tụi mình, tui mà nhận ra được ổng tui đi đầu xuống đất để mấy ông làm ghế ngồi. - Nam cũng chạy đến đập tay chào với Bảo.
Nhìn vẻ cao lớn đô con của Bảo, Hải không khỏi cười bảo:
- Cái không thay đổi nhất là chiều cao của ông, lúc nào cũng vượt trội hơn so với tụi này.
- Ừ, mình cao 1m86 lận. - Bảo gật đầu xác nhận.
- Trời, đúng là... nhìn ông, tụi Tây đứa nào dám khinh người Việt Nam mình. - Hiển cười nắc nẻ đáp.
Thảo nhìn sững Bảo, thật không ngờ Bảo mồ côi ngày nào giờ lại phong độ đến như thế.
Bảo đưa mắt nhìn ba cô bạn gái còn lại của mình, khẽ cười bảo:
- Lâu quá không gặp! Mọi người ai cũng xinh đẹp cả!
- Lâu quá không gặp! - Việt Phương khẽ cười. - Lần này lại về chơi nữa à?
- Không, lần này mình có lẽ là về ở đây luôn. - Bảo lắc đầu đáp. - Anh đi anh nhớ quê nhà, nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương mà. Mình ở bên đó, mãi tận bây giờ cũng chẳng thể quen với lối ăn uống ở bên đó. Đồ ăn quê mình tuy đơn sơ đạm bạc nhưng vẫn ngon hơn gấp trăm lần so với đồ ăn bên đó. Cho nên, mình quyết định trở về đây ở luôn.
- Thật sao? Vậy thì hay quá, xem như ông có lộc ăn, vào thử tay nghề của Thắm xem xem có suy giảm chút nào hay không! - Hiển vui mừng kéo bạn vào trong nhà chòi.
Lại tiếp tục ôn lại chuyện cũ của mình. Chỉ có điều Bảo không thích kể về cuộc sống ở trời Tây của mình, cả đám cũng không gặng hỏi. Chuyện trò rôm rả cho đến tận khuya.
Cuối cùng Bảo theo Hiển về nhà Hiển ngủ.
Cùng lúc đó, ở khách sạn Jonny nhận được điện thoại từ bên Mỹ gọi đến, anh nhanh chóng bắt máy rồi khẽ gọi:
“Mẹ!”
“Thiên Phong, thằng Bảo nó lại trốn về Việt Nam nữa rồi. Con giúp mẹ chăm sóc cho nó nha!” - Giọng mẹ Thiên Phong chứa đầy sự phiền não. Thật ra ở bên Mỹ, chỉ có bà mới gọi thẳng tên Việt Nam của anh mà thôi.
“Mẹ, con biết rồi, con sẽ tìm em rồi gọi cho mẹ sau.” - Thiên Phong nhẹ nhàng đáp, anh vô cùng hiếu thảo với mẹ.
“Cám ơn con, cũng may mẹ còn một đứa con là con, chứ nếu không thì...”
“Mẹ, Bảo còn trẻ nên tính khí có chút xốc nổi, để em ấy rong chơi một thời gian chán rồi sẽ nghiêm túc đi làm thôi.” - Thiên Phong trấn an mẹ mình.
“Haiz...” - Mẹ Thiên Phong thở dài.
Nói chuyện một lát, mẹ Thiên Phong cúp máy. Thiên Phong trầm ngâm bên điện thoại hồi lâu quyết định bấm dãy số gọi điện thoại cho Bảo.
Lại một buổi bình minh sương sớm, nhưng hôm nay Việt Phương không có thời gian mà thưởng ngoạn không khí trong lành. Sáng nay cô có tiết Mỹ Thuật cho nên phải đi sớm. Đáng tiếc là chiếc xe của cô lại giở chứng bất chợt ngay giữa đường, Việt Phương bực tức nhìn chiếc xe không nhúc nhích, lại chẳng thể đẩy đi sửa được. Bởi vì giờ này vẫn còn sớm nên người thợ vẫn chưa dậy.
Việt Phương thở dài, cô chép miệng than thầm: Chắc chắn là báo ứng của cô vì đã nói dối rằng nó bị hư, chỉ vì không muốn phải ngủ lại nhà ba mẹ. Cho nên bây giờ nó theo lời nói của cô mà bị hư đây.
- Sao thế? - Giọng Bảo từ phía sau lưng vang lên hỏi.
Việt Phương quay đầu nhìn Bảo rầu rĩ nói:
- Cái xe quỷ này đột nhiên đang chạy lại tắt máy.
- Để mình xem xem! - Bảo bước xuống xe, đi đến xe Việt Phương xem xét.
Bảo vừa nhìn một cái thì khẽ cười, Việt Phương không rành lắm mấy cái máy móc xe cộ này, chỉ thấy Bảo tay chân thoăn thoắt, chỉ một lát là chiếc xe lại chạy tốt như cũ. Việt Phương vui mừng nhìn Bảo nói:
- Cám ơn Bảo nha, nếu không có Bảo, chắc Phương phải đẩy xe một đoạn dài mới đến chỗ sửa xe.
- Không có gì. Xe Phương đi lâu rồi, có một số cái cần làm mới. Trưa Phương về, đưa xe cho mình, mình sửa giúp Phương. - Bảo cười, dùng khăn trong cốp xe lau tay bảo với Việt Phương.
- Bảo biết sửa sao? - Việt Phương trố mắt nhìn Bảo đầy ngạc nhiên.
- Tất nhiên, mấy anh chàng kia nếu không phải tay chuyên nghiệp sửa thì nhanh chóng trở thành đống sắt vụn mất. - Bảo cười hất đầu về phía chiếc mô tô của mình. Việt Phương nghe Bảo gọi chiếc xe mô tô của mình là mấy anh chàng thì không nhịn được cười, cô nhìn Bảo một chút thì nói:
- Bảo tài thật! Trước đây đã vậy, bây giờ cũng vậy.
Trước lời khen của cô, ánh mắt Bảo bỗng trở nên xa xăm, bần thần nhìn ra hướng khác một chút. Việt Phương đưa tay gọi Bảo:
- Bảo! Sao vậy?
- Không có gì đâu. Phương mau đi dạy đi kẻo trễ! - Bảo lắc đầu đáp.
- Uhm, vậy mình đi đây. Có gì trưa mình đem xe qua cho Bảo sửa giúp nhé!
- Ok!
Việt Phương liền lên xe chạy đi, Bảo nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn hấp tấp của Việt Phương khẽ cười. Lâu như vậy mà tính tình của Việt Phương chẳng thay đổi chút nào.
Điện thoại chợt reo lên. Bảo khẽ cau mày, anh định tắt máy nhưng chợt nghĩ lại, cuối cùng ấn nút nghe.
“Có chuyện gì?” - Bảo dùng chất giọng ngang tàng lạnh lùng hỏi người bên kia.
“Mẹ gọi bảo với anh là em về Việt Nam rồi, hiện giờ em đang ở đâu?” - Giọng bên kia hết sức trầm ấm hỏi.
“Anh hỏi để làm gì?”
“Mẹ rất lo cho em.” - Người bên kia nhẫn nại nói.
“Ha... bộ các người xem tôi là đứa trẻ à? Tôi làm gì, đi đâu cũng phải báo cáo cho các người hết hay sao?” - Bảo khẽ cười nói những lời khinh miệt. - “So với tôi, mẹ còn lo lắng cho anh hơn. Tôi tự biết chăm sóc cho mình, anh không phải lo đâu, tốt nhất là nên chăm sóc cho bản thân anh thật tốt đi. À còn nữa, tài khoản của tôi đã hết rồi, anh mau gửi tiền vào tài khoản cho tôi đi!”
“Ít nhất em cũng phải báo cho anh biết em đang ở đâu?”
“Ở quê tôi.”
Bảo đáp xong thì cúp máy.
Jonny nhìn điện thoại đã tắt máy thở dài đặt nó xuống bàn. Anh day day hai thái dương, cố gắng làm dịu cơn đau đầu vì lo nghĩ cho đứa em này. Jonny không hiểu tại sao đứa em này của anh lại ngang bướng đến như thế, ngay từ nhỏ đã luôn tỏ ra chống đối anh và mẹ. Lúc đầu anh còn tưởng em trai mình vì còn nhỏ nên bốc đồng, ai ngờ càng lớn, bản tính càng mãnh liệt hơn, chẳng những không thay đổi mà con quậy phá nhiều hơn.
Mẹ anh đã khóc biết bao nhiêu nước mắt vì Bảo, cũng may ba anh vốn không quan tâm nhiều đến chuyện con cái cho nên mấy hành động của Bảo, ông dù biết cũng giả đò không quan tâm.
Ngẫm nghĩ một lúc, Jonny lấy điện thoại gọi cho Hoàng Tuấn.
“Công việc ở đây mình đã giải quyết gần xong rồi, mình muốn xuống dưới xem thế nào.”
“Ok, cứ tham quan đi! Công việc ở trên này, mình sẽ xử lý tốt.”
“Đã cho người dọn dẹp lại căn nhà đó chưa? Nghe ba mẹ nói là bỏ lâu năm lắm rồi.”
“Yên tâm, công việc mình đã chuẩn bị hết rồi, cậu chỉ cần đến đó là được rồi.”
“Cám ơn cậu!” - Jonny khẽ cười đáp.
- Jonny, anh xuống dưới đó thật sao? - Giọng Việt Tình có chút không vui hỏi.
- Đúng vậy. - Jonny xếp đồ đạc vào trong vali đáp.
- Em thấy dự án này anh đâu cần thiết phải tự mình đi xem xét như thế chứ? - Việt Tình nhăn mặt nói. - Mà anh định ở bao lâu, vì sao lại đem theo nhiều quần áo thế?
- Chắc là khoảng một tuần.
- Chỉ là đi khảo sát thôi mà, cần gì đi lâu như thế. - Việt Tình thảng thốt kêu lên khi nghe Jonny bảo mình đi tới một tuần. - Em rất nhớ anh!
- Thật ra nghe mẹ nói, đó là quê của mẹ. Anh chưa từng về đó bao giờ, bây giờ nhân cơ hội này ở lại cho biết. Dù sao quê mẹ cũng là quê anh. - Jonny nhẹ nhàng giải thích với Việt Tình. - Chỉ một tuần thôi mà. Em về đây bao lâu, chúng ta xa nhau bao lâu, cũng đâu có gì. Huống hồ từ đây về quê chỉ có một tiếng đồng hồ hơn mà thôi.
- Em mặc kệ, hai ngày anh phải lên thăm em một lần, em mới chịu! - Việt Tình ôm Jonny làm nũng bảo.
- Được rồi. Khi nào rảnh anh sẽ chạy xe lên thăm em được chưa? - Thiên Phong khẽ vuốt mũi Việt Tình đồng ý, Việt Tình mới vui vẻ gật đầu. Cô chồm lên hôn lên môi anh, Jonny nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo cô, hai người bắt đầu một nụ hôn say đắm.
@by txiuqw4