Chương 7
Gió đổi mùa
Việt Phương đưa mắt nhìn anh, ánh mắt cô ẩn chứa nỗi buồn. Người con trai trước mặt cô có rất nhiều nét giống Thiên Phong lúc nhỏ. Cô thật sự muốn biết đôi mắt ẩn đằng sau cặp kính kia.
Việt Phương trong lúc không kịp suy nghĩ, cô đưa tay về phía Thiên Phong định gỡ bỏ mắt kính đang che phủ đôi mắt trên gương mặt anh xuống. Cô muốn biết người con trai trước mặt mình có phải là Thiên Phong hay không? Hay anh chỉ là một người xa lạ nào đó mà thôi.
Trái tim thôi thúc không ngừng, sự xúc động đã ngăn cản lý trí của Việt Phương, cô đã hành động theo bản năng.
Nhưng khi tay cô vừa đưa tay đến trước mặt Thiên Phong đã bị anh nhanh chóng chụp lấy, giọng Thiên Phong hờ hững lạnh lùng cùng khó chịu hỏi:
- Cô định làm gì?
Việt Phương giật mình, ý thức được điều điên rồ mình vừa định làm, cô xấu hổ, vội vàng rút tay lại. Thiên Phong cũng bỏ tay cô ra.
Thiên Phong nghiêng đầu nhìn Việt Phương đánh giá. Việt Phương bị nhìn có chút xấu hổ, mặt hơi đỏ, cong môi nhìn anh hỏi:
- Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm như thế chứ? Đúng là bất lịch sự quá đi nha!
- Haiz... vậy còn cô, hành động của cô như thế gọi là có lịch sự hả? - Thiên Phong hất mặt chê trách nhìn Việt Phương. - Cô giơ tay về hướng tôi là định làm gì? Không phải là định tháo khăn tắm của tôi đấy chứ?
- Tôi mà thèm tháo khăn tắm của anh à? Xin lỗi nhé, cho dù anh có tự nguyện khỏa thân trước mặt tôi, van xin tôi nhìn ngắm cơ thể anh đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến tôi buồn ói mà thôi. - Việt Phương bị Thiên Phong nghĩ xấu thì bực tức ngang ngược nói. - Đàn ông khỏa thân, xin lỗi, tôi ngắm mỗi ngày đến phát chán, anh có cởi ra trước mặt tôi, tôi cũng chẳng cảm thấy gì. - Việt Phương bạo miệng nói tiếp. Cái thực chất là đàn ông khỏa thân cô ngắm mỗi ngày chính là thằng em trai lên 5 tuổi con của chú Nhân với chị Nga. Chú Nhân và chị Nga đi làm về trễ, cô thường giúp nó tắm rửa.
- Không cảm thấy gì thật sao? - Thiên Phong nghe Việt Phương nói nhưng ánh mắt chỉ dám nhìn nơi khác chứ không dám nhìn thẳng vào anh, cảm thấy cô thật thú vị cho nên muốn trêu chọc cô một chút.
- Đúng vậy, không thấy gì hết. - Việt Phương vẫn quyết tâm cao giọng đáp.
- Cô cho rằng tất cả đàn ông chẳng có gì khác biệt với nhau sao? - Thiên Phong nheo mắt nhìn cô hỏi.
- Không gì khác biệt hết. - Việt Phương giả vờ quay lưng đi, lạnh lùng đáp, cô không muốn Thiên Phong nhận thấy sự lừa dối trong đáy mắt cô.
- Vậy sao?
Sau đó là một khoảng không gian im ắng, im ắng đến lạ thường. Việt Phương không hiểu tại sao Thiên Phong không nói gì tiếp, cô bèn quay lưng lại thì thấy Thiên Phong đang từ từ rút một đầu của chiếc khăn tắm ra. Tim cô xém chút nữa là ngừng đập. Tuy không quá để ý đến các anh chàng nhưng trong lòng Việt Phương cũng thầm thừa nhận, gương mặt của anh chàng rất đẹp trai. Thân hình cao ráo, tuy không gọi là cơ bắp cuồn cuộn nhưng cũng là cân đối, xét toàn diện thì anh chàng này chắc chắn thu hút rất nhiều con gái. Hiện tại anh đang cởi trần, quấn trên người một chiếc khăn, hình ảnh này quả thật dù cô không muốn suy nghĩ đến, nhưng thật sự là vẫn bị anh thu hút. Khi cô quay lại, nhìn thấy ánh mắt đầy giễu cợt cùng khóe miệng hơi xếch, hành động rút khăn chuẩn bị để hở toàn bộ cơ thể trong lúc này lại thật sự gợi cảm vô cùng.
Việt Phương thoáng rùng mình hoảng hốt, gương mặt cố điềm tĩnh để đối đáp với Thiên Phong giờ đây đã không còn giữ được, mặt cô nhanh chóng đỏ như gấc, cổ họng nghẹn lại, cô cố gắng nói như hét:
- Nè, nè đủ rồi nha! Anh có phải là tên biến thái hay không hả? Tôi lúc nãy chẳng qua là muốn tháo kính của anh ra mà thôi, chứ chẳng phải muốn tháo khăn tắm của anh ra đâu.
- Tháo kính? - Thiên Phong cau mày. - Vì sao lại muốn tháo kính? Cô đúng là một đứa con gái quái gở. Cô không biết à, kính cũng là sự thể hiện tôn nghiêm của đàn ông. Chỉ có người phụ nữ của mình mới được quyền tháo kính ra mà thôi. Cô muốn tháo kính của tôi, nghĩa là muốn làm người phụ nữ của tôi? Vậy thì tôi chấp nhận.
Nói xong Thiên Phong nhẹ nhàng kéo cái khăn tắm ra thêm chút nữa, sau đó trước vẻ mặt há hốc miệng không nói được thành lời của Việt Phương, anh kéo mạnh hơn, sau đó buông tay cho chiếc khăn rơi tự do.
- Á...
Việt Phương bịt chặt mắt mình trước khi chiếc khăn được tháo tung ra, cô bưng hai tay che mặt quay người đi, đồng thời hét lớn:
- Đồ biến thái!
Mắng Thiên Phong xong, cô vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại. Tim đập dồn dập, hơi thở phì phò đứng ở cầu thang nghe tiếng cười sảng khoái của Thiên Phong, cô mới rõ anh là đang cố tình trêu cô. Tự nhiên cô thấy mình giống như một con ngốc.
Việt Phương hậm hực bước đi, cô quyết định rời khỏi đây, tránh xa cái kẻ đáng ghét kia đi.
Việt Phương mở cánh cửa lớn bước ra ngoài, đóng cửa lại mà lòng chợt thẫn thờ. Bước mấy bước ra bậc thềm, Việt Phương ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà lần nữa. Có lẽ từ bây giờ là lần cuối cô được vào trong đó. Nó giờ đây đã thuộc về người khác, không còn thuộc về Thiên Phong, không còn thuộc về hồi ức của cô nữa rồi.
Đi ra rồi Việt Phương mới chợt nhớ, cô còn để lại tập phác họa của mình ở bên trong, còn bức tranh cô vẽ hình mình và Thiên Phong nữa. Việt Phương dùng tay tự đập vào đầu mình, cô sao lại có thể quên như thế chứ. Nhưng mà vào trong đó, biết đâu cái tên biến thái đó lại giở trò với cô thì sao.
Cắn môi suy nghĩ, Việt Phương quyết định trở lại lần nữa để lấy lại mấy thứ mà cô giữ gìn kỹ càng kia.
- Phương! - Giọng Bảo ở phía sau đã gọi đến.
- Bảo! - Việt Phương vui mừng khi thấy Bảo đến, nhưng nhớ đến phần thức ăn cô vất vả nấu đã bị Thiên Phong ăn gần hết, cô hơi tức giận nhìn Bảo khẽ trách. - Sao giờ này Bảo mới đến chứ?
- Ừ, mình có chút chuyện ấy mà. - Bảo rành rọt đáp.
Việt Phương định hỏi là chuyện gì nhưng lại thôi, nghĩ đến tên biến thái đó đã ăn sạch đồ ăn, cô thở dài bảo:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Đi đâu? - Bảo ngạc nhiên hỏi lại. Rõ ràng trong điện thoại, Việt Phương đã bảo với anh là cô nấu cơm ở nhà Thiên Phong, bảo anh đến để ăn mà. - Chẳng phải ăn ở đây sao?
- Chuyện dài lắm, vừa đi mình vừa kể cho. - Việt Phương kéo tay Bảo đi, tạm thời cứ để mấy thứ đó ở đây vậy.
Việt Phương rời đi, Thiên Phong không khỏi ngừng cười. Nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô trông rất đáng yêu, đúng là càng nhìn càng khiến người ta muốn trêu ghẹo nhiều hơn. Thiên Phong cũng không ngờ mình lại đi trêu ghẹo cô như thế, trước đây anh ít khi nào đùa giỡn con gái như vậy. Thiên Phong đưa tay vò vò tóc mình, khẽ cười, cúi người nhặt khăn tắm lên, đem treo lên xào đứng gần tủ áo.
Thiên Phong mở tủ, lôi ra một chiếc áo thun tròng cổ mặc vào. Anh trông thoải mái trong áo thun quần soọc ngắn. Nhìn cái quần soọc chễm chệ trên hai chân mình, Thiên Phong lại nghĩ đến bộ dạng của Việt Phương, nếu lúc đó cô thật sự không ngại, quay lại nhìn anh thì phát giác được anh đang trêu cô, không biết thái độ của cô sẽ thế nào nữa.
Thư giãn một lát, Thiên Phong lại chúi đầu vào làm việc.
Đang mải miết với bản kế hoạch mới, Thiên Phong nhận được điện thoại. Anh chậm rãi nhấc điện thoại lên xem, nhìn thấy số của Bảo, anh hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ Bảo chủ động gọi cho anh. Từ trước đến giờ, Bảo thậm chí còn không thèm nghe điện thoại của anh nữa là, mỗi khi Bảo chịu nghe, nghĩa là có nhu cầu nào đó cần anh thực hiện. Chủ động gọi thế này, chắc chắn là một yêu cần khẩn thiết.
Thiên Phong không suy nghĩ quá nhiều, anh liền nhận máy.
“Anh nghe!”
Nhưng đầu đây bên kia, Bảo lại im lặng không lên tiếng. Thiên Phong nhẫn nại không lên tiếng thúc giục, anh chờ cho Bảo mở miệng nói tiếp.
Dường như Bảo rất lưỡng lự khi gọi cho anh.
Chờ gần ba mươi giây, Bảo mới quyết định lên tiếng hỏi Thiên Phong:
“Anh đang ở đâu?”
“Ở quê mẹ.” - Thiên Phong nhẹ nhàng đáp.
“Chỗ nào?” - Giọng Bảo bỗng trở nên lạnh hơn bao giờ hết còn gắt gỏng.
“Nhà cũ của mẹ.”
Thiên Phong vừa nói xong thì nghe Bảo hít mạnh một hơi thật sâu. Dường như Bảo nghiến răng kìm nén cơn tức giận để lên tiếng bảo anh:
“Chờ một chút, tôi đến tìm anh ngay.”
Nói xong Bảo cúp máy. Thiên Phong nhìn màn hình hơi giật mình, Bảo đang đến tìm anh? Anh thật sự không hiểu rõ đứa em trai này của mình chút nào. Trước đây, Bảo luôn lầm lì ít nói, đến khi đủ tuổi lập tức dọn ra bên ngoài ở. Hai anh em trai có thể không thân thiết như chị em gái, nhưng Bảo với anh còn thua cả những người xa lạ.
Thiên Phong thở dài gác máy. Anh cúi người tiếp tục giải quyết công việc của mình.
Bảo cúp điện thoại xong, anh siết chặt tay lại, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu cháy ruột gan. Thật không ngờ cuối cùng Thiên Phong cũng quay lại căn nhà đó.
Bảo cứ nghĩ mọi thứ chỉ đến đó mà thôi, chỉ cần anh trở về, bắt đầu lại từ đầu cuộc sống thanh bình mà anh muốn có; nơi có nhiều kỷ niệm của bản thân, nơi có những người bạn thân thiết và là nơi cô bạn nhỏ luôn hết lòng giúp đỡ mình - một cô bạn nhỏ mà suốt bao nhiêu năm đi xa, anh vẫn không tài nào quên được. Thật sự là anh rất buồn khi mình rời đi mà chẳng thể gặp được Việt Phương lần sau cuối để tạm biệt.
Bao nhiêu năm không gặp, đến khi Hiển cho anh xem hình của Việt Phương thì cô đã trở thành một thiếu nữ mặc áo dài trắng đầy thanh lịch và nữ tính. Việt Phương mặc áo dài bước đi giữa cánh đồng lúa hai bên xanh mướt, tà áo bị gió tung bay nhẹ, mái tóc đen xõa dài dưới ánh nắng nhẹ của buổi sớm mai. Cô đẹp rạng rỡ mà không chói nhòa.
Nụ cười của Việt Phương rất tươi, cứ như nụ hoa mới nở tỏa sắc khiến trái tim chàng trai mới lớn là Bảo phải ngừng đập. Bảo không ngờ cô bạn bé nhỏ thường quan tâm giúp đỡ mình giờ đã trở thành một cô thiếu nữ đầy sức sống như thế.
Lần về nước, Việt Phương đã ở thành phố đi học, Bảo có lên tìm cô nhưng anh không đủ can đảm để đến gặp cô, chỉ lén lút đứng từ xa nhìn ngắm cô mà thôi. Giờ thì anh quyết định quay về Việt Nam, Bảo muốn tìm cơ hội tỏ tình với Việt Phương. Muốn bày tỏ tình cảm của mình dành cho Việt Phương trong bao nhiêu năm qua. Cơ hội đã đến khi ông nội Việt Phương lại mở lời nói câu gả cô cho anh và Việt Phương hẹn anh đến nhà cũ của Thiên Phong để ăn cơm.
Anh đến thật lâu, nhưng cũng đứng bên ngoài thật lâu. Anh quyết định sẽ tỏ tình với Việt Phương ngay khi gặp cô, khi cả hai chỉ có một mình với nhau. Bảo đứng bên ngoài, suy nghĩ từng chữ từng từ mình sẽ nói với Việt Phương, suy nghĩ mãi vẫn chưa dám vào, loay hoay mãi cho đến khi thấy Việt Phương đứng ngoài cửa, anh đành lên tiếng gọi cô.
Bảo gần như chết lặng khi nghe Việt Phương nói lại là căn nhà cũ của Thiên Phong đã có một người con trai đến ở. Trong lòng không khỏi run khi biết Thiên Phong đã trở về Việt Nam mấy ngày nay rồi, càng không ngờ Thiên Phong lại trở về đây. Bảo cảm thấy may mắn là anh đã không vào nhà, không cần đối mặt với Thiên Phong. Anh không muốn giải thích với Việt Phương về người anh trai bất đắc dĩ của mình, càng không muốn Việt Phương biết người đó là Thiên Phong.
Reng...
Tiếng chuông cửa reo lên, lâu rồi nó không được sử dụng nên âm thanh của nó chẳng còn được trong trẻo như xưa nữa.
Thiên Phong đi xuống mở cửa, anh khá bất ngờ khi nhìn thấy Bảo ở trước cửa nhà. Khi anh về đây, ba mới chợt nhớ đến căn nhà cũ và lục tìm chìa khóa đưa anh, mẹ thì không gọi được cho Bảo thì làm sao Bảo biết căn nhà cũ của họ ở đâu mà đến nhanh như vậy chứ.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh. - Bảo vừa nhìn thấy Thiên Phong mở cửa thì liền nói ngay.
- Vào nhà đi, em đã gọi điện cho mẹ chưa? - Thiên Phong quay người đi vào nhà rồi hỏi.
- Chưa. - Bảo dửng dưng nói.
- Sao em lại không chịu gọi cho mẹ? Em có biết mẹ lo lắng thế nào không? Không nói không rằng bay về đây, em đâu còn là một cậu nhóc thiếu suy nghĩ nữa. - Thiên Phong cau mày nhẹ nhàng trách.
- Tôi đến đây cũng chính vì điều này. - Bảo hít một hơi nói. - Nếu anh chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn hàng tuần gọi điện thoại thông báo hành tung của tôi cho mẹ.
- Điều kiện gì em nói đi! - Tuy Thiên Phong không biết yêu cầu của bảo là gì nhưng vẫn đáp ứng.
- Đừng bao giờ dùng cái tên Thiên Phong của anh ở đây! Tôi ghét cái tên này. Không được cho một ai ở đây biết cái tên này, không một ai cả! - Bảo nói gần như ra lệnh cho Thiên Phong.
Thiên Phong nhíu mày nhìn Bảo, khóe miệng anh hơi mím lại, ánh mắt tối dần.
Thiên Phong không hiểu vì sao Bảo lại ra yêu cầu như thế đối với anh, chẳng lẽ cái tên của anh đáng ghét đến như thế hay sao? Nhưng dù sao một cái tên đối với anh chẳng quan trọng bao nhiêu. Anh cũng đã quen nghe người ta gọi mình là Jonny rồi, nếu không tại mẹ vẫn thường xuyên nói tiếng Việt và gọi anh là Thiên Phong thì có lẽ hai chữ Thiên Phong cũng biến mất trong anh.
- Được. Anh đồng ý với em. Nhưng mà, anh cũng có một điều kiện.
Bảo trợn mắt nhìn Thiên Phong, trước đến giờ, chưa từng thấy Thiên Phong lại cao giọng ra điều kiện với mình như thế. Nhưng cuối cùng Bảo cũng nhẫn nhịn nhẹ giọng nói:
- Anh nói đi!
- Bây giờ em có thể ăn chơi, muốn gì thì làm. Nhưng mà khi nơi này được triển khai, em nhất định phải vào công ty làm việc, phụ giúp quản lý! - Thiên Phong nhẹ nhàng nhìn Bảo nói ra yêu cầu của mình.
- Không thích. - Bảo ngang tàng đáp.
- Tùy em thôi, anh cũng không ép, nhưng điều kiện của em, anh xin lỗi, không thể thực hiện. - Thiên Phong mỉm cười nhẹ, hai tay thoải mái đan vào nhau, mắt ung dung nhìn Bảo đáp lại.
Bảo giận đỏ mặt, nhưng lại bắt gặp ánh mắt cương quyết của Thiên Phong, anh hít một hơi thật sâu:
- Được rồi, tôi đồng ý với anh! Đến lúc đó, tùy anh sắp xếp.
- Bảo! - Thiên Phong nhìn Bảo, thái độ của Bảo hoàn toàn bị cưỡng ép, anh thở dài khẽ gọi. - Anh chỉ là muốn tốt cho em thôi. Chúng ta dù sao cũng là anh em mà. Nếu như có điều gì bất mãn, em hãy cứ nói ra đi, hãy để cho anh biết.
Trước lời nói chân thành của Thiên Phong, Bảo phá ra cười lớn:
- Anh em... haha... trước kia thì có, bây giờ thì không. Thiên Phong, anh biết không, tôi thật sự ghét anh, ghét cái gia đình này. Toàn bộ đều là giả tạo hết, kể cả anh nữa đó. Tôi chỉ muốn rời xa mấy người mà thôi, anh hiểu không?
- Được rồi. Anh chấp nhận yêu cầu của em, sẽ không dùng cái tên Thiên Phong này nữa. - Thiên Phong rốt cuộc cũng nhún nhường không muốn tra hỏi thêm gì nữa, anh không muốn chọc cho Bảo nổi cáu lên.
- Vậy tôi đi đây. - Bảo quay người định bỏ đi thì Thiên Phong gọi lại lần nữa nhắc nhở.
- Em đã hứa sẽ gọi cho mẹ, em phải giữ lời hứa đó.
Bảo không trả lời, anh mở cửa phòng ra rồi đóng thật mạnh, gần như trút hết bực tức trong lòng qua cánh cửa.
Thiên Phong thở dài ngả người vào thành ghế, đứa em trai này, anh không biết phải làm như thế nào đây. Thiên Phong khẽ lấy kính xuống, đưa tay day day trán cho bớt nhức đầu. Cầm kính trên tay, anh đột nhiên nhớ đến Việt Phương, cô muốn tháo kính anh ra, anh không biết cô nói đùa hay thật nhưng cô quả thật rất thú vị, chưa ai làm anh có thể cười vui vẻ đến thế.
Nghĩ đến việc mình còn chưa cảm ơn cô vì đã chăm sóc nhà cửa giúp mình, lại nghĩ đến việc anh còn chưa biết nhà cô ở đâu trong lòng bỗng nhiên trống rỗng. Thiên Phong đành thở dài, lắc đầu đứng dậy, lên phòng tiếp tục làm việc dang dở của mình.
Cái bụng lần nữa kêu lên, Thiên Phong mới ngẩng đầu nhìn lên. Hóa ra trời đã sụp tối rồi. Đèn phòng cũng còn chưa mở.
Thiên Phong đi xuống dưới lầu, anh nghĩ là người giúp việc giờ này chắc là cũng đã đến rồi, anh định bước xuống thúc giục người đó nấu cơm cho nhanh, nào ngờ bên dưới cũng là một màn lờ mờ tối không có lấy một ánh đèn. Thiên Phong ngạc nhiên vô cùng, anh với tay tìm công tác đèn nhà, rồi lấy điện thoại gọi cho Hoàng Tuấn.
“Này!” - Thiên Phong quát lên khi Hoàng Tuấn vừa nghe điện thoại. “Sao cậu không mướn người giúp việc cho mình chứ? Làm mình cứ tưởng có người làm, bây giờ đi xuống mới biết là không. Cậu nói xem, tối nay mình ăn cái gì đây hả?” - Thiên Phong không ngờ Hoàng Tuấn lại quên điều này.
“Haiz, mình xin lỗi, mình quên khuấy đi mất. Được rồi, mai mình sẽ tìm cho cậu một người. Giờ thì cậu hãy chạy xe ra nơi nào đó ăn tạm đi!” - Hoàng Tuấn tuy nói xin lỗi, nhưng Thiên Phong chẳng thấy cậu ta có chút nào hối lỗi nào cả, trong giọng còn có chút vui vẻ như tận mắt chứng kiến được cảnh anh chết đói.
Thiên Phong nghiến răng chửi thầm cái tên bạn mắc dịch này rồi bực tức cúp máy, anh nghe rõ bên kia Hoàng Tuấn đang ăn chơi vui vẻ. Đúng là quá đáng ghét mà! Anh thật không biết, cậu ta có phải là đang cố ý hay không?
Cuối cùng thì Thiên Phong cũng đành phải thay đồ đi ra ngoài tiệm ăn. Đến khi về nhà, bụng anh vẫn chẳng đầy được bao nhiêu, đồ ăn ở ngoài tiệm đúng là chẳng hợp với anh chút nào. Dù sao đây cũng là vùng quê, đồ ăn giá rất bình dân cho nên nấu cũng không ngon và không hợp vệ sinh cho lắm. Anh nhìn một chút cũng không dám ăn nữa đành tính tiền ra về.
Đi xuống bếp định tìm chút gì đó để lót bụng, Thiên Phong chợt thấy phần đồ ăn được đậy kỹ càng mà hồi trưa Việt Phương nấu. Thiên Phong quyết định đem hâm lại rồi ăn tiếp, dù sao cũng không nên bỏ phí thức ăn như thế.
Bình minh dần lên, không khí có chút se lạnh nhưng hứa hẹn một bầu trời trong xanh.
Việt Phương thập thà thập thò trước cửa nhà Thiên Phong, cô bâng khuâng không biết có nên đi vào hay không?
Hôm qua để quên bản phác thảo cùng chìa khóa ở nhà Thiên Phong. Cô lại còn kẹp tờ giấy lịch trình của thầy hiệu trưởng giao cho mình vào trong bản phác thảo, đến đêm qua mới nhớ ra. Nếu không lấy lại, đến khi vào trường, biết ăn nói sao với thầy hiệu trưởng.
Cho nên mới sáng sớm, Việt Phương đã vội vã chạy đến nhà Thiên Phong để lấy lại. Nhưng cô vẫn nhớ đến cảnh tượng lột khăn ngày hôm qua. Ai biết đâu, anh lại giở trò lần nữa thì sao. Đáng tiếc là chìa khóa cũng để quên, nếu không cô cứ thế đột nhập vào thì tốt biết mấy.
Việt Phương đang thập thò không biết có nên gọi cửa hay không thì sau lưng cô đã vang lên giọng của Thiên Phong:
- Nè! Mới sáng sớm cô đứng trước cửa nhà người ta làm gì thế, định ăn trộm à?
Việt Phương giật mình loạng choạng vấp ngã ra phía sau, cứ thế lao vào lòng của Thiên Phong. Thiên Phong cũng chỉ tốt bụng đưa tay đỡ lấy cô, thế là lại thành ra hai người ôm nhau.
@by txiuqw4