Trời lạnh, thân người ấm, hai cơ thể dính sát vào nhau, nếu nói không cảm thấy gì là nói dối. Tim Việt Phương run bắn lên; cảm giác này chưa từng trải qua, nó khiến mặt cô đỏ bừng ra, vội vàng rụt người rời khỏi vòng tay của Thiên Phong.
Thiên Phong cũng có chút ngại ngùng, anh khẽ ho một tiếng, lặp lại câu hỏi của mình khi nãy:
- Mới sáng sớm, cô đứng trước của nhà người ta làm gì thế, định ăn trộm à?
Việt Phương sau khi lấy lại bình tĩnh, nghe câu hỏi của Thiên Phong cô hếch mũi khó chịu nói:
- Trộm cái đầu của anh ấy! Nếu tôi mà là ăn trộm, cũng không thèm ăn trộm ở nhà của tên biến thái là anh đâu.
“Biến thái”, Thiên Phong không ngờ trò đùa của mình lại bị gán từ biến thái, anh lạnh giọng hỏi Việt Phương:
- Vậy chứ cô đến đây làm gì?
- Lấy đồ. - Việt Phương đáp cộc lốc.
- Đồ gì?
- Đồ hôm qua để quên, không được sao? - Cô hất mặt lên hỏi, sau đó trừng mắt ra lệnh. - Mau mở cửa đi!
Thiên Phong coi cái bộ dạng hùng hổ của cô, nhớ đến trận đòn đau diếng ngày hôm qua, quả thật là không khỏi rùng mình. May mà cây chổi đó cũng không nặng lắm, nếu không không biết anh sẽ ra sao khi bị cô đánh túi bụi như vậy. Cái tên Hoàng Tuấn kia cứ luôn miệng bảo con gái quê hiền lành nhu mì; hiền lành đâu không thấy, như mì đâu không thấy, chỉ thấy là đanh đá và hung dữ quá trời đi.
Thiên Phong lắc đầu, anh bỏ tay vào túi lấy chìa khóa, sau đó mở cửa cho Việt Phương đi vào nhà.
- Anh vào trước đi! - Việt Phương nhìn Thiên Phong với vẻ đề phòng.
Thiên Phong nhún người đi vào nhà trước, Việt Phương lẽo đẽo theo sau. Cô giờ mới để ý, Thiên Phong bận một bộ đồ thể thao thoải mái, chân mang giày, cả người đều có mồ hôi, giống như vừa đi tập thể dục về. Hèn chi lại xuất hiện từ sau lưng cô như thế.
Việt Phương vào nhà, vội vàng chạy đến chỗ mình để tập bản thảo, nhưng hoàn toàn trống trơn. Cô kinh hoàng quay sang Thiên Phong hỏi:
- Anh có thấy một tập bản thảo tranh vẽ ở đây hay không?
- Có. - Thiên Phong mở tủ lôi ra một chai nước mở nắp uống một hơi mới trả lời.
- Nó đâu rồi? Trả cho tôi! - Việt Phương chìa tay ra trước mặt Thiên Phong đòi.
- Muốn lấy lại thì nấu đồ ăn sáng cho tôi đi! - Thiên Phong mỉm cười gian nhìn Việt Phương đáp, giọng đắc ý vô cùng
Việt Phương sửng sốt đến nỗi cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng liếc nhìn vẻ mặt giương giương tự đắc của Thiên Phong cô đã khẳng định lời mình vừa nghe là sự thật. Cô hít một hơi thật sâu cố kìm nén sự bực dọc trong lòng, nhìn Thiên Phong nở nụ cười chết người nói:
- Tâm thần!
Vẻ tự đắc trên gương mặt Thiên Phong bỗng biến mất, anh trợn mắt nhìn cô có chút giận dữ hỏi:
- Cô vừa nói gì?
Thấy sắc mặt Thiên Phong thay đổi, Việt Phương đâu ngu dại gì mà lặp lại lần nữa, cô nhún vai không đáp chọc tức.
Thiên Phong hừ lạnh một cái, anh đi đến bên một cái kệ, tập phác thảo được đặt ngay ngắn ở trên đó. Việt Phương nhìn thấy thì tự chửi thầm, sao cô không chịu tìm nó một lát chứ, đỡ phải nghe tên này nói nhảm. Việt Phương bước đến bên Thiên Phong, chìa tay ra trước mặt anh, sẵng giọng bảo:
- Trả tôi!
- Hửm... - Thiên Phong nhìn cô với ánh mắt không hài lòng. Việt Phương nuốt ực nước bọt xuống rồi cố cười ngượng nói một lần nữa nhưng là với giọng điệu nhẹ nhàng hơn:
- Anh làm ơn trả tôi tập bản thảo này! Trong đó có một tờ giấy ghi lịch trình, tôi cần phải nộp gấp vào sáng nay.
Thiên Phong đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình, ánh mắt lơ đãng nhìn nơi khác giống như chưa nghe thấy cô nói cái gì. Bộ dạng của anh chẳng khác nào một tên lưu manh đầu đường xó chợ cố tình gây sự khiến Việt Phương tức điên lên, cô không thèm cầu xin Thiên Phong nữa, trực tiếp xông tới giành lại tập bản thảo trong tay Thiên Phong. Thiên Phong đang giả vờ lơ đãng không nghe cô nói cái gì, nhưng anh vẫn thấy hành động xông đến của cô và nhanh chóng kịp thời giơ cao cái tập bản thảo kia lên.
Thiên Phong khá là cao, anh cao trên 1m8. Còn Việt Phương, cô không cao lắm, chỉ hơn 1m6 mà thôi. Cho nên chiều cao thật rất chênh lệch, cô muốn lấy tập bản thảo từ trong tay của Thiên Phong quả thật rất khó. Việt Phương phải kiễng chân lên mới chạm vào được tập phác thảo, nhưng Thiên Phong hết truyền sang tay này lại truyền sang tay kia, làm Việt Phương muốn lấy lại vô cùng vất vả.
Sau một hồi cố gắng, mặt cô đỏ bừng lên, cô tức tối, một tay nắm lấy cổ áo của Thiên Phong cố kéo người anh xuống, tay còn lại cố gắng lấy cho được tập phác thảo. Giằng co mãi, người Thiên Phong cứ bị đẩy về sau.
- Nè... nè... - Thiên Phong kêu khẽ.
Việt Phương chẳng hơi đâu để ý, cô cố gắng hết sức mình để lấy, cuối cùng lại có cảm giác ngã rơi tự do mấy giây. Đầu cô đập mạnh vào cằm Thiên Phong, người ngã rạp trên người anh. Cả hai người cùng té lăn ra cái ghế sofa gần đó, cho nên cô không hề hấn gì hết. Việt Phương bị đau, cô khẽ kêu một tiếng, đồng thời cũng nghe tiếng rên nhẹ của Thiên Phong.
Trong lúc Việt Phương đang nhăn nhó vì cú đập đầu thì Thiên Phong đã kêu khẽ:
- Nè! Đứng dậy được chưa!?
Việt Phương nghe nói thì mới giật mình, lúng túng vội vàng muốn đứng dậy, cô chống một tay lên ngực anh để làm điểm tựa đứng dậy nhưng trong lúc hấp tấp cô ấn tay lên ngực anh quá mạnh khiến Thiên Phong bị đau bất ngờ, theo phản xạ, anh hơi nghiêng người để làm giảm cơn đau. Không ngờ vì vậy, tay Việt Phương mất điềm tựa, cô chưa kịp đứng lên đã lại tiếp tục ngã xuống.
Lần này thì đầu cô không đập vào cằm Thiên Phong nữa, mà là môi cô đập vào môi anh. Có chút đau nhưng lại nhanh chóng trở nên tê dại như một luồng điện chạy dọc vào tim.
Cảm giác mềm mềm, có hương vị ngọt ngào đến tê dại.
Việt Phương chớp chớp mắt nhìn Thiên Phong, anh cũng sững sờ nhìn cô. Gương mặt cả hai nhanh chóng đỏ bừng lên không khác gì nhau. Cô cắn nhẹ môi xấu hổ, vội vàng đứng bật dậy, nhưng lần này cô không dám chống tay dùng anh làm điểm tựa nữa. Thiên Phong cũng ngồi thẳng người dậy, ngượng ngùng quay mặt đi. Không ai nhìn ai, im lặng thật lâu. Cuối cùng Thiên Phong ho nhẹ một cái chấm dứt tình trạng ngượng ngùng của hai người.
Việt Phương quay người lại lần nữa chìa tay ra nói:
- Mau trả lại cho tôi!
- Nấu đồ ăn sáng đi! - Thiên Phong dứt khót nói, quyết định bắt cô phải làm đồ ăn sáng cho anh cho bằng được.
Việt Phương tức giận trợn mắt nhìn Thiên Phong, nghiến răng trèo trẹo, hận không thể bóp chết anh đi, nhưng nhìn tập bản thảo trong tay Thiên Phong, cô nhẫn nhịn, quay người đi xuống dưới bếp. Bước chân đạp mạnh xuống nền gạch tựa hồ như trút giận.
Thiên Phong nhìn theo dáng vẻ hậm hực cùng nét mặt tức giận nói không thành lời của cô, anh không khỏi nhịn cười. Vừa tập thể dục về, nhìn thấy bóng dáng cô cứ đứng thập thò trước cổng nhà, nửa muốn nhấn chuông cửa, nửa lại không trông khá buồn cười, khiến anh lại muốn trêu chọc cô.
Thiên Phong đứng dậy bước theo cô xuống bếp, anh đứng tựa một bên nhìn Việt Phương loay hoay xem xét nồi cơm điện, rồi lại bật tung tủ lạnh ra nhìn xem bên trong có những gì.
Thiên Phong thấy trong tủ đầy ắp đồ ăn, ngay cả bia cũng được chuẩn bị đầy đủ. Thiên Phong khẽ thở dài, cái tên Hoàng Tuấn này, đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn như thế mà lại quên mất việc thuê người giúp việc, đúng là quá lẩm cẩm mà.
Việt Phương chẳng biết nên làm món gì cho nhanh chóng để còn về nhà thay đồ. Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là cô phải có mặt ở trường rồi, không thể cù cưa quá lâu với Thiên Phong được. Cũng không có thời gian để xem xét hết một vòng xem bên trong nhà Thiên Phong có những gì. Hôm qua cô nấu cũng chỉ dùng những thứ cô mang theo mà thôi, chẳng hề mở tủ lạnh ra. Mà tủ lạnh, cô tưởng nó vốn trống trơn nhưng khi mở ra lại đầy ắp đến không ngờ, cái gì cũng có sẵn hết rồi.
Việt Phương nhanh chóng tìm kiếm những thứ mình cần, cô lôi vài cọng rau, một cái trứng và một vài thứ nữa rồi bắt tay vào việc nấu.
Vừa quay lại thì thấy Thiên Phong chăm chú nhìn mình, cô hếch mũi lừ mắt hứ lên một tiếng bực tức rồi đi nấu cơm. Cô dùng phần cơm nguội còn lại trong nồi cơm, cũng may cơm trong nồi luôn cắm điện, vẫn được giữ ấm không bị ôi thiu, vẫn dùng tốt. Cô quét hết phần cơm nguội ra, cho vào một cái tô rồi xả nước, bóp rời những hạt cơm vốn dính liền ra; sau đó đổ vào một cái rổ có lỗ nhỏ, rũ sạch nước đi xong để ráo một chút nữa.
Cô xoay lưng tiếp tục với những thứ khác: cà chua bỏ hạt thái hạt lựu, rau, đậu... đều đem sắc hạt lựu trông rất bắt mắt.
Thiên Phong kéo ghế ngồi quan sát thái độ chuyên chú của Việt Phương khi nấu cơm. Anh nhìn thấy đôi tay nhỏ của cô cứ thoăn thoắt, cô xoay qua xoay lại một cách nhịp nhàng cứ như đang múa.
Trước đây, ngoại trừ vô tình nhìn thấy trên tivi ra, Thiên Phong chưa từng quan sát cách thức một người nấu ăn là như thế nào cả. Giờ đây, anh ngồi nhìn Việt Phương nấu, càng nhìn càng chăm chú, càng chăm chú thì càng thấy vui vẻ, trong lòng bỗng vọng lên một cảm xúc rất khác lạ.
Một cảm xúc với hương vị ngọt ngào.
Người ta nói: ”Đàn ông quyến rũ nhất là khi họ chuyên chú làm việc. Phụ nữ đẹp nhất là khi họ chăm lo nấu cơm, giặt giũ cho chồng con.” Câu nói này, Thiên Phong giờ mới thấy nó thật đúng.
Gương mặt của Việt Phương lúc này rất xinh đẹp, khiến cho ánh mắt Thiên Phong không rời đi được. Thiên Phong trong lòng cũng kinh ngạc, cô nhìn kỹ thì rõ ràng rất gống Việt Tình, tuy nhiên Việt Tình đẹp sắc sảo, còn cô lại đẹp một cách tự nhiên. Việt Tình vừa nhìn vào đã bị thu hút ngay, còn cô vừa nhìn thoáng qua chẳng có chút gì đặc biệt, nhưng càng nhìn càng say đắm.
Rõ ràng Việt Tình là bạn gái mình, nhưng Thiên Phong khi nhìn cô lại không có cảm giác giống như lúc này nhìn Việt Phương.
Một mùi thơm lừng bay đến, làm đứt đoạn suy nghĩ của Thiên Phong, anh nhìn thấy tay Việt Phương thoăn thoắt trộn những vật liệu đã chuẩn bị xong hết vào chảo dầu phi hành tỏi thơm lừng kia. Chỉ mới ngửi mùi thôi đã khiến người ta tiết nước bọt không ngừng, cơn đói bỗng trào dâng trong bụng.
Việt Phương lại lấy trứng đánh, rán vàng lên rồi xắt ra.
Tích tắc sau, trước mặt Thiên Phong đã xuất hiện một dĩa cơm rang đầy đủ màu sắc, vàng đỏ xanh thơm ngon. Việt Phương còn tìm thấy hai chai tương cà tương ớt, cô làm một đường vẽ đẹp lên dĩa cơm.
- Xong rồi. Anh ăn đi và trả tôi!
- Để tôi xem có ngon hay không đã. - Thiên Phong hít một hơi thật sâu thưởng thức hương thơm bốc ra từ dĩa cơm rang bắt mắt kia. - Lấy cho tôi cái muỗng, cô không định để cho tôi ăn bốc đấy chứ? - Khóe miệng Thiên Phong hơi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt, anh nhìn cô ra lệnh.
Việt Phương ném cho Thiên Phong một cái nhìn chết người rồi đi lấy cho anh một cái muỗng, bực tức cắm mạnh vào dĩa cơm, sau đó hậm hực kéo ghế ngồi xuống chờ đợi.
Thiên Phong ung dung, cầm lấy cái muỗng xúc một miếng cơm rang bỏ vào miệng nhai từ tốn và bắt đầu thưởng thức. Mùi vị nhẹ nhàng vửa ăn vào trong miệng quả thật rất kích thích bao tử. Khi nuốt xong muỗng cơm đầu tiên, Thiên Phong ngẩng đầu nhìn Việt Phương tỏ ý khen ngợi:
- Ngon lắm!
- Vậy là được rồi. Anh mau trả lại cho tôi đi, tôi sắp muộn giờ rồi. - Việt Phương dù không cam tâm lắm nhưng vẫn ráng nhẫn nhịn xuống, cô nhìn Thiên Phong thành khẩn nói.
Thiên Phong nhún vai, bỏ muỗng xuống. Anh cũng không muốn ức hiếp cô thái quá như vậy, bèn cầm tập bản thảo đó lần giở ra, lôi tờ lịch trình ghi đầy đủ giờ giấc đưa cho Việt Phương.
- Là ý gì? - Việt Phương nhìn tờ lịch trình trong tay Thiên Phong thì ngơ ngác hỏi.
- Trả cô. - Thiên Phong bình thản đáp.
- Còn tập bản thảo nữa. - Việt Phương trợn mắt nhìn Thiên Phong cố nhịn nói.
- À, cái này... - Thiên Phong dừng lại một chút rồi nói tiếp. - Vậy phải để bữa cơm lần sau của cô vậy.
Nghe đến đây, Việt Phương không tài nào nhẫn nhịn được nữa, cô quả thật chưa thấy ai lại mặt dày đốn mạt như anh. Cô tức giận đứng bật dậy đập bàn quát lớn:
- Anh thật là quá đáng! Nói mà không giữ lời!
Thiên Phong vẫn bình thản, không xem sự tức giận của cô ra cái gì cả. Anh ung dung ăn cơm, sau đó mới nói:
- Tôi hứa sẽ trả cho cô tờ lịch trình, chứ đâu hứa là trả cô tập bản thảo.
- Anh... - Việt Phương tức đến nỗi mặt đỏ tía tai nghẹn ngào nói không nên lời.
- Cô mau đi đi, nếu không thì sẽ trễ giờ, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy. - Thiên Phong cười đểu cáng đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Việt Phương cũng đưa mắt nhìn đồng hồ, cô thấy đã sắp trễ giờ rồi, không thể tiếp tục ở đây đôi co với Thiên Phong nữa, cắn răng cắn lợi cầm lấy tờ lịch trình tức giận lao ra ngoài cửa. Thiên Phong nghe tiếng đóng cửa như thể trời long đất lở, anh không nhịn được ôm bụng cười sặc sụa, cô gái này, càng ngày càng thú vị.
Việt Phương chạy vội về nhà mệt muốn đứt hơi, vốn dĩ cô định thong thả đến nhà Thiên Phong gặp tên biến thái đó lấy tập bản thảo xong rồi về, nào ngờ lại bị hắn bắt lao động không công như thế. Để rồi sắp trễ giờ như thế này.
Khi Việt Phương chạy đến trường cũng vừa kịp lúc trống trường vang lên, cô thoáng mừng rỡ, đến nước miếng của chính mình giờ mới có thể nuốt ực vào bên trong. Tuy làm giáo viên, có thể đi trễ một chút, nhưng hôm nay lại là ngày đoàn trường tiếp đón một phái đoàn nghe nói sẽ tài trợ học bổng và tăng thêm kinh phí cơ sở vật chất cho trường để các em nhỏ có điều kiện học tốt hơn. Thầy hiệu trưởng rất coi trọng lần tiếp đón này, thầy ra lệnh cho các thầy cô phải đến sớm để chuẩn bị công tác đón tiếp.
- Con bé này, giờ này mới đến là sao? Không phải thầy đã dặn dò em phải đến sớm hay sao? Tờ lịch trình đâu? - Thầy hiệu trưởng vừa nhìn thấy Việt Phương đến thì liền quở trách.
- Em xin lỗi thầy, tại có chút chuyện nên em đến trễ ạ! - Việt Phương vừa cúi đầu xin lỗi vừa đưa tờ lịch trình trên tay cho thầy hiệu trưởng.
- Được rồi, em đem photo ra mấy bản đưa cho các giáo viên đi! Chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ để dẫn khách đi tham quan. Nếu xin được tài trợ, trường chúng ta sẽ tốt hơn. - Thầy hiệu trưởng không trách mắng gì thêm chỉ ra lệnh.
Việt Phương lập tức làm theo, cô đi ngay vào trong văn phòng rồi chuẩn bị giờ lên lớp của mình. Cả trường rộn ràng lên vậy thôi chứ thật sự vẫn chưa biết khi nào đoàn kia đến tham quan trường nữa.
Việt Phương dạy cả hai tiết học xong, cô đem những mảnh giấy vụn bị bọn trẻ vẽ hư cho vào sọt rác, rồi đem sọt rác đi đổ. Đi ngang qua cổng trường học, cô thấy bên ngoài cổng trường một chiếc xe màu đen có biển số nhìn quen quen.
Việt Phương lập tức mở cổng trường ra để quan sát cho kỹ. Cô nhìn một lát liền khẳng định đây là chiếc xe mà hôm qua nhìn thấy, không ngờ nó lại bị chủ nó đậu ở đây.
Việt Phương nghĩ đến cái bản mặt của tên biến thái khi ức hiếp cô là thấy tức giận, cô quyết định phải trả thù hắn ta một phen mới hả giận. Sọt rác trên tay cô, một sọt rác với những tờ giấy đầy màu sắc vì nước sơn màu vẫn chưa khô.
Học vẽ bình thường thì chỉ dùng bút màu nhưng Việt Phương rất thích vẽ bằng màu nước nên thỉnh thoảng lớp học vẽ màu nước, và hôm nay lại rơi vào ngày cô dạy cách vẽ màu nước.
Việt Phương ngó dáo dác xung quanh xem có bóng người hay không. May mắn là giờ này tất cả mọi người đều lo làm việc, hơn nữa trường học cũng ở một khu yên tĩnh ít người qua lại. Việt Phương khẽ mỉm cười nham hiểm, cô đổ nguyên cái sọt giấy màu lên xe Thiên Phong, sau đó dùng những giấy dính màu sơn còn ướt, cầm nó xoa xoa khắp xe của anh. Cô khoái chí nhìn chiếc xe màu đen tuyền bóng lưỡng đẹp đến nỗi in bóng cô lên xe bị dính một hỗn tạp màu, chẳng biết đó là cái màu chi nữa.
Làm xong, cô phủi tay khoái chí, còn làm vài động tác thể dục thoải mái, sau đó thu dọn hết mấy mẩu giấy vụn tang vật đem vào sọt rác để phi tang chứng cứ rồi mới quay đầu đi vào trường.
Việt Phương nào biết, ngay khi cô đến gần chiếc xe, cô đã bị người ngồi trong xe nhìn thấy rất rõ ràng, càng nhìn thấy vẻ mặt săm soi chiếc xe, sau đó nhìn ngó dáo dác trông khá là buồn cười của cô khiến người ta muốn bật cười lớn. Thiên Phong bỗng muốn ghi dấu lại khoảnh khắc thú vị này, anh lôi ngay điện thoại quay lại gương mặt cô. Không ngờ lại quay được một cảnh phá hoại tài sản vô cùng nghiêm trọng của cô.
Việt Phương không biết là kính xe của Thiên Phong là loại từ bên trong nhìn ra ngoài thấy rõ, còn từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thấy gì. Cũng chính vì thế mà cô hoàn toàn không biết sự hiện diện của anh ở trong xe.
Thiên Phong cứ thế thu lại hết toàn bộ cảnh cô bôi bôi trét trét lên xe mình mà chẳng chút phản ứng nào. Nhìn vẻ mặt đắc ý cười toe toét của cô mà Thiên Phong cũng phải cười theo, nụ cười của cô rất đẹp, rất tự nhiên, trong sáng. Giống như ánh nắng ấm áp giữa trời lạnh lẽo khiến người ta muốn đứng nhìn ngắm mãi mà thôi.
Đợi Việt Phương đi rồi, anh mới đi xuống xe. Nhìn chiếc xe của mình trông khiếp đảm mà không khỏi nhăn nhó mặt mày, lắc đầu thở dài thương cho số phận chiếc xe, chỉ vì chủ nó lỡ dại đắc tội với ai kia mà nó phải khổ sở hứng chịu thế này.
Vừa lúc Thiên Phong nhìn thấy xe Hoàng Tuấn đang chạy đến.
Hoàng Tuấn vừa xuống xe, anh đã trợn mắt thật lớn nhìn chiếc xe hầm bà nhằng màu sắc của Thiên Phong. Sắc mặt lo lắng xảy ra chuyện gì, Hoàng Tuấn liền hỏi:
- Chiếc xe bị sao thế, có biết ai là người đã gây ra chuyện này hay không?
Thiên Phong quay đầu khẽ cười đáp:
- Tôi chịu thôi.
Hoàng Tuấn ngớ người nhìn Thiên Phong, trước tình trạng chiếc xe bị phá hủy thế này mà Thiên Phong không tức giận lại còn cười vui như thế, đúng là khá lạ lùng.
- Đi vào trường thôi! - Thiên Phong thúc giục Hoàng Tuấn. Anh xoay người đi vào bên trong trước.
Hoàng Tuấn nhìn chiếc xe lần nữa, lắc đầu không tin được.
Việt Phương đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài buồn chán, cô vốn đã kết thúc buổi dạy ngày hôm nay, có thể trở về nhà được rồi nhưng vì buổi tiếp rước kia mà phải nán lại, chờ đợi trong chán chường. Vừa đổ rác xong là bị hối đi thay áo dài ngay lập tức.
Chẳng là thầy hiệu trưởng có chút sĩ diện, bắt chước người ta, là tìm người trẻ để tiếp đoàn, chẳng những thế còn bắt phải mặc áo dài nữa cho lịch sự. Thật sự ba năm dài học cấp III đã quá quen thuộc với áo dài rồi nhưng vào những ngày trời oi bức thế này, nói thật, mặc áo dài chẳng khác nào là cực hình cả.
@by txiuqw4