Mẹ nàng nói, "Con đi chỗ khác chơi đi. Mẹ muốn cầu xin một chuyện riêng."
Mai Ly ra đứng chờ trong lúc mẹ nàng đọc những bài kinh và lời cầu xin dài dòng thông thường. Bà cầu xin được khoẻ mạnh, ruộng được mùa và quân Nhật đừng tới và Ông Hổ để cho họ được yên thân. Từ nhiều năm nay, mẹ nàng vẫn cầu xin những điều này.
Mẹ nàng quay lại và nhắc, "Ði chỗ khác đi."
Vì thế nàng bước ra xa một quãng nữa. Không cần phải hỏi mẹ cầu xin gì. Về đến nhà thì thế nào bà cũng nói ra ngay.
Nàng đã nói với mẹ từ trước, "Mẹ ơi, con sẽ đi chùa với mẹ, nhưng con sẽ không bao giờ qùy gối trước những bức tượng cổ ấy đâu." Ngày hôm ấy mẹ nàng đi lễ chùa để tạ ơn Phật đã cho nàng được trở về nhà bình yên.
Mẹ nàng rên rỉ, "Cái con nhỏ nhạo báng này!" Bà quay sang rền rĩ với chồng, "Các thần thánh sẽ giận cả nhà mình đó!"
Ông bố nói đùa, "Các ngài không giận đâu nếu bà không mách cho các ngài biết. Tôi không đi chùa từ nhiều năm nay rồi mà các thần thánh cũng đâu có biết." Rồi ông cúi xuống vỗ vai vợ và nói tiếp, "Hơn nữa, các thần thánh sẽ không quở phạt bất cứ ai thuộc gia đình bà đâu."
Bà vợ đồng ý, "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Sau đó Mai Ly hỏi cha, "Ba không tin các thần thánh hả ba?"
Ông lắc đầu và thì thầm, "Ðừng nói với ba về chuyện này!" Rồi ông lạch bạch bước lại tủ sách và lấy ra một cuốn sách đóng cẩn thận và nói tiếp, "Ba đã đọc cuốn này từ nhiều năm rồi." Nàng rất ngạc nhiên khi thấy đó là bản dịch của cuốn "Nguồn Gốc Các Giống" của Darwin. Nàng không bao giờ nghĩ rằng cha nàng đọc bất cứ sách gì ngoài các tiểu thuyết và thơ. Ông khẽ bảo con, "Mẹ con cần phải có thần thánh. Con và ba không cần."
Một thoáng thông cảm lóe lên giữa hai cha con. Nhưng sự thông cảm đó mất đi khi ông bố ho sặc sụa và khạc nhổ, nàng cũng mất sự thông cảm đó khi ông bố ngồi ngủ gật sau khi ăn uống quá nhiều, khi ông nằm dài xuống chiếc ghế và ngủ để cho qua hết thời giờ nhàn rỗi. Nàng nghĩ bụng, nửa buồn nửa giận, "Tại sao ba bỏ phí thời giờ như thế?" Khi nàng kể cho ông bố nghe về cái gì tại Mỹ quốc, thì ông bỗng chú ý và hiểu biết những gì nàng nói, và lúc đó lại lấp lóe một sự thông cảm giữa hai cha con.
Nàng bực dọc suy nghĩ, "Trong cái thị trấn ngái ngủ này chẳng có gì để làm cả." Từ cánh trái của ngôi chùa bỗng vang lên tiếng cầu kinh đều đều của các nhà sư, chậm chạp và ngái ngủ, những bài kinh kệ đã có từ nhiều thế kỷ. Nàng không thể chịu đựng được nữa. Nàng bước ra đứng cạnh chiếc cổng lớn của chùa để nhìn ra ngoài. Trên chiếc sân chùa rộng mênh mông là một đám đông bán các món hàng như nhang, bánh chay, tiền giấy và đồ ăn để cúng. Sân chùa dơ bẩn, đông đúc và ồn ào. Bỗng nhiên một cơn gió mùa xuân ùa đến phủ choàng lấy nàng. Cơn gió vừa thơm tho vừa ngọt ngào thổi từ rặng núi vượt qua bức tường thành, lạnh nhưng không giá rét lắm. Bên trên những mái ngói đen cũ của thành phố là một bầu trời xanh ngắt có những cụm mây trắng đang đuổi nhau. Nàng bỗng nghĩ một cách quả quyết, "Ta không thể, không thể sống trong cái thị trấn này suốt đời và trở nên giống như những người khác được!"
Ðúng lúc đó nàng nghe tiếng Tiểu Cần ho sau lưng nàng và nàng quay vội lại. Tiểu Cần mỉm cười một cách bí mật.
Mai Ly hỏi vội, "Cái gì thế? Tại sao mày cười?"
Tiểu Cần hỏi hóm hỉnh, "Cô có biết bà đang cầu nguyện gì không?"
Mai Ly trả lời cụt ngủn, "Không, đó không phải việc của tao."
Tiểu Cần vừa cười vừa nói, "Em nghĩ đó là việc của cô. Bà đang cầu xin cho cô có chồng!"
Mai Ly trợn mắt nhìn đứa hầu gái. Lấy chồng cho nàng? Nàng bảo Tiểu Cần, "Im đi. Ðừng nói nhảm."
Tiểu Cần ngoan ngoãn trả lời, "Thưa cô vâng." Nhưng trong đôi mắt Tiểu Cần là cái nhìn của một người tin vào điều mình đã nói.
° ° °
Nàng không hỏi bà mẹ gì cả. Mẹ nàng bước lại với nàng lúc nàng đang đứng im lặng bên cổng chùa, đôi mắt của bà bây giờ bình tĩnh và giọng nói tươi vui. Bà nói với con gái, "Hôm nay là ngày tốt để đi chùa. Mẹ cảm thấy thần thánh nghiêng xuống để nghe mẹ và khi mẹ cầu xin thì mẹ biết rằng mẹ sẽ được. Thôi bây giờ đi về."
Nàng trông thấy trong mắt mẹ một ánh mắt sáng ngời. Mẹ nàng đang dự định một việc gì.
Nàng nghĩ thầm, "Nếu mẹ nghĩ rằng ta sẽ lấy một người mẹ chọn thì mẹ nhầm rồi. Nhưng có lẽ mẹ sẽ bảo rằng các thần thánh chọn cho ta."
Hai mẹ con bước vào trong hai chiếc kiệu đang chờ sẵn, và nàng quay đi không nhìn thấy nhà sư đang cúi xuống vái chào khi kiệu của hai mẹ con nàng ra khỏi chùa.
Nàng sẽ không hỏi mẹ gì cả. Không, khi nàng về tới nhà, nàng lại hỏi thẳng ông bố. Mọi người đi lại ngoài phố chỉ là những chiếc bóng mờ qua khung cửa kiếng trên rèm kiệu, vì nàng đang mải suy nghĩ. Nàng sẽ nói với thân phụ: "Ba ơi, con sẽ không lấy bất cứ ai đâu. Con sẽ không lấy chồng trừ phi..." Trừ phi thế nào thì nàng cũng không biết nữa. Nàng mải suy nghĩ nên về đến nhà mà không hay.
Nàng hỏi tên đầy tớ ngoài cổng, "Ba ta đâu?"
"Ông ngủ trong thư phòng." Thế là nàng phóng chạy qua các hoa viên, nhưng khi nàng tới gần thư phòng thì nàng biết thân phụ nàng không ngủ. Nàng nghe thấy giọng nói nặng nề của ông đang nói chuyện. Nàng đẩy cửa thư phòng. Tất cả có ba ông già ngồi trước các tách trà. Nàng biết ba ông già này. Họ là các bậc trưởng lão của thị trấn. Nhưng họ không uống trà. Trái lại họ ngồi tỳ lên bàn, đầu chụm lại với nhau và đang thì thầm với nhau, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Khi nàng bước vào, họ ngẩng lên nhìn nàng, rồi cha nàng đứng dậy.
"Mai Ly, ba đang cho đi tìm con. Mẹ con đâu? Con và mẹ con sẽ phải đi Thượng Hải ngay - đi ngay lập tức."
Nàng sửng sốt hỏi lại, "Tại sao vậy ba?" Nhưng thân phụ nàng đã nắm vai nàng, đẩy nàng ra khỏi cửa. Ông khẽ thì thầm, "Ông Hổ! Ông Hổ sắp tấn công thị trấn!"
Ông nhìn nàng chăm chú, mắt lộ vẻ kinh hoàng. "Thật là họa vô đơn chí! Bên ngoài biển thì quân Nhật lăm le tấn công chúng ta, còn Ông Hổ thì đang định cắn xé chúng ta từ bên trong!"
Nói xong ông đóng cửa lại.
Nàng đứng lặng một lát, như một đứa trẻ bị cấm cửa. Ông Hổ! Thân phụ nàng hoảng sợ thực sự. Thực là khôi hài quá. Nàng đã từng nghe nói về Ông Hổ cả đời nàng. Vẫn cùng là một Ông Hổ mà mọi người từng sợ hãi. Hắn ta sống trong dãy núi về phía đông, thủ lãnh một đảng thảo khấu trên hai chục ngàn tên cướp. Nàng biết rằng hàng năm thị trấn đã phải đóng cho hắn một số tiền để được yên. Nàng đã được nghe cha nàng nói về "thuế Ông Hổ." Mọi người đều phải đóng thuế Ông Hổ và sung sướng được đóng thuế đó nếu họ được sống yên lành. Những thành phố nhỏ, quá nghèo không đóng nổi thuế Ông Hổ, đã bị những tên cướp hung dữ tràn qua cổng thành, ào vào từng nhà từng tiệm để cướp phá. Sau khi họ rút lui, những tên cướp gắn một tấm bảng như sau bên cổng thành: "Ði chỗ khác, bọn ta đã cướp thị trấn này rồi. Không còn gì nữa đâu!" Như vậy để những toán cướp khác đi ngang qua, như đảng cướp Sói Xanh chẳng hạn, không vào cướp nữa. Tuy nhiên đảng cướp Sói Xanh ở phía bên kia rặng núi, ít khi dòm ngó khu vực của Ông Hổ. Nhưng không ai sợ đảng cướp Sói Xanh bằng sợ Ông Hổ. Mọi người hy vọng Ông Hổ già đi và sẽ chết, nhưng con hắn, Thiếu Hổ, lại lớn lên và tên này khôn ngoan mạnh mẽ hơn bố hắn là Lão Hổ gấp hai lần, mặc dù chưa ai từng trông thấy Thiếu Hổ.
Nàng đứng đó, nhớ lại những câu chuyện nàng đã nghe đầy tớ và Tiểu Cần nói. Bỗng nàng thấy nhớ Mỹ quốc một cách háo hức thèm thuồng. Rồi nàng chợt nổi giận. Nàng nghĩ: "Thực là đáng giận! Ðến bây giờ mà người ta vẫn còn sợ hãi các tên tướng cướp. Ta thực xấu hổ nếu các bạn ở đại học biết được như thế." Có một lần nàng đã phì cười khi Mary Lane đọc báo và hỏi nàng về các sứ quân tại Trung hoa. Nàng trả lời, "Sư quân ư? Không, bây giờ không còn sứ quân ở Trung hoa nữa!" Hồi nàng ở Mỹ quốc, nàng không hề nghĩ tới Ông Hổ.
Nàng lấy chân đạp cửa thư phòng. Mấy ông già quay đầu lại nhìn nàng. Cha nàng đang viết trên một mảnh giấy. Nàng biết mảnh giấy ấy là gì. Ông ta đang cộng lại xem họ thu được bao nhiêu để hối lộ cho Ông Hổ để Ông Hổ buông tha họ.
Cha nàng nói mà không ngửng lên nhìn, "Bốn mươi bẩy ngàn, tôi tính rồi. Tôi sẽ cho thêm ba ngàn nữa cho đủ năm chục ngàn. Năm chục ngàn - liệu ông ta có để chúng ta yên với số tiền này không?"
Nàng lớn tiếng hỏi cha: "Ba ơi, tại sao ba cho tiền một tên cướp?"
Ông ta nhìn lên, ngạc nhiên và dịu dàng trả lời, "Tại sao, thì chúng ta vẫn phải đóng thuế cho Ông Hổ mà. Ông Hổ già không tệ lắm - chính con ông ta. Hắn có nhiều ý tưởng lớn lao."
Nàng kêu lên, "Và ba sẽ giúp hắn!"
Những vị trưởng lão nhìn nàng một cách kiên nhẫn. Nàng có thể trông thấy họ đang nghĩ một đứa con gái như nàng thì hiểu biết cái gì.
Cha nàng đứng dậy và nói với nàng, "Ba đã bảo con hãy đi với má con. Ba muốn con không dính dáng tới việc này. Con vẫn năn nỉ được đi Thượng Hải. Vậy thì bây giờ đi đi, thăm các anh em họ của con ở đó và đi khiêu vũ là thứ mà tất cả bọn nó đều yêu thích."
Nàng hỏi thêm, "Và để ba ở lại đây?"
Ông già trả lời nhấn mạnh, "Ba không phải là một thiếu nữ." Và một lần nữa ông nắm vai nàng, đẩy ra ngoài cửa. Ông thì thầm vào tai nàng, "Ði đi. Con không thấy con đã làm ba mất mặt với các bậc trưởng lão hay sao? Con hãy giả bộ vâng lời ba đi!"
Nàng trở về phòng riêng, ngồi xuống và mặt bừng bừng tức giận. Cái đất nước của nàng thật là kỳ lạ! Nào là cảnh đi chùa sáng hôm nay, những chiếc kiệu thay vì xe hơi, và bây giờ là một tên sứ quân tướng cướp sắp sửa tấn công thị trấn!
Nàng kêu lên tha thiết với chính mình, "Ðây không phải là nơi của ta. Ðây là một nơi ghê tởm - đáng chết và đáng chôn đi cùng với những nước trung cổ khác!" Rồi nàng nghĩ, "Nếu Mary Lane đến thăm ta thì nàng sẽ nghĩ thế nào? Bây giờ có nhiều người ngoại quốc viếng thăm Trung hoa lắm. Ta ước mong họ đừng tới." Nàng nhớ lại chính mẹ nàng đã quỳ gối trước các ông thần cổ. Cha nàng đang đóng thuế cho một tên sứ quân - sứ quân là gì nếu chẳng phải là những tên tướng cướp? Nàng nói lớn tiếng, "Chúng đáng bị bắt nhốt vào nhà tù". Rồi nàng chua chát nhớ rằng trong thị trấn này không có nhà tù, còn nàng, một người tốt nghiệp đại học Wellesley. Ðáng lẽ nàng phải có xe hơi và phải có đường phố cho xe hơi chạy. Nàng nắm chặt nắm tay và quyết định, "Ta không thể chịu đựng được nữa." Nàng tự hỏi Mary Lane sẽ làm gì trong trường hợp nàng. Bất cứ một người con gái khác ngày nay sẽ phải làm gì?
Nàng ngồi đó, suy tính kế hoạch. Mải nghĩ, nàng không còn ngửi thấy hương hoa mai trên những cành mầu nâu đã rụng hết lá. Bỗng cửa bật mở và Tiểu Cần chạy vào.
Tiểu Cần kêu lên, "Thưa cô, chúng ta phải đi Thượng Hải. Chúng ta phải đi ngay Thượng hải. Lại Ông Hổ nữa đấy! Bà nói em phải thu xếp quần áo cho cô ngay."
Mai Ly khẽ ngửng đầu lên, nàng nói dịu dàng với Tiểu Cần đến nỗi Tiểu Cần bật khóc vì ngạc nhiên, "Ðược rồi, Tiểu Cần. Em có biết và có sợ Ông Hổ không?" Nàng thò tay sờ một cánh hoa mai và thì thầm, "Ta vẫn muốn đi Thượng Hải. Nhưng ta không sợ một ai cả."
Tiểu Cần thốt lên, "Vậy thì cô là người duy nhất không sợ!"
° ° °
Mai Ly suy nghĩ, "Bây giờ chính là lúc phải hành động!" Con tầu biển cũ kỹ đã hú tiếng còi cuối cùng trước khi rời bến. Một toán cu li bắt đầu rời tầu. Cha nàng cũng rời tầu rồi. Ông đứng trên bến tầu và chào, "Thôi đi may mắn nhé!" Mọi người trên tầu cúi chào và vẫy tay chào ông. Ông quay lưng lại và bước vào trong kiệu. Mẹ nàng nói với nàng, "Mẹ đi vào phòng ngủ bây giờ. Mai Ly, con hãy sửa soạn. Mẹ muốn bịnh quá!"
"Thưa mẹ vâng." Rồi nàng nói đúng như nàng đã dự định, "Tiểu Cần, em hãy đi theo bà nhé."
Mẹ nàng chợt ngoái lại gọi to, "Tiểu Cần, đem cái gói nhỏ lại đây cho ta." Tiểu Cần vẫn cầm cái bọc nhỏ làm bằng da lợn đựng những đồ dùng vệ sinh. Tất cả những túi khác chất đống ngay trên boong tầu. Mai Ly để ý mấy túi đồ ấy, vì đúng lúc nàng sẽ giật lấy túi đựng quần áo mầu xanh đơn giản của Tiểu Cần buộc bằng một chiếc khăn mặt lớn. Ðây chính là lúc đó. Một vài người khách cuối cùng lên tiễn đưa đang rời cầu tầu mà hai thủy thủ đang chờ kéo lên tầu. Con tầu hơi lắc mình và khẽ nhích khỏi bến tầu vài tấc.
Hai người thủy thủ hô to, "Mau lên - mau lên!"
Mai Ly cúi xuống, nhặt túi quần áo của Tiểu Cần và đi nhập vào bọn người đang rời con tầu. Nàng đi theo họ trên chiếc cầu tầu. Ngay cả nếu Tiểu Cần có nhìn theo thì cũng không thể nhận ra. Nàng vui mừng lúc ra đi ban sáng nàng chỉ mặc một chiếc áo đơn sơ, một chiếc áo mầu xanh đậm. Nàng biến mất vào con đường đông người, vào dòng người và quay lại nhìn. Nàng an toàn rồi. Bây giờ không ai có thể trông thấy nàng. Nàng dừng lại tại nơi thuê kiệu.
"Kiệu cho thuê bao nhiêu một ngày?"
Một gã rất vạm vỡ trả lời, "Một quan, và tiền trà nước tùy hảo tâm của cô."
"Ðược rồi ta đồng ý. Nhưng phải chọn những phu kiệu khỏe mạnh vì ta muốn đi lên núi."
Gã vạm vỡ hỏi, "Thưa cô đi chùa?"
Mai Ly bình thản trả lời, "Không, tới núi Ông Hổ."
Nàng nói lớn tiếng. Các người phu kiệu nhìn nhau. Họ lẩm bẩm, "Núi của Ông Hổ -- cái đó không được -- không ai -- chúng tôi không đi."
Nàng hỏi, "Tại sao vậy?"
Gã vạm vỡ nghiêm trọng trả lời, "Không người phu kiệu nào có thể trèo lên núi của Ông Hổ được. Chúng tôi sẽ không bao giờ trở về nhà với vợ con nữa."
"Ta hứa các ngươi sẽ được trở về."
Cả bọn nhìn nàng trừng trừng. Gã vạm vỡ hỏi khẽ vì hắn biết không nên nói tới Ông Hổ ngoài đường phố, "Thưa cô, cô là ai?"
Nàng lạnh lùng trả lời, "Các người nên chở ta đi mà đừng nên hỏi gì cả. Ông Hổ..." nàng chợt dừng lại.
Gã vạm vỡ năn nỉ, "Chúng tôi chỉ đưa cô tới chân núi thôi. Thưa cô, tại đó có ngựa dùng trên những con đường nhỏ hẹp, chắc cô đã biết vì cô biết Ông Hổ."
Nàng đồng ý, "Vậy thì tới chân núi cũng được." Cưỡi ngựa! Nàng đã từng cưỡi ngựa tại Mỹ quốc. Nàng và Mary Lane đã thuê ngựa tại trường đại học vào ngày nghỉ lễ và cưỡi ngựa đi khắp miền quê của vùng đông bắc Mỹ quốc. Mary đã dậy nàng cách cưỡi ngựa.
Mai Ly ngồi vào trong một chiếc kiệu và kéo màn che lại. Nàng ra lệnh cho phu kiệu lên đường.
@by txiuqw4