sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

ROSKILDE 6:15 CHIỀU

MALONE ĐỢI CHO ĐẾN KHI PHIÊN ĐẤU GIÁ BẮT ĐẦU MỚI lẻn vào sảnh. Anh đã quá quen với cách bài trí và biết rằng cuộc trả giá sẽ không bắt đầu trước sáu giờ hai mươi phút, vì sẽ không món tiền nào được trao tay trước khi người mua đã hoàn thành các thủ tục đăng ký và các điều kiện của người bán được kiểm tra xong.

Roskilde là một thị trấn nhỏ nằm nép mình bên cạnh một vịnh nước mặn hẹp. Được người Viking xây dựng, đã có thời nó là thủ đô của Đan Mạch, cho đến thế kỷ mười lăm, và tiếp tục tỏa ra một vẻ cao quý vương giả. Nơi đấu giá đặt ở trung tâm, gần nhà thờ Dom, trong một ngôi nhà cạnh Skomagergade, nơi từng có thời các lái buôn giày hoạt động tấp nập. Bán sách ở Đan Mạch là một hình thức nghệ thuật. Cả đất nước đều ngưỡng mộ sách vở - điều mà Malone, suốt đời là một người yêu sách, hết sức ngưỡng mộ. Một thời, với anh, những cuốn sách chỉ là một thú vui, một sự giải trí nhằm thoát ra khỏi các áp lực của cái nghề nhiều rủi ro của mình, còn giờ đây chúng đã trở thành toàn bộ cuộc đời anh.

Nhìn thấy Peter Hansen và Stephanie ngồi gần hàng đầu, anh ngồi xuống ở một hàng phía cuốỉ, cạnh một cột đá đỡ lấy trần nhà hình vòm. Anh không hề có ý định trả giá, nên sẽ không phải lo những người tham gia đấu giá nhìn thấy anh.

Những quyển sách đến và đi, một số được trả rất nhiều tiền. Nhưng anh nhận ra Peter Hansen ngẩng đầu lên, vẻ chú ý khi một món hàng mới được mang ra.

“Pierres Grayées du Languedoc, (Bia đá khắc vùng Languedoc) của Eugène Stoblein. In năm 1887”, nhân viên xướng giá thông báo. “Một quyển sách về lịch sử địa phương, khá thông dụng vào thời đó, chỉ được in vài trăm bản. Nó nằm trong một ngôi nhà mà chúng tôi mới mua. Quyển sách này rất đẹp, bọc da, không bị viết lên, với một số hình vẽ đặc biệt - một hình đã được in lại trong catalog. Không phải là thứ chúng tôi thường bày, nhưng quyển sách này khá đẹp, do đó chúng tôi nghĩ sẽ có người quan tâm. Xin ra giá ban đầu”.

Ba người cất giọng ngay, giá đều thấp, người cuối cùng trả bốn trăm kroner. Malone tính toán. Sáu mươi đô la. Hansen trả tám trăm kroner. Không có ai trả thêm trong số những người mua tiềm năng cho đến khi một người đại diện làm việc qua điện thoại cho những người không thể đến dự ra giá một nghìn kroner.

Hansen có vẻ bị lúng túng bởi sự thách thức mới, đặc biệt lại từ phía một người mua ở xa, và nâng giá của mình lên 1.050. Người Điện Thoại tăng lên hai nghìn. Một người thứ ba tham gia. Những tiếng hét ra giá tiếp tục cho đến khi giá ở mức chín nghìn kroner. Những người khác có vẻ đã cảm thấy ở quyển sách có cái gì đó nhiều hơn thế. Một phút ra giá căng thẳng khác trôi qua với đề nghị trị giá hai mươi tư nghìn kroner của Hansen.

Hơn bốn nghìn đô la.

Malone biết Stephanie là một nhân viên dân sự được trả lương ở mức từ bảy mươi cho đến tám mươi nghìn đô la một năm. Chồng bà qua đời mấy năm trước và để lại cho bà một ít tài sản, nhưng bà không giàu có và chắc chắn không phải là một nhà sưu tầm sách, cho nên anh tự hỏi tại sao bà lại sẵn sàng trả nhiều tiền đến vậy cho một quyển sách du lịch không ai biết đến. Nhiều người mang chúng đến bán ở hiệu sách xếp thành từng thùng, rất nhiều in vào thế kỷ mười chín và đầu thế kỷ hai mươi, thời người ta thích thú với việc đi đến những vùng xa xôi. Hầu hết đều là một thứ văn chương nhàm chán và không mấy giá trị.

Rõ ràng quyển sách này là một ngoại lệ.

“Năm mươi nghìn kroner”, đại diện của Người Điện Thoại xướng.

Hơn gấp đôi giá mà Hanson vừa ra.

Những cái đầu quay lại và Malone vội lẩn vào sau cây cột khi Stephanie quay lại để nhìn người đại diện. Từ góc của mình, anh thấy Stephanie và Hansen thảo luận với nhau, rồi quay lại chú mục vào nhân viên đấu giá. Một quãng im lặng trôi qua, rồi Hansen có vẻ cân nhắc sẽ phải làm gì, nhưng rõ ràng là ông ta đã nhận được chỉ thị từ Stephanie.

Bà lắc đầu.

“Món hàng đã được bán cho người trả tiền qua điện thoại với giá năm mươi nghìn kroner”.

Nhân viên đấu giá rút quyển sách khỏi bàn trưng bày và thông báo phiên đấu giá sẽ nghỉ mười lăm phút. Malone biết nhà đấu giá sẽ kiểm tra quyển Pierres Grayées du Languedoc để xem liệu có gì lạ khiến nó được trả đến hơn tám nghìn đô la như vậy. Anh biết là các nhân viên của Roskilde hết sức thạo việc và không mấy khi để cho các món đồ quý giá vuột mất khỏi tay mình. Nhưng có vẻ như là chuyện đó đã xảy ra.

Anh tiếp tục nép mình sau cây cột khi Stephanie và Hansen vẫn ngồi yên tại chỗ. Một số khuôn mặt quen thuộc bước vào sảnh và anh hy vọng sẽ không có ai gọi tên anh. Phần lớn đang đổ dồn về phía một góc bày đồ ăn. Anh nhìn thấy có hai người đàn ông lại gần chỗ Stephanie và tự giới thiệu. Cả hai đều lực lưỡng, tóc cắt ngắn, mặc áo sơ mi cổ tròn bên trong jacket vải thô rộng thùng thình. Trong khi một người cúi xuống để bắt tay Stephanie, Malone nhận ra chỗ phồng lên của khẩu súng giắt gần cột sống.

Sau khi nói chuyện một lúc, hai người đàn ông rút lui. Cuộc trò chuyện có vẻ khá thân thiện, và trong khi Hansen ra lấy bia, Stephanie lại gần một trong số những người phục vụ, nói một lúc, rồi rời khỏi sảnh qua một cửa hông.

Malone đi thẳng đến chỗ người phục vụ, Gregos, một người Đan Mạch gầy gò mà anh biết khá rõ.

“Cotton, rất mừng vì được gặp anh”.

“Lúc nào cũng tìm kiếm các món hời”.

Gregos mỉm cười, “ở đây tìm mấy cái đó khó lắm”.

“Món hàng vừa xong có vẻ đáng ngạc nhiên nhỉ”.

“Tôi cứ nghĩ cùng lắm cũng chỉ bán được năm trăm kroner. Thế mà lên đến năm mươi nghìn. Thật là điên rồ”.

“Biết tại sao không?”

Gregos lắc đầu. “Làm sao mà biết được”.

Malone chỉ tay về phía cái cửa hông. “Người đàn bà mà anh vừa nói chuyện ấy. Bà ấy đi đâu?"

Người kia nhìn anh vẻ hiểu biết. “Anh quan tâm đến bà ấy à?”

“Không phải chuyện đó. Nhưng tôi quan tâm”.

Malone có quan hệ tốt với nhà đấu giá vì vài tháng trước anh đã giúp họ tìm ra một người bán mang đến ba tập bộ tiểu thuyết Jane Eyre, in khoảng năm 1847, nhưng hóa ra lại là đồ ăn cắp. Khi cảnh sát giữ những cuốn sách không cho người mua lấy, nhà đấu giá phải trả lại toàn bộ tiền, nhưng người bán đã kịp rút tiền trong tấm séc. Để giúp họ, Malone đã tìm ra gã đàn ông ở Anh và lấy lại được tiền. Trong câu chuyện đó, anh đã tìm được một số người bạn thân thiết ở đây.

“Bà ấy hỏi về nhà thờ Dom, nó nằm ở đâu. Đặc biệt là nhà thờ nhỏ của Christian IV”.

“Bà ấy có nói là tại sao không?”

Gregos lắc đầu. “Chỉ nói bà ấy muốn đi dạo một chút”.

Anh chìa tay ra để bắt tay người đàn ông. Trong lòng bàn tay anh đã để sẵn một tờ một nghìn kroner gập lại. Anh thấy Gregos tỏ ra vui sướng với món tiền và nhanh nhẹn luồn nó vào trong túi. Nhà đấu giá không cho phép nhận tiền riêng.

“Thêm một điều nữa", anh nói. "Ai là người trả tiền qua điện thoại để mua quyển sách đó?”

“Anh biết đấy, Cotton, thông tin đó vô cùng bí mật".

"Anh biết đấy, tôi ghét các thứ quy định lắm. Anh có biết người đó là ai không?"

“Ông ta là người sở hữu ngôi nhà mà anh thuê ở Copenhagen”.

Suýt nữa thì anh mỉm cười, Henrik Thorvaldsen. Lẽ ra anh đã phải đoán ra mới phải.

Phiên đấu giá tiếp tục. Khi những người mua đã quay về chỗ, anh đi ra ngoài và nhìn thấy Peter Hansen đang ngồi xuống. Bên ngoài, anh bước thẳng vào một buổi tối Đan Mạch mát mẻ, và mặc dù đã gần tám giờ, bầu trời mùa hè vẫn sáng bừng với những ánh hào quang của một mặt trời đang dần dần lặn xuống. Nhà thờ Dom nằm cách đó một đoạn, đó là nơi gia đình hoàng gia Đan Mạch được chôn cất kể từ thế kỷ mười ba.

Stephanie đang làm gì ở đó?

Anh chuẩn bị bước về phía đó thì hai người đàn ông tiến lại gần. Một người ấn một thứ rất cứng vào lưng anh.

“Đứng yên ngoan ngoãn nào, ông Malone, hoặc là tôi sẽ bắn luôn, ở đây và ngay bây giờ”, giọng nói thoảng qua tai anh.

Anh liếc nhìn sang hai bên.

Hai người đàn ông đó đã nói chuyện với Stephanie trong sảnh lúc trước. Và trong dáng vẻ của họ, anh nhìn thấy sự lo lắng giống hệt như ở Jacket Đỏ vài giờ trước đây.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx