sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

MALONE ĐÃ HlỂU ĐƯỢC TÌNH HÌNH. ANH ĐANG ĐỨNG Ở MỘT nơi đông người, gần một con phố đông đúc. Người ta đi lại từ sảnh nhà đấu giá, trong khi những người khác đứng chờ xe của mình được những người phục vụ mang trở lại từ một bãi đỗ xe gần đó. Rõ ràng là cuộc bám đuôi Stephanie của anh đã bị phát hiện, và anh tự rủa mình vì đã không cảnh giác hơn. Nhưng anh quyết định rằng, trái ngược với sự đe dọa, hai người đàn ông đứng hai bên anh sẽ không muốn công việc của mình lộ liễu. Anh đang bị giữ, chứ chưa bị vô hiệu hóa. Có lẽ nhiệm vụ của họ là giữ bí mật mọi chuyện xảy ra trong nhà thờ lớn với Stephanie.

Điều đó đồng nghĩa với việc anh cần phải hành động.

Anh nhìn thấy ngày càng có nhiều người từ nhà đấu giá đi ra. Một người Đan Mạch cao lớn, sở hữu một hiệu sách ở khu Stroget gần cửa hàng của Peter Hansen. Anh ta đang đợi một người phục vụ lấy xe cho mình.

“Vagn!”, Malone gọi, bước ra khỏi nòng súng đang chĩa vào lưng mình.

Người bạn của anh nghe thấy và quay đầu lại.

"Cotton, anh khỏe không?”, anh ta hỏi bằng tiếng Đan Mạch.

Malone rảo bước về phía cái xe và liếc về phía sau để nhìn thấy gã đàn ông tóc ngắn đang đút vội khẩu súng vào dưới áo jacket của mình. Anh đã làm gã đàn ông mất chú ý, điều đó chỉ khẳng định thêm điều anh đã nghĩ. Mấy gã đó chỉ là dân nghiệp dư. Anh cũng đã sẵn sàng cá cược là bọn chúng không nói được tiếng Đan Mạch.

“Anh có thể đưa tôi về Coponhagen không?”, anh hỏi.

“Chắc chắn rồi. Chúng tôi có chỗ mà. Lên xe đi".

Anh lên xe bằng cửa sau. “Rất cảm ơn. Xe tôi chưa lấy được ngay, mà tôi thì phải về nhà”.

Khi đóng cửa xe lại, anh vẫy tay qua cửa xe và nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt hai người đàn ông khi chiếc xe đi khỏi đó.

“Hôm nay có gì hấp dẫn anh không?”, Vagn hỏi.

Anh tập trung sự chú ý vào người lái xe. “Không có gì".

“Tôi cũng vậy. Chúng tôi quyết định ăn tối sớm”.

Malone liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh. Một người đàn ông khác ngồi ở ghế trước. Anh không biết cả hai người, nên anh tự giới thiệu. Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khu vực dày đặc phố xá chật hẹp của Roskilde để đi về phía đường cao tốc dẫn về Copenhagen.

Anh nhìn chăm chú vào hai chóp nhọn và mái nhà bọc đồng của nhà thờ lớn. “Vagn, anh có thể cho tôi xuống không? Tôi cần xuống đây thêm một lúc nữa”.

“Anh có chắc không?”

“Tôi vừa nhớ ra một việc phải làm”.

Stephanie chạy dọc theo gian chính của nhà thờ, sâu vào phía trong. Chạy qua dãy cột phía bên tay phải, buổi lễ nhà thờ vẫn tiếp tục. Hai gót chân chậm chạp của bà dội lên sàn đá, nhưng chỉ bà mới nghe được tiếng động đó, nhờ âm thanh vang dội của đàn organ. Lối đi phía trước chạy vòng quanh ban thờ lớn, và một dãy tường thấp và những đài tưởng niệm chia cách nó khỏi dàn đồng ca.

Bà liếc nhìn về phía sau để nhìn thấy gã đàn ông tự xưng là Bemard đang chạy về phía trước, nhưng hai gã đàn ông còn lại thì không thấy đâu nữa. Bà nhận ra là mình sẽ nhanh chóng phải chạy về hướng lối ra chính của nhà thờ, chỉ có điều là từ phía bên kia. Lần đầu tiên, bà thực sự hiểu được những hiểm nguy mà các nhân viên của mình từng gặp phải. Bà chưa bao giờ làm việc trên thực địa - cái đó không thuộc vào công việc của bà - nhưng lần này không có gì là chính thức. Chuyện này là hoàn toàn cá nhân và về danh nghĩa thì bà đang đi nghỉ. Không ai biết là bà sang Đan Mạch - không ai ngoài Cotton Malone. Và nhìn vào tình thế hiện nay, việc giấu giếm đó đang trở thành một vấn đề.

Bà chạy vòng quanh lối đi.

Kẻ đuổi theo bà đang ở một khoảng cách tương đối xa phía sau, hẳn là biết rõ rằng bà không thể đi đâu được. Bà chạy qua một loạt những cầu thang đá dẫn đến một nhà thờ nhỏ bên hông khác và nhìn thấy, năm mươi feet trước mặt, hai gã đàn ông kia hiện ra ở sảnh phía sau, chặn đứng đường ra khỏi nhà thờ của bà. Phía sau, Bemard tiếp tục cả quyết tiến đến. Bên tay trải là một ngôi mộ khác, lần này là Nhà thờ nhỏ Magi.

Bà chạy vào trong đó.

Hai ngôi mộ xây bằng đá nằm giữa những bức tường trang trí lộng lẫy, cả hai đều nhắc nhở đến những ngôi đền La Mã. Bà chạy đến ngôi mộ nằm ở xa hơn. Rồi một nỗi hãi hùng điên dại không thể giải thích túm lấy bà khi bà hiểu ra điều tồi tệ nhất.

Bà đã rơi vào bẫy.

Malone chạy đến nhà thờ lớn và đi vào qua cửa chính. Ở bên tay phải, anh nhìn thấy ngay hai gã đàn ông - cao lớn, tóc ngắn, ăn mặc đơn giản - giống hệt hai gã mà anh vừa thoát khỏi bên ngoài nhà đấu giá. Anh quyết định không liều lĩnh điều gì hết và lần vào bên trong áo Jacket, chạm vào khẩu Beretta tự động, loại súng chuẩn dành cho tất cả các nhân viên của Magellan Billet. Anh được phép giữ lại khẩu súng khi thôi việc và tìm được cách đưa nó vào Đan Mạch - ở đây mang súng là phạm pháp.

Anh sờ vào báng súng, chạm ngón tay vào cò, và rút khẩu súng ra, đặt dọc theo đùi. Anh đã không cầm khẩu súng nào từ hơn một năm nay. Đó là một cảm giác mà anh nghĩ đã thuộc về quá khứ, một quá khứ mà anh không hề luyến tiếc. Nhưng một người đang liều lĩnh tính mạng của mình luôn tập trung cao độ, nên bao giờ cũng chuẩn bị trước. Đó là điều mà một nhân viên tốt thường làm, và là một trong các lý do khiến anh thường là người khiêng quan tài cho vài người bạn chứ không nằm trong đó để được mang đi dọc lối giữa nhà thờ.

Hai gã đàn ông đang đứng quay lưng về phía anh, súng giắt bên hông, hai tay để không. Tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ đàn organ khỏa lấp tiếng bước chân tiến lại gần của anh. Anh đến sát bọn họ và nói, “Tối nay bận nhỉ, các bạn”.

Cả hai quay đầu lại và anh chĩa khẩu súng ra. “Đứng yên hộ đi".

Qua vai một trong hai gã đàn ông, anh nhìn thấy một gã đàn ông khác, ở cách đó một trăm feet về phía gian ngang của nhà thờ, đang tiến nhanh về phía họ. Anh nhìn thấy gã đang thò tay xuống dưới áo Jacket da của mình. Malone không đợi đến khi chuyện xảy ra mới phản ứng, anh nhao người sang trải, lăn vào một hàng ghế không người ngồi. Một tiếng nổ nổi bật lên khỏi tiếng đàn organ và một viên đạn găm thẳng vào chiếc ghế gỗ trước mặt anh.

Anh nhìn thấy hai gã đàn ông kia rút súng ra.

Từ chỗ của mình, anh bắn hai phát. Những tiếng nổ vang rền trong nhà thờ, chói lên trong tiếng nhạc. Một trong hai gã đàn ông gục xuống, tên còn lại bỏ chạy. Malone quỳ gối nhổm dậy và nghe thấy ba phát súng khác. Anh vội cúi rạp xuống, những viên đạn mới găm vào đám ghế gỗ xung quanh anh.

Anh bắn thêm hai phát về phía gã đàn ông đứng một mình.

Tiếng đàn organ im bặt.

Mọi người bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đám đông bắt đầu đổ xô chạy ngang r111«I hàng ghế nơi Malion đang nấp, tháo thân ra ngoài theo mấy cửa hậu. Anh lợi dụng lúc hỗn loạn để nhổm lên nhìn và thấy gã đàn ông mặc jacket da đang đứng gần lối vào một trong những điện thờ nhỏ bên hông.

“Stophanie", anh gọi to.

Không có câu trả lời.

“Stophanie. Cotton đấy, Nói xem chị có ổn không đi!” vẫn không có câu trả lời.

Anh cúi khom người tiến lên phía trước, tìm thấy gian ngang phía đối diện, và đứng thẳng dậy. Lối đi phía trước chạy vòng quanh nhà thờ và dẫn sang phía bên kia. Những cây cột dọc theo nó khiến cho việc nhắm bắn anh trở nên khó khăn, và rồi dàn đồng ca sẽ bọc kín lấy anh, cho nên anh chạy thẳng về phía trước.

Stephanie nghe tiếng Malone gọi tên mình. Nhờ trời, anh vẫn không bao giờ quản ngại thân mình như thế. Bà vẫn ở trong Magi Chapel, trốn đằng sau một ngôi mộ đá màu đen. Bà nghe thấy những tiếng súng nổ và nhận ra là Malone đang làm tất cả những gì anh có thể, nhưng anh phải đối mặt với nhiều người, ít nhất là một mình chống lại ba người khác. Bà cần phải giúp anh, nhưng liệu bà có thể làm gì đây? Bà không mang súng. Ít nhất thì bà cũng cần cho anh biết là bà vẫn ổn. Nhưng trước khi cất được tiếng trả lời, qua một hàng lưới sắt cầu kỳ khác mở vào nhà thờ, bà nhìn thấy Bemard, súng khư khư trong tay.

Nỗi sợ hãi tóm chặt lấy cơ bắp của bà và nhấn chìm tâm trí bà vào một sự hoảng loạn hiếm có.

Gã bước vào điện thờ.

Malone chạy vòng quanh dàn đồng ca. Đám đông vẫn đổ dồn ra khỏi nhà thờ, những tiếng nói hoảng sợ, chối tai. Chắc chắn là đã có người gọi cảnh sát. Anh chỉ cần giữ chân được các gã đàn ông kia cho đến khi họ tới nơi.

Anh ngoặt lại lối di và nhìn thấy một trong hai gã đàn ông mà anh đã bắn trúng đang giúp gã còn lại ra khỏi nhà thờ theo lối cửa sau. Kẻ nổ phát súng đầu tiên đã biến mất.

Điều này khiến anh cảm thấy lo lắng.

Anh bước chậm lại và giương súng lên sẵn sàng.

Stephanie cứng đờ người vì sợ. Bemard còn cách bà hai mươi feet.

“Tôi biết bà đang ở đây”, ông ta nói bằng một giọng sâu, khàn. “Người cứu bà đã tới, nên tôi không còn thời gian để thỏa thuận với bà nữa. Bà biết cái mà tôi muốn. Chúng ta sẽ còn gặp lại”.

Viễn cảnh không có gì hấp dẫn.

“Chồng bà cũng không biết điều. Cách đây mười một năm, ông ấy nhận được một lời đề nghị tương tự liên quan đến quyển nhật ký nhưng cũng đã từ chối”.

Những lời của ông ta cắm sâu vào người bà. Bà biết là mình nên giữ im lặng, nhưng không có cách nào khác. Không phải là bây giờ. “Ông biết gì về chồng tôi?”

“Thế đủ rồi. Để sau nhé”.

Bà nghe tiếng ông ta đi khỏi.

Malone nhìn thấy Jacket Da bước ra khỏi một trong các điện thờ bên hông.

"Dừng lại", anh hét lớn.

Người đàn ông quay lại và giơ súng,

Malono nhào về phía trước, lăn vào mấy bậc cầu thang dẫn xuống một căn phòng khác ở bên hông nhà thờ và lăn tròn xuống khoảng nửa chục ván đứng bằng đá.

Ba phát đạn găm vào mấy bức tường phía trên đầu anh.

Malone lộn ngược người lại, sẵn sàng bắn trả, nhưng Jacket Da đã ở cách xa một trăm feet, chạy về sảnh phía sau, rẽ về phía bên kia của nhà thờ.

Malone đứng dậy và chậm rãi tiến lên phía trước.

“Stephanie”, anh gọi.

“Ở đây, Cotton".

Anh nhìn thấy sếp cũ của mình hiện ra từ cửa điện thờ. Bà bước về phía anh, với một vẻ mặt lạnh lẽo và bình thản. Đã nghe tiếng còi hụ của cảnh sát bên ngoài.

“Tôi nghĩ chúng ta cần ra khỏi đây”, anh nói. “Nếu không sẽ có cả đống câu hỏi và tôi có cảm giác chị không hề muốn trả lời chúng”.

“Anh nói đúng đấy”, bà đến bên cạnh anh.

Anh vừa định nói là họ nên ra ngoài theo một lối ra khác thì cửa chính đã bật tung và cảnh sát mặc đồng phục ùa vào. Anh vẫn cầm súng và họ nhìn thấy ngay điều đó.

Họ liền quỳ chân xuống và rút súng ra.

Anh và Stephanie đông cứng người lại.

4tHen tíl don landskab. Nu”, đó là mệnh lệnh. Nằm xuống đất. Ngay lập tức.

“Họ muốn chúng ta làm gì?”, Stephanie hỏi.

Malonn bỏ súng xuống và bắt đầu quỳ gối. “Không có gì hay ho cả”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx