sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

MALONE VÀ STEPHANIE ĐƯỢC CHUYỂN đến một tòa nhà của cảnh sát nằm ở ngoại ô Roskilde. Không ai trong hai người nói gì trong suốt chuyến đi, vì đã quá hiểu được tình thế. Malone hoàn toàn hiểu được rằng sự có mặt của Stephanie ở Đan Mạch không có gì chung với Magellan Billet. Stephanie không bao giờ làm việc tại hiện trường. Bà nằm ở đỉnh của hình tam giác - tất cả mọi người đều phải báo cáo về cho bà ở Atlanta. Và ngoài ra, khi bà gọi điện vào tuần trước và nói bà chỉ muốn đảo qua để chào, bà nói rất rõ là mình đến Châu Âu để đi nghỉ. Kiểu đi nghỉ, anh nghĩ, khi người ta được thảnh thơi một mình trong một căn phòng không cửa sổ.

À, nhân tiện, cà phê ở Café Nikolaj ngon lắm”, anh nói. “Tôi đã đến đó uống hộ phần của chị. Dĩ nhiên là sau khi tôi đuổi theo gã đàn ông lên đến đỉnh Round Tower và đứng nhìn gã nhảy xuống đường”.

Bà không nói gì.

“Tôi đã nhìn thấy chị lấy cái túi ở dưới đường. Chị có nhận ra là gã đàn ông nằm chết ngay cạnh đó không? Có thể là không. Có vẻ như lúc đó chị đang vội”.

“Đủ rồi đấy, Cotton”, bà nói bằng cái giọng mà anh đã quá quen.

“Tôi không còn làm việc cho chị nữa”.

“Vậy thì tại sao anh lại ở đây?”

“Khi ở trong nhà thờ tôi cùng tự hỏi mình điều đó, nhưng mấy phát đạn đã làm phân tán những ý nghĩ của tôi”.

Trước khi bà kịp có thời gian nói điều gì, cửa mở ra và một người đàn ông cao lớn tóc vàng hung và mát nâu xám bước vào. Ông ta là thanh tra cảnh sát của Roskilde, người đã giải họ từ nhà thờ về đây và đang giữ khẩu Berotta của Malone.

“Tôi đã gọi điện đến nơi mà bà yêu cầu”, viên thanh tra nói với Stephanie. “Đại sứ quán Mỹ xác nhận danh tính và vị trí của bà ở Bộ Tư pháp. Tôi đang chờ ý kiến từ Bộ Nội vụ của chúng tôi”. Ông quay sang bên. “Còn ông, thưa ông Malone, lại là một chuyện khác. Ông tạm trú ở Đan Mạch và làm chủ hiệu sách”. Ông chìa khẩu súng ra. “Luật pháp của chúng tôi không cho phép mang vũ khí, chưa nói đến chuyện sử dụng nó trong nhà thờ lớn quốc gia của chúng tôi - một Di sản Thế giới”.

“Tôi chỉ thích vi phạm những thứ luật lệ quan trọng nhất”, anh nói, không để cho người đàn ông nghĩ là đã nắm được anh.

“Tôi thích sự hài hước, thưa ông Malone. Nhưng đây là một chuyện nghiêm trọng. Không phải cho tôi, mà là cho ông”.

“Các nhân chứng có nói rằng còn có ba gã đàn ông khác đã nổ súng trước không?”

“Chúng tôi đã có các miêu tả. Nhưng có vẻ như là bọn họ đã đi rồi. Còn ông thì đang ở đây”.

“Thanh tra”, Stephanie nói. “Tình huống xảy ra liên quan đến tôi, chứ không phải là ông Malone”. Bà liếc nhìn anh. “Ông Malone có thời đã làm việc cho tôi và nghĩ rằng tôi cần đến sự trợ sức của anh ấy”.

“Có phải bà muốn nói là sẽ không có đọ súng nếu không có sự can thiệp của ông Maione?”

Viên thanh tra nêu lời nhận xét với vẻ khó chịu lộ rõ. Malone tự hỏi không biết Stephanie định làm gì. Nói dối không phải mặt mạnh của bà, nhưng anh quyết định không đối đầu với bà trước.

“Có phải bà ở trong nhà thờ để lo việc chính thức cho chính phủ Mỹ không?”, viên thanh tra hỏi bà.

“Cái đó thì tôi không thể nói được. Ông cũng hiểu đấy”.

“Công việc của bà liên quan đến những hoạt động không thể được đem ra bàn luận à? Tôi nghĩ bà là một luật sư chứ?”

“Tôi là luật sư. Nhưng đơn vị của tôi thường xuyên liên quan đến những vụ việc thuộc tầm an ninh quốc gia. Trên thực tế, đó là mục tiêu tồn tại chính của chúng tôi”.

Viên thanh tra không có vẻ bị ấn tượng. “Việc của bà ở Đan Mạch là gì, thưa bà Nelle?”

“Tôi đến thăm ông Malone. Tôi đã không gặp anh ấy trong vòng hơn một năm”.

“Đó là mục đích duy nhất của bà?”

“Tại sao chúng ta không chờ Bộ Nội vụ nhỉ”.

“Thật là một sự kỳ diệu vì không ai bị làm sao trong vụ việc lộn xộn đó. Có hư hại đối với vài công trình thờ cúng, nhưng không có ai bị thương”.

“Tôi đã bắn trúng một trong số mấy gã cầm súng”, Malone nói.

“Nếu quả thật là như vậy thì hắn ta cũng không chảy máu”.

Điều đó có nghĩa là bọn chúng mặc áo chống đạn. Đã có chuẩn bị trước, nhưng chuẩn bị cho cái gì?

“Bà ở lại Đan Mạch bao lâu?”, viên thanh tra hỏi Stephanie.

“Mai là đi rồi”.

Cửa mở và một sĩ quan mặc đồng phục chìa cho viên thanh tra một tờ giấy. Ông đọc, rồi nói, “Có vẻ như là bà có bạn bè ở cấp rất cao, thưa bà Nelle. Các thượng cấp của tôi bảo thả bà đi và không hỏi han gì”.

Stephanie bước thẳng ra cửa.

Malone hỏi: “Tờ giấy có nói đến tôi không?”

“Tôi cũng phải thả cả ông ra nữa”.

Malone với tay lấy khẩu súng. Người đàn ông không đưa.

“Không có chỉ thị nói tôi phải trả khẩu súng".

Anh quyết định không tranh cãi lôi thôi. Sau này anh có thể quay trở lại vi ệc này. Hiện tại, anh cần nói chuyện với Stephanie.

Anh chạy ra ngoài và tìm thấy bà.

Bà quay lại nhìn thẳng vào anh, các đường nét đanh lại. “Cotton, tôi đánh giá cao những gì anh đã làm trong nhà thờ. Nhưng nghe tôi nói di, và nghe cho rõ. Đừng can thiệp vào chuyện của tôi nữa”.

“Chị không hề biết là mình đang làm gì. Chị đã đến nhà thờ mà không hề chuẩn bị trước. Ba gã đàn ông đó muốn giết chị”.

“Vậy tại sao bọn họ không làm vậy? Trước khi anh đến có đủ mọi cơ hội cho việc đó”.

“Chuyện này lại càng làm nảy sinh nhiều câu hỏi hơn nữa”.

“Anh không có đủ việc để làm với hiệu sách à?”

“Rất nhiều là khác”.

“Thế thì làm đi. Khi thôi việc hồi năm ngoái, anh đã nói rất rõ là anh đã mệt mỏi vì bị người ta suốt ngày nhằm bắn vào người. Tôi tin là anh từng nói cuộc sống mới mẻ ở Đan Mạch cho anh những gì mà anh vẫn luôn mong muốn. Vậy thì anh cứ hưởng thụ những cái đó đi”.

“Chị là người đã gọi điện cho tôi và muốn gặp tôi”.

“Đó là một ý tưởng không hay ho gì”.

“Hôm nay không có kẻ giật túi nào”.

“Thôi đừng can thiệp vào chuyện đó đi”.

“Chị nợ tôi. Tôi đã cứu mạng chị”.

“Không ai nhờ anh làm việc đó cả”.

“Stephanie...”

“Mẹ kiếp, Cotton. Tôi sẽ không nhắc lại điều đó đâu đấy. Nếu anh cứ tiếp tục, tôi sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải ra tay”.

Giờ đây lưng anh đã cứng lại. “Và chị định làm gì?”

“Người bạn Đan Mạch của anh không có đủ hết các quan hệ đâu. Tôi cũng có thể làm được nhiều điều".

“Thế thì làm đi”, anh nói với bà, cơn giận đã bùng lên.

Nhưng bà không trả lời. Thay vào đó, bà quay người bỏ đi. Anh những muốn chạy theo bà và kết thúc những gì mà họ đã bắt đầu, nhưng rồi quyết định là bà đã đúng. Có gì liên quan đến anh đâu. Và anh đã có quá đủ rắc rối cho một buổi tối rồi.

Đã đến lúc phải về nhà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx