sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Phần Hai - Chương 15

TU VIỆN FONTAINES 8:00 SÁNG

GIÁM QUẢN ĐỨNG TRƯỚC BAN THỜ VÀ NHÌN CHẰM chằm vào cái rương gỗ sồi. Các giáo hữu đang bước vào nhà thờ theo hàng ngũ trang trọng, hòa giọng hát rền vang. Bài hát đã có, được hát vào tất cả các lễ tang trưởng giáo kể từ Khởi đầu. Lời bài hát bằng tiếng Latinh nói về sự mất mát, buồn khổ, và đau đớn. Việc bầu cử sẽ chỉ được bàn đến muộn hơn trong ngày, khi cuộc họp được thỏa thuận để chọn ra một người kế nhiệm. Luật rất rõ ràng. Không được có hai mặt trời lặn mà không có một trưởng giáo và, với tư cách là giám quản, ông phải đảm bảo cho Giới luật được duy trì.

Ông nhìn các giáo hữu đi vào và quỳ xuống trước các dãy ghế gỗ sồi bóng loáng. Mỗi người choàng một cái áo dài vải thô, một mũ trùm đội trên đầu, chỉ có bàn tay lộ ra, gập mình xuống để cầu nguyện.

Nhà thờ được xây theo hình một cây thập tự Latinh với một gian chính và hai bên cánh. Có rất ít đồ trang trí, không có gì có thể làm xao lãng tâm trí chiêm ngưỡng những điều huyền bí của thiên đường, nhưng dù vậy nó vẫn hết sức tráng lệ, các đầu cột và cột tỏa ra một thứ năng lượng đầy ấn tượng. Các giáo hữu tập hợp ở đây lần đầu tiên sau đợt Thanh Trừng vào năm 1307 — những người thoát được khỏi bàn tay của Philip IV, rút lui về nông

thôn và ngầm trốn về phía Nam. Cuối cùng họ đã đến đây, được an toàn trong một pháo đài vùng núi, và bắt tay vào việc xây dựng một xã hội tôn giáo, lập ra các dự án, có những cam kết, và ghi nhớ.

Ông nhắm mắt lại và để cho tiếng nhạc tràn ngập đầu óc mình. Không có những tiếng chuông nhỏ đi kèm, không có đàn organ, không gì hết. Mà chỉ có giọng hát của con người, tây ]ốn và vỡ ra. Ông hút lấy sức lực từ giai điệu bài hát và chuẩn bị sẵn sàng cho những giờ sắp tới.

Tiếng hát ngừng lại. Ông để một phút im lặng trôi qua, rồi bước lại gần quan tài.

“Vị Trưởng giáo cao quý và đáng ngưỡng mộ nhất của chúng ta đã từ giã cõi đời. Người đã điều hành Dòng với sự khôn ngoan và công bằng, chiếu đúng theo Giới luật, trong suốt hai mươi tám năm. Giờ đây Người đã có chỗ cho mình trong Biên niên sử”.

Một người bỏ mũ trùm đầu của mình xuống. “Tôi phản đối điều đó”.

Một cơn rùng mình chạy qua người giám quản. Luật lệ cho phép bất kỳ giáo hữu nào cũng đều được phép không thừa nhận. Ông trông chờ một cuộc chiến muộn hơn, trong cuộc họp bầu cử, chứ không phải là trong lễ tang. Giám quản quay sang hàng ghế đầu và nhìn thẳng vào mặt người vừa nói.

Raymond de Roquefort.

Một gã lùn với khuôn mặt vô cảm và một tính cách khiến lúc nào giám quản cũng cảm thấy cần đề phòng, gã là giáo hữu từ ba mươi năm nay và đã leo lên hàng tướng quân, nghĩa là đứng hàng thứ ba trong những người điều hành. Vào thời Khởi đầu, nhiều thế kỷ trước, tướng quân là người chỉ huy về quân sự của Dòng, người dẫn đầu các hiệp sĩ trong chiến trận. Giờ đây đó là người phụ trách vấn đề an ninh, đảm bảo cho Dòng được sống yên ổn. De Roquefort đã nắm chức vụ đó trong vòng gần hai mươi năm. Gã và các giáo hữu làm việc dưới quyền được phép tự do ra vào tu viện, chỉ phải báo cáo với đích thân trưởng giáo, và gã tướng quân này không hề che giấu sự bất mãn của mình đối với vị giáo chủ vừa nằm xuống.

“Sự phản đối đó là gì?”, giám quản hỏi.

“Trưởng giáo vừa quá cố của chúng ta đã làm suy yếu Dòng. Các chính sách của ông ta thiếu độ can đảm. Đã đến lúc cần có một cách lãnh đạo khác”.

Những lời của de Roquefort không hề mang chút sắc thái tình cảm nào, và giám quản biết gã tướng quân có tài hùng biện lớn đến mức nào. De Roquefort là một kẻ cuồng tín. Những người như gã đã khiến cho Dòng được hùng mạnh trong nhiều thế kỷ, nhưng Trưởng giáo đã nhiều lần nói rằng tính hữu dụng của họ đã đến lúc kết thúc. Những người khác không đồng ý, và hai phe đã được hình thành — de Roquefort chỉ huy một phe, Trưởng giáo ở phe còn lại. Phần lớn các giáo hữu giữ bí mật về lựa chọn của mình, đúng theo cách thức của Dòng. Nhưng thời kỳ chuyển giao quyền lực là lúc để tranh luận. Thảo luận tự do là cách để tất cả quyết định sẽ đi theo hướng nào.

“Đó có phải là nội dung của sự phản đối của cha không?”, giám quản hỏi.

“Các giáo hữu đã bị loại trừ khỏi quá trình ra quyết định từ quá lâu rồi. Chúng tôi không được hỏi ý kiến, những đề nghị của chúng tôi cũng không được lắng nghe”.

“Đây không phải là một nền dân chủ”, giám quản nói.

“Tôi cũng không hề muốn thế. Nhưng đây là một cộng đồng giáo hữu. Một cộng đồng dựa trên những nhu cầu chung và các mục đích của tất cả chúng ta. Mỗi người trong chúng tôi đều cam kết cả cuộc đời và tài sản của mình. Chúng tôi không đáng bị lờ đi như vậy”.

Giọng de Roquefort đầy vẻ toan tính và trầm tĩnh. Giám quản nhận ra rằng không giáo hữu nào làm khuấy động sự trang nghiêm của sự phản đối và, trong một lúc, sự thiêng liêng đã từ lâu đến vậy bao phủ phía bên trong ngôi nhà thờ dường như bị hạ thấp xuống. Ông cảm thấy như thể mình đang bị bao vây bởi những người có một đầu óc và mục đích khác hẳn. Một từ cứ vang lên không ngừng trong đầu ông.

Nổi loạn.

“Cha muốn chúng ta phải làm gì?”, giám quản hỏi.

“Trưởng giáo của chúng ta không xứng đáng với sự tôn trọng thông thường”.

Ông ngồi yên và hỏi câu cần phải hỏi, “Cha muốn có một kỳ bỏ phiếu?”

“Đúng vậy”.

Luật lệ đòi hỏi phải có một lần bỏ phiếu, khi có yêu cầu, về tất cả các vấn đề trong thời gian luân chuyển quyền lực giữa hai trưởng giáo. Khi không có trưởng giáo, tất cả cùng điều hành một lúc. Hướng về phía các giáo hữu còn lại, những người không thể nhìn rõ mặt lúc này, ông nói, “Những người phản đối vị trí xứng đáng của Trưởng giáo của chúng ta trong Biên niên sử hãy giơ tay”.

Vài cánh tay giơ lên ngay lập tức. Những người khác do dự. Ông cho họ đúng hai phút để quyết định, như Giới luật quy định. Rồi ông đếm.

Hai trăm chín mươi mốt cánh tay chĩa lên trời.

“Hơn bảy mươi phần trăm ủng hộ sự phản đối theo như quy định”. Ông cố nén cơn giận. “Trưởng giáo của chúng ta sẽ không được vào Biên niên sử”. Ông không thể tin là mình vừa nói xong những lời đó. Cầu cho người bạn cũ tha thứ cho ông. Ông bước lùi xa khỏi cỗ quan tài, về phía ban thờ. “Vì mọi người không kính trọng Trưởng giáo quá cố của chúng ta, mọi người có thể đi. Với những người muốn tham gia, một giờ nữa tôi sẽ tổ chức đưa xác đến Sảnh Các cha”.

Các giáo hữu im lặng đi khỏi, cho đến khi chỉ còn lại de Roquefort ở lại. Gã người Pháp tiến lại gần quan tài. Sự tự tin hiện rõ trên khuôn mặt gồ ghề của gã. “Đây là cái giá phải trả cho sự hèn nhát”.

Không cần phải tiếp tục diễn kịch nữa. “Cha sẽ phải hối tiếc về những gì cha đã làm”.

“Học sinh mà lại cứ nghĩ mình là thầy ư? Tôi đang nóng lòng chờ cuộc họp”.

“Cha sẽ giết tất cả chúng ta.”

“Tôi sẽ làm chúng ta hồi sinh. Thế giới cần phải biết sự thật. Điều gì đã xảy ra trong suốt từng ấy thế kỷ đều là sai, và đã đến lúc cần sửa chữa cái sai đó”.

Giám quản không phản đối kết luận đó, nhưng có một điểm khác. “Không cần thiết phải hạ nhục một người tốt”.

“Tốt với ai? Với cha à? Tôi đã bị đối xử không ra sao cả”.

“Như thế đã là hơn quá nhiều so với cha xứng đáng”.

Một nụ cười u tối lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt của de Roquefort. “Người bảo trợ của cha không hề ủng hộ tôi, nên tôi sẽ để cha và họ nói lời tạm biệt với Trưởng giáo của chúng ta”.

Kẻ thù của ông quay người và đi khỏi nhà thờ. Giám quản đợi cho đến khi những cánh cửa đã đóng lại, mới đặt một bàn tay run rẩy lên quan tài. Một mạng lưới của căm thù, phản bội, và cuồng tín đang giăng ra xung quanh ông. Ông nghe thấy lại những lời mình đã nói với Trưởng giáo vào hôm qua.

Con tôn trọng sức mạnh của các đối thủ của chúng ta.

Mình vừa đối đầu với đối thủ và đã thua.

Chuyện này không hề báo trước điều gì may mắn cho những giờ sắp tới.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx