sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 24

TU VIỆN FONTAINES 10:00 SÁNG

GIÁM QUẢN TÌM THẤY GEOFFREY. ÔNG ĐÃ TÌM KIẾM NGƯỜI trợ lý của mình kể từ khi cuộc họp giải tán và cuối cùng được biết chàng thanh niên trẻ đã rút lui về một trong các nhà thờ nhỏ ở cánh phía Bắc, phía ngoài thư viện, một trong nhiều nơi nghỉ ngơi mà tu viện có.

Ông bước vào căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi những ngọn nến và nhìn thấy Geoffrey đang nằm trên sàn nhà. Các giáo hữu rất hay nằm trước ban thờ Chúa. Trong hành động mang yếu tố nhẫn nhục, một cách chứng tỏ sự nhỏ bé của mình trước thiên đường, và cử chỉ này vẫn tiếp tục được sử dụng, như một cách nhắc nhở.

“Chúng ta cần nói chuyện”, ông nói nhỏ.

Người trợ lý trẻ tuổi của ông nằm im thêm một lúc nữa, rồi chầm chậm quỳ gối ngồi lên, làm dấu thánh, và đứng dậy.

“Nói cho ta một cách chính xác những gì con và Trưởng giáo đã làm đi”. Ông không có tâm trạng nào để nói vòng vo, và thật may mắn vì Geoffrey có vẻ bình tĩnh hơn hồi sáng, lúc ở Sảnh Các cha.

“Ông ấy muốn biết chắc là hai cái gói đã được gửi đi theo đường bưu điện”.

“Ông ấy có nói tại sao không?”

“Tại sao ông ấy phải làm thế? Ông ấy là trưởng giáo. Con chỉ

là một giáo hữu không đáng kể gì”.

“Có vẻ như là ông ấy tin con đủ để có thể nhờ cậy được con”.

“Ông ấy nói cha sẽ cảm thấy được điều đó.”.

“Ta không tinh nhạy đến thế đâu”. Ông có thể cảm thấy rằng chàng thanh niên này biết nhiều hơn. “Nói cho ta biết đi”.

“Con không thể nói được”.

“Tại sao?"

“Trưởng giáo dặn con phải trả lời câu hỏi về những thứ được gửi đi. Nhưng con không được phép nói gì thêm nữa... cho đến khi có các chuyện khác xảy ra”.

“Geoffrey, liệu còn gì nữa có thể xảy ra đây? De Roquefort đã nắm được quyền lực rồi. Con và ta chỉ còn đơn độc với nhau thôi. Các giáo hữu đang đứng hết về phía de Roquefort. Còn có điều gì có thể xảy ra nữa?”

“Cái đó con không thể quyết định được”.

“De Roquefort không thể thành công nếu không có Bí mật Lớn. Con đã chứng kiến phản ứng ở cuộc họp rồi đấy. Các giáo hữu sẽ rời bỏ ông ta nếu ông ta thất bại trong chuyện đó. Đó không phải là điều mà con và Trưởng giáo từng tính toán ư? Liệu Trưởng giáo có biết được gì nhiều hơn những gì mà ông ấy đã nói cho cha không?”.

Geoffrey im lặng, và đột nhiên giám quản nhận ra một vẻ chín chắn ở người phụ tá của mình, điều mà trước đây chưa bao giờ ông thấy. “Con rất xấu hổ vì phải nói rằng Trưởng giáo đã nói với con rằng tướng quân sẽ đánh bại cha trong cuộc họp”. “Ông ấy còn nói gì khác nữa?”

“Không có gì mà con có thể tiết lộ vào lúc này”.

Cái cách trốn tránh này thật đáng bực. “Trưởng giáo của chúng ta hết sức thông minh. Như con đã nói, ông ấy đã thấy trước được chuyện sẽ xảy ra. Có vẻ như là ông ấy đã nghĩ trước rất nhiều, đủ để có thể có lời sấm đó với con. Hãy nói cho ta là ta phải làm gì?”.

Vẻ nài nỉ trong giọng nói của ông không hề bị che giấu.

“Ông ấy nói với con là phải trả lời đòi hỏi đó bằng lời của Jesus. Những kẻ không căm ghét cha mẹ mình như ta sẽ không thể trở thành môn đồ của ta”.

Câu này nằm trong Phúc Âm của Thomas. Nhưng trong hoàn cảnh này nó có nghĩa gì? Ông nghĩ đến những thứ khác mà Thomas đã viết. Những kẻ không yêu thương cha mẹ mình như ta sẽ không thể trở thành môn đồ của ta.

“Ông ấy cũng muốn con nhắc cho cha rằng Jesus đã từng nói, Hãy để cho người nào tìm kiếm không dừng lại cho đến khi tìm thấy...”

“Khi tìm thấy, người đó sẽ thấy bấn loạn. Khi bấn loạn, người đó sẽ kinh ngạc và thống lĩnh tất cả”, ông nhanh chóng kết thúc câu. “Liệu tất cả những gì ông ấy đã nói có phải là một kiểu câu đố không?”

Geoffrey không trả lời. Chàng trai trẻ ở vào một cấp bậc thấp hơn giám quản nhiều, con đường tu tập của anh ta mới chỉ bắt đầu. Quá trình ở trong Dòng là một tiến trình ổn định hướng tới sự Ngộ đạo đầy đủ - một chặng đường thông thường cần khoảng ba năm. Geoffrey mới chỉ đến tu viện được mười tám tháng, từ một tu viện dòng Tên ở Normandy, trước đó anh ta được các thầy tu nuôi nấng vì là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Trưởng giáo đã ngay lập tức chú ý đến anh ta và cho anh ta vào bộ phận những người thừa hành. Giám quản đã từng băn khoăn về quyết định nhanh chóng này, nhưng Trưởng giáo chỉ mỉm cười và nói, “Không có gì khác so với những gì ta làm với con đâu”.

Ông đặt tay lên vai người trợ tá trẻ tuổi của mình. “Vì Trưởng giáo tin cậy con đến mức nhờ cậy con, chắc chắn là ông ấy đánh giá rất cao các khả năng của con”.

Một cái nhìn cả quyết hiện ra trên khuôn mặt nhợt nhạt. “Và con sẽ không làm ông ấy phải thất vọng”.

Các giáo hữu đang đi theo nhiều hướng khác nhau. Một số đi đến khu hành chính. Những người khác trở thành các nghệ nhân. Nhiều người, với tư cách là thợ thủ công và nông dân, đóng vai trò quan trọng trong việc cung cấp cho tu viện những gì cần thiết. Một số ít chỉ hoàn toàn chăm chú vào việc tu tập. Chỉ khoảng một phần ba số giáo hữu là hiệp sĩ. Geoffrey sẽ trở thành hiệp sĩ trong khoảng năm năm nữa, vào một thời điểm nào đó, tùy thuộc vào khả năng phát triển của anh. Anh đã hoàn thành quá trình phục vụ của mình và sự luyện tập cơ bản. Một năm học tập Kinh Thánh đang ở trước mắt anh, trước khi anh được tuyên thệ trung thành lần đầu tiên. Giám quản nghĩ rằng sẽ thật đáng tiếc nếu anh làm hỏng đi tất cả những gì đã hoàn thành.

“Thưa giám quản, Bí mật Lớn thì như thế nào? Liệu chúng ta có tìm được nó không, như tướng quân đã nói ấy?”

“Đó chính là sự cứu rỗi của chúng ta. De Roquefort không có nó, nhưng có khả năng nghĩ là chúng ta biết. Chúng ta có biết không?” “Trưởng giáo có nói về điều đó”. Những lời đó bật ra thật nhanh, như thể bị buột miệng.

Ông chờ đợi đoạn sau.

“Ông ấy nói với con rằng một người tên là Lars Nelle là người ở gần nhất. Ông ấy nói là con đường của Nelle là con đường đúng”. Khuôn mặt nhợt nhạt của Geoffrey chợt tỏ vẻ kích động.

Ông và Trưởng giáo đã từng nhiều lần nói chuyện về Bí mật Lớn. Cội nguồn của nó có từ trước năm 1307, nhưng chỗ giấu bí mật của nó sau kỳ Thanh Trừng là một cách làm cho Philip IV không thể tìm ra tài sản và hiểu biết của các Hiệp sĩ Đền thờ. Trong những tháng trước ngày 13 tháng Mười, Jacques de Molay đã giấu đi tất cả những gì quý giá của Dòng. Thật không may, không có ở đâu ghi lại nơi đó, và Cái chết Đen (nạn dịch hạch) đã thật sự hãm hại tất cả những ai biết được điều gì đó. Dấu vết duy nhất nằm ở một đoạn văn trong Biên niên sử ngày 4 tháng Sáu năm 1307. Đâu là nơi tốt nhất để giấu một viên sỏi? Nhiều đời trưởng giáo đã cố gắng trả lời câu hỏi này và tìm kiếm cho đến khi hiểu ra rằng nỗ lực của mình không mang lại điều gì. Nhưng mãi đến thế kỷ mười chín, các đầu mối mới bắt đầu xuất hiện - không phải từ Dòng, mà từ hai thầy tu ở Rennes-le-Château. Các tu viện trưởng Antoine Bigou và Bérenger Saunière. Giám quản đã biết rằng Lars Nelle đã làm sống lại câu chuyện đáng kinh ngạc của họ bằng cách viết một quyển sách hồi những năm 1970 nói cho thế giới về ngôi làng nhỏ bé của Pháp và điều bí ẩn cổ xưa mà nó nắm giữ. Giờ đây biết được rằng ông ta là người ở gần nhất, rằng con đường của ông ta là con đường đúng, gần như là một điều phi thực tế.

Giám quản đang định hỏi thêm thì có tiếng bước chân vang lên. Ông quay lại thì nhìn thấy bốn hiệp sĩ mà ông biết đang bước vào nhà thờ. De Roquefort đi theo họ vào trong, giờ đây đã mặc áo choàng trắng của trưởng giáo.

“Đang âm mưu gì à, Giám quản?”, de Roquefort hỏi, đôi mắt sáng rực.

“Không âm mưu nữa đâu”. Ông tự hỏi tại sao lại có màn phô trương sức mạnh này. “Cần có khán giả à?”

“Họ ở đây để làm việc tốt cho cha. Dù cho tôi đang hy vọng rằng việc này sẽ được thực hiện theo một lối hữu hảo nhất. Cha đã bị bắt”.

“Vì tội gì?”, ông hỏi, không hề tỏ chút quan tâm nào.

“Vi phạm lời thề của cha”.

“Cha có ý định giải thích rõ hơn không?”

“Đợi đến khi ra trước cuộc xử án đi. Các giáo hữu đây sẽ đi cùng cha về chỗ ở của cha, và cha sẽ ở đó đêm nay. Sáng mai, tôi sẽ tìm cho cha những cách đối xử thích hợp hơn. Do đó, đi đâu cha cũng sẽ cần có người đi theo”.

“Cha thật là tử tế.”.

“Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng cha hãy vui mừng đi. Lẽ ra đã từ lâu cha phải ở một phòng giam dành cho người sám hối cơ”.

Ông có biết chúng. Chỉ là những ô nhỏ bằng sắt, quá nhỏ để có thể đứng hoặc nằm. Thay vào đó, tù nhân phải quỳ, và sẽ không có đồ ăn lẫn dồ uống, cho đến khi hấp hối. “Cha có ý định tái sử dụng loại phòng giam đó?”

Ông thấy rõ ràng de Roquefort không thích thú gì sự thách thức, nhưng gã người Pháp chỉ mỉm cười. Hiếm khi nào con quỷ này nở nổi dù chỉ là một nụ cười nhếch mép. “Những người theo tôi, khác với những người theo cha, rất trung thành với những lời thề của họ. Không cần đến những biện pháp đó đâu”.

“Tôi gần như nghĩ rằng cha tin vào điều đó đấy”.

“Cha thấy đấy, sự láo xược đó chính là lý do khiến tôi trái ngược với cha. Những người trong số chúng ta được đào tạo trong kỷ luật của sự tận tụy của chúng ta sẽ không bao giờ nói năng theo lối ít tôn trọng người khác như vậy. Nhưng những kẻ như cha, những kẻ xuất thân từ thế giới phàm tục, lại nghĩ rằng sự cao ngạo là một điều tốt”.

“Và chối bỏ những công đức của Trưởng giáo cũng là một cách chứng tỏ sự tôn trọng à?”

“Đó chính là cái giá mà ông ta phải trả cho sự cao ngạo của mình”.

“Ông ấy được nuôi dạy giống hệt ông”.

“Điều đó chứng tỏ rằng ngay cả chúng ta cũng có thể nhầm".

Ông bắt đầu mệt mỏi với de Roquefort, cho nên ông cố gắng bình thản mà nói, “Tôi đòi quyền được xử trước tòa”.

“Đó sẽ là điều ông có được. Cùng lúc, ông cũng sẽ bị giam”.

De Roquefort ra hiệu. Bốn giáo hữu bước lên trước, và mặc dù sợ hãi, ông vẫn quyết định cư xử một cách đàng hoàng.

Ông rời khỏi nhà thờ, bao vây xung quanh là những tên lính gác, nhưng ở lối vào ông ngập ngừng một lúc và liếc nhìn về phía sau, bắt kịp một cái nhìn của Geoffrey. Chàng trai trẻ đang đứng im lặng đối mặt với de Roquefort. Đặc trưng của vị trưởng giáo mới là không bao giờ quan tâm đến những người không quan trọng. Sẽ phải mất nhiều năm nữa trước khi Geoffrey có thể tạo ra được một sự đe dọa nào đó. Điều đó thì giám quản cũng thấy nghi ngờ.

Không một chút sợ hãi, ngượng ngập, hay bất bình hiện ra trên khuôn mặt Geoffrey.

Thay vào đó, cái nhìn đầy vẻ cả quyết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx