sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 25

RENNES-LE-CHATEAU

THỨ BẢY, 24 THÁNG SÁU

9:30 SÁNG

MALONE CHUI THÂN HÌNH CAO LỚN CỦA MÌNH VÀO CHIẾC Peugeot. Stephanie đã ở sẵn trong xe.

“Có thấy ai không?”, bà hỏi.

“Hai anh bạn đêm qua của chúng ta quay lại rồi. Đúng là mấy con đỉa đói”.

“Không thấy bóng dáng cô gái đi mô tô à?”

Anh đã nói cho Stephanie về mối nghi ngờ của mình. “Tôi không nghĩ là sẽ thấy đâu”.

“Hai anh bạn kia đâu?”

“Trong một chiếc Renault sẫm màu đằng xa kia kìa, cách tháp nước một đoạn. Đừng quay đầu lại. Thôi không nói chuyện về chúng nữa nhé”.

Anh chính gương chiếu hậu để có thể nhìn được chiếc Renault. Những chiếc xe buýt du lịch và khoảng một chục xe ô tô đã đậu đầy bãi đỗ xe trải cát. Thời tiết đẹp của ngày hôm qua đã biến mất, giờ đây bầu trời đầy những đám mấy mang bão. Mưa đã sắp rơi. Họ đi về hướng Ayignon, cách đó khoảng chín mươi dặm, để tìm Royce Claridon. Malone đã xem bản đồ và quyết định được con đường thuận tiện nhất để có thể cắt cái đuôi phía sau.

Anh bẻ quặt tay lái, và họ đi qua làng. Khi đã ra khỏi cánh cổng của thành phố và ở trên con đường ngoằn ngoèo dẫn xuống vùng đồng bằng, anh nhận ra chiếc Renault vẫn ở phía sau, cách một quãng.

“Anh định làm thế nào để cắt đuôi?”

Anh mỉm cười. “Theo một cách hết sức cổ điển”.

“Lúc nào cũng có sẵn kế hoạch phải không?”

“Một người mà tôi từng làm việc cho từng dạy tôi việc đó”.

Họ tìm thấy đường cao tốc D118 và đi về phía Bắc. Bản đồ cho biết họ còn cách xa lộ A61 khoảng hai mươi dặm, con đường nằm ngay dưới phía Nam Carcassonne dẫn lên phía Đông Bắc, đến Ayignon. Khoảng sáu dặm phía trước, ở Limoux, đường cao tốc sẽ có lối rẽ, một đi qua sông Aude, đường kia tiếp tục hướng về phía Bắc. Anh đã quyết định rằng đó chính là cơ hội của mình.

Mưa đã bắt đầu rơi. Đầu tiên nhẹ, rồi nặng hạt dần.

Anh bật cần gạt nước. Con đường phía trước cả hai bên đều không có một bóng xe. Sáng thứ Bảy vốn ít người ra khỏi nhà.

Chiếc Renault với hai ngọn đèn sương mù chiếu xuyên qua làn mưa đang thay đổi tốc độ. Anh nhìn vào gương chiếu hậu và thấy chiếc Renault đã vượt qua cái xe đi ngay sau mình, rồi tăng tốc, chạy lên song song với chiếc Peugeot ở làn đường bên kia.

Cửa bên phải hạ xuống và một khẩu súng thò ra.

“Giữ chặt vào”, anh nói với Stephanie.

Anh nhấn ga và lao vọt lên theo một hình vòng cung. Chiếc Renault bị bỏ lại đằng sau.

“Có vẻ như là kế hoạch đã thay đổi rồi. Mấy cái bóng của chúng ta trở nên hăm dọa. Tại sao chị không nằm xuống sàn xe đi”

“Tôi lớn rồi mà. Cứ lái đi”.

Anh lại làm một vòng tròn nữa và chiếc Renault tiến lại gần hơn. Giữ được các bánh xe bám lên mặt đường không hề dễ đàng. Mặt đường đầy nước. Không còn nhìn thấy những đường vạch màu vàng nữa và lề đường nhiều chỗ đầy những vũng nước khiến cho xe lúc nào cũng có thể trở thành một chiếc thủy phi cơ.

Một viên đạn bắn trúng kính sau.

Lớp kính không rụng xuống, nhưng anh ngờ là nó sẽ phải chịu thêm một phát súng nữa. Anh bắt đầu lái ngoằn ngoèo, cố gắng đoán định điểm cuối của lòng đường ở mỗi bên lề. Anh nhìn thấy một chiếc xe đang tiến lại gần từ hướng bên kia.

“Chị có biết bắn súng không?”, anh hỏi, mắt vẫn không rời khỏi mặt đường.

“Nó ở đâu?”

“Dưới ghế. Tôi lấy được của tay đêm qua. Đầy đạn đây. Bắn bừa đi. Tôi cần tách được khỏi bọn này một đoạn”.

Bà tìm được khẩu súng lục và hạ cửa kính xuống. Anh thấy bà thò đầu ra ngoài, chĩa súng về phía sau, và bắn năm phát.

Những phát đạn đạt được hiệu ứng mong muốn. Chiếc Renault đi chậm lại, nhưng không chịu buông tha con mồi. Anh cắt đuôi ở một đoạn đường vòng, sử dụng phanh và ga đúng như đã được huấn luyện nhiều năm trước.

Thế là đã đủ để thực hiện chiến thuật của loài cáo.

Anh ngoặt vào làn đường bên trải và nhấn mạnh cần phanh. Những bánh xe kêu ken két trên mặt đường trơn. Chiếc Renaut vọt qua trên làn đường bên phải. Anh thả phanh, chuyển sang số hai, rồi nhấn ga hết cỡ.

Những cái bánh giật lên, đẩy vọt cái xe về phía trước.

Anh chuyển sang số năm.

Chiếc Renault giờ đây đã chạy ở phía trước. Anh nhấn ga mạnh thêm. Sáu mươi. Sáu mươi lăm. Bảy mươi dặm một giờ. Toàn bộ các sự việc làm anh hưng phấn một cách kỳ lạ. Đã lâu rồi anh không được chứng kiến những điều tương tự.

Anh ngoặt xuống làn đường bên tay trái và chạy song song với chiếc Renault.

Giờ đây cả hai xe đều chạy với tốc độ bảy mươi lăm dặm một giờ trên một quãng đường khá thẳng. Đột nhiên họ bay lên không, rời khỏi mặt đường, những cái bánh kêu lên ken két khi cao su chạm trở lại mặt đường nhựa ướt đẫm nước mưa. Người anh bắn về phía trước rồi quay trở lại chỗ, trong óc kêu loạn xạ, cái dây an toàn giữ nguyên anh tại chỗ.

“Vui thật đấy”, Stephanie nói.

Bên trái và bên phải họ giờ đây trải rộng những cánh đồng màu xanh lá cây, cảnh một biển hoa oải hương, măng tây, và nho. Chiếc Renault chồm lên bên cạnh anh. Anh liếc nhìn sang phải. Một trong hai mái đầu tóc ngắn đang thò ra khỏi cửa sổ xe, chồm hẳn lên trên mái để bắn.

“Bắn vào mấy cái lốp đi”, anh nói với Stephanie.

Bà đang chuẩn bị bắn thì anh nhìn thấy một xe tải lớn phía trước, chặn hướng đi của chiếc Renault trên làn đường bên tay phải. Anh đã lái xe nhiều trên các loại đường cao tốc hai làn của Châu Âu, đủ để biết rằng không giống như ở Mỹ, những chiếc xe tải lúc nào cũng ầm ầm lao đi, còn ở đây chúng chỉ tiến lên với vận tốc sên bò. Anh từng hy vọng tìm được một cái khi còn ở gần Limoux, nhưng các cơ hội đều đã trôi qua. Cái xe tải còn cách họ chưa đầy hai trăm yard. Họ sẽ nhanh chóng đến chỗ đó, và thật may mắn vì làn đường của anh hiện đang không có một bóng người.

“Đợi đã”, anh nói với bà.

Anh giữ xe mình chạy song song với chiếc Renault, không cho nó đường thoát nào. Người lái xe bên kia có thể lựa chọn hoặc phanh xe, hoặc lao vào chiếc xe tải, hoặc đánh tay lái sang phải để rơi xuống cánh đồng. Anh hy vọng cái xe tải cứ đứng yên trên làn đường bên phải đó, nếu không chính anh sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc lao xuống ruộng.

Có vẻ như là người lái xe bên kia đã nhận ra là mình có ba lựa chọn đó và ngoặt tay lái cho xe bắn ra khỏi đường.

Anh vượt qua cái xe tải trên làn đường không người. Một cái liếc vào gương chiếu hậu khẳng định với anh rằng chiếc Renault đã cắm đầu xuống bùn.

Anh quay trở lại làn đường bên tay phải, thư giãn một chút nhưng vẫn giữ nguyên tốc độ, và rời khỏi đường cao tốc ở quãng Limoux, đúng như đã dự tính.

Họ đến Ayignon không lâu sau mười một giờ sáng. Mưa đã ngừng từ khi họ ở cách đó năm mươi dặm và mặt trời đã lên chiếu tỏa trên khắp những khoảnh đất và ngọn đồi điểm xuyết hai màu xanh và vàng, giống như một trang sách rơi ra từ một bản thảo viết tay cổ. Một bức tường thành thời Trung cổ bao bọc lấy thành phố, trước đây nó chính là thủ phủ của đạo Cơ đốc trong suốt gần một thế kỷ. Malone lái chiếc Peugeot chạy qua mê hồn trận những phố nhỏ đến một bãi dễ xe ngầm dưới đất.

Họ đi thang máy lên mặt đất và ngay lập tức anh nhận ra những nhà thờ theo phong cách La Mã, xung quanh là những ngôi nhà dưới ánh nắng chói chang, những mái nhà và những bức tường đều có màu cát bẩn, rõ ràng là lấy cảm hứng từ Ý. Những gì thuộc về hoạt động du lịch cuối tuần là hàng nghìn khách du lịch, những mái hiên màu sắc sặc sỡ và những cái cây xén phẳng trên Quảng trường Đồng hồ phủ bóng xuống một đám dông đang dùng bữa trưa.

Địa chỉ có trong quyển sổ nhật ký của Lars Nelle dẫn họ đi xuôi nhiều phố. Trong khi bước đi, Malone nghĩ về thế kỷ mười bốn, khi các Giáo hoàng đánh đổi sông Tiber của Rome lấy sông Rhône của Pháp và giành lấy cung điện rộng lớn trên đồi. Ayignon trở thành nơi trú ngụ của dân dị giáo. Những người Do Thái mua được sự dung thứ bằng một món tiền nhỏ, bọn tội phạm sống nhởn nhơ, các sòng bạc và nhà thổ mọc lên như nấm. Cảnh sát gần như không hoạt động và lang thang buổi đêm có thể gặp phải nguy hiểm chết người. Petrarch24 đã viết gì? Nơi trú ngụ của những buồn bã, mọi thứ đều thốt ra những lời dối trá... Anh hy vọng mọi chuyện đã thay đổi sau sáu trăm năm.

Địa chỉ của Royce Claridon là một cửa hiệu bán đồ cổ - sách và đồ đạc — cửa sổ phía trước xếp đây sách của Jules Veme in vào những năm đầu của thế kỷ hai mươi. Malone đã quá quen thuộc với những ấn bản trang trí nhiều màu sắc đó. Cửa chính khóa, nhưng một mảnh giấy dán trên kính thông báo mọi giao dịch ngày hôm nay sẽ được chuyển đến Phố Jean Jaurès, vì đang có một hội chợ sách hàng tháng ở đó.

Họ hỏi đường đến chợ, nằm ngay sát một đại lộ chính. Những cái bàn sắt nằm rải rác trên quảng trường nhiều cây. Những cái thùng nhựa đựng đầy những cuốn sách Pháp cũng như một số quyển bằng tiếng Anh, phần lớn là sách ảnh về điện ảnh và truyền hình. Hội chợ có vẻ thu hút cùng một dạng ông chủ. Rất nhiều người tóc cắt ngắn, đeo kính, mặc áo sơ mi, đeo cà vạt, và để râu - không hề nhìn thấy một cái máy ảnh Nikon hay máy quay phim nào.

Những cái xe lớn chở khách du lịch về phía cung điện giáo hoàng, tiếng động cơ che lấp mất âm thanh của một ban nhạc đang chơi trên phố. Một lon Coca Cola bị vứt ra hè phố làm Malone giật nảy mình. Anh đang đi sát lề đường.

“Có gì không ổn à?”

“Quá nhiều trò giải trí”

Họ đi qua khắp chợ, con mắt nghiện sách vở của anh dò xét những thứ được bày bán. Những gì hay ho đều được bọc ny lông. Một tấm các ở trên ghi rõ nguồn gốc và giá sách, cái giá mà anh thấy là cao hơn so với giá trị thực của chúng. Anh hỏi một người bán hàng và tìm được chỗ của Royce Claridon, và họ tìm được nó ở phía bên kia, cách xa đường. Người đàn bà ngồi trông hàng thấp và mập mạp với mái tóc màu vàng búi lên. Bà ta đeo kính râm và ngậm trên miệng một điếu thuốc lá. Hút thuốc là một trong những thứ mà Malone không bao giờ thấy thích thú.

Họ xem sách của bà ta, tất cả đều được bày trên một cái bàn rộng, phần lớn đều là sách bọc vải chất lượng tồi tệ. Anh sẽ rất ngạc nhiên nếu có ai đó muốn mua chúng.

Anh tự giới thiệu mình và giới thiệu Stephanie. Người đàn bà không nói tên, và tiếp tục hút thuốc.

“Chúng tôi đã ghé qua cửa hàng của chị”, anh nói bằng tiếng Pháp.

“Hôm nay đóng cửa”. Cái giọng nhát gừng cho thấy rõ ràng là bà ta đang không muốn bị quấy rầy.

“Chúng tôi không quan tâm đến thứ gì ở đây hết”, anh nói rõ.

“Vậy thì xin mời tự nhiên thưởng thức những quyển sách tuyệt vời ở các hàng khác đi”.

“Ế ẩm đến thế cơ à?”

Bà ta rít thêm một hơi nữa. “Tệ hại lắm”.

“Thế thì tại sao chị lại ở đây? Sao không đi chơi cho khỏe?”

Bà ta nhìn anh vẻ nghi ngờ. “Tôi không thích những câu hỏi. Đặc biệt là những câu hỏi của những người Mỹ nói tiếng Pháp kém đến thế.”.

“Tôi cứ nghĩ tiếng Pháp của tôi tốt cơ đấy”.

“Không hề.”.

Anh quyết định đi thẳng vào vấn đề. “Chúng tôi tìm Royce Claridon”.

Bà phá lên cười. “Ai thế?”

“Còn là ai khác nữa?" Con mụ này bắt đầu làm anh phát cáu.

Bà ta không trả lời ngay. Thay vào đó, cái nhìn của bà ta hướng về phía vài người đang xem sách. Ban nhạc bên kia phố đã chuyển sang chơi một bản nhạc khác. Những người khách hàng tiềm năng của bà ta đang đi đi lại lại.

“Phải trông chừng tất cả bọn họ!”, bà ta lẩm bẩm. “Bọn họ có thể ăn cắp mọi thứ”

“Để tôi nói cho chị điều này”, anh nói. “Tôi sẽ mua tất cả thùng sách này nếu chị trả lời một câu hỏi”.

Lời đề nghị có vẻ hấp dẫn bà ta. “Anh muốn biết gì?”

“Royce Claridon ở đâu?”

“Tôi không gặp ông ấy được năm năm rồi”.

“Đó không phải là một câu trả lời”.

“Ông ấy đi rồi”.

"Ông ấy đi đâu?”

“Đó là tất cả những câu trả lời đáng giá cho thùng sách này rồi đấy”.

Chắc chắn là họ sẽ không biết được gì từ bà ta, và anh không có ý định cho bà ta thêm tiền. Vậy nên anh đặt một tờ năm mươi euro lên mặt bàn và kéo thùng sách về phía mình. “Câu trả lời của chị chả ra sao, nhưng tôi vẫn giữ lời”.

Anh bước đến một thùng rác mở nắp và đổ cả đống sách vào trong đó. Rồi anh đặt cái thùng nhựa trở lại mặt bàn.

“Đi thôi", anh nói với Stephanie. Họ bước đi khỏi.

“Này, anh chàng người Mỹ.”.

Anh quay đầu lại.

Người đàn bà đứng lên khỏi ghế. “Tôi thích điều đó đấy”.

Anh chờ đợi.

“Nhiều chủ nợ đến đây tìm Royce, nhưng thật ra dễ tìm lắm. Đến trại dưởng lão ở Villeneuve-les-Ayignon ấy”. Bà ta chỉ một ngón tay lên thái dương. “Khùng lắm, cái lão Royce ấy”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx