sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 27

VILLENEUVE-LES-AYIGNON 12:30 TRƯA

MALONE NHÌN THẬT KỸ ROYCE CLARIDON. NGƯỜI ĐÀN ông mặc một cái quần nhung kẻ rộng thùng thình lốm đốm những vết gì đó giống như sơn màu xanh. Một cái áo len kiểu thể thao sặc sỡ phủ lên bộ ngực gầy gò của ông ta. Có lẽ ông ta trạc năm mươi tuổi, trông thẳng đuỗn như một con bọ ngựa, có một khuôn mặt khá đẹp với những đường nét thanh tú. Đôi mắt đen nằm sâu vào phía trong đầu, không còn sáng lên thứ ánh sáng của quyền lực hoặc trí tuệ nữa, nhưng vẫn đầy vẻ thấu suốt. Hai chân ông ta để trần và bẩn thỉu, mấy cái móng chân không cắt, mái tóc ghi và bộ râu rối. Người y tá đã báo trước với họ rằng Claridon mắc chứng hoang tưởng, nhưng thường thì ông ta vô hại, và gần như tất cả mọi người trong trại đều tránh ông ta.

“Các người là ai?”, Claridon hỏi bằng tiếng Pháp, với một cái nhìn đề phòng, lúng túng.

Trại dưỡng lão nằm trong một tòa lâu đài rộng lớn, ở cổng treo một tấm biển cho biết đó là tài sản của chính phủ Pháp kể từ Cách mạng. Từ tòa nhà chính, các chái phụ chạy ra nhiều phía theo những hình thù góc cạnh kỳ quặc. Nhiều phòng khách ngày xưa giờ đây được chuyển hóa thành phòng bệnh nhân. Họ đang đứng trong một cái nhà kính đầy ánh nắng, xung quanh là những cửa sổ lớn kéo dài từ sàn nhà lên đến tận trần, nhìn ra cảnh nông thôn bên ngoài. Những đám mây lớn che khuất mặt trời giữa trưa. Một trong số các y tá đã nói rằng Claridon gần như lúc nào cũng ở đây.

“Có phải các người thuộc hàng thừa sai không?”, Claridon hỏi. “Trưởng giáo gửi các người đến đây à?”

Malone quyết định đóng giả. “Chúng tôi từ chỗ trưởng giáo đến. Ông ấy bảo chúng tôi đến đây nói chuyện với ông”.

“A, cuối cùng thì cũng được như vậy. Tôi đã chờ đợi lâu lắm rồi”. Những lời đó đầy vẻ phấn khích.

Malone ra hiệu và Stephanie đứng tránh ra xa. Rõ ràng là người đàn ông này nghĩ anh là một Hiệp sĩ Đền thờ và trong dòng tu đó không có chỗ cho phụ nữ. “Giáo hữu, hãy nói cho tôi biết những gì ông muốn nói. Nói cho tôi tất cả đi”.

Claridon cựa quậy trong cái ghế, rồi nhảy bật dậy, đung đưa thân hình còm nhom của mình trên đôi chân trần. “Khủng khiếp lắm”, ông ta nói. “Khủng khiếp vô cùng. Chúng tôi bị bao vây tứ phía. Kẻ thù trải khắp những nơi mắt có thể nhìn thấy. Chúng tôi đã bắn đến mũi tên cuối cùng, thực phẩm thì bị hỏng vì trời nóng, hết nước uống: Rất nhiều người bị bệnh. Không ai trong số chúng tôi có thể sống lâu nữa”.

“Nghe thật là thử thách lớn. Các ông đã làm gì?”

“Điều kỳ cục nhất mà chúng ta từng thấy. Một lá cờ trắng được thò ra bên ngoài tường. Tất cả chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau - bối rối nói với nhau những lời mà tất cả chúng tôi đều đang nghĩ đến. Chúng muốn nói chuyện

Malone rất biết lịch sử thời Trung cổ. Những cuộc thương nghị khá phổ biến thời của các cuộc Thập tự chinh. Các đội quân ở vào tình thế hiểm nghèo nhiều lần có thể đưa ra những lời đề nghị theo đó cả hai bên tham chiến sẽ rút quân và cả hai đều có thể tuyên bố là mình chiến thắng.

“Các ông có gặp họ không?”

Ông già gật đầu và giơ bốn ngón tay bẩn thỉu lên. “Mỗi lần chúng tôi ra khỏi thành, họ đều nồng nhiệt đón tiếp chúng tôi và các cuộc bàn thảo không phải là không có tiến triển. Cuối cùng chúng tôi đã đạt được thỏa thuận”.

“Vậy thì nói cho tôi đi. Đâu là thông điệp của ông mà trưởng giáo cần biết?”

Cái nhìn của Claridon lộ rõ vẻ bực bội. “Anh đúng là một kẻ hỗn xược”.

“Ông nói gì vậy? Tôi rất tôn trọng ông đấy chứ, giáo hữu. Chính vì vậy mà tôi có mặt ở đây. Giáo hữu Lars Nelle đã nói với tôi rằng ông là người có thể tin tưởng được”.

Câu nói có vẻ đã làm ông già tỉnh ra, vẻ sáng suốt đã hiện lên trên khuôn mặt của Claridon. “Tôi còn nhớ ông ấy. Một chiến binh can trường. Chiến đấu hào khí lắm. Đúng. Đúng. Tôi còn nhớ ông ấy. Giáo hữu Lars Nelle. Cầu Chúa cứu vớt linh hồn ông ấy”.

“Tại sao ông lại nói vậy?”

“Anh chưa biết tin à?”. Giọng nói của ông ta có vẻ nghi ngại. “Ông ấy đã chết trên chiến trận rồi”.

“Ở đâu?”

Claridon lắc đầu. “Cái đó thì tôi không biết, chỉ biết là giờ đây ông ấy đã ở nước Chúa rồi. Chúng tôi đã làm lễ mixa cho ông ấy, nhiều người cầu nguyện lắm”.

“Ông có hay nói chuyện với giáo hữu Nelle không?”

“Nhiều lần”.

“Ông ấy có nói với ông về cuộc tìm kiếm của ông ấy không?”

Claridon nhảy người sang phải, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Malone. “Tại sao anh lại hỏi tôi chuyện đó?”

Người đàn ông bé nhỏ hoạt bát bắt đầu đi vòng quanh người anh, giống như một con mèo. Anh quyết định vờ đóng giả theo tất cả những gì mà đầu óc hoang tưởng của ông ta nghĩ ra. Anh tóm lấy cái áo len của Claridon, nhấc bổng ông già điên khùng lên khỏi mặt đất. Stephanie tiến một bước lên phía trước, nhưng anh liếc ra hiệu cho bà lùi lại.

“Trưởng giáo không hài lòng”, anh nói. “Rất không hài lòng”-

“Tại sao mới được chứ?”. Khuôn mặt Claridon lộ rõ vẻ ngượng ngùng.

“Với ông đấy”.

“Tôi có làm gì đâu”.

“Ông không chịu trả lời câu hỏi của tôi”.

“Anh muốn gì nào?”. Có vẻ còn ngạc nhiên hơn.

“Nói cho tôi về cuộc tìm kiếm của giáo hữu Nelle”.

Claridon lắc đầu. “Tôi không biết gì đâu. Giáo hữu ấy không tin tưởng tôi”.

Nỗi sợ hãi dâng đầy trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, cộng với sự bối rối. Anh thả ông ta ra. Claridon chạy về phía một bức tường kính và nhặt lên một cuộn giấy vệ sinh và một bình xịt. Ông ta xịt nước lên kính và bắt đầu lau vào những chỗ hoàn toàn sạch sẽ.

Anh quay về phía Stephanie. “Chúng ta đang lãng phí thời gian ở đây”.

“Anh định làm gì thế?”

“Tôi phải thử chứ”. Anh nhớ đến bức thư gửi cho Ersnt Scoville và quyết định thử lần cuối cùng. Anh rút tờ giấy ra khỏi túi và tiến đến gần Claridon. Phía ngoài tấm kính, cách vài dặm về phía Tây, là những bức tường màu ghi của Villeneuve-les- Ayignon.

“Các hồng y sống ở đó”, Claridon nói, vẫn không ngừng tay lau kính lại. “Tất cả bọn họ đều là những tên quân vương láo xược”.

Malone biết rằng các hồng y đã từng có thời sống trên những ngọn đồi bên ngoài những bức tường của thành phố Ayignon và xây dựng nhiều nơi trú ngụ ở nông thôn như là một cách để thoát ra khỏi sự ồn ào của thành phố và cái nhìn soi mói của Giáo hoàng. Tất cả những ngôi nhà đó đều đã biến mất, nhưng thành phố cổ vẫn còn lại, vẫn yên tĩnh, đầy vẻ thôn dã và đổ nát.

“Chúng tôi là vệ binh của các hồng y”, Malone nói, và làm ra vẻ đứng nghiêm.

Claridon nhổ xuống sàn nhà. “Cầu cho bọn họ bị bệnh đậu

mùa chết hết đi”.

“Đọc cái này đi”.

Ông già nhỏ bé cầm lấy tờ giấy và đưa cái nhìn lên những dòng chữ. Một vẻ kinh ngạc hiện ra trong mắt ông ta. “Tôi không hề ăn cắp gì của Dòng cả. Tôi thề đấy”. Ông ta lên giọng. “Lối cáo buộc này hoàn toàn không có căn cứ. Tôi sẵn sàng thề với Chúa. Tôi không ăn cắp gì hết cả”.

Người đàn ông chỉ nhìn thấy trên tờ giấy những gì ông ta muốn nhìn thấy. Malone giật tờ giấy lại.

“Chỉ mất thời gian thôi, Cotton”, Stephanie nói.

Claridon tiến lại gần sát anh. “Con chồn cái này là ai thế? Tại sao bà ta lại ở đây?”

Anh mỉm cười. “Bà ấy là vợ góa của giáo hữu Nelle”.

“Tôi không biết là các giáo hữu được phép lấy vợ đấy nhé”.

Anh nhớ lại một điều gì đó mà anh đã đọc được trong quyển sách về các Hiệp sĩ Đền thờ hai đêm trước đó. “Ông cũng biết đấy, nhiều giáo hữu đã từng lấy vợ. Nhưng bà ấy là người không có lòng tin, cho nên giao kèo đã bị phá vỡ và bà ấy bị nhốt vào một tu viện”.

Claridon lắc đầu. “Trông bà ấy khó tính quá. Bà ấy làm gì ở đây?"

“Bà ấy đang đi tìm sự thật về chồng bà ấy”.

Claridon nhìn thẳng vào mặt Stephanie và lấy một ngón tay bẩn thỉu của mình chỉ ra phía trước. “Bà là quỷ”, người đàn ông hét lên. “Giáo hữu Nelle phải chịu hình phạt với Dòng vì các tội lỗi của bà. Thật là đáng hổ thẹn

Stephanie đủ sức hiểu là chỉ nên cúi đầu. “Tôi không tìm kiếm gì khác ngoài sự tha thứ”.

Khuôn mặt Claridon dịu lại trước sự nhẫn nhục của bà. “Và bà sẽ có được sự tha thứ của tôi. Cầu cho bà được bình an”.

Malone ra hiệu và anh đi về phía cửa trước. Claridon quay lại ghế của mình.

“Đáng buồn thật đấy”, bà nói. “Và cũng đáng sợ nữa. Mất trí thật là một chuyện kinh khủng. Lars vẫn thường nói về bệnh này và sợ nó lắm”.

“Không phải tất cả chúng ta đều vậy à?”. Anh vẫn cầm trên tay tờ giấy tìm được ở nhà Ersnt Scoville. Anh nhìn vào tờ giấy một lần nữa và đọc ba dòng cuối:

Ở Ayignon hãy tìm Claridon. Ông ấy có thể chỉ đường. Nhưng prend garde l’Ingénieur.

“Tôi tự hỏi tại sao người gửi lại nghĩ rằng Claridon có thể chỉ đường đi đâu được nhỉ?”, anh hỏi. “Chúng ta phải xuất phát từ con số không rồi. Hướng đi này có thể dẫn đến một ngõ cụt”.

“Không đúng”.

Những từ đó được nói bằng tiếng Anh và vang đến từ phía bên kia căn phòng sưởi nắng.

Malone quay đầu lại và nhìn thấy Royce Claridon đã đứng lên khỏi ghế. Tất cả sự rối loạn đã biến mất hẳn khỏi khuôn mặt râu ria của người đàn ông. “Tôi có thể cung cấp hướng đi đó. Và lời khuyên của lá thư đó cần được xem xét một cách nghiêm túc. Các bạn cần phải cẩn thận với kỹ sư. Cô ta, và những người khác, là lý do khiến tôi phải đến trốn ở đây”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx