sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 28

TU VIỆN FONTAINES

GIÁM QUẢN ĐI THEO GEOFFREY QUA DÃY CÁC HÀNH LANG mái vòm. Ông hy vọng Geoffrey đã nói đúng, và tất cả các giáo hữu đều đang ở trong nhà thờ nhỏ cho buổi cầu kinh chính ngọ. Cho đến lúc này họ chưa chạm trán bất kỳ ai.

Họ đi đến chỗ palais bên trong có sảnh trên, các văn phòng hành chính, và các phòng họp. Khi trong quá khứ, tu viện rút lui khỏi mọi liên lạc với bên ngoài, không ai ngoài Dòng được phép đi quá sảnh lớn ở lối vào trên mặt đất. Nhưng khi du lịch bùng nổ vào thế kỷ hai mươi, khi các tu viện khác đã mở cửa, để không gây nghi ngờ, tu viện Fontaines cũng phải làm theo, cho phép vào tham quan và có những buổi giới thiệu thông tin, rất nhiều trong số đó được thực hiện trong palais.

Họ bước vào phòng giải lao rộng mênh mông. Các cửa sổ lắp thứ kính xanh biếc rộng bản lọc ánh nắng chiếu xuống một nền nhà lát gạch ca rô. Một cây thập giá khổng lồ bằng gỗ treo trên một bức tường, trên một bức tường khác là một tấm thảm.

Ở đầu một lối đi khác, cách căn phòng rộng một trăm feet vuông, là Raymond de Roquefort cùng năm giáo hữu đứng phía sau, tất cả đều cầm súng.

“Đi à?”, de Roquefort hỏi.

Giám quản đông cứng người lại nhưng Geoffrey đã giơ súng lên và bắn hai phát. Những người ở phía bên kia nằm rạp xuống đất.

"Lối này”, Geoffrey nói, chỉ sang trái về phía một lối đi khác.

Hai phát súng vang lên phía sau họ.

Geoffrey quay người bắn thêm một phát qua phòng giải lao và họ chiếm lấy một vị trí phòng thủ ngay bên trong hành lang, gần bục phát biểu nơi các thương gia đã từng mang các thứ đồ của mình đến để bày.

“Được rồi”, de Roquefort hét to. “Cha được tôi chăm lo đầy đủ. Đổ máu thế này có cần thiết không?”

“Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào cha”, giám quản nói.

“Tôi cứ nghĩ lời thề của cha là quý giá. Cha không có nghĩa vụ tuân lệnh trưởng giáo của cha à? Tôi đã ra lệnh cho cha phải ở chỗ của cha”.

“Cha đã nói vậy à? Tôi quên mất chuyện đó rồi”.

“Thật là thú vị vì có vẻ như là cha chỉ tuân theo một số luật lệ, và chúng tôi phải tuân theo một luật lệ khác vậy. Ngay cả như vậy, chúng ta không thể nói chuyện với nhau được à?”

Ông suy nghĩ đến vẻ lịch sự đó. “Cha đề nghị điều gì?”

“Tôi cho rằng cha đang định đi trốn. Buổi kinh chính ngọ có vẻ như là thời điểm thích hợp nhất, nên tôi đã đợi sẵn. Cha thấy đấy, tôi biết cha rất rõ. Mặc dù vậy, đồng minh của cha làm tôi ngạc nhiên đấy. Rất nhiều can đảm và lòng trung thành ở đó. Tôi muốn cả hai người đứng về phía tôi”.

“Và để làm gì?”

“Chúng tôi chấn chỉnh số phận của chúng ta, thay vì cản trở nỗ lực đó”.

Có điều gì đó không ổn. De Roquefort đang lừa bịp. Và ông ta đang câu thời gian.

Ông nhìn quanh.

Một người đàn ông cầm súng đang chạy quanh góc tường, cách đó năm mươi feet. Geoffrey cũng nhìn thấy gã. Giám quản bắn một phát vào phần dưới cái áo choàng của gã đàn ông. Ông nghe tiếng đạn đập vào da thịt và tiếng la hét khi gã đàn ông ngã xuống sàn nhà. Cầu Chúa tha tội cho ông. Luật cấm làm hại lần nhau giữa những người Công giáo. Nhưng không có lựa chọn nào cả. Ông phải trốn thoát khỏi cái nhà tù này.

“Đến đây đi”, ông nói.

Geoffrey chạy trước và họ lao đi, nhảy qua người giáo hữu đang rên rỉ đau đớn.

Họ chạy qua góc tường.

Những tiếng bước chân chạy rầm rập sau lưng họ.

“Cha hy vọng rằng con biết việc mà chúng ta đang làm”, ông nói với Geoffrey.

Họ rẽ thêm một lần nữa. Geoffrey dừng lại ở một cánh cửa mở hé và họ luồn vào trong, nhẹ nhàng đóng nó lại sau lưng. Một giây sau, tiếng bước chân chạy qua rồi im lặng dần trở lại.

“Con đường này dẫn đến phòng tập. Họ sẽ phải mất nhiều thời gian để biết rằng chúng ta không có ở đó”, anh nói.

Họ quay trở ra, ngạt thở vì hồi hộp, và chạy về phía phòng tập, nhưng thay vì rẽ phải ở một ngã ba, họ lại rẽ trái, về phía phòng ăn.

Ông đang tự hỏi tại sao những phát súng không thu hút sự chú ý của các giáo hữu khác. Nhưng tiếng nhạc trong nhà thờ nhỏ vẫn rất to, khiến cho mọi âm thanh bên ngoài những bức tường đều rất khó có thể nghe thấy. Thêm nữa, nếu de Roquefort đã đoán trước được rằng ông sẽ chạy trốn, hẳn là sẽ có thêm các giáo hữu đợi sẵn họ ở những nơi khác.

Những cái bàn và ghế dài trong phòng ăn không có một bóng người. Mùi xào nấu tỏa ra từ trong bếp. Ở hốc tường dành cho diễn giả khoét vào tường cao khoảng ba feet, một giáo hữu mặc áo choàng dài đang đứng, tay cầm một khẩu súng trường.

Giám quản lăn xuống dưới một cái bàn, dùng bọc vải của mình làm đệm, và Geoffrey tìm chỗ trốn bên dưới một cái bàn khác.

Một viên đạn bắn thẳng xuống mặt bàn gỗ sồi.

Geoffrey lăn ra và bắn hai phát, một trong số đó trúng được vào kẻ tấn công họ. Người đàn ông loạng choạng, rồi rơi xuống khỏi hốc tường.

“Con đã giết anh ta rồi à?”, giám quản hỏi.

“Con hy vọng là không. Con nghĩ là đã bắn trúng vai”.

“Chắc là nặng hơn đấy”.

“Giờ thì quá muộn rồi”.

Họ đứng dậy. Nhiều người chạy từ trong bếp ra, tất cả đều đeo tạp dề. Nhóm làm bếp. Không phải là một mối lo.

“Quay trở lại trong đó đi”, giám quản hét lên, và không ai dám bất tuân.

“Thưa Giám quản”, Geoffrey nói, giọng đầy vẻ bồn chồn.

“Đi thôi”.

Họ rời khỏi phòng ăn qua một lối đi khác. Tiếng người nói phía sau lưng họ, cùng với tiếng đế giày da nện lên nền đá. Việc bắn vào hai giáo hữu có thể gây ra sự phẫn nộ của ngay cả những người truy đuổi hiền lành nhất. Giám quản giận dữ vì đã rơi vào cái bẫy của de Roquefort. Toàn bộ uy tín của ông đã tiêu tan. Sẽ không ai còn theo ông nữa, và ông tự nguyền rủa sự điên rồ của mình.

Họ chạy vào khu phòng ngủ. Một cánh cửa ở cuối hành lang đang đóng. Geoffrey chạy đến và lay thử. Khóa chặt.

“Có vẻ như là chúng ta có quá ít lựa chọn”, giám quản nói.

“Đến đây đi”, Geoffrey nói.

Họ chạy thục mạng vào phòng ngủ, một căn phòng dài với những cái giường xếp song song với nhau theo lối nhà binh, bên trong một dãy cửa sổ có đỉnh vòm nhọn.

Một tiếng hét vang lên từ lối vào. Rồi nhiều giọng nói khác. Đầy kích động. Họ đang bị bám theo sát gót.

“Không còn đường nào khác để ra khỏi đây đâu”, ông nói.

Họ đang đứng ở lối đi giữa những cái giường trống. Đằng sau họ là lối vào, sắp sửa đầy người. Phía trước là khu vệ sinh.

“Vào phòng vệ sinh đi”, ông nói. “Hy vọng rằng họ sẽ đi khỏi”.

Geoffrey chạy về phía cuối phòng nơi hai cánh cửa dẫn vào hai phòng vệ sinh khác nhau. “Lại đây đi”.

“Không. Chúng ta sẽ chia nhau ra. Con vào một phòng. Trốn vào một khoang và ngồi lên bồn cầu. Ta sẽ sang bên này. Nếu giữ được im lặng, có thể chúng ta sẽ gặp may. Ngoài ra...”, ông ngập ngừng, vì không thích thú gì hoàn cảnh hiện nay. Đó là cơ may duy nhất của chúng ta”.

De Roquefort xem xét vết thương. Vai người đàn ông chảy máu, người giáo hữu này đang hấp hối, nhưng anh ta đang chứng tỏ một khả năng tự kiểm soát đáng kể, tự đấu tranh dữ dội để không rơi vào trạng thái sốc. Gã đã cho anh ta đứng ở trong phòng ăn vì nghĩ giám quản có thể sẽ chạy qua lối này. Và gã đã đúng. Điều mà gã đã đánh giá quá thấp là sự quyết tâm của đối thủ. Các giáo hữu đã tuyên thệ là không bao giờ làm hại một giáo hữu khác. Gã đã nghĩ rằng giám quản là người có đủ lý tưởng để giữ vững lời thề. Như vậy là giờ đây đã có hai người bị bắn hạ. Gã hy vọng sẽ không phải mang họ đến bệnh viện ở Perpignan hoặc Mont Louis. Việc đó có thể sẽ tạo ra những câu hỏi. Bác sĩ của tu viện là một bác sĩ giỏi và có một phòng phẫu thuật được trang bị hoàn hảo, nơi đã từng được sử dụng nhiều lần trong những năm qua, nhưng ông ta cũng có những giới hạn của mình.

“Mang anh ta đến chỗ bác sĩ và bảo ông ấy chữa cho họ ở đây”, gã ra lệnh cho một người phụ tá. Gã nhìn đồng hồ đeo tay. Bốn mươi phút trước khi những người cầu nguyện ở buổi kinh chính ngọ kết thúc.

Một giáo hữu khác tiến lại gần. “Cửa ở cuối hàng lang vẫn được khóa, đúng như cha ra lệnh”.

Gã biết là họ không thể quay ngược trở lại phòng ăn. Giáo hữu bị thương không báo lại việc đó. Như vậy là chỉ còn lại một khả

năng. Gã cầm lấy khẩu súng lục của người đàn ông.

“Ở lại đây đi. Không cho ai đi qua. Ta sẽ tự thực hiện việc này”.

Giám quản bước vào khu vệ sinh sáng sủa. Những dãy phòng vệ sinh, bồn tiểu và bồn rửa sáng bóng. Ông nghe tiếng Geoffrey ở phòng bên cạnh, và bước vào một khoang. Ông đứng thật thẳng và có gắng giữ bình tĩnh. Ông chưa bao giờ rơi vào tình huống này. Ông thở sâu mấy hơi rồi quay đầu lại, nắm lấy nắm đấm cửa, hé nó ra một chút và nhìn ra ngoài qua kẽ hở đó.

Phòng ngủ vẫn không một bóng người.

Có lẽ những kẻ tìm kiếm đã đi chỗ khác. Tu viện có cấu trúc giống như một tổ kiến với rất nhiều hành lang. Tất cả những gì họ cần là vài phút quý giá để chạy trốn. Ông lại tự nguyền rủa mình vì đã yếu đuối. Những năm suy tư cặn kẽ và đầy mục đích đã bị bỏ phí. Giờ đây ông là một kẻ chạy trốn với hơn bốn trăm giáo hữu sẵn sàng coi ông là kẻ thù. Con tôn trọng sức mạnh của các đối thủ của chúng ta. Mới ngày hôm qua, ông đã nói như vậy với Trưởng giáo. Ông lắc đầu. Ông đã quá tôn trọng. Cho đến giờ ông chưa hề làm được gì thông minh cả.

Cánh cửa phòng ngủ mở ra và Raymond de Roquefort bước vào.

Đối thủ của ông khóa cửa lại sau lưng mình.

Không hề có cơ may nào cho việc giám quản tan biến.

Màn cuối sẽ diễn ra ở đây và vào lúc này.

De Roquefort cầm một khẩu súng lục và xem xét căn phòng, chắc hẳn là đang tự hỏi con mồi của mình đang ở đâu. Họ đã không làm gã rối trí. Nhưng giám quản không hề có ý định gây nguy hiểm cho tính mạng Geoffrey. Ông cần thu hút sự chú ý vào mình. Cho nên ông nắm lấy nắm đấm cửa, đóng cửa lại và để thoát ra một tiếng động nhỏ.

De Roquefort nghe thấy có tiếng cử động và tiếng một cánh cửa đóng lại, tiếng bản lề quay rất nhẹ nhàng của một cánh cửa sắt. Cái nhìn của gã chú mục vào phía cuối phòng ngủ và một trong hai cửa nhà vệ sinh.

Gã đã đúng.

Bọn họ ở đây.

Đã đến lúc kết thúc vấn đề này.

Giám quản theo dõi phòng vệ sinh. Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi lên mọi thứ. Một tấm gương dài treo trên tường phía trên kệ của dãy bồn rửa khiến cho căn phòng có vẻ rộng rãi hơn nhiều. Sàn lát gạch, các khoang phòng vệ sinh được ngăn bằng vách đá. Mọi thứ đều được xây dựng một cách cẩn thận và chi tiết.

Ông bước vào khoang vệ sinh thứ hai và đóng cửa lại. Ông nhảy lên đứng trên bồn cầu và ngả người về phía trước để có thế đóng được cửa cả khoang thứ nhất và thứ ba. Rồi ông thu người lại, đứng thật yên trên bồn cầu, và hy vọng de Roquefort sẽ mắc bẫy.

Ông cần điều gì đó để thu hút sự chú ý. Cho nên ông giật giấy vệ sinh khỏi cuộn giấy.

Không khí ào vào khi cánh cửa phòng vệ sinh mở ra.

Tiếng đế giày bước trên nền nhà.

De Roquefort chĩa nòng khẩu súng tự động về phía các khoang vệ sinh. Giám quản đang ở đây. Gã biết điều đó. Nhưng ở đâu? Liệu gã có nên cúi xuống để nhìn vào khoảng không phía dưới những cánh cửa không? Ba cửa đóng, ba cửa mở.

Không.

Gã quyết định bắn luôn.

Giám quản suy luận rằng sẽ phải mất một lúc trước khi de Roquefort bắt đầu bắn, nên ông ném giá đỡ giấy vệ sinh sang bên kia vách ngăn, vào khoang vệ sinh thứ nhất.

Tiếng kim loại va xuống nền nhà.

De Roquefort bắn vào khoang vệ sinh thứ nhất và lấy bàn chân đi dép xăng đan đá bật cánh cửa vào phía trong. Bụi đá bay lên trong không khí. Gã giật một cú nữa phá tan khoang toalet và làm rơi vữa trên tường xuống đất.

Nước ào ra.

Nhưng trong phòng trống không.

Thời điểm trước khi de Roquefort nhận ra sai lầm của mình, giám quản bắn ra từ mấy khoang vệ sinh, găm hai viên đạn vào ngực đối thủ. Những phát đạn dội lại từ những bức tường, làn sóng âm làm đầu óc ông choáng ngợp.

Ông nhìn thấy de Roquefort ngã xuống, vắt người qua cái kệ đá, trên ngực áo có hai lỗ thủng. Nhưng ông không thấy có máu chảy ra. Gã đàn ông có vẻ chỉ bị ngất. Rồi ông nhìn thấy có ánh màu xanh-ghi lóe lên từ chỗ rách trên áo choàng.

Một cái áo chống đạn.

Ông vội chỉnh nòng súng để bắn vào đầu.

De Roquefort nhìn thấy một phát đạn đang lao tới và dồn hết sức lực để lăn mình ra khỏi kệ đá, ngay trước khi viên đạn rời khỏi nòng. Người gã lăn tròn trên nền nhà đẫm nước, về phía cửa ra vào.

Những mảnh sứ và đá phủ đầy mặt đất dưới người gã. Cái gương vỡ tan, sụm xuống trong một tiếng động chói tai rồi ụp xuống cái kệ. Căn phòng rất chật và đối thủ của gã can đảm đến không ngờ. Vì vậy gã vội rút lui về phía cửa và lao được ra ngoài, một khoảnh khắc trước khi phát súng thứ hai bắn tung một mảng tường sau lưng gã.

Giám quản nhảy xuống khỏi bồn cầu và từ trong khoang vệ sinh bắn ra. Ông chạy về phía cửa và cũng chuẩn bị ra ngoài. Chắc chắn là de Roquefort đang đợi sẵn. Nhưng ông không hề nao núng chút nào. Không phải lúc này. Ông nợ cuộc chiến đấu này với Trưởng giáo của mình. Các sách Phúc Âm hết sức rõ ràng. Jesus không đến để mang lại hòa bình mà là một thanh gươm. Và ông cũng vậy.

Ông thu hết lòng can đảm, giương khẩu súng ra phía trước, và giật cửa ra.

Thứ đầu tiên mà ông nhìn thấy là Raymond de Roquefort. Thứ đến là Geoffrey, khẩu súng dí thẳng vào cổ trưởng giáo, khẩu súng của de Roquefort nằm ngoan ngoãn trên sàn nhà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx