sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 33

LAYELANET, PHÁP 7:00 TỐI

GIÁM QUẢN DỪNG XE Ở TRUNG TÂM NGÔI LÀNG. ÔNG VÀ Geoffrey đã đi về phía Bắc theo một con đường quanh co khúc khuỷu suốt năm giờ vừa rồi. Họ cố tình đi qua các khu vực đông dân cư hơn như Foix, Quillan, và Limoux, và dừng lại ở một xóm nhỏ, nằm ẩn mình trong một cái xó, nơi ít khách du lịch nào bén mảng đến.

Sau khi rời khỏi phòng của trưởng giáo, họ đã đi ra theo các lối đi bí mật gần bếp chính, vì cánh cửa được đặt một cách khéo léo trong một bức tường gạch dày. Geoffrey đã giải thích trưởng giáo từng dạy cho anh về những lối đi như thế nào, những lối đi đã được sử dụng trong nhiều thế kỷ để phục vụ cho những cuộc trốn chạy. Trong thế kỷ vừa rồi chỉ các trưởng giáo mới biết đến chúng và cũng ít khi chúng được sử dụng.

Khi đã ra đến ngoài, họ nhanh chóng đến chỗ garage và lấy một trong những chiếc xe của tu viện, rời khỏi qua cổng chính trước khi các giáo hữu phụ trảch máy móc từ buổi cầu kinh trở về. Việc de Roquefort nằm bất tỉnh trong phòng của mình và những tay chân của gã đang đứng chờ ai đó đi ra khỏi cánh cửa khóa kín, họ thoải mái có thời gian để đi khỏi.

“Đã đến lúc chúng ta cần nói chuyện rồi đấy”, ông nói, giọng biểu lộ rõ ràng rằng không có chuyện trì hoãn thêm được nữa.

“Con đã chuẩn bị".

Họ rời khỏi xe và đi đến một nơi vắng vẻ, một lối đi trồng đầy cây du ở hai bên. Hai người đã mặc quần áo mới mua một lúc trước. Giám quản hỏi:

“Con có ý thức được rằng chúng ta sẽ không bao giờ quay lại tu viện được hay không?”

“Trưởng giáo đã nói rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện bạo lực”.

Geoffrey thò tay vào trong túi lấy ra cái phong bì mà anh đã chìa cho de Roquefort xem lúc trước. “Trưởng giáo nói đưa cho cha xem cái này khi chúng ta đã thoát khỏi đó”.

Ông nhận lấy cái phong bì và xé nó ra với vẻ đầy bồn chồn và sốt ruột.

Con trai của ta, và theo nhiều cách ta từng nghĩ về con như vậy, ta đã biết rằng de Roquefort sẽ thắng con trong cuộc họp, nhưng điều quan trọng là con cần phải đối đầu với hắn. Các giáo hữu sẽ nghĩ khác khi thời điểm của con thực sự đến. Giờ đây, số phận của con nằm ở nơi khác. Giáo hữu Geoffrey sẽ là bạn đường của con.

Ta tin rằng trước khi rời khỏi tu viện con đã mang theo hai quyển sách mà con đặc biệt quan tâm trong mấy năm vừa qua. Đúng, ta có biết mối quan tâm của con. Cả ta cũng đã đọc cả hai quyển sách đó từ trước đây rất lâu. Ăn trộm tài sản của Dòng là một điều xâm phạm nghiêm trọng Giới luật, nhưng chúng ta sẽ không coi đó là một vụ trộm, mà chỉ là mượn tạm, vì ta chắc chắn là con sẽ trả lại cả hai quyển sách. Thông tin mà chúng chứa đựng, cùng với tất cả những gì mà con đã biết, là đặc biệt quan trọng. Thật không may là không thể giải câu đố chỉ với chừng ấy thứ. Còn phải làm rất nhiều việc, và đó là những gì giờ đây con cần khám phá. Ngược lại với những gì con có thể nghĩ, ta không biết câu trả lời. Nhưng de Roquefort không được phép có được Bí mật Lớn. Hắn biết rất nhiều điều, bao gồm tất cả những gì con đã có được từ việc đọc các tài liệu lưu trữ của chúng ta, vì vậy không nên coi thường hắn.

Thật đáng tiếc là con phải rời khỏi tu viện. Rất nhiều điều đang chờ đợi con. Mặc dù ta viết những dòng này vào những tuần cuối cùng của đời ta, ta chỉ có thể nói rằng sự ra đi của con sẽ không thể êm thấm. Hãy làm tất cả những gì cần thiết để hoàn thành cuộc tìm kiếm của con. Các trưởng giáo trong suốt nhiều thế kỷ nay đều truyền lại mọi điều cho người kế tục mình, kể cả người tiền nhiệm của ta cũng vậy. Trong số tất cả những người đi trước ta, chỉ một mình con có đầy đủ các mảnh nhỏ để có thể xếp lại cái hình vẽ ban đầu. Ta đã rất muốn cùng con làm xong điều đó trong khi ta còn sống, nhưng không nổi. De Roquefort sẽ không bao giờ được phép có được thành công. Với sự giúp đỡ của giáo hữu Geoffrey, giờ đây con có thể thành công. Ta chúc con làm được điều đó. Hãy bảo trọng, cả con và Geoffrey. Hãy kiên nhẫn với cậu ấy, vì cậu ấy sẽ chỉ làm những gì mà ta đã ra lệnh và bắt phải thề nguyền.

Giám quản nhìn lên về phía Geoffrey và muốn biết, “Con bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi chín”.

“Con phải mang quá nhiều trọng trách so với tuổi của mình đấy”.

“Con đã rất hoảng sợ khi Trưởng giáo nói những gì ông ấy trông chờ ở con. Con không hề muốn đảm nhiệm sứ mệnh đó”.

“Tại sao ông ấy không nói thẳng với ta?”

Geoffrey không trả lời ngay. “Trưởng giáo nói rằng cha rút lui khỏi tranh luận và rụt rè trong đối đầu. Cha không, hoặc chưa, hoàn toàn biết về con người của cha”.

Ông cảm thấy nhói lên trong lòng, nhưng cái nhìn đầy vẻ chân thực và ngây thơ của Geoffrey làm tăng thêm tính xác thực cho những lời của anh. Và những lời đó đúng. Ông chưa bao giờ là người tìm kiếm sự tranh đấu và tìm mọi cách để tránh bằng được điều đó.

Nhưng lần này thì không phải vậy.

Ông đã đối đầu với de Roquefort, mặt đối mặt với gã, và đã suýt bắn chết tay người Pháp nếu gã không phản xạ nhanh đến thế. Lần này ông đã quyết định phải tranh đấu. Ông hắng giọng vì xúc động và hỏi. “Ta sẽ phải làm gì?”

Người hầu bàn quay trở lại với hai đĩa xa lát, bánh mì, và pho mát.

Geoffrey mỉm cười. “Trước tiên chúng ta cần ăn đã. Con đói quá rồi”.

Ông nhăn mặt. “Rồi sau đó?”

“Chỉ cha mới có thể nói cho chúng ta điều đó thôi”.

Ông lắc đầu trước niềm hy vọng nồng nhiệt của Geoffrey. Hiện tại, ông đã biết được sau khi rời khỏi tu viện và đi về hướng Bắc thì phải làm gì. Và một sự cả quyết khoan khoái dần hình thành khi ông nhận ra là chỉ có một chỗ để đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx