sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 37

MALONE MỞ MẮT, SỜ LÊN CÁI CỔ ĐAU NHỨC, VÀ NGHĨ RẰNG không bị gãy gì. Anh dùng lòng bàn tay xoa bóp mấy cái cơ và có thoát khỏi các hiệu ứng của việc bất tỉnh. Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Mười một giờ hai mươi phút đêm. Anh đã bất tỉnh trong vòng khoảng một giờ đồng hồ.

Stephanie nằm cách đó vài feet. Anh trườn về phía bà, nâng mặt bà lên, và nhẹ nhàng lay bà. Bà nhấp nháy mắt và cố gắng nhìn thẳng vào anh.

“Đau quá", bà thì thầm.

“Nói cho tôi về việc đó đi”. Anh nhìn xung quanh cái sảnh rộng mênh mông. Bên ngoài, mưa đã thưa hơn. “Chúng ta cần ra khỏi đây”.

“Các bạn của chúng ta thế nào rồi?”

“Nếu họ muốn chúng ta phải chết, thì chúng ta đã chết rồi. Tôi nghĩ họ chỉ làm vậy với ta thôi. Họ đã có quyển sách, quyển nhật ký, và Claridon. Chúng ta thì họ không cần”. Anh nhìn thấy khẩu súng nằm bên cạnh và nhặt lấy. “Họ nghĩ chúng ta chỉ nguy hiểm theo lối này thôi”.

Stephanie lấy tay xoa đầu. “Đó không phải là một ý hay, Cotton. Lẽ ra tôi không bao giờ nên phản ứng khi nhận được quyển sách đó. Nếu tôi không gọi điện cho Ersnt Scoville thì hẳn là ông ấy vẫn còn sống. Và tôi cũng không bao giờ nên lôi kéo anh dính dáng vào”.

“Tôi tin là tôi đã có xin được tham gia đấy chứ”. Anh chậm rãi đứng lên. “Chúng ta cần rời khỏi đây. Đến giờ sẽ có người dọn dẹp vào đây. Và tôi không hề muốn trả lời các câu hỏi của cảnh sát đâu”.

Anh giúp Stephanie đứng dậy.

“Cảm ơn, Cotton. Vì mọi điều. Tôi đánh giá rất cao những gì anh đã làm”.

“Chị nói như thể mọi chuyện đã kết thúc rồi ấy”.

“Với tôi thì đúng. Tất cả những gì Lars và Mark tìm kiếm sẽ được một người khác tìm ra. Tôi về nhà đây”.

“Thế còn Claridon?”

“Chúng ta có thể làm gì đây? Chúng ta không hề biết những kẻ nào đã bắt ông ấy đi hoặc ông ấy đang có thể ở đâu. Và điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta báo cảnh sát? Các Hiệp sĩ Đền thờ đã bắt cóc một bệnh nhân tâm thần từ trại điều dưỡng ư? Tôi sợ là ông ấy sẽ phải tự xoay xở thôi”.

“Chúng ta biết tên người phụ nữ kia”, anh nói. “Claridon đã nói rồi, Cassiopeia Vitt. Ông ấy cũng đã nói cô ta sống ở đâu. Givors. Chúng ta có thể tìm được cô ta ở đó”.

“Và để làm gì? Cảm ơn vì đã cứu chúng ta? Tôi nghĩ là cô ta cũng có mục đích riêng của mình, và có nhiều khả năng tự xoay xở hơn. Như anh nói đấy, chúng ta không còn quan trọng gì nữa”.

Bà nói đúng.

“Chúng ta cần về nhà, Cotton. Ở đây không còn gì cho cả hai chúng ta nữa”.

Lại đúng.

Ho đi ra khỏi cung điện và quay lại cái xe thuê. Sau khi cắt được cái đuôi ở bên ngoài Rennes, Malone biết rằng họ không bị theo dõi đến Ayignon, nên anh cho rằng hoặc những gã đàn ông kia đã đợi sẵn ở thành phố, điều này khó xảy ra, hoặc bọn họ đã sử dụng một thiết bị theo dõi điện tử. Điều đó có nghĩa là màn đuổi bắt và bắn súng trước khi anh làm cho chiếc Renault rơi xuống bùn chỉ là một trò đánh lạc hướng ru ngủ sự cảnh giác của anh.

Và điều đó đã có công hiệu.

Nhưng họ không còn là những người chơi trong bất kỳ trò chơi nào nữa, nên anh quyết định họ sẽ quay lại Rennes-le-Château và ngủ đêm ở đó.

Mất gần hai giờ lái xe, và họ đi qua cổng chính của ngôi làng vào lúc hai giờ sáng. Một cơn gió mát thổi đến và dải Ngân hà trải rộng phía trên đầu khi họ bước ra từ bãi đỗ xe. Không có ánh sáng nào phía trong những bức tường. Đường phố vẫn còn ướt do thời tiết của ngày hôm qua.

Malone cảm thấy mệt mỏi. “Phải nghỉ ngơi một lúc, rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây vào khoảng trưa. Tôi chắc chắn là sẽ bắt kịp một chuyến máy bay từ Paris đi Atlanta”.

Ở cửa, Stephanie mở khóa. Bên trong, Malone bật một ngọn đèn và ngay lập tức nhận ra một cái túi xách to trong một cái ghế mà cả anh lẫn Stephanie đều không để vào. Anh lần tìm khẩu súng gài ở thắt lưng.

Anh thoáng nhìn thấy một cử động vọng ra từ phòng ngủ. Một người đàn ông xuất hiện ở cửa và chĩa một khẩu Glock về phía anh.

Malone giơ súng lên. “Anh là đồ quái quỷ nào thế?”

Người đàn ông còn trẻ, trạc ba mươi tuổi, với cùng một kiểu tóc ngắn và kiểu người cao lớn gọn ghẽ mà anh đã quen nhìn trong vài ngày qua. Khuôn mặt, mặc dù rất đẹp, mang dáng dấp của một người quen đánh đấm - đôi mắt giống như đá cẩm thạch đen - và anh ta cầm súng rất vững tay. Nhưng Malone cảm thấy một sự do dự, như thể người đàn ông không chắc anh là bạn hay thù.

“Tôi hỏi anh là ai”.

“Hạ súng xuống đi, Geoffey”, một giọng nói vọng ra từ trong phòng ngủ.

“Cha có chắc không?”

'‘Làm đi nào”.

Khẩu súng hạ xuống. Malone cũng hạ súng của mình xuống.

Một người khác bước ra từ bóng tối.

Anh ta cao lớn, với một mái tóc vàng rực cắt sát đầu. Cả anh ta cũng cầm một khẩu súng và Malone chỉ mất một khoảnh khắc để nhận ra dáng vẻ quen thuộc, nước da ngăm đen, và đôi mắt dịu dàng trong bức ảnh vẫn đặt trên cái bàn phía tay trái của anh.

Anh nghe thấy Stephanie bật ra một tiếng thở mạnh.

“Cầu Chúa lòng lành”, bà thì thầm.

Cả anh ta cũng bị chấn động.

Đứng trước mặt họ là Mark Nelle.

Cả người Stephanie run lên. Tim bà đập dồn. Mất một lúc bà mới bắt đầu tự bắt mình thở lại được.

Đứa con trai duy nhất của bà đang đứng ở đằng kia.

Bà những muốn chạy đến chỗ anh, nói với anh là bà cảm thấy hối lỗi biết bao về những khác biệt giữa họ, rằng bà sung sướng biết bao khi gặp anh. Nhưng người bà không tuân lời nữa.

“Mẹ”, Mark nói. “Con trai của mẹ đã từ nấm mồ trở về rồi đây”.

Bà nhận ra vẻ lạnh lẽo trong giọng nói của anh và ngay lập tức hiểu rằng trái tim của anh vẫn còn sắt đá lắm. “Con đã ở đâu?”

“Chuyện dài lắm”.

Không có chút bóng dáng nào của tình cảm trong cái nhìn của anh. Bà chờ anh giải thích, nhưng anh không nói gì.

Malone tiến về phía bà, đặt một tay lên vai bà, và chấm dứt khoảng im lặng khó chịu. “Sao chị không ngồi xuống nhỉ”.

Bà cảm thấy bị tách rời khỏi cuộc đời mình, một đợt sóng bối rối tràn vào những suy nghĩ của bà, và phải mất một lúc lâu bà mới đè nén được sự sợ hãi của mình xuống. Nhưng thật là khốn kiếp, bà là chỉ huy của một trong những đơn vị tinh nhuệ nhất của chính phủ Mỹ cơ mà. Ngày ngày bà phải giải quyết cả đống vụ trầm trọng. Đúng vậy, không có gì gần gũi hơn con người giờ đây đang đứng đối diện với bà trong phòng, nhưng nếu Mark muốn biến cuộc gặp gỡ đầu tiên này trở nên nặng nề, thì bà cũng đã sẵn sàng, bà sẽ không để cho cảm xúc của mình chi phối nữa.

Cho nên bà ngồi xuống và nói, “Được rồi; Mark. Kể cho bọn mẹ câu chuyện dài đó đi”.

Mark Nelle mở mắt. Anh không còn ở độ cao tám nghìn feet của dãy Pyrénées, đi giày trượt tuyết và mang một cái cuốc chim, đi theo một lộ trình khó khăn để tìm kiếm kho báu của Bérenger Saunière. Anh đang ở trong một căn phòng làm bằng đá và gỗ với một cái trần có xà sơn đen. Người đàn ông đứng trước mặt anh cao lớn và gầy gò với mái tóc xù và một bộ râu bạc dày như lông cừu. Đôi mắt người đàn ông có màu tím đặc biệt mà anh nhớ là chưa bao giờ nhìn thấy.

“Cẩn thận nào”, người đàn ông nói bằng tiếng Anh. “Con vẫn còn yếu lắm”.

“Tôi đang ở đâu?”

“Một nơi an toàn từ hàng thế kỷ nay rồi”.

“Nó có tên không?”

“Tu viện Fontaines”.

“Nó nằm cách nơi con ở lúc đó hàng dặm”.

“Hai thuộc hạ của ta đã đi theo và đã cứu con khi tuyết bắt đầu rơi xuống con. Ta được biết là tuyết rất dày”.

Anh vẫn còn cảm thấy nguyên cảm giác của mình khi cả ngọn núi rung lên, và đỉnh núi vỡ ra như một ngôi nhà thờ lớn đổ sụp xuống. Toàn bộ một mảng tuyết ụp xuống đầu anh và những bông tuyết rơi xuống như máu chảy ra từ một vết thương. Cái lạnh vẫn lẩn quất trong xương cốt anh. Rồi anh nhớ là mình đã ngã xuống phía dưới. Nhưng liệu những gì người đàn ông đang đứng kia nói có đúng hay không?

“Có người đi theo tôi à?”

“Ta đã ra lệnh đấy. Cũng như với bố con trước đây, thỉnh thoảng”.

“Ông biết bố tôi à?”

“Các giả thuyết của ông ấy rất hấp dẫn ta. Vì vậy ta đã tìm cách biết cả ông ấy và những gì ông ấy biết”.

Anh có ngồi dậy, nhưng cả nửa người bên phải của anh đau như dần. Anh nhăn mặt và lấy tay ấn vào bụng.

“Con bị gãy mấy cái xương sườn. Hồi bằng tuổi con ta cũng đã từng bị gãy xương như vậy. Đau lắm”.

Anh nằm xuống lại. “Tôi đã được đưa đến đây à?”

Người đàn ông gật đầu. “Các giáo hữu của ta đã được huấn luyện để có thể làm được việc đó”.

Anh nhận ra cái áo chùng và đôi dép xăng đan. “Đây là một chúng viện à?”

“Đây chính là nơi mà con đang tìm kiếm”.

Anh không biết phải trả lời thế nào.

“Ta là trưởng giáo của Dòng Các chiến binh nghèo của Christ và Đền thờ Solomon. Chúng ta là các Hiệp sĩ Đền thờ. Bố con đã tìm kiếm chúng ta trong nhiều thập kỷ. Cả con cũng đã tìm kiếm chúng ta. Vì vậy ta quyết định rằng cuối cùng cũng đã đến lúc rồi”.

“Để làm gì?”

“Đó là điều con phải quyết định. Nhưng ta hy vọng rằng con sẽ gia nhập hàng ngũ của chúng ta”.

“Tại sao tôi lại nên làm vậy?”

“Cuộc đời con, ta rất tiếc phải nói vậy, gặp phải những hỗn độn khôn cùng. Con nhớ bố con hơn là con có thể nói ra và ông ấy chết cho đến nay đã được sáu năm rồi. Con không thể hòa hợp được với mẹ con, mối quan hệ đó khó khăn đến mức khó tưởng tượng nổi. Về mặt công việc con là thầy giáo, nhưng con không cảm thấy thỏa mãn. Con đã có một số cố gắng có được những niềm tin của bố con, nhưng lại không đủ sức tiến bộ thêm. Chính vì vậy mà con đi vào vùng núi Pyrénées - để tìm kiếm lý do khiến tu viện trưởng Saunière bỏ ra nhiều thời gian đến vậy ở đây khi ông ấy còn sông. Đã có lần Saunière đi vào vùng này để tìm kiếm cái gì đó. Chắc chắn là con đã tìm thấy tờ hóa đơn ghi lại chuyện ông ấy thuê xe và ngựa trong số đống giấy tờ của ông ấy. Thật là đáng kinh ngạc phải không, khi mà một linh mục bình thường lại có thể bỏ ra nhiều tiền đến vậy cho một cỗ xe và một con ngựa đi thuê”.

“Ông biết gì về bố mẹ tôi?”

“Ta biết rất nhiều”.

“Ông đang chờ đợi tôi sẽ tin rằng ông là trưởng giáo của các Hiệp sĩ Đền thờ à?”

“Ta có thể thấy rằng điều đó khó chấp nhận đến mức nào. Cả ta cũng đã từng rất nghi ngờ khi các giáo hữu đến gặp ta lần đầu tiên, hàng chục năm trước đây rồi. Tại sao lúc này chúng ta lại không tập trung vào việc chữa các vết thương cho con và để tất cả các việc khác lại sau nhỉ”.

“Con đã ở trên giường trong ba tuần”, Mark nói. “Sau đó, con chỉ được đi lại một số nơi trong tu viện, nhưng trưởng giáo và con rất hay nói chuyện với nhau. Cuối cùng, con đã đồng ý ở lại và tuyên thệ”!

“Tại sao con có thể làm được chuyện đó?”, Stephanie hỏi.

“Thử thực tế một chút nào, mẹ. Mẹ và con đã không nói chuyện hàng năm nay rồi. Bố thì đã chết. Trưởng giáo nói đúng. Con đã lâm vào ngõ cụt. Bố tìm kiếm kho báu của Đền thờ, tư liệu của họ, và bản thân các Hiệp sĩ. Một phần ba những gì ông ấy tìm kiếm đã tự đến tìm con. Con muốn ở lại”.

Để tự trấn tĩnh lại, Stephanie để mặc cho sự chú ý của mình hướng vào chàng trai trẻ tuổi đứng sau lưng Mark. Một vầng hào quang của sự tươi trẻ bao quanh anh, nhưng bà cũng nhận thấy sự quan tâm, như thể đây là lần đầu tiên anh được nghe câu chuyện này. “Tên anh là Geoffrey?”, bà hỏi, nhớ đến cái tên Mark đã gọi một lúc trước.

Anh gật đầu.

“Anh không biết tôi là mẹ của Mark?”

“Tôi biết rất ít về các giáo hữu khác. Giới luật quy định như vậy. Không giáo hữu nào nói về bản thân mình với người khác. Chúng tôi là một giáo đoàn. Việc chúng tôi từ đâu đến không có gì liên quan đến chúng tôi là ai hiện nay”.

“Nghe có vẻ về nhân xưng nhỉ”.

“Tôi nghĩ rằng điều đó hết sức hợp lý”.

“Geoffrey đã gửi cho mẹ một cái gói qua đường bưu điện”, Mark nói. “Quyển nhật ký của bố. Mẹ có nhận được không?”

“Chính vì thế mà mẹ có mặt ở đây”.

“Con cầm theo nó trong ngày tuyết lở. Trưởng giáo giữ nó khi con trở thành một giáo hữu. Con phát hiện là nó đã biến mất sau khi ông ấy chết”.

“Trưởng giáo của cậu chết rồi à?”, Malone hỏi.

“Bọn con có một người chủ mới”, Mark nói. “Nhưng đó là một con quỷ”.

Malone miêu tả gã đàn ông đã đối đầu với anh và Stephanie trong nhà thờ lớn Roskilde.

“Đó là Raymonde de Roquefort”, Mark nói. “Làm sao mà hai người biết hắn?”

“Chúng tôi là bạn lâu năm”, Malone nói, rồi kể lại một số chuyện xảy ra ở Ayignon.

“Chắc chắn là Claridon đã trở thành tù nhân của de Roquefort rồi”, Mark nói. “Cầu Chúa phù hộ cho Royce”.

“Ông ấy sợ các Hiệp sĩ lắm”, Mark nói.

“Với thằng cha đó thì ông ấy hoàn toàn có lý để sợ”.

“Con vẫn chưa nói tại sao con lại ở trong tu viện trong suốt năm năm vừa rồi”, Stephanie nói.

“Những gì con tìm kiếm nằm ở đó. Trưởng giáo đã trở thành cha con. Ông ấy là một người nhân hậu, dịu dàng, đầy tình thương”.

Bà hiểu ra thông điệp trong câu nói. “Không giống mẹ đúng không?”

“Giờ không phải lúc tranh cãi về chuyện đó”.

“Và khi nào thì mới là lúc đây? Mẹ cứ nghĩ là con đã chết, Mark ạ. Nhưng con đã tự lánh mình vào một tu viện, chơi bời với các Hiệp sĩ...”

“Con trai bà là giám quản của chúng tôi”, Geoffrey nói. “Ông ấy và Trưởng giáo cai quản chúng tôi rất tốt. Ông ấy là một của báu của Dòng chúng tôi”.

“Cậu ấy là người đứng thứ hai trong Dòng à?”, Malone hỏi. “Làm thế nào mà leo nhanh được đến thế?"

“Giám quản được Trưởng giáo chọn. Chỉ một mình ông ấy quyết định ai là người xứng đáng thôi”, Geoffrey nói. “Và ông ấy đã lựa chọn đúng”.

Malone mỉm cười. “Cậu có một đồng sự kiên tín đấy”.

“Geoffrey là một kho thông tin, mặc dù không ai trong chúng ta sẽ cạy răng được cậu ấy điều gì cho đến khi cậu ấy muốn nói”.

“Cậu có thể giải thích thêm được không?”, Malone hỏi.

Mark kể lại những gì đã xảy ra trong bốn mươi tám giờ vừa rồi. Stephanie lắng nghe, trộn lẫn giữa say mê và giận dữ. Con trai bà đang nói đến dòng tu với một cái giọng hết sức tôn kính.

“Các Hiệp sĩ Đền thờ”, Mark nói, “bắt nguồn từ một nhóm gồm chín hiệp sĩ, tự nhận lấy nhiệm vụ bảo vệ người hành hương đến Đất Thánh, rồi dần dần trở thành một giáo đoàn gồm hàng chục nghìn giáo hữu rải rác ở chín nghìn nơi. Vua, hoàng hậu, và các vị giáo hoàng đều phải e dè họ. Không một ai, cho đến Philip IV vào năm 1307, dám đối đầu với họ. Mọi người có biết tại sao lại như vậy không?”

“Sức mạnh về quân sự, tôi nghĩ thế” Malone nói.

Mark lắc đầu. “Không phải là sức mạnh quân sự khiến cho họ có được quyền lực lớn đến thế đâu, mà là hiểu biết của họ. Họ có được những thông tin mà không ai khác có được”.

Malone thở dài. “Mark, chúng ta không quen biết nhau, nhưng đã là nửa đêm rồi, mà tôi thì buồn ngủ, và cổ tôi thì đau nhức. Liệu chúng ta có thể bỏ qua những câu đó để đi thẳng vào nội dung chính không?”

“Trong kho báu của Dòng Hiệp sĩ Đền thờ có một số điều liên quan đến vụ hành hình Christ”.

Căn phòng im lặng như tờ sau khi những lời đó được thốt ra

“Như thế nào?”, Malone hỏi.

“Tôi không biết. Nhưng cái đó được gọi là Bí mật Lớn. Cái đó được tìm thấy ở Đất Thánh, bên dưới Đền thờ Jerusalem, được giấu ở đó vào một lúc nào đó giữa thế kỷ đầu tiên và năm 70, khi Đền thờ bị phá hủy. Nó đã được các Hiệp sĩ chuyển về Pháp và giấu kín, chỉ có những giáo sĩ cao cấp nhất mới biết được. Khi Jacques de Molay, trưởng giáo của Dòng vào thời kỳ Thanh Trừng, bị thiêu sống năm 1314, chỗ giấu của cái đó cũng chết đi cùng với ông ấy. Philip IV tìm mọi cách có được thông tin nhưng đã thất bại. Bố tin rằng các tu viện trưởng Bigou và Saunière ở Rennes-le- Château đã thành công. Ông ấy nghĩ rằng Saunière biết được địa điểm chính xác của kho báu của Dòng”.

“Cả trưởng giáo cũng vậy”, Geoffrey nói.

“Hiểu tôi nói gì không?”, Mark liếc nhìn người bạn của mình. “Hãy nói ra những lời ma thuật và chúng ta sẽ có được thông tin”.

“Trưởng giáo nói rõ rằng Bigou và Saunière đã đúng”, Geoffrey nói.

“Về chuyện gì?”, Mark hỏi.

“Ông ấy không nói. Chỉ nói rằng họ đã đúng thôi”.

Mark quay sang họ. “Cũng giống như anh thôi, Malone ạ, tôi cũng đã có rất nhiều câu hỏi”.

“Cứ gọi tôi là Cotton”.

“Tên hay đấy. Làm sao mà anh lại mang tên đó?”

“Chuyện dài lắm. Khi nào đó tôi sẽ kể cho cậu”.

“Mark”, Stephanie nói, “con không thể tin rằng có một bằng chứng nào đó liên quan đến cuộc hành hình Christ đấy chứ? Bố con cũng chưa bao giờ đi xa đến mức đó”.

“Làm sao mà mẹ biết được?”, Câu hỏi đầy vẻ thách thức.

“Mẹ biết là ông ấy...”

“Mẹ không biết hết cả, thưa Mẹ. Đó chính là vấn đề của mẹ. Mẹ không bao giờ biết gì về những gì Bố nghĩ. Mẹ tin rằng tất cả những gì ông ấy tìm kiếm chỉ là trò hoang đường, nhưng ông ấy chỉ làm một việc là hoang phí các tài năng của mình. Mẹ chưa bao giờ yêu ông ấy nhiều đến mức có thể tin vào ông ấy. Mẹ nghĩ rằng ông ấy tìm kiếm danh ti ếng và kho báu. Không, ông ấy đi tìm sự thật. Christ đã chết. Christ đã phục sinh. Christ sẽ còn quay lại. Đó chính là điều mà ông ấy quan tâm”.

Stephanie nhận đủ tất cả những ý vị của những lời đó và tự nhủ rằng mình phải cố gắng để không phản ứng lại trước sự thách thức.

“Bố là một học giả nghiêm túc. Công trình của ông ấy rất có giá trị, ông ấy chỉ chưa bao giờ nói rõ ràng về những gì mà ông ấy tìm kiếm thôi. Khi ông ấy phát hiện Rennes-le-Château vào những năm bảy mươi và nói với thế giới về Saunière, thì đó chỉ đơn giản là một cách để kiếm tiền thôi. Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là một câu chuyện hay. Hàng triệu người đã thích thú khi đọc nó. Mẹ thuộc vào số những người hiếm hoi không làm như vậy".

“Bố con và mẹ đã cố gắng hàn gắn những chỗ khác biệt giữa hai người”.

“Bằng cách nào cơ chứ? Bằng cách nói với ông ấy rằng ông ấy đã hoang phí cả cuộc đời mình, bằng cách phá hoại gia đình của ông ấy à? Bằng cách nói với ông ấy rằng ông ấy là một kẻ thất bại à?”

“Thôi được rồi, thật là khốn kiếp, mẹ sai rồi”, Bà hét lên. “Con muốn mẹ nói lại không? Mẹ đã sai rồi”. Bà đứng dậy từ cái ghế, một quyết định tuyệt vọng xâm chiếm con người bà, “Mẹ sẽ lấy hết can đảm để nói nhé. Cái đó con có muốn nghe không? Trong óc mẹ, con đã chết năm năm nay rồi. Giờ thì con ở đây, và tất cả những gì con muốn là mẹ chấp nhận rằng mình đã sai. Được thôi. Nếu có thể nói với bố con điều đó, mẹ rất sẵn lòng. Nếu mẹ có thể xin ông ấy tha thứ, mẹ sẽ làm. Nhưng mẹ không thể". Những lời đó tuột ra thật nhanh, cả người bà ngập tràn trong cảm xúc, và bà quyết định nói hết tất cả những gì cần phải nói khi có đủ lòng can đảm. “Mẹ đã đến đây để xem có thể làm được gì. Để cố gắng làm tiếp những gì Lars và con đã nghĩ là quan trọng. Đó là lý do duy nhất khiến mẹ đến đây. Mẹ nghĩ là cuối cùng mẹ cũng làm được một điều đúng đắn. Nhưng đừng nói với mẹ với cái giọng đó nữa. Con cũng phải can đảm nói ra điều đó đi. Khác biệt giữa chúng ta nằm ở chỗ mẹ đã học được một điều gì đó trong năm năm vừa qua”.

Bà ngồi lại xuống ghế, đã cảm thấy khá hơn, dù chỉ chút ít. Nhưng bà nhận ra vực thẳm giữa họ lại vừa bị nới rộng thêm ra và một cơn run rẩy chạy qua người bà.

“Đã nửa đêm rồi”, cuối cùng Malone nói. “Tại sao chúng ta không ngủ một chút, rồi sáng mai sẽ quay trở lại những chuyện này sau?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx