sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 38

CHỦ NHẬT, 25 THÁNG SÁU TU VIỆN FONTAINES 5:25 CHIỀU

DE ROQUEFORT ĐÓNG SẬP CÁNH CỬA LẠI SAU LƯNG. Tiếng cánh cửa bằng sắt đập vào khung kim loại nghe như tiếng nổ một viên đạn súng trường, và ổ khóa sập lại.

“Sẵn sàng chưa?”, gã hỏi một trong số các phụ tá.

“Đúng như đã được phân công”.,

Tốt. Đã đến lúc thực hiện điều đó. Gã tiến về phía trước, đi vào hành lang ngầm dưới đất. Gã đang ở tầng thứ ba dưới mặt đất, ở cái phần của tu viện từng được xây dựng vào thuở ban đầu. Việc xây dựng không ngừng đã biến những căn phòng xung quanh gã trở thành một mê cung của những căn phòng bị bỏ quên, giờ đây chủ yếu được dùng để chứa đồ lạnh.

Gã đã quay trở lại tu viện ba giờ trước cùng quyển nhật ký của Lars Nelle và Royce Claridon. Việc mất quyển sách Pierres Grayées du Languedoc, quyển sách ở cuộc đấu giá, khiến tâm trí gã cảm thấy nặng nề. Gã chỉ có thể hy vọng rằng quyển sách và Claridon có thể cung cấp cho gã đầy đủ những mảnh ghép còn thiếu.

Và người đàn bà da đen - cô ta là một vấn đề.

Thế giới của gã toàn đàn ông. Kinh nghiệm với đàn bà của gã hết sức nhỏ bé. Họ hoàn toàn khác nhau, cái đó thì gã chắc chắn,

nhưng người phụ nữ đối đầu với gã ở cầu St. Bénézet có vẻ gần như là người ngoài hành tinh. Cô ta không bao giờ tỏ ra dù chỉ là chút ít sợ hãi, và có cách cư xử gần giống với một con sư tử cái. Cô ta đã dẫn gã thẳng lên cầu, biết được chính xác mình đã chuẩn bị trốn chạy như thế nào. Sai lầm duy nhất của cô ta là đã làm mất quyển nhật ký. Gã cần phải biết được danh tính của cô ta.

Nhưng phải làm trước hết những việc cần phải làm.

Gã bước vào căn phòng có những cái rui bằng gỗ thông chưa hề sửa sang kể từ thời Napoléon. Một cái bàn dài nằm chính giữa phòng, trên đó là Claridon đang nằm ngửa, hai tay và hai chân bị buộc vào những thanh sắt.

“Thưa ông Claridon, tôi có rất ít thời gian và tôi cần ở ông rất nhiều thứ. Sự hợp tác của ông sẽ giúp tôi làm mọi việc dễ đàng hơn”.

“Ông trông chờ tôi nói gì?”, Sự tuyệt vọng ngập tràn trong câu nói.

“Chỉ có sự thật thôi”.

“Tôi biết ít lắm”.

“Bắt đầu đi, đừng có bắt đầu bằng một lời nói dối đấy”.

“Tôi có biết gì đâu”.

Gã nhún vai. “Tôi đã nghe ông nói trong thư viện rồi. Ông là cả một kho thông tin”.

“Tất cả những gì tôi nói ở Ayignon chỉ đến với tôi vào lúc đó thôi”.

De Roquefort quay về phía một giáo hữu đang đứng bên kia phòng. Gã đàn ông tiến lại gần và đặt một cái hộp thiếc lên bàn. Với ba ngón tay xòe ra, gã lôi ra một cái gì đó dính màu trắng.

De Roquefort cởi giày và tất của Claridon ra.

Claridon nhổm đầu lên để nhìn. “Ông đang làm gì vậy? Cái gì thế?”

“Mỡ rán đấy”.

Tay giáo hữu bôi mỡ vào hai bàn chân trần của Claridon.

“Ông đang làm gì vậy?”

“Chắc là ông có biết lịch sử chứ. Khi các Hiệp sĩ Đền thờ bị bắt vào năm 1307, nhiều biện pháp đã được sử dụng để moi thông tin từ họ. Những cái răng bị nhổ, mắt bị chọc mù. Móng tay bị nạy ra. Lửa được dùng theo đủ mọi biến thể khác nhau. Một kỹ thuật trong số đó là bôi mỡ rán vào chân, rồi đưa chân lại gần lửa. Những cái chân sẽ được rán chín dần dần. Da bị rời ra giống như một miếng thịt rán. Nhiều giáo hữu đã chết trong những cuộc hành hình theo lối đó. Những người sống sót được thì khai. Ngay cả Jacques de Molay cũng vậy”.

Tay giáo hữu đã bôi xong mỡ và rút lui khỏi phòng.

“Trong Biên niên sử của chúng tôi, có một báo cáo kể về một Hiệp sĩ, sau khi bị đốt chân và khai ra, đã được đưa đi trước khi những kẻ tra tấn ông ấy lấy một cái túi đựng mấy cái xương chân- cháy đen thui. Ông ấy được phép giữ lại chúng để làm kỷ niệm cho những gì mà ông ta phải chịu đựng. Những tay đồ tể đó tốt bụng đấy chứ phải không?”

Gã bước lại gần lò than nóng đang cháy bừng bừng ở một góc phòng. Gã đã ra lệnh chuẩn bị nó một giờ trước và than của nó giờ đây đã cháy sáng trắng ra.

“Tôi cho rằng ông cứ nghĩ lò sưởi này dùng để sưởi phòng. Dưới mặt đất như thế này, ở trên vùng núi, trời lạnh lắm. Nhưng tôi đã làm nó chỉ để dành cho một mình ông đấy”.

Gã đẩy cái xe để than nóng lại gần cặp chân trần của Claridon, cách khoảng ba feet.

“Tôi đã nói rồi, ý tưởng chủ đạo là sử dụng lửa một cách chậm rãi và bền bỉ. Không quá mạnh - sẽ làm cho mỡ bay hơi nhanh quá. Chỉ giống như là khi làm món steak thôi, lửa nhỏ mới làm cho miếng thịt ngon được”.

Đôi mắt Claridon lồi ra.

“Khi các giáo hữu của tôi bị tra tân hồi thế kỷ mười bốn, người ta vẫn nghĩ rằng Chúa sẽ khiến cho người vô tội chịu đựng được đau đớn, cho nên chỉ những kẻ thực sự có tội mới nhận tội. Vì vậy - và tôi cũng phải nói thêm rằng điều đó hết sức hợp lý - mọi sự thú nhận thông qua tra tấn giờ đây đều không được ghi lại. Cho nên khi một người thú nhận, vấn đề liền kết thúc”.

Gã đẩy than lại gần hơn, cách chân hai inch.

Claridon hét lên.

“Sớm thế, thưa ông? Vẫn chưa có gì xảy ra mà. Ông có chịu đựng được không?”

“Ông muốn gì?”

“Rất nhiều thứ. Nhưng chúng ta có thể bắt đầu bằng ý nghĩa của bức tranh Don Miguel de manara - Đọc các Quy định của Lòng nhân từ".

“Đó là một đầu mối có liên quan đến tu viện trưởng Bigou và tấm bia mộ của Marie d'Hautpoul de Blanchefort. Lars Nelle đã tìm thấy một bản mật mã. Ông ấy tin rằng chìa khóa để giải nó nằm trong bức tranh”. Claridon nói một hơi.

“Tôi đã nghe được điều đó lúc còn ở thư viện rồi. Tôi muốn biết những gì ông còn chưa nói cơ”.

“Tôi không biết gì hơn nữa đâu. Xin ông đấy, chân tôi bắt đầu cháy rồi”.

“Thì mục đích là như vậy mà.” Gã lấy từ dưới áo choàng của mình ra quyển nhật ký của Lars Nelle.

“Ông có nó à?”, Claridon kinh ngạc hỏi.

“Tại sao ông lại bị sốc đến thế?”

“Bà vợ góa của ông ấy. Bà ấy có nó cơ mà”.

“Không còn như vậy nữa”. Gã đã đọc gần hết quyển sổ trong chuyến đi từ Ayignon về. Gã mở sổ cho đến những trang vẽ bản mật mã và chìa ra cho Claridon xem. “Có phải là Lars Nelle đã tìm ra cái đó không?”

“Đúng. Đúng”.

“Thông điệp là gì?”

“Tôi không biết. Thật đấy, tôi không biết đâu. Ông có thể dịch cái lò ra xa được không. Tôi xin ông đấy. Chân tôi đau quá”.

Gã quyết định rằng tỏ ra thương cảm có thể làm cho mọi chuyện đi nhanh hơn. Gã dịch cái xe ra một chút.

“Cảm ơn. Cảm ơn”. Claridon thở hổn hển.

“Nói tiếp đi”.

“Lars Nelle đã tìm ra bản mật mã trong một bản thảo viết tay mà Noel Corbu đã viết vào những năm sáu mươi”.

“Chưa từng có ai tìm thấy bản thảo đó cả”.

“Nhưng Lars đã tìm được. Ông ấy đã nói chuyện với một linh mục, người nhận lại từ Corbu bản thảo trước khi ông ấy chết vào năm 1968”.

Gã biết về Corbu từ các báo cáo mà một người tiền nhiệm đã ghi lại. Tay tướng quân đó cũng đã tìm kiếm Bí mật Lớn. “Bản mật mã thì thế nào?”

“Bức tranh được chính tu viện trưởng Bigou nói đến, trong hồ sơ của giáo khu, không lâu trước khi ông ấy rời Pháp sang Tây Ban Nha, nên Lars tin rằng ông ấy đã có chìa khóa để giải câu đố. Nhưng ông ấy đã chết trước khi giải mã được nó”.

De Roquefort không có bản in litô bức tranh. Người phụ nữ đã cầm nó đi, cùng với quyển sách của cuộc đấu giá. Khó có chuyện đó là bản vẽ duy nhất có hình bức tranh Đọc các Quy định của Lòng nhân từ. Giờ đây khi đã biết là đang phải tìm cái gì, gã sẽ tìm được một bản sao khác.

“Thế còn con trai của ông ấy biết gì? Mark Nelle ấy. Anh ta biết gì?”

“Không nhiều lắm đâu. Cậu ấy là thầy giáo ở Toulouse. Cậu ấy chỉ coi đó là một trò giải trí vào các cuối tuần thôi. Không thực sự nghiêm túc đâu. Nhưng cậu ấy đang tìm kiếm nơi cất giấu của Saunière trong vùng núi thì bị tuyết lở đè chết”.

“Anh ta không chết ở đó đâu”.

“Dĩ nhiên là có. Năm năm rồi”.

De Roquefort bước lại gần. “Mark Nelle đã sống ở đây, trong tu viện này, năm năm vừa qua. Anh ta đã được cứu khỏi đám tuyết và được mang đến đây. Trưởng giáo của chúng tôi đã chăm sóc anh ta và cho anh ta làm giám quản. Ông ta cũng muốn hắn trở thành trưởng giáo tiếp theo. Nhưng nhờ có tôi mà hắn đã thất bại. Mark Nelle đã trốn khỏi đây hồi chiều nay. Trong năm năm vừa rồi hắn đã dò tìm trong các loại tài liệu, tìm kiếm các dấu vết, trong khi ông trốn chui trốn lủi vì sợ trong một trại điên”.

“Ông đang nói những chuyện điên rồ”.

“Tôi nói sự thật. Hắn đã ở đây, trong khi ông sợ phát run phát rét lên”.

“Ông và các giáo hữu của ông là những người mà tôi sợ. Lars cũng sợ các ông”.

“Ông ấy có lý do để sợ. Ông ấy đã nói dối tôi, nhiều lần liền, và tôi rất ghét bị thất vọng. Ông ấy đã được cho thêm một cơ hội để sửa chữa, nhưng lại đưa ra thêm nhiều lời nói dối hơn”.

“Ông đã treo cổ ông ấy lên cái cầu đó phải không? Tôi vẫn luôn biết điều đó”.

“Ông ấy là một kẻ vô thần. Tôi tin rằng ông hiểu tôi sẽ làm tất cả những gì cần thiết để đạt được mục đích của mình. Tôi mặc cái áo choàng màu trắng này. Tôi là trưởng giáo của tu viện này: Gần năm trăm giáo hữu nằm dưới sự cai quản của tôi. Luật lệ của chúng tôi rất rõ ràng. Mệnh lệnh của trưởng giáo ngang bằng với mệnh lệnh của Christ, bởi vì chính Christ đã nói thông qua miệng của Dayid, Ob auditu auris obedivit mihi. Ông ấy sẽ vâng lời ta ngay khi nghe ta nói. Cả cái đó cũng khiến cho ông cảm thấy sợ hãi”. Gã vung vẩy quyển nhật ký. “Giờ thì nói đi, câu đó trong này muốn nói gì?”

“Lars nghĩ rằng nó hé lộ địa điểm của cái mà Saunière đã tìm thấy”.

Gã với tay lấy cái xe. “Tôi thề với ông là chân ông sẽ cháy thành than nếu ông không trả lời câu hỏi của tôi”.

Mắt Claridon lồi ra. “Tôi phải làm gì để chứng tỏ sự thành thực nữa đây? Tôi chỉ biết vài mẩu của câu chuyện thôi. Lars thích như vậy. Ông ấy ít chịu nói lắm. Mà ông thì lại có quyển nhật ký của ông ấy”.

Một vẻ tuyệt vọng ngập tràn trong những lời đó, trộn lẫn với sự thành thực. “Tôi vẫn đang nghe đây”.

“Tôi biết Saunière đã tìm thấy bản mật mã đó ở nhà thờ Rennes khi ông ấy thay một ban thờ cũ. Ông ấy cũng tìm ra một hầm mộ và trong đó phát hiện rằng Marie d'Hautpoul de Blanchefort không được chôn ở bên ngoài trong nghĩa trang, mà bên dưới nhà thờ”.

Gã đã đọc được tất cả những điều đó trong quyển nhật ký, nhưng điều mà gã muốn biết là, “Làm cách nào mà Lars Nelle biết được những cái đó?”

“Ông ấy tìm được thông tin về hầm mộ trong những quyển sách cũ tìm thấy ở Monfort-Lamaury, lãnh địa của Simon de Montfort, người đã miêu tả nhà thờ Rennes hết sức chi tiết. Rồi ông ấy tìm ra được nhiều dẫn chiếu hơn nữa trong bản thảo viết tay của Corbu”.

Gã tỏ vẻ khinh miệt khi nghe thấy cái tên Simon de Montfort - một kẻ cơ hội của thế kỷ mười ba khác, kẻ đã chỉ huy cuộc Thập tự chinh Albigensia để nhân danh Nhà thờ tàn phá vùng Languedoc. Nếu không có ông ta, các Hiệp sĩ Đền thờ đã có được lãnh thổ riêng của mình, điều chắc chắn sẽ ngăn cản sự sụp đổ sau này của họ. Chỗ yếu của Dòng trước đây là sự phụ thuộc của nó vào chính quyền trần tục. Tại sao các trưởng giáo đầu tiên lại cảm thấy cần phải gần gũi với ngai vàng như vậy? Điều này vẫn thường xuyên làm gã thấy khó hiểu.

“Saunière biết rằng người tiền nhiệm của mình, tu viện trưởng Bigou, đã cho xây mộ cho Marie d'Hautpoul. Ông ấy nghĩ rằng trong đó có bản viết tay, và dẫn chiếu mà Bigou để lại trong các hồ sơ của giáo khu về bức tranh, là các dấu vết”.

“Chúng lộ liễu đến lố bịch”.

“Điều đó không đúng với một bộ óc sống vào thế kỷ mười tám đâu”, Claridon nói..“Khi đó phần lớn người ta mù chữ. Cho nên những mật mã đơn giản nhất, thậm chí chỉ là những từ ngữ, đã có thể hết sức hiệu quả rồi. Và quả thực là chúng đã hết sức hiệu quả.

Một điều gì đó có trong Biên niên sử lóe lên trong óc de Roquefort, đoạn viết về một quãng thời gian sau thời kỳ Thanh Trừng. Dấu vết duy nhất viết về nơi giấu Bí mật Lớn. Đâu là nơi tốt nhất để giấu một viên sỏi? Câu trả lời đột nhiên trở nên hết sức rõ ràng. “Trên mặt đất", gã thì thầm.

“Ông nói gì đấy?”

Tâm trí gã quay về với hiện tại. “Ông có thể nhắc lại những gì vẽ trên bức tranh không?”

Claridon nhấp nhổm. “Được, thưa ông. Từng chi tiết một”.

Điều đó khiến cho thằng điên này có thêm một chút giá trị.

“Và tôi cũng có bản sao bức tranh đấy”, Claridon nói.

Gã nghe có rõ không? “Bản sao tấm bia mộ à?”

“Những ghi chép mà tôi đã viết lúc còn ở thư viện. Khi đèn tắt, tôi đã nhặt lấy nó ở trên bàn”.

Gã thích những gì đang nghe thấy. “Nó đâu rồi?”

“Trong túi áo của tôi”.

Gã quyết định có một thỏa thuận. “Hay là chúng ta hợp tác với nhau? Hai chúng ta mỗi người đều có một ít hiểu biết. Tại sao chúng ta không cùng nhau cố gắng?”

“Thế việc đó mang lại lợi lộc gì cho tôi?”

“Chân của ông sẽ lành lặn".

“Tốt rồi, thưa ông. Tôi thích thỏa thuận này đấy”.

Gã quyết định đánh vào những gì người đàn ông kia muốn có. “Chúng tôi tìm kiếm Bí mật Lớn vì những lý do khác hẳn ông. Khi nào tìm ra nó, tôi chắc chắn là ông sẽ có được một khoản đền bù xứng đáng cho những gì ông đã bỏ ra”. Rồi ông nói thật rõ ràng ý của mình. “Và bên cạnh đó, tôi sẽ không để ông đi đâu. Và nếu ông trốn thoát được, thì tôi sẽ tìm ra ông”.

“Có vẻ như là tôi không có nhiều lựa chọn thì phải”.

“Ông biết là họ đã để ông lại cho chúng tôi”.

Claridon không nói gì.

“Malone và Stephanie Nelle. Họ đã không làm gì để cứu ông.

Thay vào đó, họ chỉ tìm cách chạy tháo thân. Tôi đã nghe ông kêu cứu lúc còn ở trong thư viện. Họ đã làm vậy đấy. Họ không làm gì để giúp ông cả". Gã tự cho phép mình nói thoải mái, hy vọng rằng mình đang đánh trúng những điểm yếu của người đàn ông. “Cùng nhau, thưa ông Claridon, chúng ta có thể sẽ thành công. Tôi có quyển nhật ký của Lars Nelle và có thể xâm nhập một kho tư liệu mà ông chỉ có thể tưởng tượng ra mà thôi. Ông có thông tin về tấm bia mộ và biết nhiều thứ tôi không biết. Cả hai chúng ta đều muốn cùng một thứ, nên chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm nó”.

De Roquefort nhặt lấy một con dao găm đặt trên bàn giữa hai cái chân bị kéo sang hai bên của Claridon và cắt dây trói.

“Nào đi thôi, chúng ta có nhiều việc phải làm”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx