sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 43

DE ROQUEFORT DẪN THEO MỘT GIÁO HỮU ĐI VÀO nghĩa trang, các gã còn lại đứng đợi ở bên ngoài. Mark Nelle đã thật là thông minh khi sử dụng căn phòng bí mật để đánh lạc hướng. Họ chỉ ở trong đó vừa đủ thời gian để đợi người thám thính rời khỏi nhà thờ. Rồi sau đó họ trốn vào phòng xưng tội cho đến khi chính gã cũng chui vào phòng chứa đồ thánh.

Trong khu nghĩa trang của giáo khu, gã dừng lại và bình tĩnh đưa mắt dò xét các ngôi mộ, nhưng không nhìn thấy con mồi của mình đâu. Gã bảo tay giáo hữu đứng bên cạnh đi tìm phía tay trái, còn gã đi sang hướng tay phải, nơi gã phải đi qua mộ của Ersnt Scoville.

Bốn tháng trước, khi lần đầu tiên được báo tin về mối quan tâm của trưởng giáo dành cho Scoville, gã đã cử một giáo hữu đến dò xét các hoạt động của lão già người Bỉ. Qua một thiết bị nghe trộm đặt ở điện thoại của Scoville, gián điệp của gã đã biết được về Stephanie, kế hoạch sang Đan Mạch rồi Pháp của bà, cùng với ý định mua quyển sách ở chỗ bán đấu giá. Nhưng khi đã rõ ràng rằng Scoville không thích người vợ góa của Lars Nell và chỉ muốn chỉ dẫn cho bà, với ý định ngăn cản các nỗ lực của bà, một chiếc xe phóng nhanh trên một con dốc ở Rennes đã giải quyết xong vấn đề về sự can thiệp có thể của ông ta. Scoville không phải là một người tham gia trực tiếp cuộc chơi này. Stephanie thì có và, vào thời điểm đó, không gì có thể được phép cản trở bà sang Châu Âu. De Roquefort đã đích thân phụ trách vụ giết Scoville, không để ai trong tu viện dính dáng vào vì gã sẽ phải giải thích rất khó khăn về việc tại sao lại cần phải giết người.

Tay giáo hữu quay trở lại từ phía bên kia nghĩa trang và báo cáo, “Không có gì”.

Họ có thể đi đâu?

Cái nhìn của gã dừng lại ở đoạn tường màu ghi xám ở phía góc nghĩa trang. Gã bước đến chỗ tường chỉ còn thấp ngang ngực. Rennes nằm trên một sườn đồi nên thành phố đầy những đoạn dốc và những khối kim tự tháp ba cạnh. Những gì có ở thung lũng phía dưới mờ đi trong làn hơi ẩm bốc lên từ mặt đất sặc sỡ sắc màu, giống như trong thế giới của những người tí hon, khu vực lòng chảo, các đường cao tốc, và các thị trấn như thể nằm trên một tấm bản đồ atlas. Gió thổi từ phía trên tường xuống ập vào mặt gã và làm mắt gã cay xè. Gã chống cả hai tay lên tường, nhảy lên đó, và ngả người về phía trước. Gã nhìn sang bên phải. Rìa đá cằn cỗi. Rồi gã nhìn sang trái và thoáng thấy Cotton Malone đang rẽ vào góc tường phía Bắc, sang phía Tây.

Gã nhảy xuống.

“Họ đang đi về phía Tour Magdala. Chặn họ lại. Ta sẽ đến chỗ tháp”.

Stephanie dẫn đường khi bà và Geoffrey rời khỏi nhà. Một ngõ nhỏ nằm dưới ánh nắng thiêu đốt chạy song song với bức tường phía Tây và dẫn lên phía Bắc về phía bãi đỗ xe và đi quá lên đến khu nhà Saunière. Rõ ràng là Geoffrey rất nhanh nhẹn, và với một chàng thanh niên mới gần ba mươi tuổi, anh có cách hành xử thoải mái giống hệt một tay chuyên nghiệp.

Chỉ có vài ngôi nhà rải rác nằm ở phía này của thành phố. Những cây linh sam và cây thông chĩa thẳng lên trời.

Một cái gì đó rít lên bên tai phải của bà và đập mạnh vào tòa nhà làm bằng đá vôi nằm ngay trước mặt. Bà quay phắt sang và nhìn thấy một gã tóc ngắn từ ngôi nhà cách đó năm mươi yard đang ngắm bắn về phía mình. Bà nhào vào sau một cái xe đang đỗ ngay gần cửa sau một ngôi nhà. Geoffrey lăn xuống đất, rồi nhổm lên bắn hai phát từ giữa hai chân. Tiếng súng nổ, nghe như tiếng lách tách của đám lửa đang cháy, hòa lẫn vào tiếng gió gào. Một viên đạn tìm trúng đích và gã đàn ông hét lên vì đau đớn, rồi ôm lấy đùi bỏ chạy.

“Bắn giỏi đấy”, bà nói.

“Tôi không thể giết anh ta. Tôi đã thề rồi”.

Họ đứng dậy và tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Malone đi theo Mark. Đoạn dốc lởm chởm đá, cùng với đám cỏ màu nâu sắc nhọn, thu hẹp lại, và gió, trước đó mới chỉ gây phiền hà một chút, giờ đây đã ào ào dữ dội, thổi toàn lực vào người họ, tiếng thì thầm đơn điệu của nó khỏa lấp mọi tiếng động khác.

Họ đang ở phía Tây của thành phố. Những bãi cây nhỏ ở đầu đoạn dốc phía Bắc không còn nữa. Chỉ còn lại những tảng đá trần trụi chạy xuống phía dưới, ánh lên dưới mặt trời của buổi chiều ảm đạm, điểm xuyết bằng những bụi rêu và thạch nam.

Cái tháp mà Malone đã chạy vào hai đêm trước để đuổi theo Cassiopeia Vitt đang ở trước mặt họ, cách khoảng hai mươi feet. Tour Magdala giờ đây đã gần kề và anh đã có thể nhìn thấy đám người lố nhố trên đó đang ngắm nghía thung lũng phía dưới. Anh không thích thú gì cảnh tượng đó. Độ cao cũng làm anh sợ như rượu - một trong những điểm yếu mà anh đã che giấu khỏi các nhà tâm lý của chính phủ mà thỉnh thoảng anh vẫn phải gặp để được họ đánh giá năng lực trong công việc. Anh nhìn xuống phía dưới. Những bụi cây rải rác phủ lên sườn đồi dốc dài hàng trăm feet. Rồi một đoạn dốc lên, bên dưới đó, một đoạn đi xuống thậm chỉ còn dốc hơn.

Mark đi trước anh khoảng mười feet. Anh nhìn thấy Mark quay đầu lại, dừng chân, rồi quay hẳn người và nâng khẩu súng lại, chĩa nòng về phía anh.

“Có phải là vì điều gì đó mà tôi đã nói không?”, anh hét lên.

Gió thổi mạnh làm tay Mark rung lên và khẩu súng đứng không vững. Anh đưa tay còn lại ra để giữ chặt lấy nó. Malone nhận ra hướng anh đang nhìn và quay đầu lại để nhìn thấy một tay tóc cắt ngắn đang đi thẳng về phía họ.

“Đứng yên lại đó, giáo hữu”, Mark hét lên để át tiếng gió.

Gã đàn ông cầm một khẩu Glock 17, giống hệt với khẩu súng của Mark.

“Nếu con giơ khẩu súng đó lên, ta sẽ bắn đấy”, Mark nói thật rõ.

Bàn tay của gã đàn ông dừng lại.

Malone không thích những tình huống khó xử, anh nép người sát vào tường để nhường chỗ cho cuộc đối đầu tay đôi.

“Đây không phải là trận chiến của con, giáo hữu ạ. Ta biết rằng con chỉ làm theo những gì trưởng giáo ra lệnh. Nhưng nếu ta bắn, ngay cả khi chỉ vào chân, con sẽ ngã xuống vực. Liệu điều đó có đáng không?”

“Tôi phải tuân lệnh trưởng giáo”.

“Ông ta đang dẫn con đến con đường lầm lạc. Con đã bao giờ xem xét những gì đang làm chưa?”

“Đó là phận sự của tôi”.

“Cứu lấy mạng sống của mình cũng là một phận sự”, Mark nói.

“Ông có thể bắn tôi ư, thưa Giám quản?”

“Chắc chắn rồi”,

“Liệu cái mà ông đang tìm kiếm có đủ quan trọng đến mức có thể làm hại một người Cơ đốc giáo khác không?”

Malone thấy rõ rằng Mark đang cân nhắc câu hỏi và anh tự hỏi không biết sự cả quyết mà anh nhìn thấy trong mắt Mark có phải hoàn toàn là lòng can đảm hay không. Anh cũng vậy, anh cũng đã từng phải đối mặt với những câu hỏi loại đó - và nhiều lần. Bắn một ai đó không bao giờ là một việc dễ dàng. Nhưng đôi khi đó chỉ đơn giản là một việc cần phải làm.

“Không, giáo hữu ạ, nó không xứng đáng với tính mạng của một con người”. Và Mark hạ súng xuống.

Qua khóe mắt, Malone nhìn thấy hành động đó. Anh quay đầu lại để chứng kiến cảnh gã đàn ông tận dụng sự chần chừ của Mark. Khẩu Glock bắt đầu giơ lên trong khi bàn tay còn lại của gã đàn ông vòng tới để cùng nắm lấy khẩu súng, chắc chắn là để giữ được nó chắc hơn.

Nhưng gã không bao giờ nổ được súng.

Một tiếng nổ bị gió che lấp mất âm thanh bắn ra từ phía tay trái Malone và tay tóc ngắn ngã bật về phía sau, ngực bị một viên đạn khoan thủng. Anh không thể biết liệu gã đàn ông có mặc áo chống đạn hay không, nhưng việc đó không có can hệ gì. Phát đạn từ khoảng cách gần làm gã mất thăng bằng và thân hình cao lớn của gã đàn ông lảo đảo. Malone lao đến gã, cố gắng giữ gã khỏi ngã, và nhìn thấy hai con mắt đầy vẻ bình thản. Anh nhớ lại cái nhìn của Jacket Đỏ trên đỉnh Round Tower. Hai bước nữa là đủ để anh túm được gã đàn ông, nhưng gió đã thổi bật tay giáo hữu ngã xuống khỏi bờ dốc và cái xác lao thẳng xuống phía dưới như một khúc gỗ.

Anh nghe thấy tiếng hét từ phía trên. Một khách du lịch trên ngọn tháp đã chứng kiến kết cục của gã đàn ông. Anh nhìn cái xác tiếp tục lăn tròn, rồi cuối cùng nằm lại ở một gờ đá phía dưới.

Anh quay về phía Mark, người vẫn giữ nguyên khẩu súng giơ lên.

“Anh có sao không?”

Mark hạ súng xuống. “Không thực sự. Nhưng chúng ta phải đi”.

Anh đồng ý.

Họ quay lại và đi xuống khỏi con đường dốc ngược.

De Roquefort lao lên những bậc thang dẫn lên tòa tháp. Gã nghe tiếng một người phụ nữ hét lên và nhìn thấy sự hoảng sợ trong đám đông đang bu lại bên tường. Gã tiến lại gần hơn và hỏi, “Có chuyện gì thế?”

“Một người vừa ngã xuống gờ đá. Lăn một đoạn dài”.

Gã cúi người nhìn qua bức tường. Cũng như trong khu nghĩa trang của giáo khu, tường đá rộng đến gần một mét, khiến cho việc nhìn xuống chân bức tường bao ngoài là không thể.

“Anh ta ngã xuống đâu?”, gã hỏi.

“Kia kìa”, một người đàn ông đưa tay chỉ.

Gã nhìn theo hướng tay và nhìn thấy một thân người mặc áo jacket sẫm màu và cái quần màu xám phía cuối đoạn dốc, nằm im lìm. Gã biết đó là ai. Khốn kiếp. Gã chống hai tay vào bức tường đá cứng ngắc và chồng người nhảy lên tường. Quay người nhìn sang trái, gã nhìn thấy Mark Nelle và Cotton Malone đang đi về phía đoạn dốc ngắn dẫn lên bãi đỗ xe.

Gã nhảy ngược trở xuống và chạy xuống cầu thang.

Gã bấm vào nút SEND trên điện đàm gắn vào bụng và thì thầm vào cái micro nhỏ xíu, “Chúng đang đi đến chỗ của con đấy, ở góc tường. Chặn chúng lại”.

Stephanie nghe thấy một tiếng súng. Phát đạn có vẻ như vẳng đến từ phía bên kia bức tường. Nhưng không nhìn thấy gì cả. Tại sao lại có người ở phía đó? Bà và Geoffrey còn ở cách bãi đỗ xe một trăm feet trên bãi hiện giờ đầy xe cộ, trong đó có cả bốn cái xe buýt đỗ gần tháp nước bằng đá.

Họ bước chậm lại. Geoffrey để khẩu súng dọc theo đùi để họ có thể tiến lên phía trước một cách yên ổn.

Họ cũng nhìn thấy gã đàn ông. Đang đứng ở góc tường bên kia chặn lối đi dẫn đến nhà thờ. Bà quay lại và nhìn thấy một gã tóc ngắn khác đang chạy trên cái ngõ nhỏ về phía họ.

Rồi bà nhìn thấy Mark và Malone đang chạy từ phía bên kia bức tường lại và nhảy qua tảng đá cao ngang đầu gối.

Bà chạy về phía họ và hỏi, "Hai người đã ở đâu vậy?”

“Đi dạo một chút thôi", Malone nói.

“Tôi nghe thấy tiếng súng”.

“Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện”, Mark nói.

‘‘Chúng ta có bạn đồng hành đấy", bà chỉ tay về phía hai gã đàn ông.

Mark nhìn cảnh đó. “De Roquefort tổ chức toàn bộ vụ này. Đã đến lúc đi rồi. Nhưng tôi không có chìa khóa xe của chúng tôi”.

“Tôi có chìa khóa xe của tôi đây”, Malone nói.

Geoffrey chìa cái túi ra.

“Làm việc tốt đấy”, Mark nói. “Đi thôi”.

De Roquefort chạy vội qua Villa Béthanie, không màng nhìn đến đám đông khách du lịch đang đi về phía Tour Magdala, vườn cây ăn quả, và tòa tháp.

Gã rẽ phải ở đoạn nhà thờ.

“Chúng đang định chạy bằng ô tô, một giọng nói vang lên trong tai gã.

“Để chúng đi”, gã nói.

Malone lùi xe khỏi chỗ đỗ của mình và lái nó vòng qua các xe khác đến lối đi dẫn ra phố chính. Anh nhận ra rằng mấy tay tóc ngắn không hề có ý định chặn họ lại.

Điều đó làm anh lo lắng.

Họ đang bị dồn lại một chỗ.

Nhưng là đâu?

Anh phóng ra khỏi lối đi, chạy qua các ki-ốt bán đồ lưu niệm, và rẽ phải để vào phố chính, cho xe đổ dốc chạy về phía công.

Đi qua quán ăn, đám đông vắng bớt và đường đã quang hơn.

Phía trước, anh nhìn thấy Raymond de Roquefort đang đứng giữa đường, chặn lối đi về phía công.

“Hắn muốn thách thức anh đấy”, Mark nói từ băng ghế sau.

“Tốt, bởi vì tôi có thể chơi trò đâm nhau với bất kỳ kẻ nào”.

Anh nhấn thêm ga.

Còn khoảng một trăm feet.

De Roquefort vẫn đứng yên ở đó.

Malone không nhìn thấy khẩu súng nào. Có vẻ như là viên trưởng giáo nghĩ rằng chỉ riêng sự hiện diện của gã cũng đã đủ chặn họ lại. Phía sau, Malone nhìn thấy con đường vắng tanh, nhưng có một đoạn đường vòng ngay bên ngoài công và anh hy vọng sẽ không có ai đi qua đó trong vài giây tới.

Anh chống mạnh chân xuống sàn xe.

Mấy cái lốp rít lên trên mặt đường và cái xe chòng chành một đoạn rồi phóng vụt lên phía trước.

Một trăm feet nữa.

“Anh đang định giết hắn đấy”, Stephanie nói.

“Nếu như nhất định phải làm việc đó”.

Năm mươi feet.

Malone giữ cho bánh xe chạy thẳng và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của de Roquefort đang lớn dần lên qua kính trước. Anh chuẩn bị sẵn sàng cho cú đâm và nắm hai tay thật chắc vào vô lăng.

Một bóng người lao vụt ra từ bên phải đường đẩy bắn de Roquefort ra khỏi hướng đi của chiếc xe. Họ lao vụt ra khỏi cổng.

De Roquefort hiểu ra chuyện vừa xảy đến và không cảm thấy sung sướng. Gã đã hoàn toàn sẵn sàng để thách thức đối thủ của mình, sẵn sàng trước mọi chuyện có thể xảy ra, và gã cảm thấy mình bị ngáng trở.

Rồi gã nhìn ra người đã cứu mạng gã.

Royce Claridon.

“Cái xe đó suýt chẹt chết ông đây”, Claridon nói.

Gã đẩy người đàn ông ra khỏi người mình và đứng dậy. "Còn phải xem đã”. Rồi gã hỏi điều mà gã thực sự muốn biết. “Có biết thêm được gì không?”

“Họ đã phát hiện ra trò lừa đảo của tôi và tôi đã phải kêu cứu”.

Sự giận dữ bùng phát trong người gã. Lại thêm một lần nữa, mọi chuyện đã hỏng bét. Dù vậy vẫn còn lại một sự cứu rỗi.

Cái xe chở họ đi khỏi. Chiếc xe đi thuê của Malone.

Vẫn đính ở trên thiết bị điện tử.

Ít nhất gã sẽ biết được chính xác họ đi đâu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx