sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Khoảng cách tình yêu - Chương 02 - Phần 2

Nhật Minh đã thầm để ý Bảo Phương lâu lắm rồi nhưng không dám nói, nhất là khi thấy cô trầm lặng ít nói và đầy xa cách thì càng không dám thổ lộ, kịch liệt chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh cô. Nào ngờ hôm nay chỗ ngồi cũng bị người khác chiếm lấy. Lại thấy bộ dạng có vẻ vênh váo khó coi của người chiếm chỗ thì vô cùng tức giận.

- Mau đứng lên trả chỗ cho tôi! - Nhật Minh nghiến răng nhả từng chữ.

- Ngồi chỗ khác đi! - Nam sinh đó vẫn nhất mực nói.

Nhật Minh không nhịn được nữa với cái kẻ ngang tàng này, cậu vung tay đấm vào mặt của người kia nhưng không ngờ tay vẫn chưa kịp chạm vào mặt cậu ta thì đã bị giữ lấy, rồi nhanh chóng bị quặn ngược ra sau khiến cho Nhật Minh la lên thảm thiết.

Cũng may ngay lúc đó chuông reo vào tiết nên cậu ta từ từ thả Nhật Minh ra. Bạn bè nãy giờ nhìn họ cũng vội vàng khuyên bảo, Nhật Minh cuối cùng cũng chịu rời đi tìm một chỗ trống khác mà ngồi.

Chỗ ngồi mới của Nhật Minh chẳng ở đâu xa là ngay sau bàn của họ. Bảo Phương nghe cậu bạn ngồi kế hỏi Nhật Minh:

- Sao hôm nay đi học trễ vậy?

- Nói tới bực cả mình, đang đi đường tự nhiên gặp mấy người kì lạ bận toàn đồ vest đen chặn lại hỏi đường, chỉ mãi mà họ cũng không biết, cứ khăng khăng bắt mình dẫn đi. Tới khi đến họ lại bảo lộn địa chỉ, nói xem có phải là tức chết hay không!? - Nhật Minh tức giận kể lể.

Bảo Phương nghe Nhật Minh kể thì chú ý bên cạnh có kẻ rung chân cười đắc ý, cô khẽ liếc nhìn cái người đó một cái. Cậu ta thấy Bảo Phương nhìn mình thì khẽ tằng hắng vài cái rồi ngồi nghiêm chỉnh lại.

Khi ra về, vừa đến cổng Bảo Phương đã thấy Thục Quyên đứng chờ, nhìn cô với ánh mắt e dè. Bảo Phương không nhịn được đành thở dài giục:

- Về thôi!

Thục Quyên nghe vậy thì vui vẻ, mắt mở to vội xách cặp bước theo sau Bảo Phương. Hai người vừa đi, Thục Quyên vừa hỏi chuyện:

- Này cái bạn Lăng Phong ấy thế nào?

- Ai? - Bảo Phương nghiêng đầu nghi hoặc đứng lại hỏi.

- Thì cái bạn mới vào lớp của bạn đó. - Thục Quyên chớp mắt nhìn Bảo Phương vẻ hơi ngạc nhiên đáp.

- À! Mình cũng không để ý lắm. - Bảo Phương gật gù một cái rồi đi tiếp.

- Ừm, bạn ấy giới thiệu là bạn ấy 17 tuổi, lớn hơn tụi mình. Bạn ấy mới từ nước ngoài về cho nên mới quyết định học chậm lại một năm, học lớp 10 như chúng ta. Sau này phải gọi là anh hay là bạn nhỉ?

- Gọi là anh đi! - Một tiếng nói vang lên sau lưng họ.

Giật mình quay đầu nhìn lại thì Bảo Phương nhận ra đó chính là học sinh mới. Lăng Phong đi sau lưng họ từ nãy giờ mà không hề phát ra tiếng động, bước chân cậu nhẹ nhàng như dạo chơi, đôi giày thể thao trắng muốt không hề vương một hạt bụi. Hai tay thong thả xách cặp táp tiến đến với một nụ cười hút hồn, để lộ hàng răng trắng như tuyết, gương mặt đẹp phảng phất trong ánh nắng chiều càng thu hút ánh nhìn của người qua đường, không ít nữ sinh phải quay đầu lén lút nhìn trộm…

Nụ cười của Lăng Phong khiến cho Thục Quyên đỏ cả mặt, cô bẽn lẽn nói:

- Xin chào!

- Xin chào! - Lăng Phong chào đáp lại Thục Quyên sau đó nghiêng người nhìn Bảo Phương chào. - Xin chào…

Vẫn như câu chào lần trước, Bảo Phương quay đầu không đáp lại. Lăng Phong trước cái nhìn ái ngại của Thục Quyên thì nhún vai tỏ ý không sao.

Xe buýt đến, họ cùng nhau lên, Bảo Phương cố tình đi xuống phía cuối xe, tay giơ lên vịn tay cầm im lặng. Mấy bạn nữ trên xe cũng không ngừng xuýt xoa khi thấy cậu bạn đẹp trai vừa bước lên xe. Chạy được một lúc, xe buýt thắng nhanh khiến toàn bộ người trong xe chao đảo. Bảo Phương cũng lảo đảo ngã về phía sau thì phát hiện mình ngã vào lòng của một người nào đó đang đưa tay đỡ lấy mình. Cảm giác thân nhiệt người kia ấm áp phía sau lưng, hơi thở phủ lên tóc cô. Bàn tay của Lăng Phong ôm đỡ thân người cô vô tình đặt trên ngực khiến toàn thân Bảo Phương nóng bừng lên

Bảo Phương vội vàng bật người dậy thoát khỏi lòng của Lăng Phong, thoáng chút xấu hổ không nhìn lại phía sau đành quay đầu hỏi Thục Quyên lúc đó cũng đang lồm cồm lấy lại thăng bằng hỏi:

- Không sao chứ?

- Mình không sao. - Thục Quyên lắc đầu nói nhưng gương mặt có chút xanh xao sợ hãi, chứng tỏ cô ấy chưa từng đi xe buýt, cũng chưa từng phải chịu cảnh chen chúc thế này. Buổi sáng còn có ghế ngồi chứ giữa trưa thế này thật đúng là khó tìm. Cứ kéo dài tình trạng này, chỉ e Thục Quyên không chịu nổi.

- Từ mai đừng đi xe buýt nữa! - Bảo Phương thở dài khuyên.

Thục Quyên lắc đầu nói:

- Mình không sao, mình thích đi xe buýt cùng bạn. Chỉ có thể gặp bạn những lúc này thôi.

Bảo Phương thấy sự cương quyết của Thục Quyên, cô hiểu rõ lý do vì sao. Bởi vì vào lớp rồi, cô không thích bước chân ra ngoài nữa, Thục Quyên lại không dám bước vào lớp cô.

- Ngày mai, mình cùng bạn ra ghế đá ngồi chơi. Cứ để nhà đưa đi học!

Thục Quyên nghe vậy còn gì mừng hơn liền gật đầu đồng ý. Bảo Phương cũng không biết rõ tại sao Thục Quyên cứ cố chấp nhất định muốn làm bạn với một người như cô. Im lặng một chút, Bảo Phương khẽ quay đầu nhìn về người đứng phía sau mình khẽ nói:

- Cám ơn!

- Không có chi. Mình được hưởng lợi mà… - Lăng Phong cười cười áp sát vào phía sau lưng cô thì thầm bên tai cô đáp.

Bảo Phương tức giận quay đầu trừng mắt nhìn cái kẻ đang cười kia, vô tình mặt hai người chạm vào nhau. Lăng Phong đang mỉm cười một cách thích thú như đoán được sự tức giận của cô. Bảo Phương đỏ bừng mặt, không còn ý định muốn đấm cho cái tên ăn nói bỗ bã kia một cái nữa, cô từ từ nhích người ra xa khỏi kẻ ấy.

Bảo Phương tiến sát bên cạnh Thục Quyên đứng, Thục Quyên nhìn cô cười rồi nói:

- Thật ra mẹ mình đã nói:

“Trong quá trình trưởng thành đã xảy ra những việc không thể cứu vãn được đã làm tổn thương đến trái tim non nớt của bạn con, vì thế mới khiến bạn ấy trở nên trầm mặc, không dám tiếp xúc với ai vì sợ bị tổn thương. Khờ khạo dùng sự lạnh lùng để bảo vệ bản thân, thật ra trái tim lại vô cùng ấm áp, dịu dàng hơn bất kỳ ai.”

Mình thấy mẹ nói rất đúng, bởi vì tuy rằng bạn thường tỏ ra rất lạnh nhạt nhưng kỳ thực lại rất quan tâm chú ý đến người bên cạnh. Nếu không bạn đã khước từ mối quan hệ với mình rồi.

Nghe Thục Quyên nói, Bảo Phương hơi khựng lại, không ngờ Thục Quyên lại nói đúng những ý nghĩ trong tâm hồn cô. Bảo Phương ngẩng đầu xúc động nhìn gương mặt thanh thanh của Thục Quyên, chưa ai dám nói ra nỗi lòng của cô, có lẽ việc kết bạn với Thục Quyên là điều đúng đắn. Bất giác Bảo Phương nhoẻn miệng cười, một nụ cười rất thật lòng, nụ cười đã lâu không xuất hiện trên gương mặt cô.

- Bạn cười lên rất đẹp! - Thục Quyên bỗng reo lên.

- Đúng vậy! - Tiếng nói từ sau lưng hai người bỗng thốt lên.

Bảo Phương và thục Quyên quay lại bắt gặp cái nháy mắt tinh nghịch đầy trêu chọc của Lăng Phong, cô bực bội lườm Lăng Phong một cái rồi kéo Thục Quyên xê ra chỗ khác tiếp tục nói chuyện. Lăng Phong nhìn theo bóng dáng cô khẽ lắc đầu cười, nhìn vẻ mặt cố tỏ vẻ thờ ơ của Bảo Phương thì không nhịn được mà muốn trêu ghẹo cô. Nhưng khi nghe Thục Quyên nói, cậu bỗng trầm mặt xuống, những tổn thương mà cô đã phải chịu đều là do cậu mà ra. Lăng Phong đưa mắt đau buồn khẽ nhìn Bảo Phương nhưng đập vào mắt cậu là một cảnh tưởng đáng khinh.

Một gã đầu vàng chóe, đeo khuyên tai khuyên mũi, ăn bận nhếch nhác, mồm nhai singôm nhóp nhép. Hắn ta đưa tay vờ như vô tình chạm vào phía mông của Thục Quyên.

Nơi cậu đứng thì rộng rãi hơn nên có thể thấy rõ hành vi của hắn ta, còn nơi họ đứng thì chật chội cho nên hành động của tên kia có thể nghĩ là do vô tình. Nhưng bàn tay của hắn lại tiếp tục sấn tới. Thục Quyên trước hành vi của hắn thì hoảng hốt, cô sợ hãi muốn hét lên nhưng lại xấu hổ lo sợ người khác biết. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng đi xe buýt, càng chưa từng bị mấy tên yêu râu xanh như thế này giở trò, cô muốn gọi nhỏ Bảo Phương nhưng bàn tay của hắn ta bắt đầu kéo vạt váy cô và mò mẫm trên bắp đùi trắng nõn thì sợ hãi đến cắn chặt môi.

Bảo Phương đang nghe Thục Quyên rôm rả kể chuyện trên lớp thì bỗng cảm thấy Thục Quyên im lặng một cách kì lạ. Cô quay sang nhìn thì thấy gương mặt cô bạn đã trắng bệch đầy nét sợ hãi, môi mím chặt, dòng nước mắt đang chực trào rơi. Bảo Phương thoáng ngạc nhiên định lên tiếng hỏi thì phát giác cái tên đó đang giở trò, cô tức giận cung tay định đấm gãy mũi cái tên khốn nạn này thì một bàn tay đã nhanh chóng tóm lấy tay hắn ta siết chặt rồi nhanh chóng bẻ ngoặt ra sau.

Một tiếng thét chói tai vang lên khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía họ. Thục Quyên nước mắt đã rơi ra khóc nức nở.

- Thả tao ra! - Tên tóc vàng đau quá bèn hét lên.

Bảo Phương tức giận tát vào cái miệng kêu gào của tên này một cái thật đau rồi mắng:

- Đồ xấu xa!

Mọi người nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ngơ ngác nhìn, bây giờ thì đã hiểu bèn nhìn tên này với ánh mắt khinh bỉ, mấy nữ sinh trong xe buýt bèn lùi ra xa hắn ta.

Tên đầu vàng bị quặn tay đến mức chảy cả nước mắt, lại bị mọi người dè bỉu thì vừa ức vừa hận. Vừa lúc đó xe đến trạm gần đó, Lăng Phong thả tay tên này ra gầm lên quát:

- Cút!

Thoát ra được, tên này mừng rỡ xoa xoa cái tay rồi vội vàng bước ra cửa. Nhưng trước khi xuống hắn ta dọa một câu:

- Mày chờ đó!

Lăng Phong nhếch môi cười khinh bạc, ném cho hắn ta ánh mắt đe dọa khiến hắn câm họng rồi bước xuống lẻn đi thật nhanh.

Mọi chuyện lại trở về không gian ban đầu, ai làm việc nấy. Bảo Phương an ủi thục Quyên rồi xoay lại nhìn Lăng Phong nói:

- Cảm ơn!

- Không có chi. - Lăng Phong hờ hững đáp lại, không còn vẻ trêu chọc lúc đầu nữa, mà chỉ có ánh mắt buồn bã.

Vừa xuống xe, Lăng Phong đã thấy có người chờ cậu sẵn ở ngay trạm, bọn họ toàn mặc vest đen trông thật nghiêm trang. Sắc mặt cậu bỗng thay đổi, gương mặt toát lên sự giận dữ, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng của Bảo Phương. Những người xung quanh thấy cậu có vẻ tức giận thì sợ hãi lui lại mấy bước. Lăng Phong sẵng giọng hỏi:

- Có chuyện gì?

- Phu nhân đã trở về. - Một người cúi đầu đáp. - Cậu Jay bảo tôi đến đón cậu về.

Lăng Phong khẽ liếc Bảo Phương và Thục Quyên đang đi tới bèn quắc mắt một cái khiến người đó im bặt, cậu hậm hực bước vào trong xe. Người kia cũng nhanh chóng bước vào.

Đi ngang qua xe của họ, Bảo Phương khẽ liếc nhìn vào bên trong, Lăng Phong cũng quay sang nhìn cô nhưng ánh mắt của cậu chỉ toàn một mảng đen tối chứ không còn sự trêu chọc nữa. Bảo Phương cảm thấy dường như có chuyện không ổn sắp xảy ra.

Lăng Phong được bọn người kia chở về một khu biệt thự khá xa trung tâm, nơi đó hoàn toàn im ắng. Xe dừng lại ở trước cánh cổng màu đen khá lớn và sừng sững đầy sự chết chóc bởi không khí ảm đạm bên trong, tựa hồ như người lạ bước vào cánh cửa đó sẽ không thể nào trở ra được.

Lăng Phong xuống xe sải bước qua khu vườn rộng lớn đầy cây cảnh được uốn một cách rất nghệ thuật để vào nhà. Ở chiếc bàn màu trắng ngồi gần đó có một người phụ nữ rất đẹp và trang điểm khá trẻ trung, bận một chiếc váy hở hang gợi cảm. Theo phép lịch sự, Lăng Phong lên tiếng chào bà ta:

- Chào dì!

- Về rồi sao? - Người phụ nữ đó cũng đáp lại cậu với nụ cười ngọt ngào.

Nhưng hơn ai hết Lăng Phong biết rõ, bên trong bà ta đang chứa đựng những ý nghĩ đầy nguy hiểm dành cho cậu. Cậu khẽ gật đầu rồi định tiến bước vào trong nhưng bà ta lại lên tiếng, vẫn dùng cái giọng ngọt ngào nói:

- Nghe tin con trở về, sợ người giúp việc không biết sắp xếp nên dì trở về giúp con. Dì đã dặn họ bày trí lại gọn gàng rồi, con xem có thích không?

- Cám ơn dì! - Lăng Phong khẽ nói rồi nhanh chân bước vào trong nhà, phía sau còn nghe vang lên tiếng đáp: “Không có chi”. Qua tấm cửa kính trong suốt và sạch bong không có lấy một hạt bụi nào, Lăng Phong có thể nhìn thấy ánh mắt và nụ cười nham hiểm của người phụ nữ mà cậu gọi là dì.

Lăng Phong không vội vào phòng ngay mà cầm lấy điện thoại gọi cho cậu bạn Jay của mình.

“Vẫn còn bộ đồ nghề đó chứ?”

“Còn.” Bên kia điện thoại, Jay đáp.

“Đem đến đây ngay lập tức!” Lăng Phong nghiến răng ra lệnh sau đó đi về phía thư phòng ngồi bình thản đọc sách chờ đợi Jay tới.

Chỉ 15 phút sau Jay đã có mặt, tay cầm một cái vali xách tay nhỏ màu đen. Cậu đi ngay đến thư phòng mà không cần hỏi bất kì một người giúp việc nào, cậu quá rõ thói quen của Lăng Phong. Jay vừa bước vào thì Lăng Phong gấp sách lại ngước mắt nhìn Jay nói:

- Tới rồi à, có đem không?

Jay khẽ gật đầu, Lăng Phong bèn bật dậy khỏi ghế, mạnh đến nỗi nó cứ xoay qua xoay lại. Lăng Phong mở cửa bước ra khỏi phòng đọc sách rồi trở về phòng mình, Jay cũng theo sau. Vừa vào đến phòng, Jay đưa tay ra tín hiệu im lặng sau đó khẽ khàng mở vali màu đen của mình lấy ra một thiết bị nào đó rồi bắt đầu rà soát khắp phòng. Sau khi nghe một tiếng tít thì ngồi xuống gắn gắn cái gì đó ở bên cạnh. Làm xong đứng dậy phủi tay đắc ý cười nói:

- Xong rồi, từ bây giờ cậu có thể an tâm.

- Cám ơn! - Lăng Phong thở phù nhẹ nhõm rồi ngồi xuống giường.

Jay cũng đến bên nằm ngã sõng soài trên giường than thở:

- Hối hận khi làm bạn với cậu ghê. Toàn là gặp những chuyện phiền phức… Mà người đàn bà này cũng thâm sâu quá chừng đi, cậu mà không khéo sẽ bị bà ta giết lúc nào không hay.

Lăng Phong cười nhạt tỏ ý khinh thường, cũng ngã vật xuống giường một cách thoải mái. Jay quay lại nhìn Lăng Phong hỏi:

- Sao hả, gặp được cô nhóc đó chưa?

Lăng Phong gật đầu.

- Có lấy lại không?

Cậu lắc đầu.

Jay lập tức ngồi nhổm dậy hỏi:

- Tại sao?

Lăng Phong không đáp, ánh mắt cứ hướng thẳng lên trên trần nhà miệng khẽ cười, Jay nhìn biểu hiện của bạn không khỏi thở dài lắc đầu.

Sáng sớm hôm sau, Bảo Phương đứng chờ ở trạm xe buýt nhưng không thấy Thục Quyên đâu cả, có lẽ sau vụ hôm qua cộng với lời khuyên của cô nên thục Quyên không đi xe buýt nữa. Cô khẽ thở dài, bỗng nhiên thấy cô đơn. Đột nhiên từ phía sau lưng cảm giác có hơi ấm tỏa ra. Lăng Phong kề bên tai Bảo Phương hỏi:

- Đang nhớ người ta sao?

Bảo Phương giật mình, bất giác quay người lại rồi lùi về sau ba bước bắt gặp Lăng Phong đang lấy tay che miệng cười. Cô trừng mắt nhìn Lăng Phong đầy giận dữ sau đó mở miệng mắng:

- Xấu xa!

Lăng Phong không nói gì quay đầu nhìn cô nữ sinh đứng bên kia miệng nở nụ cười chói lòa, ánh mắt đầy cuốn hút hỏi:

- Có thấy mình xấu xí không?

Cô bạn được hỏi bị vẻ đẹp của cậu thu hút, bất giác đỏ bừng cả mặt thẹn thùng lắc đầu đáp:

- Bạn rất đẹp trai!

Lăng Phong nghe xong cười quay đầu nói với Bảo Phương:

- Cô ấy bảo là rất đẹp trai chứ không có xấu.

Bảo Phương tức đến nghẹn họng, cô mắng là “xấu xa” chứ có mắng là “xấu xí” đâu. Cô quyết định không thèm nói với cái hạng người mặt dày nữa, quay đầu nhìn lên trước.

Lăng Phong nhìn bộ dạng tức tối của Bảo Phương nhưng lại không làm gì cậu được thì phá lên cười thích thú. Bỗng từ đằng xa, cậu thấy một nhóm người đang tiến tới với bộ dạng đầy tức giận. Cậu hiểu được bọn người đó đến tìm mình vì mục đích gì nên quay người đi vào con hẻm nhỏ mà Bảo Phương thường đi để tránh việc ồn ào.

Bảo Phương cũng nhận ra cái tên đầu vàng chóe đang đi cùng trong băng, bèn quay đầu nhìn Lăng Phong, thấy cậu đang lùi lại đi vào trong con hẻm, bọn người kia cũng vội chạy theo vào.

Vốn cũng không thích can thiệp vào chuyện của người khác, với lại cái tên xấu xa đó có bị gì thì cũng là đáng đời, không liên quan gì đến cô. Nhưng nghĩ đến việc anh ta vì Thục Quyên nên mới dây vào rắc rối này thì quyết định đi giúp anh ta, cũng theo vào trong hẻm.

Cứ nghĩ Lăng Phong vào trong hẻm là tìm đường chạy thoát, ai ngờ anh ta vào đó hiên ngang ngồi chờ đợi cái bọn kia bước vào. Bảo Phương cũng hơi sửng sốt trước vẻ mặt lạnh tanh không hề gì của Lăng Phong.

- Hôm qua mày dám bẻ tay tao, hôm nay tao cho mày biết mùi tàn phế. - Tên đầu vàng chóe nghênh mặt tỏ vẻ ta đây đắc ý với Lăng Phong.

Nào ngờ Lăng Phong đối với lời đe dọa cùng với mấy tên đang lăm lăm gậy trên tay không có chút gì e ngại, còn quắc mắt nhìn tên đầu vàng với khí thế muốn đóng băng khiến tên này chép miệng nuốt nước bọt rồi lui về sau mấy bước, đôi chân run run. Hơn ai hết, tên này biết lực của Lăng Phong mạnh ra sao sau cú vặn tay hôm qua, chỉ cần Lăng Phong dùng sức thêm một tí là tay hắn tàn phế ngay.

Bảo Phương chứng kiến cảnh Lăng Phong cho mấy tên đó nằm bệt xuống đất thì biết hóa ra cô lo lắng thừa thãi.

Nhưng những động tác của Lăng Phong khi đánh mới là điều khiến người ta suy ngẫm. Học võ bao nhiêu năm, Bảo Phương chưa từng thấy ai ra đòn hiểm như vậy, mỗi một đòn đều nhằm đúng điểm yếu của đối phương mà đánh tới. Cái bọn ngốc này cứ cứng đầu đứng dậy lao tới không biết sợ thì nhanh chóng tiếp tục ngã xuống. Nhanh - gọn - lẹ là ba từ để diễn tả động tác của Lăng Phong. Cũng may cậu ra tay có cân nhắc nếu không bọn này chắc là chết mà không kịp kêu một tiếng.

Trong nhận xét của Bảo Phương thì con người này cộng với dáng vẻ của những tên trông như là vệ sĩ - nhưng từ người lại phát ra sự nguy hiểm chết người chẳng khác nào xã hội đen - rất ư là nguy hiểm, không nên chọc vào, nếu không thì người chịu thiệt chỉ là bản thân mình mà thôi. Đang mải suy nghĩ thì chợt thấy một bóng người tiến sát lại gần mình.

- Lo lắng cho anh à? - Lăng Phong hạ gục xong bọn này thì phủi tay quay người thấy Bảo Phương đứng đó bèn tiến lại cười hỏi với giọng cợt nhả như lúc đầu.

Bảo Phương thoáng đỏ mặt khi thấy gương mặt Lăng Phong đã kề sát gương mặt mình, cô bặm môi xô Lăng Phong tránh xa, không ngờ cậu thừa dịp nắm lấy bàn tay cô kéo lại. Bảo Phương bị Lăng Phong nắm tay thì nổi giận, bàn tay cung lại định đấm vào người cậu thì khựng lại trước ánh mắt của Lăng Phong.

Ánh mắt của cậu dừng lại ở bàn tay trái đang đeo vòng ngọc lục của Bảo Phương. “Nó giống hệt chiếc vòng của mẹ tôi.” Bảo Phương nhớ lại khi nói đến điều này giọng nói của Lăng Phong có vẻ buồn bã, cô chợt chùn lòng, có lẽ anh cũng giống cô luôn mang nỗi buồn mất mẹ, trong lòng bỗng dâng lên sự đồng cảm. Cô nhẹ giọng nói:

- Đừng buồn!

Lăng Phong nghe Bảo Phương nói vậy thì hơi giật mình, vẻ mặt lúng túng khi Bảo Phương đoán được tâm sự của mình. Chưa bao giờ cậu để lộ suy nghĩ của bản thân ra trước mặt người ngoài, cô chính là ngoại lệ duy nhất. Vẫn nắm chặt tay Bảo Phương, Lăng Phong khàn giọng bảo:

- Đi thôi nếu không trễ học mất!

Hai người vừa ra đến thì xe buýt cũng vừa chạy mất, cả hai vội đuổi theo nhưng không kịp đành đứng chờ chuyến xe kế tiếp. Bảo Phương sốt ruột nghiêng người lén nhìn vào đồng hồ trên tay của Lăng Phong lo lắng, nếu không bắt được chuyến xe kế thì cô trễ học là cái chắc. Chuyến xe kế tiếp chậm chạp đi đến và trong xe chật cứng cả người, cả hai chen chúc lên xe. Người đông, hai người phải đứng sát rạt vào nhau, người cô áp sát vào lồng ngực Lăng Phong. Cảm nhận hơi ấm và mùi hương nam tính mạnh mẽ của cậu, cô thoáng đỏ bừng mặt.

Xe buýt đong đưa, người đông đúc không có lấy một điểm tựa, Bảo Phương mấy lần suýt té nếu Lăng Phong không dùng tay ôm eo cô giữ lại, đành đưa tay nắm lấy một góc áo ở phần eo của Lăng Phong.

Lăng Phong ôm nhẹ Bảo Phương, cảm thấy hương thơm mềm mại từ mái tóc của cô khiến cậu váng vất, hơi thở cô phả ra khiến tim cậu đập mạnh, đưa tay vòng eo cô kéo sát lại gần mình hơn chút nữa, để đầu cô tựa vào lồng ngực mình.

Bảo Phương nghe thấy tiếng tim cậu đập, trong lòng càng rối loạn, hơi thở cũng gấp gáp hơn, muốn nhích ra khỏi người cậu nhưng lại không còn chỗ nhích, bất đắc dĩ đành nép vào lòng cậu.

Cuối cùng hai người cũng có thể thoát khỏi chiếc xe buýt nghẹt thở đó.

Cả hai nhìn nhau mừng rỡ thở phào, Bảo Phương nhớ lại cảm giác lúc nãy ở trên xe buýt thì xấu hổ đến đỏ lựng cả mặt, cô không dám nhìn Lăng Phong nữa vội vàng quay mặt đi nơi khác. Lăng Phong cũng ngượng ngùng bèn hắng giọng ho vài cái rồi nhìn đồng hồ hô lên:

- Tới giờ đóng cửa rồi.

Bảo Phương thoáng giật mình vội chạy gấp. Nhưng quá muộn, cánh cổng đã khép lại, chỉ còn những tiếng ồn ào nói chuyện từ bên trong vọng ra mà thôi. Sự thất vọng hiện rõ trên mặt Bảo Phương, cô chưa bao giờ đi muộn học.

Bảo Phương nhìn quanh quất rồi bèn đi đến góc tường khuất nhất, cố gắng hết sức để trèo lên trên tường rồi vào bên trong. Bức tường quá cao, dù cô cố hết sức cũng không thể bám vào thành tường được. Điệu bộ nhảy lên nhảy xuống của cô trông rất buồn cười khiến cho Lăng Phong từ nãy đến giờ thong thả đi sau không nén nổi đành lên tiếng cười khúc khích.

Bảo Phương nghe tiếng cười thì quay đầu nhìn lại, sau đó ném cho Lăng Phong một cái nhìn hằn học. Tại ai mà thành tích chưa bao giờ đến muộn của cô đã bị phá vỡ. Đã vậy còn dám cười cợt cô nữa chứ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx