Lăng Phong đang ôm bụng cười thấy Bảo Phương đang nhìn mình thì vội nén nụ cười lại, giả vờ nghiêm chỉnh quay mặt đi nơi khác huýt sáo. Bảo Phương hít một hơi thật sâu, không thèm quan tâm đến cái kẻ kia, cô ra sức nhảy lên lần nữa nhưng tay chỉ chạm được gờ tường liền lập tức rơi xuống.
- Có cần giúp không?
Lăng Phong tiến sát người Bảo Phương thỏ thẻ hỏi, trên mặt lộ ý gian xảo khiến Bảo Phương cảnh giác. Đồng phục trường cô là váy ngắn, nếu để tên này đứng bên dưới giúp thì thế nào cũng bị hắn ta nhìn thấy phần bên dưới của mình, cô nhướn mày nhìn Lăng Phong đanh mặt đáp:
- Không cần.
Đối với cái tên không đứng đắn này thì tốt nhất nên tránh xa để hắn không thể thừa cơ mà lợi dụng.
Lăng Phong nghe Bảo Phương nói thế cũng không nói gì chỉ nhún vai rồi lùi lại mấy bước, sau đó lao đến bên bức tường nhún người một cái nhảy lên, tay chụp gọn gờ tường rồi đập chân một cái hất người lên. Ngồi chễm chệ trên đỉnh bức tường nhìn Bảo Phương đắc ý.
Thế nào là sự khác biệt giữa nam và nữ, cuối cùng Bảo Phương cũng biết rõ. Con trai hơn con gái ở chiều cao và sức bật.
Lăng Phong có dáng người cao đầy khỏe khoắn, nếu đứng gần có thể thấy Bảo Phương chỉ đứng ngang bả vai cậu là cùng. Đôi chân dài nhanh nhẹn là một lợi thế để tạo ra sức bật.
Cậu ngồi vắt vẻo trên bờ tường khom người chìa tay xuống ngoắc ngoắc Bảo Phương. Bảo Phương vốn đã hiểu lầm và nói không cần. Bây giờ không có mặt mũi nào để nhờ vả nữa nên khi thấy bàn tay đưa xuống của Lăng Phong rất muốn nắm lấy để cậu dùng sức kéo cô lên nhưng đành thở dài ngó lơ lòng tốt của người khác.
- Mặc tôi, anh vào trường trước đi!
Bảo Phương dựa vào tường thở dài suy nghĩ coi có cách nào vào trường hay không. Cuối cùng nhận ra đã quá giờ rồi, dù có vào cũng không thể hiên ngang vô lớp. Đành thử làm một việc mà trong đời chưa từng làm đó là trốn học.
Phịch…
Tiếng chân chạm đất khiến cô giật mình cắt đứt dòng suy nghĩ, quay sang người bên cạnh đang ung dung nhàn nhã phủi bụi trên người thì hơi ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh lại không vào lớp đi?
- Không hứng thú. - Lăng Phong đáp gọn.
Bảo Phương đột nhiên cảm thấy có chút khinh thường cái kẻ bên cạnh mình, tên này chẳng có chút gì cho thấy hắn ta là một học sinh gương mẫu cả. Ngay cả khi ngồi vào lớp cũng không thấy động đậy cây bút trong tay vào vở mà chỉ dùng nó để xoay xoay giết thời gian mà thôi.
Khi ra tới trạm đón xe buýt, Bảo Phương lại không biết đi đâu. Lâu lắm rồi cô không ra khỏi nhà ngoại trừ đi học, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên hoàn toàn xa lạ. Trời đột nhiên chuyển mây đen nhanh chóng rồi tạo thành cơn mưa rào, tạo nên một bầu không khí lành lạnh. Bảo Phương thẫn thờ nhìn những hạt mưa rơi xuống lòng đất một cách buồn bã, tâm trạng ngày mưa thật khiến người ta rơi vào khoảng lặng ưu tư.
Liếc nhìn về người bên cạnh, Bảo Phương thấy Lăng Phong đang đưa tay hứng những giọt mưa lạnh lẽo kia, gương mặt mang vẻ u buồn da diết, dường như chất chứa rất nhiều tâm sự khó nói. Vẫn luôn biết chàng trai lúc nào cũng cười kiểu trêu chọc này có vẻ rất khó hiểu và nguy hiểm nhưng dáng vẻ cô đơn này mới là điều khiến người ta chú ý nhiều hơn. Bỗng nhiên Bảo Phương thấy anh ta có phần giống mình, chỉ là cách thể hiện khác nhau mà thôi.
Cô bất giác cũng đưa tay ra hứng những giọt mưa ẩm ướt kia, để cho chúng đáp vào lòng bàn tay rồi len qua kẽ tay rơi xuống. Cô luyến tiếc níu giữ chúng nhưng mãi mãi không thể nắm giữ được.
Cuối cùng mưa cũng đã tạnh nhưng không khí lạnh đó vẫn còn tồn đọng.
Đang nhìn bảng đồ xe buýt mò mẫm thì bên tai có tiếng nói vang lên, vẫn là âm thanh trầm bổng đó:
- Có muốn đi ăn lẩu không?
Bảo Phương xoay người im lặng nhìn Lăng Phong, thấy cậu cũng đang nhìn mình vẻ chờ đợi, không biết là vì ánh mắt của cậu ta hay là vì mang tâm trạng cô đơn của ngày mưa không biết đi đâu mà cô gật đầu đồng ý.
Lăng Phong như chỉ chờ đợi có nhiêu đó bèn nhanh chóng kéo tay Bảo Phương bước ra khỏi trạm chờ xe buýt, họ dẫm lên con đường thấm nước mưa mà bước đi. Cái lạnh thổi bên ngoài bám vào người họ nhưng bàn tay đang nắm lấy nhau thì lại ấm áp vô cùng.
Bảo Phương cũng không biết tại sao mình lại ngoan ngoãn để cho Lăng Phong dẫn đi như vậy. Họ đi qua một đoạn phố, rồi quẹo vào một con hẻm, dừng lại ở một cửa hàng ăn nhỏ chuyên bán món lẩu. Bảo Phương cũng thường đến đây ăn cùng với gia đình ông Văn Lâm, ông chủ cũng biết Bảo Phương vì ông cũng là một người bạn của ba cô.
Không khí bên ngoài lạnh lẽo nhưng bước vào bên trong lại khá ấm áp, chẳng mấy chốc cái lạnh bám vào người họ đã bị tan biến từ lúc nào.
Ông chủ vừa nhìn thấy Lăng Phong bước vào thì cười bảo:
- Lại đến ăn lẩu à?
Lăng Phong mỉm cười gật đầu kéo tay Bảo Phương vào theo, ông chủ ngẩn người nhìn Bảo Phương, cô gật đầu chào ông. Tay ngượng ngùng rút khỏi tay Lăng Phong, cậu cũng không cố chấp nắm tay cô. Hai người họ chọn một cái bàn ở góc khuất yên tĩnh để ngồi ăn.
Bảo Phương mỗi lần đến đây cũng chỉ ăn có một thứ lẩu nên ông chủ chỉ cười thân mật hỏi:
- Bé Phương vẫn như cũ chứ?
Bảo Phương bèn gật đầu. Ông chủ quay đầu hỏi Lăng Phong:
- Cháu ăn gì nào?
Bời vì ở đây có nhiều món lẩu, mỗi lần tới đây Lăng Phong đều gọi mấy món lẩu khác nhau nên dù đã quen mặt ông chủ vẫn phải lên tiếng hỏi.
Lăng Phong liếc qua Bảo Phương rồi nhún vai nói với ông chủ:
- Giống nhau đi ạ!
Ông chủ liếc nhìn Bảo Phương đang có chút ngượng rồi nhìn Lăng Phong gương mặt khôi ngô thì cũng mỉm cười gật đầu quay lưng nói:
- Rất xứng đôi!
Lăng Phong nghe ông chủ nói vậy thì thích chí cười tít mắt, Bảo Phương bặm môi lườm cậu ta một cái. Lăng Phong bèn nhún vai ngồi ngay ngắn lại, đưa tay chọn đũa.
Lẩu nhanh chóng được bê ra bày trước mặt họ. Lăng Phong ga lăng đặt chén đũa trước mặt Bảo Phương. Quán lẩu này vốn dĩ là mỗi người một cái nồi nhỏ nhưng vì hai người ăn giống nhau nên ông chủ bày một cái nồi lớn. Bảo Phương bèn nói với người tiếp viên là:
- Cho em một chén nước chấm riêng đi ạ!
- Không cần, chúng tôi sẽ dùng chung. - Lăng Phong lên tiếng ngăn lại.
Người tiếp viên nhanh chóng bỏ đi tiếp khách, vì trời mưa nên có thêm vài người khách vào quán.
Bảo Phương nhìn Lăng Phong bảo:
- Tôi ăn cay.
- Cứ việc. - Lăng Phong không để ý, gập người bỏ thức ăn vào nồi lẩu.
Bảo Phương cũng không nói gì thêm, đưa tay dùng đũa gắp ớt trong hũ bỏ vào chén nước chấm. Đến khi Lăng Phong nhìn lại thì chỉ thấy cái chén có một màu đỏ rực rỡ, cậu thần người nhìn chén nước chấm. Bảo Phương cười mỉm đầy thích chí trước gương mặt ngây ra của Lăng Phong, thản nhiên lấy đũa huơ thức ăn trong nồi lẩu đang bốc khói kia rồi sau đó gắp ra một miếng chấm một cái vào cái màu sắc đỏ óng ánh kia bỏ vào miệng ăn ngon lành.
Lăng Phong nhìn thấy rùng mình một cái, Bảo Phương bèn khiêu khích:
- Mau thử đi! Cay một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh đâu.
- Được! - Lăng Phong gật đầu đáp rồi rướn người đến sát mặt Bảo Phương dùng lưỡi liếm nhẹ một vòng trên môi cô xong nhanh chóng thu người về, liếm một vòng quanh môi mình gật đầu tự nói với chính bản thân:
- Đúng là cay thật.
Quá bất ngờ Bảo Phương không kịp tránh đi, cuối cùng thì cảm thấy toàn thân nóng bừng lên sau động chạm đó, đôi đũa trên tay rơi xuống bàn. Cũng không biết bản thân vì quá xấu hổ hay tức giận, Bảo Phương đứng bật dậy xém chút lật tung cả cái bàn lẩu lên, nắm chặt cái cặp trong tay mình, rất muốn đánh Lăng Phong một trận tơi bời nhưng vì đây là quán của người quen nên đành nín nhịn. Hừng hừng ánh mắt giết người nhìn Lăng Phong, căm phẫn bỏ đi.
Người nào đó thản nhiên nhìn theo cố ý nói lớn:
- Lãng phí thức ăn là có tội với đất nước lắm đó nha.
Bảo Phương đang đi được mấy bước quay đầu lại nhìn Lăng Phong, người nào đó thản nhiên cười cợt huơ huơ đôi đũa trước mặt cô.
Ba cô từng nói: “Hãy nghĩ đến việc, nhưng bạn nhỏ ở châu Phi chết đói hằng ngày mà quý trọng thức ăn mà mình có”. Cho nên từ trước đến giờ Bảo Phương luôn trân trọng đồ ăn thức uống, càng sống tiết kiệm hơn khi thức ăn mình có vốn là do gia đình bác Văn Lâm cho, không thể phí phạm.
Ông chủ nghe tiếng nói thì ngẩng đầu nhìn Bảo Phương đang xách cặp hướng ra cửa trong khi lẩu chỉ vừa mới đem lên, ngạc nhiên nói:
- Cháu định về sao?
Nhìn ánh mắt có chút thất vọng của ông chủ, Bảo Phương bất đắc dĩ bèn nói:
- Dạ không! Cháu đi toilet ạ!
- Ừ, đi đi! - Ông chủ bèn nở nụ cười hài lòng gật đầu xua tay bảo.
Quay người thảy cái cặp xuống ghế, Bảo Phương bèn theo hướng toilet mà thẳng tiến, trước khi bước vào trong còn quay đầu ném cái nhìn phẫn nộ về cái kẻ đang đắc ý cười thầm kia.
Rửa mặt xong, Bảo Phương hậm hực đi ra, quyết định ăn thật nhanh rồi bỏ đi. Cô cho vào miệng vội vã, ngay lập tức hai má phồng lên, đầu lưỡi như ăn phải lửa ra sức nhai nuốt.
- Từ từ ăn, phải thổi đã chứ. - Lăng Phong ra vẻ bất đắc dĩ. - Để anh giúp em! - Rồi nhanh chóng kéo ghế ngồi sát bên Bảo Phương thấp đầu thổi thổi giúp thức ăn trên tay cô.
Một khắc ấy, trái tim Bảo Phương như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cảm nhận hơi thở dịu nhẹ của Lăng Phong vương qua đầu ngón tay, tựa thể máu toàn thân đều đang dồn tụ ở bàn tay cô, ngay cả hô hấp cũng đã bị ngưng trệ.
- Được rồi, mau ăn đi! - Lăng Phong thổi xong bèn ngẩng đầu lên nói.
Lẩu nóng, ăn vào có thể rũ bỏ được cái lạnh nhanh chóng rồi kéo theo tuyến mồ hôi toát ra, gương mặt Bảo Phương đã lấm tấm mồ hôi. Lăng Phong khẽ lấy khăn giấy thấm mồ hôi cho cô, thật chậm rãi và nhẹ nhàng.
Sau đó cậu thong thả ăn, im lặng nhìn ngắm khuôn mặt Bảo Phương, đó là nét biểu cảm không bao giờ giống như cậu, một nét biểu cảm thuần khiết vô ngần. Không biết cái nhìn của mình càng khiến Bảo Phương đỏ bừng mặt không dám ngẩng đầu lên.
Cuối cùng nguyên một nồi lẩu hai người ăn, Bảo Phương ăn nhiều nhất, đến khi thanh toán cô phát hiện ví tiền của mình không cánh mà bay. Lúng túng cực độ, cô thầm mắng mình, đã không có tiền mà còn ăn như lợn chết đói.
Thò tay vào cặp vơ vét xem còn chút tiền nào không thì Lăng Phong đã tiến lại quầy lịch sự rút ví lấy tiền ra trả cho ông chủ. Sau đó kéo tay Bảo Phương đi ra ngoài.
Bên ngoài không khí lạnh đã tan biến nhưng những đợt gió khiến cho cơ thể đang toát mồ hôi của họ cảm thấy mát rượi sảng khoái.
Bảo Phương vùng tay ra khỏi tay Lăng Phong, đi về hướng xe buýt, quyết định trở về nhà. Không thể dây dưa với hạng người này thêm nữa.
Nhưng Lăng Phong đã bước đến đi ngang bên cạnh cô ca thán:
- Tôi chưa muốn về nhà.
Bảo Phương liền làm động tác chẳng liên quan gì đến tôi, rồi tiếp tục đi thẳng.
- Hình như ai đó nợ mình một bữa ăn thì phải!?
Chân Bảo Phương ngay lập tức khựng lại, giờ thì cô biết thế nào là há miệng mắc quai rồi. Cô quay đầu nhìn Lăng Phong, đôi mắt trong suốt giờ đây có phần giận dữ, bất lực đành cúi đầu chịu thỏa hiệp.
Lăng Phong khẽ cười nắm tay Bảo Phương lần nữa kéo đi. Cậu ngoắc một chiếc taxi, đẩy Bảo Phương vào trong xe rồi nói ra nơi mình cần đến.
^.^
Khi Bảo Phương về đến nhà thì đã thấy Trí Lâm đứng chờ mình trước cửa, trông sắc mặt không được vui. Cậu thấy Bảo Phương về thì đứng thẳng dậy nghiêm mặt hỏi:
- Sao hôm nay em lại nghỉ học?
- Hôm nay em đến trễ. - Bảo Phương cúi đầu hối lỗi lí nhí đáp.
- Đến trễ? - Trí Lâm cau mày nhìn Bảo Phương, bình thường cô luôn đi sớm, sao hôm nay lại có thể đi trễ, cậu lo lắng hỏi. - Em không được khỏe à?
- Không! Tại có chút chuyện nên lỡ chuyến xe buýt. Em hơi mệt, em về phòng nghỉ đây. - Bảo Phương vội vàng tìm cớ bỏ đi trước khi Trí Lâm điều tra thêm.
Trí Lâm nghe vậy thì cũng không nói gì thêm, Bảo Phương liền đi nhanh lên lầu về phòng mình. Quả thật hôm nay cô cũng khá mệt, cô bị Lăng Phong dẫn đi đến công viên giải trí chơi rất nhiều trò. Từ năm 8 tuổi đến bây giờ, Bảo Phương mới lại đến đây chơi, cảm giác có chút lạ lẫm cũng có chút thoải mái. Dường như tâm trạng không vui đã bị cuốn theo những trò chơi có cảm giác mạnh. Nhớ đến cái nắm tay thật chặt tạo cảm giác yên tâm của Lăng Phong khi họ bắt đầu bước vào trò chơi, trong lòng Bảo Phương xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
Sáng sớm hôm sau, Trí Lâm đã gõ cửa phòng của Bảo Phương:
- Hôm nay anh chở em đến trường, kẻo lại đến lớp trễ nữa!
Bảo Phương chỉ khẽ ừ hử chứ không đáp, chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra không có gì phải ngạc nhiên. Trí Lâm năm nay lên lớp 12 nên bận rộn, Bảo Phương không muốn làm phiền anh phải đưa mình đi nhưng thỉnh thoảng vẫn đi ké xe.
Lăng Phong đến bến xe rất sớm chờ đợi, chờ mãi mà vẫn không thấy Bảo Phương đến, thầm nghĩ bản thân thật ngốc lại quên mất việc xin cô số điện thoại. Đang thở dài thì vô ý xoay đầu lại liền bắt gặp một chiếc xe đạp chạy bon bon trên đường, một nam sinh đang chở Bảo Phương.
Cậu thoáng đờ người nhìn theo, mãi đến lúc xe buýt đã đỗ trước bến, đoàn người nối đuôi nhau lên xe huých vào vai cậu, cậu mới định thần lại, cũng leo lên xe.
Bảo Phương vẫn im lặng mỗi khi ngồi trong lớp học, đến giờ chơi thì Thục Quyên lại đến tìm cô cho nên mãi đến khi ra về Lăng Phong cũng chưa nói chuyện được với Bảo Phương câu nào. Đành thở dài luyến tiếc ra về.
Đang đi thì nhận được điện thoại của Jay.
“Phong! Tan học chưa?”
“Rồi!”
“Đến Trấn Hưng với mình đi, dạo gần đây có đầu bếp mới nấu ăn ngon lắm.”
“Rồi…” Lăng Phong cúp điện thoại, sau đó xuống xe. Nếu muốn đi Trấn Hưng phải bắt một chiếc taxi, mà giờ là giờ tan tầm gọi xe thế nào cũng bị kẹt, ngón tay gõ gõ mấy cái vào đầu, Lăng Phong quyết định đi bộ cho đơn giản.
Đi ngang qua một nơi bán tạp hóa có cắm đầu cây kẹo tròn, Lăng Phong bỗng nhớ lại vị kẹo mà Bảo Phương đã cho cậu lúc hai người núp ở trong cái thùng, bất giác khẽ cười. Trong đầu xuất hiện toàn hình ảnh của Bảo Phương, khi cô cười; cô giận; khi cô nhẹ nhàng; khi cô thờ ơ, đến nỗi Lăng Phong cũng không ngờ từ việc chỉ muốn trả ơn cho cô mà trở thành dành quá nhiều sự chú ý cho cô, nhiều đến độ chính cậu cũng nghi ngờ bản thân.
Nhưng những dòng hoài niệm rất nhanh chóng bị quấy rầy bởi một nhóm người.
- A… ai như cậu chủ của băng Trấn Hưng vậy ta? - Một giọng nói khó nghe vang lên, một tên có dáng vẻ vô lại đang cặp kè hai em gái đi đến nhìn Lăng Phong cười cợt. Hắn ta bước ra từ con hẻm âm u, từ từ tiến lại gần Lăng Phong, phía sau hắn ta còn có ba bốn tên đô con mặt mũi dữ dằn theo bảo vệ.
Lăng Phong nhìn thấy thì cười khẩy.
Kẻ trước mặt Lăng Phong chẳng ai xa lạ, hắn ta là con trai lớn của đại ca băng Cầm Long tên là Hải Nam.
Từ lần đầu gặp mặt tên Hải Nam này thì Lăng Phong đã thấy chán ghét cái gương mặt đầy nham nhở của hắn ta. Ít lâu sau đó, tên này thường hay gây sự với cậu để chứng tỏ bản thân hắn, nào ngờ bị cậu đá gãy hai xương sườn cộng với cái vai trái bị trật khớp cho nên hắn thật sự rất căm hận cậu.
- Lâu quá không gặp, không ngờ cậu lớn lên lại đẹp trai đến thế này, đúng là khiến con gái xin chết vì cậu. - Hải Nam buông lời trêu ghẹo.
Lăng Phong vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẻ mặt và ánh mắt cậu tỏ rõ vẻ khinh thường.
- Sao mẹ mày lại sinh ra mày được nhỉ? À đúng rồi, bởi vì bà ta là ả đàn bà lẳng lơ mà, không biết mày có thật sự là con của ba mày hay không nữa!? - Hải Nam cố tình bêu xấu mẹ Lăng Phong.
Đáng tiếc cho hắn, Lăng Phong lại không hề thấy tức giận. Lớn lên trong cuộc sống như thế này khiến cho cậu học được cách nhẫn nhịn. Huống hồ mẹ cậu đã chết, bà sẽ không thể nào nghe được mấy lời xúc phạm này để mà đau lòng, vậy thì cậu cứ coi như tên này là chó đang sủa vậy. Lăng Phong nhếch mép cười nhạt. Cậu một ngày nào đó sẽ khiến cho mọi người phải cúi đầu, phục tùng nghe lệnh, còn riêng cái tên này, hắn sẽ không có cơ hội cúi đầu lần nào hết.
Hải Nam thấy Lăng Phong không bị chọc giận thì khó chịu trong lòng, hắn ta chau mày nhìn Lăng Phong. Bốn tên đàn em nhìn thấy lập tức lao đến Lăng Phong sấn tới. Một bàn tay vừa chụp lên vai của Lăng Phong thì cậu hơi nhích người ra sau, đùi phải co bật lên khoảng mười phân thụi vào bên sườn của hắn ta, hắn lập tức ngã xuống đất như một trái mít chín.
Nhưng khi tên này ngã xuống thì từ sau lưng Lăng Phong một tên đô con khác lao đến ôm chặt cậu từ phía sau, ghìm chặt vào người hắn. Sức tên này quả là rất khỏe, Lăng Phong vùng vẫy nhiều lần nhưng vẫn bị hắn ghì chặt không tài nào thoát ra. Một tên khác thừa cơ hội lao đến định đánh vào mặt Lăng Phong một đấm nào ngờ Lăng Phong đã nhanh chân đá vào giữa đũng quần hắn ta, đó là điểm yếu nhất của đàn ông, hắn ta đau đớn đưa tay bụm lấy báu vật của mình, mặt mày xanh lét ngã xuống đất gào thét rên rỉ.
Tên kia tức khí càng ghì chặt hơn đến độ Lăng Phong cảm thấy nghẹt thở, hắn nhanh chóng nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất. Bất đắc dĩ Lăng Phong phải luồn tay ra sau eo hắn ta, nhằm ngay phần bụng mỡ dư thừa của hắn mà ra sức vặn khiến hắn đau đớn phải nơi lỏng tay ra. Thừa cơ hội đó cậu thúc khuỷu tay vào sương sườn trước ngực hắn, chân thì dùng sức đạp lên đùi khiến hắn đau đớn phải thả cậu ra. Nhờ vậy Lăng Phong có thể giằng mình ra khỏi hắn ta, hít thở lấy không khí tiếp sức.
Hải Nam thấy bọn tay chân của mình bị Lăng Phong hạ thê thảm thì tức giận đẩy mạnh hai cô gái điếm bên cạnh mình ra xa, đưa tay cào bên trong áo vest móc ra một khẩu súng chĩa về phía Lăng Phong đe dọa:
- Để tao xem mày có biết sợ hay không!?
- Tao có sợ hay không thì cũng chẳng hề gì. Nhưng mày có sợ hay không thì tao biết rõ. - Lăng Phong cười nhạt nhìn cây súng trên tay Hải Nam đáp.
- Giỏi lắm! - Hải Nam cười ngang ngược. - Để tao xem thân thủ mày nhanh hơn hay là đạn của tao nhanh hơn.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì đã thấy một bóng người nhanh nhẹn lao đến từ phía sau đá văng cây súng trên tay hắn. Rồi cho hắn thêm một đấm ở ngay giữa bụng, ngã xuống đất.
- Hắn ta chắc không chết đâu hả? - Tiếng Thục Quyên vang lên sợ sệt hỏi.
- Yên tâm đi, hắn ta cùng lắm là ngủ một giấc rồi tỉnh dậy thôi. Mau gọi cảnh sát báo là có kẻ mang súng đi dọa người! - Bảo Phương trấn an Thục Quyên.
Thục Quyên vội gật đầu rút điện thoại ra bấm số gọi.
Một khắc nhìn thấy Bảo Phương trái tim của Lăng Phong đập rộn ràng, cậu ngỡ ngàng hỏi:
- Sao hai người lại ở đây?
- Bọn mình đến tìm một người bạn. - Thục Quyên bèn đáp lời.
Một người bạn của Thục Quyên vì đi ăn cùng mấy người bạn gần đây thì phát hiện mình để quên bóp tiền nên đành gọi nhờ Thục Quyên đem tiền đến cho mượn. Thục Quyên thì lại sợ nơi này phức tạp nên rủ Bảo Phương cùng đi.
Bảo Phương muốn đi cùng Thục Quyên xong rồi nhanh chóng về nhà, đi ngang qua đây thì thấy Lăng Phong bị mấy tên côn đồ quây đánh. Vốn chẳng định xen vào bởi vì Lăng Phong dù sao cũng giỏi võ, nghĩ rằng mấy tên kia thể nào cũng sẽ bị ăn đập cho mà xem. Nhưng khi tên Hải Nam rút súng ra ngắm bắn thì Bảo Phương biết mình không thể làm ngơ được nữa.
- Xong rồi, họ sẽ đến nhanh thôi! - Thục Quyên gọi điện xong thì tắt máy reo lên.
Hải Nam và bọn đàn em bắt đầu động đậy, bọn chúng lồm cồm ngồi dậy tay ôm ngay những chỗ đau của mình. Có thể tưởng tượng được mắt chúng vẫn còn hoa lên sau cơn choáng váng.
Lăng Phong cúi người nhặt khẩu súng lên trước khi nó lại rơi vào tay bọn chúng, ngón tay cậu móc ở vị trí cò, giương tay chĩa súng về phía chúng, khiến chúng sợ hãi lùi lại rồi kêu lên:
- Đừng mà…
Toàn thân chúng run lên bần bật, thậm chí lời cầu xin cũng nói không hoàn chỉnh.
Bảo Phương vả Thục Quyên cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Lăng Phong.
Thục Quyên sợ hãi nhắm mắt lại, Bảo Phương cũng hô lên:
- Bỏ xuống đi, đừng làm như vậy!
Nhưng cô vừa nói dứt lời thì một tiếng súng rít lên, khói súng phả ra bật về phía Lăng Phong. Hải Nam hét lên đầy sợ hãi. Bảo Phương vội nhìn lại thì thấy viên đạn đã bắn xuyên qua hai bên chân của hắn, xém chút nữa là hắn sẽ mất đi khả năng đàn ông của mình.
Bảo Phương và Thục Quyên cùng thở phào nhẹ nhõm. Lăng Phong bình thản tháo hết đạn trong súng ra, những viên đạn rơi xuống lăn gần chân của Hải Nam khiến hắn ta không gượng được mà khuỵu xuống đất. Đúng là một phen kinh hồn bạt vía.
Cuối cùng Lăng Phong quăng nguyên khẩu súng vào người Hải Nam, gã run đến nỗi không thể đưa tay ra bắt giữ đành chịu một cú va đập khá đau từ báng súng.
Lăng Phong bèn túm lấy tay Bảo Phương lôi đi. Thục Quyên cũng vội vàng chạy theo.
Bảo Phương quay đầu nhìn lại lần nữa nhưng không phải là bọn người kia mà là khẩu súng. Lâu lắm rồi cô mới lại thấy súng. Từ lúc ba cô mất, cô đã không còn hứng muốn đi theo anh trai tập súng. Bảo Phương đột nhiên muốn thử cảm giác cầm súng là như thế nào.
@by txiuqw4