sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Khoảng cách tình yêu - Chương 02 - Phần 5

Lăng Phong tự trách mình, tại sao cậu có thể sơ ý đến như vậy, sao không nhận ra sớm chứ. Chiếc xe theo dõi một cách rất lộ liễu, không đúng với tác phong chuyên nghiệp luôn được đào tạo bài bản của bọn chúng.

Bọn chúng rõ ràng là cố tình để cho Jay phát hiện một cách dễ dàng, để họ dẫn dụ chúng chạy theo mà mất cảnh giác, chúng tự do tiếp cận mục tiêu đã định sẵn.

Jay đã điều tra, bên phe kia không hề có động tĩnh nào hết, nghĩa là chỉ còn có con mụ đàn bà đang muốn cậu biến mất mà thôi.

Nhưng bà ta lại chơi trò vòng tròn này, chắc chắn nhắm vào mục tiêu mà cậu đang quan tâm: Bảo Phương. Dùng Bảo Phương uy hiếp cậu. Đúng là mụ đàn bà đê tiện. Lăng Phong nghiến rắng tức giận, lần này cậu quyết không để cho bà ta lộng hành mãi như thế.

- Đến rồi! - Chiếc xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn ở cổng công viên trò chơi. Jay lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Phong.

Lăng Phong lập tức mở cửa xe và lao xuống đi thẳng đến cổng, nơi đó đã có người được Jay sắp đặt mua vé đợi sẵn.

Lăng Phong vừa bước qua cửa liền lập tức gọi điện thoại cho Bảo Phương nhưng vẫn không có người bắt máy.

Lòng cậu như có lửa, cậu băng nhanh vào khu trò chơi tìm kiếm, theo sau là mười mấy người mà Jay gọi đến trước đó.

Bảo Phương, Nhật Minh, Thục Quyên cùng tham gia trò chơi cảm giác mạnh, đến khi bước xuống, Thục Quyên gần như ngã quỵ. Nhật Minh thì mặt tái xanh cả lên, chỉ có Bảo Phương vẫn bình thản như không nhưng trên mặt cả ba vẫn cảm thấy vui vẻ sảng khoái.

- Mình đi mua kem cho hai người! - Nhật Minh cảm thấy lồng ngực nhốn nháo sau cú lộn vòng của tàu lượn siêu tốc nhưng nếu nôn trước mặt hai cô gái thì đúng là mất mặt nam nhi quá nên giả vờ đi mua kem.

Nói rồi chẳng đợi hai người bọn họ trả lời, cậu nhanh chóng lao đi nơi khác.

Uống một ngụm nước suối tinh khiết mát lành, Thục Quyên cười vui vẻ nói:

- Đây là lần đầu tiên mình chơi trò này, trước giờ chỉ dám nhìn chứ không chơi, đúng là sợ vỡ mật nhưng mà được la hét thoải mái thích thật.

Bảo Phương nghe Thục Quyên nói thì cười nhẹ, đón chai nước trên tay Thục Quyên đưa lên uống. Trò chơi này lần trước là do Lăng Phong ép buộc cô chơi, lúc đầu đúng là sợ đến xanh mặt, môi mím chặt nhưng Lăng Phong không ngừng bắt cô hét lên. Trong lúc hét lên đó dường như những u uất đau buồn của cô đã theo tiếng thét thoát ra ngoài, tâm hồn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau đó họ đi thêm nhiều lần, đến độ cô thấy quen thuộc, không còn cảm giác sợ hãi nữa.

Thục Quyên len lén nhìn Bảo Phương như muốn nói điều gì đó, thấy vậy Bảo Phương liền lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Thục Quyên bèn mở chiếc cặp của mình, lôi trong đó ra một cái hộp đưa cho Bảo Phương, ngập ngừng nói:

- Người đó… người đó bảo mình đưa cho bạn.

Bảo Phương run rẩy khi nhìn thấy cái hộp, tay đưa ra đón lấy một cách cẩn thận, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong quả nhiên là kẹo, rất nhiều kẹo…

Nước mắt Bảo Phương lặng lẽ rơi ra, Thục Quyên lúng túng không biết làm sao đành im lặng nhìn. Bảo Phương lặng lẽ mở một chiếc kẹo ra chậm rãi cho vào miệng, là hương vị gừng, vừa ngọt vừa ấm, đó là hương vị mà hai anh em đều thích.

- Anh ấy có khỏe không?

Sau khi im lặng để cho vị chiếc kẹo tan trong đầu lưỡi mình, Bảo Phương mới hít thở thật sâu lấy lại tinh thần hỏi khẽ.

- Theo mình nghĩ, anh ấy khỏe.

- Vậy à? - Bảo Phương có cảm giác nhẹ nhõm, bao lâu nay cô không ngày nào không lo lắng anh Bảo Nam ở bên ngoài gặp nguy hiểm, có khi phải bỏ mạng ở nơi nào đó. Nhưng cô vẫn mong anh sẽ vì cô mà bình yên trở về.

Trước đây, cô chỉ muốn Bảo Nam quay về nhưng giờ cô chỉ cầu mong anh ấy bình yên là được rồi. Bảo Phương cất chiếc hộp gỗ vào cặp rồi đưa tay lau nước mắt.

- Chúng ta đi toilet một chút đi! - Thục Quyên đề nghị.

- Ừm… - Bảo Phương gật đầu đồng ý.

Cả hai bèn đi về hướng toilet nằm ở một chỗ khá xa nơi họ đứng, vắng vẻ ít người qua lại.

Đang ở trong phòng bỗng Bảo Phương nghe tiếng Thục Quyên:

- Đây là toilet nữ, toilet nam bên kia.

- Nè… các người muốn gì…? - Giọng Thục Quyên đầy sợ hãi.

- Không còn ai trong này hết. - Thục Quyên lại nhanh chóng nói tiếp.

Bảo Phương biết Thục Quyên cố ý nói như vậy để bảo vệ cho cô, bởi vì nếu như bọn người kia là lũ choai choai thích chọc ghẹo dòm ngó con gái trong nhà vệ sinh thì Thục Quyên sẽ gọi ngay Bảo Phương ra dần cho chúng một trận nhưng Thục Quyên lại cố ý nói không còn ai để nhắc nhở và bảo vệ cô khỏi bọn người độc ác.

Bảo Phương đột nhiên nhớ đến ba mình, trong tiềm thức, Bảo Phương từng có suy nghĩ oán trách, nếu như ba cô bỏ mặc cậu bé đó thì chắc giờ này cô sẽ sống hạnh phúc hơn bên anh và ba. Nhưng bây giờ cô hiểu cái cảm giác không thể ích kỷ sống cho riêng mình. Cô không thể trốn, không thể bỏ mặc Thục Quyên như vậy.

Nhưng mà phải làm sao… Bảo Phương mím môi nín thở, tay cung lại thành nấm đấm thật chặt, một bàn tay vặn nắm cửa muốn mở ra.

- Kéttttttttt!

Tiếng mở cửa vang lên đầy kích động, không khí bỗng trùng xuống đáng sợ. Bảo Phương lập tức thu tay lại.

- Các người muốn gì? - Tiếng Thục Quyên đầy sợ hãi hỏi, giọng cô lạc đi.

- Im lặng đi! - Một giọng ồm ồm quát lên cắt ngang tiếng nói của Thục Quyên khiến cô giật bắn mình vì sợ, hai tròng mắt đỏ hoe, long lanh lên vì sợ.

- Kéttttttttt!

Tiếng cánh cửa kế bên toilet của Bảo Phương vang lên báo hiệu rằng kẻ đó đang đến gần. Bảo Phương mím môi suy nghĩ xem mục đích của bọn người này là gì. Nếu mục đích của bọn chúng là những cô gái trẻ thì không lý nào chúng lại chọn một nơi đông đúc như khu trò chơi này mà ra tay. Nếu mục tiêu là Thục Quyên vì mục đích bắt cóc tống tiền thì bọn chúng lẽ ra nên đánh nhanh rút gọn, đi khỏi nơi này mới đúng. Tại sao lại phải tìm lần lượt tùng toilet như thế này!?

Chỉ có một kết luận duy nhất, mục đích của bọn họ chính là cô. Vấn đề là tại sao? Tại sao mục tiêu của chúng chính là cô?

- Kéttttttttt!

Cánh cửa phòng toilet của Bảo Phương cuối cùng cũng bị đẩy bật vào. Một bàn tay to bè đầy lông lá đáng sờ xuất hiện trước mặt Bảo Phương, ngay lập tức cô chộp lấy bàn tay đó lôi vào, đẩy mạnh hắn ta vào tường. Ngay lúc hắn ta còn bất ngờ chưa kịp phản ứng, giơ chân đá mạnh vào khớp gối hắn khiến hắn khuỵu xuống. Hắn ta cũng nhanh chóng rút con dao giắt ở thắt lưng ra định trở người quay lại tấn công nhưng Bảo Phương đã nhanh chân tung một đá thật mạnh, không gian quá nhỏ, lực chân lại mạnh khiến cả thân người to lớn của hắn ta lần nữa đập vào tường ngất xỉu.

- Ra đây! - Tiếng la hơi khàn của một tên nào đó vang lên.

Bảo Phương hít một hơi thật sâu, từ từ bước ra ngoài, gườm mắt nhìn bọn chúng. Thục Quyên bị bọn chúng nắm đầu đang giãy giụa, nước mắt đau đớn rơi đầy gương mặt xinh đẹp.

- Thật không ngờ! Cứ tưởng là chỉ đến bắt cóc một nữ sinh bình thường, hóa ra lại gặp một con sư tử cái. Khi về nhất định phải bảo cô ta trả thêm tiền mới được. - Vẫn cái giọng khàn khàn đầy khó chịu vang lên.

Bảo Phương đưa mắt nhìn tên đó, gương mặt hắn ta rất lạnh, ánh mắt rất sắc, cái nhìn đủ để giết người. Có lẽ hắn ta là chỉ huy của bọn này, chỉ có điều trông hắn ta cũng còn khá trẻ.

- Ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi cô bé, nếu không muốn bị đau! - Hắn nhìn Bảo Phuong cười đểu.

- Nếu anh có bản lĩnh đưa tôi đi thì cứ việc. - Bảo Phương nắm chặt tay trừng mắt nhìn hắn ta nói, sau đó cô phóng con dao đã đoạt được của tên kia về phía hắn ta.

Hắn dễ dàng né được con dao.

Miệng hắn ta liền nhếch lên một nụ cười đầy vẻ thích thú:

- Rất có cá tính, anh thích em rồi… nhưng mà xin lỗi nha… bọn anh đã nhận tiền rồi, bắt buộc phải dẫn em đi. Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em ra.

Bảo Phương thoáng kinh ngạc nhìn cái tên này, hắn ta thật đáng sợ. Nhận lời làm việc giúp người nhưng cũng có thể trở mặt giành lại.

Rơi vào tay hắn thì không thể lường được hắn sẽ đối xử với ta như thế nào. Cả người thoáng run lên, hai tay co chặt lại, nhìn hắn ta dò xét. Thái độ của Bảo Phương càng khiến hắn ta thích thú, hắn cười ngạo nghễ quan sát thái độ của cô.

Bảo Phương đưa mắt liếc nhìn Thục Quyên vẫn đang run lên đầy sợ hãi. Cô cho tay vào túi của chiếc váy đồng phục siết chặt vật trong đó. Bọn chúng không phải những tên bắt cóc bình thường, một mình cô không thể nào đánh lại bọn chúng, cân nhắc lợi hại, sự an toàn của Thục Quyên, Bảo Phương lập tức quyết định:

- Tôi đi theo các người. Thả bạn tôi ra!

- Thông thường bọn anh sẽ không để lại nhân chứng… - Hắn nhếch môi tỏ vẻ lấy làm tiếc.

- Người kêu các người bắt tôi muốn tôi sống hay chết? - Bảo Phương nhìn hắn đe dọa, nhìn thẳng vào mắt hắn tỏ ý cương quyết.

Bị cái nhìn uy hiếp của Bảo Phương, tên này nhún vai một cái cười thích chí.

Hắn ta phẩy tay, tức thì bọn kia liền buông tay Thục Quyên ra.

Thục Quyên vội vàng chạy đến bên Bảo Phương.

Lợi dụng lúc Thục Quyên chạy đến bên cạnh cô chắn ngang tầm nhìn của bọn chúng, Bảo Phương lôi điện thoại ra khỏi túi váy nhét vào trong cổ áo của Thục Quyên rồi vờ ôm chầm lấy bạn an ủi:

- Không sao, đừng sợ… họ sẽ không làm hại bạn đâu.

Rồi cô nói thật nhanh, thật khẽ bên tai Thục Quyên:

- Đưa cho Lăng Phong!

Nói rồi cô nhanh chóng bước đi theo bọn chúng, cố đi thật nhanh để kéo chúng ra khỏi Thục Quyên, trong lòng thầm mong bọn chúng không phát hiện ra thứ mà cô đưa cho bạn. Coi như cô đặt hết hy vọng vào Lăng Phong.

Lăng Phong nóng ruột chạy khắp nơi tìm kiếm, cậu bắt Jay phải điều động thêm người tới ngay, gần như phong tỏa hết khu trò chơi nhưng không tài nào tìm được bọn người khả nghi nào đang bắt giữ một cô gái.

Tìm kiếm thì chỉ gặp mỗi Nhật Minh mà không thấy Thục Quyên và Bảo Phương ở đâu.

Cậu gần như muốn phát điên lên khi không thể tìm thấy tin tức gì, ngay sau đó, cậu nhận được điện thoại của Bảo Phương. Lăng Phong lập tức bắt máy.

“Cậu đang ở đâu?” Lăng Phong liền hỏi dồn dập trong điện thoại nhưng đáp lại là tiếng khóc nức nở của Thục Quyên.

Lòng Lăng Phong càng như lửa đốt, cậu cố kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhẹ giọng nói:

“Thục Quyên, hãy bình tĩnh! Nói cho anh biết, hai người đang ở đâu, xảy ra chuyện gì rồi?”

Thục Quyên cũng kìm nén nỗi sợ hãi và tiếng nấc của mình nói chỗ mình đang đứng cho Lăng Phong. Cậu lập tức chạy tới đó cùng với Jay.

Lăng Phong tức giận đá mạnh vào thành xe, tay cậu đấm mạnh vào thành xe nhiều lần muốn chút hết nỗi hận cùng sự bất lực của mình. Thật không ngờ cậu lại mất đi sự sáng suốt điềm tĩnh ngày thường của mình để rồi bị qua mặt như thế.

Cậu cho người đi tìm hai nữ sinh bận đồng phục của trường mình mà không nghĩ đến việc họ có thể bị tách ra mỗi người một nơi, cho người đi tìm một đám người khả nghi đang giữ một cô gái hay mang một vật gì đó có thể chứa một con người nhưng lại không nghĩ đến tình huống Bảo Phương tự động đi theo bọn chúng không chút phản kháng. Vì vậy bọn chúng dễ dàng qua mặt nhóm tìm người đứng canh ở cổng của cậu.

- Bảo Phương kêu mình đưa cái này cho cậu. - Trong lúc Lăng Phong đang mất dần sự tự chủ và bị nỗi tuyệt vọng quây quanh thì Thục Quyên đã đưa cho cậu một tia sáng.

Lăng Phong quay lại nhìn cái vật mà Bảo Phương đã cố ý nhét vào người Thục Quyên, đó chính là cái điện thoại của cô.

- Cậu ấy giấu bọn kia đưa cho mình, rồi dặn khẽ phải đưa cho cậu. - Thục Quyên nói rõ tình hình hơn một chút.

Lăng Phong không suy nghĩ gì thêm, chộp lấy cái điện thoại trên tay Thục Quyên mở ra xem xét kỹ từng chương mục một, sau đó trong ánh mắt lóe lên một niềm vui, khóe môi nhếch lên hài lòng, quay người gọi:

- Jay! Lại đây!

Jay đang trao đổi thông tin với người tìm kiếm của họ, nghe Lăng Phong gọi bèn đi đến gần. Lăng Phong đưa cho xem cái cậu tìm thấy. Jay xem xong thì khẽ cười bảo:

- Cô gái này cũng có cái đầu lắm.

- Lập tức tìm đi! - Lăng Phong đóng diện thoại lại đưa cho Jay.

- Ok! Chậm nhất là tối nay sẽ có tin đưa cho cậu. - Jay đón lấy chiếc điện thoại của Bảo Phương rồi vào một chiếc xe khác ngồi, nhanh chóng chạy đi.

- Anh đưa em về! - Lăng Phong trầm giọng quay sang Thục Quyên nói.

Thục Quyên vẫn khóc vì lo lắng cho Bảo Phương, nghe Lăng Phong đề nghị như vậy thì cũng đành gật đầu rồi đứng lên.

Vào trong xe của Lăng Phong, Thục Quyên cứ lén lút muốn hỏi Lăng Phong nhưng thấy sắc mặt đăm chiêu suy nghĩ, hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi của cậu nên không dám mở miệng. Lăng Phong bỗng mở mắt ra nói:

- Yên tâm đi! Bảo Phương nhất định sẽ không sao đâu.

Thục Quyên nghe vậy thì gật đầu nhẹ nhõm, lau nước mắt trên mặt cố tỉnh táo để về nhà.

Chiếc xe của bọn bắt cóc đưa Bảo Phương tiến về vùng ngoại ô hoang vắng. Cô vẫn giữ thái độ điềm tĩnh và lạnh băng của mình, quay mặt nhìn ra phía ngoài, không có một chút lo lắng hay sợ hãi nào. Thái độ này càng làm tên thủ lĩnh thích thú.

Hắn chưa thấy cô bé gái nào vào độ tuổi này lại gan lì như thế, một tí biểu hiện cho thấy sự sợ hãi cũng không có, thái độ bình tĩnh đến độ đáng kinh ngạc. Đã vậy cũng không hề có bất cứ hành động nào cho thấy cô sẽ chạy trốn. Hắn ta đặt tay lên thành cửa từ từ quan sát Bảo Phương với vẻ thích thú ra mặt.

Cảm thấy dường như có ánh mắt đang nhìn mình, Bảo Phương liếc mắt nhìn sang. Hắn liền nheo mắt cười cợt trêu cô. Có thể nhận thấy tên này có bề ngoài khá đẹp, lại còn trẻ.

Cô lãnh đạm nhìn hắn thêm vài giây, sắc mặt không hề thay đổi, tựa hồ như hành động vừa rồi của hắn ta chẳng có chút nghĩa lý gì với cô cả, khiến hắn ta hơi sượng sùng đành tằng hắng vài cái lấp liếp. Sau đó hắn thở dài.

Bảo Phương khẽ nhếch môi hừ lạnh một cái khinh bỉ rồi quay mặt đi nhưng hành động đó lại tiếp tục thu hút sự chú ý của hắn ta.

- Rầm…

Đột nhiên một chiếc xe từ phía sau lao nhanh về đít xe của họ đâm mạnh khiến cho toàn bộ người trong xe đều bị chao đảo. Sau đó Bảo Phương chỉ thấy một vật gì đó bay tới thật nhanh va mạnh vào kính xe vỡ toang, một luồng khói mịt mù từ vật đó tràn ra.

Bảo Phương nghe tên đó chửi lên một câu:

- Mẹ kiếp…

Hắn còn nói thêm điều gì đó nhưng Bảo Phương không nghe được gì nữa, cô đã hít phải luồng khói đó vào buồng phổi, ngay lập tức cảm thấy đầu óc choáng voáng rồi nhanh chóng chìm vào hôn mê.

>.<

- Sao rồi? - Lăng Phong sốt ruột hỏi khi thấy Jay đi vào.

Jay làm một vẻ mặt cực kỳ thảm hại nhìn Lăng Phong, càng khiến cậu sốt ruột nhiều hơn, đứng phắt dậy hỏi:

- Nói đi!

- Bọn người bắt cóc kia đúng là do bà ta thuê, chỉ có điều trên đường đi thì họ bị tập kích bất ngờ. - Jay thở dài nói.

- Cái gì? Tập kích sao?

Jay gật đầu.

- Có điều tra ra được không? - Lăng Phong nghiến răng hỏi.

Jay gật đầu, trầm ngâm một lát rồi mới mở miệng nói:

- Nghe nói là bọn người của HK làm.

- Sao lại là bọn chúng, chẳng phải trước giờ bọn này đều ở nước ngoài hay sao? - Lăng Phong ngạc nhiên nhìn Jay hỏi.

Jay rút ra một xấp giấy thảy lên mặt bàn của Lăng Phong, hất mặt nói:

- Chắc là vì hắn ta.

Lăng Phong nhìn xuống nhìn những tờ giấy trên bàn, một gương mặt cũng khá quen thuộc hiện ra. Người trong tài liệu của Jay là một thương gia giàu có người Bỉ tham gia sản xuất nhiều lãnh vực nhưng thực chất hắn ta là trùm buôn bán vũ khí bên Bỉ, hắn ta và cha cậu vẫn thường hợp tác với nhau rất nhiều lần.

Lần này hắn ta qua đây mục đích là mở rộng kinh doanh khai thác nguyên liệu nhưng thực chất là đang nhắm đến quặng sắt còn tiềm ẩn của Việt Nam, nơi vẫn chưa được khai thác triệt để, để sản xuất vũ khí cung cấp cho các nước đang chiến tranh như I-rac…

Nhưng theo nguồn tin mà Jay được cung cấp thì hắn ta đang bị theo dõi gắt gao từ Interpol. Hắn đến Việt Nam là để trốn tránh sự theo dõi này và cũng là để trốn tránh sự truy sát của phe đối thủ nên hắn lúc nào cũng có người bảo vệ chặt chẽ 24/24.

Cho nên HK mới được thuê đến đến giết hắn ta.

Nói đến HK, trong thế giới ngầm không ai là không biết đến băng đảng tội phạm này. Chúng là một băng nhóm tập hợp những tay thiện xạ nhất của các nước để đào tạo trở thành những sát thủ và những tay bắn tỉa số một.

H của từ Hunter (thợ săn) và K của từ Killer (sát thủ) ghép lại. Ý của bọn chúng là bọn chúng có thể tìm ra bất cứ mục tiêu nào và giết chết mà không để lại dấu vết.

Đây là băng nhóm đáng sợ vô cùng, chúng chỉ nhận tiền chứ không nhận người. Hôm nay chúng có thể nhận tiền của bạn để giết chết kẻ thù của bạn nhưng rất có thể vừa nhận tiền xong thì bạn là người bị chúng giết vì nhận một món tiền từ người khác để giết bạn.

Cho nên ngoài việc bất đắc dĩ cần phải tiêu diệt kẻ ngáng đường hay kẻ thù, nếu không các băng nhóm tuyệt đối không sử dụng đến bọn họ kẻo chết lúc nào không hay.

Nghĩ đến đây, Lăng Phong siết chặt tay lại, nghiến răng hỏi:

- Có biết mục đích của họ không?

- Có lẽ là cảnh cáo. - Jay hừ lạnh, sắc mặt nghiêm túc trả lời.

- Có nghĩa là… - Lăng Phong run rẩy không dám buông ra tiếp câu nói sau.

- Đúng vậy, nghĩa là phải chết. - Jay cũng run người đáp vì giận - Bọn chúng có thể là đang muốn cảnh cáo cậu, người rồi đây sẽ nắm lấy cơ ngơi của nhà này. Để cậu biết rằng chúng nguy hiểm và đáng sợ thế nào, một kiểu dập tắt hậu họa từ trong trứng nước.

- Rầm… - Lăng Phong tức giận đập mạnh xuống bàn.

- Nhưng… - Jay ngập ngừng nói khi thấy sự tức giận của Lăng Phong.

Lăng Phong liếc ánh mắt sắc như dao cảnh cáo Jay đừng thử thách lòng nhẫn nại của mình theo cái kiểu ngập ngừng như thế, Jay khẽ cười nhún vai nói:

- Cũng có thể mục tiêu không phải cậu mà chính là Hoàng Bảo Nam.

- Anh ta… anh ta có gì mà chúng phải đề cao đến như vậy chứ? - Lăng Phong nhíu mày suy ngẫm.

- Anh ta… Cậu thật sự không biết gì về anh ta sao? - Jay ca thán nhìn Lăng Phong rồi từ từ giải thích - Mười hai tuổi, anh ta đã là quán quân giải đấu vô địch súng trường 10m lứa tuổi thiếu niên ở New York, mười ba tuổi tham gia giải đấu bắn súng quốc gia tổ chức ở thủ đô Hà Nội. Anh ta còn là quán quân bia di động tổ thiếu niên, năm 14 tuổi anh ta tham gia vào cuộc thi tuyển chọn Olympic giành luôn vô địch cả nước. Và ngay ngày anh ta đoạt giải, cả nhà đi ăn mừng thì xảy ra thảm cảnh đó. Từ đó tuy rằng anh ta vẫn tiếp tục tập bắn nhưng không còn tham gia thi đấu nữa vì không muốn rời xa đứa em gái nhỏ bị câm của mình.

- Bị câm… ý cậu nói là Bảo Phương sao? - Lăng Phong giật mình nắm chặt vai của Jay đầy kích động.

- Đúng vậy! - Jay bình thản đáp, từ tốn gỡ tay của Lăng Phong ra, nét mặt cười thích thú khi nhìn thấy một thần sắc thái mới của Lăng Phong, dường như mọi chuyện liên quan đến cô bé này đều khiến Lăng Phong điềm tĩnh, lạnh lùng này thay đổi

- Điều kiện đó đối với HK mà nói tất nhiên không phải quan trọng nhất, khắp thế giới có rất nhiều người có khả năng đặc biệt về bắn súng và chiến đấu nhưng người mà chúng ta cài vào HK cho biết rằng tổ chức chúng từng tổ chức đánh giá tất cả mọi thiếu niên có tiềm năng và Hoàng Bảo Nam đứng ở vị trí thứ tư trong vị trí top 10. - Jay tiếp tục nói.

Im lặng một chút quan sát sắc mặt của Lăng Phong, Jay bắt đầu nói tiếp:

- Hoàng Bảo Nam thi vào học viện cảnh sát, năm 20 tuổi đột nhiên biến mất, em gái Bảo Phương từ lúc đó mới bắt đầu nói lại và sống cuộc sống thầm lặng. Ngoài gia đình của người nuôi dưỡng ra cô bé ít tiếp xúc với người khác. Lần này cô ấy bị bắt cóc rất có thể liên quan đến Hoàng Bảo Nam, nếu như người thanh niên mà cậu kể đúng là Hoàng Bảo Nam thì rất có thể chúng bắt cóc cô ấy để uy hiếp anh ta. Nhưng dù là vì cậu hay vì anh ta thì chắc chắn chỉ có hai kết cục mà thôi. Một là chết, hai là bị giam cầm mãi mãi cho đến khi Hoàng Bảo Nam không còn giá trị lợi dụng, mà như vậy kết cục cũng chỉ có một mà thôi.

Lăng Phong lúc này chỉ hận một nỗi không thể lập tức nắm lấy quyền lực để hất đổ bọn người kia. Nhất định một ngày nào đó cậu sẽ xóa bỏ cái tổ chức này.

- Người hiện nay đang dẫn dắt bọn sát thủ khu vực Châu Á có phải là Kesha không?

- Chính là cô ta! - Jay gật đầu xác định.

- Gọi ngay cho Lap! Ông ta đang ở khách sạn New Blue. Chỉ cần là ông ấy ra mặt Kesha sẽ buông tay ngay. Mau gọi cho ông ta ngay lập tức!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx