Trên đường về, cả ba đều thấy đói bụng. Bảo Phương thấy họ đang đứng trên đoạn đường mà anh Bảo Nam thường dẫn cô đến ăn bèn đề nghị đến đó. Ba người cùng nhau đi ăn một quán nướng ở vỉa hè. Đây là lần đầu tiên Lăng Phong ăn ở bên ngoài, cậu có phần e dè khi nhìn thấy chúng được bày trên mặt đường đầy xe cộ qua lại như thế, trông không được vệ sinh cho lắm. Sống ở nước ngoài bao lâu nay lại là người ưa sạch sẽ, càng khó hình dung ra việc sẽ có ngày mình đứng ở bên vệ đường để chọn món ăn. Nhưng thấy Bảo Phương và Thục Quyên cứ nhìn những món ăn trước mặt trầm tư chọn món, cái cảm giác tự mình chọn món rồi tự mình nướng lại thấy thích thích. Họ tùy ý chọn món chấm cho mình, Bảo Phương thấy Lăng Phong có vẻ khó xử khi không biết nên chấm cái nào thì chọn cho cậu món chấm mà cô thích nhất, rồi đưa trước mặt cậu khẽ bảo:
- Thử xem!
Lăng Phong không ngần ngại liền ăn thử, quả thật mùi vị thịt nướng thơm nồng cộng với vị the cay mằn mặn của nước chấm kết hợp lại khiến cho vị giác thấy ngon lạ thường.
- Thế nào? - Bảo Phương nghiêng đầu chớp mắt nhìn Lăng Phong hỏi, vẻ mặt hăm hở chờ đợi.
- Rất ngon! - Lăng Phong đưa ngón tay cái lên biểu hiện sự tán thưởng.
Bảo Phương hài lòng khi nhìn thấy vẻ thích thú trên mặt của Lăng Phong, đây là món mà anh Bảo Nam thích nhất.
- Cái này, cái này cũng ngon. - Bảo Phương bèn hào phóng chỉ dẫn.
Vẻ mặt hướng dẫn cho Lăng Phong của Bảo Phương trông thật rạng rỡ, cô vừa ăn vừa nở nụ cười hạnh phúc, Lăng Phong ngây cả người khi nhìn thấy nụ cười này của cô.
Cả ba người ăn rất ngon lành không hề biết ở một góc khuất có người đang quan sát họ.
Ăn xong, cả ba thỏa mãn cùng nhau ra về, bóng dáng người đó vẫn đi theo sau chân họ. Đi ngang một cửa hàng tạp hóa, Bảo Phương đi vào mua chút đồ, Thục Quyên và Lăng Phong đứng bên ngoài đợi. Lăng Phong vô tình liếc qua cửa kính thấy bóng dáng một người thanh niên đội nón kết màu xanh đứng lấp ló bên kia vách tường quan sát họ.
Tính cảnh giác vốn có của cậu, mỗi khi đi bên ngoài thường chú ý quan sát xung quanh, khi nãy cậu cũng nhìn thấy hắn ta, chóng biết hắn là kẻ theo dõi bọn họ nãy giờ.
Đặc biệt từ người đó toát ra một vẻ rất kì bí. Mặc dù vậy, Lăng Phong vẫn cho rằng rất có thể hắn ta là một tên sát thủ mà ả đàn bà đó thuê để tiêu diệt cậu, vậy thì tình trạng hết sức nguy hiểm. Cậu không lo sợ cho bản thân mà là lo sợ Bảo Phương và Thục Quyên sẽ bị liên lụy.
Lăng Phong âm thầm quan sát hắn ta qua gương phản chiếu ở kính của cánh cửa tạp hóa, hắn ta vẫn đứng im nhìn về phía họ, nhưng dường như mục tiêu không phải là cậu mà xuyên qua tấm kính cửa trong suốt chiếu lên người Bảo Phương.
Một thoáng run sợ, Lăng Phong nắm chặt tay lại, mục tiêu nếu không phải là cậu thì Bảo Phương có gì lại bị theo dõi rình rập kì bí như vậy. Nhìn vào trong cửa hàng Bảo Phương vẫn đang đứng chờ lấy đồ, lòng Lăng Phong càng sốt ruột, cậu muốn đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Lợi dụng lúc đó có một chiếc xe tải chạy lướt ngang che mất tầm nhìn của tên đó, cậu lẻn qua núp một góc bên kia tường, nhanh chóng bật máy gọi ngay cho Jay thì thầm vài câu rồi cúp máy. Sau đó cậu im lặng quan sát tên đó, quả nhiên hắn ta thấy Thục Quyên đứng có một mình thì bắt đầu bước lại gần cô ấy.
Tay hắn đưa vào trong áo khoác dường như định lôi thứ gì đó dài dài ở bên trong ra, vật đó làm áo khoác nhô lên. Nghi ngờ đó là một khẩu súng, Lăng Phong lập tức áp sát phía sau lưng hắn ta chế ngự. Tay cậu ngăn chặn người đó móc cây súng ra khiến hắn bất ngờ mà lảo đảo lùi lại phía sau, bàn tay rời khói túi áo, những cây kẹo rơi ra vô tình bị Lăng Phong dẫm nát dưới chân. Một cơn cuồng nộ phát ra từ người đó, cậu ta bật dậy giận dữ lao vào Lăng Phong.
Lăng Phong vội vàng tránh cú đấm vung tới, lùi lại vài bước nhìn những cây kẹo rơi vãi dưới đất khó hiểu. Cả người thở phào nhẹ nhõm khi hắn ta không có súng trong người nhưng trong lòng lại không ngừng thắc mắc. Hắn ta không phải là sát thủ hay sao? Nhưng tại sao trên người hắn lại toát ra mùi thuốc súng nồng nặc mà chỉ có những người thường xuyên luyện tập như cậu mới nhận ra.
Lăng Phong đưa mắt quan sát hắn ta. Hắn cũng đã thôi tấn công cậu, mắt cũng đang dán xuống những cây kẹo dưới đất.
Tuy rằng hắn đã dùng nón kết để che phủ gương mặt mình nhưng ánh mắt của hắn vẫn sáng rực, một gương mặt lạnh băng.
Hắn ta quay lưng định bỏ đi thì Lăng Phong đã đưa tay lên giữ lại, cậu muốn xem thử hắn ta có thật là vô hại hay không, nếu không thì Bảo Phương và thục Quyên có thể sẽ rất nguy hiểm. Hắn ta nhìn lại Lăng Phong với tia giá băng đáng sợ trong ánh mắt.
Cả hai gườm mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, cương quyết và mãnh mẽ khiến người chứng kiến cũng phải phát run. Anh ta đưa tay vung mặt muốn hất đổ kẻ cản đường mình qua một bên. Lăng Phong vội vàng lùi lại mấy bước né tránh nhưng hoàn toàn không có ý nhượng bộ để anh ta đi, cuối cùng cả hai lại lao vào nhau đối chọi kịch liệt.
Lăng Phong thoáng kinh ngạc bởi vì hắn ta tuy ra đòn hiểm của những tên sát thủ nhưng lại không có ý gây hại cho cậu.
Thục Quyên thấy hai người đánh nhau thì sợ hãi thét lên làm Bảo Phương đang đứng đợi người chủ quầy thối tiền vội chạy ra xem, cô nhìn thoáng qua đó là một bóng người khá quen thuộc đang giằng co với Lăng Phong.
Tiếng thét làm kinh động cả hai người bọn họ, họ khựng lại nhìn nhau mấy giây. Nhưng trước khi Bảo Phương chạy ra thì bóng người đó đã biến mất trong sự ngỡ ngàng của Lăng Phong. Cậu không hiểu tại sao tên sát thủ đó bỗng dưng quay lưng biến mất như vậy.
Bảo Phương vừa chạy ra thì giẫm phải những cây kẹo dưới đất, vừa nhìn thấy cây kẹo cô đã kích động quay đầu hỏi Thục Quyên:
- Người đó trông như thế nào?
- Anh ta chắc là hơn 20 tuổi, chân đi giày thể thao, đầu đội nón kết che phủ nửa gương mặt nên mình không nhìn rõ. - Thục Quyên ấp úng kể.
- Anh ta chạy hướng nào?
Thục Quyên ngạc nhiên chỉ tay về hướng người thanh niên đó bỏ chạy. Bảo Phương lập tức chạy theo, vừa chạy cô vừa lên tiếng gọi:
- Anh à! Anh ở đây, mau ra đây đi!
…
- Anh à, em nhớ anh lắm, mau ra gặp mặt em đi…
…
- Anh gạt em, anh đã nói nhất định sẽ trở về thăm em mà?
…
- Có phải là anh trở về thăm em không? Tại sao lại không ra gặp em?
…
- Anh mau ra đây gặp em đi! - Bảo Phương nức nở gào lên, nước mắt trên gương mặt lạnh lùng rơi ra ấm nóng, bỗng nhiên cô trở nên bé nhỏ như đứa bé 8 tuổi, yếu đuối bất lực, lần nữa rơi vào sự mất mát năm nào.
Nhưng mặc kệ Bảo Phương gào thét kêu gọi người đó vẫn im lặng không ra gặp cô, Bảo Phương đau khổ tuyệt vọng sụp người xuống đất khóc. Lăng Phong và Thục Quyên cũng chạy đuổi theo.
Thục Quyên không hiểu chuyện gì cũng không biết phải an ủi Bảo Phương ra sao đành im lặng đứng một bên.
Lăng Phong lại lần nữa nhìn thấy Bảo Phương khóc, ánh mắt chất đầy đau buồn và tuyệt vọng. Hình ảnh bé gái nhỏ quỳ dưới đất cả người run run bên xác người cha bị sát hại vẫn in sâu trong tâm trí cậu. Giờ đây hình ảnh đó lần nữa lặp lại trước mắt. Một kẻ vốn lạnh lùng, bất chấp tất cả như cậu cảm thấy đau lòng vô cùng.
Lăng Phong nhìn Bảo Phương kích động như thế thì đoán ra người con trai đó là ai, Jay đã đưa cho cậu một bản tổng hợp tình hình cuộc sống mấy năm qua của Bảo Phương cho nên biết rõ người anh trai đã bỏ đi của cô. Không đành lòng nhìn Bảo Phương đau khổ như thế, bèn ngồi xuống bên cạnh dùng khăn lau nước mắt cho cô. Chiếc khăn trắng tinh mềm mại nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt chảy dài của Bảo Phương.
Nhưng không ngờ Bảo Phương nhìn thấy cậu bỗng giận dữ xô cậu ra xa:
- Tất cả là tại anh. Nếu như không có anh, anh ấy nhất định sẽ ra gặp tôi. Tất cả là lỗi của anh!
Lăng Phong hơi bối rối trước lời trách móc của Bảo Phương, cậu im lặng ngồi bất động nhìn cô. Bảo Phương mím môi đứng bật dậy, nhìn Lăng Phong nói:
- Từ nay về sau, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.
Nói rồi cô quay lưng về cửa tiệm tạp hóa lúc nãy nhặt hết số kẹo dưới đất lên một cách cẩn thận, phủi sạch sẽ từng hạt bụi bám trên vỏ kẹo. Răng cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, thân người vẫn run run. Đó là thứ kẹo cô thích, mỗi lần anh trai mua cho cô đều là mua một lúc những thứ kẹo này cho nên chỉ cần nhìn qua cô có thể đoán người đó không phải ai khác chính là anh Bảo Nam của mình.
Bảo Phương cũng biết đó không phải lỗi của Lăng Phong, dù không có Lăng Phong thì anh Bảo Nam cũng không chịu ra gặp cô nhưng mà sự đau đớn trong lòng cô, sự mong muốn được gặp lại anh trai vốn như nước vỡ bờ đành trút giận lên Lăng Phong.
Nhìn Thục Quyên đến bên cạnh an ủi nhặt phụ Bảo Phương những cây kẹo dưới đất một cách cẩn thận rồi dìu cô đi về, Lăng Phong lặng lẽ đi phía sau. Xin lỗi em! Bảo Phương. Anh không có mặt mũi nào để gặp em.
Khi Lăng Phong về nhà, người đàn bà ăn mặc gợi cảm là vợ bé của cha cậu đang sửa soạn đi ra ngoài. Bà ta nhìn thấy Lăng Phong thì cười cười nhưng vẫn không che phủ nét thâm hiểm của mình hỏi:
- Con về rồi sao? Dạo này bên ngoài lộn xộn lắm, nhớ phải cẩn thận một chút!
- Cám ơn dì quan tâm! - Lăng Phong miễn cưỡng đáp.
Cậu thừa hiểu kẻ hiện nay nguy hiểm nhất với cậu là ai, cười nhạt trước sự quan tâm dối trá của bà ta, cậu quay đầu hỏi:
- Dì định ra ngoài sao?
- Ừm, có người bạn mời ta dự tiệc. - Bà ta sửa sửa lại mái tóc đã được bới cầu kì của mình đáp.
- Bạn nam à? - Lăng Phong nhếch môi chế giễu hỏi.
Cậu biết rõ những người bạn của bà ta toàn là một bọn không ra gì, nham hiểm và gian xảo, có nhiều kẻ đặc biệt nguy hiểm.
Ba cậu cũng chính vì mối quan hệ này mà cưới bà ta, bởi vì trong công việc làm ăn của ông có lúc không thể giao cho bọn đàn em, tránh sự phát giác và trả đũa của kẻ thủ nên cần những tay sát thủ hoạt động tự do như vậy để đối phó kẻ địch và tiêu diệt những kẻ ngáng đường.
Bà ta cũng biết rõ điều này nên càng đắc ý, thoải mái giao tiếp rồi ăn nằm với mấy bọn kia sau lưng ông già cậu.
Nhưng có điều mọi hoạt động của bà ta đều không lọt khỏi mắt cậu. Hiện tại bà ta vẫn còn giá trị lợi dụng và không đe dọa gì nhiều đến cậu nên Lăng Phong vẫn giữ thái độ điềm tĩnh và im lặng của mình đối với bà ta.
Ả đàn bà thấy Lăng Phong không khách khí hỏi thẳng như vậy thì nụ cười giả tạo biến mất ngay thay vào đó là vẻ mặt tức giận.
Lăng Phong mặc kệ cơn cuồng nộ của bà ta, sải chân bước nhanh lên lầu trở về phòng mình nằm. Lăng Phong phải thừa nhận hôm nay tâm trạng của cậu không được tốt, nếu không cậu đã hoàn toàn mặc kệ người đàn bà đó, vẫn sẽ đối xử khách sáo với bà ta.
Vừa vào phòng, Lăng Phong chán nản quăng cái túi xuống mặt đất, ngã xuống nhà, trong đầu cậu xuất hiện dáng vẻ rưng rưng đầy cô đơn và đau khổ của Bảo Phương. Trong lòng cảm thấy đau đớn như thể nỗi buồn đó là của chính cậu.
Từ trước giờ Lăng Phong rất giỏi kiềm chế cảm xúc của mình, cậu hiểu rõ lí trí của bản thân nên đặt ở đâu nhưng cảm xúc này lại thật lạ lẫm khiến tâm tư cậu rối loạn.
Lăng Phong thở dài đành tìm đến người bạn thân nhất của mình ở thế giới đen tối này. Jay nhanh chóng bắt máy.
“Sao đây? Không phải bị dọa cho đứng tim rồi chứ?” Jay ở đầu bên kia cười trêu.
Cậu đang ngồi ở Trấn Hưng xem lại hoạt động gần đây của mấy băng nhóm đối địch thì nhận được điện thoại nguy cấp của Lăng Phong, nếu không phải thực sự nguy hiểm thì Lăng Phong cũng không gọi cho cậu theo số này bởi vì đây là quy định ngầm giữa hai người và dù có bận rộn thế nào Jay cũng phải nghe máy.
Lúc nãy nhận được điện thoại khẩn cấp của Lăng Phong, cậu cứ tưởng là cậu ấy gặp nguy hiểm, không ngờ rằng Lăng Phong gọi cho cậu bởi vì lo lắng cho Bảo Phương.
“Nói chuyện nghiêm túc đi!” Lăng Phong lạnh lùng ngắt lời, cậu vuốt vuốt trán suy nghĩ xem có nên kể với cái tên ưa châm chọc người khác này hay không.
“Ồ! Có chuyện gì với con mèo nhỏ của cậu rồi à? Sao nghe giọng thảm thế? Không phải cậu đã ăn thịt con mèo đó rồi chứ?” Jay vẫn không thể nghiêm túc mà bỏ qua trêu chọc Lăng Phong.
“Mình cúp máy đây!” Lăng Phong chán nản với tên bạn ưa cợt nhả này.
“OK! Không đùa nữa. Nói đi!” Jay đành thôi trêu chọc hỏi nghiêm túc.
Lăng Phong bèn kể lại cái cảm giác của mình sau mọi chuyện xảy ra. Nghe xong Jay ho khù khụ vài cái rồi mới hắng giọng nói:
“Cái cảm giác đó chính là yêu.”
Lăng Phong thoáng giật mình, ngồi bật đậy, mạnh đến nỗi Jay ở đầu bên kia còn nghe thấy tiếng động. Jay khẽ cười thầm, không ngờ cái tên Lăng Phong này từ việc muốn bồi đáp lại cái chết của ba Bảo Phương, ở bên cạnh cô giúp cô vui vẻ trở lại, không ngờ lại bị cô bé cuỗm mất trái tim. Thật là thú vị, xem ra cô bé này cũng không tầm thường chút nào, có dịp cậu nhất định phải gặp mặt mới được.
“Là thật sao?” Lăng Phong nghi ngờ hỏi.
“Thật 100%!” Jay khẳng định.
“Làm sao cậu dám khẳng định chắc như thế?” Lăng Phong cảm thấy cả người nóng bừng lên trước việc phát hiện ra cảm xúc trong lòng mình.
“Bởi vì mình là người hiểu rõ cậu nhất.” Jay tự tin đáp.
Lăng Phong ngã người xuống giường, đưa tay áp vào ngực trái mình, tim cậu quả nhiên đập mạnh khi nghĩ đến Bảo Phương.
“Liệu có được không?” Lăng Phong yếu ớt hỏi… “Liệu cô ấy có chấp nhận tình cảm của mình không?”
Quả như dự tính của mình, Jay khoái trá cười thầm, Lăng Phong cuối cùng cũng có một điểm yếu để cậu nhắm trúng rồi. Từ nay về sau cậu cứ thoải mái trêu chọc cái tên lúc nào cũng lạnh như băng này nhưng bây giờ cần phải tác thành cho cậu ấy cái đã.
“Sự tự tin của cậu biến đâu mất rồi vậy. Cứ yên tâm, cứ theo cách cũ, mặt dày tiếp cận, cô ấy chắc chắn sẽ ngã vào vòng tay cậu, mặc cậu ăn tươi nuốt sống.” Jay cười phá ra đáp.
“Cậu chết đi!” Lăng Phong đỏ bừng mặt mũi mắng rồi cúp máy, còn nói chuyện nữa không chừng cậu sẽ lao đến đó mà bóp cổ cái tên mất nết này.
--
Thục Quyên đứng tước cửa nhà đợi người tài xế của ba cô đến đưa cô đi học thì bỗng một người thanh niên xuất hiện trước mặt cô, khiến cô giật mình, sợ hãi lùi lại về sau mấy bước…
- Là anh…
--
Bảo Phương vẫn cùng Trí Lâm đi xe đạp đến trường. Khi Lăng Phong vào lớp thì thấy một bạn nữ khác đang ngồi vào vị trí của Bảo Phương chứ không phải cô ấy.
Cậu nhíu mày nhìn chằm chằm người đó không khách sáo mở miệng nói:
- Sao lại ngồi đây? Về chỗ ngồi đi!
Bạn nữ đó nhìn gương mặt đẹp trai của Lăng Phong thì mặt thoáng đỏ bừng nhưng lại thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu thì sợ hãi vội cúi đầu e lệ đáp:
- Từ hôm nay mình sẽ ngồi ở chỗ này.
- Cái gì? - Lăng Phong kinh ngạc thốt lên rồi quay đầu tìm kiếm Bảo Phương nhưng cô vẫn chưa bước vào lớp.
Lăng Phong hậm hực thảy túi xách đeo trên người xuống bàn rồi khó chịu ngồi xuống. Gần đến giờ vào lớp Bảo Phương mới từ từ đi vào, theo sau lưng cô là anh bạn Nhật Minh. Bảo Phương và Nhật Minh cùng tiến lại ngồi vào cái bàn của Nhật Minh mà ngồi xuống.
- Ngồi ở đây cũng có thể nhìn ra bên ngoài được. - Nhật Minh hân hoan giới thiệu, nhường Bảo Phương ngồi gần sát cửa sổ.
Cậu bạn lúc trước ngồi gần cậu đã nể tình mà dời đi nơi khác. Tuy nhiên chỗ ngồi của họ lại không thích hợp bằng chỗ ngồi cũ của cô, Bảo Phương miễn cưỡng ngồi xuống.
Nhật Minh không ngờ Bảo Phương lại đột ngột gọi điện cho mình bảo rằng muốn chuyển chỗ đến ngồi cùng bàn cho nên sốt sắng gật đầu, rồi gọi điện cho thằng bạn thân ngồi cùng nhờ tên này đổi chỗ.
Từ trước đến nay vẫn thầm mến Bảo Phương nhưng chưa bao giờ Bảo Phương chủ động nói chuyện với cậu, số điện thoại lúc trước đưa cho cô cũng chưa bao giờ thấy cô gọi, cứ tưởng nó đã bị vứt đi rồi. Đến khi nhận được điện thoại của cô thì rất kinh ngạc.
Trong lòng lúc trước oán hận Lăng Phong tranh chỗ ngồi cùng mình nhưng bây giờ lại âm thầm cảm ơn cậu ta, vì nhờ cậu ta tranh giành như vậy cậu mới biết Bảo Phương cũng để ý đến mình, nếu không việc gì lại muốn đổi chỗ để đến ngồi cùng cậu. Nghĩ đến đó, cảm thấy trong lòng sung sướng vô cùng, Nhật Minh quay sang Bảo Phương hỏi:
- Mình có hai vé đi công viên trò chơi, có muốn đi cùng không?
Bảo Phương kì thực khi nói ra câu không muốn nói chuyện với Lăng Phong nữa thì không muốn ngồi gần cậu, cũng không cách nào nhìn mặt cậu. Nhưng trong lớp trước giờ rất ít khi giao tiếp cho nên không quen biết ai để nhờ đổi chỗ, bèn nhớ lại số điện thoại mà Nhật Minh đưa cho lần trước, vì lịch sự mà cất vào cặp, giờ lôi ra, cũng may là vẫn còn chưa bị vứt đi.
Cô bèn gọi điện nhờ, thở phào mừng rỡ khi Nhật Minh đã vội vàng đồng ý nhận lời giúp. Nghe Nhật Minh mời mình đi chơi thì nhớ lại lần trước cùng Lăng Phong đi chơi rất vui vẻ, cô cũng từng muốn đi lại lần nữa. Khẽ liếc mắt nhìn lên, cái lưng hơi cong cong thất thểu buồn bã của Lăng Phong bỗng thẳng lên hơi tựa ra sau khi nghe Nhật Minh rủ rê cô. Bảo Phương biết Lăng Phong đang nghe lén cuộc nói chuyện của mình và Nhật Minh thì gật đầu nói:
- Cũng được!
Nhật Minh vui vẻ cười ra mặt khi thấy Bảo Phương nhận lời:
- Vậy ra về, bạn chờ mình trước cổng, mình nhờ bạn đưa xe về giùm, chúng ta ngồi xe buýt cùng đi.
Bảo Phương gật đầu.
Nhưng khi Nhật Minh gửi cậu bạn đem xe về giúp rồi chạy ra đến cửa thấy Bảo Phương và Thục Quyên cùng đang chờ thì hơi ngỡ ngàng và thất vọng. Cứ nghĩ có thể cùng đi chơi riêng với Bảo Phương, ai ngờ…
- Xin lỗi nha! Nghe Bảo Phương nói đi chơi công viên cùng bạn, mình cũng muốn đi. - Thục Quyên tươi cười nhìn Nhật Minh nói.
Thấy nụ cười hớn hở hăng say tham gia của Thục Quyên. Nhật Minh cũng đành thở dài, miễn cưỡng đáp:
- Không sao, càng đông càng vui mà nhưng mình chỉ có hai vé thôi.
Cậu nghĩ chỉ cần mình nói rõ như vậy thì Thục Quyên sẽ hiểu ý mà rút lui, nào ngờ Thục Quyên quá vô tư nói:
- Không sao, vé của mình, mình tự mua. Chúng ta đi thôi!
Nói rồi kéo tay Bảo Phương đi. Nhật Minh đành hậm hực theo sau lưng họ.
Có người cũng khó chịu đi theo sau nhưng không đến trạm xe buýt như họ mà đến một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đậu ở gần cổng trường.
Mở cửa bước vào thì thấy ngay gương mặt châm biếm của Jay:
- Sao thế, cua gái phải dùng xe rồi à?
Lăng Phong bèn lườm Jay một cái khiến Jay đưa tay lên đầu hàng.
- Được rồi, có chuyên gì? Nói đi!
- Đi công viên trò chơi! - Lăng Phong hất đầu nói với tài xế.
- Cái gì…? - Jay kinh ngạc hét lên nhìn chằm chằm Lăng Phong.
Khi chiếc xe lăn bánh theo chiếc xe buýt trở ba người kia được một đoạn, Jay bỗng nghiêng người thì thầm:
- Cẩn thận!
Lập tức chiếc xe được khép chặt kính lại. Vừa nhìn vào không khác gì những chiếc xe bình thường khác nhưng thành xe bọc thép và kính đều là loại chắn đạn. Lăng Phong nghiêng người nhìn vào kính chiếu hậu phía trước quan sát chiếc xe màu xám bám đuôi họ nãy giờ.
- Lái đi hướng khác! - Cậu lập tức hạ giọng ra lệnh.
Người tài xế lái xe có gương mặt trầm lạnh khẽ gật đầu, tức tốc quay đầu xe theo hướng khác. Quả nhiên chiếc xe xám cũng quay đầu bám theo. Jay nghịch ngợm chiếc điện thoại trong tay mình sau đó làm một cuộc gọi. Gọi xong, cậu quay sang nhìn Lăng Phong cười nói:
- Cái bọn này đúng là nghiệp dư thật.
Chiếc xe của họ chạy loay hoay một hồi liền đậu ngay sở cảnh sát, im lìm không có bất cứ động thái nào thêm.
Jay khẽ cười kín đáo quay đầu quan sát chiếc xe màu xám. Chiếc xe đó không dám tiến sát vào mà chỉ đỗ một đoạn gần đó, tiếp tục âm thầm theo dõi. Cho đến khi hai người cảnh sát giao thông mặc cảnh phục chạy đến gõ cửa, chiếc xe xám mới bắt đầu rời bánh chạy đi.
Nhìn chiếc xe lăn bánh một cách bình thản, chậm rãi rồi sau đó chạy thẳng một mạch trên đường.
- Nguy! - Lăng Phong chợt nhận ra điều gì đó bèn hét lên.
Sắc mặt Jay cũng thay đổi, cậu lập tức lấy điện thoại ra trao đổi vài lời, nhanh chóng tắt máy, nhìn Lăng Phong:
- Mục tiêu không phải chúng ta.
- Mau chạy tới công viên trò chơi, nhanh lên…! - Lăng Phong hét lên ra lệnh với người tài xế rồi dùng điện thoại gọi cho Bảo Phương nhưng cô không bắt máy.
- Khốn kiếp! - Lăng Phong tức giận văng tục rồi nhìn tài xế lần nữa ra lệnh. - Nhanh lên!
Chiếc xe lập tức xoay vòng, luồn qua những chiếc xe chạy ngược chiều rồi lao nhanh qua bên kia đường một cách ngoạn mục chứng tỏ tay nghề siêu hạng của người tài xế. Điều đặc biệt là Lăng Phong và Jay không một chút biến sắc trước hành động này. Tay Lăng Phong siết chặt lại, sắc mặt thay đổi liên tục theo từng suy nghĩ của cậu.
@by txiuqw4