Lăng Phong thấy vậy thì rút tay lại nhìn Bảo Nam nói:
- Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi!
- Hai người cũng từng bị cô ta bắt ư? - Bảo Nam bèn hỏi, anh rất tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra giữa bọn họ.
- Đúng vậy! - Lăng Phong đáp.
- Vậy thì… lúc hai cậu đối mặt với cô ta đã xảy ra chuyện gì?
- Không phải bọn tôi đối mặt với cô ta mà là bà mẹ cô ta, lúc đó cô ta cũng có mặt, bản tính chị ta không khác gì bà mẹ mình. - Jay quay đầu lại đáp, vẻ mặt hay cười cợt của cậu bỗng trầm lại. - Lúc đó chúng tôi chưa quen biết nhau, chúng tôi đều đang ở Anh du học, vẫn là những cậu nhóc ham thích súng đạn mà thôi. Chúng tôi bị bắt và đưa đến một nhà kho bỏ hoang và được giao cho mỗi đứa một cây súng chỉ một viên đạn duy nhất, giống như trò chơi sống còn vậy, chỉ có một đứa được sống.
Bảo Nam im lặng lắng nghe, Bảo Phương vẫn ngủ say, thở nhẹ trong lòng anh trai. Thấy sắc mặt Jay đanh lại, Bảo Nam không nén nổi tò mò run nhẹ hỏi:
- Cô ta bắt hai người tự tàn sát nhau ư? Sau đó thì sao?
- Lúc đó, tôi cũng không quen biết Lăng Phong cho nên kì thực mà nói, chuyện cậu ta sống chết đối với tôi cũng chẳng quan trọng. Nhưng mà tôi lại không thích giết người, càng không thích đánh mất tự do trở thành công cụ giết người cho bọn chúng nên tôi chọn cái chết. Tôi đưa súng chỉa vào đầu mình mà bắn.
Nhưng ngay khi tôi chĩa súng vào đầu mình, Lăng Phong đã dùng viên đạn duy nhất của cậu ấy phá hủy viên đạn chỉ vừa mới chui ra khỏi nòng súng của tôi. Lúc đó tôi nhận ra, cậu ấy không muốn tôi chết, càng không muốn bản thân mình chết. Vậy thì tôi không thèm chết nữa.
- Họ đưa chúng tôi hai cây súng khác, vẫn chỉ có duy nhất một viên đạn. Lần này chúng bắt chúng tôi phải bắn nát cái chai trước mặt mình thì được sống. - Jay tiếp tục kể.
- Vậy thì có gì khó đâu? - Bảo Nam hơi ngạc nhiên trước điều kiện trò chơi này.
- Anh không biết, cái khó chính là trước cái chai dó có năm chiếc vòng tròn sắt đang đung đưa. Nếu anh bắn trúng một trong năm chiếc vòng sắt này thì đầu đạn sẽ chệch đi ngay lập tức và tất nhiên không thể nào làm xê dịch cái chai được.
Bảo Nam kinh ngạc mở to mắt chờ đợi Jay kể tiếp:
- Tôi chưa bao giờ thử bắn như vậy cả, tất nhiên là có cảm giác run sợ. Lúc đầu tôi muốn thoát khỏi bọn chúng bằng cái chết nhưng vì ánh mắt của Lăng Phong, lại khiến tôi từ bỏ ý niệm đó. Nhưng liệu tôi có thể làm được điều đó hay không? Trong lúc tôi do dự, Lăng Phong đã đưa súng lên nhắm bắn, tôi thấy cậu ấy bóp cò, tiếng viên đạn phát ra nhanh chóng nhưng lại không hề nghe bất cứ tiếng va chạm nào cả, rồi tiếng cái chai bể nát nhưng không phải một mà là hai chai.
- Hai chai? - Bảo Nam nhíu mày.
- Đúng vậy, cả thế giới chỉ có vài người bắn được đường đạn vòng cung thôi. Lăng Phong đã làm được. - Jay cười thích thú. - Cứu mạng cả hai.
Jay quay xuống nhìn Lăng Phong nháy mắt chế giễu một cái rồi kể tiếp:
- Nhưng mà lúc đó bọn tôi cũng chỉ là hai thằng nhóc mười ba tuổi gầy gò, trong khi đó bọn họ có đến năm người. Bọn chúng đều là sát thủ cả, nên biết rằng, bọn sát thủ này được đào tạo rất đáng sợ, chỉ cần dùng một chân cũng có thể khiến hai thằng bọn tôi nằm bẹp dí rồi, làm gì có cơ hội chạy thoát được chứ.
Cho nên buộc phải tham gia trò chơi mới của bọn họ. Mỗi thằng được phát một con dao, hai bọn tôi đều nghĩ rằng chi bằng tàn sát nhau vậy thì cứ liều mạng với bọn họ xem sao. Nếu chẳng may một đứa chết thì đứa còn lại ít ra cũng được sống sót…
Jay bỗng ngừng lại nhớ lại cái cảnh mà hai đứa lao vào cùng tấn công một tên sát thủ đứng gần đó mà run lên. Đó là ký ức kinh hoàng nhất của cậu.
- Rồi sao đó thì sao? - Bảo Nam cũng cảm thấy ghê rợn toàn thân, cậu khẽ nhìn xuống Bảo Phương, thật may mắn là cô bé vẫn say ngủ nếu không thật không biết cô bé sẽ phản ứng thế nào trước những việc đáng sợ thế này.
Bảo Nam quay đầu nhìn Lăng Phong, cậu lại tiếp tục dáng vẻ hờ hững gác tay lên thành cửa im lặng.
- Mọi chuyện đều do Lap cả. - Jay đáp.
- Tôi đang theo dõi mẹ của Kesha, chứng kiến toàn bộ mọi việc, cảm thấy hai cậu nhóc này cũng khá thú vị, nhất là ánh mắt Lăng Phong lúc đó cứ như một con thú hoang bị thương, cương quyết chống trả. Thấy hai cậu nhóc có khả năng bắn súng tuyệt như vậy nên quyết định dẫn chúng đi… - Lap đang lái xe nghe vậy nói chen vào.
Chiếc xe theo hướng chỉ, nhanh chóng đậu trước nhà ông Văn Lâm. Bảo Nam nhẹ nhàng gọi Bảo Phương dậy. Cả hai xuống xe, Bảo Phương vui vẻ cười bảo:
- Anh! Chúng ta cùng vào nhà thôi!
Nhưng cả người Bảo Nam đột nhiên cứng lại rời bàn tay đang nắm lấy tay Bảo Phương, rồi bước thụt lùi lại mấy bước cúi đầu khẽ nói:
- Anh xin lỗi!
Bảo Phương chết sững đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn Bảo Nam, cô đã nghĩ từ nay có thể tiếp tục sống bên cạnh anh trai, vậy mà anh ấy lại bảo xin lỗi.
- Tại sao chứ…?
- Mục đích ra đi của anh chưa hoàn thành, anh không thể trở về. - Bảo Nam đáp.
- Vậy còn em… anh không lo lắng gì cho em sao? - Nước mắt Bảo Phương rơi xuống gương mặt cô bé, đau đớn tột cùng.
- Anh xin lỗi Bảo Phương! Chú Văn Lâm sẽ chăm sóc tốt cho em, còn anh nhất định phải đi. - Bảo Nam cương quyết nói.
- Hứa với em, anh nhất định phải bình an trở về gặp em! - Bảo Phương cắn chặt môi kìm nén nỗi đau khi thấy quyết định của Bảo Nam.
Bảo Nam ôm em gái vào lòng đau đớn nói:
- Anh hứa sẽ cố gắng bảo vệ mình, nhất định sẽ quay về tìm em.
Sau đó cậu khẽ liếc nhìn chiếc xe của Lap vẫn đậu ở đó thì kéo Bảo Phương ra một góc dặn dò:
- Em cũng phải hứa với anh tránh xa bọn người đó ra, họ là những kẻ nguy hiểm, em ở gần họ sẽ không được an toàn!
Bảo Phương đưa mắt nhìn về phía xe, không ngờ lại chạm vào ánh mắt của Lăng Phong đã hạ kính xe xuống quan sát họ. Bất giác giật mình, Bảo Phương vội quay lại. Bảo Nam siết chặt hai bên vai của Bảo Phương nói như ra lệnh:
- Em phải hứa, tuyệt đối không được tiếp xúc với bọn họ nữa! Nếu không em sẽ khiến anh lo lắng. Hứa với anh đi! Anh cũng sẽ hứa trở về bình an với em.
Bảo Phương cắn nhẹ môi gật đầu, không gì quan trọng với cô hơn anh trai mình. Bảo Nam thở phào xoa đầu cô rồi đẩy cô vào trong nhà.
Nhìn Bảo Phương vào nhà bình an, cậu xoay người bỏ chạy mất.
- Về thôi! - Lap bảo. - Cậu ta có con đường của cậu ta.
--
Kesha đang đứng ở một khách sạn sang trọng nhìn xuống bên dưới qua tấm kính trắng của khách sạn. Trên tay cô ta là một ly rượu đỏ chót như màu môi của mình. Ánh đèn bên dưới đầy màu sắc rực rỡ nhưng dường như không có thứ nào có thể sáng bằng ánh mắt của cô ta, đó là thứ ánh sáng giết người.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô ả nhoẻn miệng cười hài lòng đặt ly rượu xuống, đi ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài thì cô ta cười nói:
- Em biết là anh sẽ trở lại mà.
--
Về đến nhà Lăng Phong lệnh cho Jay đi xét nghiệm ADN của thằng em trai cậu:
- Xét nghiệm xong, cậu hãy gửi bản xét nghiệm đó đến cho ba tôi và cái lão bên ấy!
- Tặng cho cả hai người ư? - Jay cười cười khoái chí hỏi lại.
- Đúng vậy, chúng ta không cần phải nhúng tay vào, cứ ở bên ngoài xem kịch vui. Để xem bà ta sẽ thế nào. Dám cả gan ra tay với người bên cạnh tôi, xem như là sự trừng phạt đối với bà ta. - Lăng Phong cười lạnh đáp, cũng may Bảo Phương bình an, nếu không cậu nhất định phải đích thân trừng phạt mụ ta.
- Tặng cho cha cậu thì mình có thể hiểu nhưng tặng cho bên kia thì hơi lạ đó? - Jay đưa tay vuốt vuốt cằm suy nghĩ.
- Chẳng phải có hai nhóm bắt cóc hay sao? Bên kia có quan hệ mật thiết với HK, nếu muốn ra tay với mình, họ nhất định sẽ dùng HK chứ không dùng nhóm người bắt cóc khác. Điều đó cho thấy, bà ta có mối quan hệ ngoài luồng khác, kẻ mà cả gan dám đụng đến chúng ta thì phải là kẻ có máu liều hoặc giả là vì người tình và đứa con trai mà muốn trừ kẻ ngáng đường là mình.
- Ý cậu là muốn lôi kẻ đứng sau vụ bắt cóc ra đúng không? - Jay vỡ òa hiểu ra.
- Đúng vậy! Cho nên cậu phải làm tốt kết quả ADN, bằng không chúng ta sẽ không dò ra được kẻ đó đâu. Và như vậy chúng lại nghĩ ra cách trừ khử chúng ta lần nữa. - Lăng Phong gật đầu xác nhận, môi mím lại nghĩ tới việc bọn chúng rất có thể lợi dụng Bảo Phương lần nữa.
Jay làm việc rất hiệu quả, bảng báo cáo xét nghiệm nhanh chóng được chuyển đến cho ba của Lăng Phong trên danh nghĩa của phe bên kia với lời lẽ trêu chọc ông bị cho cắm sừng, khiến ông vô cùng phẫn nộ nhưng vì bà ta còn giá trị lợi dụng nên ông đành nhẫn nhịn.
Nhưng gửi cho bên kia lại dùng danh nghĩa của một thám tử tư mục đích kiếm tiền. Phe kia đang đinh ninh rằng đứa trẻ đó là con trai mình, sau này sẽ tìm cách tiêu diệt Lăng Phong đưa con trai mình lên. Nào ngờ đứa bé lại không phải con trai hắn ta, khiến hắn ta uất hận nổi giận đùng đùng cho người tiêu diệt hai mẹ con.
Một tai nạn xe bất ngờ xảy ra, mẹ kế Lăng Phong đã bị thiệt mạng tại chỗ.
Jay đọc bản tin tức nhíu mày nói:
- Không ngờ hắn ta lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Cũng may cậu đoán biết đưa đứa bé đi trước, sao vậy? sao lại cứu nó?
- Nó vô tội. - Lăng Phong trầm ngâm đáp.
- Cũng đúng. - Jay gật đầu. - Cậu định xử lí sao với nó?
- Vẫn chưa tìm ra được kẻ chủ mưu. - Mắt cậu lóe lên sự giận dữ.
- Cậu định dùng nó làm con mồi à? - Jay khẽ cười thích chí quay nhìn Lăng Phong. Từ lúc cả hai thoát chết khỏi tay mẹ của Kesha, cậu và Lăng Phong trở thành bạn thân, càng lúc cậu càng phục cậu ta.
- Là giải thưởng…
- Thua cậu luôn. - Jay phá ra cười, sau đó nhớ ra chuyện gì bèn quay lại hỏi. - Cô ấy sao rồi?
Lăng Phong lắc đầu, vẻ mặt trầm xuống đầy ưu phiền. Nhớ lại lúc Bảo Phương mặt lạnh tanh nhìn cậu bảo: “Lẽ ra từ đầu tôi không nên có bất cứ quan hệ nào với anh. Làm ơn đừng đến gần tôi nữa.” thì lại thấy buồn lòng. Cô gần như khép chặt tâm trí với cậu hơn cả trước kia.
- Có cần mình chỉ dạy không? - Jay cười gian xảo nói.
Lăng Phong nghiêng đầu nhìn Jay dò xét.
- Chỉ cần đè cô ấy xuống. - Jay phá ra cười.
Lăng Phong không chút khách sáo hay nể tình bạn bè, dang chân đá một phát hất Jay xuống ghế, hừ mũi nói:
- Biến!
^-^
Tại võ đường Karate mà Bảo Phương theo học bỗng nhiên xuất hiện một nam sinh vô cùng đẹp trai, khiến cho các nữ học viên ồ lên. Bảo Phương đưa mắt nhìn ra cửa thì thấy Lăng Phong đang nhìn mình, trên môi nở nụ cười. Cô lạnh lùng đưa mắt đi nơi khác, không thèm chú ý đến cậu.
- Cậu muốn tham gia học hay là tìm người? - Trí Lâm đang thay huấn luyện viên dạy các em nhỏ, thấy xôn xao bèn đến trước mặt Lăng Phong hỏi.
- Tham gia. - Lăng Phong đáp cộc lốc, Jay đã điều tra bảng thành tích của Trí Lâm cho cậu, Lăng Phong nhìn Trí Lâm nhếch môi khinh thường.
Thấy thái độ của cậu học sinh mới có vẻ hách dịch, Trí Lâm cảm thấy khó chịu nhưng cậu cố nhẫn nhịn đáp:
- Vậy cậu đi đăng ký học phí đi rồi quay lại tôi sẽ đưa võ phục cho cậu!
Lăng Phong không đáp mà cho tay vào túi lôi ra tờ giấy đăng ký đưa cho Trí Lâm. Trí Lâm đón lấy đọc lướt qua một cái sau đó hất đầu ra hiệu cho Lăng Phong.
- Đi theo tôi!
Trí Lâm đưa cho Lăng Phong một bộ võ phục trắng tinh và một sợi dây đai trắng. Lăng Phong cầm lấy thay ra nhưng cậu không chịu thắt dây đai trắng.
- Tại sao? - Trí Lâm nhíu mày bực bội hỏi.
- Trẻ con. - Lăng Phong cười nhạt khinh rẻ nhìn sợi dây.
- Vậy cậu nghĩ, cậu nên đeo dây đai nào? Nên nhớ cậu là học viên mới vào. - Trí Lâm nghiêm giọng nhắc nhở.
- Vậy thì chúng ta đấu thử một trận đi, sau đó nhờ anh nhận định xem tôi nên thích hợp đeo dây nào? - Lăng Phong nói nhẹ nhàng từ tốn nhưng trong giọng có ý khiêu khích thấy rõ. Cậu vẫn cảm thấy khó chịu khi Trí Lâm ngày ngày đưa Bảo Phương đi học, cả hai nói chuyện trông rõ thân mật, trong khi cô đối với cậu nhất mực lạnh lùng.
Vốn chẳng thiện cảm với nam sinh mới vào này, lại thấy thái độ khiêu khích của Lăng Phong, Trí Lâm đánh mất thái độ điềm tĩnh của mình mà nhận lời khiêu chiến đó.
Huấn luyện viên quan sát Lăng Phong một lát rồi gật đầu khi nhìn ra tố chất học võ của cậu, không ngăn cản cuộc giao đấu này. Đối với một huấn luyện viên mà nói phát hiện ra một học viên có tố chất là điều hãnh diện vô cùng. Tuy rằng Lăng Phong tự tìm đến nhưng mà làm huấn luyện viên như ông càng nên tạo điều kiện cho cậu phát huy.
Vậy là tất cả mọi người đều lui ra nhường lại khán đài cho hai đối thủ một mới một cũ. Điều này càng khiến họ tò mò hơn về Lăng Phong, nhất là khi thấy vẻ tự tin của cậu.
Võ đường của họ là một võ đường có tiếng từ xưa đến nay, đã không ít tuyển thủ quốc gia đạt tầm cấp quốc tế, muốn đến đây khiêu chiến nghĩa là phải có thực lực, nếu không chỉ chuốc nhục vào thân.
Trí Lâm tuy không thường xuyên tham gia thi đấu toàn quốc nhưng đối với các đàn anh từng thi đấu cũng bất phân thắng bại, cho thấy thực lực của cậu không hề xoàng chút nào.
Khiêu chiến cậu không phải hạng tầm thường nhưng để được cậu nhận lời càng khó hơn, bởi bản tính Trí Lâm vốn trầm, không thích khoe khoang tự mãn.
Lăng Phong cứ mặc võ phục không hề đeo đai thi đấu thì cảm thấy hơi rộng nhưng cậu lại không thích đeo đai.
- Em muốn đeo đai nào? Thầy sẽ bảo các bạn cho em mượn. - Huấn luyện viên bèn nói.
Lăng Phong tiến tới trước mặt Bảo Phương lúc đó đang cùng các bạn nữ đứng quan sát. Cậu nhìn Bảo Phương nhếch môi cười một cái, mặc kệ cái trừng mắt của cô, nhanh chóng đưa tay tháo ngay cái đai của cô đang đeo khiến cho Bảo Phương không kịp phản ứng.
Tới khi cô nhận ra thì cái đai đã bị rút ra khỏi eo, Bảo Phương tức giận định giơ tay giật lại thì huấn luyện viên lên tiếng:
- Em cho cậu ấy mượn đai của mình một chút để thi đấu nhé Bảo Phương?
Bảo Phương đành tức giận thu tay về, trừng mắt giận dữ ném về phía Lăng Phong. Trước cái nhìn đó, cậu thản nhiên nháy mắt trêu ghẹo với cô rồi đeo đai vào cẩn thận, bước vào sân thi đấu.
Bảo Phương tiến tới thì thầm vào tai của Trí Lâm vài câu, Trí Lâm cũng trao đổi lại. Lăng Phong cảm thấy hơi khó chịu, cậu còn cảm thấy hơi thở của Trí Lâm làm vài sợi tóc của Bảo Phương chuyển động.
Mọi người đều nín thở hồi hộp theo dõi trận đấu.
Vài giây đầu hai người im lặng thăm dò thực lực của nhau, lát sau là Trí Lâm ra đòn trước. Vừa nhìn vào đã thấy hai lối võ karate khác nhau. Trí Lâm thì uyển chuyển dựa vào sự dẻo dai ra đòn, Lăng Phong lại dựa vào sức mạnh của lực tay lực chân ra đòn nhanh nhẹn.
Có thể nói cả hai gần như ngang tài ngang sức, trận đấu mới diễn ra mười phút mà chưa ai ghi được điểm nào từ đối phương. Cả võ đường nuốt ực mỗi khi cả hai ra đòn tấn công và phòng thủ.
- Hai người họ đánh nhau như vậy thật khó phân thắng bại. - Một đàn anh đứng bên cạnh thì thầm với huấn luyện viên.
- Không… sắp phân thắng bại rồi. - Bảo Phương lập tức lên tiếng.
Huấn luyện viên khẽ cười hài lòng trước câu trả lời của cô.
- Nhưng xem ra thực lực và sức mạnh của hai người ngang ngửa nhau khó mà phân được. - Đàn anh vẫn không ngừng thắc mắc.
- Là ở tinh thần… - Bảo Phương tiếp tục đáp. - Anh ta đáng sợ hơn anh nghĩ đó. Hai đối thủ cùng thực lực nhưng khác nhau ở ý chí chiến đấu. Trí Lâm cho rằng đây chỉ là một trận giao đấu bình thường, còn anh ta thì lại nhận định một trận quyết đấu hơn thua.
- Đúng vậy, trong giao đấu tinh thần quyết thắng rất lớn. - Huấn luyện viên gật đầu lên tiếng.
Quả nhiên vừa nói xong thì Trí Lâm đã bị trúng đòn ngã xuống đất.
Huấn luyện viên bèn bước đến vỗ tay một cái hô lên:
- Được rồi… dừng lại ở đây thôi!
Trí Lâm đứng dậy, dùng tinh thần của mình bắt tay với Lăng Phong:
- Cậu khá lắm!
- Anh cũng vậy!
Bảo Phương lúc này đã bước tới bên Lăng Phong chìa tay ra đòi lại sợi đai:
- Trả đây!
Lăng Phong không có ý trả mà quay người sang huấn luyện viên cười hỏi:
- Thầy! Em cảm thấy sợi dây đai này rất may mắn, em muốn giữ lại nó có được không?
Huấn luyện viên đang vui mừng vì đã tìm được một học viên xuất sắc ngoài Trí Lâm ra, cũng rất muốn chiều ý cậu nhưng Bảo Phương cũng là học viên nữa mà ông thích nhất nên thấy hơi khó xử, đành quay đầu nhìn Bảo Phương dò hỏi.
- Không được! - Bảo Phương đáp dứt khoát.
- Vậy đi. Chúng ta cùng thi đấu, ai thắng thì cái đai của người đó, người thua sẽ phải đeo đai trắng kia. - Lăng Phong cố tình gây khó dễ.
- Chuyện này… nam nữ thực lực vốn chênh lệch nhau. - Huấn luyện viên khó xứ nói.
- Không thành vấn đề. - Bảo Phương lập tức lên tiếng. Chỉ là một chiếc đai bình thường đối với Bảo Phương, cùng lắm là mua sợi đai khác nhưng cô lại không muốn cho Lăng Phong tiếp cận mình nên nhất quyết bày tỏ thái độ qua trận đấu này.
Sau đó lấy dây đai của một bạn nữ đeo tạm rồi bước vào vòng đấu. Lăng Phong không ngờ Bảo Phương nhận lời ngay, miễn cưỡng bước vào vòng đấu. Nhìn gương mặt lạnh tanh và nghiêm túc của Bảo Phương nét cười trên mặt cũng biến mất, tằng hắng một cái nói:
- Xin nhẹ tay cho!
Tất cả mọi người vừa chứng kiến một trận đấu no mắt lại tiếp tục chứng kiến thêm một trận đấu nữa thì rất phấn khích, vội vàng ngồi im quan sát hai đối thủ.
Phần lớn ai cũng cho rằng Lăng Phong sẽ chiến thắng, bởi vì ngay cả Trí Lâm mà còn bị cậu đánh bại huống chi Bảo Phương lại là con gái, sức lực tất nhiên là yếu hơn.
Bảo Phương hiểu rõ điều đó cho nên chủ động tấn công dữ dội chứ không thể để bị động tấn công được. Cô cũng có chút hiểu rõ thế tấn công của Lăng Phong - rất quyết liệt và mạnh mẽ không cho đối phương cơ hội phản công.
Lăng Phong cứ bình thản đỡ đòn mà không hề để lộ bất cứ sơ hở nào. Bảo Phương thở hổn hển nhìn Lăng Phong, quả thật không để lộ bất cứ một sơ hở nào để cô tấn công nhưng lại không hề có ý tấn công cô. Nếu cứ thế này cô sẽ thua về thể lực mất.
Bảo Phương nghĩ vậy liền phóng lên dội đòn về phía sườn của Lăng Phong, Lăng Phong nhanh chóng vòng tay hất ra rồi phản đòn. Ngay khi Bảo Phương nghĩ mình sắp thua thì Lăng Phong đã lộ ra sơ hở, cô tung chân đá một cái, Lăng Phong ngã xuống đất.
Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội, mọi người khen ngợi Bảo Phương rất nhiều nhưng hơn ai hết Bảo Phương biết rằng là Lăng Phong nhường cô, không dám tấn công mạnh vì sợ làm cô đau. Mặc kệ, cô vẫn hất cằm ra lệnh:
- Đai trắng!
Lăng Phong cười nhạt nhún vai đứng dậy tháo đai ra trả lại cho cô.
Nhưng Bảo Phương không chỉ gặp Lăng Phong ở mỗi võ đường karate mà cả ở lớp Nhu đạo. Bảo Phương biết rõ Lăng Phong đến là vì mình nên có chút khó chịu, cô muốn chấm dứt quan hệ với cậu thì cậu càng mặt dày bám theo, đã vậy còn yêu cầu đích thân cô hướng dẫn.
Cậu ta dùng lợi lộc để ra yêu cầu như thế bằng việc hỗ trợ kinh phí đầu tư cho lớp học võ khiến thầy hướng dẫn vui mừng hết sức đành cầu khẩn Bảo Phương giúp đỡ. Trước lời nhờ vả gần như van xin của thầy, Bảo Phương miễn cưỡng nhận lời.
Cô dạy cho Lăng Phong cánh ra đòn và phòng thủ trong nhu đạo như thế nào, cách gạt chân đối thủ để ghi điểm ra sao. Lăng Phong cố tình trêu chọc cô bằng cách nắm hai vạt áo võ phục của cô trong tư thế vật một cách cợt nhã, kết quả là bị Bảo Phương cố tình đánh ngã hết lần này đến lần khác một cách thê thảm.
Lăng Phong không thích võ Judo lắm cho nên cậu chưa từng học lần nào, nhưng xem ra lần học võ này thú vị hơn rất nhiều vì khoảng cách của cậu và cô chỉ cách một cánh tay mà thôi.
Chỉ vài phút giằng co, Bảo Phương đã nhanh chóng lựa đòn vật ngã Lăng Phong xuống đất thuận thế ngồi đè lên người cậu ghi điểm, cô nhìn cậu nói:
- Thấy rõ chưa? Nhắm ngay thời cơ ra đòn nhanh, lẹ, chính xác anh hoàn toàn có thể ghi điểm.
Bảo Phương nói xong định đứng dậy, không ngờ bị Lăng Phong nắm tay kéo xuống để cô ngồi trên người cậu giống như tư thế lúc nãy. Bảo Phương không ngờ bị người ta kéo lại, không kịp kìm sức nên ngồi xuống người Lăng Phong ngã ra phía trước, mặt đối mặt với cậu. Cảm nhận hơi ấm phả ra và mùi nước hoa mạnh mẽ của cậu khiến tim Bảo Phương đập nhanh. Có thể nói đây là lần đầu tiên tiếp xúc với con trai gần nhất.
- Cảm giác này thật tuyệt! - Lăng Phong đưa tay vuốt sợi tóc dính dầy mồ hôi bám trên mặt cô cười trêu.
Cái động chạm nhẹ nhàng nhưng cũng khiến cho sự lạnh lùng như một vỏ bọc của Bảo Phương bị tan ra tạo thành sự rúng động. Bảo Phương tức giận hất tay Lăng Phong ra, sau đó thẳng tay tát cho cậu một cái vào mặt rồi đứng dậy khỏi người cậu hất mặt lạnh lùng đáp:
- Cảm giác này càng tuyệt hơn.
Lăng Phong bèn phá ra cười, đưa tay xoa xoa má đứng dậy.
Khi ra về, vì không có Trí Lâm về cùng nên Bảo Phương đi bộ một mình trở về nhà, dù sao nhà cũng gần, rất thuận tiện. Lăng Phong cũng bước theo sau, cậu nhìn thấy chiếc vòng ngọc lục phát sáng trong bóng đêm trên tay của Bảo Phương thì vui vẻ lạ thường, bước đến gần cô nhìn chiếc vòng hỏi:
- Sao lúc bình thường không đeo?
Bảo Phương lúc đầu chưa hiểu ý của Lăng Phong nhưng sau đó nhìn thấy mắt cậu hướng về chiếc vòng, định không trả lời nhưng cô biết Lăng Phong là kẻ bám dai nếu không nhận được câu trả lời, bèn đáp:
- Khi thi đấu rất dễ va chạm mà làm đứt chiếc vòng.
- Yên tâm, dây vòng được làm từ hỗn hợp cực kì, bền không vì tác động bên ngoài mà dễ đứt đâu, có thể tùy ý kéo giãn. - Lăng Phong đáp.
Bảo Phương chợt khựng lại quay người nhìn Lăng Phong không chớp mắt. Lăng Phong không để ý đến sự thay đổi của Bảo Phương thản nhiên hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì. - Bảo Phương im lặng rồi tiếp tục bước tiếp, lén lút kéo thử chiếc vòng tay ra xem, quả nhiên co giãn.
@by txiuqw4