Làm sao anh biết cô ở đây? Trong lòng cô muốn mở miệng hỏi nhưng lại kkhông cất thành lời được. Nên đành im lặng chạy theo bước chân cậu.
Tiếng hét của tên tóc vàng bị Bảo Nam đâm đã đánh động đến mấy tên kia, bọn chúng lăm le cầm súng lao tới. Bảo Nam liền nhanh tay giương súng về phía chúng, hai phát súng nổ ra thì hai tên gục ngã ngay lập tức.
Hai tên kia nhanh chóng nép vào hai góc. Bảo Nam cũng vội vã kéo Thục Quyên núp vào một bên tường.
Cuộc đấu súng diễn ra ầm ĩ, trái tim nhỏ bé của thục Quyên lần nữa bị bóp ngẹt lại đầy sợ hãi. Nếu như không có bàn tay ấm áp siết chặt lấy tay cô khiến cô an tâm thì có lẽ cô đã vì sự kích động đến cực hạn này mà ngất đi.
Cô không biết mọi chuyện diễn ra thế nào cho đến khi Bảo Nam kéo cô băng đi, cả hai cứ chạy mãi, Thục Quyên hoàn toàn không nhìn thấy được xung quanh, cô chỉ thấy cái bóng áo đen trước mặt. Lần nào cô gặp cậu, cậu cũng đều mặc một màu đen từ trên xuống dưới. Thục Quyên lao mình đi theo bóng đen đó.
Những người xung quanh đó nghe tiếng súng nổ cũng lần lượt lôi súng ra truy sát họ.
Chạy đến một sân thượng chẳng còn con đường nào thoát hiểm. Bảo Nam siết lấy tay cô, đôi mắt thẫm lại nhìn cô khẽ cất giọng nói:
- Tin anh, đừng sợ!
Thục Quyên cũng còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó là gì thì lại bị Bảo Nam nắm chặt tay kéo chạy thật nhanh. Tới khi cô hiểu được chuyện gì thì đã thấy Bảo Nam và mình đang lao qua từ nóc sân thượng này sang nóc sân thương khác. Giữa hai toà nhà cách nhau một con đường tầm hai sải tay. Cả hai rơi xuống sân thượng bên kia một cách an toàn nhưng do bất ngờ nên Thục Quyên ngã xuống, đầu gối chạm xuống nền gạch đau điếng.
- Em không sao chứ? - Bảo Nam lo lắng hỏi.
Dù đau đến nỗi tê dại nhưng Thục Quyên hiểu rõ hoàn cảnh nguy hiểm của họ lúc này, cô cắn chặt răng lắc đầu. Bảo Nam lại lập tức kéo cô đứng phắt dậy chạy tiếp, phía sau họ vang lên tiếng súng.
Lần nữa họ phải nhảy xuống từ nóc nhà này đến nóc nhà khác. Nhưng nóc nhà lần này thấp hơn, Bảo Nam ôm lấy cô, một tay cậu ôm đầu, một tay ôm quanh người cô. Kéo cô cùng nhảy xuống bên dưới, chân hai người vừa chạm đất thì liền ngã xoay mấy vòng.
Mặc dù có choáng voáng đầu óc một chút nhưng Thục Quyên lại không bị chấn thương gì.
Cả hai xoay mấy vòng, Bảo Nam mới thả cô ra rồi nằm thở dốc. Thục Quyên nhìn thấy một vệt ướt đẫm trên áo sơ mi đen của Bảo Nam ngay phần vết thương lần trước, cô hiểu ngay là vết thương của cậu bị động đến nên rách ra và chảy máu.
Nhìn sắc mặt tái nhợt chịu đựng đau đớn của Bảo Nam, Thục Quyên xúc động lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ? Vết thương của anh…
Bảo Nam không trả lời, cậu đưa tay giữ lấy vết thương cắn răng dùng sức ngồi dậy kéo Thục Quyên đi khỏi nơi nguy hiểm này. Cả hai xuống bên dưới, nhìn thấy một chiếc xe đậu trước mặt.
Bảo Nam cởi áo khoác ra quấn quanh tay cậu rồi dùng lực đấm thật mạnh vỡ tan tấm kình ở cửa xe. Cuối cùng hai người cũng đánh cắp được một chiếc xe.
- Lái xe đi! - Bảo Nam nhìn Thục Quyên giục.
Cô gật đầu rồi vào ghế lái ngồi, Bảo Nam cũng nhanh chóng đi vào theo. Chiếc xe lăn bánh đưa họ thoát khỏi nơi nguy hiểm này.
Bảo Nam vừa lên xe thì liền nhắm mắt lại, nỗi đau đớn hiện rõ trên nét mặt của cậu khiến trái tim của thục Quyên không bị ai đâm mà cũng chảy máu, đau đớn khôn nguôi.
Khi họ vào đến thành phố an toàn thì Bảo Nam đã lịm đi lúc nào không hay, mặt cậu đổ đầy mồ hôi và cả người phát sốt. Thục Quyên hoảng sợ vừa muốn đưa Bảo Nam đi bệnh viện lại vừa sợ lỡ như cậu bị bắt thì sao? Cuối cùng cô quyết định đưa cậu trở về nhà mình.
Lúc này, Thục Quyên cảm thấy may mắn là lúc đó cô không từ chối yêu cầu mua riêng cho cô một căn hộ của ba cô. Nếu không giờ đây cô cũng không biết nên đưa Bảo Nam đi đâu.
Nhưng làm sao có thể đưa Bảo Nam vào chung cư của cô mà không bị nghi ngờ.
Thục Quyên bèn giũ sạch vết mảnh kính trên áo, khoác vào cho Bảo Nam, cài nút áo lại. Thật may là Bảo Nam mặc áo màu đen nên vết máu trên áo nhìn vào tựa như một vết nước bẩn dây lên.
Đột nhiên Thục Quyên trùng dạ, cô giật tay ra khỏi người Bảo Nam, đưa mắt nhìn cậu không chớp. Trong tíc tắc, cô hiểu được, cậu đang làm sát thủ, vì thế mới đi giết người và bị cảnh sát truy đuổi, vì thế mới không đi bệnh viện được. Vì thế cậu luôn luôn mặc đồ đen, bởi vì sẽ không nhìn được máu và làm cho người truy đuổi không biết mình có bị thương hay không, dễ dàng thay đổi quần áo lẩn trốn.
Bảo Nam trông như người say rượu được Thục Quyên dìu lên nhà, bảo vệ nhìn Thục Quyên nháy mắt cười hóm hỉnh khiến cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Vất vả lắm Thục Quyên mới đưa được Bảo Nam về đến nhà, cô không dám để ai giúp đỡ vì sợ họ đến gần sẽ nhận ra được mùi máu. Vào đến nhà, cô nhẹ nhàng đặt Bảo Nam trên giường, sau đó cởi áo cậu ra, vội vã đi lấy dụng cụ lần trước mình mua. Lần nữa khâu lại vết thương đã bị rách cho Bảo Nam, lần này cô làm nhanh và tốt hơn.
Sau đó cô giúp Bảo Nam lau người sạch sẽ, thay ga giường, dù cả ngày mệt mỏi nhưng cô vẫn cố ngồi dậy đi ra ngoài đến siêu thị, mua thật nhiều đồ ăn dự trữ cho hai tuần lễ. Dọn dẹp xong, cô mới tắm rửa và đi ngủ thật thoải mái.
Khi Bảo Nam thức dậy, vết thương đã thoải mái hơn, không còn đau nhức nhiều nữa. Nhưng cậu phát hiện, hai tay đã bị trói chặt lên thành giường.
- Anh tỉnh rồi sao? - Thục Quyên nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào nhìn Bảo Nam cười mừng rỡ.
Bảo Nam không nói chỉ nhúc nhích hai cánh tay ý hỏi tại sao. Thục Quyên cũng giả vờ không để ý đến, bưng một bát cháo đặt đầu giường nói:
- Anh ăn ít cháo đi!
Bảo Nam ngồi dậy, day day sợi dây trói tay mình, trừng mắt nhìn Thục Quyên, ánh mắt của cậu đầy sát khí. Thục Quyên thấy vậy mới thở dài nói:
- Anh ăn xong đi, em thả anh ra.
Bảo Nam đành ngoan ngoãn ngồi cho Thục Quyên đút mình ăn cháo. Cô tỉ mỉ múc từng muỗng cháo thổi vài cái mới đưa cho cậu ăn. Cháo vừa mềm vừa ngon, quả thật rất dễ ăn, nhất là người bị thương và bụng rỗng như cậu lúc này, ăn rồi lại muốn ăn thêm nữa.
Bảo Nam nhìn Thục Quyên cụp mắt xuống, để lộ đôi bờ mi cong vút rất đẹp, đôi môi nhỏ hồng của cô nhẹ nhàng thổi muỗng cháo đút cho cậu. Đây là cái cảm giác đã lâu rồi cậu không có, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác rất kì lạ.
- Cám ơn! - Bảo Nam bỗng thốt lên lời mà chính cậu cũng không biết.
Nhưng khi Bảo Nam ăn xong, Thục Quyên vẫn chưa chịu cởi trói cho cậu, cô nhìn cậu hối lỗi nói:
- Xin lỗi. Em không thể để anh đi lúc này được, muốn đi thì hãy chờ vết thương của anh lành lặn lại đã.
Nói rồi cô vội vàng thu dọn rồi bỏ đi ra ngoài, cô nghĩ hiện giờ Bảo Nam rất tức giận với cô, chứ không hề biết rằng sau lưng cô là một đáy mắt lấp lánh.
Dù có bắt trói thế nào, Thục Quyên cũng phải mở trói cho Bảo Nam đi vệ sinh. Cô mở dây trói buộc thành giường của cậu ra nhưng vẫn giữ nguyên cây trói hai tay của cậu. Cô ngây thơ nghĩ rằng như vậy có thể ngăn chặn được cậu bỏ đi lần nữa.
Không ngờ khi cô vừa mở ra thì Bảo Nam kéo ngã rồi đè cô xuống giường, hay tay bị trói đặt lên cái cổ thon dài của cô ấn nhẹ một cái gằn giọng nói:
- Cho dù em có trói thế nào thì anh vẫn có thể lấy mạng của em ngay lập tức.
Thục Quyên không trả lời, cũng không sợ hãi, cô nhìn thẳng vào Bảo Nam, lát sau thở dài đưa tay tháo sợi dây buộc cho cậu.
Bảo Nam đi vệ sinh xong, Thục Quyên cứ nghĩ là cậu sẽ bỏ đi nên cô chỉ ngồi lặng lẽ trên giường nhìn về cánh cửa phòng vệ sinh. Bảo Nam đi vệ sinh xong trở ra, bộ dạng trở nên cực kì phong độ.
- Anh sẽ đi sao? - Thục Quyên nhìn cậu hỏi.
- Mua giúp anh vài bộ đồ, mua thêm ít thuốc rồi về nấu cơm. - Bảo Nam đột nhiên nói, giọng cậu có chút miễn cưỡng.
- Ý của anh là…? - Thục Quyên ngồi bật dậy giương mắt nhìn Bảo Nam hỏi.
- Dù sao cũng bị thương, ở lại đây dưỡng thương ít hôm cũng được.
Thục Quyên nghe xong mừng rỡ vội bật dậy hớn hở nói:
- Anh chờ em một chút…
***
- Mọi người nghe đây, nhiệm vụ lần này của chúng ta là bảo vệ ông Chung Thành Quốc, một thương nhân người Hồng Kông đã định cư ở mỹ. Đây là tài liệu về ông ta… - Ông Văn Lâm vừa thông báo nhiệm vụ mới cho các thuộc cấp của mình.
Bảo Phương cùng mọi người giở ra xem lý lịch của ông ta. Ông Văn Lâm bèn nói tiếp:
- Chung Thành Quốc năm nay 56 tuổi, là một thương nhân người Hồng Kông có vợ là người Việt Nam, cả hai sinh được một đứa con gái tên Chung Thục Quyên, năm nay 23 tuổi vừa du học ở nước ngoài về. Mười năm trước, ông ta ngoại tình khiến vợ ông ta giận viết đơn ly thân rồi ôm con trở về Việt Nam sinh sống. Hiện nay có hai phe đối lập đang tranh cử chức vị tổng thống, mà ông Chung Thành Quốc lại là người ủng hộ và tài trợ cho một phe cho nên phe kia đang cho người ngấm ngầm mưu sát ông ta. Lần này ông ta trở về đây là thay mặt lãnh đạo đến hội nghị của chúng ta nên chúng ta có nhiệm vụ phải bảo vệ an toàn cho ông ấy. Mà người ủng hộ phe đối lập lại là em trai ông ta…
Ông Văn Lâm tổng kết lại một câu khiến cho mọi người vỡ lẽ. Em trai ông Thành Quốc tên là Chung Kiến Quốc, cũng đang nắm trong tay một số cổ phần và muốn nuốt gọn toàn bộ công ty. Đặc biệt người này còn bị tình nghi là buôn lậu vũ khí và ma tuý.
Nếu như ông Thành Quốc chết, thì ông Kiến Quốc rất có thể sẽ chiếm đoạt được công ty và lợi dụng để buôn lậu dễ dàng hơn.
Bảo Phương đọc xong thì khép lại, đã lâu rồi không gặp, không ngờ lần này cô gặp ông ấy với vai trò người bảo vệ.
Ông Thành Quốc làm tiệc chào mừng các doanh nghiệp trong nước, Bảo Phương đóng vai trò là bạn gái của Thục Quyên, con gái duy nhất của ông Thành Quốc đến tham dự cùng bạn trai là Trí Lâm, luôn đi theo sát bên cạnh ông.
Không ngờ tại đây, Bảo Phương gặp lại người mà cô không muốn gặp.
Người đó ăn bận rất phong độ và lịch sự, toát lên một phong thái hơn người, dù tuổi đời còn trẻ nhưng dường như rất được kính trọng. Ai gặp cũng chào cậu.
Bên cạnh cậu còn có một mỹ nhân, mặc váy dạ hội trắng quyến rũ, không ngừng tươi cười. Cả hai khoác tay nhanh từ từ tiến lại gần ông Thành Quốc.
- Xin chào! - Tiếng Anh lưu loát cộng thêm giọng trầm ấm của Lăng Phong vang lên tập trung mọi chú ý của họ về phía cậu.
- Mar… - Ông Thành Quốc hớn hở dùng tiếng Anh chào lại cậu và theo phép lịch sự ông chìa tay ra bắt tay Lăng Phong.
Thục Quyên kinh ngạc trố mắt nhìn Lăng Phong rồi quay sang nhìn Bảo Phương, Bảo Phương khẽ lắc đầu ra hiệu đừng để ý đến. Trí Lâm cũng nhận ra Lăng Phong nhưng vì nhiệm vụ cậu không tiện xen vào.
Họ trao đổi với nhau về điều gì đó, người con gái bên cạnh Lăng Phong cũng tham gia vào câu chuyện của họ khá thân mật, có lẽ họ quen biết nhau khá lâu.
- Mar, đây là con gái của tôi, Thục Quyên. Và hai người này là bạn của con gái tôi. - Ông Thành Quốc vui vẻ giới thiệu Thục Quyên với Lăng Phong.
Lăng Phong nghiêng người nhìn ba người bọn họ cười, ánh mắt lấp lánh.
- Xin chào, đã lâu không gặp.
Trí Lâm cùng Thục Quyên đồng loạt lên tiếng chào đáp lại, chỉ có Bảo Phương là quay mặt đi tránh ánh mắt của cậu.
Mỹ nhân bên cạnh Lăng Phong liền níu tay Lăng Phong nũng nịu nói giọng Việt còn hơi bập bẹ:
- Mar, bạn của anh à?
- Phải, tất cả đều là bạn cũ… trước khi anh sang đó du học. - Lăng Phong dịu dàng đáp lời cô ta rồi quay sang ba người họ giới thiệu ngắn gọn. - Đây là Andy.
- Xin chào! - Andy dùng một giọng hơi ngọng chào họ
Ba người họ cùng lịch sự chào lại.
Ngay sau đó, một chàng trai bận một bộ tây âu hàng hiệu, nhìn vào là biết hàng thủ công của Ý, mỗi đường cắt phải nói là đo may chuẩn xác đến tỉ mỉ. Cậu ta để tóc dài buộc ra sau gọn gàng, gương mặt rất sáng khiến người ta thấy thiện cảm, nhưng nét mặt cho thấy anh ta là người Trung Quốc. Bên cạnh anh ta còn một cô gái để mái tóc quăn, cô ăn bận rất giản dị, đeo một cặp kính đen to, trông rất thân thiện.
- Andy! - Chàng trai đó kêu lên.
- Ken, Zuzu Linh… - Andy cũng tươi cười đáp lại.
Tất cả mọi người đều chuyển sang hai nhân vật mới đến kia.
- Mar, đây là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của bọn em, còn đây là chị gái anh ta. - Andy bèn nhanh chóng giới thiệu.
Zuzu Linh thì nói tiếng Việt khá rành, cô hất đầu vào Trí Lâm nói:
- Này tên đầu gỗ kia, tôi đã bảo anh phải quay lại bệnh viện để tôi kiểm tra vết thương rồi mà.
Trí Lâm có chút bối rối nhìn Zuzu Linh. Bảo Phương và Thục Quyên tò mò đưa mắt nhìn cậu, Trí Lâm đành miễn cưỡng giải thích:
- Cô ấy là bác sĩ điều trị cho anh.
- Anh còn biết tôi là bác sĩ của anh cơ đấy, chưa bao giờ anh chịu nghe lời tôi cả. Thật là nhiều lúc làm tôi tức điên lên. - Zuzu Linh không hề nể mặt Trí Lâm cứ tiếp tục chỉ trích cậu.
- Mọi người thông cảm, bệnh nghề nghiệp của chị gái tôi lại nổi lên rồi. Làm em trai của chị ấy mấy chục năm thực khổ sở. - Ken lắc đầu than thở khiến mọi người bật cười.
- Cái thằng này, còn dám ở đây kêu khổ à, có biết là hồi nhỏ… - Zuzu Linh lườm Ken một cái bắt đầu kể…
- Rồi, lại bắt đầu… - Ken ảo nảo nói chặn lời của Zuzu Linh.
Mọi người lần nữa cảm thấy cặp chị em này khá thú vị, sau đó họ trao đổi với nhau vài câu. Thục Quyên, Trí Lâm và Bảo Phương chỉ im lặng nhìn bốn người họ nói chuyện bằng tiếng Anh với nhau.
Bảo Phương cố né ánh nhìn của Lăng Phong về mình, vừa chú ý đến hành động của ông Thành Quốc, ông đang trò chuyện với vài vị khách nước ngoài.
Lát sau, Ken bước đến bên cạnh Bảo Phương cười cười nói:
- Người đẹp này, cô có hứng thú làm người mẫu cho bộ sưu tập mới của tôi không? Tôi rất thích dáng hình khoẻ khoắn của cô.
- Xin lỗi! Tôi không có hứng thú. - Bảo Phương lạnh lùng dứt khoát đáp rồi đi đến nơi khác.
Cô đứng ở một góc vắng vẻ nhưng vẫn quan sát rõ ông Thành Quốc. Một ly nước màu đỏ được đưa đến trước mặt cô.
- Xin lỗi tôi không biết uống rượu. - Cô hờ hững nói.
- Chỉ là nước trái cây thôi, không phải là rượu, không cản trở em làm nhiệm vụ đâu. - Lăng Phong khẽ cười đưa ly rượu sát mũi cô. Đó đúng là một ly nước trái cây thơm ngon.
Bảo Phương chau mày, cô biết Lăng Phong rất thông minh nhưng sao anh biết cô đang làm nhiệm vụ. Cô và Thục Quyên được xem là bạn bè thân thiết, đến ngay cả ông Thành Quốc và Thục Quyên còn chưa biết rõ cô và Trí Lâm đến đây là để bảo vệ an toàn cho ông ta mà. Họ chỉ biết cô và Trí Lâm đến tham dự với tư cách là bạn thân của Thục Quyên. Vậy mà Lăng Phong lại có thể đoán ra. Con người này đúng là quá nguy hiểm, một khi đối đầu thực sự với anh ta, chắc chắn bọn cô sẽ bị anh ta nắm bắt một cách dễ dàng.
Bảo Phương đưa tay đón lấy ly nước rồi uống thật nhanh, sau đó đặt nó lại vào tay của Lăng Phong. Nện gót giày quay lưng bỏ đi.
Lăng Phong nhìn theo bóng dáng cô chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu. Đột nhiên Lăng Phong cảm thấy lành lạnh, dường như có gì đó không ổn. Ngay chỗ cậu và Bảo Phương vừa đứng bất chợt toát ra một luồng khói, mọi người vừa nhìn thấy thì tuởng đâu xảy ra hoả hoạn nên hét lên tán loạn. Nhưng không phải chỉ một vị trí toả ra khói, mà là năm vị trí, chúng nhanh chóng tạo thành một không gian mờ ảo.
Bảo Phương và Trí Lâm lập tức kéo đến vị trí của cha con Thục Quyên đang đứng. Bọn chúng thật khéo chọn thời cơ ra tay, đó là lúc ông Thành Quốc đang đứng trên bục phát biểu cho nên dù bên dưới có hỗn loạn thế nào thì vị trí của ông ta vẫn nổi bật lên và thời cơ ám sát cũng chính là lúc này đây.
Điều này ai cũng đoán ra được, chỉ là ai sẽ là người ra tay nhanh hơn. Trí Lâm và Bảo Phương đồng thời lao nhanh về phía bục phát biểu, tiếng nổ đồng thời vang lên.
Ánh lửa đỏ chớp lên cùng với tiếng keng va chạm của kim loại, đường đạn bị lệch đi một tấc, viên đạn bắn về phía ông Thành Quốc. Bảo Phương đã kịp thời chạy đến lao người che chắn và đẩy ông xuống đất, vì thế viên đạn bay sượt qua cánh tay cô, để lại một vết thương tràn máu.
Lăng Phong đưa tay vào túi rút chiếc khăn tay của mình ra lau sạch sẽ rồi quăng bỏ khẩu súng nhỏ bằng lòng bàn tay vào trong một cái bình bông gần đó, rồi nhanh chóng lỉnh đi theo mọi người ra ngoài.
Trí Lâm đang kéo Thục Quyên ngồi xuống thì thấy Bảo Phương bị trúng đạn kinh hãi hét lên gọi tên cô:
- Bảo Phương…
- Em không sao. - Bảo Phương ôm lấy cánh tay bị thương của mình lồm cồm ngồi dậy nhìn ông Thành Quốc mặt mày xanh xám run run hỏi cô:
- Bảo Phương, cháu không sao chứ?
- Vâng ạ, viên đạn chỉ bắn sượt qua tay cháu thôi. - Bảo Phương bóp chặt chỗ vết thương để nó thôi chảy máu.
- Anh đưa em đi bệnh viện! - Trí Lâm lao nhanh đến bên Bảo Phương dùng khăn tay quấn chặt vết thương cho cô. Thục Quyên chỉ lẳng lặng lo lắng nhìn Bảo Phương nhưng không có chút sợ hãi nào. Từ khi quen với người đó, cô đã chứng kiến quá nhiều, đã không còn yếu ớt sợ hãi nữa.
- Được rồi, em không sao, lập tức đưa bác trai đi nơi khác an toàn hơn đi! - Bảo Phương ngăn Trí Lâm lại nói.
- Đã có mọi người rồi, em còn lo gì nữa. - Trí Lâm hất đầu nhìn các đồng nghiệp đã ùa vào ngay khi có sự cố, họ đang phong toả hiện trường lại và tạo thành đội người đưa ông Thành Quốc đi đến nơi an toàn.
- Phải đó, bạn mau đi băng bó vết thương đi! - Thục Quyên cũng gật đầu khuyên
Bảo Phương lúc này mới gật đầu đồng ý đi băng bó.
Bởi vết thương nên Bảo Phương không cần ở lại điều tra với mọi người, cô trở về khách sạn vốn được bố trí cho mình để ngủ và có thể kịp thời có mặt bảo vệ ông Thành Quốc.
Cô cảm thấy cơn mệt mỏi nhào nặn toàn thân, bước vào thang máy, mặt tường kim loại phản chiếu sự rã rời lộ trên gương mặt cô, khi cô rê chân tại tấm thảm trải dọc hành lang thậm chí còn mơ mơ hồ hồ một loại hư vô không trọng lượng, toàn thân không chút sức lực.
Cô vừa vào phòng, lập tức cảnh giác có chút kì lạ, căn phòng khá ấm, mặc dù cô rời đi từ sáng và bên ngoài lại cực kì lạnh lẽo.
Trước mặt không có gì, cô vội vã xoay người lại, khoảnh khắc quay người lại, cô không khỏi sửng sốt.
Lăng Phong đang ngồi bên cái ghế cạnh cửa sổ, bộ tây trang của cậu có màu đen thẫm trông tao nhã vô cùng, dải đuôi caravat tuỳ ý thả buông. Hai tay cậu khoanh trước ngực nhưng không hề mang trạng thái căng thẳng mà ngược lại có phần nhẹ nhõm.
- Anh… anh vào đây bằng cách nào? - Bảo Phương hít một hơi thật mạnh trấn tĩnh lại, cô quăng chìa khoá lên trên bàn rồi tiến lại tủ lạnh lấy một chai nước uống một hơi đã khát.
Lăng Phong chờ cho cô uống xong mới đứng lên đi về phía cô trả lời:
- Khi mà em có đủ tiền, thì có rất nhiều nơi em có thể vào, không cần cái gọi là chìa khoá.
Đặt lại chai nước vào trong tủ, Bảo Phương cười nhạt:
- Vậy chẳng hay anh bỏ tiền để vào phòng tôi làm gì? Bỏ mặc người đẹp của anh một mình à?
Lăng Phong khẽ cười nghiêng người nhìn Bảo Phương, ánh mắt cậu hơi chếch lên tạo độ nghiêng đầy cuốn hút, mái tóc rủ xuống quét qua đôi mắt trông hết sức quyến rũ.
- Em đang ghen đấy à? Có cần anh giải thích không?
- Không cần. Tôi không rảnh rỗi để ghen tuông. Tôi chỉ muốn biết tại sao anh vào phòng của tôi mà thôi? - Bảo Phương quay lưng lạnh lùng nói.
- Anh đến xem em thế nào? - Lăng Phong trầm giọng đáp, trong giọng nói chứa đầy lo lắng cùng nhẹ nhõm vì cô không sao.
- Cám ơn, chúng ta xem như xa lạ không cần phải lo lắng cho tôi. - Bảo Phương hờ hững đáp. - Giờ thì tôi rất mệt, anh làm ơn hãy ra ngoài giùm...
Bảo Phương còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lăng Phong chộp lấy vai xoay người cô lại, không thể vùng quẫy được nữa, nhất là lúc này đây cô gần như kiệt sức.
Lăng Phong quan sát vết thương đã được băng bó cẩn thận của cô bằng ánh mắt chăm chú, sau đó mới thở nhẹ một cái ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm đục, hơi thở nhẹ phủ lên người cô, nói với giọng trách móc:
- Em có biết, nếu như anh không kịp thời nhìn thấy một cánh tay đưa lên trong đám hỗn loạn kia và kịp thời móc súng bắn vào cây súng của tên ấy làm lệch đường đạn thì có thể em đã mất mạng rồi có biết không hả? Sao có thể dùng mạng của mình che chắn cho người khác như vậy chứ?
- Đó là trách nhiệm của tôi. - Bảo Phương trừng mắt đáp.
Lăng Phong nhìn cô vài giây rồi thở dài buông cô ra.
- Anh làm ơn ra ngoài đi! Tôi rất mệt, tôi cần nghỉ ngơi. - Bảo Phương giận dữ xua đuổi, cô bước đến bên giường chui vào chăn.
Lăng Phong cũng bước đến ngồi xuống bên cạnh nói:
- Em ngủ đi, anh nhìn em ngủ một lát rồi sẽ đi.
- Anh… - Cô giận dữ muốn đấm cậu nhưng ngay lúc đó có tiếng gõ cửa.
Cả hai cùng im lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Bảo Phương lập tức nhìn Lăng Phong đe dọa:
- Anh mau đứng lên ra khỏi giường của tôi, nếu không tôi la lên, họ sẽ vào bắt anh cho xem.
Lăng Phong nheo nheo mắt nhìn Bảo Phương cười, chẳng những không sợ mà tay cậu còn đưa ra ôm lấy eo cô, kéo cả thân người cô sát vào lòng cậu. Bảo Phương cả kinh trừng mắt nhìn Lăng Phong nói nhỏ:
- Anh định làm gì?
- Tạo cho em bằng chứng để khi em la lên, bọn người ở ngoài có thể bắt anh nhanh hơn. - Lăng Phong cười cười đáp.
Bảo Phương chỉ muốn đe dọa cho Lăng Phong sợ, không ngờ lại bị tác dụng ngược lại thế này. Người bên ngoài dường như nóng ruột càng gõ cửa mạnh hơn.
- Ai đó? - Bảo Phương bất đắc dĩ phải lên tiếng hỏi, tay cô đẩy Lăng Phong ra nhưng không được, lại còn bị cậu hôn trộm một cái lên môi.
- Anh… Trí Lâm đây. - Người bên ngoài đáp.
@by txiuqw4