Phần vai trần của cậu để lại một vết đạn khá sâu nhưng đã được Thục Quyên lau chùi khử trùng sạch sẽ.
- Dụng cụ đã được khử trùng hết chưa? - Cô liếm môi hỏi.
- Rồi! - Thục Quyên đáp khẽ.
- Được! Mình sẽ mổ cho anh ấy. - Bảo Phương gật đầu quả quyết.
Cô nhanh chóng khử trùng đôi tay của mình. Đeo bao tay vào, bàn tay cô bỗng run run, cô hít thở thật sâu, cố hết sức tỉnh táo. Tính mạng của Bảo Nam đang nằm trong tay cô, cô không cho phép bản thân có bất kì sơ suất nào cả.
Bảo Phương nhắm mắt, tự nhủ với bản thân: “Mình sẽ làm được, sẽ làm được… ”
Cô nắm chặt con dao mổ trong tay, dùng bình xịt khử trùng xịt vào vết thương của Bảo Nam và trong không khí một lượt, sau đó đặt con dao mổ lên miệng vết đạn rạch một đường nhẹ nhàng. Con dao phẫu thuật vô cùng sắc bén, chỉ vừa chạm vào đã để lại một dường dài sâu hoắm trên vai Bảo Nam.
Máu từ đó chạy ra.
Thục Quyên nhìn vết màu chảy dài trên người Bảo Nam thì đau đớn cắn chặt môi kìm nén tiếng khóc. Cô không muốn làm phiền Bảo Phương, không muốn làm tâm trí của cô ấy rối loạn thêm bèn quay mặt nhìn đi nơi khác, nước mắt rơi tràn gương mặt.
Bảo Phương dùng băng gạt lau đi vết máu sau đó xịt thuốc cầm máu, tiếp tục công việc của mình. Cô dùng kẹp gắp đầu đạn ra khỏi vai Bảo Nam. Tiếng đồ vật rơi xuống cái keng khiến Thục Quyên ngoảng đầu nhìn lại, cô thấy đầu đạn đã được gắp ra thì thở phào nhẹ nhõm. Cô dùng khăn giúp Bảo Phương lau mồ hôi, tránh khỏi rơi xuống trúng miệng vết thương.
Bảo Phương tiếp tục dùng kim khâu lại vết thương cho Bảo Nam, khử trùng lần nữa rồi dán băng gạc lên bịt kín vết thương lại để tránh nhiễm trùng.
Tháo bao tay ra khỏi tay mình, Bảo Phương mới thở phào một cái, cô gần như nín thở trong quá trình phẫu thuật. Đưa tay quệt lấy mồ hôi trên trán mình, sau đó ngã người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Sao rồi? - Thục Quyên lo lắng hỏi.
- Mình không biết. - Bảo Phương lắc đầu - Đây là lần đầu tiên mình làm phẫu thuật, trước đây chỉ được nghe giảng và học cách xử lý vết thương mà thôi.
- Vậy giờ làm sao, liệu Bảo Nam có xảy ra chuyện gì hay không? - Thục Quyên sợ hãi kêu lên.
- Cũng may Bảo Nam đã tự cầm máu cho bản thân nếu không e rằng… Tình hình hiện tại chúng ta chỉ có thể ngồi theo dõi mà thôi. Cố gắng đừng để anh ấy sốt, nếu anh ấy sốt nghĩa là vết thương bị nhiễm trùng, phải lập tức đưa anh ấy đến bệnh viện.
Thục Quyên nghe cô nói chỉ có thể lặng lẽ gật đầu, ngồi xuống ghế cùng nhau chờ đợi.
Cả một đêm chờ đợi dài đằng đẵng, thời gian như siết chặt hơi thở, họ cứ thế ngồi đó im lặng chờ đợi trong lo âu.
Hai tay Bảo Phương siết chặt lại. Nếu như, nếu như không vì điều tra cái chết của ba cô, Bảo Nam sẽ không gặp phải cảnh này, không phải đối diện với thần chết.
Dù có lỗi với Lăng Phong, dù phải phụ bạc cậu, dù bị cậu oán trách cô cũng chấp nhận. Nhất định cô phải tìm cho ra kẻ đó, để Bảo Nam có thể an tâm mà trở về bên cạnh cô, sống cuộc sống bình an hằng mong ước.
Cô không thể do dự thêm được nữa, cô nhất định phải đưa chiếc hộp đồng hồ cho ba Lăng Phong.
Bảo Phương cầm chặt chiếc hộp màu xanh đựng đồng hồ kia ngồi lên xe theo Lăng Phong đi đến gặp ba cậu. Cô thấy bàn tay cầm chiếc hộp trở nên lạnh ngắt, đưa mắt nhìn sang Lăng Phong.
- Sao vậy? - Lăng Phong phát hiện thấy ánh nhìn của cô thì quay lại khẽ cười hỏi, bàn tay cậu nắm lấy bàn tay cô thì phát hiện nó lạnh ngắt thì hốt hoảng. - Tay em lạnh quá!
- Có lẽ nhiệt độ trong xe hơi thấp. - Cô gượng đáp.
Tài xế lái xe nghe thấy hiểu ý tự động tăng nhiệt độ lên. Lăng Phong kéo Bảo Phương dựa vào người mình. Cô dựa vào người Lăng Phong mà tim quặn thắt lại, rồi đây phút giây ấm áp này sẽ bị chính tay cô phủ lên một tấn băng giá lạnh lẽo. Cô không thể mềm lòng được, không thể. Dù cô có thể bỏ qua người hại chết ba cô nhưng cô không thể để Bảo Nam tiếp tục lao đầu vào nguy hiểm nữa. Siết chặt chiếc hộp trong tay mình, cô rũ bỏ do dự của bản thân.
Vẫn như lần đầu gặp mặt, ba Lăng Phong đón tiếp cô với thái độ hết sức thân thiện.
- Cuối cùng đã được cháu đồng ý gặp mặt lần nữa.
- Cháu chào bác! Đây là chút quà bày tỏ tình cảm của cháu. Lần trước vội quá cháu vẫn chưa kịp mua quà tặng bác.
- Cháu đúng là bày vẽ quá. - Ông cười khà khà đón nhận món quà trong tay cô.
- Người Viêt Nam là vậy đó bác. - Cô cười đưa món quà cho ông - Chỉ là một chút quà mọn mà thôi.
- Chủ yếu là tấm lòng mà. - Ông vui vẻ đáp rồi nhìn cô nói khẽ - Bác có thể mở ra xem món quà bên trong là gì không?
- Dạ được ạ! - Bảo Phương gật đầu.
Ba Lăng Phong lập tức mở món quà ra ngay trước mặt mọi người, ông reo lên đầy thích thú:
- Ồ! Cháu có mắt thẩm mĩ lắm, bác rất thích. - Ông cười nói rồi tháo ngay chiếc đồng hồ của mình xuống, đeo chiếc đồng hồ của cô vào tay mình.
Trong lòng Bảo Phương cảm thấy nhói lên từng hồi. Sao ông đối với cô không có chút nghi ngờ nào như thế, khiến lòng cô càng thêm cắn rứt.
Như lời đã hứa, ông ấy dẫn cô đi xem các loại súng mà ông thu thập được ở Việt Nam.
- Khẩu này tuy tốc độ bắn khá nhanh nhưng so với những khẩu hồi nãy vẫn có khuyết điểm đó là điểm nhắm bắn. - Ông ngồi nói một mạch cho cô nghe về từng loại súng và công dụng của nó.
- Còn đây là khẩu súng mới nhất mà bác vừa sản xuất, vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm chưa tung ra thị trường. - Ông đưa cho cô một cây súng.
- Có muốn bắn thử hay không? - Ông đột nhiên quay sang Bảo Phương hỏi.
Cô do dự một lúc rồi gật đầu.
Họ di chuyển đến một nơi khá rộng, có bia bắn giống như một trường bắn. Lăng Phong chọn lấy một cây súng, cậu bước đến vạch, hiên ngang đối diện với bia bắn, giơ tay lên và…
Viên đạn bay nhanh với vận tốc kinh hồn ghim vào bia bắn. Chuẩn xác vô cùng…
- Tuyệt lắm! - Ba cậu vỗ tay khen gợi con trai.
- Thử đi! - Lăng Phong đưa cây súng cho Bảo Phương, cô đón lấy nó định đưa lên cao nhắm bắn. Cây súng bạc bị ánh đèn hất vào phản quang quét qua mặt Bảo Phương.
Cô sững người, nhìn chằm chằm vào cây súng không chớp mắt, cây súng này cô đã từng thấy qua.
Nhưng đây là hàng mới sản xuất, chưa tung ra thị trường, làm gì cô có thể thấy được. Nhưng cô đã thấy nó, cô vẫn còn ấn tượng với dấu ấn in trên hình, rất đặc biệt. Làm sao có chuyện như vậy được?
Chỉ có một nguyên nhân để lí giải cho chuyện này. Người sở hữu cây súng mà cô thấy chính là tay trong của bọn tội phạm trong ngành. Chỉ như vậy hắn mới có một khẩu súng mà chưa ai có cả.
Nhưng cô không tài nào nhớ được người giữ khẩu súng đó là ai. Là ông Hoàng Danh hay ông Văn Lâm? Ai mới là kẻ phản bội? Lòng cô vừa hận vừa thất vọng, cả hai người đều là người mà cô kính trọng nhưng đồng thời là kẻ tiếp tay cho tội ác.
- Sao vậy? - Lăng Phong thấy cô đứng yên thì tiến lại hỏi.
- Khẩu súng này có phải là bản sao của K365 hay không? - Cô quay lưng lại với ánh mắt hoang dại hỏi Lăng Phong.
- Phải! - Cậu gật đầu xác nhận.
- Có phải các người đang giữ một khẩu K365 đúng không? Là khẩu bị mất tích sau khi bắn ra một phát đạn chết người, người đó chính là một cảnh sát. - Cô nghiến răng nói từng chữ.
- Ý em là sao? - Lăng Phong nghiêm mặt hỏi.
- Kẻ giết ba em là ai? Có phải là ông ta hay không? - Cô chĩa khẩu súng về phía ba Lăng Phong.
Ông ấy bình thản khi cô chĩa súng về phía mình, sắc mặt không hề thay đổi cho thấy ông ấy là một người có bản lĩnh và lòng tin cao độ.
- Nếu anh nói không phải thì sao?
- Vậy thì tại sao trước đây anh không nói ra kẻ đó.
- Nếu anh nói ra, em sẽ làm gì? Đi tìm người đó sao, em có biết mình sẽ đối đầu với ai hay không?
Bảo Phương nghẹn lời nghe Lăng Phong nói, quả thật dù biết người đó là ai, cũng khó lòng giải quyết được, bởi thứ duy nhất có thể khiến hắn khuất phục là bằng chứng nhưng cô thì chẳng có gì trong tay cả.
- Bảo Phương, cháu nghe bác nói. Bác biết cháu hiểu lầm bác là người đã giết ba cháu. Nhưng bác có thể thề, bác không phải là người giết ba cháu. Ông ấy là người đã cứu con trai bác, bác sẽ không làm như vậy đối với ân nhân của mình. Huống hồ lúc ấy bác đang thực hiện một vụ buôn bán bên nước ngoài, không có mặt ở Việt Nam. Bọn đối thủ vì thế muốn truy sát Lăng Phong để buộc bác hủy giao dịch đó.
Ông im lặng quan sát vẻ mặt của Bảo Phương rồi mới nói tiếp
- Cháu đã nghe ai nói bác là hung thủ?
Bảo Phương sững sờ khi nghe ông nói. Cô quả thật quá mù mờ đi tin vào lời nói của những kẻ kia. Cuối cùng cô nói:
- Chú Minh!
- Quả nhiên là ông ta. - Lăng Phong tức giận thốt lên. - Đáng lí ra năm xưa không nên tha mạng cho ông ta.
- Đó là lí do những người như chúng ta tuyệt đối không được để tình cảm xen vào. - Ba Lăng Phong giọng lạnh như dao nói.
- Ông ta là người đã đưa em đi lúc đó đúng không? - Lăng Phong quay lại nhìn cô hỏi.
Bảo Phương gật đầu.
- Mục đích của ông ta chắc chắn là muốn cho hai đứa trở mặt với nhau. - Ba Lăng Phong suy xét. - Xem ra con thắng cuộc rồi.
- Hai người đánh cược chuyện gì? - Bảo Phương ngạc nhiên nhìn hai người họ, cả hai đều mang vẻ bí ẩn.
- Đánh cược xem, khi nào em mới nói ra việc mình đang nghi ngờ. - Lăng Phong nghiêm túc trả lời, ánh mắt cậu nhìn Bảo Phương có chút gì đó buồn bã, xen lẫn thất vọng.
Cô cúi mặt lẩn tránh ánh mắt của Lăng Phong nhưng sau đó mở miệng chất vấn:
- Vậy khẩu súng này thực ra không phải bản sao của K365 đúng không? - Vậy thì có lẽ cô đã bị ám ảnh cho nên lầm tưởng mình đã nhìn thấy nó và những người cô đang nghi ngờ kia là một sự sai lầm.
- Đúng. Nó không phải là bản sao của K365. Mà nó là bản hoàn chỉnh của K365. - Ba Lăng Phong đáp rồi ông bắt đầu giải thích. - K365 được thiết kế để làm súng chuyên dụng cho lực lượng cảnh sát Việt Nam, do các nhà lãnh đạo đặt làm. Nhưng sau đó, vì một nguyên nhân nào đó, bọn họ hủy bỏ.
Những cây súng được gửi đến để làm kiểm định được giữ lại và tặng cho các cấp lãnh đạo. Ba con cũng là một người trong số đó. Vì bản thiết kế này, Lăng Phong mới bị truy sát, bởi chúng muốn bác phải hủy bỏ giao dịch của mình với bản thiết kế 365 này. Và bác đã thật sự hủy bỏ giao dịch đó.
K365 từ đó biến mất. Còn khẩu súng này, chính là bản thiết kế hoàn chỉnh hơn và cách tân hơn của K365.
- Mục đích của hai người là muốn tôi tự nói ra nghi ngờ trong lòng mình, vậy làm sao hai người biết được rằng tôi đang nghi ngờ?
- Là em tự nói.
- Em… - Cô kinh ngạc há miệng kêu lên.
- Trong mơ. - Lăng Phong không để cô kinh ngạc quá lâu. - Em đã khóc hỏi tại sao ba anh lại là người hại chết ba em.
Bảo Phương cảm thấy ruột gan như đảo lộn, mặt tái xanh. Cô cứ nghĩ bản thân có thể kiềm chế được nhưng hóa ra tiềm thức của cô vẫn mang một nỗi oán hận sâu sắc như thế.
- Anh biết điều này bao lâu rồi?
- Từ buổi đầu tiên của hai chúng ta.
Bảo Phương kinh hoàng, cô thật không ngờ Lăng Phong lại biết từ lúc đó. Vậy mà cậu lại im lặng không nói, cũng không chất vấn, đặc biệt cũng không giải thích.
- Tại sao anh lại im lặng?
- Tại sao em lại nôn nóng muốn gặp ba anh? Vì để khẳng định được sự thật mà chú Minh đã nói!? Em muốn trả thù cho cái chết của ba mình, em muốn giết ba anh? - Lăng Phong chất vấn cô với ánh mắt đau buồn.
- Không phải… - Cô hét lên, cố gắng xóa đi ánh mắt đau đớn kia. - Đúng vậy, em rất muốn tìm ra hung thủ giết ba em, muốn đòi lại sự công bằng cho ba em. Nhưng em không hề nghĩ đến việc bắt ông ấy đền bằng mạng sống. Hơn nữa, tất cả những việc em làm đều là vì Bảo Nam.
- Vì Bảo Nam? - Lăng Phong nhíu mày hỏi cô.
- Đúng vậy, tất cả là vì Bảo Nam, anh trai em. Anh biết mà, Bảo Nam anh ấy vì điều tra cái chết của ba em bất chấp mọi thứ nguy hiểm, đánh đổi nhiều thứ để gia nhập HK, trở thành sát thủ do chúng sai khiến. Lần này anh ấy lại liều lĩnh đi ám sát những người có trong danh sách nắm giữ khẩu K365 kia.
Nếu một mai, chẳng may anh ấy bị bắt, họ nhất định sẽ không tha cho anh ấy. Em chỉ có một người anh này. Em sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện gì nữa.
- Bảo Nam sẽ không bị cảnh sát gây khó dễ đâu. - Lăng Phong nhìn cô khẳng định.
- Sao anh dám chắc điều đó chứ? - Bảo Phương giận dữ nói.
- Bởi vì thực chất anh ấy là cảnh sát.
- Anh nói cái gì? - Bảo Phương như không tin vào tai mình.
- Anh nói, thực chất Bảo Nam là cảnh sát nằm vùng. Anh ấy được cài để thâm nhập hoạt động của bọn tội phạm.
Bảo Phương giật lùi về sau mấy bước, cả người chao đảo. Nếu lời Lăng Phong nói là đúng thì…
- Anh ấy còn chưa ra trường thì làm sao… anh ấy còn trẻ, chỉ mới có 20 tuổi thì làm sao… - Cô nói không thành lời.
- Nhưng anh ấy có đủ khả năng. - Lăng Phong bình tĩnh đáp.
Bảo Phương cảm thấy cả người dường như bị rút hết sức lực. Lời Lăng Phong nói khiến cô thấy khó thở. Bảo Nam là người thông minh, cũng gan dạ lại trầm lặng, nếu đi làm nhiệm vụ bí mật thì cậu ấy hoàn toàn thích hợp.
- Sao anh lại biết điều này?
- Rất dễ nhận ra điều này. Nếu anh ấy đã gia nhập HK chắc chắn sẽ bị chúng dùng điều kiện trói buộc và mệnh lệnh duy nhất chính là giết người thay chúng. Nếu Bảo Nam đã quen giết người ở nước ngoài thì dù là ở Việt Nam cũng sẽ không ngoại lệ. Nhưng những đối tượng anh ấy ám sát đều không chết, chỉ bị thương ở chân tay, bả vai… Điều này thật sự là quá đỗi buồn cười đối với một sát thủ chuyên nghiệp như anh ấy, đặc biệt là người do HK tuyển chọn. - Lăng Phong nhìn cô đưa ra câu khẳng định của mình. - Lí do duy nhất là anh ấy chính là cảnh sát.
- Anh ấy làm vậy là vì mục đích muốn truy tìm ra người giết ba em mà thôi.
- Em nghĩ người như Bảo Nam sẽ hành động ấu trĩ như vậy hay sao. Chắc chắn anh ấy làm vậy là có nguyên do.
Bảo Phương siết chặt tay mình, cố kìm nén sự tức giận đang bùng cháy. Tại sao lại có chuyện như vậy chứ? Tại sao có thể kêu một người mới vừa 20 tuổi đi vào con đường nguy hiểm đến thế? Nghĩ đến hình ảnh Bảo Nam còn đang vật vờ sau cơn phẫu thuật, lòng Bảo Phương đau đớn, nếu như chẳng may nhiệm vụ bị phát hiện thì tính mạng của anh ấy càng nguy hiểm hơn.
Là ai? Ai đã giao nhiệm vụ này cho anh ấy? Cô phải tìm hiểu rõ kẻ đó là ai, cô phải bắt hắn kết thúc hành động bí mật của Bảo Nam, để cậu trở về bên cô một cách bình an mới được.
Khẩu súng trên tay cô rơi xuống, cô quay lưng chạy băng qua hai người bọn họ ra ngoài. Cô muốn trở về nhà hỏi rõ ông Văn Lâm.
Ông Văn Lâm bị áp lực phải điều tra cho ra kẻ đã ám sát những quan chức cấp cao trong chính phủ. Hành động lần này được suy xét là do bọn khủng bố nước ngoài làm nhưng hiện nay, vẫn chưa có một chút tin tức cùng manh mối gì về bọn chúng. Dù đã kịp thời phát hiện và ngăn chặn tội ác của tên sát thủ nhưng đã để hắn ta trốn thoát được. Gánh nặng càng ngày càng đè nặng khiến ông và các đồng sự chịu không ít áp lực.
Ông Văn Lâm mất ăn mất ngủ ra lệnh truy tìm cho bằng được tên sát thủ, ông già đi trông thấy, người cũng gầy rộc. Trí Lâm thấy ba như vậy thì đau lòng lắm, muốn san sẻ nỗi lo âu này cùng ba mình. Cho nên hai cha con cùng nhau ngồi bàn về mục tiêu kế tiếp mà tên sát thủ nhắm đến. Cuối cùng cậu quyết định nói ra bảng danh sách đó.
- Cái gì? - Ông Văn Lâm đập bàn đứng bật dậy.
- Con xin lỗi! Là do con và Bảo Phương tự ý điều tra ra. - Trí Lâm cúi đầu trước sự giận dữ của ba mình
- Ai là người đã biết được bảng danh sách này?
- Ngoài con và Bảo Phương cùng những người kiểm tra súng ra thì không còn ai biết nữa. - Trí Lâm vội nói.
Ông Văn Lâm liền trầm mặt lại từ từ ngối xuống suy nghĩ. Trí Lâm thấy ba mình đã dịu lại liền nói:
- Lúc đầu con nghi ngờ người đó là anh Bảo Nam. Nhưng Bảo Phương lại hỏi con có nói với anh Bảo Nam bảng danh sách hay không? Con không nói, Bảo Phương cũng không nói cho nên Bảo Nam không thể là người gây ra những chuyện này được.
- Ừm, ba biết Bảo Nam không làm như vậy đâu. - Ông Văn Lâm gật đầu xác định.
- Vì sao chú có thể khẳng định điều này chứ? - Bảo Phương từ đâu xông vào hét lên.
Trí Lâm giật mình quay đầu nhìn Bảo Phương, ánh mắt cô tóe lên sự giận dữ kinh hồn. Cậu chưa bao giờ thấy Bảo Phương lại giận dữ đến như vậy, càng không nghĩ cô sẽ to tiếng trước mặt ba mình.
Chỉ có ông Văn Lâm sắc mặt không đổi ngước nhìn Bảo Phương. Cô hừ mũi cười:
- Chú biết là bởi vì chú đã sai anh ấy đi làm đặc vụ có đúng không? Chú luôn miệng nói sẽ chăm sóc cho hai anh em cháu, vậy mà chú lại đẩy anh ấy vào con đường nguy hiểm như thế.
- Là do Bảo Nam tự đề xuất yêu cầu. - Ông Trí Lâm biết sự thật cuối cùng đã lộ ra rồi nên quyết định nói rõ hết mọi chuyện.
Bảo Phương kinh ngạc nhìn ông Văn Lâm nhưng sau đó cô lắc đầu không tin hỏi:
- Lẽ nào anh ấy lại tự nghĩ ra yêu cầu này được chứ?
- Là sự thật. - Giọng ông Văn Lâm khàn đặc khi nghĩ lại quá khứ lần nữa, cái quá khứ đã khiến ông dằn vặt cắn rứt lương tâm rất nhiều. - Đêm đó là ngày giỗ của ba con. Chú đang ở trong phòng nhìn lại hồ sơ vụ án của ba con lần nữa, bởi vì chú chưa từng nguôi ý định tìm cho ra kẻ đã giết ba của con.
Bảo Phương và Trí Lâm đều nhìn ông Văn lâm không chớp mắt, im lặng nghe ông kể lại toàn bộ sự việc…
Ông Văn Lâm dừng lại câu chuyện kể của mình để nói tiếp - Cho nên vì để rèn luyện kinh nghiệm mà thằng bé ít về nhà hơn. Chú đã nhiều lần khuyên giải nó nhưng nó một mực lắc đầu từ chối sự khuyên nhủ của chú.
Sau đó ông ngẩng lên nhìn Bảo Phương.
- Chú đã nói với nó: “Nếu con ra đi, Bảo Phương thì sao?” Con biết, nó đã nói gì hay không?
Trước ánh mắt của ông Văn Lâm, Bảo Phương lắc đầu. Ông Văn Lâm chậm rãi kể tiếp:
- Nó nói: “Chính là vì con bé, con mới quyết định ra đi.… Cho đến giờ, Bảo Phương vẫn chưa thể mở miệng nói được là vì tâm lí của nó vẫn còn bị ám ảnh trước cái chết của ba con. Nhưng nếu như có thể tìm ra thủ phạm, con tin trong lòng con bé cũng sẽ có sự yên ổn mà thoát khỏi ám ảnh. Có thể có cuộc sống bình thường.”
Bảo Phương thở gần như không ra hơi. Hóa ra Bảo Nam ra đi không chỉ vì nguyên nhân tìm ra thủ phạm, cũng không phải vì nguyên nhân truy bắt tội phạm, mà là vì cô.
Nước mắt Bảo Phương đột nhiên rơi xuống.
- Cuối cùng, thằng bé cũng đã học được nhiều khả năng ứng biến được đích thân các cảnh sát Interpol rèn luyện. Và khi nó trở về, màn kịch được dựng ra trước mặt con để hợp thức hóa cho sự ra đi của nó mà không cần phải giái thích quá nhiều nguyên nhân. Đặc biệt là đối với HK sau này.
Bảo Phương không còn đủ bình tĩnh để nghe tiếp được nữa.
Cô loạng choạng quay người bỏ đi. Ông Văn Lâm bèn đứng dậy quát:
- Con muốn đi đâu?
- Con phải đi ngăn chặn anh ấy. Không thể để anh ấy tiếp tục lao vào chốn nguy hiểm nữa.
- Không được! Bảo Nam đã chọn con đường này rồi. Nếu bây giờ nó bỏ thì bao nhiêu công sức bỏ ra từ mấy năm nay sẽ trở thành con số 0 hết. - Ông Văn Lâm bèn ngăn cản.
- Vậy thì sao chứ? - Bảo Phương ngoảnh mặt lại hét lên - Con mặc kệ cái kế hoạch khốn khiếp đó. Tại sao các người có thể đồng ý cho anh ấy đi chấp hành nhiệm vụ như thế cơ chứ? Đừng mở miệng ra là nói lí tưởng này, lí tưởng nọ. Con không cần.
Cô hét lên rồi cương quyết bỏ đi.
- Giữ con bé lại! - Ông Văn Lâm hét lên ra lệnh Trí Lâm.
Trí Lâm bất đắc dĩ phải ngăn cản cô lại.
- Tránh ra! - Bảo Phương trừng mắt quát.
- Bảo Phương! Em bình tĩnh đi.
Bảo Phương không thèm nói gì thêm với Trí Lâm, cô ra tay động thủ.
- Em nghĩ, em có thể thắng được anh à? - Trí Lâm nhìn cô hỏi.
- Có một điều khác biệt mà em được dạy. - Bảo Phương nhìn Trí Lâm nói.
Sau đó cô và Trí Lâm cùng ra đòn, sau vài đòn, Bảo Phương nhếch môi cười một cái nhanh chóng ra tay hạ gục Trí Lâm, cô chặt mạnh vào ức của Trí Lâm khiến cậu ngã vật xuống. Ông Văn Lâm cũng không ngờ Trí Lâm lại bị hạ gục, ông bước nhanh ra khỏi ghế.
- Sở dĩ cảnh sát và tội phạm đấu nhau, phần thắng luôn nghiêng về tội phạm là bởi vì tội phạm sẽ không có chút rung động tình cảm nào hết. Còn hạng người như chúng ta yếu đuối không nỡ ra tay. Anh không nỡ làm em đau, cho nên người chiến thắng là em.
Nói xong cô lạnh lùng ra đi.
Cô cần phải quay về chỗ Thục Quyên, nơi có anh trai của cô, người thân duy nhất của cô. Người đã và đang hy sinh vì cô.
Nhưng khi Bảo Phương đến, Bảo Nam và Thục Quyên không thấy đâu cả. Căn nhà đã vỡ nát, dường như đã xảy ra một cuốc chiến.
@by txiuqw4