13
Đâu là sự thật
Bảo Phương phát hoảng khi chứng kiến cảnh kinh hoàng trước mắt. Chuyện gì xảy ra khi cô ra ngoài? Bảo Nam, Thục Quyên, hai người thế nào rồi?
Hoảng hốt, Bảo Phương vội vã bấm số gọi cho Thục Quyên nhưng cô không nghe máy, cũng không hề có cuộc gọi nhỡ nào cho cô cả. Như vậy có nghĩa là hai người họ không chạy thoát.
Nhưng dù muốn chạy thoát cũng là điều không thể với một cô gái hoàn toàn không biết gì và một người đang hôn mê bất tỉnh. Lúc cô đi, Bảo Nam vẫn còn trong tình trạng hôn mê chưa tỉnh lại.
Với tình trạng này thì xem ra Bảo Nam đã tỉnh lại rồi. Bảo Phương cũng có chút mừng rỡ vì cuối cùng Bảo Nam cũng thoát được tử thần.
Nhưng ai là người bắt họ? Nếu là cảnh sát đã điều tra ra được Bảo Nam là hung thủ của mấy vụ ám sát gần đây cô sẽ nhận được lệnh điều động, hoặc là căn nhà sẽ bị niêm phong.
Vậy thì chỉ có một khả năng, hai người bọn họ đã bị bọn người khác bắt giữ. Nhưng là bọn người nào?
Là ông Kiến Quốc cho người làm hại Thục Quyên hay là bọn người đã sai Bảo Nam đi làm sát thủ?
Mọi manh mối gần như mờ mịt khiến cho Bảo Phương cảm thấy cả người mình như bị rơi vào một vòng xoáy.
Cô chỉ có thể tạm vui mừng là ngoài sự đổ bể ra không hề có vết máu nào cả cho thấy họ bị bắt đi trong tình trạng an toàn. Cô lo lắng cho vết thương của Bảo Nam, dù anh đã tỉnh lại nhưng chắc chắn sức khỏe còn rất yếu, mà bọn người kia liệu có đối xử tử tế với anh ấy hay không? Lòng Bảo Phương dấy lên một nỗi lo lắng khôn cùng.
Cô quay người rời khỏi chỗ này nhanh chóng. Chỉ có một người có thể giúp cô ngay lúc này mà thôi.
Cô chạy thật nhanh đến nhà Lăng Phong, dù phải đánh đổi bất cứ giá nào, cô cũng phải nhờ anh giúp mình tìm ra Bảo Nam và Thục Quyên.
Nhưng khi cô vừa chạy đến nhà Lăng Phong thì một tiếng nổ vang lên đầy kinh hãi. Tiếng nổ này không giống như một quả bom cực mạnh có thể làm rung chuyển một góc trời, nó giống như một vụ nổ xảy ra ở một khu thí nghiệm nhỏ.
Tiếng la hét hoảng hốt của mọi người vang lên, tất cả các vệ sĩ đều vội vã chạy vào bên trong xem xét chuyện gì xảy ra. Bảo Phương đứng chết lặng bên ngoài. Đột nhiên cô cảm thấy vụ nổ này diễn ra một cách kì lạ, linh tính mách bảo cô rằng có liên quan đến chiếc hộp đựng đồng hồ mà cô đã tặng.
Chỉ một lát sau, tiếng xe thắng gấp vang lên đầy rùng rợn trước cửa nhà, một đám đông ồn ào từ bên trong tông cửa chạy ra, đám người dường như đang bao quây lấy ai đó, đưa người đó ra xe.
Cánh cửa cổng vì vậy mà gấp gáp mở ra. Bảo Phương không đợi cánh cửa mở rộng, cô chen người chạy vào bên trong. Vừa chạy đến, cô đã biết người được bao quây xung quanh là ai.
Điều cô lo lắng quả nhiên đã xảy ra. Cô đứng bất động nhìn bọn họ đưa ông vào trong xe.
Lăng Phong là người theo vào cùng ông. Cậu khựng lại khi nhìn thấy cô đứng đó, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng vô cùng. Sau đó không một lời, cậu chui vào xe, mau chóng đưa ba mình đi cấp cứu. Chiếc xe lăn bánh thật nhanh chẳng mấy chốc biến mất trên làn đường. Những chiếc xe theo sau cũng dần biến mất theo.
Một tiếng kích vang lên, kéo theo đồng loạt tiếng kích khác. Hơn mười khẩu súng đồng loạt lên đạn chĩa về phía cô.
Bảo Phương khẽ nhắm mắt thở dài, quả nhiên điều cô lo sợ đã xảy ra. Chiếc hộp đựng đồng hồ đó không phải là là một chiếc hộp để đặt thiết bị nghe lén.
Cô bị giam giữ ở một căn phòng lạnh lẽo trắng toát không có một cánh cửa sổ, tay chân bị khóa xích như tội phạm ở thế kỷ 15. Ngoài ánh sáng đèn ra, cùng tiếng xích kêu, chẳng có gì cả ngoài bốn bức tường sơn màu trắng. Nhưng sự lạnh lẽo ở nơi này không đáng sợ bằng ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Phong nhìn cô khi nãy.
Bảo Phương co người ngồi vào trong góc phòng, gục đầu dưới hai tay mình cảm nhận một nỗi chua xót dâng trào. Lần đầu tiên cô cảm thấy cô đơn và sợ hãi đến thế.
Không biết thời gian trải qua bao nhiêu lâu nữa, chỉ biết rằng thời gian rất dài, rất dài. Gần như là vô tận đối với cô lúc này. Cho đến lúc cô thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi.
Cô cảm thấy một bàn tay mát lạnh chạm vào gương mặt mình mới mơ màng tỉnh giấc. Cô giật mình mở mắt ra, gương mặt mệt mỏi của Lăng Phong hiện ra trước mặt, chỉ có điều ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng như thế. Cô không màng đến ánh mắt của cậu lên tiếng hỏi:
- Bác ấy sao rồi?
- Không sao rồi. - Lăng Phong đứng bật dậy quay người đáp.
Bảo Phương cũng đứng dậy, cô muốn tìm hiểu rõ nên hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Anh nghĩ là em đoán ra được. - Lăng Phong không nhìn cô, cậu lạnh lùng đáp.
Chưa bao giờ cô thấy thái độ này của Lăng Phong đối với mình, cô dường như không mấy quen, cảm thấy khó thở vô cùng. Cảm thấy mắt mình có chút cay, cô muốn chạm vào cậu nhưng lại không đủ tự tin để chạm vào. Cánh tay giơ lên rồi khựng lại sát bờ vai cậu.
Tiếng xích trên tay cô bị lung lay tạo ra âm thanh, Lăng Phong nghe thấy bèn quay người lại. Hai người mặt đối mặt nhau, Bảo Phương không muốn có sự hiểu lầm nghiêm trọng nào bèn giải thích:
- Anh tin hay không tin cũng được nhưng em không hề biết gì về bên trong chiếc hộp ấy cả. Em càng không ngờ mọi chuyện lại như thế này…
- Bỏ đi! - Lăng Phong ngắt lời cô, sau đó cậu đưa tay vào túi lấy ra chiếc chìa khóa mở xích cho cô.
- Có biết căn phòng này vì sao lại sơn màu thắng thế này không? - Lăng Phong đột nhiên lại lên tiếng hỏi.
Bảo Phương lắc đầu tỏ ý không biết.
- Đây là nơi để giam giữ người, nó được sơn màu trắng để người đó dù có hành động nào cũng dễ dàng bị phát hiện, chỉ cần hắn làm gì đó, sẽ làm hiện dấu trên cái bức tường vốn trắng phau kia. Mà màu trắng luôn khiến người ta đặc biệt sợ hãi, có khả năng khống chế tinh thần của mấy tên tội phạm. - Im lặng một lát Lăng Phong nói. - Em có thể đi được rồi.
Bảo Phương nhìn Lăng Phong mà đau đớn khôn kiết. Nhưng cô còn có thể làm gì được đây, chính tay cô đã tạo ra hoàn cảnh như thế này. Cô đã hại ba của Lăng Phong, nếu như ông ấy thật sự có chuyện xảy ra, cô chắc chắn sẽ ân hận rất nhiều. Cô hiểu cái cảm giác chứng kiến ba mình bị hại là như thế nào, càng đau đớn hơn khi người ra tay lại chính là người con gái mình yêu thương.
Bảo Phương cắn mạnh môi của mình, cô quyết định quay người bỏ đi.
Dường như đã được thông báo, cô ra đi mà không gặp phải một sự ngăn cản nào cả.
Bảo Phương quyết định, cô phải đi gặp ông ta để làm cho rõ mọi chuyện, thực chất là ông ta đang âm mưu điều gì. Cô không thể để bản thân mình bị lợi dụng được.
Cuối cùng cô đã đứng trước cửa nhà của ông ta. Cô cương quyết đưa tay bấm chuông.
Người ra mở cửa cho cô là dì Dung, dì nhìn thấy Bảo Phương thì vui mừng nói:
- Bảo Phương, con đến chơi à?
- Không ạ! Con có chút chuyện cần gặp chú ạ, chú có nhà không cô? - Cô gật đầu chào dì Dung rồi liền hỏi.
- Có đó, chú cũng vừa về. Con vào nhà đi! - Dì Dung có chút ngạc nhiên nhìn cô đáp, sau đó mở cửa cho cô vào.
Bảo Phương liền bước vào ngay lập tức, dì Dung nhìn thấy vẻ nóng vội của cô thì nghi ngại hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì hả con?
- Dạ cũng không có gì đâu cô. Chỉ là có một số chuyện nội bộ cần báo cáo thôi ạ. - Cô không muốn làm kinh động dì Dung nên nói dối.
Dì Dung lại không cùng làm một chỗ với cô nên hoàn toàn không rõ trong nội bộ xảy ra chuyện gì. Dì cũng biết là không tiện hỏi bèn chỉ cô vào trong phòng khách. Ông Hoàng Danh đang ngồi xem tin tức trên tivi thấy cô bước vào, hai chân mày ông nhíu lại hồi lâu rồi đứng dậy nhìn dì Dung bảo:
- Giúp anh pha một ly cà phê!
Nói xong, ông quay sang Bảo Phương hỏi:
- Con có muốn uống gì hay không?
- Cho con một ly nước lọc là được rồi ạ.
Dì Dung khẽ cười rồi gật đầu đi xuống bếp không làm phiền hai chú cháu bàn công việc nữa. Đợi vợ đi vào bếp xong, ông Hoàng Danh mới đưa mắt nhìn Bảo Phương khẽ nói:
- Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện cho tiện.
Bảo Phương lặng lẽ theo sau lưng ông. Ánh mắt cô nhìn ông đầy nghi ngờ. Ông lừa gạt cô nhằm mục đích gì? Chắc chắn không phải mục đích truy tìm bằng chứng tội phạm.
Vào đến phòng, ông Hoàng Danh khép kín cửa lại còn tiện tay bấm khóa phòng, sợ có người nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
Không để ông Hoàng Danh lên tiếng, Bảo Phương đã chất vấn trước:
- Chú làm như vậy là sao?
- Ý cháu là gì? - Ông Hoàng Danh có chút kinh ngạc trước vẻ giận dữ của Bảo Phương
- Mục đích của chú khi đưa cháu cái hộp đồng hồ đó. - Bảo Phương nghiến răng hỏi.
- Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đã phát hiện ra máy nghe lén trong hộp rồi sao? - Ông Hoàng Danh kinh ngạc hỏi.
- Máy nghe lén, ý của chú muốn nói, trong chiếc hộp là máy nghe lén chứ không phải vật gì khác à? - Bảo Phương chau mày nhìn ông.
- Theo ta được biết thì là như vậy. - Ông Hoàng Danh chậm rãi đáp.
- Không phải chú là người mua chiếc hộp đó à? - Bảo Phương kinh ngạc hỏi.
- Không phải! - Ông Hoàng Danh đáp chắc chắn. - Người giao chiếc hộp đó cho chú là Văn Lâm.
Bảo Phương như bị giáng một đòn mạnh vào người, cô run run hỏi lại:
- Là chú ấy sao?
- Đúng vậy! Cháu nghĩ chú có thể bắt cháu làm một nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng của cháu mà không có sự cho phép của cục trưởng à?
Bảo Phương cảm thấy cổ họng mình đắng ghét. Ông Văn Lâm là người đẩy Bảo Nam vào con đường nội gián, giờ đây ông ta lại tiếp tục muốn lợi dụng cô để phục vụ cho mục đích của ông ta.
Cô siết tay kìm nén cơn tức giận của mình.
- Nói cho chú biết, đã xảy ra chuyện gì? Trong chiếc hộp lẽ nào không phải là máy nghe lén? - Ông Hoàng Danh nhìn cô hỏi.
- Nó không phải là máy nghe lén. - Bảo Phương hít một hơi thật sâu, cố xua đi ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Phong khi đó. Lần đầu tiên cô cảm nhận ở anh một mùi vị chết chóc đáng sợ đến thế. Nếu người đó không phải là cô, nếu đó là một người nào khác. Thì chắc chắn người đó có một mức án thật tàn khốc, phải trả giá đắt cho hành động đã gây ra cho ba Lăng Phong.
- Vậy đó là thứ gì? - Nét mặt ông Hoàng Danh thể hiện sự ngạc nhiên.
- Đó là một cái máy kích thích, nó làm cho máy hỗ trợ tim bị rối loạn, đến một mức nào đó, máy trợ tim sẽ bị nổ tung gây nguy hiểm cho người đang sử dụng nó. - Bảo Phương mím môi nói lại những gì mà bọn thuộc hạ đã nói với cô. - Ông ta đã phải đi cấp cứu vì máy trợ tim nổ tung.
- Vậy cháu có gặp nguy hiểm gì không? - Ông Hoàng Danh lo lắng kêu lên. - Bọn họ chắc chắn sẽ không để cháu yên đâu.
- Tạm thời ông ta không sao nên cháu cũng bình yên vô sự, còn chưa biết sau này sẽ thế nào? - Bảo Phương cụp mắt buồn bã, cảm thấy lòng đau đớn, cô đã từng mất ba nên cô hiểu nỗi lo sợ khi chứng kiến ba mình mất là thế nào. Vậy mà cô lại đẩy người ba mà anh yêu nhất vào con đường chết.
- Có phải cháu tưởng chú là người đã gài thiết bị đó vào trong chiếc hộp hay không?
Bảo Phương gật đầu. Ông Hoàng Danh thở dài một cái rồi nhìn cô nói:
- Chiếc hộp này là ta nhận lệnh từ cấp trên chuyển giao cho cháu mà thôi. Vật ở bên trong được báo cáo là thiết bị nghe lén. Dù chú biết, đưa thiết bị này vào trong chiếc hộp cũng khó mà thu được gì.
Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng sẽ không bỏ lỡ. Biết đâu trong lúc vô tình hắn ta nói hớ ra điều gì đó thì sao? Chỉ là không ngờ nó không phải là thiết bị nghe lén. Nhưng người làm vậy có mục đích gì? - Ông Hoàng Danh tự hỏi - Có khi nào giữa bọn họ có mối quan hệ qua lại hay không?
- Cháu cũng nghi ngờ như thế. - Bảo Phương gật đầu tán thành ý của ông Hoàng Danh.
- Nhưng là ai? Và vì sao lại ra tay như thế? Có phải là có sự uy hiếp nào đó và sự phản kháng hay không? - Ông Hoàng Danh nhận định.
Bảo Phương trầm ngâm nghĩ ngợi. Ông Hoàng Danh lần nữa thở dài:
- Cũng tại chú. Biết là nguy hiểm mà vẫn cứ khuyên cháu lao vào.
- Không phải lỗi tại chú. Là cháu tự nguyện. - Bảo Phương trấn an ông. - Hiện tại cháu muốn xác định xem kẻ nào là người đã đặt thứ đó vào hộp.
Bởi vì kẻ đó rất có thể là người đã giết ba cô.
Ông Hoàng Danh cúi đầu, chắp hay tay lại với nhau, trán tì lên tay suy nghĩ, lát sau ông ngẩng đầu lên nhìn Bảo Phương như sắp tuyên bố một việc hệ trọng.
- Thật ra có một việc chú giữ lâu lắm ở trong lòng nhưng không nói ra.
Bảo Phương mở to mắt nhìn ông Hoàng Danh, cô nín thở chờ đợi.
Trước ánh mắt của Bảo Phương, ông Hoàng Danh đứng lên, đi đến một cái tủ, trong tủ chất đầy giấy tờ hồ sơ. Trong đó có một hộp gỗ dài có khóa. Ông Hoàng Danh từ từ mở khóa ra, trong đó có một tập hồ sơ đã cũ kỹ. Ông lôi từng thứ ra, trịnh trọng mở vật bên trong ra trước mặt Bảo Phương.
Dường như đây là thứ mà ông không cho ai biết đến.
- Trước khi ba cháu mất, có người từng chụp mấy tấm hình này.
Ông Hoàng Danh lôi một xấp hình trong đó ra đưa cho Bảo Phương xem.
Cô cầm lấy xấp hình ngay lập tức. Chỉ vài giây sau, cô sững sờ đến nỗi những tấm hình đó đều rơi xuống đất.
@by txiuqw4