Người trong tấm hình đó không phải ai khác mà chính là ông Văn Lâm. Ngoài ra còn có một người nữa, một người mà cô mới gặp gần đây thôi, người mà vừa bị nguy hiểm đến tính mạng.
- Vào khoảng thời gian này, ông ta bắt đầu tìm hiểu thị trường ở Việt Nam. Chủ yếu là chú ý đến những khoáng sản chưa được khai thác của Việt Nam, đặt biệt là sắt thép. Để mọi việc thuận lợi, ông ta tìm người có thể giúp ông ta. Cháu hiểu ý chú muốn nói gì chứ?
Bảo Phương cắn môi không đáp cô ngước mắt nhìn ông Hoàng Danh với đôi mắt muốn nghe tiếp.
- Đúng vậy, bọn họ là những kẻ chuyên buôn bán vũ khí. Cho nên cần móc nối nhiều mối quan hệ để thuận tiện trong việc di chuyển. Chú nghi ngờ, một trong những người mà họ móc nối là chú Lâm của con.
- Ý chú là… - Bảo Phương nghiêng đầu nhìn ông Hoàng Danh.
Ông Hoàng Danh với ánh mắt thâm trầm nhìn cô, rồi đứng dậy bước đến phía cửa nhìn ra bên ngoài, thở dài một tiếng mới nói:
- Chú đã suy nghĩ rất kỹ mọi chuyện. Dường như mọi việc quá trùng hợp, trùng hợp một cánh kỳ lạ. Cháu thử nghĩ xem. Trong khi cháu đang nghi ngờ cái chết của ba cháu là do ông ta gây ra, cái hộp đó lại được chú Lâm của cháu đưa ra. Là chú Lâm của cháu muốn giết người diệt khẩu, không muốn để lộ ra quan hệ trước đây của mình với ông ta? Hay là họ đang muốn diễn một tuồng kịch trước mặt cháu, xóa tan hết mọi nghi ngờ?
Sau khi ông Hoàng Danh đưa ra nhận định của mình, Bảo Phương suýt nữa ngã khuỵu xuống. Ông Hoàng Danh vội vã đưa tay giữ lấy tay cô:
- Cháu không sao chứ?
- Không sao. - Cô bình tĩnh đáp.
- Chú biết, đây là chuyện rất khó chấp nhận được, nhưng mà… - Ông bỏ dở câu nói của mình bằng một cái thở dài - Chú nghĩ chúng ta phải đối mặt với chuyện này mà thôi.
- Phải! Chúng ta phải đối mặt với chuyện này thôi. - Cô đáp hờ hững, sau đó nhìn ông hỏi. - Chú có thể giúp cháu điều tra ra tin tức của anh cháu không ạ? Anh ấy bỗng nhiên mất tích. Đổi lại, cháu giúp chú lấy đi tính mạng của ông ta.
Vừa nghe tới đây, ông Hoàng Danh mở mắt to nhìn cô có chút lưỡng lự, sau đó ông gật đầu:
- Được chú hứa với cháu, nhất định sẽ tìm cho ra Bảo Nam.
Bảo Phương cáo từ ra về, khi hai người mở cửa, dì Dung cũng bê cà phê đi tới.
- Cháu phải về sao? - Dì thất vọng hỏi.
- Dạ phải, đột nhiên ở sở có chuyện, cháu phải đi ngay. - Cô cười đáp rồi từ biệt dì Dung ra về.
Ra khỏi căn nhà, cô siết chặt tay lại, cô nhất định phải lấy đi tính mạng, nhưng là tính mạng của ai? Cô nhếch môi cười khinh bạc một cái rồi cầm lấy điện thoại gọi:
“Anh trai tôi đang ở đâu?”
Người ở đầu bên kia có chút ngạc nhiên khi nghe cô hỏi như vậy.
“Cô biết?”
“Không. Nhưng ông vừa nói cho tôi biết.”
“Cô…” giọng bên kia tức giận nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, “Thế nào? Chuyện tôi bảo cô làm, cô đã làm xong chưa?”
“Tôi đã hoàn thành rồi. Không tin ông hỏi người của ông đi.” Cô hừ mũi nói khiến cho người bên kia phải nheo mắt lại một cách nghi ngờ.
Còn chưa để người bên kia trả lời:
“Đưa tiếp điều kiện của ông đi!”
Ông ta phá ra cười trong điện thoại:
“Thật không ngờ cô còn lợi hại hơn cả tôi nữa. Được lắm, chọn cô hợp tác quả thất không sai mà. Vậy thì bây giờ, tôi sẽ đưa ra điều kiện của mình đây.”
…
“Xin anh, xin anh! Giúp em chuyện này đi…!” Cô gác máy xong liền gọi điện cho Lăng Phong.
Cuối cùng thì cô cũng đã có thể thông suốt được mọi việc. Ông ta lừa gạt cô lâu như vậy xem ra đã tính toán hết cả rồi. Vậy thì cô sẽ đánh với ông ta ván bài này vậy.
Bảo Nam tỉnh giấc thấy mình ở một nơi xa lạ, cậu vội mở bừng mắt ra ngồi bật dậy tìm kiếm xung quanh mình. Rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thục Quyên đang nằm ngủ mê man bên cạnh. Cô vẫn bình an vô sự.
Bảo Nam cảm thấy toàn thân cậu dường như không còn sức lực, bọn chúng hình như đã tiêm một lọai thuốc gì đó vào trong người của cậu khiến cậu gần như không còn sức lực, lại thêm vết thương vẫn còn chưa khỏi hẳn của mình, Bảo Nam thấy người cậu như rã ra từng khúc một.
Điều may mắn nhất là Thục Quyên không sao, cậu cố gắng hết sức lết người sát vào phía cô, khẽ lay người cô.
Thục Quyên bị Bảo Nam lay người cũng dần hồi tỉnh, cô cảm thấy sau ót đau nhức, đưa tay sờ phần cổ của mình cô đột nhiên nhớ lại mình và Bảo Nam bị một đám người kéo đến quây bắt. Điều cuối cùng cô nhìn thấy trước khi cô ngất xỉu là vết thương của Bảo Nam bị rách, máu chảy rất nhiều.
Hoảng hốt vội vàng ngồi bật dậy, cô phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, sợ hãi cô định hét lên thì một bàn tay bịt kín lấy miệng của cô. Cả người cô kinh hãi, tim đập mạnh, tiếng hét vừa định bật ra khỏi cuống họng bỗng bị trào ngược trở lại, toàn thân run lên.
- Suỵt…
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến trái tim vừa hoảng loạn của cô lắng dịu lại. Thục Quyên vội quay đầu nhìn lại, cô thấy Bảo Nam đang giơ tay ra hiệu bảo im lặng, vì cậu không muốn đánh động bọn người đang lởn vởn bên ngoài. Thục Quyên cảm thấy yên tâm vì có Bảo Nam bên cạnh và mừng rỡ vì cậu không sao. Cô vội vàng gật đầu tỏ ý hiểu, Bảo Nam mới từ từ hạ tay mình xuống.
Nhưng sau đó cậu đưa tay ôm lấy phần vai bị thương của mình, gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn.
Thục Quyên hoảng hốt đỡ lấy cậu lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ?
Sắc mặt Bảo Nam tái nhợt, cậu gượng cười nhìn cô lắc đầu tỏ ý mình không sao để Thục Quyên biết mà an tâm. Thục Quyên thấy Bảo Nam như vậy càng đau lòng hơn, cô quay mặt quan sát xung quanh.
Họ bị nhốt vào trong một cái cabin lớn, ánh sáng duy nhất lọt vào khiến họ có thể thấy được nơi họ bị nhốt là những lỗ hổng rất nhỏ trong cabin mà thôi. Thục Quyên cảm thấy nơi này thật đáng sợ, bất giác rùng mình.
Bảo Nam nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cô, vuốt ve trấn an:
- Đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ thoát ra được.
Thục Quyên dựa vào người Bảo Nam, cảm nhận sự bình an từ người cậu mang lại. Họ từng trải qua nhiều sóng gió nguy hiểm, cô tin rằng dù có thêm bao trở ngại nguy hiểm gì thì họ vẫn nắm chặt tay nhau cùng vượt qua. Cho dù có phải mất mạng, thì ít nhất cô có thể bên cạnh cậu.
- Em không sợ… - Cô đáp, rồi tiếp tục nói. - Vì có anh bên cạnh.
Bảo Nam nhìn cô thật lâu, rồi dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Thục Quyên cũng nhắm mắt khẽ đáp lại. Hoàn cảnh nào cũng được, dù cái gì đang chờ họ ở phía trước cũng được, chỉ cần có Bảo Nam bên cạnh cô sẽ không còn thấy sợ điều gì nữa. Dù gì, cô cũng đã không còn người thân nào, cũng không còn gì để luyến tiếc.
Lát sau cậu rời cô ra rồi cố gắng ngồi dậy nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện bên ngoài khá ồn, cậu hiểu mình cần phải nhẫn nại hơn. Nếu cứ thế liều lĩnh ra ngoài, chẳng những cậu mà cả Thục Quyên cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, vết thương trên vai gây nhức nhối khiến hoạt động của cậu chậm đi rất nhiều.
Bảo Nam suy tính cặn kẽ về bọn người đã bắt cóc cậu và Thục Quyên. Chúng là ai?
Là do tên khốn Kiến Quốc sai khiến đến để bắt Thục Quyên, ép cô phải trao lại toàn bộ tài sản, quyền hành điều khiển công ty cho hắn ta? Hay mục đích là nhắm vào cậu?
Bảo Nam siết chặt tay lại, nếu mục đích chính là cậu thì xem ra lần này cậu bị bắn trọng thương là do có người cố ý tiết lộ hành tung của cậu rồi.
Nếu thật là ông ta, thì cậu dự đoán đúng rồi. Ông ta thật sự là có mục đích nhưng mục đích của ông ta là gì? Mọi hy vọng chỉ còn trông chờ ở Bảo Phương, hy vọng cô có thể phát hiện ra vật cậu để lại. Ngay từ phút cậu bị phát hiện địa điểm, cậu đã nghi ngờ ông ta. Cho nên thấy bọn người xông vào, cậu đã để lại cái huy hiệu mà cậu đã lấy được trên người của ông ta.
Người khác có thể không biết nhưng là Bảo Phương, cô nhất định sẽ biết. Hy vọng cô từ manh mối này có thể truy ra được người bắt cậu và Thục Quyên.
- Nếu lỡ như lời ông ta nói là thật thì sao? - Lăng Phong khẽ nhếch môi, ánh mắt trầm lại hỏi.
- Em không tin lời ông ta nói là thật, là bởi vì… em tin anh. - Bảo Phương nhìn cậu đáp.
Ánh mắt Lăng Phong nhìn cô đầy ấm áp.
- Giữa chúng ta có quá nhiều chuyện xảy ra, em từng cho rằng khoảng cách giữa chúng ta là không thể nào vượt qua được. Nhưng anh đã cho em thấy chuyện của chúng ta là có thể. Vì em mà làm nhiều việc như thế. Cho dù chúng ta không thể ở bên nhau thì em vẫn tin anh không lừa gạt em.
- Thật ra, sự nghi ngờ của anh không phải là ông ấy. Lúc đầu không muốn em biết là bởi vì anh tôn trọng lý tưởng của em, anh không muốn em bị sốc khi biết rằng chính là người trong ngành đã phản bội. Tuy ba anh từ khi bắt đầu muốn dùng Việt Nam làm nơi khai thác sản xuất của mình mà muốn kết giao với các cấp lãnh đạo trong ngành nhưng ông rất ít có mặt ở Việt Nam, mọi chuyện đều giao lại cho chú Minh. Ông ta là một người rất kín kẽ cho nên các mối quan hệ xưa nay của ông ta rất khó bị phát hiện. Đến cả việc ông ta cùng mẹ kế của anh vụng trộm, đứa bé vốn cứ tưởng là em trai anh cũng đã lớn anh mới phát hiện ra chuyện này.
- Ừm, cũng may lúc anh thả em ra đã nói tới điều này. Từ lúc đó, khi ông ta nói, em lập tức nghi ngờ. Ông ta giảo hoạt thật. Điều em lo lắng nhất là Bảo Nam và Thục Quyên hiện giờ đang lọt vào tay ai. Liệu có phải là ông ta hay không? Hay là ông Kiến Quốc? - Nói xong cô thở dài run rẩy, nghĩ đến vết thương trên vai của Bảo Nam.
Lăng Phong xoay người cô lại, ôm chầm lấy cô, áp người cô vào lồng ngực mình, trấn an nỗi sợ của cô:
- Tin tưởng anh. Anh nhất định sẽ tìm ra Bảo Nam và Thục Quyên.
Bảo Phương choàng tay ôm lấy cậu, vùi mặt mình vào vồng ngực cậu, khẽ gật đầu. Cô tin tưởng, hoàn toàn tin tưởng.
Ngay hôm sau, Lăng Phong đến gặp Andy, cô ta chẳng chút nghi ngờ gì hết, vui vẻ choàng tay ôm cổ cậu hôn. Lăng Phong đẩy cô ta ra rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
- Đi đâu cơ? - Andy ngơ ngác hỏi.
- Đến nơi em sẽ biết. - Lăng Phong dành cho cô ta một ánh mắt thật nồng nàn khiến Andy vui vẻ đi theo.
Lăng Phong đưa cô ta đến một nơi xa xôi, xung quanh tối mịt đáng sợ. Andy khẽ ôm lấy người mình nhìn Lăng Phong hỏi:
- Chúng ta đang đi đâu? Sao lại đến nơi đáng sợ này?
- Ở nơi này rất dễ nói chuyện. - Lăng Phong chậm rãi nói.
Ánh mắt cậu nhìn cô ta chăm chú khiến Andy chột dạ.
- Anh… - Cô ta nuốt nước bọt co người lại nhìn Lăng Phong.
Cậu không nói gì thêm chỉ lẳng lặng xuống xe, tựa người vào thành xe, đưa tay hút một điếu thuốc giữa cơn gió lạnh. Andy thấy vậy cũng không nhịn được, bước xuống xe hỏi:
- Rốt cuộc anh có lí do gì?
- Bảo Nam đang ở đâu? - Lăng Phong chầm chậm quay người lại nhìn cô ta hỏi.
Andy không ngờ Lăng Phong lại biết nên cô ta bị giật mình nhưng vẫn cố gắng nói:
- Anh đang đùa ư? Anh ta là vệ sĩ của em mà. Nhưng anh ta đã bỏ đi đâu thì làm sao em biết được cơ chứ.
- Đừng nói dối nữa. Nếu như không phải là em thì ai lại biết Bảo Nam đang ở đó mà đến bắt. Con gái có bản tính hay phàn nàn, vì sao anh vệ sĩ của em mất tích mà em không lo lắng? Có phải em đã lén lút bỏ máy phát tín hiệu vào người cậu ta hay không? Cho nên xác định rất rõ vị trí của cậu ta và cho người đến bắt.
Andy bị Lăng Phong nói chúng thì mặt mày xanh xám lại, cô ta sợ hãi thụt lùi lại mấy bước.
- Hai người bọn họ đang ở đâu? - Lăng Phong tiến lại gần cô ta gằn giọng hỏi.
- Tôi không biết! - Andy yếu ớt đáp.
- Được! Tôi có cách khiến cho cô nhớ ra.
@by txiuqw4