sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15: Sơn Trà Và Lần Tai Nạn Tiếp Theo

Trưa hôm chuẩn bị đi Sơn Trà, tôi được thưởng thức món mì Quảng do mẹ Thành nấu. Mì Quảng có vị rất lạ, lạ đến nỗi đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng cái vị của món đó. Hơi ngọt, hơi mặn và hơi đậm đà và cái thích nhất mì Quảng ăn kèm với rất nhiều rau. Rau ở Đà Nẵng nức mùi thơm giống như rau trong vườn mẹ tôi vẫn hay trồng vậy, không như rau ăn ở Sài Gòn to nhưng bạn cần phải tống cả mớ rau vào mồm mới có mùi vị. Còn ở đây chỉ bé thôi và khi ngắt từng lá là mùi thơm bay sực lên mũi rồi. Người ta nói mì Quảng không ai nấu giống ai có lẽ cũng đúng, sau này được ăn nhiều nơi nữa nhưng đúng là chẳng nơi nào giống nơi nào, mỗi nơi có một mùi vị đặc trưng riêng của nơi đó, có lẽ đây là món ăn duy nhất ở Việt Nam không có mùi vị chung.

Ăn xong, 2 giờ chiều tôi và Thành lấy xe máy đi lên Sơn Trà và thăm tượng quan âm lớn nhất Việt Nam.

- Này, chúng mày đi như thế nào? - Mẹ Thành thấy vậy nói vọng ra.

- Xe máy ạ.

- Cái xe lăn thì như thế nào?

- Cháu ngồi sau cầm. Chắc được, cô ạ.

- Ôi con ơi, không được đâu, như vậy nguy hiểm lắm, lại còn đường đèo nữa.

- Dạ không sao đâu.

- Hay cô gọi taxi nhé.

- Thôi cô ơi, đi xe máy cho vui.

Mẹ nó lo lắng nhìn hai đứa nổ máy đi xa dần.

Cái xe lăn của tôi được xếp lại và tôi để ở giữa người tôi và Thành, ngồi ôm nó như ôm người yêu vậy. Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm như thế, cơ bản khi ngồi xe máy phải ngồi vững, và nếu có tròng trành một chút tôi không bám được vào xe là “ăn c*t” ngay như thằng Thành nó nói. Thế nên chả hiểu sao lúc đó lại liều như vậy, chả hiểu sao lúc đó lại sẵn sàng để sự an toàn của tôi qua một bên như thế, sau này có cho lại tiền tôi cũng không dám làm như thế một lần nữa. Rất lâu sau đó, chiếc xe lăn mới được “ngồi” cùng tôi trên chiếc xe máy, nhưng những lần sau này nó ở vị trí phía sau, buộc như buộc hàng.

- Chạy chậm chậm thôi nhé, mà xe này tí leo dốc được không vậy? Leo không được vật ra giữa dốc thì vui cả lũ đấy nhé.

- Được, yên tâm vào tay lái tớ đi.

Hai thằng phá vỡ sự im lặng bằng những câu chuyện “linh tinh” về đường phố Đà Nẵng. Đà Nẵng - thành phố của những cây cầu, đi đến đâu cũng thấy cầu, đi một tí lại thấy cầu. Qua cầu Thuận Phước hai phút là đến chùa Linh Ứng. Nếu mọi người đến đây hỏi đường đến chùa Linh Ứng thì sẽ được người dân hỏi lại “Linh Ứng nào?” Vì đơn giản cả thành phố Đà Nẵng có đến 3 ngôi chùa tên là Linh Ứng, một ở trên đình Bà Nà, một ở Ngũ Hành Sơn và một ở bán đảo Sơn Trà, nằm tại Bãi Bụt. Thành và tôi hôm đó đến chùa Linh Ứng nằm trên bán đảo Sơn Trà có tượng Phật Quan Âm lớn nhất Việt Nam, nghe đồn là để trấn yểm cái gì đó tôi không nhớ lắm, đại loại nhưng hình như thế.

Đến chùa, tôi chỉ đi bên ngoài chứ không vào trong tượng, nghe nói ở bên trong tượng còn có nhiều tượng nhỏ nằm tại mỗi tầng. Có 17 tầng tất cả và nếu đi vào trong tượng thì có thể ngắm toàn cảnh biển bao quanh Sơn Trà. Ngoài điểm đặc biệt đó thì trong chùa cũng có 18 bức tượng của 18 vị La Hán chạy thẳng ra cổng, thành những người “bảo vệ” âm thầm cho chùa. Chùa Linh Ứng tôi thấy giống bao ngôi chùa khác, không có nhiều đặc sắc để tôi thật sự ấn tượng, có lẽ điều đặc sắc nhất của chùa là đứng trong tượng Quan Âm nhìn ra biển nhưng do tôi không đủ điều kiện để thưởng thức nên chùa không để lại nhiều ấn tượng trong tôi chăng?

Sau khi đi thăm quan chùa chán chê, hai đứa lên đường về, và đã có kinh nghiệm từ vụ Thái Nguyên tôi buột miệng hỏi:

- Xuống khó hơn lên đó nhé, giờ xuống sao?

- Thì ngồi lên rồi xuống thôi.

- Thế thì hơi liều nhỉ? Dễ lăn quay ra lắm. Thôi để tớ đi bộ xuống rồi ra đến đoạn đường bằng tớ lên sau.

- Dốc lắm đấy, phanh được không.

- Được!

Vậy là Thành lấy xe xuống trước, còn tôi đi từ từ xuống dốc. Dốc ở đây thì tuyệt vời hơn ở Thái Nguyên rất nhiều, không gồ ghề, đường nhựa, thả dốc thì thích thôi rồi và cái sự thích đó đã khiến tôi trả giá khá đắt.

Là một thằng mang trong mình bệnh xương thủy tinh, va chạm mạnh là gãy tay hoặc chân nhưng tôi chẳng bao giờ ngồi yên và lúc nào cũng mong muốn làm được những việc như bạn bè mình hay làm. Ngày bé lúc nào tôi cũng là thằng hiếu động nhất, lúc nào cũng là thằng đầu têu ra những trò nghịch ngợm trong lớp mà đôi khi người lớn còn dè chừng. Cũng chính vì cái tính hiếu động và nghịch ngợm đó thành ra nhiều khi tôi bị ăn đòn và cũng phải trả giá không ít. Nhiều lần gãy tay, gãy chân cũng chỉ vì nghịch ngợm, bố mẹ tôi nói ngồi yên mà không được, lại chạy đi chạy lại, vấp ngã rồi lại gãy xương.

Buổi trưa, cả nhà đang ngủ, tôi liền trốn bố mẹ đi chơi, do mải đi mà một chân sụt xuống hố dẫn tới gãy xương; đi bắt tổ ong, khi ong vỡ tổ thì chạy vội lại ngã bị gãy hai chân; 30 Tết đi theo chị xuống chợ Tết, nghịch ngợm thế nào chạy lon ton ra giữa đường đứng, xe đạp người ta chạy qua húc vào ngã làm hai chân gãy luôn. Đến bây giờ ngồi viết lại những kỉ niệm này, cảm giác của tôi về những lần đó lại nhói lên từng đợt khi nhắc đến từ “gãy”. Chính vì gãy nhiều như vậy nên đôi khi tôi bị ám ảnh, bất cứ ai nói đến gãy xương, hay phải nhìn phim chụp X- quang thôi là tôi nổi hết da gà và sợ, sợ hãi thực sự chứ không phải là sợ cho vui. Đến bây giờ, đôi khi mẹ tôi vẫn nói, “Giá như ngày xưa mày biết sợ như giờ thì có phải đỡ hơn không”. Cái bản tính hiếu động và nghịch ngợm đã ngấm vào máu rồi thì dù biết sợ nhưng tôi vẫn không từ chối việc đổ đèo Sơn Trà.

Thành đã đi trước, tôi bắt đầu kiếm cái gì đó để quấn vào tay làm phanh. Đầu tiên, tôi kiếm được 1 mảnh vải, tiếp theo là kiếm được một đoạn xăm xe cũ người ta vứt đi. Quá tuyệt vời! Quấn mảnh vải và lốp xe vào tay, tôi có ngay hệ thống phanh tay. Các bạn nếu đã từng sử dụng xe lăn thì sẽ biết, phanh của xe lăn là phanh chết, và nếu muốn đi từ từ thì phải phanh bằng tay, nên để đảm bảo tay không bị trầy xước thì phải có đồ bảo vệ, và để tăng độ nhạy của phanh thì phải có đồ để bám, kiếm được miếng cao su là điều tuyệt vời nhất của ngày hôm đó.

Bắt đầu xuống dốc thì tôi lăn từ từ, càng xuống phía dưới tôi càng thả để cho xe tự lăn, và vừa đi được khoảng 100m thì xe bắt đầu lao như tên bắn, mọi thứ lúc đó tốc độ phải lên đến 20km/h, tôi bắt đầu hoảng và giữ bánh xe lại, nhưng quay nhanh quá nên việc giữ lại là điều khó khăn, bỗng phía trước một chiếc ô tô đi đến. “Rầm!”, đó là âm thanh lần cuối tôi nghe thấy trước khi bất tỉnh… Đùa thôi! Đấy là suy nghĩ đầu tiên khi tôi bắt đầu thả dốc, càng xuống thì càng nhanh, đã đến lúc tay không phanh nổi cái bánh xe đang quay tít nữa, lúc đó thì dùng đến chân. Dùng hết cả chân và tay để phanh lại và xe bắt đầu lăn từ từ, đến đoạn nào thẳng thì thả dốc, như đã nói, tôi liều thì liều thật nhưng không có nghịch “ngu” nên vẫn suy nghĩ được cái gì an toàn cho bản thân và bản thân làm được tới đâu. Tất nhiên là người tính không bằng trời tính, trong một giây lơ đãng tôi đã không phanh kịp, và cái xe lăn tự do xuống dốc, cũng nhanh nhưng không biết bao nhiêu km/h như đoạn tưởng tượng trên, chỉ biết cố gắng dừng xe lại, và cả hai tay giữ bánh xe, cố gắng cho nó cua ngang ra để dừng, trong lúc cố gắng để nó cua ngang thì mất lái và đâm sầm vào gờ chắn giữa đường và vực. Tôi có chút hơi hốt hoảng vì chỉ cần nhanh hơn và mạnh hơn một chút là cả người bắt xuống dưới rồi.

Thành chạy phía sau nhìn thấy tình cảnh của tôi lúc đo, nó cũng hốt hoảng và dừng lại xem tôi có sao không, sau đó hai đứa cùng đi xuống dưới. Đến đoạn đường bằng thì tôi gấp xe lại và lên xe máy đi tiếp. Tuy chuyện này không “thấm” vào đâu so với lần ở Thái Nguyên nhưng cũng để lại cảm giác mạnh và hồi hộp phết. Thành và tôi về nhà đúng giờ tan tầm của Đà Nẵng, đường tuy đông nhưng mọi người không vội vã lắm, tôi có cảm giác mình như đang ở Hải Phòng vậy. Chầm chậm và thanh bình!

Về nhà cất xe lăn xong, hai đứa đi dạo một vòng Đà Nẵng bằng xe máy, và chính lúc này là lúc tôi bị taxi đâm. Và chính lần đâm taxi này tôi mới biết được rằng, những tình huống bất ngờ nhất, tưởng chừng như nguy hiểm nhất lại không làm sao, nhưng những lúc tưởng như không làm sao nhẹ nhàng thì lại gây ra hậu quả đến bất ngờ. Trong những chuyến đi của tôi, có những lần bị ngã, có những lần tai nạn, có những lần tưởng chừng như vào bệnh viện với 2 tay và 2 chân gãy nát, nhưng thật thần kỳ, bằng một phép màu nào đó những lần như vậy tôi chỉ xước xát nhẹ và chỉ bị ê ẩm người, như lần đi Thái Nguyên chẳng hạn. Nếu lần đó bị làm sao thì có lẽ tôi đã bị gãy 2 chân rồi. Có thể do việc học cách ngã trước khi học cách đi đã giúp ích thiết thực cho bản thân tôi nhưng đôi khi cần có cả may mắn nữa.

Chiếc taxi đang đi từ từ ở phía sau xe Thành và tôi, khi hai đứa rẽ phải thì chiếc taxi tăng tốc vượt lên, đâm vào đuôi xe máy và làm cả hai cùng ngã sóng xoài, người tôi bắn ra phía trước khoảng 2m. Cũng như lần ở Thái Nguyên, bất động và 10 giây, sau bắt đầu cử động xem chân tay có gãy hay bị làm sao không. Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhưng trong một giây nào đó mọi người cảm giác như hình ảnh đứng lại, y hệt trong phim đấy, có bị đâm như vậy mới thấy phim làm dựa trên đời sống thật chứ không phải “điêu” như nhiều người vẫn tưởng. Tôi kiểm tra lại tay chân thì thấy không sao cả, xước một chút ở đầu gối, một ít ở mắt cá chân, mũ bảo hiểm vỡ tan tành, túi đựng máy ảnh và cái lens không sao, tôi vội ngó qua thấy Thành cũng đang nằm và một lúc sau, Thành lồm cồm bò dậy, người dân chạy ra giúp đỡ và chặn chiếc taxi lại. Tài xế hoảng sợ chạy xuống xem chúng tôi có sao không. May không sao nên chúng tôi để chiếc taxi đó đi nhưng đến hôm sau thì toàn bộ cái vai của tôi bị đau, chắc do lúc ngã lấy vai ra đỡ người. Còn Thành thì đau tay, bong gân. Hai đứa hoàn hồn và đi về nhà. Về đến nhà thì bác gái hỏi:

- Chúng mày ngã xe à?

- Đâu ạ?

- Quần áo thằng Anh bẩn kìa. Còn cả vết rách này.

- Không đâu ạ, nãy đi lên chùa chơi hăng quá nên rách ấy mà bác.

- Đi đứng cho cẩn thận con à.

- Vâng ạ.

Tôi cười hì hì và nhận điện thoại của mọi người vOzforums Đà Nẵng.

- Anh ơi, ra chưa, bọn em đến chỗ nhậu rồi.

- Uh, đang chuẩn bị ra, chờ anh tí nhé.

Trước khi đi chùa Linh Ứng, tôi đã nhờ các thành viên vOzforums ở Đà Nẵng tổ chức một buổi gặp mặt thân mật để làm quen với mọi người, rút ngắn cái khoảng cách được gọi là Mem – Mod trên diễn đàn. Vì vẫn chưa hoàn hồn vụ taxi đâm nên Thành với tôi quyết định đi taxi cho an toàn.

Mỗi lần gặp gỡ là mỗi lần tạo nên một mối quan hệ mới, dù các bạn có thể không gặp lại những người đó trong bước đi tiếp theo của cuộc đời nữa, nhưng những mối quan hệ đã từng gặp, mọi người đã từng uống bia, bắt tay hay chỉ là một câu chào cũng làm thay đổi bước đi của các bạn rồi. Chính vì thế trong những chuyến đi của mình, tôi luôn mong muốn gặp được nhiều người, càng nhiều càng tốt để mỗi người mà tôi gặp, tôi sẽ học hỏi từ họ một chút gì đó như cách ăn mặc, cách nói chuyện hay đơn giản chỉ là chia sẻ cuộc sống của mình cho nhau nghe. Mỗi người có một hoàn cảnh riêng và từ câu chuyện của họ tôi cảm nhận được hơi thở của cuộc sống, tích thêm cho mình kinh nghiệm sống để hoàn thiện bản thân hơn và cũng “khôn” hơn theo đúng như cha ông đã dạy “đi một ngày đàng học một sàng khôn”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx