sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh nhận ra ngay người phụ nữ đang ngồi sụt sịt dưới chân bậc cấp là chị Thắm.

Bên cạnh chị là một chiếc túi màu đen căng phồng. Có lẽ đó là hành lí chị chuẩn bị mang theo trong chuyến về phép thăm nhà.

Nhưng hiện nay chiếc túi đang nằm dưới đất, dây khoá đã bị kéo bung để lộ ra những xấp quần áo cũ trước đây có lẽ đã được sắp xếp gọn gàng nhưng bây giờ đang bị kéo xộc. Cạnh chiếc túi xách là một con búp-bê xinh đẹp với mái tóc vàng rực đang nằm lăn lóc trên cỏ.

Đứng khuỳnh tay khuỳnh chân trước mặt chị là một thằng bé khoảng bảy tuổi, mặt hầm hầm. Ngay sau lưng nó là một cô gái tóc chấm ngang vai. Cả hai đang đứng quay ngang nên không nhìn thấy bọn Quý ròm.

Tuy chưa gặp hai nhân vật này bao giờ nhưng theo những gì ông của Văn Châu đã kể, bọn Quý ròm đoán ngay ra đó là chị Ngọc Diệu và thằng Bạch Kim.

- Có phải chị định đánh cắp con búp-bê này không? – Thằng Bạch Kim hoạnh họe bằng giọng oai phong.

Chị Thắm vẫn gục mặt trên chiếc túi, thút thít trả lời:

- Chị đã nói rồi. Chị không ăn cắp.

Chị Ngọc Diệu nheo mắt:

- Thế tại sao con búp-bê này lại nằm trong túi xách của chị?

- Chị đã nói rồi. – Chị Thắm đưa tay quệt nước mắt – Chị chỉ định mượn vài ngày thôi.

- Nhưng chị hỏi mượn ai? – Chị Ngọc Diệu cười khảy.

- Hỏi mượn em. – Văn Châu đứng ở đầu hành lang đột ngột lên tiếng.

Tiếng nói dõng dạc của Văn Châu khiến chị Ngọc Diệu, thằng Bạch Kim lẫn chị Thắm đều giật mình đổ dồn mắt về phía hàng lang.

- Em nói gì? Chính em cho mượn con búp-bê này à? – Bực bội vì bị Văn Châu phá bĩnh, giọng chị Ngọc Diệu đầy cáu kỉnh.

- Vâng! – Văn Châu bình thản gật đầu.

Đôi mày chị Ngọc Diệu cau lại:

- Sao em lại đem đồ đạc trong nhà cho người ngoài mượn?

- Con búp-bê này là của em. – Văn Châu nhún vai – Em muốn cho ai mượn là quyền của em.

Câu trả lời của Văn Châu khiến chị Ngọc Diệu tức sôi gan. Nhưng biết khó lòng trấn áp đứa em bướng bỉnh này, chị chỉ biết mím môi giận dữ và đưa đôi mắt lườm lườm. Chợt nhác thấy bọn Quý ròm đang đứng lấp ló sau lưng Văn Châu, chị sửng sốt:

- “Khách quý” nào đây?

- Chả phải “khách quý” nào cả. – Văn Châu khịt mũi – Đây là bạn em.

- Ai cho phép em dẫn bạn về nhà? – Mặt chị Ngọc Diệu sầm xuống.

Văn Châu loay hoay chưa kịp nghĩ ra cách trả lời thì bà chị đã sáng mắt lên, giọng đắc thắng như nhà khoa học vừa khám phá ra một ngôi sao mới.

- A ha! Thế ra những cô cậu này chính là đám bạn mà ba đã cấm em giao du đấy?

- Đó là chuyện riêng của em.

Văn Châu lạnh lùng đáp. Rồi nó quay sang bọn Quý ròm:

- Tụi mình đi!

Ba đứa trẻ lấm lét nhìn chị Ngọc Diệu và riu ríu đi theo Văn Châu, tim đứa nào đứa nấy nhảy lô tô trong ngực.

Lúc đi ngang qua chị Thắm, Văn Châu hắng giọng nói:

- Chị cất con búp-bê vào túi, rồi cũng đi lẹ đi! Chiều rồi, nấn ná không khéo lại trễ xe mất.

Tưởng vậy là xong, nào ngờ bọn trẻ mới đi chừng vài ba bước đã nghe tiếng thằng Bạch Kim thét be be phía sau:

- Không được! Em không cho chị đem con búp-bê đi khỏi đây.

Quay lại, thấy thằng em bảo bối của mình giật con búp-bê ra khỏi tay chị Thắm một cách thô bạo, Văn Châu nổi khùng:

- Đồ mất dạy! Mày có bỏ con búp-bê xuống không?

Vừa gầm lên, Văn Châu vừa lao vọt lại như một hòn đạn.

Biết bà chị kế tính nết ngang ngạnh không thua gì mình, lại võ nghệ đầy mình, thằng Bạch Kim hoảng vía buông con búp-bê xuống đất và chạy lại ôm cứng bà chị thứ hai, miệng bài hãi:

- Chị Ngọc Diệu! Cứu em với!

- Đừng sợ. Nó không dám làm gì em đâu. – Giọng chị Ngọc Diệu đanh lại, rồi chị hậm hực đe – Để lát nữa ba mẹ về, chị sẽ méc tội trạng của nó cho nó nhừ đòn.

Văn Châu vờ như không nghe thấy. Nó quay mình dắt bọn Quý ròm đi luôn ra cổng.

Lúc đi ngang qua căn nhà ở góc vườn, nhỏ Hạnh ngập ngừng nhìn Văn Châu:

- Để tụi này vào chào ông đã chứ.

- Thôi khỏi. – Văn Châu khoát tay – Ba mẹ tôi sắp về đến nơi rồi.

Chị Thắm đuổi theo ra tới cổng đúng lúc Văn Châu đang mở ổ khoá.

- Cảm ơn em! – Giọng chị cảm kích – Khi nãy nếu em không cứu chị, chị không biết sự việc sẽ ra sao.

- Thôi, bỏ qua đi. – Giọng Văn Châu nhẹ nhàng.

Chị Thắm vẫn cố phân trần:

- Chị thấy gia đình ta giữ gìn đồ đạc rất kĩ nên chị không dám hỏi mượn. Nhưng chị không có ý đánh cắp. Chị chỉ định bụng âm thầm mượn con búp-bê về cho bé Thảo chơi vài hôm rồi lén trả lại chỗ cũ. Ngày mốt là sinh nhật của nó, chị chỉ muốn cho nó vui mấy hôm thôi.

Khuôn mặt bầu bĩnh của bé Thảo chợt hiện lên trong trí nhớ của Văn Châu. Hôm trước, có một lần chị Thắm dắt nó lên chơi và Văn Châu thấy nó thường đứng trước tủ đồ chơi của mình ngắm nghía mấy con búp-bê mà mình không bao giờ rớ tới một cách say sưa, mê mẩn. Sau lần đó, có lẽ thấy gia đình chủ tỏ ý không bằng lòng, chị không bao giờ nhắn người nhà dẫn con lên thăm chị nữa.

Chỉ gặp bé Thảo có một lần nhưng Văn Châu vẫn nhớ như in ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn khát khao thèm muốn của một đứa bé quen sống trong cảnh thiếu thốn. Nay nghe chị Thắm nhắc tới nó, Văn Châu bất giác cảm thấy bùi ngùi:

- Chị cứ đem về cho bé Thảo chơi đi!

- Nhưng em tin là chị không cố ý đánh cắp chứ? – Chị Thắm vẫn chưa hết băn khoăn.

- Em tin.

- Em tin là sau ngày sinh nhật của con gái chị, chị sẽ tự động đem con búp-bê trả lại chỗ cũ chứ?

Văn Châu dịu dàng:

- Tất nhiên chị sẽ làm thế.

Mặt chị Thắm tươi lên:

- Cảm ơn em!

Nói xong, chị nhanh nhẹn khoác túi lên vai và len vội qua cổng bằng những bước chân hấp tấp nhưng thanh thản.

Văn Châu nói vói theo:

- Lẽ ra em tặng luôn cho bé Thảo con búp-bê này nhưng vì chị Ngọc Diệu và thằng Bạch Kim đã nhìn thấy nên đành chịu. Hôm nào em sẽ gửi bé Thảo một con búp-bê khác.

Chị Thắm quay lại nở một nụ cười biết ơn rồi cắm cúi đi như chạy. Có lẽ chị sợ trễ chuyến xe cuối ngày.

Chị vừa khuất sau góc đường, Văn Châu liền quay lại bọn Quý ròm, thân mật nói:

- Chia tay nhé!

Tiểu Long chớp mắt:

- Chừng nào tụi mình sẽ gặp lại?

- Chưa biết. Nhưng chắc chắn sẽ gặp lại. – Văn Châu nhoẻn miệng cười, tự bao giờ nó đã đánh mất sự lạnh lùng cố hữu.

Quý ròm khụt khịt mũi:

- Hôm nào tụi này đến thăm bạn được không?

- Không cần. Tự tôi sẽ đi tìm các bạn.

Nhỏ Hạnh nheo mắt:

- Nhất định nhé?

- Ừ, nhất định.

Vừa nói Văn Châu vừa vội vàng khép cổng lại. Ba mẹ nó chắc đã sắp về tới.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx