sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Đạt đến, như mong mỏi của Tùng. Nhưng khổ nỗi lúc Đạt đến thì con chim hôm nọ lại không chịu đến. Vì vậy, khi Tùng huơ tay khoe:

- Chim vừa đến vườn nhà tao!

Đạt đảo mắt:

- Đâu?

Thì Tùng ú ớ:

- Hôm trước cơ! Hôm nay chả thấy nó đâu!

Đạt bán tín bán nghi:

- Thật không đấy?

Thấy thằng bạn tỏ ý nghi ngờ, mặt Tùng đỏ gay:

- Tao xạo mày làm gì! Không tin, mày hỏi dì Khuê hoặc chị Hạnh tao xem!

Tất nhiên Đạt không dại gì “phạm thượng”. Nó toét miệng cười:

- Thôi khỏi! Tao tin!

Tùng vênh mặt:

- Thấy chưa! Vậy mà mày bảo lũ chim sẽ không đến!

Đạt nheo mắt:

- Thế đó là chim gì vậy?

- Chim gì hả? – Tùng thoắt bối rối – Thực ra thì… tao cũng không biết!

- Thế nó hót có hay không? – Mắt Đạt vẫn mở to.

Thoạt đầu Tùng định đáp “Hay lắm” nhưng đến phút chót nó lại đâm ngượng ngập. Vẻ lúng túng của Tùng không lọt khỏi mắt Đạt. Đạt nhìn bạn chăm chăm:

- Hay là nó không biết hót? Tùng gãi gãi đầu:

- Ờ, ờ, không hiểu tại sao nó lại không hót!

- Chim mà không hót thì đâu phải là chim!

Đạt hạ một câu khiến Tùng đỏ rần mặt. Nó nuốt nước bọt:

- Có thể nó còn bé quá!

Đạt khăng khăng:

- Bé vẫn hót! Chim mà lại!

- Mày chả biết gì mà cũng nói! – Tùng gân cổ – Chim thì chim chứ, đã bé thì không thể hót được!

- Ai bảo mày vậy?

- Cần gì ai bảo! – Tùng xoa mũi – Chim cũng như người thôi! Mày có thấy đứa bé nào vừa sinh ra đã biết nói ngay chưa?

Lần này thì Đạt tắc tị. Câu hỏi oái oăm của Tùng khiến nó hết đường cãi, đành cười khì:

- Ừ nhỉ!

Rồi không cam tâm chịu thua, nó liền tiếp ngay, giọng đe doạ:

- Được rồi, tao sẽ đợi! Để xem con chim đó hót ra sao!

Nhưng con chim hôm nọ không về nữa. Nó chỉ đến khu vườn một lần, rồi có lẽ không tìm được món ăn thích miệng, nó bỏ đi luôn, mặc Tùng và nhỏ Hạnh mỏi mòn mong ngóng. Nhưng dù con chim lạ có quay lại, Tùng cũng không thể bắt nó hót cho thằng Đạt nghe. Ba đã nói rồi. Ba bảo loài chim đó không biết hót. Không phải loài chim nào cũng biết hót. Cũng như người ta vậy, có người là ca sĩ, có người không. Nhưng những “ca sĩ” như họa mi, sơn ca, vàng anh lại chẳng thấy tăm hơi đâu. Chắc chúng ở mãi trong núi cao rừng thẳm.

Tùng buồn buồn nói với ba:

- Thế là bọn chim không về hót trong vườn nhà ta, ba ạ!

Ba xoa đầu Tùng:

- Rồi chúng sẽ về!

Tùng ngước mắt lên:

- Ba nói thật đấy chứ?

- Hẳn nhiên rồi!

Vẻ tự tin của ba khiến Tùng nghe long mình ấm hẳn. Và nó háo hức hỏi:

- Chừng nào chúng sẽ về hở ba?

- Ngày mai! – Ba thản nhiên.

- Ngày mai? – Tùng trố mắt.

- Ừ.

Tùng thắc mắc:

- Làm sao ba biết được là ngày mai chúng sẽ về?

Ba mỉm cười bí ẩn:

- Thế mà ba biết! Ba có một phương pháp đặc biệt!

“Phương pháp đặc biệt” đó ngay ngày hôm sau là Tùng biết liền. Buổi trưa đi học về, vừa bước ra vườn, Tùng nhìn thấy ngay một chiếc lồng chim treo trên nhánh ổi. Trong lồng, hai con chim nhỏ bằng nắm tay, cánh đen ức vàng, đang nghịch ngợm nhảy nhót.

- Chị Hạnh ơi!

Tùng reo lên, giọng ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Nhỏ Hạnh ở trên gác thò đầu ra:

- Gì thế?

Tùng chỉ tay vào chiếc lồng:

- Chị thấy cái này chưa?

- Ôi, ở đâu ra thế?

Nhác thấy chiếc lồng chim, nhỏ Hạnh kinh ngạc kêu lên và lật đật phóng vù xuống khỏi gác. Nó đi học về trước Tùng nhưng chưa đặt chân ra vườn nên không biết có chiếc lồng chim mắc trên cây ổi. Tùng đón bà chị bằng vẻ mặt rạng rỡ:

- Hai con chim đẹp ghê! Chị có biết chim gì đây không?

Nhỏ Hạnh giương mắt nhìn vào lồng:

- Ồ, đây chính là chim vàng anh! Hôm trước chị nói rồi, lông chúng có màu vàng đen, em không nhớ sao!

- À, chị nhắc em mới nhớ!

Tùng nói và lại ngoảnh đầu ngắm hai con chim.

- Ở đâu ra vậy kìa? – Nhỏ Hạnh bỗng thắc mắc.

- Cái gì cơ?

- Hai con chim chứ cái gì? Ở đâu ra vậy?

Tùng hấp háy mắt:

- Có lẽ là ba mua! Hôm qua ba nói với em là hôm nay chim sẽ về vườn nhà mình! Em cứ tưởng là chim về thật!

- Thì về thật chứ còn gì nữa! – Tiếng ba đột ngột vang lên sau lưng, vừa nói ba vừa mỉm cười bước lại – Chẳng lẽ con nghĩ đây là chim giả?

- Con đâu nói thế! – Tùng khụt khịt mũi – Nhưng dù sao đây vẫn là những con chim ở trong lồng!

Ba nhướn mắt:

- Thì sao?

Tùng ấp úng:

- Chả sao cả! Nhưng con vẫn thích nhìn thấy những con chim ở ngoài trời hơn!

- Dễ thôi! Ba sẽ thả nó ra!

Ba nói vừa dứt câu, nhỏ Hạnh đã hốt hoảng kêu lên:

- Úy, không được đâu, ba ơi! Chúng sẽ bay đi mất!

- Con yên trí! – Ba trấn an – Vàng anh là loại chim quyến luyến chỗ ở! Nó sẽ không bay mất đâu!

Tùng vỗ tay:

- Ôi, thế thì thích quá! – Rồi nó hăm hở – Vậy ba thả chúng ra ngay bây giờ đi!

- Ngay bây giờ thì chưa được! – Ba nhún vai – Phải đợi ít hôm cho chúng quen lồng đã!

Nghe ba nói vậy, Tùng không dám giục nữa. Nó bấm bụng đợi, và ngày nào cũng thôi thúc hỏi:

- Thả được chưa ba? Mặc dù nó biết trước câu trả lời.

- Chưa đâu con! – Bao giờ ba nó cũng bảo thế.

Lồng chim có hai cái lọ, một lọ đựng nước một lọ đựng bột cám. Đó là thức ăn thức uống của vàng anh. Mỗi sáng trước khi đi làm ba tự tay thay thức ăn thức uống cho chúng. Trước khi đóng cửa lồng, ba không quên bỏ thêm vào một quả chuối chín đã bóc vỏ sẵn.Hai con chim rất háu ăn. Chúng giành nhau chúi mỏ vào lọ bột cám, rồi lại giành quả chuối mổ lấy mổ để. Xong, lại nhảy nhót. Rồi lại ăn. Lại nhảy, lại ăn. Cứ thế, nhưng vẫn không hót. Như con chim lạ hôm nào.

Tùng ngạc nhiên:

- Chúng vẫn không hót kìa ba!

- Chưa đâu! Phải lớn một tí nữa! Hai con chim này còn bé!

Trong khi chờ cho hai con vàng anh hót, ba mở cửa lồng cho chúng bay ra. Tùng đứng bên, thấp thỏm hỏi:

- Chúng quen lồng rồi hở ba?

- Chắc thế! Đã một tuần rồi còn gì!

Hôm ba mở cửa lồng, cả nhà ai nấy đều phấp phỏng giương mắt theo dõi. Thoạt đầu, hai con vàng anh không chịu ra ngay. Tùng tưởng chúng không nhìn thấy cửa lồng đã mở, nhưng nó liền biết ngay là không phải. Một trong hai con nhảy lên thanh tre bắt ngang cửa lồng, thò đầu ra ngoài dòm dáo dác một lúc lại nhảy xuống quay vào chỗ quả chuối, mổ lích chích. Nó chẳng có vẻ gì muốn tận hưởng niềm vui “thoát cũi sổ lồng”. Quả chuối và lọ cám đối với nó dường như hấp dẫn hơn nhiều.

Nhỏ Hạnh cười khúc khích:

- Hai con chim này có “tâm hồn ăn uống” dễ sợ!

Tùng đía ngay:

- Giống hệt chị!

- Giống em thì có! – Nhỏ Hạnh chun mũi.

Tùng ngoác miệng tính phản kích nhưng mặt nó bỗng ngây ra. Con vàng anh mon men ra cửa lồng khi nãy bay đánh vù một cái, đã vắt vẻo trên cành ngọc lan đối diện.

- Hay quá! Nó bay ra rồi kìa! – Dì Khuê reo lên.

Mẹ suỵt:

- Đừng nói lớn, nó sợ!

Ra được ngoài trời, con vàng anh có vẻ thích chí. Nó hết nghiêng đầu sang bên trái lại nghiêng đầu sang bên phải, hiếng mắt nghiêng ngó. Rồi nó hí hoáy quẹt mỏ rỉa lông, vẻ khoái trá.

- Nó có bay đi không hở ba? – Nhỏ Hạnh hỏi, không yên lòng.

- Không đâu!

Ba đáp giọng tự tin. Nhưng nhìn mắt ba, nhỏ Hạnh có cảm giác ba cũng phập phồng không kém gì mình. Như để tăng thêm sự hồi hộp cho mọi người, con vàng anh rỉa lông xong, cứ đứng ra đó, không buồn nhúc nhích. Nó đứng ì, mọi người đành phải đứng theo.

- Hay là nó không chịu trở vào lồng? – Mẹ lo âu buột miệng.

Mẹ hỏi trổng nhưng ai cũng biết mẹ dành câu hỏi đó cho ba, người chủ xướng vụ mở cửa lồng. Trong khi ba nhăn nhó chưa kịp đáp thì may làm sao, con vàng anh đã trả lời giùm ba. Nó nhảy phóc một phát từ cành ngọc lan qua cây chuỗi ngọc. Rồi sau khi ngoẹo đầu quan sát bốn phía, nó đập cánh bay đậu trên nóc lồng.

Tùng reo khẽ:

- Nó đang tìm dường vào lồng đó!

Quả nhiên, Tùng vừa nói xong, con vàng anh bay đảo một vòng và đáp ngay choc xuống thanh gỗ nằm ngang trước cửa lồng. Nhoáng một cái, nó đã nhảy vào bên trong, đủng đỉnh tiến lại chỗ quả chuối.

Ba cười:

- Con chim này “đi mô rồi cũng nhớ về… quả chuối”!

Thấy ba nhái lời bài hát để trêu con vàng anh, Tùng và nhỏ Hạnh, cả mẹ và dì Khuê nữa, đều phì cười.

- Nó lại bay ra nữa kìa! – Đang cười, Tùng bỗng giật giọng kêu lên.

- Làm gì mà con hoảng lên thế! – Ba nói – Nó đi dạo mát đấy! Rồi nó cũng sẽ trở vào lồng thôi!

Lần này con vàng anh khi nãy không bay ra một mình. Nó rủ con vàng anh thứ hai đi theo. Nó dẫn bạn về phía cửa lồng, bộ tịch nghênh nghênh ra vẻ ta đây “dân chơi” thứ thiệt, chẳng ngóc ngách nào là không biết. Vèo một cái, hai con chim đã ở trên cành ngọc lan. Rồi dưới sự chỉ vẽ của con chim đi trước, con chim kia cũng quẹt mỏ rỉa lông, cũng nghiêng nghiêng ngó ngó ra chiều thích thú. Và cũng như khi nãy, sau khi hóng gió hóng nắng đã đời, chuyền hết cành này sang cành nọ, hai con vàng anh lại kéo nhau vào lồng và hối hả chạy lại chỗ đặt đồ ăn thức uống, hệt như sắp chết đói chết khát đến nơi.

Ba bước lại đóng cửa lồng, cười nói:

- Hôm nay “biểu diễn” thế đủ rồi! Nhốt lại chứ không chúng cao hứng bay mất thì khốn!

Dì Khuê gật gù:

- Cứ cái kiểu này thì bọn chim này sẽ không bỏ đi đâu!

Nhỏ Hạnh vui vẻ:

- Chim vàng anh cũng là chúa luyến tổ!

- Chúa tham ăn thì có!

Tùng bĩu môi. Tuy nói vậy nhưng cặp mắt nó lại sáng trưng. Nó đang nghĩ đến ngày tự tay nó thả bọn chim ra vườn dạo mát trước những cặp mắt sửng sốt của tụi Nghị, Đạt và Cúc Phương.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx