Mấy bằng hữu quả nhiên buổi chiều tới nhà, ngoài ba người đã quen mặt còn có một người chừng mười tám, mười chín tuổi, chắc hẳn chính là Tạ Tự, tam thiếu gia nhà họ Tạ. Có lẽ vì là con út được nuông chiều, có lẽ vì còn trẻ nên còn kiêu ngạo, có lẽ vì chưa từng lịch lãm giang hồ như đại ca hắn, cũng chưa xử lý công việc chính sự như nhị ca hắn, cho nên tam công tử nhà họ Tạ thoạt nhìn có vẻ rất giống những con em quý tộc hào môn, cậy tài khinh người, mắt mọc trên đầu, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ khó chịu vì bị các huynh kéo tới gặp một kẻ bình dân không có chức tước, lại ốm yếu bệnh tật, không có gì hơn người, dường như đang nói: “Này, ngươi có bản lĩnh gì đặc biệt hơn người thì mau mang ra cho ta xem, nếu không ta chỉ coi ngươi là kẻ mang hư danh, lòe bịp thiên hạ...”
Nhưng dường như Mai Trường Tô không có hứng thú thuần phục gã thiếu gia quý tộc này, sau mấy lời khách sáo ban đầu, chàng không để ý đến Tạ Tự nữa, phần lớn thời gian chỉ nói chuyện với Tiêu Cảnh Duệ, thái độ rất hòa nhã thân thiết.
“Hai nhà Tạ, Trác các ngươi đông người như vậy, nhất định đêm Giao thừa phải náo nhiệt lắm?”
“Náo nhiệt thì quả là có, nhưng lễ nghi phiền phức cũng không ít, chúc Tết một lượt mọi người theo vai vế, tuổi tác cũng đã đến nửa đêm rồi.” Thấy Mai Trường Tô hào hứng như vậy, Tiêu Cảnh Duệ cũng vui lây, bắt đầu kể lại chuyện ăn Tết nhà mình.
Dù hắn không thích nói chuyện như Ngôn Dự Tân nhưng thực ra tài ăn nói vẫn tương đối tốt, chuyện nào chuyện nấy sinh động, thú vị, làm mọi người như được chứng kiến toàn bộ sự việc.
“Chuyện này thì có gì mà kể? Danh gia vọng tộc nào mà chẳng ăn Tết như thế?” Vốn đã khó chịu lại còn bị lạnh nhạt, Tạ Tự không nhịn được châm chọc. “Trước kia Tô tiên sinh chưa ăn Tết như vậy bao giờ à?”
“Tam đệ!” Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật cùng quát một tiếng trách móc.
“A, xin thứ lỗi!” Tạ Tự lập tức ra vẻ lỡ lời. “Ta quên mất, Tô tiên sinh xuất thân không giống chúng ta, ăn Tết cũng tự do tự tại, đâu gò bó như chúng ta, không thể bỏ qua quy củ nào cả...”
Tiêu Cảnh Duệ biến sắc mặt chuẩn bị quát mắng thì Mai Trường Tô nhẹ nhàng đưa tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Gia đình quyền quý ăn Tết quả thật rất nhiều quy củ, Tạ tam công tử tuổi còn nhỏ mà đã học được chu toàn rồi.” Nói xong chàng bỏ qua đề tài này, thuận miệng hỏi Ngôn Dự Tân bao giờ dẫn Phi Lưu ra ngoài chơi.
Chàng đã rộng lượng không chấp nhặt, Tiêu Cảnh Duệ cũng không tiện dạy dỗ đệ đệ của mình ở nhà người khác nữa. Thấy Tạ Bật đã kéo Tạ Tự sang ngồi bên cạnh, Tiêu Cảnh Duệ cũng không nói gì thêm.
“Tô huynh yên tâm để ta dẫn Phi Lưu ra ngoài thật à?” Ngôn Dự Tân cười, nói. “Không sợ ta đưa ra ngoài là Phi Lưu, lúc đưa về lại thành “phong lưu” hay sao?”
Tạ Bật tiếp lời hắn, trêu chọc: “Ngươi mà đòi đưa được “phong lưu” về? Chỉ cần không mang “hạ lưu” về là đã tốt lắm rồi.”
“Lại bắt đầu ghen ăn tức ở rồi, nếu không phục thì cùng ta đến Diệu Âm phường xem Cung Vũ cô nương để ý đến ta hay để ý đến ngươi?” Ngôn Dự Tân tươi cười như hoa. “Có điều ngươi đã sắp thành thân rồi, e rằng sẽ phải giữ mình chứ không đi được.”
“Sao? Tạ Bật sắp có chuyện hỷ à?” Mai Trường Tô và Ngôn Dự Tân nhìn nhau cười, cố ý vặn hỏi Tạ Bật.
“Đừng nghe Dự Tân nói nhảm... còn nửa năm nữa mới...” Tạ Bật đáp, lại không kìm được đỏ mặt.
“Là thiên kim tiểu thư nhà ai?”
Tiêu Cảnh Duệ cho rằng chàng không biết thật, vội nói: “Là con gái của Trác phụ thân ta, hai nhà thường xuyên qua lại nên nhị đệ có tình ý từ lâu.”
“Đại ca!”
Mai Trường Tô mỉm cười. “Hai bên có tình ý thì sau khi thành thân sẽ càng ân ái. Có điều, Cảnh Duệ, ngươi là đại ca, tại sao lại để Tạ Bật thành thân trước?”
“Ta...” Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, sắc mặt không đỏ mà lại tái. “Ta không vội...”
“Đừng để ý đến hắn, gã này đòi hỏi quá cao.” Ngôn Dự Tân nhẹ nhàng chen vào rồi chuyển đề tài: “Tô huynh bây giờ đã đỡ rồi, sao không hẹn một ngày mọi người cùng đến đường Loa Thị dạo chơi? Chuyện khác không nói, nhưng nhạc khúc của Diệu Âm phường quả thật rất tuyệt, Tô huynh là bậc thầy âm luật, xứng đáng bình phẩm một vài câu.”
Mai Trường Tô cười cười, đang định trả lời thì Lê Cương đã mang một xấp thiệp đi vào cửa. “Tông chủ, đây là thiệp chúc Tết trạm dịch vừa gửi tới, ngài có xem luôn không?”
“Cứ để đây đã.” Mai Trường Tô đưa mắt nhìn bàn giấy bên cạnh. “Buổi tối ta sẽ trả lời.”
Lê Cương cung kính đi vào, đặt đống thiệp lên bàn rồi lui ra ngoài.
Ngôn Dự Tân ngồi gần bàn sách nhất nên nhân tiện nhìn một lát, vừa thấy cái tên viết trên tấm thiệp sáng màu trên cùng, hai mắt đã lập tức trợn tròn. “Đó... đó... đó là thiệp chúc Tết Mặc Sơn tiên sinh tự tay viết...”
“Vậy à?” Mai Trường Tô chỉ khẽ liếc qua. “Tết này đã gửi đến cơ đấy, ta còn tưởng rằng năm nay mới chuyển đến kinh thành, ít nhất phải Tết năm sau mới nhận được cơ.”
“Năm nào Mặc Sơn tiên sinh cũng gửi thiệp chúc Tết đến à?” Ngôn Dự Tân sáp đến gần xem kỹ hơn. “Ông ấy đề danh là ngu huynh Mặc Sơn, không ngờ lại xưng hô ngang vai ngang vế với Tô huynh...”
“Mặc Sơn huynh có lòng coi trọng, ta từ chối thì bất kính, thực ra cũng chỉ là thư qua thư lại, quân tử giao tình nhạt như nước thôi.”
“Có thể có giao tình quân tử với Mặc Sơn tiên sinh, trên đời này có được mấy người?” Ngôn Dự Tân tặc lưỡi khen ngợi, lại cố ý nhìn Tạ Tự đang ngây như phỗng ở bên cạnh. “Thư viện Tùng Sơn của Mặc Sơn tiên sinh cũng chỉ thu nhận anh tài trẻ tuổi... Đúng rồi, Tạ Tự, chẳng phải ngươi đang theo học ở thư viện Tùng Sơn sao? Vậy tính ra vai vế của ngươi thấp hơn Tô huynh một bậc...”
Thấy Tạ Tự đã đỏ bừng mặt, Mai Trường Tô nghĩ dù sao hắn cũng còn trẻ, không muốn làm hắn quá khó xử, vì vậy chỉ nói một câu rất thoải mái: “Không thân chẳng quen, tính gì vai vế”, rồi không nhìn hắn nữa mà quay sang cười nhã nhặn với Tiêu Cảnh Duệ. “Lâu rồi không được xem Cảnh Duệ múa kiếm, hôm nay rảnh rỗi, để ta xem ngươi tiến bộ thế nào rồi.” Mặc dù vừa rồi giận Tạ Tự vô lễ, nhưng lúc này thấy tiểu đệ khó xử, Tiêu Cảnh Duệ cũng không đành lòng. Nghe Mai Trường Tô nói vậy, biết chàng cố ý làm dịu bầu không khí, Tiêu Cảnh Duệ lập tức đứng dậy, ôm quyền cười, nói: “Quả thật đã lâu không được Tô huynh chỉ điểm, mọi người ra ngoài sân một lát được chứ?”
Tòa nhà chính nơi Mai Trường Tô ở nhìn về hướng nam, phía nam cũng là hướng cổng chính. Ba phía đông tây nam cũng đều có những tòa nhà lớn, ở chính giữa là một khoảng sân vuông vức lát gạch xanh rộng rãi.
Lối kiến trúc đơn giản, mộc mạc không có vườn tược này quả thật không hợp với khí chất văn sĩ thư sinh thanh nhã của Mai Trường Tô. Chàng cũng tỏ ý cần sửa lại, có điều bây giờ là tháng Giêng lạnh giá, chưa tiện khởi công nên vẫn duy trì nguyên trạng như lúc mới mua. Dù không có vườn cảnh nhưng nếu để múa kiếm luyện võ thì lại là một nơi rất tốt.
Đã là múa kiếm thì hiển nhiên phải có kiếm mới được. Nhưng Tiêu đại công tử dù sao cũng không phải người giang hồ thuần túy, không thể đến nhà người ta chúc Tết cũng mang kiếm theo người, nên Mai Trường Tô sai Lê Cương đi tìm tạm một thanh kiếm trong phủ cho hắn.
Chốc lát sau, thanh kiếm tùy tiện tìm thấy này đã được đưa tới tay người múa kiếm.
Vỏ kiếm bằng da cá mập có họa tiết mây xanh, lưỡi kiếm vừa ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh đã chiếu thẳng vào mắt. Tiêu đại công tử nắm chuôi kiếm trong tay, cảm thấy thân kiếm hơi nặng, nhưng khi vung kiếm lên chém thử lại rất nhẹ nhàng như ý. Hắn quan sát kĩ lưỡi kiếm, xanh biếc như nước mùa thu, lạnh lẽo thấu xương, rõ ràng là một thanh kiếm báu, đáng tiếc là chưa có chủ.
“Cảnh Duệ, ngươi cảm thấy tư thế cầm kiếm nhìn chằm chằm của mình rất lạnh lùng đúng không?” Ngôn Dự Tân cười đùa. “Tạo dáng lâu như vậy mà không mỏi à, bọn ta đứng nhìn cũng thấy mỏi rồi.”
Tiêu Cảnh Duệ cười, lại tra kiếm vào vỏ, tay trái kéo dây lưng, xoay người vung tay cởi trường bào bằng da bên ngoài ra ném cho Lê Cương bên cạnh, để lộ bộ tiễn y nền đỏ hoa văn bạc mới tinh bên trong.
Hắn vốn đã trẻ trung, tuấn tú khôi ngô, loại trang phục vạt dài, tay hẹp, thân áo bó sát người này hiển nhiên càng phù hợp để tôn thêm vẻ phóng khoáng của hắn, kiếm thế còn chưa triển khai, Ngôn Dự Tân đã vỗ tay kêu lên: “Tốt! Tốt! Mặc bộ này đến đường Loa Thị với ta, xem xem ngươi còn trốn được khỏi tay các cô nương ở đó không?”
“Ơ, có người đã bắt đầu ghen tị rồi kìa...” Tạ Bật lạnh lùng châm chọc, vẻ mặt rất đứng đắn.
Mai Trường Tô không giấu được nụ cười nơi khóe miệng.
Lúc này ánh sáng lạnh đã lóe lên giữa sân, kiếm đã lăng không.
Kiếm pháp Tiêu Cảnh Duệ sử dụng tất nhiên là Thiên Tuyền kiếm pháp của Thiên Tuyền sơn trang.
Năm đó, khi ở thời kỳ hưng thịnh nhất, họ Trác tại Phần Tá không những đứng đầu võ lâm phương Nam mà còn xuất hiện hai đại tướng quân nhất phẩm, dương uy thiên hạ.
Sau đó, dù đã rút lui khỏi triều đình nhưng địa vị trên giang hồ vẫn được duy trì, danh tiếng trang chủ hiện nay của Trác Đỉnh Phong cũng cực kỳ vang dội, mười năm nay chưa từng rơi khỏi bảng cao thủ Lang Gia, hiện nay Trác Đỉnh Phong xếp thứ tư trên bảng, trong Đại Lương quốc chỉ đứng sau Mông Chí.
Mặc dù Tiêu Cảnh Duệ không phải trưởng tử, hơn nữa vì thân thế không rõ ràng nên chắc chắn sẽ không kế thừa Thiên Tuyền sơn trang, nhưng nói một cách công bằng thì Trác Đỉnh Phong không hề có ý giữ lại gì khi truyền thụ kiếm pháp cho hắn, bất chấp khả năng hắn có thể không phải con ruột mình. Có danh sư dày công chỉ dạy, hơn nữa tư chất của Cảnh Duệ lại tốt, hiện nay hắn đã nắm được chân ý của bộ kiếm pháp này, cho dù khi ứng phó với kẻ địch vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm nhưng lúc biểu diễn bình thường thì cũng không thể chỉ ra lỗi nào được nữa.
Bây giờ đang là Tết, Mai Trường Tô bảo Tiêu Cảnh Duệ múa kiếm chỉ để làm dịu bầu không khí chứ không định thảo luận kiếm chiêu với hắn, vì thế chàng chỉ khen ngợi hắn không bỏ bê luyện tập, tiến bộ rất nhiều.
Trong số những người xem khác, võ công của Ngôn Dự Tân vốn đã kém hơn một chút, Tạ Bật càng không rành võ thuật, Tạ Tự mặc dù xem như kiêm cả văn lẫn võ nhưng chẳng qua cũng chỉ chú trọng cưỡi ngựa bắn cung như những con cháu nhà quyền thế khác, vì vậy mọi người đều chỉ có thể tán thưởng chứ không thể khen chê rõ rệt. Duy có Phi Lưu ngồi trên nóc nhà nghiêm túc xem từ đầu chí cuối, ngón tay không ngừng máy động như đang phân tích chiêu kiếm.
Một bộ kiếm pháp múa xong, Cát thẩm cũng bưng một nồi bánh trôi vừng lên, mọi người lại quay vào trong phòng ấm áp, vừa ăn bánh trôi vừa nói chuyện thoải mái. Tạ Tự cảm thấy không vui, chỉ ăn mấy cái bánh rồi tìm lý do về trước.
Thấy hắn thật sự không hòa nhập được, mọi người cũng không tiện giữ lại, nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn đứng dậy đưa tiểu đệ ra ngoài cửa, tỉ mỉ dặn dò các tùy tùng phải hộ tống cẩn thận rồi mới yên tâm để hắn đi về.
“Cảnh Duệ đúng là ra dáng đại ca, ta nghĩ đại ca nhà họ Trác chắc cũng là người rất cẩn thận. Không biết kiếm pháp của hắn như thế nào?” Mai Trường Tô dùng muôi dài nhẹ nhàng gạt viên bánh trôi nước mềm mại, trắng tinh như tuyết trong bát, vừa ngửi mùi thơm dịu ngọt vừa thuận miệng hỏi.
“Công lực của Thanh Diêu đại ca mạnh hơn ta nhiều.” Tiêu Cảnh Duệ khen ngợi. “Chẳng hạn như chiêu phi điểu đầu lâm đó, một chiêu ta chỉ đâm được bảy kiếm, nhưng huynh ấy lại có thể đâm ra chín kiếm.”
“Ngươi kém tuổi hắn, đương nhiên hỏa hầu chưa thể bằng được. Có điều tiếng tăm của đại ca nhà họ Trác giờ đây cũng tương đối nổi danh trên giang hồ, lúc ở Lang Châu ta đã thường xuyên được nghe.” Dường như đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Mai Trường Tô lại hỏi: “Bình thường ngươi xưng hô trước mặt hắn thế nào? Gọi là đại ca hay là muội phu?”
“Ta nghe hắn gọi là đại ca.” Ngôn Dự Tân bật cười. “Nhưng quả thật vừa là đại ca vừa là muội phu, người ngoài không biết e là sẽ không hiểu chuyện gì.”
“Chuyện của Cảnh Duệ giờ đây làm gì còn ai không biết?” Mai Trường Tô thổi bánh trôi, chậm rãi cắn một miếng, hơi nước bốc lên, vẻ mặt chàng có chút mờ ảo. “Hết tháng Giêng họ lại về Phần Tá à?”
“Không gấp như vậy. Từ Phần Tá đến kinh thành cũng chỉ mất mười ngày đi đường, cho nên bình thường đều ở lại đến tháng Tư mới về. Có điều năm nay chỉ có Trác phụ thân về, mẫu thân và Thanh Diêu đại ca sẽ ở lại cùng với Khởi muội...” Tiêu Cảnh Duệ nói, trên mặt đã lộ nụ cười vui mừng. “Khởi muội của ta đã hoài thai, khoảng chừng tháng Năm sẽ sinh, ta sẽ được làm thúc thúc... Ờ, cũng làm bá bá nữa...”
“Chúc mừng, chúc mừng.” Mai Trường Tô cười với hai huynh đệ nhà họ Tạ. “Chắc là trưởng công chúa điện hạ không yên tâm nên mới để đại tiểu thư sinh ở nhà mẹ đẻ.”
“Đúng vậy. Trác phụ thân ta là người giang hồ, Tạ phụ thân là con nhà võ, cả hai đều không quan tâm đến khuôn phép thế tục không được sinh ở nhà mẹ đẻ. Hơn nữa mẹ đẻ sẽ chăm sóc con gái được tốt nhất, mẫu thân nhà họ Trác cũng ở lại, Khởi muội nhất định sẽ rất yên tâm.”
“Cảnh Duệ.” Ngôn Dự Tân chớp mắt. “Tại sao ngươi không nói với Tô huynh lý do cha mẹ nhà họ Trác của ngươi phải ở lại đến tháng Tư mới về?”
“Mọi người muốn ở lại chơi lâu hơn một chút mà.” Tiêu Cảnh Duệ hơi đỏ mặt, xấu hổ trợn mắt nhìn Ngôn Dự Tân. “Ta còn nghĩ nếu hai nhà có thể ở cùng một chỗ thì tốt quá.”
Mai Trường Tô là người ra sao? Chàng đưa mắt nhìn Tiêu Cảnh Duệ, mỉm cười, nói: “Lẽ nào trong tháng Tư có ngày gì quan trọng hay sao?”
“Tô huynh đoán xem.” Tạ Bật cũng nói xen vào.
“Sinh nhật của Cảnh Duệ à?” Mai Trường Tô nhướng mày. “Ngày mấy tháng Tư thế?”
“Mười hai tháng Tư.” Ngôn Dự Tân lanh mồm lanh miệng giành trả lời. “Có điều việc này cũng dễ đoán mà. Huynh nhìn vẻ mặt Cảnh Duệ xem, rõ ràng là đang nói với Tô huynh: “Ngày đó có liên quan tới ta, có liên quan tới ta!” đúng không?”
“Thôi đi!” Tiêu Cảnh Duệ cười, đá Ngôn Dự Tân một cước. “Ngươi đã thấy vẻ mặt nào có thể nói chuyện chưa?”
“Hừ, không chỉ vẻ mặt có thể nói chuyện mà có lúc đầu mày khóe mắt, ngón tay sợi tóc cũng có thể nói chuyện. Cho dù không nói không cười, không thèm nhìn ta, ta cũng có thể biết các nàng đang nói gì.”
“Ngươi đang nói đến các hồng nhan tri kỷ của ngươi à?” Tiêu Cảnh Duệ nhếch miệng. “Ngươi đắc ý vừa thôi, một ngày nào đó sẽ xuất hiện một cô nương trói buộc được ngươi, đến lúc đó ta sẽ đến xem chuyện cười.”
“Ta không quan tâm, ngươi cứ bình tĩnh mà đợi.” Ngôn Dự Tân cố ý làm ra vẻ mặt bất cần đời. “Không biết là ai xem chuyện cười của ai?”
Mai Trường Tô lẳng lặng nhìn hai người cãi nhau, tuy là hình ảnh đã quen mắt nhưng lúc này chàng lại thấy xót xa, bát bánh trôi nóng hổi trên tay đã nguội mà chàng mới chỉ ăn hai viên.
“Tô huynh không thoải mái à?” Tạ Bật quan tâm nghiêng người lại gần chàng. “Huynh vẫn còn mệt sao?”
“Không sao, cứ đến mùa đông ta lại thế này.” Mai Trường Tô lập tức tươi cười, đặt bát bánh trôi trên tay lên bàn, ánh mắt nhu hòa nhìn Tiêu Cảnh Duệ, hỏi: “Sinh nhật ngươi bình thường vẫn tổ chức ăn mừng thế nào?”
“Ta là tiểu bối, đâu có gì đáng ăn mừng...”
Tiêu Cảnh Duệ vừa nói đến đây đã bị Tạ Bật ngắt lời: “Ngươi đừng có làm bộ, nếu sinh nhật ngươi còn không coi là ăn mừng thì sinh nhật ta và Tạ Tự chẳng phải là khóc mừng hay sao?”
“Cũng đúng. Sinh nhật của Cảnh Duệ rầm rộ lắm, ăn mừng to hơn hai đệ đệ của hắn một chút. Biết làm sao được, người ta có hai cha, hai mẹ mà, đương nhiên phải ăn to gấp đôi.” Hiển nhiên Ngôn Dự Tân cũng rất hiểu tình hình. “Quà xếp thành đống không nói, hằng năm đều không thể thiếu một bữa tiệc tối để hắn mời tất cả bằng hữu hắn muốn mời tới nhà chơi. Ăn xong người lớn đứng dậy trước, lúc này muốn quậy phá thế nào cũng được. Đại khái một năm ngươi cũng chỉ có ngày này là muốn gì được nấy như vậy đúng không?”
“Nói vậy thì sinh nhật Cảnh Duệ bao giờ cũng là ngày vui vẻ nhất trong năm rồi.” Mai Trường Tô vừa nhìn vẻ mặt Tiêu Cảnh Duệ đã biết Ngôn Dự Tân nói không sai.
Năm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi, đây là năm chẵn, có lẽ sẽ càng náo nhiệt.
“Có thể tụ tập thoải mái với bằng hữu, đương nhiên ta rất vui vẻ.” Tiêu Cảnh Duệ nhìn Mai Trường Tô, sắc mặt hơi ủ dột. “Năm nay nếu Tô huynh cũng đến được thì tốt...”
“Ngươi bị sao thế?” Ngôn Dự Tân đánh hắn một cái. “Tháng Tư chắc chắn Tô huynh vẫn còn ở kinh thành, đương nhiên là phải đến. Giao thừa ngươi còn có thể mời người ta đi, lẽ nào sinh nhật mình lại không định mời?”
Ánh mắt Tiêu Cảnh Duệ khẽ động, muốn nói lại thôi.
Ngôn Dự Tân có thông minh hơn nữa cũng không thể biết được tất cả mọi việc.
Hắn mời Mai Trường Tô đến phủ ăn Tết, ngoài việc thời gian không phù hợp còn có một vấn đề rất quan trọng mà hắn nhất thời quên mất, đó chính là thế đối lập của Tô Triết và Tạ phủ trong bè phái phân tranh.
Nghĩ đến chuyện Mai Trường Tô gặp phải trong đêm cuối cùng ở Tuyết Lư, hắn không biết vị Tô huynh mình rất kính trọng này có còn chịu bước vào cổng nhà họ Tạ nữa hay không.
Trong khi tâm tình Tiêu Cảnh Duệ đang cực kỳ phức tạp, Mai Trường Tô lại tỏ ra rất tự nhiên, vẻ mặt vẫn tươi cười. “Ta cũng cảm thấy lời này của Cảnh Duệ rất lạ... Cảnh Duệ, ngươi định không mời ta thật à?”
Tiêu Cảnh Duệ ngẩn ra một lát rồi chần chừ hỏi: “Tô huynh chịu đến sao?”
“Ngươi và ta là bằng hữu, lại cùng ở trong kinh thành, có lý nào ta lại không đến? Có điều ta hơn ngươi vài tuổi, không quậy phá được nữa, đến lúc đó đừng chê ta trầm lặng quá là được.”
Tiêu Cảnh Duệ vô cùng mừng rỡ, vội nói: “Một lời đã định, đến lúc đó nhất định sẽ cung kính đợi Tô huynh.”
“Hừ, ngươi đúng là vớ bẫm, Tô huynh đến dự sinh nhật tất nhiên không thể đi tay không, chắc chắn sẽ phải tặng ngươi thứ tốt.” Ngôn Dự Tân dùng mũi chân đá hảo bằng hữu một cái, lại xoay người. “Tô huynh, sinh nhật ta là ngày Bảy tháng Bảy, huynh đừng quên nhé.”
Mai Trường Tô không nhịn được cười thành tiếng, vội ho nhẹ để che giấu. “Ờ... Ta sẽ nhớ...”
“Có mấy đấng nam nhi lại sinh đúng ngày khất xảo[1] chứ, Tô huynh muốn quên cũng không quên được.” Tạ Bật cười nhạo. “Ngươi sinh muộn vài ngày, đúng rằm tháng Bảy thì còn hay hơn nữa.”
[1]. Tối ngày 7 tháng 7 âm lịch, theo tục cũ, nữ giới sẽ bày hoa quả ở trong sân nhà, cầu khấn sao Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.
“Nam nhi sinh ngày Thất tịch, bất kể bề ngoài thế nào cũng sẽ là người rất trọng tình trọng nghĩa.” Mai Trường Tô bênh vực Ngôn Dự Tân. “Ta nghĩ Dự Tân cũng là người như vậy.”
“Ờ.” Tạ Bật gật đầu, nghiêm mặt nói. “Đối với các cô nương xinh đẹp, hắn cũng coi như trọng tình trọng nghĩa...”
“Không thèm nói chuyện với ngươi nữa.” Ngôn Dự Tân nhếch miệng “hừ” một tiếng với hắn, lại ghé vào tai Mai Trường Tô nói nhỏ: “Lúc nào Tô huynh nghĩ ra cần tặng Cảnh Duệ thứ gì thì nhất định phải nói với ta trước để ta khỏi tặng trùng nhé.”
Dù hắn nói rất nhỏ nhưng chưa đến mức người ngồi bên cạnh cũng không nghe được, Tiêu Cảnh Duệ đẩy hắn một cái, cười, mắng: “Ngươi cứ làm như Tô huynh cũng giống ngươi, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những thứ lạ lùng kỳ dị à? Quà chỉ là để thể hiện tấm lòng thôi, tùy tiện một bức tự hay một bức họa ta lại thích hơn.”
“Quà gì đích xác là việc nhỏ... Ta lại cảm thấy năm nay Cảnh Duệ nhất định sẽ có một sinh nhật cả đời không quên được...”
Câu này của Mai Trường Tô rất thiện chí, lúc nói nụ cười vẫn giữ trên mặt. Ba người trẻ tuổi cười đùa, không ai phát hiện dưới hàng mi dày của chàng, đôi mắt đen láy ẩn chứa đủ cả thông cảm, thương xót và lạnh lùng.
“Tông chủ.” Lê Cương xuất hiện ngoài cửa lần nữa. “Dự vương sai người tới phủ đưa thiệp mời dự tiệc vào ngày mùng Năm. Người ta đang đợi trả lời, cho nên thuộc hạ mạo muội quấy nhiễu...”
Tấm thiệp mời màu đỏ được đặt lên bàn, bầu không khí thoải mái, vui vẻ vừa rồi lập tức đông cứng.
Ngôn Dự Tân mím môi, Tiêu Cảnh Duệ buông mắt, còn Tạ Bật thì sắc mặt trắng bệch.
Tình bằng hữu dường như quá mỏng manh, bóng tối của hiện thực dường như không thể xua đuổi được.
“Ngươi trả lời Dự vương, nói mùng Năm vương phủ có nhiều khách quý, ta lại có chút việc bận nên không đến quấy rầy.” Ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua ba người, Mai Trường Tô thản nhiên nói.
@by txiuqw4