Mà sau khi gây ra một phen sóng gió ở kinh thành, vị kiếm khách vô danh này lại lặng lẽ ra đi không còn tung tích. Nhất thời tin đồn bay khắp nơi, mọi người đều ra sức phỏng đoán người này rốt cuộc là người phương nào, bảng cao thủ Lang Gia sang năm có xuất hiện tên hắn hay không...
Không còn trợ thủ, Trác Đỉnh Phong lại nhạy cảm phát hiện hình như lúc nào cũng có người theo dõi, hơn nữa cách thức theo dõi cực kỳ cao minh, mặc dù có cảm giác không đúng nhưng lại không phát hiện được chính xác.
Trong tình hình đó, ông ta cũng đành phải án binh bất động giằng co với đối thủ.
Tạ Ngọc là người cẩn thận, làm việc nhất quyết không để lại chứng cớ. Ông ta lo lắng Huyền Kính sứ đã có hành động cho nên cũng không dám giục Trác Đỉnh Phong động thủ. Tình trạng giằng co cứ thế duy trì, kinh thành tự nhiên cũng được yên bình.
Hoạt động chủ yếu trong ngày Tết là chúc Tết, còn hoạt động chủ yếu vào lễ Nguyên Tiêu là tụ tập bằng hữu dẫn theo gia quyến ra ngoài xem hoa đăng.
Mặc dù trong cung ngoài cung đều bí mật tăng cường cảnh giới, nhưng đối với Mai Trường Tô vẫn ẩn giấu sau màn thì những hoạt động giải trí cần có vẫn nhất định phải có, nhất là Phi Lưu, trời còn chưa tối đã ăn mặc đẹp đẽ để chuẩn bị ra ngoài xem hoa đăng rồi.
Bởi vì đêm nay không giới nghiêm nên phố xá đều chật kín người, Lê Cương hết sức căng thẳng, không chỉ sắp xếp hộ vệ bao quanh bốn phía mà còn dặn dò Phi Lưu nhất định phải nắm chặt tay Tô ca ca, dù thế nào cũng không được lạc nhau.
“Không lạc!” Phi Lưu cảm thấy lời dặn của Lê đại thúc là một sự sỉ nhục đối với mình.
“Ngươi ra ngoài sẽ biết, trước kia từng có người đã bị chen chết trên đường vào đêm Nguyên Tiêu, chỉ sơ ý một chút là sẽ lạc nhau. Phi Lưu, ngươi nhất định không được khinh thường.” “Không lạc!” Phi Lưu vẫn rất tức giận.
Mai Trường Tô nhịn cười vỗ vỗ đầu thiếu niên, dịu dàng nói: “Ngươi nhầm rồi, ý của Lê đại thúc là Tô ca ca sẽ đi lạc, không phải nói Phi Lưu của chúng ta đi lạc.”
Phi Lưu ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nắm chặt tay Mai Trường Tô, lớn tiếng nói: “Không lạc!”
Lê Cương lúc này mới thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Tiếng trống canh một vang lên, đoàn người bắt đầu ra khỏi cổng phủ, vừa rẽ vào con phố chính tổ chức hội hoa đăng liền cảm nhận được bầu không khí ồn ào náo nhiệt, chen vai sát cánh.
Trong ánh đèn đủ màu sắc của vô số loại hoa đăng, dòng người cuồn cuộn như nước, tiếng cười tiếng nói vang trời.
Đây là ngày mà khoảng cách về cấp bậc và địa vị ở kinh đô Đại Lương trở nên mờ nhạt nhất trong năm, quan to quý tộc cũng thế, bình dân đầy tớ cũng vậy, mọi người không có sự khác biệt quá lớn giữa đám người xem hoa đăng đông đúc. Thậm chí rất nhiều người trong các danh gia vọng tộc còn xem việc mặc áo vải đeo mặt nạ chen chúc xem hoa đăng vào Tết Nguyên Tiêu như một thú vui, chỉ có các phu nhân và khuê nữ thân phận cao quý mới quây màn ngăn cách, tuy nhiên cũng có nhiều người đóng giả nữ tử bình dân, đeo mạng che mặt đi lại thoải mái. Vì vậy mà Tết Nguyên Tiêu cũng trở thành ngày tốt nhất để tình nhân hẹn ước.
Cũng giống như tất cả những đứa trẻ khác, Phi Lưu rất thích các loại đèn lấp lánh chói mắt này. Đèn thỏ, đèn cá vàng, đèn kéo quân, đèn tiên nữ, đèn bí đỏ, đèn bươm bướm, chiếc nào cũng khiến hắn nhìn không chớp mắt. Mỗi lần Mai Trường Tô hỏi hắn có mua hay không, hắn đều lập tức trả lời là có, vì vậy còn chưa đi được nửa con phố mà trên tay mỗi người đã cầm ít nhất hai, ba chiếc đèn.
“Tông chủ, không nên chiều trẻ con như vậy...” Lê Cương không nhịn được oán trách. “Phi Lưu nhất định chỉ mong có thể mang cả con phố về nhà...”
“Đúng!” Thiếu niên mừng rỡ, lập tức tán thành.
“Không sao, lát nữa gặp bọn họ, ngươi sai mấy người mang số đèn này về nhà. Nhà chúng ta rất rộng, cứ treo hết lên trước hiên cho Phi Lưu chơi mấy ngày.” Mai Trường Tô cười, trả lời Lê Cương xong lại quay sang dỗ dành Phi Lưu: “Phi Lưu này, theo phong tục thì các loại đèn này chỉ treo trong tháng Giêng thôi. Hết tháng Giêng sẽ phải bỏ xuống, biết chứ?”
“Biết!”
Lê Cương cười khổ, đành không nhắc tới chuyện này nữa, vươn cổ về phía trước nhìn. “Đông người thế này biết tìm thế nào được?”
“Tìm đèn hoa đào đi. Ta đã bảo bọn họ chờ dưới đèn hoa đào...”
Mai Trường Tô vừa dứt lời, một hộ vệ đã kêu to: “Nhìn bên kia kìa!”
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, một chiếc đèn hoa đào cực lớn từ từ được kéo lên cách chỗ mọi người đứng khoảng năm mươi bước về phía trước. Cánh đỏ nhị vàng, chế tạo cực kỳ tinh tế, ngay cả giữa ngàn vạn đèn đuốc mà chiếc đèn hoa đào này vẫn hết sức nổi bật.
“To quá, muốn không nhìn thấy cũng khó.” Mai Trường Tô vừa cười vừa dẫn tùy tùng đi tới chiếc đèn. Chỉ có năm mươi bước ngắn ngủi mà mọi người phải đi mất gần một khắc, cuối cùng hai nhóm người mới tụ tập lại với nhau.
“Tiểu Phi Lưu, tặng ngươi chiếc đèn hoa đào này, thích không?” Ngôn Dự Tân cười, lắc lắc cán đèn rất dài.
“Có!”
“Phải đa tạ Ngôn ca ca.” Mai Trường Tô nhắc nhở.
“Đa tạ!”
“Đường đông thế này, muốn đến Diệu Âm phường theo ý ngươi thì e là phải đi đến sáng...” Mai Trường Tô thở dài nhìn dòng người như thủy triều. “Ta bắt đầu hối hận vì đã nhận lời ra ngoài với các ngươi rồi...”
“Không việc gì.” Tiêu Cảnh Duệ nói. “Cũng chỉ có phố lớn mới đông người thôi, chúng ta đi ngõ nhỏ có thể đến thẳng cửa sau của Diệu Âm phường. Dự Tân thuộc đường này lắm, gần như cứ vài ngày hắn lại đi một lần...”
Ngôn Dự Tân liếc hắn. “Thuộc đường thì có gì mất mặt? Đại anh hùng phải yêu cái đẹp, đại danh sĩ nào mà chẳng phong lưu...”
“Được rồi, ngươi đừng phong lưu vội, mọi người đi luôn đi, đến muộn một lát thì có lẽ chỗ ngồi ngươi đặt trước cũng không giữ được... Mấy khi Cung Vũ cô nương ra đại sảnh diễn tấu nhạc khúc mới chứ?” Tạ Bật đứng ra hòa giải, mọi người chen lấn một hồi cuối cùng cũng đến được chỗ rẽ vào ngõ, tất cả cùng thở phào nhẹ nhõm.
Không đi phố lớn mà đi ngõ nhỏ, mặc dù lộ trình xa hơn một chút nhưng tốc độ lại nhanh hơn mấy lần.
Bước trên mặt ngõ lát đá xanh dưới ánh trăng lành lạnh, bên tai lại vang lên tiếng người huyên náo từ phố lớn cách đó không xa, mọi người đều có cảm giác rất khó thích ứng.
Đến đường Loa Thị, cảnh tượng càng phồn hoa sặc sỡ như ngợp trong vàng son.
Ngôn Dự Tân thích nghe nhạc, là khách quen của Diệu Âm phường, những người cùng đi với hắn cũng đều có thân phận bất phàm, vì thế đám người vừa vào cổng đã được tiếp đón cực kỳ chu đáo. Hai vị cô nương áo đỏ xinh đẹp, đáng yêu dẫn bọn họ đến vị trí đã đặt trước.
Đại sảnh diễn nhạc của Diệu Âm phường rất rộng rãi, cửa sổ thiết kế trên cao, đỉnh đầu là mái vòm, hiệu quả giữ âm thanh cực tốt.
Lúc này các bàn trong sảnh gần như đã kín khách, nhưng vì có hạn chế về nhân số nên không ồn ào, chật chội.
Mặc dù có rất nhiều người quyền thế đến chậm không được đi vào nhưng không xuất hiện tình trạng phá phách.
Nguyên nhân là các lầu các sảnh khác ở Diệu Âm phường cũng đều có những tiết mục đặc sắc, hơn nữa con em thế gia cũng đều là người sĩ diện, dù có không vui thì cũng chưa đến mức gây rối ở lầu xanh làm trò cười cho thiên hạ, dù sao thì loại người như Hà Văn Tân cũng không nhiều.
Đa số những người đến trước giành được chỗ ngồi trong đại sảnh đều là bạn nhạc của nhau, nhân lúc Cung Vũ chưa xuất hiện, mọi người không ngừng qua lại hỏi han, chúc tụng. Ngay cả Mai Trường Tô ngồi yên một chỗ cũng có mấy người đến chào hỏi, mặc dù chàng hoàn toàn không biết họ là ai.
Sau một hồi lộn xộn, Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật lần lượt hoàn thành các thủ tục xã giao trở lại vị trí, chỉ có Ngôn Dự Tân còn chưa thấy về. Có lẽ mỗi người ở đây đều có giao hảo với hắn, chưa đến giờ biểu diễn thì hắn cũng chưa về được.
“Sao? Tô huynh lại bắt đầu hối hận vì đã cùng đi với bọn ta à?” Tạ Bật cầm ấm trà bằng tử sa lên, vừa rót trà vừa hỏi.
Mai Trường Tô đưa mắt nhìn quanh, than thở: “Lộn xộn thế này thì làm sao mà thưởng thức âm nhạc được nữa?”
“Cũng không thể nói như vậy được.” Đây là một trong rất ít lần Tiêu Cảnh Duệ bác lời Tô huynh của hắn. “Tiên nhạc của Cung Vũ cô nương có thể dẹp yên tất cả. Chỉ cần nàng xuất hiện là Tu La trường cũng trở thành nơi thanh tĩnh, Tô huynh không cần lo lắng.”
Hắn vừa nói xong, đột nhiên hai tiếng chuông khẽ vang lên, dù không to nhưng lại xuyên thấu tiếng xôn xao trong sảnh, dường như xen vào giữa hai nhịp tim đập của mỗi người làm lòng người cũng bình yên lại.
Lông mày Mai Trường Tô khẽ động, chỉ nháy mắt sau Ngôn Dự Tân cũng đã trở lại chỗ ngồi, tốc độ xuất quỷ nhập thần của hắn không kém Phi Lưu bao nhiêu.
Lúc này hai tiểu đồng để tóc trái đào đi ra vân đài ở mé nam đại sảnh, chậm rãi kéo màn sân khấu bằng nhung tơ màu son sang hai bên, sau màn không bày biện nhiều, chỉ có một đàn, một kỷ và một chiếc ghế.
Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía lối đi ở bên trái vân đài, bởi vì mấy lần Cung Vũ cô nương ra đại sảnh diễn nhạc trước kia đều đi ra từ chỗ đó.
Quả nhiên một lát sau, vạt váy màu phấn hồng đã xuất hiện bên màn, một quả cầu nhỏ bằng nhung vàng rung rung trên mũi giày thêu. Chiếc giày dừng lại một lát rồi bước ra, bóng dáng một người cũng xuất hiện trong tầm mắt của quan khách.
“Ồ...” Tiếng kêu thất vọng lập tức vang lên trong sảnh.
“Các vị đều là khách quen của Diệu Âm phường, xin hãy nể mặt ta một chút.” Ma ma của Diệu Âm phường - bà chủ Tân tam di phất khăn tay cười duyên. “Cung cô nương sẽ ra ngay, các vị không cần phải bày sắc mặt như vậy cho ta xem.”
Tân tam di tuy đã có tuổi nhưng phong vận vẫn còn, bà ta đi một lượt các bàn, vừa đi vừa cười đùa trêu chọc, đi đến đâu tiếng cười vui vang lên đến đó.
Sức chú ý của mọi người bị bà ta thu hút, đến lúc tỉnh ra mới phát hiện Cung Vũ cô nương đã ngồi ngay ngắn trước đàn, không ai phát hiện nàng đi ra từ lúc nào.
Thân là át chủ bài của Diệu Âm phường, chỉ bán nghệ không bán thân, Cung Vũ tuyệt đối là cô nương khó gặp nhất đường Loa Thị. Mặc dù nàng không nổi danh vì sắc đẹp mà nổi tiếng vì nhạc kỹ, nhưng thực ra dung nhan của Cung Vũ cũng rất xinh đẹp, mắt phượng mày liễu, da trắng như tuyết, khí chất tao nhã không hề yếu đuối, cho dù áo vải trâm tre cũng vẫn giống như tiên nữ giáng trần.
Mặc dù nàng chưa bao giờ xuất hiện trên Lang Gia bảng, nhưng không ai có thể phủ nhận Cung Vũ là một mĩ nhân.
Thấy mọi người đều phát hiện Cung Vũ đã ra sân khấu, Tân tam di liền yên lặng lùi sang một bên, ngồi xuống chiếc ghế đặt trên hành lang quan sát tình hình trong sảnh.
Không cười nói vui vẻ như Tân tam di vừa rồi, sau khi xuất hiện, Cung Vũ không nói một lời. Sau khi chỉnh đàn xong, nàng chỉ mỉm cười dịu dàng rồi đưa tay bắt đầu diễn nhạc.
Đầu tiên là ba khúc cổ mọi người đều biết gồm “Dương Quan tam điệp”, “Bình sa lạc nhạn” và “Ngư tiều vấn đáp”, nhưng chính vì là khúc nhạc quen thuộc nên lại càng có thể cho thấy tài nghệ của người chơi nhạc đã đến mức lô hỏa thuần thanh, đưa tình vào nhạc hay chưa.
Một bậc thầy về âm nhạc như Cung Vũ hoàn toàn không có khả năng lỗi nhịp, bản nhạc dạt dào trôi chảy, đưa người vào cảnh, khiến người nghe ai cũng nghe âm mà quên âm, chỉ cảm thấy trong lòng như được gột rửa, khung cảnh như thật như ảo.
Sau ba khúc cổ cầm, thị nữ lại ôm đàn tì bà đến.
Sau “Hán cung thu nguyệt” đau buồn, ai oán là “Xuân giang hoa nguyệt dạ” tươi vui, nhẹ nhàng. Tiếng đàn đã dứt, dư âm vấn vương, người người đều như chìm trong ý cảnh của sông xuân trăng sáng, ung dung tận hưởng không muốn trở về hiện thực.
Tinh thần bay bổng, Ngôn Dự Tân tay cầm trâm ngọc, gõ nhịp ngâm nga:
“Sông xuân sóng nước liền ngang bể
Vầng trăng trên mặt biển lên cao
Ánh trăng theo sóng đẹp sao
Sông xuân muôn dặm chỗ nào không trăng
Dòng sông chảy quanh rừng hoa ngát
Trăng soi hoa như tuyết trập trùng
Sương bay trắng một khoảng không
Trên soi cát trắng chẳng trông thấy gì
Trời nước một màu không vướng bụi
Mảnh trăng tròn cô độc giữa trời
Bên sông ai mới thấy trăng
Trăng sông thoạt mới soi người năm nao
Người sinh mãi kiếp nào cho biết
Ngắm trăng sông năm lại như năm
Trăng sông chẳng biết đợi ai
Dưới trăng chỉ thấy sông dài nước trôi...”
Hắn vừa bắt đầu ngâm, Cung Vũ đã chớp thu ba, ngón tay ngọc lại múa trên dây đàn, lấy nhạc tả thơ, lấy thơ đệm nhạc, nhạc thơ hòa hợp như sớm đã diễn luyện nhiều lần, không có một chút nào thiếu hài hòa.
Nhạc dừng thơ hết, khắp sảnh yên lặng như tờ, Cung Vũ dương mày nói một tiếng: “Rượu đâu!”
Thị nữ dâng hũ vàng li ngọc, nàng uống đầy một li, đặt li xuống khay, xoay tay cầm đàn tì bà lên ôm trước ngực, một tiếng đàn chát chúa vang lên.
“Tải tửu hành, khúc mới của Thập Tam tiên sinh, kính mời chư vị đánh giá.”
Chỉ một câu này, không nói gì thêm.
Tiếng đàn vang lên, lại biến thành âm thanh giáo mác. Mãnh liệt đau thương, vang vọng sục sôi, tạp mà vẫn êm, lại không hề chói, lúc như ngâm vịnh khi say, lúc như rượu tráng hùng tâm, trầm bổng đan xen, ngang tàng mạnh mẽ. Khúc nhạc này lại được diễn tấu sau khúc nhạc cổ “Xuân giang hoa nguyệt dạ” tinh tế nên càng khiến mọi người tỉnh hẳn cơn mê, chỉ cảm thấy hào khí dâng trào, không thể không cầm chén ngẩng đầu cảm khái.
Một khúc đã hết, Cung Vũ chậm rãi đứng dậy, vén áo thi lễ, đại sảnh yên tĩnh một thoáng rồi tiếng khen ngợi vang lên không dứt.
“Tối nay chỉ nghe một khúc cuối cùng này cũng đã là đủ rồi.” Tiêu Cảnh Duệ không nhịn được uống liền hai chén, than thở: “Khúc này của Thập Tam tiên sinh ngang tàng rạo rực, cho dù là nam nhi đánh trống cũng khó có thể mạnh mẽ hơn được. Ai ngờ Cung cô nương liễu yếu đào tơ, ngón đàn lại có thể diễn tả được cảnh tượng hào hùng như vậy, thật khiến chúng ta phải xấu hổ.”
“Ngươi có thể hiểu được như vậy thì cũng có thể nói là người tri âm rồi.” Mai Trường Tô nâng chén lên môi, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt lại chuyển lên phía Cung Vũ.
Ánh mắt hai người chỉ thoáng tiếp xúc, gương mặt Cung Vũ đã hơi ửng hồng, một tầng xuân sắc mỏng manh càng thêm tình vận.
Sau khi đứng dậy thi lễ đáp tạ tiếng vỗ tay vang dội trong sảnh, nàng yểu điệu tiến lên trước một bước, đôi môi đỏ hé nở, nói khẽ: “Mời các vị yên lặng một lát.”
Trong tiếng ồn ào xung quanh, lẽ ra lời nói nhỏ nhẹ của nàng sẽ không có hiệu quả, nhưng cùng lúc đó tiếng chuông cũng vang lên lần nữa như đánh thẳng vào ngực người ta, khung cảnh lập tức ổn định trở lại.
“Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, được các vị ủng hộ ghé thăm Diệu Âm phường, tiểu nữ rất lấy làm vinh hạnh.” Cung Vũ tươi cười, giọng nói trong trẻo như khánh bạc, mọi người không nhịn được bắt đầu ngưng thần lắng nghe. “Để các vị được tận hoan, Cung Vũ sẽ đưa ra một trò chơi, không biết các vị có vui lòng tham gia hay không?”
Vừa nghe nói còn có tiết mục tiếp theo, tất cả khách khứa đều mừng rỡ, lập tức mồm năm miệng mười: “Có, có!”
“Trò chơi này gọi là “Nghe âm thanh đoán nhạc cụ”, do hôm nay đông khách, khó tránh khỏi ồn ào, cho nên mỗi một bàn hiện đang ngồi sẽ tạo thành một đội, tiểu nữ sẽ tấu âm sau màn, mọi người đoán xem đó làm âm thanh của nhạc cụ nào. Đội trả lời đúng nhiều nhất, Cung Vũ sẽ có đại lễ dâng tặng.”
Tất cả những người ở đây đều tinh thông âm luật, không ai sợ khó, mọi người tới tấp tán thành.
Cung Vũ mỉm cười lui lại, hai tiểu đồng để tóc trái đào lúc trước lại đi ra kéo rèm vào. Đại sảnh dần yên tĩnh, mọi người bắt đầu ngưng thần lắng nghe. Một lát sau, âm thanh đầu tiên vang lên sau tấm màn.
Do tất cả những người ở đây đều sành âm nhạc, nếu diễn nguyên cả bản nhạc thì quá đơn giản, cho nên Cung Vũ chỉ phát ra đơn âm.
Sau một thoáng yên lặng, một người ngồi ở bàn gần cửa sổ mé đông đứng lên, lớn tiếng nói: “Hồ cầm!”
Một tiểu nha đầu tóc mới vừa đủ dài để buộc chạy tới tặng một đóa mẫu đơn bằng lụa, người nọ hết sức đắc ý ngồi xuống.
Tiếng thứ hai lại vang lên.
Tiêu Cảnh Duệ lập tức giơ tay lên, cười nói: “Hồ già!”
Tiểu nha đầu lại chạy tới tặng mẫu đơn. Ngôn Dự Tân bực bội trách gã bằng hữu: “Sao ngươi lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy?”
Tạ Bật không nhịn được đẩy hắn một cái, cười mắng: “Chúng ta là một đội mà!” Tiếng thứ ba vang lên.
Ngôn Dự Tân đứng bật dậy, hét lớn: “Lô quản!” Thế là lại nhận được một đóa mẫu đơn.
Tiếng thứ tư vang lên.
Công tử quốc cữu và một người bàn khác gần như đồng thời hô lên hai chữ: “Không hầu.” Tiểu nha đầu lúng túng hết nhìn người này lại nhìn người kia, có lẽ là cảm thấy bàn này đã có hai đóa, vì vậy cuối cùng quyết định phân phát theo nguyên tắc ủng hộ người yếu thế.
Tiếng thứ năm vang lên.
Đại sảnh yên lặng một hồi, Mai Trường Tô nói nhỏ một tiếng vào tai Tạ Bật, Tạ Bật lập tức giơ tay lên, nói: “Đồng giác!” “Đồng giác là cái gì?” Ngôn Dự Tân nhìn đóa mẫu đơn vừa nhận được, ngẩn ngơ hỏi một câu.
“Một loại nhạc cụ dùng trong nghi lễ và cử quân nhạc trong quân ở biên giới, đa số được làm từ sừng động vật, các ngươi ở kinh thành rất hiếm khi nhìn thấy.” Mai Trường Tô vừa giải thích xong, tiếng thứ sáu lại vang lên. Những người bàn này đang mải nghe chàng giải thích, chợt bàn bên cạnh đã có người hét lớn: “Cổ huân!”
Kế tiếp, các loại nhạc cụ như sáo trúc, bang cổ, hề cầm, đàn sắt, khánh đá, phương hưởng, bài tiêu lần lượt được dùng đến, đội của mấy người vừa có khả năng thẩm âm như Mai Trường Tô vừa có phản xạ nhanh nhạy như Ngôn Dự Tân nên đương nhiên thành tích rất tốt.
Cuối cùng màn sân khấu nhẹ nhàng rung động, một tiếng giòn giã vang lên. Đại sảnh lại yên lặng một lát, vài người đứng lên nhưng không đoán được nên đành ngồi xuống.
Ngôn Dự Tân cau mày, cắn môi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đành phải dò hỏi: “Tô huynh, huynh nghe ra đó là cái gì không?”
Mai Trường Tô nhịn cười, nhỏ giọng nói một chữ. Ngôn Dự Tân vừa nghe đã trợn tròn mắt, buột miệng thất thanh: “Mõ?”
Vừa dứt lời, tiểu nha đầu đã chạy tới. Cùng lúc đó, màn sân khấu cũng được kéo ra, Cung Vũ nhẹ nhàng đưa mắt nhìn quanh đại sảnh, thấy bên này xếp cả đống mẫu đơn, nàng không khỏi mỉm cười vui vẻ.
“Đại lễ! Đại lễ!” Ngôn Dự Tân rất vui vẻ vẫy tay với Cung Vũ. “Cung cô nương tặng bọn ta đại lễ gì?”
Ánh mắt long lanh, gương mặt trắng hồng, tươi tắn như hoa, Cung Vũ nói không nhanh không chậm: “Cung Vũ tuy là người bán nghệ nhưng xưa nay không bao giờ diễn nhạc bên ngoài Diệu Âm phường. Lần này để đáp tạ người thắng cuộc, sắp tới tư gia nào trong đội thắng cuộc có yến tiệc, Cung Vũ sẵn lòng mang đàn đến phủ, trợ hứng cả ngày.” Lời vừa nói ra, đại sảnh ồn ào.
Cung Vũ không phải kỹ nữ, tính tình lại cao ngạo, quả thật chưa từng nhận lời mời đến bất cứ phủ đệ nào, cho dù là vương công quý tộc cũng đừng hòng bắt nàng dời gót sen khỏi đường Loa Thị. Đây chính là lần đầu tiên Cung Vũ bằng lòng ra ngoài hầu tiệc, mọi người đều vừa kinh ngạc vừa ghen tị, Ngôn Dự Tân thì cười tít mắt, nói: “Cung Vũ cô nương chịu đến thì dù không có tiệc ta cũng phải mở tiệc!”
Mai Trường Tô lại khẽ nghiêng đầu, hạ giọng hỏi nhỏ: “Lời hứa này của Cung cô nương có thời hạn không? Phải tổ chức ngay trong vài ngày tới hay là có thể kéo dài một thời gian, chẳng hạn như đến tháng Tư...”
Câu này của chàng lập tức nhắc nhở Ngôn Dự Tân, hắn vội hỏi theo: “Đúng rồi, trong tháng Tư có được không?”
Cung Vũ cười, nói: “Trong năm nay, bất cứ lúc nào cũng được.”
“Tuyệt quá!” Ngôn Dự Tân vỗ lưng Tiêu Cảnh Duệ. “Dạ yến sinh nhật của ngươi, món quà này đã đủ trọng chưa?”
Tiêu Cảnh Duệ biết hắn có ý tốt nên không lên tiếng phản đối. Do tiệc sinh nhật của hắn luôn luôn rất thoải mái, trước kia từng có bằng hữu dùng lụa mỏng phủ lên một người đẹp dẫn vào, bị phụ thân hắn bắt gặp, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu cười trừ cho qua. Huống chi Cung Vũ là bậc thầy âm luật, danh tiếng vang dội chốn kinh thành, hiển nhiên nàng đến sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa trưởng công chúa Lỵ Dương cũng thích âm luật, chỉ là không tiện lui tới Diệu Âm phường, bây giờ có cơ hội mời Cung Vũ đến phủ tấu nhạc cho mẫu thân, đối với Tiêu Cảnh Duệ cũng là một chuyện đáng để vui mừng.
“Quyết định như vậy đi, Mười hai tháng Tư, mời Cung cô nương di giá tới phủ Ninh Quốc hầu.” Ngôn Dự Tân vỗ tay chốt lại vấn đề.
Tạ Bật giả vờ ghen tị, nói đại ca quá được ưu ái. Mấy người bên cạnh đi tới chúc mừng, Ngôn Dự Tân phấn khởi đáp lễ. Cung Vũ mỉm cười gạt lọn tóc mai về phía sau. Trong cảnh náo nhiệt, chỉ có ánh mắt Mai Trường Tô vẫn buông xuống nhìn chén rượu trên bàn rồi bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Rượu nuốt xuống họng, chàng cũng lặng lẽ thở dài.
@by txiuqw4