Đến sáng hôm sau, tin tức Thái tử bị giam lỏng dần lan truyền, người của các phe phái đến thăm dò tấp nập.
Đông cung không vào được, nội giám Cao Trạm quản nghiêm, cấm quân cũng không cạy được miệng, càng không có thông tin chân thực càng có đủ loại đoán già đoán non, ngay cả Dự vương cũng không thể giữ bình tĩnh, hắn đích thân đến gặp Mông Chí định thăm dò tình hình.
Nhưng hắn đã đi một chuyến vô ích, đến thống lĩnh ti và phủ thống lĩnh đều không tìm thấy Mông Chí, vốn tưởng rằng ông ta đang làm nhiệm vụ trong nội uyển nhưng vào tìm kiếm cũng vẫn không thấy, có thể nói là người này đã biến mất vô tung vô ảnh.
Không biết nguyên nhân chính xác sẽ không thể đưa ra đối sách tương ứng, hơn nữa Hoàng đế Đại Lương lại bị ốm không lên triều, nằm trong hậu cung, chỉ cho phép Tĩnh phi hầu hạ, ngay cả Hoàng hậu và Việt quý phi cũng không gặp. Không ai thăm dò được thái độ thực sự của ông ta, bất kể là kẻ định cầu xin hay định thêm dầu vào lửa đều không dám làm bừa, đủ loại tin đồn bay đi khắp nơi, trong ngoài triều đều hỗn loạn.
Đương nhiên, thân là một trong những người đích thân chứng kiến sự việc, mặc dù không ai biết Mông Chí ẩn thân nơi nào, nhưng chắc chắn là ông ta không thật sự biến mất. Vị đệ nhất cao thủ Đại Lương mà không ai tìm được lúc này đang đứng trong tẩm phòng của Tĩnh vương, ra dấu để vị chủ nhân đang kinh ngạc bình tĩnh lại.
“Điện hạ yên tâm, không có bất kỳ ai phát hiện ta đến đây.” Mông Chí nói nhỏ. “Ta cho rằng nên nhanh chóng đến bẩm báo chuyện xảy ra ở Đông cung với điện hạ.”
Tĩnh vương vốn là người chín chắn, gần đây lại chăm chỉ rèn luyện nên chỉ thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau khi phân phó tâm phúc canh gác ngoài cửa không cho bất cứ ai vào, hắn kéo Mông Chí vào phòng trong, vừa mở cửa mật đạo vừa nói: “Gặp Tô tiên sinh rồi nói sau, để ngài khỏi phải nói hai lần.”
Mông Chí gật đầu, đi theo Tĩnh vương vào mật đạo, rẽ ngang rẽ dọc đi tới gian mật thất đã từng đến mấy lần trước.
Tĩnh vương kéo dây chuông trong mật thất để thông báo với Mai Trường Tô là mình đã đến, nhưng sau khi đợi lâu gấp đôi thời gian bình thường vẫn không thấy bóng dáng vị mưu sĩ này xuất hiện, hai người trong mật thất đều có chút bất an, nhưng lại không thể đi thẳng sang bên kia xem thế nào.
Lại đợi thêm thời gian cháy hết một nén nhang nữa, mật đạo đi về phía Tô trạch cuối cùng cũng có động tĩnh. Có điều dù là Tĩnh vương võ công kém hơn Mông Chí cũng có thể khẳng định người bay tới gần như không gây tiếng động kia nhất định không phải Mai Trường Tô.
Quả nhiên một lát sau, gương mặt trẻ trung, tuấn tú của Phi Lưu đã xuất hiện ở lối vào mật thất, giọng nói lạnh như băng: “Chờ!”
Mông Chí thoáng nhìn Tĩnh vương, thấy hắn không có vẻ tức giận liền tiến lên trước một bước, hỏi: “Phi Lưu, Tô ca ca bảo ngươi vào à?”
“Ờ!”
“Tô ca ca đâu?”
“Bên ngoài!”
“Trong tẩm phòng bên ngoài?”
“Ngoài nữa!”
“Trong phòng khách à?”
“Ờ!”
Mông Chí đã đoán được tình hình. “Có người đến tìm Tô ca ca nói chuyện à?”
“Ờ!”
“Người nào?”
“Rắn độc!”
Mông Chí giật nảy. “Ngươi nói là ai?”
“Rắn độc!” Phi Lưu rất không thích trả lời lại cùng một câu hỏi, sốt ruột trừng mắt nhìn Mông Chí.
Mông Chí suy nghĩ một lát, lại thăm dò: “Là Dự vương à?”
“Ờ!”
Nghe đến đây, Tĩnh vương và Mông Chí đều đã hiểu rõ mọi chuyện, yên lòng ngồi xuống đợi.
Phi Lưu vẫn đứng ngoài cửa, nghiêm túc nhìn hai người, không có ý quay về.
Tĩnh vương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vẫy vẫy hắn rồi hỏi: “Phi Lưu, vì sao ngươi gọi Dự vương là rắn độc?”
“Tô ca ca!”
Tĩnh vương đã nhiều lần nhìn thấy Mai Trường Tô và Phi Lưu nói chuyện với nhau nên cũng hiểu sơ sơ về lối tư duy của thiếu niên này, liền phỏng đoán: “Là Tô ca ca nói với ngươi hắn là rắn độc à?”
“Ờ!”
“Ngươi có biết vì sao Tô ca ca gọi hắn là rắn độc không?”
“Biết!”
“Ngươi biết?” Tĩnh vương hơi bất ngờ. “Vì sao?”
“Đáng ghét!”
“Ai... ai đáng ghét? Dự vương à?”
“Tô ca ca!”
Tĩnh vương và Mông Chí thoáng nhìn nhau, hai người đều không hiểu lắm, suy tư hồi lâu mới nghĩ ra một cách giải thích tương đối hợp lý. “Phi Lưu, ý ngươi không phải Tô ca ca là người rất đáng ghét mà là Tô ca ca thấy Dự vương rất đáng ghét đúng không?”
“Ờ!”
Tĩnh vương đảo mắt, đột nhiên động lòng tò mò, lại hỏi: “Dự vương là rắn độc, vậy ta là cái gì?”
Phi Lưu nghiêng đầu, yên lặng nhìn hắn một hồi rồi chậm rãi nói: “Trâu.”
Mông Chí suýt nữa bị sặc. “Trâu? Vì sao ngươi cho rằng Tĩnh vương điện hạ là trâu?”
“Không biết!”
“Không biết?” Lần này Mông Chí thật sự không hiểu nổi. “Ngươi chọn bừa cái biệt danh này để gọi Tĩnh vương điện hạ à?”
“Ta nghĩ... ý Phi Lưu nói hắn không biết vì sao Tô ca ca của hắn lại gọi ta là trâu.” Trên mặt Tĩnh vương không hề có ý cười, nhưng vẫn bình tĩnh.
Mông Chí giật mình, vội biện hộ cho Mai Trường Tô: “Không thể như vậy được. Tô tiên sinh là người thận trọng, làm sao lại đặt biệt hiệu cho điện hạ? Đó không phải phong cách làm việc của hắn.”
Tĩnh vương bình thản nói: “Có lẽ vị Tô tiên sinh này còn có một khuôn mặt khác mà chúng ta không biết. Hơn nữa hắn cũng không phải người đầu tiên gọi ta là trâu, trước kia đại hoàng huynh... và cả Tiểu Thù đều gọi ta như vậy. Bọn họ thường nói ta không thích uống trà mà thích uống nước trắng, tính khí lại bướng bỉnh như trâu, nhìn thế nào cũng thấy giống một con trâu...”
Lần này Mông Chí hoảng sợ thật sự, quên cả thở, cơ mặt cứng đờ, dường như không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào cho phải.
Lúc này Mai Trường Tô đã đi đến, ánh mắt của Tĩnh vương chuyển qua nhìn gã mưu sĩ của mình.
“Xin thứ lỗi vì đã đến muộn! Dự vương vừa tới bàn bạc vài chuyện, ta mới tiễn hắn về.” Mai Trường Tô đang giải thích chợt thấy vẻ mặt khác thường của Tĩnh vương và Mông Chí, lập tức phát hiện bầu không khí trong mật có gì đó khác lạ. “Sao vậy? Hai người vừa nói gì à?”
“Cũng không có gì.” Tĩnh vương nhìn chằm chằm vào mắt chàng, giọng nói lại rất thờ ơ. “Bọn ta vừa nói chuyện... trâu...”
Lúc Tĩnh vương nói ra câu này, người căng thẳng nhất là Mông Chí, người thoải mái nhất là Phi Lưu, Mai Trường Tô đứng giữa hai người này lại không có biểu hiện gì hoang mang nhưng chắc chắn cũng không thoải mái. Chàng chỉ hơi nheo mắt, hình như đang suy nghĩ xem Tĩnh vương nói vậy là có ý gì, sau đó hình như hiểu ra nên mới lộ vẻ bất ngờ, áy náy và sợ hãi, chậm rãi quay người sang Phi Lưu, nói với giọng có vẻ trách cứ: “Phi Lưu... ngươi nói lung tung à?”
“Không!” Không rõ vì sao mình bị trách cứ, thiếu niên trợn tròn mắt, khẽ há miệng, dáng vẻ cực kỳ tủi thân.
“Phi Lưu, không phải ta đã nói với ngươi đó là Nghê Hoàng tỷ tỷ nói đùa, không thể học theo hay sao?”
“Chính ca ca!”
Mai Trường Tô dường như bị thiếu niên cãi lại làm nghẹn họng một lát rồi mới nói tiếp được: “Ừ, thì chính Tô ca ca cũng bắt chước mấy lần, Tô ca ca cũng không đúng, sau này chúng ta cùng sửa, nghe thấy chưa?”
“A.” Phi Lưu quay sang thoáng nhìn Tĩnh vương. “Sửa!”
“Xin điện hạ thứ tội!” Lúc này Mai Trường Tô mới khom người thi lễ với Tĩnh vương. “Sau Tết quận chúa Nghê Hoàng từng đến nhà làm khách, trong lúc nói chuyện phiếm, quận chúa có nói đến một số chuyện trước kia, ta nghe cảm thấy thú vị, cho nên biết rõ gọi điện hạ như thế là thất lễ nhưng trong lúc không có ai vẫn không nhịn được dùng vài lần, ai ngờ lại bị thằng bé Phi Lưu này bắt chước. Đây là ta đường đột mạo muội, xin điện hạ thứ tội!”
“Thì ra là nghe Nghê Hoàng nói.” Vẻ mặt Tĩnh vương không có gì thay đổi, nhưng trong đôi mắt lại thoáng lộ vẻ thất vọng. “Ta còn tưởng rằng...”
Hắn nói được một nửa lại cố ý dừng lại, nhưng Mai Trường Tô vẫn chỉ đứng yên, không hỏi tiếp, chỉ có Mông Chí không nhịn được hỏi một câu: “Điện hạ tưởng sao?”
“Ta còn tưởng rằng trước kia Tô tiên sinh có quen người nào đó...” Ánh mắt Tĩnh vương hơi mơ màng, sau đó đột nhiên tập trung lại, chuyển thành trấn tĩnh, khẽ mỉm cười, nói: “Không ngờ quận chúa Nghê Hoàng lại coi trọng Tô tiên sinh như vậy, ngay cả chuyện quá khứ cũng sẵn lòng kể cho tiên sinh nghe.”
“Chẳng lẽ điện hạ không cảm thấy ta là một người rất biết lắng nghe hay sao?” Mai Trường Tô cười thản nhiên. “Ta cũng rất kính trọng quận chúa Nghê Hoàng, cho nên nhiều chuyện đều không giấu quận chúa. Mặc dù bây giờ nàng còn không biết ta đã phục vụ dưới trướng điện hạ nhưng lại biết trước kia ta rất ngưỡng mộ Kỳ vương, từng có lòng phục vụ Kỳ vương, giờ đây làm mưu sĩ cho Dự vương chẳng qua là bị thời thế ép buộc mà thôi. Biết được chuyện này, quận chúa cũng bớt cảnh giác với ta, kể một số chuyện cũ không cơ mật và không quan trọng cũng chỉ là một cách biểu đạt tình cảm của mình mà thôi. Hơn nữa quận chúa thật sự cũng không có bạn tri kỷ, nàng và điện hạ cùng nắm binh quyền, quan hệ lại sâu xa, để tránh nghi ngờ nên không thể qua lại mật thiết. Quận chúa và Hạ Đông còn có khúc mắc trước kia, bao nhiêu lời cũng chỉ có thể giữ trong lòng không nói ra. Mục Thanh thì còn ít tuổi, không trải qua những ngày tháng đó, cũng không hiểu những sự kiện đó... Mặc dù ta không thể coi như bạn tri kỷ của quận chúa nhưng dù sao cũng đã có tuổi, cũng đã từng trải nên ít nhiều còn có thể đồng cảm được với quận chúa. Ta nghĩ có lẽ đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến quận chúa coi trọng ta.”
Tĩnh vương nhìn chàng một cái, gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc. “Quận chúa Nghê Hoàng là nữ nhân hào kiệt, mắt nhìn người tinh tường hơn ta nhiều. Cũng chỉ gần đây qua lại với tiên sinh ta mới hiểu được tài cao và lòng độ lượng của tiên sinh, mới biết tiên sinh hoàn toàn không phải loại mưu sĩ trong tưởng tượng của ta trước kia.”
Lời khen ngợi này của hắn là xuất phát từ chân tâm, không hề khách sáo. Mai Trường Tô đương nhiên biết điều này nên cũng không khiếm tốn mà chỉ hơi hạ mình thi lễ.
Thấy quan hệ của hai người hòa hợp, người vui vẻ nhất lại là Mông Chí đang đứng nhìn. Ông ta xoa xoa tay, cười ha ha, nói: “Quân thần như mây gió gặp nhau chính là thế này. Tĩnh vương điện hạ nhân hậu độ lượng, công bằng chính trực, Tô tiên sinh tài hoa hiếm thấy, hai người liên thủ thì còn có chuyện gì không làm được?”
“Lòng tin của Mông đại thống lĩnh còn lớn hơn bọn ta.” Mai Trường Tô bám mép bàn chậm rãi ngồi xuống, cũng cười cười. “Nhưng dù có bao nhiêu hùng tâm tráng chí thì công việc vẫn phải làm từng bước chắc chắn. Bây giờ chúng ta đã hàn huyên lâu như vậy rồi, đại thống lĩnh có công chuyện gì cũng nên nói ra chứ?”
Được chàng nhắc nhở, Mông Chí lập tức nghiêm túc lại. “Bệ hạ giam lỏng Thái tử trong Đông cung, hai người đều biết rồi chứ?”
“Không được biết chi tiết.” Mai Trường Tô nhíu mày. “Rốt cuộc chuyện xảy ra như thế nào, từng cử chỉ, phản ứng của Bệ hạ khi đó thế nào, xin đại thống lĩnh nói rõ từ đầu.”
“Được.” Mông Chí tập trung nhớ lại một lát rồi chậm rãi kể từng chi tiết từ lúc phụng mệnh hộ tống Hoàng đế đến Đông cung. Dù ông ta không phải người giỏi ăn nói nhưng trí nhớ lại rất tốt, dùng từ đơn giản, chính xác, tình hình hôm đó được miêu tả rất rõ ràng.
Đợi ông ta nói xong, Mai Trường Tô trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: “Bây giờ hầu hạ bên người Thái tử vẫn là những người cũ của Đông cung à?”
“Đúng. Có điều ta sợ hắn quẫn bách làm liều, có hành động không thỏa đáng cho nên vẫn phái một người lanh lợi, đáng tin giám sát kĩ càng.” Mông Chí thở dài. “Vị Thái tử gia này xem như xong rồi, chỉ là không biết Bệ hạ rốt cuộc định thế nào?”
“Theo ta đoán thì tạm thời sẽ không phế, cho dù phế cũng sẽ không lập tức lập tân Thái tử.” Mai Trường Tô quay sang Tĩnh vương. “Điện hạ hiểu ta chứ?”
Tĩnh vương gật đầu. “Ta hiểu.”
Hắn hiểu, nhưng Mông Chí không hiểu. Tuy nhiên, vị đại thống lĩnh này không phải là người quá hiếu kỳ, suy nghĩ một lát không ra cũng không vặn hỏi.
“Đông cung nằm ở hoàng thành, việc phòng vệ trong cung do cấm quân tiếp quản, nhưng bốn phía ngoài cung lại là chức trách của tuần phòng doanh. Điện hạ cũng phải sai người tăng cường tuần tra, bất kể cục diện triều đình có loạn đến mấy thì xung quanh Đông cung cũng không được hỗn loạn. Nếu để hỗn loạn thì có thể xảy ra chuyện bất ngờ, đến lúc đó trách nhiệm đều ở trên người hai vị, Dự vương sẽ rất vui được nhìn thấy cảnh này.”
Mông Chí lập tức đồng ý. “Trách nhiệm này quả thật rất nặng nề, vừa rồi không phải ta đã nói với hai vị sao, bây giờ ta còn không có cả chỉ dụ công khai, khi đó xin Bệ hạ nhưng lần nào chưa nói hết cũng bị ngắt lời, bây giờ đành phải dựa vào một câu khẩu dụ để cầm cự.”
“Nói đến chuyện này...” Mai Trường Tô quay sang nhìn ông ta. “Ngài nên chuẩn bị một phần lễ trọng đến cảm tạ vị Cao công công kia đi.”
“Hả? Vì sao?”
“Ông ta ngắt lời ngài là vì ý tốt, là ân tình. Ngài tạ ơn có nghĩa ngài hiểu ý tốt của ông ta, nợ ông ta một ân tình.” Mai Trường Tô mỉm cười với Mông Chí. “Chính là như vậy.”
Mông Chí trợn mắt nhìn chàng. “Tô tiên sinh, tiên sinh biết rõ trong đầu ta không có mấy thứ vòng vo này, không được trêu ta, rốt cuộc là chuyện gì cứ nói với ta rõ ràng đi!”
“Vậy ta hỏi ngài, lúc đầu ngài xin Bệ hạ phát chỉ dụ, Bệ hạ có để ý đến ngài hay không?”
“Không...”
“Vì sao Bệ hạ không để ý tới ngài? Là vì Bệ hạ không nghe rõ hay là vì Bệ hạ hồ đồ rồi?”
Mông Chí giật mình, không biết phải trả lời thế nào.
“Nếu hỏi trên đời này ai hiểu ý Bệ hạ nhất thì đáp án tuyệt đối không phải Hoàng hậu hay quý phi, không phải Thái tử hay Dự vương, không phải những triều thần vẫn thường xuyên phỏng đoán thánh ý, mà là Cao Trạm. Ông ta sớm chiều hầu hạ bên cạnh Bệ hạ, mấy năm nay ân sủng và tín nhiệm không giảm, nếu không có phản ứng nhạy bén và khả năng phán đoán chính xác thì sẽ không làm được.” Mai Trường Tô chăm chú nhìn Mông Chí. “Trong chuyện ở điện Trường Tín hôm qua, ngài xin chỉ dụ nhưng Bệ hạ phớt lờ, điều này có nghĩa khi đó Bệ hạ đang do dự không biết nên làm thế nào, vừa không muốn xử lý ngay lập tức lại càng không muốn xử lý quá quyết đoán để sau này không thể cứu vãn nữa. Nếu thông qua Trung Thư lệnh để phát chỉ dụ giam lỏng Thái tử thì phải nói rõ lý do, bất kể là lý do gì, một khi đã nghiêm trọng đến mức phải giam lỏng Thái tử thì nhất quyết không thể là tội danh nhỏ. Tình cảnh của Thái tử giờ đây đã không chịu nổi một chỉ dụ như vậy nữa, một khi đã phát ra thì không phế cũng chẳng khác gì đã phế. Cho nên đối với Bệ hạ khi đó, ngài thỉnh cầu Bệ hạ phát chỉ dụ cũng không khác gì thỉnh cầu Bệ hạ phát chiếu thư phế Thái tử...”
Mồ hôi lạnh toát ra trên lưng, Mông Chí vội nói: “Nhưng ý ta không phải như vậy! Ta chỉ...”
“Ngài chỉ muốn tiếp quản Đông cung thuận lợi, ta hiểu rõ điều này, Cao Trạm cũng hiểu rõ, ngay cả Bệ hạ cũng hiểu rõ, cho nên lúc đầu ngài thỉnh cầu thì Bệ hạ không tức giận mà chỉ làm ngơ. Nhưng nếu ngài cứ yêu cầu Bệ hạ phát chiếu chỉ hết lần này tới lần khác, với tâm tình của Bệ hạ khi đó, với tính tình đa nghi của Bệ hạ thường ngày thì e là sẽ không chỉ phớt lờ ngài đâu. Hơn nữa ngài cũng đừng quên, sau khi Dự vương đến cầu tình cho ngài trong vụ nội giám bị giết, trong cảm nhận của Bệ hạ ít nhiều ngài cũng bị nghi ngờ là đã ngả về phía Dự vương. Lúc này ngài ra sức thỉnh cầu phát chiếu chỉ đẩy Thái tử vào chỗ chết... hà hà...” Mai Trường Tô cười lạnh hai tiếng. “Bệ hạ của chúng ta rộng lượng lắm sao? Nhân từ lắm sao? Ông ta sẽ hoài nghi điều gì?”
Mông Chí lui lại hai bước, ngồi phịch xuống ghế, hít sâu liền hai hơi vẫn không bình tĩnh được.
“Vị Cao công công kia biết rất rõ tâm tư muốn kéo dài thời gian của Bệ hạ, cho nên ông ta ngắt lời ngài, đó thật sự là lòng tốt của ông ta, chẳng lẽ ngài không nên đáp lễ tạ ơn người ta?”
“Nghe tiên sinh nói như vậy thì đúng là ta nên tạ ơn ông ta.” Mông Chí lau mồ hôi trên trán. “Nhưng vì sao Cao Trạm lại giúp ta? Thường ngày dù bọn ta không có xích mích gì nhưng cũng không có giao hảo đặc biệt.”
“Ông ta ở bên cạnh thiên tử, gần vua như gần cọp, lại ở chỗ âm hiểm quỷ quyệt như hậu cung, Cao Trạm tuyệt đối là một người thông minh, sáng suốt. Một lòng trung quân, không cuốn vào cuộc tranh sủng trong nội cung, không chen chân vào chuyện thị phi trên triều đình, không nảy ý xấu hại người, có cơ hội thì lặng lẽ bán chút hảo ý, tặng chút ân tình cho người khác. Với cách sống như vậy, bất kể tương lai người nào được sủng ái, người nào được kế ngôi, ông ta vẫn có thể an ổn chết già. Ngược lại, những người lắm tính toán, hết đầu nhập vào người này lại ủng lập người kia thì vẫn ngã xuống cả loạt. Triều đình như thế, hậu cung chẳng lẽ không phải như thế?”
“Tô tiên sinh, Cao Trạm ở bên cạnh Bệ hạ, quan trọng như thế, lại là người thông tuệ, vì sao tiên sinh không giúp Tĩnh vương điện hạ nghĩ cách thu phục ông ta?”
“Không được.” Mai Trường Tô lắc đầu. “Thứ nhất là cách làm bo bo giữ mình nhiều năm của Cao Trạm sẽ không dao động khi bị chúng ta lôi kéo. Thứ hai là ông ta cách Bệ hạ quá gần, muốn thu phục ông ta thì không tránh khỏi sẽ để lộ một số điểm yếu bị ông ta nắm được, một khi khống chế không tốt sẽ thành ra khéo quá hóa vụng. Tĩnh vương điện hạ tranh quyền kế vị phải đi chính đạo, phải tăng cường sức mạnh, tranh thủ ngày càng nhiều sự ủng hộ quang minh chính đại.
Cao Trạm mặc dù quan trọng nhưng cũng không phải người không thể thiếu, cần gì phải tham lam như thế? Hơn nữa với cách đối nhân xử thế của vị Cao công công này thì cho dù không thu phục cũng sẽ không có gì trở ngại đối với chúng ta. Tương lai khi nào điện hạ đủ mạnh thì ông ta không là người của chúng ta cũng sẽ phải làm người của chúng ta.”
Mông Chí hơi ngượng ngùng, nhún vai, nói: “Thôi, ta thật sự quá ngốc, không nói leo nữa, khỏi ảnh hưởng đến hai vị bàn chính sự. Những lời này tiên sinh không nói thì ta còn không để ý, nghe tiên sinh nói thì quả đúng là như vậy!”
Tĩnh vương vẫn yên tĩnh lắng nghe lúc này cũng không khỏi cười, nói: “Ngài hỏi nhiều cũng tốt, Tô tiên sinh có lúc không đủ kiên nhẫn để giải thích. Ngài hỏi như vậy ta cũng hiểu ra thêm nhiều điều.”
“Đâu phải ta không đủ kiên nhẫn để giải thích? Sự thật là gần đây điện hạ tiến bộ rất nhiều, ta vừa mới nói điện hạ đã hiểu rõ rồi. Điện hạ hiểu rõ rồi thì ta còn dài dòng nữa làm gì?”
Tĩnh vương chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Quả thật nguyên nhân thứ ba khiến tiên sinh không khuyên ta thu phục Cao Trạm thì ta cũng hiểu được. Đa tạ tiên sinh!”
Nghe hắn nói ra câu này, Mai Trường Tô thật sự ngạc nhiên và bất ngờ, trong lồng ngực chợt thấy ấm áp. Chàng cười cười quay đầu đi, không nói lời nào.
Thu phục Cao Trạm dĩ nhiên có nhiều khó khăn nhưng lợi ích nếu thu phục được cũng vô cùng to lớn. Nguyên nhân chủ yếu làm Mai Trường Tô quyết định không ép Tĩnh vương nhằm vào Cao Trạm quả thật là nguyên nhân thứ ba mà chàng còn chưa nói ra.
Đó chính là không muốn để Tĩnh phi bị cuốn vào.
Dù sao Tĩnh vương cũng không thể vào hậu cung quá thường xuyên, vì vậy bất kể là trong quá trình thu phục Cao Trạm hay là sau khi đã thu phục đều khó tránh khỏi phải thông qua Tĩnh phi để thực hiện một số sắp đặt.
Tĩnh phi thông minh, nhanh nhạy, tỉnh táo, không phải là không có năng lực này, nhưng bà là người điềm đạm, không màng danh lợi, lợi dụng bà để làm những chuyện âm mưu quỷ kế không phải là mong muốn của Tĩnh vương.
Chính vì nghĩ đến điều này nên Mai Trường Tô chưa bao giờ yêu cầu Tĩnh vương phối hợp với chàng để dấy nên sóng gió trong hậu cung.
Tuy nhiên điều khiến chàng bất ngờ là dù Tĩnh vương không nói một câu nhưng trong lòng lại hiểu rõ ý tốt của chàng.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Mông Chí nghe không hiểu những lời hàm hồ của hai người này nhưng cũng không muốn hỏi. Bây giờ điều ông ta quan tâm nhất là mình ngàn vạn lần không được làm sai chuyện gì nữa.
“Bốn chữ: Chờ xem diễn biến.” Mai Trường Tô quyết đoán nói. “Có câu có tật giật mình, nếu hai vị không bị cuốn vào cuộc đấu này thì sẽ làm gì khi gặp phải cục diện này? Bây giờ các vị cứ làm như thế là được. Đại thống lĩnh phòng vệ Đông cung nghiêm cẩn, chấp hành tốt thánh ý. Tĩnh vương điện hạ chăm chỉ làm việc được giao, vẫn thờ ơ với Thái tử và Dự vương như trước kia. Lúc như thế này, người nào gây rối thì người ấy sẽ gặp xui xẻo. Vừa rồi ta nói với Dự vương là “cần làm việc âm thầm và thận trọng”, nhưng kỳ thực cách làm chính xác nhất là đừng làm chuyện gì. Lúc này Bệ hạ cần yên tĩnh. Ai yên tĩnh được thì Bệ hạ sẽ nghiêng về người đó. Tình hình trong cung chẳng phải cũng như vậy sao?”
@by txiuqw4