sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lang Gia Bảng (Tập 2) - Chương 42 - Phần 01

Chương 42

Lộ rõ tài năng

Sau khi đã thương lượng xong xuôi mọi việc, Tĩnh vương là người đầu tiên đứng dậy rời đi. Thừa dịp hắn vừa từ biệt quay đi, Mai Trường Tô nhanh chóng liếc Mông Chí một cái.

Bây giờ đầu óc đại thống lĩnh cấm quân vẫn đang nhớ lại những phân tích của Mai Trường Tô, nhất thời chưa hiểu được ý chàng, đến tận lúc chàng phải dùng khẩu hình mới đột nhiên nhớ tới một việc chàng dặn dò mấy ngày hôm trước.

“Đúng rồi, điện hạ.” Mắt thấy Tĩnh vương đã đi tới cửa, Mông Chí lập tức nói. “Lần trước điện hạ cầm quyển “Tường địa ký” ở đây về, không biết điện hạ đã đọc xong chưa? Ta cũng mới xem quyển sách đó, cảm thấy rất thú vị, muốn đọc kĩ để mở mang chút kiến thức, không biết điện hạ có thể cho ta mượn lại đọc vài ngày không?”

“Sao lại hỏi ta? Sách là của Tô tiên sinh cơ mà? Muốn mượn cũng phải hỏi Tô tiên sinh mới đúng chứ?” Tĩnh vương nhíu mày. “Chỉ cần Tô tiên sinh đồng ý cho mượn thì ta sẽ đưa cho ngài.”

Mai Trường Tô mỉm cười, nói: “Chỉ là một quyển sách thôi, ai thích đọc thì cứ mang về đọc. Mông đại thống lĩnh không nhắc tới thì ta cũng quên mất.”

“Nhưng Mông khanh phải đợi mấy ngày.” Tĩnh vương cười, nói. “Quyển sách này bây giờ đang ở chỗ mẫu phi ta, mấy hôm nữa ta vào cung vấn an sẽ mang về.”

Mai Trường Tô khẽ giật mình, dường như hơi bất ngờ. “Tại sao lại ở chỗ Tĩnh phi nương nương?”

“Mẫu phi của ta dù tính tình điềm tĩnh nhưng trước khi vào cung cũng từng du ngoạn nhiều nơi, bây giờ suốt ngày ở trong cung cấm buồn tẻ nên rất thích đọc các loại ký sự. Quyển sách này của Tô tiên sinh là sách hay hiếm thấy, ta vừa buột miệng nhắc tới, mẫu phi đã thấy rất hứng thú muốn đọc. Tính ra mẫu phi đã đọc quyển sách này nửa tháng rồi, chắc hẳn đã xong, Mông đại thống lĩnh đã muốn xem thì lần sau ta cầm về là được.”

Mông Chí đòi mượn lại sách là do Mai Trường Tô nhờ chứ không phải chính ông ta muốn đọc, nghe Tĩnh vương nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt của Mai Trường Tô lạnh nhạt như đeo một tấm mặt nạ, trong lòng không khỏi lo lắng nhưng lại không thể nói gì, đành phải ờ một tiếng, nói một câu: “Đa tạ” rồi cùng Tĩnh vương ra về.

Lúc Mông Chí bí mật vào Tĩnh vương phủ thì trời đã nhá nhem tối, bây giờ đã là gần nửa đêm, cho nên sau khi cáo từ, Mông Chí liền lặng lẽ chuẩn bị ra về như lúc đến. Không ngờ vừa mới quay đi đã nghe thấy Tĩnh vương gọi một tiếng, Mông Chí vội dừng bước, xoay người lại.

Nhưng Tĩnh vương gọi ông ta lại mà chỉ do dự không nói, một lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Mông đại thống lĩnh muốn đòi lại quyển “Tường địa ký” đó là chính mình muốn đọc thật hay là ai nhờ ngài mượn giúp?”

Lúc này hắn lại hỏi một câu hoàn toàn ngoài dự đoán khiến Mông Chí không khỏi kinh ngạc, may mà câu hỏi ngược lại của Mông Chí cũng tương đối hợp với vẻ kinh ngạc này: “Sao điện hạ lại hỏi như vậy? Đương nhiên là chính ta muốn đọc. Điện hạ cho rằng ai nhờ ta mượn giúp? Ngoài chúng ta, chẳng lẽ còn có ai khác biết điện hạ mượn Tô tiên sinh quyển sách đó sao?”

Mặc dù lý do khiến Mông Chí kinh ngạc không phải như những gì ông ta nói nhưng vẻ mặt đầy ngạc nhiên lại là sự thực, Tĩnh vương nhìn một hồi cũng không thấy giống giả bộ, không khỏi cảm thấy khó xử, cười cười giải thích: “Ta chỉ không ngờ Mông đại thống lĩnh cũng thích đọc sách nên thuận miệng hỏi thôi, thống lĩnh đừng nghĩ ngợi nhiều.”

Mông Chí cười ha ha. “Ta là người học võ, vốn vô duyên với sách vở. Nếu không phải là đọc mấy trang đầu quyển du ký đó thấy rất thú vị thì ta cũng không muốn mượn lại đọc, khó trách điện hạ lại cảm thấy bất ngờ...”

“Là bản vương thất lễ.” Tĩnh vương khẽ gật đầu tỏ ý tạ lỗi. “Quả thật không nên hỏi như vậy, Mông đại thống lĩnh đừng để trong lòng, cũng đừng... nói chuyện này với Tô tiên sinh...”

“Ờ...” Mông Chí quả thực không rõ ý hắn là gì, lại sợ hỏi nhiều sai nhiều, sau này bị Tiểu Thù trách móc nên chỉ cười ha ha cho qua, nhanh chóng cáo từ rồi chạy đi như bay.

Sau khi Mông Chí đi, Tĩnh vương ngồi thất thần dưới đèn hồi lâu, không biết vì sao không thể tĩnh tâm lại được nên ra thư phòng ở gian ngoài xử lý một số quân vụ và việc ở tuần phòng doanh, sau đó lại ra sân múa kiếm nửa canh giờ, đến tận lúc cả người mệt mỏi mới về tẩm phòng rửa mặt nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau thức dậy vào triều, chẳng bao lâu nội uyển đã đi ra truyền chỉ hôm nay vẫn dừng triều, Tĩnh vương liền đi từ cổng Chu Tước vào hậu cung vấn an mẫu phi.

Tính ra đã gần bảy ngày hắn không gặp Tĩnh phi. Mấy lần trước vừa đến cửa cung đã nghe nói Hoàng đế Đại Lương ở bên trong, không dám quấy rầy, đành phải đứng ngoài cung thi lễ rồi ra về.

Hôm nay Hoàng đế Đại Lương vẫn không lên triều, Tĩnh vương đã chuẩn bị tâm lý không thể gặp mẫu phi lần nữa, ai ngờ vừa đến ngoài cung Chỉ La thông báo đã có nữ quan đi ra đón hắn vào trong.

Tĩnh phi tiếp con trai ở buồng sưởi ấm phía tây nơi bà sinh hoạt thường ngày, vẫn là váy áo trắng, trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng. Sau khi hỏi thăm tình hình con trai dạo gần đây, Tĩnh phi liền sai người bưng trà bánh tự tay làm lên, ngồi bên cạnh nhìn con trai ăn uống.

“Hôm nay sao phụ hoàng không đến đây?” Tĩnh vương ăn một miếng bánh vừng, hỏi bâng quơ.

“Nghe nói... là Hạ Giang đã vào cung, Bệ hạ thương nghị với ông ta.” Tĩnh phi đáp một câu đơn giản, lại đưa cho con trai một bát canh hạt dẻ. “Nếm thử cái này xem, mẫu phi mới làm.”

“Lần nào con đến mẫu phi cũng làm như thể con ở bên ngoài không có gì ăn vậy.” Tĩnh vương vui đùa. “Từ khi có thể yết kiến mẫu phi bất cứ lúc nào đến giờ, con đã béo hơn một cỡ rồi.”

“Đâu có béo?” Tĩnh phi dịu dàng nói. “Ta e là con ăn ít thôi.” Thực ra bát canh hạt dẻ này rất nhỏ, Tĩnh vương uống hai ngụm đã hết, dùng khăn lau miệng, nói: “Mẫu phi, quyển “Tường địa ký” lần trước con mang tới đó mẫu phi đã đọc xong chưa?”

“Đã đọc xong rồi. Con cần mang về à?”

“Có một bằng hữu cũng muốn đọc.”

Tĩnh phi đứng dậy, đi sang phòng bên lấy quyển sách tới, chăm chú nhìn bìa ngoài một lát rồi mới chậm rãi đưa cho con trai.

“Mẫu phi... thích quyển sách này lắm à?”

“Đúng vậy...” Tĩnh phi cười khẽ, vẻ mặt hơi xa xăm. “Nó khiến mẫu phi nhớ lại những năm tháng đã qua, chuyện xưa người cũ... Đúng rồi, những ghi chú bên lề sách chính là do vị Tô tiên sinh mà con thường nói viết à?”

“Vâng.”

“Đọc những lời ghi chú đó thì thấy giống như một người tâm tư khoáng đạt như gió mát trăng thanh, tại sao nghe con nói thì vị Tô tiên sinh này hình như lại là một người tâm tư thâm trầm, giỏi vạch mưu bày kế?”

“Tô tiên sinh là một người nhiều mặt, có lúc đa mưu túc trí đến mức khiến con lạnh lòng, có lúc con lại cảm thấy hắn cũng không vô tình quá mức.” Tĩnh vương khẽ nhướng mày. “Sao vậy? Mẫu phi thấy hắn thú vị sao?”

“Con lòng mang chí lớn, cần giải oan rửa nhục cho huynh trưởng trung thần, cần phò trợ thiên hạ chỉnh đốn triều cương, mẫu phi tự hào vì con. Chỉ tiếc mẫu phi sức yếu, không giúp gì được cho con, đương nhiên mong bên cạnh con có người trung thành đắc lực có thể giúp con hành sự.” Đôi mắt trong suốt như nước mùa thu của Tĩnh phi khẽ động, giọng nói hiền hòa. “Mẫu phi thấy vị Tô tiên sinh này rất tốt, hắn đã bỏ đường tắt là Thái tử và Dự vương mà nhất tâm giúp đỡ con, có thể nói là thành tâm. Con luôn đối xử công bằng chính trực với mọi người, ta rất yên tâm, vốn cũng không có gì dặn dò, nhưng cảm thấy nhân tài như Tô tiên sinh rất khó có được, con phải hậu đãi Tô tiên sinh hơn người ngoài vài phần mới được. Tóm lại, bất kể tương lai thế nào thì cũng đừng quên hắn đã trợ giúp con từ đầu.”

Tĩnh vương lẳng lặng lắng nghe, trầm ngâm chốc lát, nhìn mẫu phi chăm chú rồi chậm rãi nói: “Mẫu phi đã nói rồi...”

“Sao?” Tĩnh phi hơi giật mình. “Cái gì?”

“Mẫu phi mới đọc quyển sách này mấy hôm đã hỏi con về chuyện người ghi chú, sau đó cũng từng dặn dò con phải đối xử tử tế với Tô tiên sinh, cần tin cậy dựa dẫm vào Tô tiên sinh nhiều hơn... Tại sao hôm nay mẫu phi lại nhắc lại? Chẳng lẽ sợ con quên hay sao?”

“Thế à?” Tĩnh phi cười cười tự giễu, dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe miệng. “Khi có tuổi người ta rất hay quên, chuyện đã nói rồi mà cứ phải nhắc lại mấy lần. Xem ra mẫu phi đúng là già rồi...”

Tĩnh vương vội đứng dậy thi lễ. “Mẫu phi còn trẻ, sao lại nói thế? Đều là nhi thần nói sai, xin mẫu phi thứ tội.”

“Được rồi.” Tĩnh phi cười, trách. “Thân mẫu của mình mà còn làm bộ sợ hãi như vậy làm gì? Con đã lớn rồi, có đảm đương, có khát vọng, mẫu phi thấy rất yên lòng. Chuyện bên ngoài ta không can thiệp, chỉ cần con bảo trọng, hết thảy bình an là được.”

“Vâng.” Tĩnh vương đang định nói mấy lời cho bà yên tâm thì một cung nữ xuất hiện ngoài cửa điện, cao giọng nói: “Bẩm nương nương...”

“Đi vào nói đi.”

Cung nữ cúi đầu đi vào, quỳ xuống bẩm: “Điện Vũ Anh truyền tin tới, Bệ hạ đã khởi giá đi về bên này, mời nương nương chuẩn bị tiếp giá.”

“Biết rồi. Ngươi lui ra đi.” Tĩnh phi đứng dậy, cầm hai hộp đồ ăn đưa cho Tĩnh vương. “Đây là bánh thảo dược mẫu phi làm, một hộp cho con, hộp còn lại con mang cho vị Tô tiên sinh kia, coi như ta tạ ơn hắn đã vất vả hết lòng tương trợ con trai ta.”

Tĩnh vương mím môi, xếp hai hộp đồ ăn chồng lên nhau, xách trong tay, lại cất quyển “Tường địa ký” trên bàn vào trong áo, thi lễ với Tĩnh phi rồi chậm rãi đi ra.

Để tránh gặp nghi giá, hắn cố ý đi cửa ngách, vòng qua Hoài Tố lâu, đi ra cổng Chu Tước từ hướng ngược lại, lên chiếc xe ngựa của phủ đã chờ sẵn ở ngoài.

Mới ngồi vào trong xe, Tĩnh vương đã đặt hai hộp đồ ăn xuống bên cạnh, lấy quyển “Tường địa ký” đó mở xem một lượt, đặc biệt là những ghi chú của Mai Trường Tô và nội dung những đoạn được chàng ghi chú thì càng đọc kĩ từng câu từng chữ.

Nhưng bất kể hắn đọc thế nào cũng không phát hiện ra ý nghĩa gì khác lạ, cuối cùng cũng chỉ có thể chán nản gấp sách lại, bỏ qua chuyện này.

Rốt cuộc quyển “Tường địa ký” này có gì lạ? Ban đầu vô tình mượn sách của Mai Trường Tô, sự dao động trong nháy mắt của hắn giống như một khe nứt trên tảng băng ngàn năm làm người ta dường như nhìn thấy một cánh cửa bí mật tối tăm, sâu hun hút.

Mặc dù chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi lập tức biến mất nhưng Tiêu Cảnh Diễm vẫn lập tức hiểu trong quyển sách này nhất định có gì đó khác thường...

Nhưng điều khác thường đó là gì? Điều gì có thể khiến Mai Trường Tô, Thái Sơn sụp trước mặt vẫn không đổi sắc, xuất hiện sự mất khống chế trong giây lát? Điều gì có thể khiến Mông Chí là quan võ không thích đọc sách lại cố ý đòi lại? Quan trọng nhất là, điều gì có thể khiến mẫu phi sống lẳng lặng hơn hai mươi năm trong cung cấm, không quan tâm đến chuyện bên ngoài lại phải nhiều lần hỏi dò và dặn mình chăm sóc một mưu sĩ mà bà còn chưa từng thấy mặt?

Tĩnh vương biết ngay cả người thân thiết nhất là mẫu phi cũng cố ý che giấu thì những băn khoăn này của mình sẽ không thể hỏi bất kỳ ai, dù có hỏi cũng chưa chắc đã nhận được đáp án chính xác. Muốn biết sự thật thì chỉ có cách tự mình suy nghĩ.

Tiêu Cảnh Diễm lại cầm quyển “Tường địa ký” đặt bên cạnh lên, một lần nữa mở ra xem kĩ, cuối cùng thậm chí còn đọc ngang dọc trên dưới từng đoạn Mai Trường Tô ghi chú mà cũng không phát hiện ra điều gì.

Khi xe ngựa chạy vào cổng Tĩnh vương phủ, Tiêu Cảnh Diễm quyết định bỏ cuộc, thở ra một hơi, gập sách lại, bước xuống xe.

Người hầu đi theo bên cạnh chạy tới giúp hắn cởi áo khoác ra, hắn tiện tay đưa quyển “Tường địa ký” cho người hầu, dặn dò: “Phái người đưa đến phủ Mông đại thống lĩnh, mời Mông đại thống lĩnh đích thân ra nhận.”

“Vâng.”

Tĩnh vương đi vài bước về phía thư phòng, đột nhiên nhớ tới một việc, lại dừng bước, nói: “Trên xe có hai hộp đồ ăn, mang hết vào tẩm phòng của ta.”

“Vâng.”

“Triệu Liệt tướng quân, Quý tướng quân, Lưu tham sử và Ngụy tuần kiểm vào thư phòng.”

“Vâng.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx