Chương 8
Họ đi xem phim gặp vợ chồng Nhất Thần là ngoài ý muốn nên đôi bên ngồi uống cafe ở gần đó, uống xong cũng liền rời đi.
Lúc về nhà Hữu Hi miệng hát lẩm bẩm bài nhạc nền của bộ phim tình cảm mới xem ở rạp kia, có vài câu Hữu Hi không nhớ nên chỉ là lá la.
Thả túi xách, thay dép, Hữu Hi đang muốn đi vào nhà vệ sinh thì nghe Lăng Khiếu Dương ở phía sau mập mờ nói: “Hữu Hi, hôm nay vui quá nhỉ!”
Hữu Hi quay đầu lại nhìn Lăng Khiếu Dương, hắn đang đổi giày, tay nàng nhéo má hắn để hắn nhìn nàng, “Sao? Lăng đại chủ tịch, anh thấy em không thể vui vẻ à?”
Tay hắn nắm lấy cằm nàng, trong đôi mắt đen huyền phản chiếu hình bóng nàng, hắn trầm giọng nói: “Em vui vẻ, vậy em cũng để cho anh vui vẻ đi!”
“Sao vậy? Cùng em đi xem phim không vui sao?” Hữu Hi lườm hắn, từ từ ra lùi ra xa, sao hắn cứ mập mờ thế?
“Sao? Em không muốn anh vui vẻ à?” Lăng Khiếu Dương giả vờ nhíu mày, cố ý dữ dằn nhìn Hữu Hi.
“Muốn chứ sao lại không muốn?” Hữu Hi nói không ngừng, “Vậy làm thế nào để anh vui đây?”
Lăng Khiếu Dương nhếch môi cười, hai tay chụp tới đột nhiên ôm lấy Hữu Hi, sải bước đến phòng tắm.
“Này, anh làm gì đấy, thả em xuống!”
Lăng Khiếu Dương hôn môi Hữu Hi, giọng khàn khàn: “Theo giúp anh tắm.”
“Không được!” Hữu Hi hô to, chân tay cũng giãy dụa.
“Dám nói không được à, xem anh chỉnh đốn em thế nào!” Lăng Khiếu Dương miệng nói xong, người cũng đã ôm Hữu Hi vào trong phòng tắm.
Trong phòng vang lên tiếng la hét của Hữu Hi, âm thanh vui đùa ầm ĩ, có cả giọng Lăng Khiếu Dương cúi đầu uy hiếp, cuối cùng biến thành tiếng thở gấp gáp và từng đợt thanh âm yêu kiều rên rỉ.
Sau một trận kích tình, Hữu Hi mỏi mệt không thôi. Nàng bị Lăng Khiếu Dương ôm từ trong phòng tắm ra, vừa nằm xuống giường liền ngủ luôn.
Lăng Khiếu Dương nhìn khuôn mặt Hữu Hi lúc ngủ, đôi mắt đen lấp lánh, hắn có nên vui mừng không? Hữu Hi thấy Nhất Thần cùng vợ hắn ta có đôi có cặp không những không khó chịu mà còn rất vui vẻ. Liệu có phải tình cảm Hữu Hi dành cho Nhất Thần năm xưa đã hóa thành mây khói rồi không?
Hắn ôm chặt Hữu Hi, hôn nhẹ lên trán nàng, “Bảo bối ngủ ngon!”.
Lúc Lăng Khiếu Dương đi làm ở công ty, Hữu Hi ngoài làm việc nhà thì ôn bài, sau đó chỉ việc nấu cơm ngon chờ Lăng Khiếu Dương trở về, tựa hồ không có chuyện gì đặc biệt.
Còn nửa tháng nữa là khai giảng, Hữu Hi đến đón Gia Tận. Trước đó một thời gian, Gia Tận có tham gia một cuộc tập huấn, đã lâu Hữu Hi không gặp thằng bé nên trong lòng rất nhớ nó.
Không biết Gia Tận tham gia tập cái gì nữa, nói gì thì nói vẫn là Lăng Khiếu Dương lo mọi chuyện.
Nàng có hỏi thì Lăng Khiếu Dương cũng chỉ nói là một kiểu rèn luyện cho trẻ con, bảo nàng không cần lo lắng.
Nàng sao có thể không quan tâm được chứ! Kia là em trai nàng mà, nàng làm phiền Lăng Khiếu Dương vài ngày hắn mới chịu giúp nàng đón Gia Tận về hai ngày, có hai ngày thôi đấy!
Mà bọn hắn còn cười cười cái gì nữa chứ, Lăng Khiếu Dương còn nhất quyết không cho nàng đi theo.
Được lắm! Hắn không nói, chờ Gia Tận đến đây, nàng phải bức Gia Tận khai xem bọn họ làm cái chuyện mờ ám gì.
Buổi sáng Lăng Khiếu Dương gọi điện thoại về bảo hắn và Gia Tận khoảng hơn mười một giờ mới về được. Hữu Hi liền đi chuẩn bị cơm trưa, nàng đã nửa tháng không gặp em trai rồi.
Lúc hơn mười một giờ có tiếng mở cửa, Hữu Hi đang ở phòng ăn bày biện vội chạy ra phòng khách.
“Chị”
Gia Tận cười hì hì nhảy ra trước mặt nàng, Hữu Hi chạy tới ôm cổ Gia Tận.
“Tiểu quỷ xấu xa này, đi chỗ nào nắng lắm hay sao mà đen thế này? Có phải chịu khổ gì không, anh rể em đem em giấu ở đâu vậy?
Gia Tận cười cười, lộ ra cái lúm đồng tiền, mặt bị đen đi nên răng trông càng trắng hơn, “Chị, không phải chị nghi ngờ anh rể ngược đãi em chứ?”
Hữu Hi nhéo nhéo mặt Gia Tận, “Nhìn em gầy như vậy nói không bị ngược đãi cũng chả có ai tin”
“Này này, em xem anh là loại người gì đấy? Không dưng anh đi ngược đãi trẻ con làm gì?” Lăng Khiếu Dương thay giày, liếc xéo Hữu Hi một cái.
Hữu Hi đỡ cặp trên người Gia Tận xuống, mặt mày hớn hở: “Được rồi, chị nấu cơm xong rồi, đi rửa tay rồi ra ăn cơm.”
“Vâng.” Gia Tận xoay người về phía phòng tắm
Hữu Hi dùng chân hẩy hẩy Lăng Khiếu Dương, “Anh đến tận đâu đón Gia Tận mà mất đến nửa ngày vậy, rốt cục anh giấu Gia Tận ở đâu?”
Lăng Khiếu Dương liếc Hữu Hi một cái, mặt nghiêm lại nghiêm túc nói: “Bí mật!”
Hữu Hi hung hăng nhéo lưng Lăng Khiếu Dương một cái, sau đó tức giận bỏ đi để lại Lăng Khiếu Dương yêu chiều cười cười.
Ăn cơm trưa xong, thừa lúc Lăng Khiếu Dương không để ý Hữu Hi liền bức cung Gia Tận. Gia Tận kiểu nào cũng không nói, chỉ giả bộ ngớ ngẩn để lừa nàng.
Cuối cùng Hữu Hi bất đắc dĩ xoa xoa đầu Gia Tận nói: “Được rồi, mấy năm qua chị biết em có suy nghĩ của mình, chị chỉ lo lắng cho em thôi.”
“Chị, chị yên tâm, em không còn bé nữa, ngoài anh rể ra em là người đàn ông duy nhất trong nhà. Em biết đúng mức, cũng biết mình phải làm gì. Chị, chị cứ yên tâm đi.”
Khuôn mặt Gia Tận đã hơi trưởng thành, một đứa trẻ hơn mười tuổi nói chuyện còn có lý lẽ hơn người lớn!
Hữu Hi tự an ủi nhưng lòng lại chua xót, mấy năm nay Gia Tận bé nhỏ không biết đã phải kiên trì đến nhường nào. Đáng lẽ nó nên là đứa trẻ vô lo vô nghĩ nhưng so với nhiều đứa bé khác còn phải chịu nhiều cực khổ hơn, thằng bé được như bây giờ nàng cũng nên vui mừng. Hữu Hi cười cười nói: “Được, chị tin em sẽ làm tốt.”
“Vâng.” Gia Tận trả lời chắc chắn. Hai chị em gặp nhau ngắn ngủi, sau hai ngày Gia Tận vội vàng rời đi, có thể thấy buổi thực tập này rất quan trọng.
Thời gian hai ngày này, một ngày là ở cùng với Hữu Hi, một ngày là ở cùng với Nhất Thần. Nhất Thần cũng là một người thân quan trọng với Gia Tận.
Lăng Khiếu Dương đến công ty, Hữu Hi lại ở nhà ôn bài như trước. Nàng muốn ra ngoài một chút nhưng thời tiết nóng quá nên cũng lười ra ngoài.
Hữu Hi khát quá, lúc đi uống nước thì thấy có tín hiệu di động liền vội vàng nghe máy.
“Hữu Hi!”
Điện thoại vang lên một giọng nói uể oải, Hữu Hi nghe giọng này thì nuốt luôn cục đá trong miệng.
“Nhất Thần”
“Hữu Hi… Anh muốn gặp em, em đi ra đi được không? Một lần thôi, một lần thôi…” Giọng nói Nhất Thần có vẻ không bình thường, giống như đang uống rượu vậy.
“Nhất Thần, Anh uống rượu à?”
“Anh không sao. Hữu Hi, em mau tới đi, anh ở gần đại học E”
“Anh chờ em… Em không đến anh sẽ không đi, em biết nơi nào có thể tìm anh.”
Hắn giống như một đứa trẻ nói xong những lời này không kịp chờ Hữu Hi trả lời đã ngắt điện thoại.
“Nhất Thần!”. Bên tai chỉ có tiếng tút tút, Hữu Hi hơi mơ hồ, Nhất Thần làm sao vậy? Sao lại khác thường vậy chứ? Nàng do dự một chút nhưng vẫn cầm túi xách và di động ra ngoài.
Hữu Hi đã rất quen thuộc với khu Đại Chu này, nhà nàng từng cách nơi này không xa, hơn nữa nàng cũng thường xuyên đi tìm Nhất Thần, tất cả nơi này nàng đều có cảm giác quen thuộc.
Nàng nhớ lại, hắn chỉ nói ở gần đại học E, lại uống say như vậy… Hữu Hi gọi điện cho Nhất Thần nhưng không có người bắt máy, trời đã sắp tối rồi, hắn ở đâu?
Nhất Thần nói nàng biết tìm hắn chỗ nào. Hữu Hi nhìn bốn phía đột nhiên nghĩ tới cái gì đó. Nàng chạy về một phía, đi vào một hẻm nhỏ. Nơi này là một khu nhỏ, nàng đã từng tới đây vô số lần, con đường nhỏ quen thuộc này là nơi xe Nhất Thần hay để.
Dường như vẫn còn bóng dáng nàng cùng Nhất Thần sóng bước bên nhau tại nơi này, tiếng cười quanh quẩn trong không khí. Cuối cùng Hữu Hi cũng nhìn thấy căn phòng nhỏ nơi Nhất Thần đã từng ở, nhớ lại ngày xưa như từng đợt thủy triều dâng lên trong lòng.
Cửa khép hờ, tay Hữu Hi chần chừ một chút rồi mở cửa ra, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trong phòng.
Căn phòng vẫn có hình dáng của mấy năm trước, không có chút thay đổi, thậm chí ngay cả hương vị cũng không thay đổi.
Hữu Hi cất bước vào trong, nghe trong phòng có một giọng nói run rẩy, nàng hoàn hồn đi vào thì thấy Nhất Thần đang nằm trên chiếc giường lớn, dưới mặt đất tàn thuốc và mấy chai rượu hỗn độn, mùi rượu nồng nặc làm Hữu Hi hơi khó chịu.
“Hữu Hi... Hữu Hi” Nhất Thần từ từ nhắm hai mắt, tha thiết gọi tên nàng. Hữu Hi đột nhiên muốn quay đi, rời khỏi nơi này, nhưng đúng lúc này Nhất Thần chợt mở mắt.
“Hữu Hi!” Hắn gọi nhỏ, lảo đảo ngồi dậy, mang theo mùi rượu nồng nặc hướng về phía nàng, ôm chặt lấy nàng.
Hữu Hi cứng đờ trong ngực hắn, tay đẩy hắn muốn cho hắn nằm xuống, “Nhất Thần, anh nằm xuống đi đã, em lấy cho anh ít nước.”
Nhất Thần cũng không buông tay chỉ ôm chặt nàng, trong mắt hắn có lệ rơi xuống cổ nàng, lời lẽ thống khổ nói không rõ ràng: “Hữu Hi, em có trách anh không? Em có trách anh không chờ em?”
Nước mắt làm tổn thương da thịt nàng, Hữu Hi lắc đầu “Không, em không trách anh, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc riêng.”
“Nhưng anh lại tự trách mình… Vì sao lại như vậy? Rõ ràng anh đã thề sẽ yêu em cả đời nhưng kết quả lại thế này. Là do tình yêu của anh không đủ chắc chắn sao? Nếu anh đợi thêm được chút nữa, chúng ta sẽ không lỡ dở thế này. Vì sao? Vì sao anh lại không thể chờ? Vì sao không thể chờ một chút nữa chứ?” Nhất Thần nén nước mắt đau đớn không chịu nổi.
Lời nói của Nhất Thần tràn ngập đau thương cùng thống khổ, lòng Hữu Hi lúc này cũng đau đớn run rẩy.
“Nhất Thần, chúng ta yêu nhau như vậy đủ rồi, anh cố gắng chăm sóc chị đi, chuyện qua cũng đã qua rồi, bát nước hất đi không thể thu lại được. Chúng ta đều đã kết hôn, những năm qua anh không phải nên lựa chọn hạnh phúc cho chính mình sao?”
Nhất Thần đột nhiên nắm lấy bả vai Hữu Hi, đôi mắt đau đớn nhìn nàng, “Hữu Hi! Em có thể quên sao? Quên hết được những chuyện đã diễn ra ở đây sao Hữu Hi?”
“Hữu Hi, chính tại nơi này em đã giao phó bản thân mình cho anh. Lời thề của chúng ta, tình yêu của chúng ta, cứ để chúng trôi qua như vậy sao?”
Đúng vậy! Chính nơi này, chính gian phòng này, chính chiếc giường này, nàng đã trao lần đầu tiên của mình cho Nhất Thần.
Gian phòng này vẫn còn đây có lẽ do Nhất Thần cố ý giữ lại, nhưng rất nhiều chuyện đã thay đổi. Nàng cũng không biết trái tim mình đang dừng lại ở đâu, là Hoàng Bắc Thiên hay Lăng Khiếu Dương. Hữu Hi suy nghĩ rối bời, thống khổ nhắm hai mắt.
Là lòng người thay đổi hay là tình yêu thay đổi? Là ai phụ ai đã không thể nói rõ.
Những chuyện xảy ra ở cổ đại, người nàng yêu lúc đó đều đã chôn kín trong lòng nàng, trong mộng cũng sẽ đau đớn bởi nhớ nhung nhưng không cách nào vượt qua khoảng cách không gian và thời gian. Nàng và Lăng Khiếu Dương, Hoàng Bắc Thiên, Nhất Thần đã không thể nói rõ ràng… tình yêu không kiên định, cũng chính nàng không kiên định.
Hữu Hi chịu đau đớn trong lòng, nàng rối bời nói với Nhất Thần: “Nhất Thần, không còn sớm nữa, gọi điện thoại cho chị rồi về nhà đi thôi.”
Hữu Hi vừa mới dứt lời chuông di động trong túi nàng vang lên. Nàng vừa lấy di động lên định nghe liền bị Nhất Thần giật lấy.
“Không cần nghe, không cần nghe.” Nhất Thần hoảng loạn nói xong càng ôm chặt Hữu Hi hơn, dường như sợ mất đi cái gì vậy.
“Nhất Thần, đừng như vậy được không?”
“Hữu Hi! Anh không chịu nổi! Nghĩ đến việc em ở cùng hắn lòng anh không chịu được. Mấy ngày nay anh đã cố gắng, nhưng anh không thể quên được. Hữu Hi… Anh biết, con đường này là do anh chọn, nhưng anh… là anh khốn kiếp!”
“Em có hạnh phúc không Hữu Hi? Gả cho người đàn ông kia, em có hạnh phúc không? Đều là lỗi của anh, là lỗi của anh...”
Tiếng chuông di động vẫn còn kêu, Nhất Thần ôm chặt Hữu Hi không chịu buông tay, Hữu Hi đẩy mạnh, thân thể cao lớn của Nhất Thần ngã xuống giường.
Nước mắt của hắn có thể là do say rượu nhưng bị Hữu Hi đẩy ra nằm ở đó, trên mặt nước mắt vẫn cứ rơi.
Hữu Hi hơi lo lắng, nàng tìm trong túi Nhất Thần thấy điện thoại của hắn và chìa khóa cửa. Nàng nhanh chóng tìm được số của vợ Nhất Thần vì có vài cuộc gọi nhỡ ghi một chữ “vợ”. Hữu Hi gọi điện, nàng không thể ở với người đang say rượu một đêm được, không phải nàng nhẫn tâm mà là không tiện, nàng nên ở cùng Lăng Khiếu Dương.
Hữu Hi gọi điện báo với vợ Nhất Thần rằng Nhất Thần uống rượu, đưa địa chỉ chỗ Nhất Thần đang ở, còn nhắn lại chìa khóa Nhất Thần để cạnh bàn đầu giường.
Nàng khẽ đắp chăn cho Nhất Thần, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của hắn trong đầu nhớ tới chàng trai cao lớn kia từng yêu nàng chiều nàng, nói rằng sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng, sẽ cưới nàng làm vợ hắn.
Nhưng những chuyện này đều đã qua rồi, Hữu Hi cũng không hiểu lòng mình. Giờ phút này nàng thật rối bời không tài nào nghĩ thông được.
Chần chừ một chút nàng xoay người rời đi, trong lòng hơi buồn bã cũng chẳng biết do đâu.
Lúc nàng xoay người đi đã không nhìn thấy Nhất Thần mở ánh mắt ngấm men say ra, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hữu Hi về nhà đã thấy đèn sáng, Lăng Khiếu Dương đã về, mặc áo ngủ ở phòng khách xem TV, trên ti vi phát ra tiếng huyên náo.
Thấy Hữu Hi về Lăng Khiếu Dương đứng lên, thân hình cao lớn đến bên Hữu Hi, nhìn ánh mắt sưng đỏ của nàng rồi hỏi: “Sao lại khóc?”
Hữu Hi cúi đầu, ôm lấy thắt lưng hắn: “Đừng hỏi gì được không?.”
Tay hắn vỗ về lưng nàng, “Đi tắm tắm đi, cả người toàn mùi rượu.”
“Ừm” Hữu Hi buông Lăng Khiếu Dương ra, bả vai run run đi về phía phòng tắm, cởi bỏ quần áo, nước ở vòi hoa sen rửa trôi mùi rượu của nàng, rửa trôi cả nỗi u buồn của nàng.
Hữu Hi thay đồ xong thì thấy Lăng Khiếu Dương đang tựa mình vào cửa phòng tắm, đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt hơi âm u.
Hắn định nói gì đó nhưng rồi chỉ dụi tàn thuốc, đón lấy khăn bông trong tay Hữu Hi lau tóc cho nàng, cuối cùng mở cửa ném khăn bông vào phòng tắm.
Xong hắn nắm tay Hữu Hi tự nhiên nói “Đói bụng rồi, đi ăn trước đã.”
Hai người cùng ngồi ở bàn ăn, Hữu Hi không ăn được mấy. Lăng Khiếu Dương ăn từng miếng từng miếng không nói một câu, nàng do dự một chút rồi mở miệng nói: “Nhất Thần uống rượu, em đi xem anh ấy một chút.”
Lăng Khiếu Dương ngẩng đầu, đôi mắt hiện lên vẻ gì đó không rõ, hắn hỏi: “Mọi việc ổn cả chứ?”
Hữu Hi gật đầu, “Vâng, em gọi cho chị ấy rồi, không có việc gì.” Có thể Lăng Khiếu Dương đã biết hết, cũng có thể không biết gì, nhưng nàng không muốn giấu hắn điều gì, cũng không thể giấu.
Nói dối chỉ mang đến nhiều ngờ vực và rắc rối.
“Mau ăn đi, đồ ăn nguội rồi.”
“Vâng”
Ăn cơm dọn dẹp bàn ăn xong hai người cùng nhau xem TV một lúc, Hữu Hi cầm điều khiển từ xa đổi kênh liên tục. Nàng cũng như Lăng Khiếu Dương mắt nhìn vào màn hình mà như không thấy gì.
Một lúc sau, cuối cùng Lăng Khiếu Dương cũng ôm Hữu Hi vào lòng, “Không còn sớm nữa, ngủ đi”
Hữu Hi không nói gì, bị Lăng Khiếu Dương ôm trở lại phòng ngủ.
Hai người cùng nhau nằm trên giường, hắn ôm nàng, thân thể nàng mềm mại mang theo hương thơm, là hương thơm hắn mê đắm.
Hữu Hi vẫn không nói gì, hôm nay gặp Nhất Thần làm nàng có chút không yên, cũng không thể nói rõ là cảm xúc gì có điều lòng hơi buồn bực. Nàng muốn tự trấn an mình mà làm không nổi.
Nàng chán ghét bản thân mình, lúc này nàng lại nhớ tới người thân thời cổ đại của nàng - con gái nàng.
Đúng vậy, nàng vẫn không dám nói cho Lăng Khiếu Dương về nó, bởi nỗi nhớ nhung thật khổ sở, muốn gặp cũng không gặp được.
Lăng Khiếu Dương thậm chí không biết con bé còn tồn tại. Nếu hắn biết nhất định hắn sẽ rất vui, nhưng chắc cũng sẽ rất buồn bởi cha con bọn họ ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi trầm mặc, hắn không nói chuyện, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, thâm trầm làm người ta không nắm bắt được.
Lăng Khiếu Dương hôn môi Hữu Hi, nụ hôn bắt đầu dao động trên người, nụ hôn tinh tế ngọt ngào hút lấy suy nghĩ của Hữu Hi.
Hắn hy vọng người trong lòng Hữu Hi nhớ là hắn, nhưng hắn biết trong lòng nàng nhớ người khác.
Nụ hôn nóng bỏng mang theo chút bất đắc dĩ đau thương, nụ hôn chiếm hữu, bàn tay dần cởi dây áo ngủ, vật cứng nóng xâm nhập nơi mềm mại của Hữu Hi.
Hữu Hi hơi đau, hàng mi thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt chớp nhẹ nhìn Lăng Khiếu Dương có chút trách móc.
Hắn phóng thích nỗi ưu tư trên người nàng, hôn nàng, giọng khàn khàn hỏi: “Hữu Hi… Anh là ai?”
Hữu Hi ôm hắn, đôi mắt khép hờ tiếp nhận từng cú đẩy của hắn “Khiếu Dương, anh là Khiếu Dương.”
Hắn gầm nhẹ, nàng yêu kiều rên rỉ.
Có lẽ chỉ có sau này, thể xác và tinh thần của Hữu Hi mới đều thuộc về hắn.
Đúng vậy, hắn biết cả, biết Hữu Hi đi đâu vì từ khi Hữu Hi chạm trán mấy tên côn đồ kia, hắn đã phái người theo bảo vệ nàng
Có điều… nàng không hề biết.
@by txiuqw4