Chương 9
Lăng Khiếu Dương không hề hỏi gì cũng không hề nói gì nhưng Hữu Hi cảm giác được trong lòng hắn đang bất an, thậm chí có thể cảm nhận được lòng hắn rất đau. Nàng cảm ơn sự im lặng của hắn, hắn đã không bắt nàng phải giải thích ngay nhưng nàng không tìm ra lời lẽ thích hợp để an ủi trái tim đau đớn của Lăng Khiếu Dương.
Bởi tất cả những lời an ủi đều là vô ích, nàng chỉ có thể ở bên hắn lúc khó khăn giúp đỡ lẫn nhau, ở bên hắn mà không thể nói được gì.
Người đàn ông này trong trái tim hoàn toàn chỉ có hình bóng nàng, một lòng yêu nàng, mỗi ánh mắt mỗi động tác của hắn nàng đều có thể cảm nhận được tình yêu trong đó.
Ngày hôm sau đến như mọi ngày, lúc tỉnh dậy hắn trao cho nàng một nụ hôn an bình, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn ngái ngủ, buổi sáng trông hắn không hề lạnh lùng như bình thường.
Hữu Hi mơ màng nhìn hắn nhưng cử động không nổi, đêm qua vận động quá độ khiến thắt lưng nàng hơi đau.
“Không xuống giường nổi sao, có phải đêm qua chưa thỏa mãn không?” Hắn cười xấu xa.
“Anh có thể đừng háo sắc như vậy được không?” Hữu Hi lườm hắn, “Thắt lưng em đau lắm, anh thật dã man có biết không hả? Bữa sáng anh nấu!”
Bạc môi Lăng Khiếu Dương chụp lên hôn nàng một chút, xoay người xuống giường, thân thể cường tráng chuyển động trước mặt nàng.
Hữu Hi lười biếng nằm trên giường đến lúc Lăng Khiếu Dương nấu bữa sáng xong mới gượng dậy đánh răng rửa mặt rồi ra bàn ăn.
Lăng Khiếu Dương ngồi xuống, vẫy vẫy bảo Hữu Hi qua chỗ hắn, Hữu Hi ngoan ngoãn đi qua.
Hắn duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng nàng làm nàng ngồi lọt vào trong lòng hắn, mỗi cái ám chỉ nàng đều hiểu hắn có ý gì. Chân hắn thật dài và mạnh mẽ, hơi ấm truyền qua lớp áo ngủ sang nàng. Tay hắn lấy thức ăn bón cho nàng.
Lăng Khiếu Dương ăn một miếng lại bón nàng một miếng, nàng cứ nằm trong vòm ngực vững chãi của hắn giống như đứa trẻ, để tùy ý hắn bón nàng ăn cơm, như thế này cũng là một loại hưởng thụ...
“Em muốn ra ngoài không? Anh đưa em ra ngoài một chút.” Hắn đột nhiên dừng ăn cơm, khuôn mặt tuấn tú nhìn nàng, hỏi với giọng thoải mái.
Hữu Hi nhìn khuôn mặt cả ngàn năm vẫn không thay đổi, khuôn mặt khắc sâu trong tim nàng kia, nhẹ giọng nói:”Anh không phải đi làm ạ? Em không sao, ở nhà ôn bài là được rồi.”
Hắn lại nói: “Hôm nay anh không đi làm, anh cùng em đi.”
Hữu Hi vừa định trả lời thì có tiếng chuông điện thoại, nàng tuột từ trên người Lăng Khiếu Dương xuống đi nghe điện thoại.
Nàng nhấc điện thoại lên. “Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”
Bên kia là một khoảng im lặng, không có tiếng nói mà chỉ có tiếng hít thở yếu ớt. Hữu Hi nhíu mày, ai mà mới sáng sớm đã gọi điện lại không nói lời nào? Nghi hoặc này làm trong lòng nàng đột nhiên nhớ tới Nhất Thần.
Kiểu im lặng làm người khác ngượng ngùng này… có lẽ chỉ có hắn... Hữu Hi định ngắt điện thoại thì nghe người bên kia gọi: “Hữu Hi!”
Có lẽ bởi vì say rượu, giọng Nhất Thần hơi khàn khàn.
Hữu Hi quay đầu liếc nhìn Lăng Khiếu Dương một cái, không biết sao nàng vẫn hơi chột dạ, “Anh sao vậy? Về sau không nên uống nhiều rượu như thế nữa, chị sẽ rất lo lắng...”
Nhất Thần đột nhiên cười rồi nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi Hữu Hi, hôm qua anh say rượu… em cứ quên những lời nói lung tung của anh đi, đừng để ý.”
Đừng để ý? Có thể sao? Hữu Hi cắn môi: “Chuyện hôm qua em cũng không nhớ rõ lắm, anh cứ từ từ nghỉ ngơi đi.”
Nhất Thần ngập ngừng một chút, “Ừ, cứ như vậy đi, khi nào chúng ta sẽ liên lạc với nhau sau.”
“Vâng, chào anh.” Hữu Hi đáp lại, hai người ngắt điện thoại cùng một lúc.
Hữu Hi xoay người quay trở lại bàn ăn thì nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đang đọc báo có vẻ chăm chú.
Nàng đi đến giật lấy tờ báo trong tay hắn: “Được rồi, đừng giả vờ nữa! Lỗ tai dựng thẳng như con thỏ rồi kia kìa, anh nghe thấy hết rồi phải không?”
Lăng Khiếu Dương mặt lạnh tanh, lườm Hữu Hi rồi đứng lên: “Em ổn rồi, vậy anh đi làm đây.”
Hắn vẫn là hơi hơi hờn giận, ngày hôm qua nàng đi gặp Nhất Thần, hôm nay lại tiếp điện thoại của hắn ta, nếu hắn không tức giận một chút thì không phải Lăng Khiếu Dương rồi! Tính tình nóng nảy này chính là hai ngàn năm cũng sửa không xong! Nàng không muốn hắn tức giận nên thử lấy lòng: “Anh nói sẽ đi cùng em mà.”
“Hứ, vừa rồi ai nói không cần? Người yêu cũ gọi điện một cái đã có thể khiến em vui mừng ra mặt, còn cần anh làm gì nữa?” Giọng điệu Lăng Khiếu Dương nhìn trước ngó sau đều bốc mùi ghen tuông.
“Lăng Khiếu Dương, không phải như anh nói đâu, anh đừng kì quặc như thế được không?” Thảo nào hôm qua không có động tĩnh gì, hôm nay một cú điện thoại đã làm hắn hiện nguyên hình, khó trách đêm qua ở trên giường hắn đòi hỏi nàng nhiều như vậy, dùng sức nhiều khiến thắt lưng nàng đến giờ còn chưa hết đau, nói không chừng Lăng Khiếu Dương là mượn cơ hội trả thù nàng, phát tiết sự bất mãn của hắn!
Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhíu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng chút u buồn, “Em đã bao giờ vội vàng vì anh như thế đâu?”
Giọng nói trầm thấp có chút cô đơn và thấm đẫm mùi ghen tuông lạnh lùng thấm vào tâm cam Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương nói đúng! Nàng vừa nghe Nhất Thần say đã vội vội vàng vàng đi đến. Nàng chạy đi, lòng như lửa đốt đi tìm hắn! Nàng có bị khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Khiếu Dương làm đóng băng mà chết cũng là xứng đáng! Nhưng… nàng có thể không đi sao?
“Em...” Hữu Hi muốn giải thích nhưng nhận ra đầu lưỡi cứng ngắc, nàng không biết nên giải thích thế nào.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương có vẻ đau thương, hắn nói khẽ: “Em vẫn không thể quên được.”
Hữu Hi ngơ ngác lẳng lặng đứng đó. Không thể quên được? Nàng không thể quên được sao? Nghĩa là vẫn không thể quên được Hoàng Bắc Thiên, vẫn không thể quên được Nhất Thần? Nàng thật sự không thể quên sao?
Không thể quên được sao?
Trong lòng phiền loạn, sắc mặt Hữu Hi hơi khó coi. Nàng ngồi lặng ở một chỗ, trong lòng đau đớn, bên tai vang lên tiếng Lăng Khiếu Dương mở cửa đi ra ngoài.
Hữu Hi gục đầu vào khuỷu tay một lúc lâu không thấy phản ứng.
Vốn dĩ một buổi sáng sớm tốt lành, cuối cùng chỉ vì một cú điện thoại của Nhất Thần mà đã bị phá vỡ.
Hữu Hi trấn tĩnh lại đi dọn dẹp bàn ăn, trong đầu chợt nhớ ra mình đã bỏ quên điện thoại trong phòng hôm qua Nhất Thần ở.
Chiếc di động số lượng có hạn này là của Lăng Khiếu Dương mua cho nàng, thế nhưng nàng đã từng làm hỏng một lần thì giờ cũng nên biết điều giữ gìn nó một chút!
Lăng Khiếu Dương mà biết nàng làm mất di động hắn tặng không biết sẽ lại tức giận thế nào nữa!
Dọn dẹp một chút, Hữu Hi ra ngoài đến khu T, là khu mà ngày xưa Nhất Thần từng ở.
Đến đây rồi cuối cùng nàng lại thất vọng, vì nàng không có chìa khóa nên không thể vào cửa, trước kia Nhất Thần luôn để chìa khóa dưới chậu hoa, nói không chừng…
Hữu Hi tần ngần đứng ở cửa một lúc, sau đó cúi người xuống lật đáy chậu hoa lên, quả nhiên thấy một chiếc chìa khóa đã gỉ sắt ở đó.
Vừa mới mở cửa ra Hữu Hi đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây người, căn phòng giống như bị bão tố quét qua vậy, không thể nhận ra nổi.
Bàn ghế đều bị đập tan, đây là do kẻ trộm sao? Nhưng nếu là kẻ trộm thì cũng không thể phá hoại như vậy được. Hơn nữa nơi này cũng không không có đồ đạc gì, đều là đồ cũ từ mấy năm trước để lại.
Hữu Hi hoảng hốt vội vàng đi vào phòng, chiếc giường hôm qua Nhất Thần nằm cũng bị đập nát, chỉ còn lại mấy mảnh gỗ ở đó.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đảo mắt nhìn quanh định tìm chiếc di động nhưng không thấy.
Nhất Thần nhặt hộ nàng rồi? Hay có kẻ trộm thật?
Hữu Hi không tìm được di động đành công cốc về nhà, định gọi điện cho Nhất Thần hỏi xem có thấy di động của nàng không, ngoài ra còn muốn hỏi căn phòng kia rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng lại thôi.
Quên đi! Cái gì phải đến đều không thể tránh khỏi.
Đã sắp đến lúc Lăng Khiếu Dương về nhà, như thường lệ Hữu Hi nấu cơm tối. Nhưng hôm nay Lăng Khiếu Dương không về nhà đúng giờ như mọi hôm.
Thức ăn đã nguội, trời cũng đã tối, trong phòng một mảng tối om mà Hữu Hi vẫn chờ đến quên cả thời gian.
Hắn không về, cũng không gọi điện thoại cho nàng, Hữu Hi bật tivi lên, trên tivi là chương trình truyền hình lúc 9h.
Đến 9h rồi hắn vẫn chưa về.
Nếu là bình thường Hữu Hi sẽ không để ý, hắn có tự do của riêng mình, có chuyện riêng của đàn ông, nhưng sáng nay hắn vì dỗi mới bỏ ra ngoài, hắn nói nàng không cần hắn!
Hữu Hi gọi điện thoại cho Lăng Khiếu Dương nhưng không có người nghe, nàng chợt hoảng loạn không biết làm thế nào để liên hệ với Lăng Khiếu Dương. Nàng đứng ngồi không yên, bình thường nếu hắn về muộn đều gọi điện báo cho nàng biết, hơn nữa hầu như ngày nào hắn cũng về ăn cơm tối cùng nàng.
Hôm nay hắn không về, không gọi điện thoại, cũng không nghe điện thoại, xem ra hắn giận thật rồi!
Nàng lại không biết cách nào đi tìm hắn, không biết hắn đang làm gì, đang ở nơi nào.
Đột nhiên Hữu Hi cảm thấy chẳng lẽ mình không cần Lăng Khiếu Dương thật? Nàng đối với hắn cũng không rõ ràng, hình như là rất tin tưởng, hay thực tế không quan tâm?
Thời gian dần dần trôi qua, đã sắp đến 11h, cuối cùng Hữu Hi nhịn không được liền gọi điện cho Thảo Lan, định hỏi Tạ Tấn Thiên xem Lăng Khiếu Dương đi đâu. Tạ Tấn Thiên xì xà xì xồ nói một chỗ tên là “Đêm Paris”, Hữu Hi vừa nghe đã biết là nơi gì. Tạ Tấn Thiên nói hắn có thể giúp nàng tìm Lăng Khiếu Dương về, nhưng Hữu Hi từ chối vì trong đầu nàng vẫn nhớ một câu nói của Lăng Khiếu Dương. “Hữu Hi, đến lúc nào em mới có thể vội vàng vì anh?” Giờ nàng vội vàng rồi, thật sự vội vàng.
Hữu Hi gọi điện thoại xong liền chạy ra ngoài bắt taxi đến chỗ gọi là “Đêm Paris”. Nàng không tự lái xe vì không biết đường, cũng không thích lái xe, nàng bây giờ còn đang học trung học, bình thường cũng không dùng được, lái xe đi lại rất phiền toái. Dù sao ngày thường cũng có xe của Lăng Khiếu Dương, đôi lúc có việc thì đã có bác Trương đưa đón.
Tài xế rất quen thuộc đường đến “Đêm Paris”, đi qua vài con phố đã đến nơi.
“Đêm Paris”, Hữu Hi cũng từng nghe Lăng Khiếu Dương nhắc đến, là quán bar do bạn hắn tên Cường Tử mở, Hữu Hi đã từng gặp Cường Tử vài lần, quả thật là một người có khí chất giang hồ.
Hữu Hi thanh toán tiền taxi xong lập tức đi vào thì bị người gác cửa ngăn lại, đòi nàng đưa thẻ hội viên.
Thì ra nơi này ngoài hội viên ra thì người bình thường không được vào, Hữu Hi chỉ nói: “Tôi đến tìm người”
“Tìm người?” Người đàn ông mặc đồ tây màu đen nghi hoặc đánh giá Hữu Hi, nơi này là nơi đàn ông đến mua vui, vạn nhất là vợ ông lớn tới tìm chồng ghen tuông thì không hay lắm.
“Đúng vậy,” Hữu Hi nói, “Tôi tìm Cường Tử.”
Người nọ nhìn ánh mắt của nàng hấp tấp hỏi: “Xin hỏi cô là ai, tìm anh Cường có việc sao?”
“Tôi là một người bạn của cậu ấy, phiền chuyển lời giúp, nếu cậu ấy không tiếp tôi sẽ đi.”
Người nọ nghe thấy kiểu xưng hô thân thiết của Hữu Hi, người bình thường đều gọi là anh Cường, còn Hữu Hi lại gọi Cường Tử (cậu Cường), ngoại trừ một số ít người thân quen không ai dám gọi như vậy, cho nên giọng nói cũng trở nên tử tế: “Phiền chị chờ một lát ạ.”
Hắn cũng lập tức không dám chậm trễ, gọi một cuộc điện thoại nói gì đó, rồi sau đó nói với Hữu Hi: “Phiền chị chờ ở đây một lát, anh Cường đang xuống đấy ạ.”
Hữu Hi kiên nhẫn chờ, cuối cùng cũng nhìn thấy Cường Tử mặc một chiếc áo hoa thêu kim tuyến vàng đang từ từ bước xuống.
Nhìn thấy Hữu Hi, vẻ mặt vốn dĩ lười nhác của Cường Tử biến mất, hắn hơi giật mình nhìn Hữu Hi, sau đó cười cười đi đến trước mặt nàng.
“Aiza, đây không phải chị Lăng sao? Sao chị lại tới đây, có việc gì ạ?”
Hữu Hi lúng túng một chút: “Cường Tử, tôi đến tìm anh Khiếu Dương.”
Cường Tử nhìn Hữu Hi một bộ biểu tình “vợ đến bắt gian”: “Chị dâu đừng để ý, Lăng ca chỉ uống chút rượu thôi, chị yên tâm, anh ấy rất có chừng mực, sẽ không dính vào chuyện gái gú đâu!”
“Cậu cho là tôi đến hỏi tội à?” Hữu Hi cười, “Tôi lớn thế này còn không hiểu sao? Đi thôi! Dẫn tôi đi mở mang tầm mắt chút nào, cậu không định để tôi đứng ở chỗ này mãi chứ?”
Cường Tử cười cười, “Đi thôi, chị dâu! Em đây đích thân dẫn chị đi xem, nhưng chị đừng có sợ đấy nhé, mấy thằng điên ở đây hay quá trớn lắm!”
Hữu Hi cũng cười, “Yên tâm, thần kinh tôi vững lắm, dọa không chết được đâu!”
“Vậy đi thôi.” Cường Tử dẫn đường đi về phía trước.
Vừa định vào thang máy thì có một cô gái lao từ trong thang máy ra, vóc dáng cao gầy thanh tú, có điều khuôn mặt mang theo vẻ mặt tức giận cùng kích động.
“Ai cho cô đi ra?” Cường Tử đột nhiên quát lên, túm lấy cánh tay cô gái.
“Cường Tử, cậu chậm một chút, đừng làm đau người ta!” Hữu Hi nhịn không được can ngăn, người bạn này của Lăng Khiếu Dương đức hạnh ở chỗ nào chứ? Hắn không biết dịu dàng là gì à?
“Tôi muốn về nhà! Đồ lưu manh! Tôi hận anh!” khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ bừng, cô đạp đánh Cường Tử.
Cường Tử tóm chặt lấy tay cô gái, quay đầu nhìn Hữu Hi, ngượng ngùng cười cười: “Chị dâu à, cô gái này của em có chút không nghe lời, chị đừng chê cười, anh Lăng ở kim phòng tầng ba, chị chịu khó lên một mình, em đi xử lý chung thân đại sự cái đã.”
Nói xong cũng không quan tâm cô gái kia có đồng ý không đã dắt tay cô gái kéo đi, Hữu Hi hai mắt trợn tròn, này, hắn có cần giống Lăng Khiếu Dương thế không!
Nàng đi thang máy lên tầng ba, tầng này thật ồn ào, có bóng người lướt qua, đàn ông ôm eo đàn bà, cũng có nhiều nhân viên phục vụ qua qua lại lại.
Hữu Hi hỏi cô phục vụ kim phòng rồi đi theo hướng cô phục vụ chỉ.
Nơi này thật rộng lớn, một dãy phòng làm nàng hoa mắt, tìm hồi lâu mới tìm thấy nơi gọi là kim phòng.
Đứng trước kim phòng, Hữu Hi không do dự đẩy cửa ra, bên trong không có tiếng náo nhiệt mà chỉ có sự im lặng.
Cả trai lẫn gái thế nào cũng có một người…, ôm một người ngồi một chỗ lâu như vậy.
Nàng liếc một cái đã thấy Lăng Khiếu Dương, hắn không giống người khác, nàng chỉ cần nhìn qua là nhận ra được.
Hình như hắn hơi say, tựa vào thành ghế, thần sắc hơi uể oải, hắn nhìn thấy nàng, đôi mắt mập mờ thoáng ngạc nhiên.
Chết tiệt! Cô nàng bên người lại còn dám ngồi trong lòng hắn! Đã thế hắn lại còn để mấy cô nàng này chạm vào hắn.
Tận đáy lòng Hữu Hi nổi lên một trận lửa giận thiêu đốt tâm can, “Lăng Khiếu Dương, anh dỗi đấy à?”
Nhưng hắn phóng túng như thế này thật làm nàng đau lòng, lại còn để cho cô gái khác chạm vào người nữa chứ!
Hữu Hi hốc mắt rưng rưng nước, không hiểu sao nàng lại khó chịu như vậy, hắn lại ngồi yên đó, hờ hững nhìn nàng.
Nàng bước từng bước vào, đi tới bên cạnh Lăng Khiếu Dương trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng không hề nói gì mà chỉ kéo tay Lăng Khiếu Dương.
“Khiếu Dương, về nhà với em đi!”
Hắn nhìn khuôn mặt nàng, nhìn nước mắt nén nhịn của nàng, không giũ tay nàng ra, lúc hai người đi ra khỏi kim phòng người ở bên trong vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Không tránh khỏi suy nghĩ, em gái này là ai vậy?
Hữu Hi nắm bàn tay to lớn của Lăng Khiếu Dương ra khỏi “Đêm Paris”, hai người vẫn không nói gì. Nàng tìm thấy chỗ Lăng Khiếu Dương đậu xe, khởi động lái đi.
Dọc đường đi, không khí im lặng đến nỗi như sắp hít thở không thông, Hữu Hi chợt cảm thấy lòng đau.
Về nhà, vừa đóng cửa lại, nàng tái nhợt nghiêm mặt, bắt tay vào cởi quần áo của Lăng Khiếu Dương, không biết vì tức giận hay khổ sở mà bàn tay nhỏ bé run run.
Bộ vest của Lăng Khiếu Dương bị Hữu Hi cởi ra lung tung, cà vạt cũng bị nàng tuột ra, nàng lần tay xuống cởi thắt lưng hắn.
Động tác lúng túng, môi sắp cắn nát cả ra, Lăng Khiếu Dương nắm lấy tay Hữu Hi ngăn nàng tàn sát bừa bãi. Đôi mắt đen kịt nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, cúi đầu hỏi: “An Hữu Hi, em chuẩn bị cường bạo anh sao?”
Hữu Hi tức giận khóc lên, lúc này nước mắt mới rơi xuống, “Em cường bạo anh! Anh đừng có mơ! Là em chê anh bẩn, anh đi tắm rửa cho em! Rửa không sạch mùi của mấy cô gái đó thì đừng hòng lên giường!”. Hữu Hi nói xong xoay người về phòng ngủ, Lăng Khiếu Dương lại một tay ôm nàng vào trong ngực, vòm ngực nóng bỏng dán chặt lấy lưng nàng, cánh tay mạnh mẽ ôm nàng sát vào cơ thể hắn. Hắn vùi mặt vào cổ nàng, cúi đầu nặng nề hỏi: “Hữu Hi, em đang ghen à?”
Hữu Hi tức giận đạp vào chân hắn, buồn bực nói: “Không có, không có! Lăng Khiếu Dương! Bỏ cái tay bẩn của anh ra, đừng chạm vào em!”
Lăng Khiếu Dương bị đạp một cái chỉ khẽ nhíu mày cũng chẳng buông tay, hơi thở nóng rực phả trên cổ nàng, hắn trầm giọng: “Không ghen, vậy em khóc cái gì?”
“Em không khóc.” Hữu Hi không quay đầu lại, mạnh miệng nói. Lăng Khiếu Dương một tay ngả thân thể nàng ra, đôi mắt đen nhìn nàng: “Không khóc, vậy mấy hạt đậu này là thế nào đây?” Ngón tay thô ráp quệt qua nước mắt nàng.
Nước mắt của Hữu Hi càng tràn ra, nàng tức giận nói: “Anh chỉ muốn biết em khóc hay không thôi chứ gì! Em khóc anh vui lắm hả? Đồ đàn ông xấu xa! Anh còn không đi tắm mà cứ ôm em thế này, cả đời anh nếu anh còn hư hỏng như thế này lần nữa, em sẽ...”
Môi Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương phủ lên, tất cả những lời nói còn lại đều bị nuốt lại vào trong.
@by txiuqw4