sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lấp lánh - Chương 10

10. Cuộc họp gia đình

Tôi đỗ xe vào bãi, thấy chiếc sedan của bố vợ bên cạnh. Tôi biết sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra nên khi nhìn thấy cái Toyota Mark II màu trắng đó, thậm chí tôi còn nhẹ nhõm hơn. Tôi đợi đã hai tuần thời gian đó hẳn Mizuho đã phải lao tâm khổ tứ rất nhiều. Mấy lần cô ấy gọi điện cho Shoko nhưng Shoko chẳng buồn nhấc máy. Đã tuyệt giao rồi, chẳng còn quan hệ gì nữa hết, Shoko nói, bướng bỉnh quay mặt đi. Người giải thích chuyện đó đáng lẽ phải là Shoko chứ không phải tôi. Cuối cùng thì tôi lại làm khổ cả Shoko lẫn Mizuho. Ra khỏi thang máy, chân tôi sao cứ nặng trĩu.

Suốt từ đó Shoko hầu như không chịu nói với tôi câu nào. Đi nói với Mizuho thì đúng là ngu ngốc, thiếu suy nghĩ, cô bảo thế và cứ sưng sỉa mãi. Nhưng nếu không vậy thì phải làm như thế nào? Shoko cầu mong rất nhiều để chúng tôi được mãi sống thế này có nghĩa là cô ấy đã linh cảm được rằng cuộc sống như thế này sẽ không thể kéo dài mãi.

Hai tuần trước, khi tôi nói chuyện đó, phản ứng của Mizuho là vô cùng thích đáng. Chúng tôi cùng nhau ăn trưa tại một nhà hàng gia đình gần bệnh viện, sau một hồi im lặng, cô ấy bảo: anh đùa đấy à, rồi mỉm cười. Tuy nhiên, mắt cô ấy không cười, cô ấy nhìn tôi như xem tôi có thật lòng không rồi lại e dè hỏi tôi đôi ba câu với vẻ bán tín bán nghi. Nào là thế thì tại sao hai người còn đi xem mặt, rồi là, bố mẹ Shoko cũng biết chuyện này à. Giữa chừng cô ấy lại xen vào những câu vô nghĩa như: không thể tin nổi, hay: thật là ngốc.

Tôi trả lời thẳng thắn từng câu hỏi. Rằng là tôi đã quen với việc xem mặt để chiều lòng mẹ, tôi định lúc đó chỉ gặp cho có gặp thôi, rồi sẽ từ chối, rồi là trong suốt buổi gặp hôm đó, Shoko có vẻ khó chịu lắm.

Thực tế là Shoko còn chẳng thèm cười. Hôm đó cô ấy mặc một cái váy liền thân trắng trang nhã nhưng toàn thân cô ấy lại như đang hét lên rằng, tôi chẳng muốn mặc thứ này chút nào. Tuy mặt cô ấy khó đăm đăm nhưng không hẳn là cáu giận hay tức tối, mà cảm giác như một con thú nhỏ bị dồn ép đang thủ thế khiến tôi thấy hơi lo lắng. Đôi mắt mở to cứng cỏi giống đôi mắt Kon. Tôi đợi cho người mai mối để “các bạn trẻ riêng với nhau” theo như thông lệ rồi nói với Shoko.

- Chắc cô đang rất bực mình nhưng thú thực tôi không có ý định kết hôn.

Shoko nhìn tôi một lúc rồi kiên quyết

- Thế à, tôi cũng thế.

Đến đây thì Mizuho cắt ngang câu chuyện của tôi và nói: thế thì tại sao. Không phải một câu hỏi mà là một câu trách móc đầy đau đớn. Trên bàn, món mì Macaroni au gratin hầu như chưa động đến. Mizuho thở dài. Nét mặt như nói: thà rằng đừng nói cho em có phải tốt không.

Bố vợ tôi ở phòng khách. Ông đang bồn chồn hút thuốc. Cái gạt tàn kiểu ngăn kéo hình như lấy ở xe hơi ra đã đầy đầu thuốc tự bao giờ.

- Bố đến chơi ạ.

Nghe tiếng tôi chào, ông liền dụi điếu thuốc vẫn còn dài rồi đứng dậy, về rồi đấy à, ông nói, thoáng mỉm cười. Nhưng có gì đó không giống nụ cười cởi mở và tốt bụng thường ngày của ông.

- Shoko đang trong nhà tắm ấy.

Nhà tắm? Tôi chợt thấy bất an. Nhưng đang định vào đó xem sao thì ông gọi tôi lại từ đằng sau: khoan hẵng, bố có chuyện muốn nói với con trước đã. Xong ngay thôi, ngồi xuống đi.

- Để con pha trà. - Tôi thử thăm dò, nhưng lập tức bị từ chối.

- Thôi khỏi. Bố có chuyện cần nói.

Không thể trốn tránh được nữa. Tôi xác định tinh thần và ngồi xuống phía đối diện ông.

- Hôm nay Mizuho đến công ty bố, - ông m

- Mizuho kể lại cho bố những chuyện nó nghe từ con nhưng, nói sao nhỉ, đúng là chuyện không sao hình dung ra được. - Ông ngừng lời, nhìn tôi như thăm dò? - Ông mặc áo sơ mi cộc tay trắng với quần xám, trông rất phong độ. Trán đã hói nhiều, ông đeo cặp kính gọng đen.

- Đó là sự thật. - Tôi cố nhìn vào sâu bên trong cặp kính, nói.

- Không, khoan đã. Không thể như thế được. - Bố vợ tôi bối rối. - Chuyện bố đang nói là về việc… con, mà không, bố mong con đừng nghĩ xấu, nhưng, tức là chuyện con là người đồng tính.

Bố vợ tôi xúc động thực sự, ông đứng dậy khỏi ghế sofa: dù sao thì anh cũng gặp mặt nó rồi mới cưới cơ mà.

- Cả trong lý lịch lẫn giấy khám sức khỏe đều không ghi điều đó. Con rể tôi nửa trai nửa gái, ai có thể tin nổi cái chuyện ngớ ngẩn như vậy cơ chứ, anh…

Ông cứ liên tục nói “anh… anh…”. Giọng ông to khủng khiếp. Tôi tưởng ông sẽ đứng chống nạnh mà thét vào mặt tôi rằng: đồ lừa đảo; nhưng ông lại lẩm bẩm, yếu ớt như van nài: đây là chuyện đùa thôi phải không. Anh là đứa khá mà, không phải nửa trai nửa gái đúng không.

Tôi im lặng. Từ trong bếp vọng ra tiếng tủ lạnh rên rỉ, trên ghế sofa bố vợ tôi gục đầu thất vọng. Chúng tôi ngồi đối diện nhau như vậy rất lâu.

- Bố về. - Cuối cùng ông cũng đứng dậy, mặc áo khoác rồi vội vã bước đi mà không hề nhìn tôi. Ông xỏ giày ở bậc cửa, cất giọng yếu ớt: biết nói sao với bà ấy đây. Tôi chỉ còn biết cúi đầu, nhìn theo ông. Cửa mở ra, rồi đóng lại. Tiếng rầm nặng nề của kim loại còn vương nơi bậc cửa.

Tôi đi vào nhà tắm thì thấy Shoko đang cầm cái đồng hồ bấm giờ. Hình như cô đang cho con cá vàng bơ

- Anh về rồi đây. - Tôi chẳng biết nói gì khác. - Bố vừa về rồi.

- Thế ạ, - nhìn đăm đăm vào bồn tắm, Shoko chỉ đáp có vậy. Trên tấm kẹp giấy treo ngang bồn rửa mặt có kẹp tờ giấy trắng dùng để vẽ biểu đồ. Mặc dù chúng tôi muốn ghi lại những tiến bộ của con cá vàng, nhưng cái bồn tắm quá rộng nên nó vẫn chưa một lần thành công trong việc bơi cắt ngang qua đó.

- Hôm nay nó có làm được không? - Tôi hỏi nhưng Shoko không trả lời. Hy vọng mong manh. Con cá vàng cứ đứng yên trong nước.

- Nếu anh Mutsuki là kẻ lừa dối thì, - vẫn nhìn đăm đăm vào sinh vật sống màu đỏ bơi bơi trong nước, Shoko nói, - em cũng là kẻ lừa dối mà. Phải không nào.

Với vẻ đăm chiêu, đôi lông mày xô lại.

- Bố thì biết gì đâu.

Dường như Shoko đang muốn an ủi tôi. Tôi chợt thấy dâng lên cảm giác xót xa trong lúc ngắm nhìn Shoko từ phía sau. Mái tóc dài, đôi vai gầy, đôi gót chân ửng đỏ.

Tối hôm đó, bố vợ tôi gọi điện. Ông nói Chủ nhật này sẽ đến gặp tôi lần nữa. Bà ấy cũng đi cùng, ông nói. Giọng ông điềm tĩnh hơn hẳn lúc trước, nhưng đầy tức giận.

- Tất nhiên cũng mong bố mẹ anh chịu khó đến giúp. Nhờ anh nói lại với Shoko như thế.

- Vâng, - tôi đáp. Chẳng cần phải nhắn lại làm gì, vì Shoko đang ghé mặt vào tai tôi và nghe chuyện từ nãy tới giờ. Nín thở, đôi lông mày chau lại.

- Vâng ạ, thế thì ngày kia… vâng,hiều…- Tôi gác máy thì Shoko lập tức rút dây điện thoại ra.

- Như thế này thì cả ngày mai sẽ yên lặng.

Loáng một cái đã đến Chủ nhật. Từ sáng Shoko tỏ ra dửng dưng. Cô làm một món rất kỳ cục là salad mì kishimen. Tôi không hề có cảm giác thèm ăn, uống ba tách cà phê sau đó lướt qua tờ báo và đem nồi niêu ra cọ để bình tĩnh lại. Trời đẹp. Ngoài ban công tòa chưng cư đối diện, một bà nội trợ đang phơi chăn.

Bố mẹ tôi đến sớm trước hẹn tới hai tiếng. Cởi đôi giày cao gót rồi xếp cho ngay ngắn, mẹ tôi bảo, hôm nay nóng quá nhỉ, trong lúc vào phòng khách.

- May quá, ông bà bên nhà vẫn chưa tới. - Mặc dù có chút hồi hộp nơi khóe mắt nhưng mẹ bình tĩnh hơn tôi nghĩ nên tôi thấy yên tâm. Mẹ tôi nhoẻn đôi môi son đỏ mỉm cười đưa cho Shoko một bọc nhỏ. Khỏe không, bà nói và nheo mắt. Mận đấy, chả biết con có thích không. Có ạ, Shoko cũng mỉm cười. Nụ cười lúng túng, ngượng nghịu.

- Mẹ bất ngờ quá. Ông bà bên nhà đột nhiên gọi điện sang bên này. Mẹ liên lạc thế nào cho các con cũng không được.

- Không biết ông bà bên nhà định tính sao khi mời đông đủ mọi người thế này nhỉ, mẹ tôi nói, - lôi từ trong cái túi xách ra cái quạt giấy nhỏ. Mùi gỗ đàn hương xen lẫn với mùi nước hoa ngòn ngọt.

- Chuyện đó cứ để đến khi gặp ông bà bên đó rồi tính. - Bố tôi ở bên cạnh nói xen vào nhưng còn lâu mẹ tôi mới nghe. Shoko bày trà đại mạch ra mặt bàn.

- Ông bà bên nhà bất ngờ cũng phải. Tôi cũng thật có lỗi. - Mẹ chùng hẳn vai xuống rồi bằng giọng tự cho là mình đúng, mẹ tiếp tục.

- Nhưng việc cưới nhau là vấn đề riêng của hai đứa mà. Shoko biết hết chuyện của Mutsuki và Kon rồi mới về làm dâu đấy chứ? Rút cuộc, đó là tình yêu, phải vậy không nào? Mọi người xung quanh dù có nói này nói nọ thì cả hai đều đã trưởng thành rồi, phải không nào.

Nhìn vẻ lấn lướt không cho ai nói của mẹ, tôi thấy u ám. Ngày hôm nay đi qua vô sự đã là niềm an ủi lớn lắm rồi.

Đúng một giờ bố mẹ Shoko xuất hiện, không khí ít nhiều trở nên căng thẳng.

- Một cuộc họp gia đình.

Bên tai tôi, Shoko thì thầm vẻ châm biếm. Tôi thấy buồn cười. Những bộ mặt nghiêm trọng cầm cốc trà đại mạch trên tay, ngồi vây lấy cái bàn nhỏ, đối diện nhau.

Người đầu tiên mở lời là bố vợ tôi.

- Xin ông bà giải thích cho. Rốt cuộc vì sao ông bà lại để con trai mình cưới vợ. Ông bà phải biết trước rồi chứ? Nói thế nào nhỉ, sự lệch lạc giới tính hay thể tạng đặc biệt của con trai ông bà…

Dường như không thể đợi thêm nữa, mẹ tôi ứng chiến bằng lý thuyết tình yêu tối thượng.

- Thưa, chúng tôi đã phản đối đấy ạ. Nhưng hai đứa đều quyết chí. Tôi và ông nhà tôi bảo nhau, thôi thì Mutsuki và Shoko đã yêu thương nhau sâu đậm như vậy thì mình chỉ có thể vun vào cho chúng nó thôi.

Nói đến đây, mẹ tôi im lặng đầy ý nghĩa, rồi lại làm ra giọng vui vẻ tiếp tục.

- Rồi còn chuyện tương lai của bọn trẻ nữa chứ.

Hóa ra mẹ tôi cũng ghê ghớm

- Vâng như thế đã đành, nhưng ông bà cũng phải bàn bạc với chúng tôi chứ.

- Ông bà nói đúng, - bố tôi nói và cúi đầu.

- Xin lỗi ông bà.

Shoko nhướn lông mày nhưng không nói gì.

- Nhưng buồn nhất là con Shoko chẳng nói gì cho chúng tôi biết cả. - Mẹ vợ tôi thút thít. Tôi chẳng biết phải làm sao khi mẹ tôi cũng chấm chấm khóe mắt bảo, tôi hiểu chứ. Tóm lại là câu chuyện cứ thế diễn ra, chỉ có vợ chồng tôi là bị gạt ra ngoài.

- Hoàn toàn không thể tin được.

Trước vẻ mặt vô cùng phẫn nộ của bố vợ tôi, Shoko hờ hững nói.

- Nhưng con cũng là đồng phạm. Chúng con cùng một giuộc cả thôi.

Không đời nào mẹ tôi lại bỏ sót câu đó, cuối cùng chúng tôi đành lấy ra hai tờ giấy khám bệnh ở ngăn trên cùng của cái tủ trong phòng ngủ ra, đưa cho mọi người xem. Một tờ chứng nhận bệnh thần kinh của Shoko vẫn chưa vượt khỏi giới hạn thông thường và một tờ chứng nhận tôi không bị nhiễm AIDS. Bố mẹ hai bên đều nín thở.

- Có đùa không thế này! - Đến lượt mẹ tôi phẫn nộ. - Đồng tính luyến ái là vấn đề thị hiếu cá nhân, chứ bệnh tâm thần có khi là di truyền cũng nên.

- Thị hiếu cá nhân?

- Tôi chán quá - bố vợ tôi n

- Là ái nam ái nữ đấy. Ái nam ái nữ. Về cơ bản là loại người không có tư cách lấy vợ. Còn tinh thần bất ổn chỉ mang tính nhất thời thôi. Ở phương Tây ấy, giờ đã là cái thời mà ai cũng phải trị liệu tinh thần rồi đấy ạ.

Tôi chẳng biết giấu mình vào đâu. Shoko thì ngồi uống trà đại mạch một cách vô hồn. Chắc cô ấy cũng không sao chịu đựng thêm được nữa.

- Nhưng bọn con, - chẳng còn cách nào khác tôi đành lên tiếng, - cho rằng cứ như thế này là tốt ạ.

Shoko đế vào bằng giọng rành rọt.

- Đúng đấy ạ.

Một thoáng im lặng trôi qua, bằng một giọng đã lấy lại được bình tĩnh bố vợ tôi hỏi:

- Thế thì, anh sẽ chia tay với cái tay người yêu tên là gì đó chứ hả?

Tôi đã đoán trước là đương nhiên sẽ bị hỏi như thế nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Sẽ chia tay. Tôi định sẽ nói như vậy. Nhưng tôi nghẹn lại. Tôi nhớ tới cái lưng của Kon và mùi Coca Cola.

- Nếu anh Mutsuki chia tay với Kon, - Shoko từ bên cạnh nói vào, - thì con cũng sẽ chia tay với anh Mutsuki.

Mọi người có mặt ở đó đều chết lặng.

Đó đúng là một buổi chiều bão táp. Rốt cuộc, câu chuyện kết thúc mà vẫn không đi đến được kết luận (giả sử rằng có thứ đó trong câu chuyện), thứ duy nhất còn lại là cảm giác mệt mỏi khôn

- Này anh. - Shoko chìa cái cốc cho tôi, uống một ngụm thì thấy trà có vị Whiskey. Vị Whiskey Ireland pha với đá không lẫn đi đâu được. Hê hê hê, Shoko cười sung sướng. Ở ban công đối diện, bà nội trợ nọ đang đập chăn để cất vào.

- Anh nói là anh không hối hận đi. - Vừa nhấm nháp Whiskey, Shoko vừa nói.

- … Bố em cũng nói rồi còn gì. Về cơ bản người không có tư cách lấy vợ là anh mà.

Shoko nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Đôi mắt to mỗi lúc một giận dữ.

- Đầu óc anh làm sao à? - Shoko xổ tuột ra, giọng dữ dằn. Mặt đã đỏ lên từ lúc nào. Sau khi lườm tôi vài giây, cô ấy không khóc mà bỏ đi. Nơi phòng khách, nắng đã nhạt, chỉ còn lại tôi, cái cây thanh xuân và Cézanne.

Ngó vào trong phòng ngủ, đúng như tôi nghĩ, Shoko úp mặt xuống giường thổn thức. Vợ tôi đang khóc vẻ cay đắng thực sự. Tôi ngồi xuống bên cạnh xin lỗi, nhưng Shoko cứ bíu chặt lấy cái gối nhất định không chịu ngẩng đầu lên.

- Anh không hối hận đâu. Tất nhiên là không hối hận.

Chỉ là bởi lúc nào Shoko cũng quá đỗi thẳng thắn nên tôi thấy bất an, không dám đối diện. Tôi có đáng được yêu thương như vậy không. Tôi chẳng có chút tự tin nào về điều đó.

- Em uống champagne không?

Tiếng khóc nhỏ dần, Shoko khẽ gật đầu, mặt vẫn vùi trong gối.

Thực phẩm dự trữ đã cạn sạch nên chúng tôi án một núi okonomiyaki bắp cải để làm bữa tối. Trong phòng khói mù mịt, mùi nước xốt cháy khét. Chúng tôi vừa nốc champagne loại của trẻ con vừa nhồm nhoàm ăn okonomiyaki.

- Này, hay mình mời Kon tới? - Shoko rụt rè đề nghị với hai mí mắt sưng đỏ. - Tự nhiên em muốn gặp Kon.

Trong lúc tôi còn đang băn khoăn không biết có nên ừ hay không thì Shoko đã nhấc ống nghe. Tôi vội vàng cắm điện thoại vào.

- Ừ, Kon đấy à? Chị Shoko đây.

Tôi đi ra ban công. Qua lớp kính tôi thấy Shoko trò chuyện vui vẻ trong căn phòng sáng trưng. Hai người bọn họ đã trở nên thân thiết đến vậy từ khi nào nhỉ. Trên bầu trời, vành trăng bán nguyệt mỏng manh treo hờ hững.

Chưa đầy một tiếng, Kon đã xuất hiện ôm theo quả dưa hấu rất to.

- Ái chà, oi quá. Đêm nhiệt đới đây mà, chị Shoko ạ.

- Uống nước cam California không?

Shoko hỏi, lại còn phải hỏi, Kon đáp. Rửa tay súc miệng đi đã, tôi nói. Anh cho dầu vào đây.

- Em ăn tôm với thịt rọi nhé. - Cậu ta nói toàn thứ vớ vẩn.

Trong bếp Shoko đang vắt nước cam.

- Để anh làm cho. - Tôi đề nghị nhưng cô lắc đầu kiên quyết. Trên thớt ba quả cam bổ đôi nằm lăn lốc. Miếng tem màu xanh lá cây có dòng chữ “Florida

- Chén thôi.

Ngồi trong phòng khách, một chân co một chân duỗi, Kon hùng hồn tuyên bố.

Một đêm náo nhiệt. Sau bữa tối, chúng tôi gọi đùa nhau là “đồ suy nhược thần kinh” hay “kẻ ngu ngốc hơi đần” rồi ăn luôn cả dưa hấu lẫn mận, sau đó cùng nhau rửa bát. Shoko căng thẳng một cách kỳ lạ, mấy lần liền cứ bảo: chưa được về đâu nhé, và giữ Kon ở lại.

- Anh Mutsuki mới mua cái đĩa CD mà phải không, nghe cái đấy đi.

Và thế là chúng tôi vừa uống cà phê vừa nghe khúc fantasia của Schubert. Nhạc vừa vang lên, cả Kon và Shoko đều im phăng phắc.

- Tắt điện đi được không? - Kon hỏi.

Tại sao khi tắt điện âm thanh lại trở nên rõ ràng hơn? Màn đêm màu nâu đỏ lan rộng ngoài cửa sổ, bóng tối trong phòng thậm chí còn đậm đặc hơn. Chúng tôi ngồi duỗi chân trên sàn nhà, chỉ có tiếng piano vang lên trong phòng. Nhịp nhanh. Âm sắc trong suốt. Vành trăng bán nguyệt từ từ nhuốm lạnh cả trời đêm.

Khi bật đèn lên, nhìn đồng hồ thì đã quá một giờ sáng. Shoko đứng bật dậy kêu, giải tán, rồi đi vào phòng ngủ.

- Chị Shoko dũng cảm thật đấy. - Kon nói.

- Cậu xem đồng hồ chưa, đến lúc về rồi.

- Anh chẳng nói thì em cũng biết.

- Anh đưa về. - Tôi

Xe chạy thẳng qua màn đêm. Tôi có cảm giác mình hiểu tại sao Shoko muốn gặp Kon đến thế vào đêm nay.

Một ngày đáng sợ và dài. Giọng đanh đá của mẹ tôi, vẻ giận dữ của bố vợ, hoa văn trên chiếc khăn tay của mẹ vợ tôi với đôi mắt ngấn nước, khuôn mặt nhìn nghiêng của bố tôi lúc cúi đầu. Anh không hối hận đâu, tôi nhủ thầm như vậy với Shoko.

Kon ngả ngay xuống ghế và thở đều đều. Miệng hơi he hé.

- Đúng là đồ kỳ quặc.

Nhưng, chính tôi cũng rất muốn gặp cậu ta. Tôi thử đặt tay trái lên đùi Kon. Nhưng vội rút tay lại, thấy mình thật ngớ ngẩn và bật cười, nhưng sau đó tôi lại thấy buồn kì lạ. Trăng bán nguyệt vẫn treo trên bầu trời đêm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx