Lên Xà Nhà Trộm ThêChương 7 - Chương 7
Đêm đen gió nhè nhẹ thỏi, trăng mờ sao ẩn, một buổi tối rất thích hợp để trốn đi...
Có điều... Đối với Đường Mãn Nguyệt căn bản chỉ là vọng tưởng! Đám thị vệ đứng gác ngoài cửa kia chặt chẽ đến nổi một con ruồi cũng không thể chui vào, vì thế nên nàng càng không thể trốn ra ngoài.
Lơ đãng nhìn ra ngoài... đêm nay thị vệ ở hành lang dường như hơi ít.
Nàng tựa người lên cửa sổ, hướng mắt ra ngoài dò xét. Cánh cửa sổ ở phòng bên cạnh đã đóng chặt, ánh nến cũng tắt. Chẳng lẽ hắn đi ngủ sớm như vậy sao?
Nàng tiếp tục ngồi trên cửa sổ, đột nhiên nghe trong khuôn viên phòng trọ hét lên một tiếng kêu thảm thiết.
“A”
Đầu hướng vào, chân chạy ra, nàng nhanh chóng chạy đến nơi phát ra tiếng thét vừa nãy..
Do gấp quá nên nàng vô tình đụng phải một cái cây khiến cho nàng bật ngã, một tay phủi phủi quần áo, miệng lẩm bẩm “Thật xui xẻo”
Nhìn khung cảnh xung quanh một vòng... Buổi tối hôm nay thật kì quái, tiếng động lớn như vậy mà vẫn không có ai quan tâm sao?
Lần này nàng té, cả người đều đau, cố gắng cắn răng quay trở lại phòng.
Vừa mới ngồi xuống ghế uống chén nước trà...
Di? Trong viện có âm thanh vật gì đó rơi xuống, nàng nhịn không được lại ló ra cửa sổ lần nữa
“A”
Một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, mĩ miều tựa như ảo mộng, ánh mắt tuy toát ra vẻ ngoan lệ nhưng cũng đủ để câu hồn đoạt phách của người khác...
“Ngọc giáo chủ, lâu rồi không gặp, phong thái của người vẫn như trước, hào quang tỏa ra bốn phía a.” Thiếu chút nữa nàng đã nghĩ rằng mình gặp phải hồ tiên, nhưng quả thật trong khung cảnh thật dễ khiến cho con người ta cảm thấy mê đảo...
Ngọc Phượng Thục nhìn chằm chằm vào nàng “Nịnh nọt cũng không có gì đâu, ta sẽ không buông tha ngươi.”
“Giáo chủ, người không thấy ta phải về nhà thành thân sao. Vậy mà người lại không chịu buông tha ta, điều này thật sự khó hiểu a.”
“Ngươi cam tâm trở về lập gia đình sao?”
“Kỳ thật...” Đường Mãn Nguyệt cố tỏ thái độ đau đớn “Ta cũng không cam lòng nhưng thật sự không thể không cam tâm...
Ngọc Phượng Thục nhìn nàng, chờ đợi nàng nói tiếp.
Người giang hồ không phải vẫn thường có một câu nói hay sao : Người giang hồ, thân bất doỷ. Mà cha ta còn lệ thuộc vào triều đình phía trên, phu của ta lại có thân phận là Hầu gia chẳng lẽ việc kết hôn này, nữ nhi như ta có thể định đoạt được sao?”
Nàng nói tuy rất có lý khiến Ngọc Phượng Thục không thể không tin. Có điều... -“Nhưng ta phải làm cho bản thân cảm thấy yên tâm.”
“Ta phải lập gia đình. Điều này không khiến cho ngươi yên tâm sao?”
“Bởi vì Mộc đại thiếu không phải người thường, hắn sẽ làm ra chuyện gì thì không ai biết được.”
“Ngươi nên nói thẳng là hắn biến thái thì tốt hơn.”
“Cho nên, ta muốn khiến cho hắn hoàn toàn hết hy vọng.”
Sao? Nàng bỗng cảm thấy có dự cảm xấu...
“Đợi chút...” Đường Mãn Nguyệt kinh hoàng nhìn viên dược trong tay nàng ta “Đây là cái gì?”
“Vong Tình Đan.”
“Vì sao muốn ta ăn?”
“Ăn nó ngươi sẽ quên hết mọi chuyện liên quan đến Mộc đại thiếu.”
Có thật hay không? Ăn dược này vào sẽ khiến nàng quên hết sao? Đường Mãn Nguyệt hoài nghi liếc nhìn.
“Chỉ là quên kí ức về hắn thôi sao?”
Ngọc Phượng Thục nội tâm cả kinh nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi “Đương nhiên.”
“Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
“Chuyện gì?”
“Thị vệ trong viện đâu?” Thanh âm của nàng không pthấp, nếu theo lý mà nói thì thị vệ chắc chắn sẽ nghe được.
“Ngươi không cần chờ bọn họ đến cứu ngươi.”
Đường Mãn Nguyệt lập tức lắc đầu “Ta chỉ muốn biết bọn họ sống hay chết mà thôi”
“Người trong giang hồ sẽ không muốn gây thù kết oán với triều đình.” Ngọc Phượng Thục trả lời
“Ta hiểu được” Thì ra là không chết
Nàng tiếp nhận viên thuốc trong tay Ngọc Phượng Thục “Ngọc giáo chủ, ta có thể quên luôn Tiểu Hầu gia không?”
“Nguyệt nhi –” Ngoài cửa sổ có người nổi giận.
Nụ cười trên mặt Đường Mãn Nguyệt đột nhiên biến mất chỉ còn lại một mảnh băng hàn...Không thể nào? Ta tuy rằng không biết võ công nhưng cũng từng biết Minh ca theo một dị nhân trong núi học võ cho nên tu vi cũng không thấp. Võ công Ngọc gíao chủ lại xuất thế nhưng tại sao lại không hề cảnh giác, hơn nữa thị vệ cảnh gác đêm nay quả là rất ít. Nàng có thể không hoài nghi sao?
Ngọc Phượng Thục nhìn biểu tình của nàng, ánh mắt có phần thưởng thức -“Ngươi thực thông minh.”
Làm sao mà nàng thông minh đến thế được, chỉ là do đêm nay quả thực quá cố ý...
“Các ngươi thông đồng từ khi nào?” Có điều, câu nên hỏi cũng cần phải hỏi
“Nguyệt nhi –”
“Ta nói có sai sao Minh ca? Ngươi rõ ràng đã quen biết với Ngọc giáo chủ, nàng ta đã đáp ứng ngươi cái gì?” Nàng vừa biết bản thân mình bị đem đi bán, cho dù là không biết giá trị của con người thế nào đi nhưng khằng định là nàng đang tức giận đến cực độ.
“Để cho nàng quên người kia.” Thanh âm của Tử Minh như hàn băng không còn chút độ ấm nào cả.
Khóe miệng Đường Mãn Nguyệt nhếch lên “Ngươi xác định sẽ không có tác dụng phụ sao?” Ngọc giáo chủ nói thế nào thì cũng là tình địch của nàng, ba lần bốn lượt đều thả rắn độc cắn nàng, lần này lại “thủ hạ lưu tình” như thế sao? Hơn nữa vừa rồi nàng cũng nhìn thấy trong nháy mắt nàng ta tim đập hơi loạn nhịp, nhất định là có vấn đề.
Ánh mắt như đao sắc bén của Tử Minh nhìn về phía Ngọc Phượng Thục.
“Tiểu Hầu gia, ngươi là người thông minh, ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi sao?”
“Tại hạ không dám”
Đường Mãn Nguyệt nhíu mày. Ngọc Phượng Thục này đúng là một nữ nhân điên vì yêu, hoàn toàn không còn chút lí trí nào nữa rồi.
“Nguyệt nhi, ngoan ngoãn ăn dược đi.”
Ánh mắt Đường Mãn Nguyệt phức tạp nhìn hắn một cái rồi lại nhìn xuống viên dược trong tay nàng.Hôm nay chỉ sợ nàng không ăn không được! Nghĩ đến đây khiến nàng không khỏi cười khổ -“Minh ca, ngươi nếu đã không tin ta vậy tại sao không cho ta một đao thì chẳng phải sảng khoái hơn sao?” Tác dụng phụ của thuốc nàng không biết nhưng nàng biết Tử Minh cũng không biết.
“Nàng không muốn quên Mộc Phi Trần sao?”
“Thứ mà ngươi muốn xóa bỏ là trí nhớ của ta...bất luận trí nhớ này là tốt là xấu, là khổ là ngọt.. nhưng đó cũng là một phần sinh mệnh của ta... Ngươi chỉ nghĩ cho tâm tư của ngươi... ngươi cảm thấy công bằng với ta sao?”
Từ Minh trầm mặc.
Đường Mãn Nguyệt cầm dược, ngẩng đầu nhìn Ngọc Phượng Thục “Nếu vậy thì cứ khiến ta quên toàn bộ đi, như thế mới có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Lại mở lòng bàn tay ra, lấy lại bình tĩnh, Đường Mãn Nguyệt chậm rãi đưa dược vào miệng, nuốt xuống, thanh âm nhẹ nhàng như thánh thót “Minh ca, ta sẽ vĩnh viễn hận ngươi.. vĩnh viễn” Nếu không có chuyện này, cho dù nàng nhất định phải gả cho hắn thì cũng sẽ ngoan ngoãn chấp nhận làm thê tử, nhưng hắn đã muốn dùng phương thức này bức nàng quên Mộc Phi Trần.. Nàng hận hắn...
Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào tâm của Tử Minh, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận... Chỉ trơ mắt đứng nhìn Đường Mãn Nguyệt ngã xuống đất, máu đỏ tươi từ khóe miệng nàng đang tràn ra...
“Nguyệt nhi” Một tiếng thét phá vỡ sự thanh tịnh của bầu trời đen...
Mộc Phi Trần một thân mồ hôi lạnh giật mình tỉnh giấc, tâm tư hắn kinh hoàng, cảm giác sợ hãi lúc này rất thật khiến cho hắn không thể không cảm thấy bất an. Nàng xảy ra chuyện sao? Không, sẽ không.
Nhưng hắn không thể nào ngủ tiếp được, nhẹ nhàng mở cửa phòng bước ra ngoài viện... ngẩng đầu nhìn bầu trời mây che sao khuất, tâm tư hắn ngập tràn nỗi bất an.
Một bóng đen nhanh chóng tiến lại gần
“Đại thiếu, không tốt.”
Trong lòng hắn nhất thời căn thẳng “Chuyện gì?”
Thích Thất Thiếu vẻ mặt kinh hoàng, đứng trước mặt Mộc Phi Trần “Tiểu sư muội của ta đã sớm rồi khỏi, người mà mấy ngày nay chúng ta nhìn thấy chỉ là tỳ nữ giả mạo của nàng.”
“Thật sự sao?”
“Đúng.”
Ánh mắt Mộc Phi Trần bỗng trở nên sắc bén hơn “Thích Thất Thiếu, ta không hy vọng bạn hữu của ta sẽ lừa gạt ta.”
“Đại thiếu –”
“Ngươi nếu đã yêu Ngọc Phượng Thục như vậy, nàng ta bị giả mạo sẽ không qua mắt khỏi ngươi” Hắn không nói nhưng không có nghĩa là hắn không biết.
Thích Thất Thiếu sắc mặt trắng bệch, mở to mắt “Đại Thiếu, ta...”
“Cho dù là vì tình, nhưng ta tin tưởng ngươi không phải là loại người không biết đến đại sự, vậy mà...” Hắn lãnh đạm buông lỏng tay “Nếu ngươi như vậy thì tình cảm huynh đệ chúng ta chỉ sợ dừng ở đây.”
“Đại thiếu, ta thật sự không phải là cố ý muốn gạt ngươi...”
“Cáo từ.” Lời còn chưa dứt đã không thấy thân ảnh của Mộc Phi Trần nữa.
“Đại thiếu...” Thích Thất Thiếu suy sụp ngồi gục đầu xuống.
Hắn như thế nào có thể nói ra.. vì tránh cho chính mình thương tâm, gần đây hắn vẫn cố tình tránh mặt sư muội của mình, đến tận hôm nay mới phát hiện ra nàng bị giả mạo...
“Hy vọng còn kịp...” Hắn chỉ có thể cầu nguyện như vậy, nếu nàng ta đã “thay mận đổi đào” như vậy chỉ e sư muội của hắn đã sớm ra tay.
***
“Tránh ra.. Tránh ra.. A— Ngươi tránh ra...”
Một tiếng kêu kinh hoàng vang lên, bàn ghế bị lật đổ, âm thanh truyền ra từ một phòng trọ...
Tử Minh vẻ mặt hối hận bước chén thuốc đứng cách xa khoảng bảy bước chân, đau khổ nhìn vào sắc mặt của Đường Mãn Nguyệt. Mặt nàng tái nhợt, thân thể mềm mại đang phát run lên, mái tóc dài mềm mại lúc trước giờ hiên tại đã bị rối tung lên.
“Nguyệt nhi ngoan, mau uống thuốc đi nếu không sẽ không hết bệnh” Hắn từng buốc tiến lên
Đường Mãn Nguyệt lập tức cầm bình hoa bên cạnh cửa mà ném tới “Ngươi đừng lại đây... ta không uống thuốc... Kăn.” Máu tươi từ trong miệng nàng lại tiếp tục trào ra, làm quần áo nàng bị máu nhuộm đỏ...
“Nguyệt nhi...” Hắn đau lòng, thấp giọng gọi. Vì sao lại như vậy? Rõ ràng là hắn chỉ muốn khiến cho nàng quên người kia cho nên mới đáp ứng điều kiện của Ngọc Phượng Thục nhưng lại khiến cho nàng quên luôn cả hắn. Hơn nữa lại hoảng sợ mỗi khi gặp thuốc hay có người có ý định lại gần nàng, mỗi lần như vậy nàng đều liều mình kháng cự cho dù làm tổn thương đến cả bản thân...
Bất luận thế nào thì thuốc cũng phải uống. Hắn lấy lại bình tĩnh, đi về phía nàng.
Hắn ôm lấy người nàng,giữ chặt nàng trong ngực, do thân thể suy yếu mà vô lực khiến cho Đường Mãn Nguyệt bị Tử Minh kiềm chặt không thể giãy dụa được, hắn cố gắng để nàng uống thuốc...
“Nôn...” Nàng liều mình muốn đem tất cả thuốc trong miệng nhổ ra...
Qủa thật bất đắc dĩ, Tử Minh đành phải điểm huyệt đạo của nàng, đem nàng ôm vào giường, trong ánh mắt hắn tràn ngập đau thương. Hắn sai rồi! Sớm biết như thế hắn cam tâm để nàng vẫn nhớ đến người kia, ít ra nó cũng không khiến nàng thống khổ như bây giờ...
“Người đâu...”
“Vâng”
“Lập tức lên đường hồi kinh.”
“Vâng.”
“Nguyệt nhi, chúng ta về nhà thôi.” Nhìn người đang mê man trên giường khiến hắn không khỏi cảm thấy đau xót.
Có lẽ quay lại Đường phủ tình trạng của nàng sẽ tốt hơn.
***
Ánh trăng sáng chiếuu rọi trên giường, khuôn mắt suy yếu, cánh môi nhợt nhạt, hô hấp mệt nhọc cũng biết được là người này không khỏe. Mộc Phi Trần run run hay tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thanh âm vô cùng đau thương...
“Mãn Nguyệt... Tại sao lại như thế?”
Chỉ có một tháng chia cách ngắn ngủi thôi mà nàng lại biến thành bộ dáng như vậy. Sớm biết như thế ngày đó hắn bất chấp tất cả sẽ không để cho người ta mang nàng đi...vậy mà hắn cứ lầm tưởng nếu cầm chân được Ngọc Phượng Thục ở Hoa Sen Phong thì nàng sẽ vô sự. Mà nay cho dù đạt được “bài danh bảng liệt thứ nhất– võ lâm công tử”, hay “đệ nhất mỹ nam tử giang hồ” của Bách Hiếu Sanh thì làm được gì?
Lông mi của hắn hơi run rẩy, phát hiện Đường Mãn Nguyệt đột nhiên tỉnh dậy, nhất định nàng sẽ theo bản năng mà kêu to, Mộc Phi Trần nhanh chóng điểm á huyệt của nàng lại.
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn khiến cho tâm Mộc Phi Trần cảm thấy đau đớn. Hắn cho dù có khiến cả sư môn cùng với môn phái của Ngọc Phượng Thục tạo nên cừu hận thì hắn cũng sẽ không do dự. Ả ta dám khiến cho Đường Mãn Nguyệt ra nông nổi này...
“Là ta, Mãn Nguyệt, nàng không nhớ ta sao?” Tuy rằng hắn cũng biết được điều này nhờ Cái Bang truyền đến nhưng tận mắt chứng kiến nàng như vậy càng khiến cho hắn tức giận đến run người.
Đường Mãn Nguyệt nhìn nam nhân trước mặt, nàng cảm giác được hắn đang phẫn nộ cùng đau thương khiến cho tâm nàng không hiểu sao cũng dần bình ổn lại, thân hình cũng không hề run sợ — Nàng hoài nghi nhìn hắn.
Thấy nàng không hề sợ hãi, Mộc Phi Trần cười cười, vươn tay khiến cho nàng không tự chủ được mà lui ra sau. Ánh mắt hắn trầm xuống, nhưng vẫn duy trì sự ôn nhu “Ta là bằng hữu của nàng, nghe nàng bệnh nên ta đến thăm.”
Đường Mãn Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nói ra một câu ngay cả nàng cũng kinh ngạc “Ta muốn lập gia đình.”
Mộc Phi Trần sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
“Nàng muốn ta đưa lễ vật sao?”
Sắc mặt của hắn lúc này đen thui có thể so sánh giống như cái đáy nồi.
“Ta không muốn gả a, người kia thật đáng sợ, luôn ép ta uống thuốc, ta không muốn uống thuốc... “ – Nàng lẩm bẩm nói.
Xem ra bất luận nàng có nhớ hắn hay không thì trong tiềm thức của nàng vẫn bài xích tên Tiều Hầu gia kia khiến cho lòng hắn cũng có chút an ủi
“Nàng muốn theo ta rời đi không?” Mộc Phi Trần bất giác lại lộ ra nụ cười tà ác, bắt đầu dụ dỗ cô gái nhà lành...
“Rời đi sẽ không cần lập gia đình sao?”- “Tiểu bạch thỏ” ngây thơ hỏi lại.
“Ta muốn rời đi.” Không biết vì sao,nam nhân này lại khiến cho nàng tin tưởng, nàng quyết định đào hôn đi theo hắn.
“Vậy đi thôi.” Mộc Phi Trần cười, vươn tay về phía nàng.
Mãn Nguyệt do dự một lát rồi cũng ra khỏi giường, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.
“Ta muốn lưu thư lại cho phụ thân” Nàng nhìn hắn cười. Tuy rằng có rất nhiều việc nàng không nhớ nhưng mấy ngày nay cha mẹ nàng vẫn luôn che chở chăm sóc nàng khiến cho nàng không còn phòng bị họ nữa.
“Ta giúp nàng ghi thư.”
“Ân.”
Nhìn thân thể gầy yếu của nàng bị gió thổi đến mà phát run, Mộc Phi Trần nhanh chóng khoác thêm xiêm y cho nàng.
“Cám ơn.” Nàng cầm lấy phong thư hắn vừa ghi, đặt lên trên bàn.
Mộc Phi Trần lấy cho nàng một ít quần áo, rồi ôm nàng nhảy ra cửa sổ, biến mất trong màn đêm mờ mịt...
Khuê phòng yên tĩnh, trên bàn chỉ còn yên vị lại một bức thư.
Ngày hôm sau, Đường phủ truyền ra tin tức Đường đại thiểu thư mất tích, hôn sự của Đường phủ cùng với Bình Dương hầu phủ cũng vì thế mà hủy bỏ.
***
Từng bước một bước lùi về sau, máu bên khóe môi nàng cứ từng giọt từng giọt rơi xuống khiến cho vạt áo trước ngực bị nhiễm đỏ một mảng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt nẻ, thân hình đang không ngừng run rẩy...
“Ngươi, ngươi đừng... Đừng tới đây...”
Ánh mắt Mộc Phi Trần biểu tình đau xót, hắn vẫn cố gắng khuyên nhủ nàng “Uống thuốc mới có thể khỏe. Mãn Nguyệt ngoan, mau mau uống thuốc a.”
“Không” Đường Mãn Nguyệt vừa nói vừa lùi ra phía sau, tay ôm lấy thân thể.. Vì sao nàng mỗi ngày đều phải uống thuốc, nàng không muốn...
“Được, không uống.” Hắn vung tay lên ném chén thuốc ra ngoài cửa, bên ngoài truyền đến tiếng chén vỡ
Như thế này thì nàng mới không run rẩy mà an tĩnh lại nhưng máu thì càng lúc càng ói ra nhiều hơn.
“Không uống dược nhưng phải ăn cơm. Lại đây, ta giúp nàng thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Đường Mãn Nguyệt do dự nhìn hắn, sau đó tiếp nhận quần áo trong tay hắn, yên lặng đi đến sau tấm bình phong thay bộ quần áo đang dính đầy máu ra.
Nhìn thấy nàng mặc quần áo màu đỏ thẫm nhưng sắc lại lại tái nhợt đi khiến cho Mộc Phi Trần càng xót xa hơn. Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng nàng “Ăn cơm xong thì sẽ nghỉ ngơi.”
“Nha.”
Mộc Phi Trần đau lòng khi nhìn sức khỏe nàng ngày một yếu đi nhưng hắn cũng không dám điểm huyệt đạo ép nàng uống thuốc, hắn sợ nàng sẽ e ngại hắn như lúc đầu mà trốn tránh hắn, không tiếc tổn thương thân thể để không cho hắn lại gần.
Thời tiết bên ngoài nhẹ nhàng sảng khoái, trên trời không có một g㮠mây, đôi khi có một vài con chim bay qua lưu lại vài tiếng kêu to...
“Ngươi xem, là bồ câu.” Thanh âm của Đường Mãn Nguyệt lộ ra vài phần vui sướng.
Vừa thấy con bồ câu xám đưa tin, bàn tay Mộc Phi Trần duỗi ra vận nhẹ chưởng lực, đem con chim ấy đến gần. Hắn gỡ mảnh giấy trên chân nó, vừa xem qua nội dung sắc mặt liền tươi lên hẳn
Tiểu sư muội của hắn đang ở gần đây, thật tốt quá!
“Nha, bay đi.”
“Nàng thích bồ câu sao?”
“Không thích”
Hắn kinh ngạc nhướng mày “Vì sao không thích?” Rõ ràng là nàng rất vui khi nhìn thấy bồ câu a.
Thanh âm của Đường Mãn Nguyệt hơi trầm xuống “Nó có cánh có thể bay, còn ta, cái gì cũng không làm được.”
Hắn đem nàng ôm vào lòng, trong mắt hiện lên sát ý “Ngọc Phương Thục, nhất định ta sẽ bắt ngươi trả giá!”
Hắn đi ra đại sảnh phân phó cho tiểu nhị làm một ít điểm tâm, Mộc Phi Trần thừa dịp Đường Mãn Nguyệt không chú ý mà đổ vài viên thuốc vào trong bát canh
“Canh cá này ngon lắm, nàng ăn nhiều một chút” Hắn khuyên nhủ.
Đường Mãn Nguyệt đưa lên miệng, mỉm cười “Ân, tốt lắm, trong đây còn có mùi vị của hoa cỏ nữa a.”
Mộc Phi Trần cười cười. May mắn là tiểu sư muội cùa hắn rất thích nghiên cứu những thử thuốc kì quái nào đó nếu không hắn thật sự không biết cách nào để áp chế Cổ độc bên trong cơ thể của Mãn Nguyệt.
“Ngươi cũng uống nha.”
“Nàng ăn chút nữa đi, nàng gầy hơn lúc trước rất nhiều.”
“Ta biết, sắc mặt của ta hiện tại rất khó coi đúng không, ngày nào cũng ói ra máu không biết có khi nào mất máu mà chết không a.”
Đây chỉ là một câu đùa của nàng nhưng lại khiến cho tâm hắn kinh hoàng. Chẳng lẽ... Ngọc Phượng Thục muốn cho Mãn Nguyệt thống khổ mà chết đi hay sao?
Không chỉ hạ Cổ mà còn hạ độc, hai thứ này tương trợ lẫn nhau nếu không thể kiềm chế cùng lúc hai thứ độc dược này trong người nàng chỉ sợ không thể cứu nàng mà còn khiến cho nàng chết nhanh hơn a.
Cho nên hắn không dám thử bởi y thuật của hắn không bằng được với tiểu sư muội, khả năng sử dụng độc thuật cũng không giống nhau vì thế chỉ có thể chờ đợi.
“Ngươi suy nghĩ cái gì thế, tại sao lại không ăn cơm? Mau ăn a, nguội sẽ không ngon đâu.”
Nhìn nàng cười với hắn, Mộc Phi Trần cũng miễn cưỡng dùng cơm.
“Đại thiếu”
Một lát sau, một đạo âm thanh quen thuộc truyền đến, Mộc Phi Trần lạnh lùng ngẩng đầu nhìn ra.
Đường Mãn Nguyệt nhìn người nam tử tuấn lãng dưới ánh mặt trời kia khiến trong đầu nàng xuất hiện những hình ảnh mơ hồ, nàng có chút đau đầu. Thật khó chịu!
“Mãn Nguyệt, nàng sao vậy? Khó chịu sao?”
“Đau quá!” Vì sao đầu nàng như muốn nổ tung ra vậy?
Nhìn bộ dáng của Đường Mãn Nguyệt như vậy, Thích Thất Thiếu cảm thấy càng áy náy hơn “Sư muội chính là hạ Tuyệt Ức Cổ, vốn định lấy Nhiếp Hồn Thuật để áp chế phản phệ (có nghĩa là cắn trả, cắn lại, hàm nghĩa không cho tác dụng ngược =.=), nhưng không ngờ nàng ấy uống xong liền ngất bất tỉnh, tiểu Hầu gia thấy thế thì giận tím mặt, lập tức rút kiếm ra chém đến nên sư muội không thể thi triển Nhiếp Hồn Thuật, cho nên Đường cô nương m۩ trở nên như vậy.”
Mộc Phi Trần nhìn đến khối ngọc bội trên cổ nàng. Thì ra “Độc Thiếu” (tên của ngọc bội mà MN đeo) này cũng có quan hệ trong chuyện này, khối ngọc đó chỉ cần gặp vật độc sẽ sinh ra kháng cự. Hắn trước đó có ý định dùng nó để bảo hộ nàng nhưng không dự đoán được hiện tại nó lại làm hại nàng như vậy. Thật sự là châm chọc.
“Ngươi làm sao có thể biết được chuyện này?” Ngọc Phượng Thục nhất định sẽ không chủ động mà nói cho Thích Thất Thiếu biết.
Thích Thất Thiếu chua sót cười “Ta hạ Thực Ngôn Cổ cho nàng.”
Hắn thở dài “Ta không nên trách ngươi.”
“Là do ta đã không làm hết bổn phận của người bạn hữu.”
“Cám ơn ngươi hôm nay đã đến nói cho ta biết.”
“Ta nghĩ ngươi sẽ không bỏ qua cho nàng.”
“Cho dù là sư huynh ta có bỏ qua thì ta cũng không bỏ qua cho ả ta.” Một đạo thanh âm thanh thúy từ ngoài cửa truyền đến.
“Tiểu sư cô” Vừa thấy người đến, Thích Thất Thiếu liền khoanh tay đứng trang nghiêm không dám nhiều lời.
Người đang đi tới vận một bộ trang phục màu đen, mái tóc dài xỏa sau, đôi mắt linh hoạt cho dù nàng không cười nhưng ánh mắt vẫn mang theo ba phần ý cười.
Phía sau là một người nam tử quần áo vá chằng chịt cùng một tiểu khất nhi tuấn mĩ chừng hai ba tuổi đang ngồi trên vai người nam tử đó.
Đây không phải chính là người đứng đầu Cái Bang danh chấn thiên hạ- Phong Thần Ngọc, với thê tử là Trầm Thất Xảo cùng với con trai là Phong Tiểu Hồi sao?
“Sư huynh, huynh thật đúng là không biết chăm sóc người khác a, huynh xem Mãn Nguyệt tỷ tỷ bị huynh chăm sóc đến nỗi sắp thành da bọc xương a.”
Mộc Phi Trần thấy tiểu sư muội vừa đến thì tâm tình cũng tốt lên “Đúng a, tiểu sư muội ngươi cứ nhanh chóng chăm sóc nàng, còn về “tiểu trư” (Phong Tiểu Hồi) kia cứ để cho Phong đại bang chủ giải quyết a.”
“Mộc huynh, cái miệng xấu của huynh đến giờ vẫn không sửa được” Phong Thần Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu.
“Mãn Nguyệt đây là tiểu sư muội của ta tên là Trầm Thất Xảo cùng với vị hôn phu.”
“Trầm cô nương, xin chào.”
“Kêu cô nương nghe khách khí quá a, tỷ tỷ cứ gọi muội là Thất Xảo là được.” Trầm Thất Xảo cười hì hì, ngồi bên cạnh Mãn Nguyệt, bắt đầu bắt mạch cho nàng.
“Mãn Nguyệt, nàng cứ gọi muội ấy là Thất Xảo là được.”
Cấp cho sư huynh một ánh mắt “yên tâm”, Trầm Thất Xảo buông tay Mãn Nguyệt ra, nhìn lên bàn không có món đồ ăn nào, nói “Đi lâu như vậy rồi muội đói bụng lắm. Sư huynh, tỉnh huynh mang cơm lên a.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Tảng đá trong lòng cũng đã dỡ bỏ,ánh mắt Mộc Phi Trần cũng ôn nhu đi vài phần.
***
Đêm dài thanh tĩnh, ánh trăng sáng tỏ.
Hai thân ảnh đang đứng trước giường Đường Mãn Nguyệt mà nói chuyện nhưng nàng vẫn ngủ say.
“Muội không phải nói giỡn đấy chứ?” Mộc Phi Trần hoài nghi liếc mắt nhìn.
“Muội đúng là cho dù bình thường hay nói giỡn nhưng thời điểm này làm sao có thể đùa cợt sư huynh như vậy. Muội không muốn người ta nói muội không tốt a.” Trầm Thất Xảo nghiêm trang nói.
Mộc Phi Trần cầm chiếc quạt trong tay gõ đầu nàng “Ta mà tin muội sẽ biến thành “hái hoa đại dâm tặc” a.”
“Huynh cho dù không nghe lời ta cũng sớm đã trở thành đại dâm tặc rồi.” Hừ! Nghĩ nàng không biết bản tính sư huynh mình sao.
“Tôn sư trọng đạo, Ta là sư huynh của muội.”
“Bớt sàm ngôn đi, huynh muốn nghe theo hay không nghe?”
“Không bàn nữa, nói biện pháp nào đứng đắn đi, biện pháp này công phu quá”
“Điều này quả thật là làm ô nhục nhân cách của muội a, đã vậy mà còn nói cái gì mà quá công phu, không bằng để muội về chơi với Tiểu Hồi còn tốt hơn.”
“Ân, hừ!” Cây quạt lại không chút lưu tình mà gõ lên đầu nàng “Mãn Nguyệt trúng là Tuyệt Ức Cổ chứ không phải là Đoàn Tụ Cổ, ngươi tưởng sư huynh không biết sao?”
“Muội chỉ đùa một chút thôi a.” Thật là quá đáng a!.
“Đông!” Một tiếng, rốt cuộc cũng “nhất quá tam ba lần” Trầm Thất Xảo bị đánh.
“Làm sao mới có thể dẫn Cổ ra?”
Trầm Thất Xảo thanh thanh yết hầu, rốt cuộc đại sư huynh vẫn là không hợp để nàng đùa giỡn, nhị sư huynh đùa giỡn vẫn tốt hơn mỗi lần đùa như vậy khiến nàng cười không thôi.
“Nha, đây là ba mươi sáu cây châm, huynh dùng “Nhất Lộ Kinh Hồng” này nấu nửa canh giờ, sau đó nhúng châm qua dược vừa nấu, thi châm lấy máu...”
“Lấy máu sao?” Có người không kiềm được âm lượng của chính mình “Còn lấy máu nữa sao?” Hiện tại thân thể của Mãn Nguyệt đã hư nhược lắm rồi, chỉ sợ lấy máu quá nhiều nàng sẽ chết mất.
Trầm Thất Xảo thở dào một tiếng, rốt cuộc cũng không nhịn được buồn bực mà gõ lên đầu người nào để trả đũa “ Châm đã tẩm “Nhất Lộ Kinh Hồn” thì khi lấy máu, cổ độc sẽ từ trong máu mà ra, sau đó sẽ khiến cho trùng cổ suy kiệt mà chết trong cơ thể, ngày kế tiếp liền phục hồi lại sức lực.”
“Đơn giản vậy a.”– Hắn cảm khái nói
“Ân, cho nên mới nói huynh rất ngốc.” Trầm Thất Xảo kết luận
“Phong Thần Ngọc, tiếp lão bà của ngươi này” Một tiếng nói vang lên kế tiếp là một thân ảnh bay ra ngoài cửa sổ.
“A, Mộc huynh, đây là lão bà của ta, huynh xuống tay nhẹ một chút không được a.” bang chủ Cái Bang ở bên ngoài đang oa oa kêu to.
“Vô nghĩa, nếu là lão bà của ta thì ta mới quan tâm, còn lại không quan trọng.”
“Đây chính là “qua cầu rút ván” a.” Trầm Thất Xảo vô hạn cảm khái nói
“Thất Xảo đêm khuya rồi chúng ta trở về ngủ đi.” Phong Thần Ngọc ôm thê tử dụ dỗ nói.
“Tốt tốt, không thể nào lưu lại nhìn sư huynh ban đêm làm “hái hoa tặc”, nếu không sẽ bị diệt khẩu mất.”
Nghe tiếng bước chân rời xa, Mộc Phi Trần nhịn không được cười ra tiếng. Thất Xảo này thật dụng tâm, sợ hắn lo lắng quá độ nên mới bày đủ trò như thế...
Ánh mắt hắn lại liếc nhìn người nằm trên giường, vẻ mặt ôn nhu lên “Mãn Nguyệt, nàng sẽ khỏe lên thôi.”
Cầm kim châm của Trầm Thất Xảo trong tay, hắn đi xuống phòng bếp nấu dược để tẩm châm...
Nửa canh giờ sau, Mộc Phi Trần quay trở lại phòng, cởi bỏ quần áo của Đường Mãn Nguyệt nhẹ nhàng dùng châm ghim vào huyệt đạo cho nàng. Một canh giờ sau, hắn thở phào rút từng cây châm trên người nàng ra, khuôn mặt lộ ra ý cười mãn nguyện. Rốt cuộc cũng không có việc gì!
Đi vào phòng bếp lấy nước ấm đến, hắn ôn nhu lau qua thân thể cho nàng, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng. Hy vọng ngày mai khi tỉnh giấc có thể liền nhìn thấy nàng đã khôi phục trí nhớ.
@by txiuqw4