Lên Xà Nhà Trộm ThêChương 8 - Chương 8
Cứ như vừa trải qua một cơn ác mộng rất dài...
Lông mi của Đường Mãn Nguyệt khẽ lay động...Ánh nắng mặt trời nhẹ hắt lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, nhưng thoạt nhìn cũng đã khá hơn rất nhiều.
Một bàn tay nhàng xoa xoa hai gò má của nàng, thanh âm trêu chọc vang lên “Mãn Nguyệt, mặt trời đã lên cao rồi, đừng ngủ nữa.”
Hai mắt nàng nhẹ mở ra, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hỉ -“Mộc Phi Trần!”
Gương mặt tuấn nhan của hắn nhẹ mỉm cười “Thật vui khi nàng đã nhớ ra ta.”
Nàng ngã vào ngực của hắn mà khóc...
Nhẹ nhàng xoa xoa lưng nàng, hắn cười nói “Không có việc gì rồi, nhiệm vụ kế tiếp chính là đem nàng nuôi béo trở lại, ta cũng không thích buổi tối phải ôm một đống xương sườn mà nà ngủ đâu”
Đường Mãn Nguyệt không nói lời nào liền đẩy hắn ra, căn tức trừng mắt “Ai thèm ngươi ôm?” Hắn vẫn luôn như vậy lúc nào cũng không suy nghĩ khi nói.
“Cho dù là không ôm nhưng đè lên xương sường cũng không thoải mái a.” Người nào đó lại “bất đắc dĩ” mở miệng nói.
“Mộc Phi Trần.” Có người không nhịn được đã muốn phát điên lên.
“Ha ha...” Hắn cười giống như vừa trộm được một con linh miêu đem vào phòng vậy.
Đường Mãn Nguyệt vừa xấu hổ vừa giận dữ nhưng không cách nào trút giận được...ổn định là tinh thần Đường Mãn Nguyệt đột nhiên muốn xuống giường mới phát hiện quần áo của mình đã được thay ra, mắt phượng trợn trừng, nàn cắn môi “Mộc Phi Trần, ngươi dám cởi quần áo của ta sao!”
Hắn vừa bưng đồ ăn vào vẫn xem như không có việc gì, cười nói “Nga, ta ngày hôm qua giúp nàng dùng châm giải độc, sau đó “thuận tiện” giúp nàng lau sạch thân thể cuối cùng cũng “thuận tay” thay quần áo bẩn cho nàng a.”
“Ngươi...”
“Đói bụng rồi, mau tới đây ăn đi, ăn nhiều một chút mới có thể đem chút thịt về.”
“...”
“Ta cũng biết nàng muốn cảm tạ ta nhưng quan hệ của chúng ta như vậy thì không cần khách khí, mau xuống giường ăn cơm đi a.”
“Ngươi thật đúng là “thuận tay” a.” Đường Mãn Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắn mỉm cười “Ta luôn thích giúp người, hơn nữa đối tượng thích nhất chính là nàng a.”
“Mộc Phi Trần, ngươi là tên đại hỗn đản!” Đường Mãn Nguyệt rốt cuộc cũng không nhịn được mà hét to lên.
“Hỗn đản như ta lại cứu nàng, rồi còn bưng đồ ăn đến cho nàng, nha nha lại ăn một chút đi.”
Nhìn khuôn mặt dày ấy tràn đầu ý cười, ngữ khí châm chọc nhưng nàng không cách nào ghét hắn được. Trong lòng cảm thấy ấm áp bội phần, nàng cắn môi.
“Đừng ngồi Ỡđó nữa, mau tới đây ăn cơm đi.”
“Đã khiến ngươi lo lắng, Phi Trần.”
Thân mình Mộc Phi Trần chấn động, ánh mắt liếc qua có chút quái dị -“Ta còn nhớ rõ là có người đáp ứng gọi tên thân mật của ta a.”
Hai má Đường Mãn Nguyệt thoáng hồng lên, sắc mặt cũng có cảm giác tốt lên rất nhiều
“Đồ không đứng đắn!” Nàng nhịn không được gắt lên.
“Nếu nàng còn không chịu lại đây, ta sẽ qua đó đút nàng ăn đấy, ta cũng không để ý đến việc dùng miệng đút nàng ăn đâu a.”
Nàng vội vàng mang giày rồi xuống giường, chỉ sợ nếu không đi qua nhanh sẽ có người nào đó tiếp tục nói ra những câu kì quái hơn khiến cho nàng xấu hổ không thôi...
“Đúng thôi, bệnh nhân nên có bộ dáng của bệnh nhân, nhanh ăn đi.” Hắn vừa nói vừa đẩy dĩa rau qua cho nàng.
“Ngươi cũng ăn đi.”
“Nàng ăn đi.” Hắn nhìn nàng cười, ánh mắt sủng nịch vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
“Không ăn không được, ngươi phải chăm sóc cho chính mình chứ, vài ngày không gặp, bộ dáng của ngươi cũng gần giống như cái tháp a.”
Hắn sờ sờ cằm mình, vẻ mặt đứng đắn nói “Như vậy không phải sẽ càng gợi cảm hơn sao?”
Đường Mãn Nguyệt thiếu chút nữa là phun hết đồ ăn trong miệng ra rồi – “Ân, gợi cảm, gợi cảm đến mức làm cho người ta đau lòng.”
Lời vừa nói ra liền khiến cho hai người trầm mặc.
Thật lâu sau, Mộc Phi Trần nhẹ nhàng nở nụ cười “Chỉ cần nàng khỏe mạnh cho dù là quên ta cũng không sao cả “
Mắt nàng bỗng cảm thấy cay cay, Đường Mãn Nguyệt cúi đầu, nước mắt một giọt rồi lại một giọt rơi xuống...
Thấy nàng khóc, tâm hắn bỗng rối loạn, hắn nâng cằm nàng lên, dịu dàng lau nước mắt trên khuôn mặt kiều diễm của nàng “Đừng khóc, nàng khóc khiến ta đau lòng lắm có biết không!”
“Phi Trần.” Nàng vùi đầu vào bộ ngực ấm áp của hắn
“Như thế nào mà sau khi hết bệnh lại biến thành một tiểu yêu hay khóc a, hôm nay nàng tính dùng nước mắt khiến ta chết đuối hay sao?”
Đường Mãn Nguyệt nắm thành quyền đánh vào ngực hắn, thanh âm nức nở -“Đều tại ngươi, ai bảo ngươi để cho tên tiểu Hầu gia kia dẫn ta đi, nếu không phải ngươi, ta làm sao có thể bị kẻ xấu hại... đều tại ngươi...”
“Là ta sai... lỗi ở ta...” Ôm chặt nàng trong lòng, hắn dỗ nàng.
“Không cho phép bỏ lại ta.”
“sẽ không” Một lần này thôi cũng khiến hắn chịu không nổi rồi, dọa một lần là đủ rồi.
“Ta lúc ấy rất sợ, vậy mà ngươi không ở đó.”
“Là ta không đúng.”
Nước mắt của nàng cũng không còn rơi nữa nhưng hai người vẫn cứ ôm nhau không tách rời...
Tiếng sấm càng lúc càng lớn,mưa cũng nặng hạt dần khiến cho người ta phải dừng cước bộ...
Đứng trong ngôi miêu cũ nát nhìn mưa rơi không ngớt cũng dễ làm người ta liên tưởng đến tình huống “nhàn tình dã thú” a.
Ngôi miếu thờ này đã lâu không tu sửa khiến cho nó mục nát xiêu vẹo. Tại nơi thâm sơn như vậy càng thê lương hơn nữa nhưng cũng bất đắc dĩ không còn chỗ trú nào nên bọn họ đành vào đây.
Mộc Phi Trần cúi người nhìn “thiên hạ” của hắn trong lòng, sắc mặt của Đường Mãn Nguyệt đã hồng nhận hơn trước rất nhiều chỉ có điều đôi môi vẫn chưa khôi phục lại vẻ ướt át như trước.
Tâm tư của hắn đột nhiên rung động,hắn nâng cằm nàng lên, cúi người bá đạo mút lấy cánh môi kiều diễm ấy đến lút nó đỏ tươi mới quyến luyến rời ra “Màu sắc của môi như vậy mới đẹp.”
Đường Mãn Nguyệt đỏ bừng mắt, liếc nhìn hắn “Đăng Đồ Tử!”
Mộc Phi Trần cười ha ha, một tay ôm chặt nàng vào lòng, thanh âm cũng trở nên khàn khàn “Miếu đổ rách nát trong thâm sơn như thế này thật thích hợp để làm chuyện xấu.”
Nàng trong lòng chấn động, mi mắt cụp xuống, không dám hé răng.
Hắn ghé sát vào lỗ tai nàng, nhẹ nhàng mơn trớn trên gáy nàng khiến cho nàng bất ngờ run rẩy “Có thể chứ?”
Đường Mãn Nguyệt tiếp tục trầm mặc, cho đến lúc hai tay hắn đều ôm chặt lấy nàng hơn nàng mới thấp giọng nói “Trên núi rất lạnh.”
Hắn ngẩn ra, sau đó giật mình, mỉm cười “Nói hay lắm, không cho nàng đổi ý.”
Nàng mù mịt chưa nhận ra được tình hình thì Mộc Phi Trần đã ôm lấy nàng, đá văng cánh cửa mà bước vào bên trong đại điện...
Nhìn hắn rửa sạch một đống cỏ khô để làm nơi nghỉ ngơi, sắc mặt Đường Mãn Nguyệt nhịn không được mà đỏ bừng, mưa bên ngoài vẫn không giảm, cấy cối cứ thế mà xô vào nhau tạo thành những âm thanh kinh hoàng...
Mưa lúc này khiến cho người ta có cảm giác thê lương.
Nhớ lại mấy ngày nay những chuyện gặp phải còn khiến nàng phấn khích hơn cả mười mấy năm qua! Giang hồ quả nhiên là nơi tràn ngập chuyện xấu!
Tiểu sư muội của Mộc Phi trần quả nhiên là người thú vị, không đời nàng tỉnh dậy nói tiếng cảm tạ đã rời khỏi.
Một hơi nóng truyền đến, Đường Mãn Nguyệt quay đầu lại liền nhìn thấy một đống lửa đã được nhóm lên, lòng của nàng bất an không yên, chân tay tự nhiên cũng luống cuống cả lên. Hiện tại hối hận còn kịp hay không?
“Mãn Nguyệt, lại đây ta giúp nàng sưởi ấm” Hắn nhìn nàng cười.
Nàng do dự... chỉ sợ đi qua đó không phải là sưởi ấm là là bị người nào đó “ăn” sạch a! Bởi bản thân hắn chính là đại sắc lang a!
Nhìn bộ dáng do dự của nàng, Mộc Phi Trần trong lòng cười thầm, tiếp tục hướng nàng mà ngoắc “ Mau tới đây, thuận tiện nàng đóng cửa lại luôn, gió ở đây lớn lắm.”
Đường Mãn Nguyệt trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng cũng chỉ có thể chậm rãi tiến đến cánh cửa mà đóng lại. Trong miếu chư Phật, không phải nàng muốn “gây chướng khí” ở chỗ này, nhưng chính là...
Có người nào đó cứ như còn ốc sên chậm rãi nhìn nàng, tâm tình Mộc Phi Trần hiện tại rất tốt...
Rốt cuộc nàng cũng đứng trước mặt hắn, Đường Mãn Nguyệt cảm thấy bất an trong lòng, cả người đều không được tự nhiên. Trên núi hoang miếu đổ như thế này muốn cùng một người nam nhân quan hệ xác thịt, cảm giác vừa khẩn trương mang theo chút sợ hãi khiến nàng cảm thấy rất lạ lùng, nàng có chút không thể lý giải nỗi tâm tình của mình trong lúc này...
Một tay nhanh chóng ôm trụ lấy nàng, Mộc Phi Trần rốt cuộc không nhịn được mà cười ra tiếng “Aiz, Mãn Nguyệt, cho dù là nàng đã khỏe nhưng ta cũng lo lắng thân thể nàng sẽ không chịu đựng được... nàng xem nàng bị dọa đến vậy a.”
Đường Mãn Nguyệt mặt mày đỏ bừng, nắm thành quyền hướng hắn mà đánh.
“Tuy rằng không thể ăn nàng nhưng chiếm chút tiện nghi cũng không phải là quá đáng a.” Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm nàng.
Ngoài điện mưa vẫn không ngớt nhưng bên trong điện thất lại cực kì ấm áp.
Hai người, một nam một nữ bốn mắt nhìn nhau, tình ý tràn ngập trong ánh mắt không thôi...
Mộc Phi Trần chậm rãi cúi đầu yêu thương hôn lên cánh môi của nàng, tay của hắn chế trụ thắt lưng nàng càng lúc càng chặt hơn, hắn chỉ hận trong lúc này không thể đem nàng cùng hắn hòa hợp thành một thể...
Cảm giác được cái lưỡi mềm mại của hắn không ngừng chơi đùa khiêu khích bên trong miệng nàng, Đường Mãn Nguyệt cũng cảm thấy một chút choáng váng, thân thể bởi vì dục niệm mà run lên nhè nhẹ.
Bất tri bất, hai người đều ngã xuống đống cỏ khô.
Nam nhân này quả thật quá tuấn mỹ hại nàng xuân tâm dao động không thể nào khắc chế được.
Tưởng chừng như trong giây lát có thể thoát khỏi dụ hoặc của hắn thì đột nhiên hắn đè ép nàng lại, đem nàng áp đảo xuống thân, lại một vòng phiến tình mà tiếp tục vỗ về đùa giỡn cánh môi của nàng.
Ngay đúng lúc hắn không thể kìm chế dục vọng của bản thân được nữa thì cùng lúc đó ngoài miếu lại vang lên tiếng bước chân khiến cho ý nghĩ của hắn thanh tỉnh lập tức, nhanh chóng điều chỉnh quần áo cho nàng sau đó là sửa sang lại vạt áo của chính mình.
Dường như đối phương đã đến trước cửa điện nhưng hắn và Đường Mãn Nguyệt vẫn không chút để ý bởi vì dục vọng của con người cũng không thể lập tức hạ xuống hết được đành phải ngồi ẩn nhẫm nhíu mày.
Vị khách không mời mà đến này thật khiến cho người ta buồn bực.
Người bước vào là hai người khách đang đi ngao du, nhìn thấy có lửa bên trong miếu nên bọn họ vừa hoảng sợ nhưng vừa vào đến liền kinh ngạc bởi tại nơi thâm sơn này cũng vô tình gặp mặt được hai người cùng hoàn cảnh với bọn họ.
Đường Mãn Nguyệt giấu mặt vào trong lòng Mộc Phi Trần cố gắng làm tiêu tan cảm giác khô nóng trong người. Nếu bọn họ ban nãy mà xuất hiện thì tình huống chỉ e càng xấu hổ thêm, nàng rõ ràng là đang muốn quên đình tình cảnh lúc nãy...
Nàng tức giận nhéo một cái vào ai đó.
Mộc Phi Trần khóe miệng cười nhẹ, thanh âm nhỏ đến nỗi chỉ có bọn họ mới nghe được “Đừng trở mặt không nhìn đến ta, rõ ràng là nàng đáp ứng ta a.”
Hắn quyết chí thề phải “ăn” cái “tiểu Hoa nhi” này cho bằng được a!
Bị người nào đó kích đến khiến Đường Mãn Nguyệt thẹn quá thành giận, dụng sức xô ngã hắn, lại quên nàng đang nằm trong lòng hắn cho nên hai người đều cùng ngã xuống, tư thế chật vật cực kì ái muội, làm cho hai người khách bên trong đại điện kia lập tức quay đầu chuyển hướng mà nhìn ngắm mưa rơi...
Trận mưa này ghê gớm thật a! =.=
“Ngươi” Đường Mãn Nguyệt ôm môi trừng mắt nhìn hắn.
Mộc Phi Trần sắc mặt vẫn không thay đổi, giống như người vừa thừa cơ hội để “trộm thân” không phải là hắ mà là nàng “Cẩn thận một chút, may mắn là có ta đệm lưng nếu không nàng đã bị thương rồi a.”
Cắn chặt răng, nàng đột nhiên cười “Ta đói bụng, làm sao bây giờ?” Bên ngoài trời mưa vẫn to không ngớt...
Hắn cũng cười, chuyển hướng sang hai vị khách kia “Hai vị đại ca, ta hạ bỏ tiền ra mua một con chim trĩ của các vị được không?”
Vì thế Đường Mãn Nguyệt không khỏi buồn bực, nàng như thế nào lại không biết hai người khách đó có mang theo đồ ăn?
“Bởi vì lúc ấy nàng cón trốn trong lòng ta mà thẹn thùng a.”
“Ngươi” Ngay cả suy nghĩ trong lòng nàng mà hắn cũng biết được.. Thật khủng bố a!
***
Có người rắp tâm bất lương a!
Đường bằng phẳng không đi lại cố tính kéo nàng vào cái nơi rừng già thâm sơn này
Cùng hắn ở trên núi rừng mấy ngày nau, Đường Mãn Nguyệt nhịn không được mở miệng “Vì sao chúng ta cứ phải đi lòng vòng trong núi?” Tuy rằng món ăn núi rừng rất ngon nhưng không thể mỗi ngày đều ăn a.
“Bởi vì ta muốn tìm một thứ.”
Cho dù vẻ mặt của hắn hiện giờ rất thành thật nhưng Đường Mãn Nguyệt cũng không nhịn được hoài nghi... Thật sự là bởi vì mấy ngày nay “hạnh kiểm” của hắn càng lúc càng xấu, mỗi lần hưng trí là lại đem nàng phi thân lên cây, làm cho người sợ độ cao như nàng chỉ có thể ôm chặt hắn không dám cự nự, tùy ý để hắn chiếm hết tiện nghi a!
“Là cái gì?”
“Hà Thủ Ô ngàn năm.”
“Tìm về để làm gì?”
“Làm vật trao đổi.”
“Đổi cái gì?”
“Độc Thiếu.”
“Ân?”
Bàn tay của hắn chạm vào khối ngọc bội trước cổ nàng, nhướng mày nói -”Độc Thiếu có tác dụng trừ tà ngăn độc, nếu mang theo bên người thì đông ấm hạ lạnh.”
“Vậy nó từ đâu đến?” Nàng hoài nghi hỏi hắn.
“Nam Cung Thế Gia.”
Đường Mãn Nguyệt mím môi nhìn hắn, không nói lời nào
Hắn cười cười, nhẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng, vân đạm phong kinh nói “Ta muốn bảo vệ nàng cho nên sẽ tận lực làm hết mọi đều để nàng được an toàn, vì thế cho dù có trả giá cũng đáng!” Thật ra hắn có thể không quan tâm đến Nam Cung Thế Gia kia, nhưng bởi vì lúc trước có kẻ không muốn cho hai người bọn họ tiếp tục dây dưa với nhau nên đã tìm mọi cách hãm hại khiến nàng xảy ra chuyện. Lúc đó, hắn liền tỉnh ngộ ra, cho nên vì tương lai của hai người, hắn phải thay đổi phong cách hành sự của quá khứ...
Sau khi đàm phán cùng với Nam Cung gia thì kết quả chính là. Bọn họ sẽ đưa Độc Thiếu cho hắn nhưng hắn phải dùng Hà Thủ Ô ngàn năm làm vật trao đổi, nếu không thì không thể được...
Vốn tiểu sư muội cũng có một cây Hà Thủ Ô ngàn năm nhưng đáng tiếc năm đó do Ngọc Phong Thần gặp chuyện nên nàng đã lấy ra dùng. Bất đắc dĩ hắn đành phải tự đi tìm, mà cái nơi rừng núi rộng lớn đầy dược thảo này có khả năng sẽ có thứ hắn cần tìm.
“Đem Độc Thiếu trả lại cho bọn họ thì tốt hơn.”
“Không được.” Hắn trưng ra bộ mặt “không thương lượng” với nàng
“Vì sao?”
“Bởi vì nàng mùa hè sợ nóng cho nên không cho ta thân mật, dùng cái này vẫn tốt hơn.”
Sắc mặt Đường Mãn Nguyệt lập tức đỏ bừng, không nói được lời nào.
Vậy mà có người vẫn tiếp tục làm ra vẻ mặt rất “hợp tình hợp lý”.. thật sự là rất buồn cười.
Nhìn mặt nàng hồng hồng, hắn còn cố tình hỏi “Làm sao vậy? Trên mặt ta có dính bẩn sao?”
“Đồ da mặt dày!”
“Là nha, da mặt Mãn Nguyệt của ta quả là mỏng như tờ giấy a, động một chút liền đỏ.. Aiz, vậy phải làm sao bây giờ nha, hiện tại ta nghĩ chính là nếu thân ái sờ sờ nàng một chút, chắc chắn mặt nàng nhất định sẽ đỏ lên đến cỡ nướng chín được con tôm luôn a.. vậy nếu ta ăn nàng có khi nào có thể khiến mạch máu bị bạo liệt luôn không?Lỡ như mà máu chảy thành sông... ngẫm lại thực khủng bố”
“Mộc – Phi — Trần” Tiếng rống của sư tử Hà Đông rốt cuộc cũng xuất hiện, vừa phát ra liền khiến cho chim bay cá nhảy lo mà “bỏ của chạy lấy người” a...
Mộc Phi Trần vẻ mặt nghiêm túc hỏi “Mãn Nguyệt, nàng thật sự có từng học võ của phái Thiếu Lâm Tự không?”
Mắt phượng như muốn phun hỏa nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn vẻ mặt hoang mang “Nếu không thì nàng làm sao có thể sử dụng được tuyệt kĩ thần công Sư Tử Hống của Phật môn? Nàng xem thú trong rừng đều đã bị nàng dọa đến chạy hết cả rồi, buối tối nay chúng ta ăn gì đây?”
Nàng không muốn gả cho cái tên nam nhân xấu miệng này! Nàng thực sự giận đến độ muốn dừng hết toàn lực mà đá hắn một cái, thật muốn đem hắn đến cái cáp thu lôi nào đó...
Hắn dễ dàng xoay người nhảy xuống khỏi cành cây, Mộc Phi Trần ung dung dựa vào thân cây, cười hì hì nói “Nàng không sợ độ cao a, có muốn vi phu ôm nàng xuống không?”
“Đi chết đi.” Có người bất mãn hét to
“Nàng xác định?”
“Xác định gì?”
“Không lo lắng trước khi động phòng mà khiến cho ta chết a, phải biết rằng người sống một mình trên thế gian sẽ rất buồn...” Dưới tán cây, Mộc Phi Trần bắt đầu “tận tình” kể lể
Thật là tức mà, bất ngờ Đường Mãn Nguyệt liền trượt tay, ngã xuống từ cay cao.
“A”
Hắn vội vàng nhảy tới, ôm chầm lấy nàng, cơn nóng giận của nàng vẫn chưa nguôi “Ba ngày không cho phép ôm ta.”
“A”. -Mông bị chạm xuống đám lá dày ở tán câu khiến cho nàng không khỏi chấn kinh “Mộc Phi Trần, ngươi làm gì vậy?”
“Nàng vừa nói ba ngày không cho phép ta ôm, đương nhiên ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời cho nên mới buông nàng xuống” Hắn vẻ mặt “vô tội” cộng thêm vài phần “bất đắc dĩ” nhìn nàng
“Ngươi... Ta...”
“Như thế nào?”- Hắn tâm tình rất tốt ngồi xổm nàng trước mặt.
“Ta không bao giờ cho ngươi chạm vào người nữa.”
Mộc Phi Trần vuốt cằm, nhìn khuôn mặt đang tức giận của tiểu thê tử, một lúc sau lại phun ra hai chữ -“Không được.”
“Ngươi không phải cái gì cũng đều nghe theo lời ta nói hay sao?”
“Ở trong phạm vi có lý thì sẽ nghe, nhưng loại hình phạt này quả thật quá ác liệt, mất sạch cả nhân tính nên không thể nghe theo được,hương khói bộ tộc Mộc thị tuy cũng phải nhờ ta “cố gắng” mới có người “khai chi tán nghiệp” (hàm ý muốn nói đến việc duy trì con cháu), nếu không chạm vào nàng thì một mình ta làm sao có thể làm gì được.” =.=
Nàng.. Nàng.. lúc trước làm sao có thể lầm tưởng được rằng hắn là thư sinh yếu ớt chứ? Ngoại trừ cái vẻ bề ngoài còn lại huyết bên trong đều tà ác a...
“Đừng nóng giận, nàng tự hại thân mình sẽ làm đau ta a.” Hắn vươn tay về phía nàng.
Đường Mãn Nguyệt căm giận, dỗi không thèm nhìn hắn nữa.
“Thực sự tức giận sao?” Phía sau bỗng có người ôm lấy thắt lưng nàng, thanh âm ghé sát vào tai nàng.
“Hừ.”
“Oan gia nếu không đấu võ mồm làm sao có thể gọi là oan gia, ân... tiểu oan gia của ta.”
Ngữ khí cùng âm điệu này quả thật khiến cho nàng không thể giận nỗi. Nam nhân này tuyệt đối là yêu nghiệt a!
Bỗng một bàn tảy giữ chặt lấy hai tay nàng, một tay nhanh chóng cởi váy áo của nàng ra...
Kế tiếp là một trận “thiên toàn địa chuyển”, hai người đều cùng ngã xuống đống lá rụng dưới tán cây, quần áo trên thân thể đều nhanh chóng bị lột sạch, chỉ còn lại thân hình trần trụi đang thân mật mà tiếp xúc...
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây, chiếu rọi xuống dung nhan tuấn mỹ ấy cũng làm hiện rõ lên một tầng mồ môi trên thân thể của người nam nhân ấy...
Bầu trời cũng đang dần nhạt chứng tỏ màn đêm sắp buông xuống mà người nào đó trên người nàng vẫn còn hừng hực khí thế ngất trời tiếp tục “làm việc.”
“Nàng cuối cùng cũng là của ta...”
Đường Mãn Nguyệt đã mệt đến nỗi không còn chút khí lực nào nữa, tựa đầu vào lòng hắn, không nói gì.
Nam nhân này đúng là giống như dã thú không sai mà! Nàng cơ hồ đã nghĩ bản thân sẽ chết ngất ở đây vì hoan ái quá mức a!
“Con đường” của nàng giờ mới chỉ bắt đầu thôi, Mộc Phi Trần khóe miệng vẫn cười như trước nhưng lại mang theo phần đắc ý, hân hoan
Ở trong rừng cứ thoải mái mà săn bắt chỉ cần đem thịt rửa sạch rồi nước lên là ổn, nhìn vào “thiên hạ” của hắn do hoan ái quá độ mà ngủ thiếp đi, hắn cười quỷ dị, đem nàng ôm vào lòng, dùng miệng đem đồ ăn đến miệng cho nàng, hưởng thụ không gian thân mật riêng tư với người yêu a.
Tối nay ánh trăng hết sức xinh đẹp đa tình, dưới ánh trăng của núi rừng lại hiện lên khung cảnh tình thơ ý họa.
“Trần lang...” Trong lúc ngủ, Đường Mãn Nguyệt mơ hồ gọi.
Ôm nàng trong tay, Mộc Phi Trần cười đắc ý...
@by txiuqw4