sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhiệm Vụ Quan Trọng

Buổi sáng hôm đó Trưởng phòng an ninh chính trị giao nhiệm vụ cho nhân viên Trần:

- Anh Trần, tôi giao cho anh một nhiệm vụ hết sức quan trọng. Đối với anh đây là một nhiệm vụ vinh dự nhất trong suốt thời gian phục vụ ở Sở.

Cảnh sát Trần nhìn xuống hai chiếc mõm giầy mòn vẹt dưới chân, rồi hỏi một cách e dè

- Thưa sếp, liệu có được thưởng không ạ?

- Tất nhiên, nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cậu sẽ được thưởng ba nghìn tệ. Giờ cậu hãy giỏng tai lên mà nghe cho rõ đây.

Trưởng phòng an ninh chính trị nói một thôi một hồi nhưng Trần không hiểu gì cả. Trong đầu anh chỉ luẩn quẩn với ý nghĩ về ba nghìn tệ. Ba nghìn, kể ra số tiền đó cũng to thật, nhưng nếu đem ra chợ để tiêu thì cũng chẳng được mấy.

- Cậu đã được học lớp huấn luyện do chuyên gia cục tình báo Mỹ phụ trách phải không? – Sếp hỏi.

- Ngài nói gì ạ? – Trần hỏi lại vì đầu óc anh vẫn đang theo đuổi ý nghĩ về ba nghìn tệ kia.

- Tôi hỏi cậu có theo lớp huấn luyện của chuyên viên Mỹ không?

- À, à, vâng có ạ... Tôi được điểm cao nhất.

- Thế thì ta có thể tin cậy được. Này, cậu Trần, hãy nghe cho rõ đây. Cậu phải hoá trang thật khéo vào. Quần áo mặc phải thật rách rưới. Cậu sẽ ngồi ăn xin trước ngôi nhà màu hồng trên đại lộ Trang An Trạch. Cậu phải ngồi ở đấy từ sáng cho đến tối, hiểu chưa?

- Thưa sếp, tôi hiểu. Tôi nhập vai người ăn xin không khó.

- Hãy cố gắng theo dõi tất cả những ai ra vào ngôi nhà này. Tối tối ra chờ báo cáo.

- Thưa sếp, rõ.

Trần hoá trang bộ mặt và mặc quần áo rách rưới khéo đến nỗi, những người quen anh từ lâu, nhìn thấy anh phải thốt lên rằng: "Con người này đi ăn xin từ lúc lọt lòng". Khắp cả đất nước Trung Hoa không có người ăn xin nào khéo hơn Trần".

Buổi sáng đầu tiên đi ăn xin, sếp là người đầu tiên đi qua chỗ Trần ngồi?

Ông ném cho anh đồng tiền xu rồi nói nhỏ:

- Chúc mừng Trần, nếu anh không phải nhân viên của Sở, thì ta không nhận ra là người đóng giả ăn xin đâu.

Ngày đầu tiên làm việc, Trần phải chật vật lắm mới thu được một số xu lẻ bỏ túi mà người qua đường ném cho anh. Trần hầu như không còn thời gian để thực thi chức trách cảnh sát của mình. Hoá ra ở cái đất nước nghèo đói này vẫn còn có nhiều người cảm thông, thương xót nỗi khổ của người khác! Trần chỉ việc ngồi trên vỉa hè ngã tư đường, trải chiếc khăn tay trước mặt, thế là lập tức có tiền.

Trần vô cùng sửng sốt, anh chỉ ngồi một chỗ không phải đi đâu cả, trong ba ngày anh đã kiếm được số tiền hơn cả tháng lương cảnh sát chạy ngược chạy xuôi đêm ngày vất vả khắp thành phố.

Vào một buổi sáng tuần thứ hai, đang ngồi "làm việc" bỗng anh nghe thấy giọng nói the thé rít ngay bên tai:

- Trần, cho đến nay anh chưa có một báo cáo kết quả theo dõi nào!

Người ăn xin sợ hãi ngẩng đầu lên:

- Xin hãy vì đấng Tối cao... Cho phép tôi tối mang báo cáo đến... Xin ngài từ bi hãy thương xót lấy con... Tôi sẽ mang báo cáo về, thưa sếp. Ngài hãy bố thí ít nhiều cho kẻ nghèo đói, bất hạnh, cô đơn này...

Người qua kẻ lại, không chút nghi ngờ, ném cho người hành khất những đồng tiền bố thí.

Sếp nói với Trần:

- Ta chờ báo cáo!

Trần ngồi ăn xin được gần một tháng. Khi mới bắt đầu công việc, anh không ngờ lại tích cóp được số tiền lớn đến thế. Mà lại không cần bỏ ra nhiều sức lực gì. Và cái chính là anh được tự do, không phải phụ thuộc ai. Muốn ngồi lúc nào thì ngồi lúc đó. Thấy công việc nhàn hạ mà lại thu được nhiều tiền anh bèn quyết định đến gặp sếp vào sáng hôm sau.

- Cậu chậm báo cáo, chắc là có kết quả khả quan.

- Vâng, - Trần trả lời, - đây là báo cáo của tôi, thưa sếp.

Khi Trưởng phòng an ninh chính trị đọc xong tờ giấy thì mặt ông đang vàng bỗng trắng bợt như người ngâm nước lâu. Trần xin thôi việc.

- Trần, cậu điên đấy à? Tại sao cậu xin nghỉ hưu? Cậu định nhổ toẹt vào cái công việc đã phục vụ ngần ấy năm trời à?

- Vâng, tôi cóc cần, - Trần trả lời.

- Một người có kinh nghiệm như cậu....

- Cũng mặc...

Sếp đặt tay lên vai Trần, bằng con mắt nghề nghiệp cảnh sát lõi đời trong bao nhiêu năm công tác, ông nhìn như xoáy vào mắt Trần như muốn đi sâu vào bí mật của anh.

- Trần, anh không che mắt được tôi đâu, anh có điều gì đó...

Trần lo lắng nhìn sếp. Rồi anh rút quyển vở nhỏ từ trong túi ra, chỉ cho sếp số tiền mà anh thu được hàng ngày ghi trong sổ, rồi nói:

- Tôi thu được số tiền này là nhờ có ông, vì vậy tôi xin nói thật với ông. Mong ông đừng nói với ai. Tôi rất mong ông không nói điều này cho bất cứ nhân viên nào trong sở ta.

Sếp âu yếm nhìn Trần rồi nói:

- Không đời nào ta nói cho ai biết. Cả cậu cũng vậy, cấm không được bép xép cái miệng. Việc này coi như bí mật của chúng ta. Ta cũng đang định tìm một chỗ thuận lợi nào đó trên các con phố đông người để ngồi với chiếc khăn tay trải trước mặt như cậu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx