sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 4: Không Tâm Thái

Đinh Điển đưa mắt nhìn nhanh về phía ba người mới tới, hạ giọng hỏi:

- Bốn con số ta vừa mới đọc, ngươi nhớ kỹ rồi chứ?

Địch Vân nhìn thấy ba người kia đã đến gần, một người cầm kiếm, một người cầm đao người còn lại tuy tay không nhưng vẻ mặt trông rất âm trầm hiểm ác. Địch Vân chỉ chú ý vào đối phương không đáp lời Đinh Điển.

Đinh Điển cao giọng hỏi:

- Địch huynh đệ, ngươi đã nhớ chưa?

Địch Vân hơi giật mình quay lại nói:

- Số thứ nhất là...

Chàng định nói “bốn” nhưng nghĩ lại đối phương đã đến gần, nếu nói ra e rằng đối phương nghe được, liền đưa bàn tay ra sau lưng, giơ bốn ngón tay làm hiệu.

Đinh Điển gật gật đầu nói

- Hay lắm!

Tên cầm đao cười lạnh nói:

- Đinh Điển, ngươi uổng danh là một hảo hán, đến giờ này mà còn nói nhăn nói cuội cái gì nữa. Thôi, mau ngoan ngoãn theo huynh đệ ta về phủ để khỏi làm tổn thương hòa khí.

Tên cầm kiếm cũng cười nhẹ, nói:

- Địch đại ca, đã lâu không gặp, đại ca ở trong lao cũng khỏe chứ?

Địch Vân ngẩn người, giọng nói nghe rất quen, định thần nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là nhị đệ tử của Vạn Chấn Sơn, Chu Kỳ. Cách biệt mấy năm nay gã để râu, lại thêm y phục hoa quý khiến Địch Vân suýt chút nữa đã không nhận ra. Nỗi uất hận chất chứ trong tâm, khảm bấy lâu nay chợt bùng lên, chàng đỏ mặt tía tai nói:

- Tưởng là ai, hóa ra lại là Chu nhị ca!

Ban đầu chàng định gọi thẳng tên Chu Kỳ, nhưng cuối cùng chàng cũng kềm được lòng mình, gọi đối phương bằng nhị ca để giữ thể diện.

Đinh Điển thấy song phương sắp bước vào một trường ác đấu mà Địch Vân vẫn giữ được bình tĩnh, gọi kẻ thù là “nhị ca” theo đúng lễ, điều đó chứng tỏ Địch Vân mỗi ngày một trưởng thành hơn thì cười lớn khen:

- Địch huynh đệ, giỏi lắm!

Xong quay sang Chu Kỳ cười nhẹ, nói:

- Chu nhị gia đây chắc là cao đồ của Vạn lão gia. Hay lắm, cao đồ của Vạn gia giờ cũng vào phủ làm sai nha. Địch huynh đệ, tiện đây ta giới thiệu với ngươi, vị này là người của Vạn Thắng môn Mã Đại Minh Mã đại gia, còn vị kia là ngoại gia cao thủ thuộc Thái Hành môn ở sơn Tây gọi là song đao Cảnh Thiên Bá Cảnh đại gia. Cảnh đại gia xưa nay không dùng binh khí, nhưng song chưởng lại sắc bén hơn đao nên mới có ngoại hiệu là “Song đao”.

Địch Vân biết Đinh Điển vừa trêu cợt đối phương vừa có ý nói cho mình biết chỗ lợi hại của đối phương để đề phòng. Chàng gật gù hỏi:

- Võ công của hai vị này thế nào?

Đinh Điển ra vẻ trầm ngâm một thoáng rồi nói:

- Có thể liệt vào hàng hảo thủ hạng ba trong giang hồ, muốn cố ngoi lên hạng hai, nhưng ta e rằng vô vọng.

Địch Vân nhíu mày hỏi:

- Tại sao vậy?

- Tư chất kém quá, lại không có minh sư chỉ giáo.

Hai người một tung một hứng khiến cho ba người càng nghe càng đỏ mặt tía tai. Cảnh Thiên Bá không nhịn được nữa, gầm lên:

- Cẩu tặc! Chết tới nơi rồi mà còn khua môi múa mép! Coi đao!

Nói là “coi đao” kỳ thực là quyền, vừa dứt lời hắn đã vung quyền đánh tới.

Đinh Điển từ khi bị trúng độc, chân khí trong người ngưng trệ, công lực mười phần chỉ còn lại một hai nên chẳng dám mạo hiểm dùng lực đối chọi, đành phải nghiêng mình tránh né. Cảnh Thiên Bá hữu chưởng đánh vào khoảng không, tả chưởng lập tức đánh tới. Đinh Điển biết đây là “Biến thế chưởng” vội vung quyền hóa giải, nào ngờ kình lực đã tản mác hết, xuất chiêu không được như ý, “bình” một tiếng, ngực trái bị trúng một quyền. Thân hình Đinh Điển lảo đảo, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Cảnh Thiên Bá cười lạnh nói:

- Sao? Ta là cao thủ hạng ba, thế ngươi là cao thủ hạng mấy?

Đinh Điển sau khi thổ huyết bỗng cảm thấy trong người dễ chịu hẳn. Thì ra độc chất đã ngấm sâu vào tới huyết quản khiến cho huyết dịch trong người dần dần ngưng tụ lại, huyết dịch lưu chuyển mỗi lúc một chậm. Vừa rồi chàng bị thổ huyết, tuy bị nội thương không nhẹ nhưng ngược lại độc cũng giảm đi ít nhiều.

Đinh Điển nhận ra sự thay đổi trong cơ thể thì mừng rỡ, lập tức dấn tới một bước, giơ chưởng nhằm Cảnh Thiên Bá đánh tới. Cảnh Thiên Bá cười lạnh một tiếng vung chưởng gạt ngang, nào ngờ đó chỉ là hư chiêu, Đinh Điển đột ngột vòng chưởng kích ra trúng ngay đỉnh đầu đối phương. Cảnh Thiên Bá hét lên “ái chà!” rồi nhảy ngược về phía sau. Đinh Điển hừ lạnh, đẩy tiếp một chưởng nữa trúng ngực đối phương, Cảnh Thiên Bá hự một tiếng nặng nề lại thoái lui hai bước.

Ba chưởng của Đinh Điển vừa rồi nếu có Thần Chiếu công trợ lực thì chưởng nào cũng đều đủ sức giết chết đương kim võ lâm đệ nhất lưu cao thủ.

Cảnh Thiên Bá tuy ngoại công lợi hại, nhưng nội công thì rất tầm thường, vậy mà trúng luôn hai chưởng vẫn còn đứng vững. Đinh Điển biết mình chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa, chàng vốn bản tính khoát đạt hơn nữa cũng chẳng còn ham sống, nhưng thấy mình trở nên yếu đuối bạc nhược như vậy thì cũng không khỏi cảm thấy buồn tủi cho thân phận anh hùng mạc lộ.

Còn Cảnh Thiên Bá thấy Đinh Điển bất ngờ xuất thủ chiêu thức xuất quỷ nhập thần, đầu ngực liên tiếp trúng chưởng đối phương, đây đều là những nơi yếu hại nhất trên cơ thể, chỗ trúng chưởng vẫn còn đau âm ỉ chẳng biết thương thế nặng nhẹ thế nào nên nhuệ khí không còn được như lúc đầu nữa.

Mã Đại Minh đưa mắt nhìn Chu Kỳ ra hiệu, nói:

- Chu huynh đệ, tới phiên chúng ta rồi đó!

Chu Kỳ gật đầu cùng Mã Đại Minh song song lướt tới. Hắn vẫn biết võ công mình vốn chẳng bằng Địch Vân, nhưng nay thấy mình có kiếm trong khi đối phương lại tay không, hơn nữa Địch Vân đã bị xuyên xương tỳ bà, công lực chắc đã mất hết, nên dù sao đấu với Địch Vân vẫn an toàn hơn. Thế là hắn vung kiếm nhằm Địch Vân chém tới.

Đinh Điển biết Địch Vân luyện Thần Chiếu công chưa tới nơi tới chốn, võ công hiện nay kém xa so với hồi chưa bị bắt giam, nếu để chàng tay không đối phó với Chu Kỳ chẳng khác nào nạp mạng. Đinh Điển thấy Chu Kỳ lướt tới, vội tràn ngang định cướp kiếm trong tay Chu Kỳ.

Đinh Điển vừa di chuyển vừa xuất thủ, chiêu thức vừa nhanh vừa kỳ ảo, chờ đến khi Chu Kỳ phát hiện mình bị tấn công thì thủ chưởng Đinh Điển đã đặt lên Mạch Môn huyệt của hắn rồi.

Chu Kỳ thất kinh những tưởng phen này trường kiếm tất bị đối phương đoạt mất và như vậy cũng có nghĩa là mất mạng. Nào ngờ Mạch Môn tuy bị đối phương nắm lấy nhưng khí lực vẫn còn, hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vận lực giằng mạnh ra đồng thời hoành kiếm nhằm Đinh Điển lia một đường.

Đinh Điển tràn người tránh kiếm, thở hắt một hơi dài não nuột.

Mã Đại Minh thấy Cảnh Thiên Bá và Chu Kỳ đấu với Đinh Điển cả hai tưởng như đã mất mạng dưới tay Đinh Điển nào ngờ đến lúc quyết định thì Đinh Điển lại buông xuôi. Lúc đầu hắn lấy làm lạ, nhưng nhớ lại người của Lăng phủ nói Đinh Điển bị trúng kịch độc, chắc là giờ đây độc đã phát tác nên công lực mất hết rồi.

Bên kia Cảnh Thiên Bá đứng ngoài thấy Đinh Điển đoạt kiếm bất thành thì cũng đoán biết công lực chàng đã mất hết, mừng rỡ nghĩ thầm:

“Gã họ Đinh này chiêu thức lợi hại nhưng công lực tầm thường. Hừ! Hắn giờ đây chẳng qua chỉ là con cọp lạc xuống đồng bằng. Ha ha ha... cọp xuống đồng bằng tránh sao khỏi bị chó ăn hiếp. À mà không được, so sánh như vậy chẳng hóa ra tôn hắn là cọp còn tự chửi mình là chó sao?”

Ý nghĩ của Cảnh Thiên Bá và Mã Đại Minh trùng hợp, khổ nỗi lại đúng với tình hình của Đinh Điển lúc này. Cả hai không hẹn mà nên, đồng quát lớn một tiếng song song tấn công Đinh Điển.

Địch Vân nhảy tới chắn trước mặt Cảnh Thiên Bá và Mã Đại Minh, nào ngờ Đinh Điển đẩy mạnh chàng sang bên cạnh quát:

- Địch huynh đệ, mau lui ra!

Địch Vân thất thế lùi sang bên cạnh, trong khi đó Đinh Điển đã vươn trảo nhằm yết hầu Mã Đại Minh chộp tới. Bằng chiêu thức này, trảo đúng bộ vị ấy, chỉ cần Đinh Điển có được công lực của một người bình thường thì e rằng Mã Đại Minh cũng khó lòng toàn mạng. Mã Đại Minh hồn phi phách tán, nhào xuống đất lăn mấy vòng ra ngoài tránh né.

Đinh Điển thầm thở dài, công lực chàng mỗi lúc một thêm hư nhược, chỉ còn nhờ vào chiêu số võ công cao hơn đối phương quá xa mới gắng gượng kéo dài được đến đâu hay đến đó. Còn bí mật về Liên Thành quyết nếu không kịp nói hết cho Địch Vân nghe, để nó theo chàng xuống chín suối thì tiếc quá.

Nghĩ xong chàng vội kêu lên:

- Địch huynh đệ, ngươi nấp vào sau lưng ta, đừng để ý gì đến bọn chúng, dụng tâm nhớ kỹ những điều ta sắp nói. Việc này là vô cùng quan trọng, ngươi nhất định phải làm cho thật tốt, Đinh đại ca rơi vào tình cảnh ngày hôm nay cũng chính vì xử sự không khéo léo.

Địch Vân hiểu được Đinh Điển muốn ám chỉ điều gì, không trái lời, chỉ dạ một tiếng rồi ẩn mình sau lưng Đinh Điển.

Đinh Điển vừa xuất thủ đối địch vừa chậm rãi nói:

- Số thứ năm là “mười tám”...

Mã Đại Minh biết sở dĩ Lăng tri phủ dốc quân đuổi bắt Đinh Điển cũng chính vì Liên Thành quyết; Chu Kỳ vào làm nha sai cho Kinh Châu phủ thật ra cũng chỉ là cái cớ, mục đích thật sự của hắn là ngầm theo dõi tra xét tình hình Liên Thành quyết. Hai người này nghe giọng điệu của Đinh Điển, lại nghe chàng đọc số “mười tám” thì đồng để tâm ghi nhớ.

Lại nghe Đinh Điển tiếp:

- Số thứ sáu là “bảy”...

Mã Đại Minh, Chu Kỳ, Địch Vân đều âm thầm ghi nhớ.

Chỉ có Cảnh Thiên Bá là kẻ vũ phu, chẳng hiểu ất giáp gì cả, nghe Đinh Điển đọc cái gì mà “mười bảy, mười tám”, lại thấy Mã Đại Minh và Chu Kỳ hình như mê muội cứ đứng ngẩn ra mà nghe. Hắn cứ nghĩ Đinh Điển đọc thứ bùa chú làm mê man thần trí đối phương, vội quát lớn:

- Nhị vị, đừng mắc mưu hắn!

Dứt lời hươ song quyền nhằm Đinh Điển tấn công tới tấp. Đinh Điển tràn người sang một bên tránh né, bất giác cảm thấy choáng váng, hai mắt tối sầm ngã nhào xuống đất.

Mã Đại Minh nhận thấy thời cơ đã đến, nhằm đầu Đinh Điển giáng một quyền. Nếu để trúng một quyền này, e rằng Đinh Điển khó bề thoát chết.

Địch Vân quát lớn một tiếng, nhảy xổ tới trước, dang rộng hai tay ôm chặt Mã Đại Minh. Mã Đại Minh bị tấn công bất ngờ, không kịp tránh né, bị Địch Vân ôm chặt, cả hai đồng ngã nhào lăn tròn dưới đất.

Đinh Điển sau mộ thoáng choáng váng tỉnh dậy, thấy Địch Vân cùng Mã Đại Minh lăn tròn dưới đất trong khi Chu Kỳ vung trường kiếm nhằm lưng Địch Vân đâm tới. Đinh Điển rướn người tới trước, phi song chỉ nhằm mắt Chu Kỳ đâm tới. Đinh Điển biết rằng lực đạo của mình đã quá yếu, nếu không nhằm vào những bộ vị mềm và hiểm như vậy thì khó bề thành công.

Thế công của Đinh Điển quả nhiên hiệu nghiệm, Chu Kỳ không còn tâm trí đâu để mà đả thương người khác, nhảy lùi về phía sau. Nhưng ngay lúc đó thì Mã Đại Minh đã đánh nột quyền trúng lưng Địch Vân khiến chàng đau quá buông Cảnh Thiên Bá ra.

Đinh Điển thở dốc nói:

- Địch huynh đệ số thứ bảy là...

Đinh Điển chưa kịp nói hết câu thì Cảnh Thiên Bá đã công tới một chưởng, Đinh Điển loạng choạng lùi lại thì hai đạo bạch quang lóe lên, soạt soạt hai tiếng, đao kiếm đồng đâm vào người Đinh Điển.

Địch Vân hét lớn nhảy tới cứu viện.

Đinh Điển lợi dụng thời cơ lúc máu tươi chảy ra, chất độc suy giảm trong tích tắc, vận hết tàn lực vung song chưởng một đánh về phía Chu Kỳ một đánh Mã Đại Minh. Nào ngờ ngay lúc đó Cảnh Thiên Bá tình cờ nhảy tới, lãnh trọn một chưởng thay cho Chu Kỳ. Với hai chưởng này, Đinh Điển đã dùng hết tinh lực còn sót lại trong người. Mã Đại Minh trúng chưởng chết tức khắc, Cảnh Thiên Bá trúng chưởng giữa ngực khiến xương ngực gãy nát, văng ra ngoài bất tỉnh nhân sự. Chỉ có Chu Kỳ là không bị thương, hắn rút kiếm ra định quay sang tấn công Địch Vân. Nào ngờ Đinh Điển dốc chút hơi tàn còn lại rấn tới ôm chặt lấy hông Chu Kỳ, miệng kêu lớn:

- Địch huynh đệ, mau đi đi!

Cũng bởi Đinh Điển rấn tới khiến kiếm đâm sâu vào người chàng thêm mấy tấc. Địch Vân nào chịu đào tẩu một mình, nhảy tới siết cổ Chu Kỳ, quát:

- Mau buông Đinh đại ca ta ra!

Chàng không biết rằng chính Đinh Điển ôm chặt đối phương chứ chẳng phải đối phương không chịu buông Đinh Điển.

Đinh Điển cảm thấy sức lực cạn đi rất nhanh, sợ rằng mình không giữ được đối phương bao lâu nữa, nếu để đối phương thoát ra thì Địch Vân kể như chết chắc. Chàng cố hết sức ôm chặt Chu Kỳ, quát:

- Ngươi đi đi, đừng lo cho ta, dù sao ta cũng không sống được...

Địch Vân song mục đỏ ngầu, quát:

- Có chết cả hai cùng chết!

Vừa nói vừa cố sức siết chặt cổ Chu Kỳ. Nhưng nội lực chàng đã yếu, lại nữa cơ bắp hai bả vai tổn thương nên sức lực yếu ớt vô cùng, dù cố gắng cách nào cũng không bóp chết được Chu Kỳ.

Đinh Điển giọng run rẩy nói:

- Địch huynh đệ... ngươi nghĩa trọng tình thâm... không uổng công kết nghĩa với ngươi... chỉ tiếc... Liên Thành quyết... chưa nói hết... ta... ta chết... Ôi lục cúc... Xuân thủy... bích ba...

Thần thái Đinh Điển bỗng rạng rỡ khác thường, nhưng liền đó hai tay ôm lấy Chu Kỳ từ từ buông ra.

Chu Kỳ đâu để cơ hội tốt bị bỏ lỡ, hắn vùng thoát khỏi tay Địch Vân, rút phắt trường kiếm từ người Đinh Điển ra, quay ngoắc lại nhằm giữa ngực Địch Vân đâm mạnh.

Địch Vân lúc này đâu còn thấy ai khác ngoài Đinh Điển. Thấy Đinh Điển gục xuống, chàng thét lên:

- Đinh đại ca! Đinh đại ca!

Chợt cảm thấy ngực nhói lên một cái, nhìn lại mới hay Chu Kỳ đang cầm kiếm đâm mình, tai hãy còn nghe tiếng cười đắc ý man dại của hắn.

Trong một thoáng, biết bao ý nghĩ lướt qua trong đầu Địch Vân. Bắt đầu là việc chàng cùng Thích Phương gắn bó bên nhau trong những ngày theo sư phụ học nghệ.. tiếp sau đó là việc vô cớ bị vu oan ở Vạn gia... rồi thì cuộc sống còn tệ hơn cầm thú suốt năm năm trời trong ngục... Tất cả oan khuất thù hằn dồn nén bấy lâu nay, giờ bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết.

Chàng như con dã thú bị thương, gầm lên:

- Ta với ngươi đồng quy ư tận!

Dứt lời dang tay ôm cứng Chu Kỳ. Chàng luyện Thần Chiếu công tuy chưa đạt được thành tựu gì đáng kể, nhưng ít ra cũng có căn cơ hai năm, lúc này chàng đã như người mất trí, hung tính nổi lên, toàn bộ sức lực dồn hết vào đôi tay ôm chặt đối phương. Chu Kỳ cảm thấy nghẹt thở, muốn vùng thoát ra nhưng không sao đẩy Địch Vân ra được.

Ngực Địch Vân càng lúc càng đau, nhưng chàng không còn nghĩ đến chuyện sống chết thì sá gì đau đớn. Cũng chẳng biết trong đầu chàng có nghĩ đến việc siết đối phương đến chết không, chỉ biết rằng hai cánh tay chàng càng lúc càng siết chặt hơn. Lạ một điều là trường kiếm không đâm sâu vào người chàng mà cong lại. Chu Kỳ thấy thế thì kinh hãi, càng vận lực đâm mạnh hơn hòng mau chóng kết liễu mạng Địch Vân để thoát thân. Nhưng hắn càng dụng lực thì trường kiếm càng cong đi chứ không cắm sâu vào người Địch Vân.

Sắc diện Chu Kỳ lúc đầu đầy vẻ đắc ý và tàn nhẫn, sau đó hóa thành kinh ngạc, cuối cùng thì giữa vẻ kinh ngạc có thêm vẻ khiếp hãi. Mà cũng phải thôi, rõ ràng mũi kiếm đâm vào người Địch Vân, vậy mà chỉ hơi lõm vào một chút chứ không sao xuyên thủng được da thịt Địch Vân. Chu Kỳ càng lúc càng hãi, thử giảm lực rồi lại đâm mạnh tới, nhưng thử đi thử lại ba lần tình hình vẫn như cũ. Cuối cùng thì sợ quá, hắn chẳng còn ý nghĩ đả thương đối phương nữa, chỉ mong sao có thể thoát thân được mà thôi. Nào ngờ Địch Vân cứ ôm riết không buông, đến nước này, hắn có muốn bỏ chạy cũng không được nữa rồi.

Chu Kỳ cảm thấy tay cầm kiếm của mình từ từ ấn lên người, rồi chuôi kiếm cũng theo đó ấn lên bụng. Lưỡi kiếm càng lúc càng cong đi, gần như hóa thành một vòng tròn. Bất thần một tiếng “rắc!” vang lên, thanh kiếm gãy đôi. Tiếp đó là tiếng rú thảm khốc của Chu Kỳ, thì ra nửa thanh kiếm gãy đã đâm ngập vào bụng hắn.

Chu Kỳ ngã gục xuống, Địch Vân cũng bị kéo theo ngã sấp trên người Chu Kỳ, nhưng hai tay Địch Vân vẫn ôm cứng Chu Kỳ. Địch Vân bỗng ngửi thấy mùi máu tanh dợn, song mục Chu Kỳ lồi hẳn ra ngoài, đầu hắn ngoẹo sang một bên, bất động.

Địch Vân ngạc nhiên khôn tả, những tưởng đối phương giả chết nên không dám buông tay. Liền đó chàng cũng cảm thấy ngực mình hết đau, đồng thời máu tươi từ miệng Chu Kỳ không ngớt trào ra. Lúc này chàng mới ngẩn ngơ buông tay ra đứng dậy, chỉ thấy mũi kiếm nhô ra khỏi áo Chu Kỳ một đoạn ngắn, nhìn lại ngực áo mình thấy chỉ bị rách một đường ngắn để lộ ra lần áo đen tuyền bên trong.

Địch Vân hết nhìn Chu Kỳ rồi lại nhìn mình, bất giác chàng hiểu ra mọi sự, thì ra Ô Tàm y đã cứu mạng mình và cũng nhờ đó mà giết được đối phương.

Sực nhớ lại Đinh Điển, chàng vội chạy tớ ôm xốc người Đinh Điển lên kêu:

- Đinh đại ca! Đinh đại ca! Đại ca sao vậy...

Đinh Điển từ từ mở mắt ra, ánh mắt chàng lúc này chẳng còn chút thần sắc nào, tựa như không nhìn thấy gì hoặc giả không nhận ra Địch Vân là ai.

Đôi môi Đinh Điển mấp máy, tiếng nhỏ như gió thoảng:

- Liên Thành quyết... thất truyền... hợp... táng...

Địch Vân nghiến chặt răng kêu lên:

- Đinh đại ca yên tâm! Tiểu đệ nhất định hoàn thành tâm nguyện của hai người!

Đinh Điển nhắm mắt lại, hơi thở nhỏ như tơ, nhưng môi vẫn mấp máy.

Địch Vân kề tai sát miệng Đinh Điển, chàng loáng thoáng nghe được: “Số thứ bảy...” rồi không còn nghe được gì nữa, chàng nhỏm dậy sờ tay lên ngực Đinh Điển, tim Đinh Điển đã ngừng đập.

Địch Vân cũng sớm biết Đinh Điển khó lòng qua khỏi, nhưng giờ thì chàng mới cảm nhận được một cách cụ thể rằng người nghĩa huynh tình thân như cốt nhục đã thật sự ra đi. Chàng cố sức thổi vào miệng Đinh Điển, bụng ngầm khấn khứa:

“Lạy trời lạy Phật cho Đinh đại ca sống dậy, Địch Vân này nguyện trở vào ngục tối, dù suốt đời không báo được thù cũng cam lòng...”

Nhưng thân hình Đinh Điển càng lúc càng lạnh đi và cứng dần lại, chàng nhận thức được rằng đã vô phương cứu chữa rồi. Chàng hận mình không có năng lực cải tử hoàn sinh cho Đinh đại ca.

Địch Vân ngồi thừ người nhìn ra khoảng không vô định, lòng cảm thấy cô tịch, lạc lõng vô cùng. Ngay lúc này chàng cảm thấy khung trời tự do bên ngoài chẳng còn ý nghĩa gì nữa thà rằng sống trong gian ngục thất tối tăm như trước còn hơn.

Chàng quay nhìn thi thể Đinh Điển, cảm giác buồn tủi, thống khổ chợt ập tới. Không ngăn được cảm xúc, chàng bỗng khóc rống lên. Tiếng khóc ai uất của chàng vang động cả không gian tĩnh mịch của tòa phế viện. Dù biết tiếng khóc của mình có thể đánh động truy binh của phủ nha chàng cũng mặc kệ, dù biết nam nhi đại trượng phu khóc lóc là điều đáng thẹn chàng cũng cứ khóc, khóc cho thỏa nỗi thương tiếc, khóc cho vơi bớt thống khổ trong lòng.

Địch Vân khóc như vậy không biết trong bao lâu, cuối cùng thì lệ cũng đã khô, tiếng khóc trở nên khản đục đến nỗi hầu như không nghe thấy nữa.

Nhưng lòng thương tiếc vẫn không thấy nguôi ngoai, nỗi đau chẳng thấy vơi đi được chút nào, có điều đầu óc chàng đã trở nên tỉnh táo hơn.

Chàng bắt đầu suy nghĩ:

“Giờ giải quyết di hài Đinh đại ca ra sao đây? Làm cách gì để đem Đinh đại ca hợp táng cùng Lăng tiểu thư?”

Giờ phút này trong đầu chàng chẳng còn ý nghĩ nào khác, đây là điều bận tâm duy nhất của chàng. Bất chợt có tiếng vó ngựa vọng lại mỗi lúc một gần, Địch Vân nghe ra có đến cả chục thớt ngựa. Tiếng đó có tiếng kêu:

“Mã đại gia! Cảnh đại gia! Chu nhị gia! Tam vị đã tìm thấy đào phạm chưa?”

Hơn chục thớt ngựa đã chạy đến bên ngoài phế viện, tất cả đồng loạt dừng ngựa. Có người nói:

- Vào bên trong xem thử!

- Chắc không trốn ở chỗ này đâu.

- Ngươi làm sao dám nói chắc như vậy?

Sau đó có tiếng người nhảy xuống đất. Địch Vân không dám chần chờ lâu hơn, vội ôm thi thể Đinh Điển xuyên qua cánh cửa hông của phế viện đào thoát. Vừa ra khỏi đã nghe sau lưng có tiếng kêu lên hốt hoảng, bọn người kia đã phát hiện ra tử thi của Mã Đại Minh, Cảnh Thiên Bá và Chu Kỳ.

Địch Vân tay ôm thi thể Đinh Điển phóng cước chạy bừa. Chàng cũng biết ôm thi thể Đinh Điển chạy như vầy là vô cùng nguy hiểm, rất dễ bị truy binh của nha phủ bắt được. Nhưng chàng thà là bị bắt lại, thà là chịu khổ hình, thậm chí bị hành quyết tức thì chứ chàng nhất định không chịu bỏ thi thể Đinh Điển lại.

Chạy được một đỗi, xảy thấy bên đường có một cánh cổng nhỏ chỉ khép hờ, chàng phóng cước đá bật cánh cổng nhìn vào. Bên trong là một vườn rau khá lớn trồng các loại rau cải, có cả củ cải và bầu bí. Địch Vân từ nhỏ sống ở nông thôn, công việc gắn liền với nông vụ, nay xa cách năm năm bỗng lại được nhìn thấy vườn rau này, lòng không khỏi bồi hồi xúc động. Chàng đưa mắt nhìn quanh, góc vườn phía Đông Bắc có một gian nhà cỏ, qua cửa sổ có thể nhìn thấy bên trong chất đầy củi rơm, thì ra đây là một gian nhà kho chứa củi. Chàng cúi xuống nhổ mấy bụi củ cải, xong ôm thi thể Đinh Điển đi thẳng về phía gian nhà kho.

Chàng cẩn thận nghe ngóng xung quanh, tư bề im ắng, lúc này chàng mới yên tâm dọn sơ lấy một chỗ đặt thi thể Đinh Điển xuống, lấy rơm phủ lên trên. Lòng chàng vẫn còn mơ hồ hy vọng, chưa biết chừng Đinh đại ca sẽ bất ngờ sống dậy.

Địch Vân ngồi xuống, chùi mấy củ cải lên áo cho hết đất xong đưa lên miệng cắn một miếng thật tọ vị củ cải tươi mát rượi, ngọt ngào tràn vào miệng, hương vị này đã năm năm nay chàng chưa được thưởng thức. Nhớ lại hồi còn ở Hồ Nam, biết bao lần chàng cùng sư muội nhổ củ cải tươi trong vườn vừa nắm tay nhau du ngoạn khắp đồng quê, vừa đi vừa nói chuyện lại vừa thưởng thức hương vị tươi mát ngọt ngào ấy.

Chàng ăn hết củ này đến củ khác, đầu óc lâng lâng nhớ tới chuyện xưa, hai mắt chàng đẫm lệ. Bất thình lình chàng nghe có tiếng nói, Địch Vân giật nảy người khiến củ cải ăn dở rơi xuống đất. Thân củ cải trắng tinh khôi bị dính bết đất cát và cả rác rưởi.

Thì ra bên ngoài có một giọng trong trẻo nói:

- Không Tâm Thái! Không Tâm Thái đâu rồi?

Địch Vân nghe tiếng gọi suýt chút nữa thì buộc miệng đáp:

“Ta ở đây!” nhưng may mà chàng kịp ghìm lại được, hai tay chàng nắm chặt lại vẫn không ngăn được run lẩy bẩy.

“Không Tâm Thái” vốn là ngoại hiệu của chàng, trên đời này chỉ có Thích Phương và chàng biết cái ngoại hiệu này, ngay cả sư phụ chàng Thích Trường Phát cũng không biết. Ngày trước Thích Phương bảo chàng quá thật thà, đầu óc đơn giản như con trẻ, ngoài công việc đồng áng và luyện võ công ra chàng không suy nghĩ đến việc gì khác, không biết đến bất cứ thứ gì khác, cứ như là cọng rau muống, ruột rỗng không.

Lúc ấy Địch Vân chỉ cười, không phản bác cũng chẳng biện bạch. Ngược lại chàng còn thích cái ngoại hiệu ngồ ngộ mà sư muội tặng cho mình. Mỗi lần nghe Thích Phương gọi mình là “Không Tâm Thái” chàng lại nghe nó ngọt ngào hơn cả vị củ cải tươi, tiếng gọi của nàng chất chứa cảm tình sâu lắng mà nàng dành cho chàng. Bởi lẽ, khi có mặt của người thứ ba thì nàng không bao giờ gọi chàng bằng tên ấy, nàng gọi chàng như vậy thì chắc rằng chỉ có hai người bên nhau mà thôi.

Lúc chỉ có hai người ở bên nhau, bất kể là nàng đang vui hay giận, chàng đều rất sung sướng. Chàng vốn là người ít lời, lại thật thà đến độ có thể nói là ngu dại, chính vì vậy mà có khi chàng khiến cho sư muội phải nổi giận.

Nhưng bất kể thế nào, mỗi khi nàng gọi chàng là “Không Tâm Thái” thì y như rằng cả hai cùng toét miệng cười.

Còn nhớ hôm Bốc Thản đến nhà đưa thiếp mời đi mừng thọ Vạn sư bá, sư muội làm cơm đãi khách, có gà có cá, có củ cải đậu phụ, có cả một dĩa rau muống xào. Đêm đó sư phụ cùng Bốc Thản vừa uống rượu vừa bàn luận chuyện võ lâm Lưỡng Hồ, chàng ngồi ngơ ngác lắng nghe, bất giác ánh mắt chàng gặp ánh mắt sư muội. Nàng gắp một cọng rau muống đưa lên miệng nhưng lại không cho vào miệng mà chỉ khẽ cắn lên cọng rau, ánh mắt nàng tràn ngập nét xuân. Nàng không ăn rau, nàng chỉ âu yếm nó.

Địch Vân ngồi trong kho củi, chuyện cũ như một làn ánh quang lướt nhanh trong tâm trí. Chàng như vẫn còn nhìn thấy đôi môi mọng đỏ của nàng lướt nhẹ trên thân cọng rau. Chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi:

- Không Tâm Thái! Không Tâm Thái đâu rồi?

Rõ ràng là giọng của sư muội, không thể sai chạy được, vậy thì mình nằm mơ chăng? Không thể như thế được, bên ngoài là trời xanh, vườn rau, trong kho củi có cả di hài của Đinh đại ca, như vầy quyết không phải là mộng. Đó là thực! Thậm chí âm sắc trong tiếng gọi của sư muội cũng khác với ngày xưa.

Ngày xưa nàng gọi chàng, tiếng gọi bao hàm tình thân thiết, sự quan tâm, có khi là tiếng gọi giận hờn trách móc. Còn tiếng gọi bây giờ lại hàm chứa sự thương yêu trìu mến. Hay là nàng thấy mình bị oan khuất mấy năm nay nên tình cảm có khác đi chăng?

Địch Vân không dám tin vào tai mình, chắc là mình nghe nhầm, sư muội từ lâu đã là con dâu Vạn gia, vừa phú vừa quý, sao lại có thể xuất hiện ở chỗ nông gia như vầy? Sao nàng biết mình ở đây mà đến tìm? Không! Đây không thể là thực được! Nhưng tiếng gọi bên ngoài lại vang lên:

- Không Tâm Thái! Đừng trốn nữa!

Địch Vân cảm thấy mọi huyết quản trong người trương phình lên, huyết dịch chạy rần rật như vạn mã tề phi, hơi thở gấp gáp, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Địch Vân nhè nhẹ đứng dậy, ẩn mình sau đống củi nhìn ra, chỉ thấy một nữ nhân đứng quay lưng về phía mình, mắt nhìn Đông ngó Tây dáng như đang tìm người. Không sai! Đôi vai gầy gầy, tấm thân yểu điệu, dáng cao mà gầy, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là sư muội.

Lại nghe nàng cười cười nói:

- Không Tâm Thái, ra đi, đừng trốn nữa.

Nữ nhân quay lưng lại, Địch Vân cảm thấy choáng váng. Người đứng trước mặt chàng chính là Thích Phương, vẫn đôi mắt to tròn đen nhánh sáng long lanh, vẫn chiếc mũi hếch nghịch ngợm ngày nào, chỉ có điều gương mặt nàng trắng hơn, không còn sắc hồng rám nắng như đa phần thiếu nữ nhà quê vùng Hồ Nam nữa. Nhưng cho dù có chút thay đổi thì đó vẫn đúng là sư muội, người mà chàng trăm nhớ ngàn thương và cũng trăm hờn ngàn giận hồi còn trong ngục.

Nàng vẫn cười cười gọi Không Tâm Thái, tiếng gọi đầy vẻ thương yêu trìu mến, Địch Vân như muốn phát điên, dù có giận có ghét đến đâu trong thâm tâm chàng vẫn mong có ngày được cùng sư muội trùng phùng, được cùng nàng sống lại những ngày tháng như hồi còn ở Hồ Nam. Chàng định bụng sẽ lên tiếng rồi đi ra. Nhưng chàng chợt nhớ lại Đinh đại ca đã từng bảo mình quá trung hậu, rất dễ mắc lừa thiên hạ. Nàng đã trở thành dâu con Vạn gia, mình vừa mới giết chết Chu Kỳ, biết đâu đây lại không phải là một mưu kế hòng dụ mình ra mặt? Nghĩ tới đây chàng ẩn mình lại, chờ xem động tĩnh.

Thích Phương lại gọi, Địch Vân ngồi nghe mà lòng đầy sóng gió. Nàng gọi mình bằng giọng trìu mến như vậy sao lại có thể là giả được chứ? Hơn nữa nếu nàng thật sự muốn lấy mạng mình thì cứ để mình chết dưới tay nàng vẫn hơn. Nghĩ đến đây chàng lại dợm bước ra ngoài.

Ngay lúc đó xảy nghe có tiếng con trẻ kêu lên:

- Mẹ! Mẹ! Con ở đây nè!

Địch Vân giật mình nhìn về phía có tiếng nói, chỉ thấy một đứa bé gái mình mặc áo hồng chạy lúp xúp giữa những luống rau. Lại nghe Thích Phương mỉm cười dịu dàng nói:

- Không Tâm Thái, con trốn ở đâu mà mẹ tìm hoài không thấy vậy?

Đứa bé ra vẻ đắc ý nói:

- Không Tâm Thái ở ngoài hoa viên. Không Tâm Thái xem kiến cắn nhau.

Địch Vân nghe như có tiếng sét ngang tai, ngực nhói đau như vừa bị trúng một quyền chí mạng. Thì ra sư muội đã có con, con gái nàng tên là Không Tâm Thái, lúc nãy tiếng gọi thương yêu trìu mến ấy là dành cho con gái nàng.

Thì ra mình lại đi nhầm vào hậu viện của Vạn môn.

Đất dưới chân Địch Vân chao đảo, mấy năm nay chàng vẫn mong rằng tin sư muội lấy Vạn Khuê là giả, chàng hy vọng Thẩm Thành bịa chuyện để trêu tức chàng. Những điều này chàng chôn kín ở trong lòng, chàng không thổ lộ với Đinh Điển. Vậy mà giờ đây chàng đã tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy đứa bé gọi nàng là mẹ. Vậy là đã rõ, chẳng còn gì để mà hy vọng nữa.

Hai mắt chàng mờ hẳn đi, qua cửa sổ nhà kho, chàng mơ hồ nhìn thấy Thích Phương ngồi xuống dang rộng hai tay, tươi cười ôm đứa bé ấy vào lòng, dịu dàng nói:

- Không Tâm Thái ngoan quá biết tự đi chơi một mình rồi.

Địch Vân nhìn thấy một nửa mặt của Thích Phương, nhìn thấy làn da nàng trắng trẻo, ăn mặc hoa quý, trông nàng diễm lệ hơn xưa. Chàng chua xót nghĩ thầm:

“Mấy năm nay nàng đã là thiếu phu nhân của Vạn môn, đâu cần phải ra đồng cày cuốc, không phải chịu dầm mưa dãi nắng, đương nhiên phải trắng da dài tóc rồi”.

Lại nghe Thích Phương nói:

- Không Tâm Thái, con không nên chơi ở ngoài này, mau theo mẹ vào nhà đi.

Đứa bé lắc đầu nói:

- Không! Không Tâm Thái thích chơi ở ngoài này hơn.

Thích Phương dịu dàng nói:

- Không Tâm Thái ngoan phải biết nghe lời mẹ. Hôm nay bên ngoài có người xấu, người xấu hay bắt trẻ con. Con nên theo mẹ vào nhà.

Không Tâm Thái tròn mắt hỏi:

- Người xấu nào vậy mẹ? Tại sao lại bắt trẻ con?

Thích Phương đứng dậy dắt tay con gái, nói:

- Hôm nay trong ngục có hai người xấu trốn ra ngoài. Cha con đi bắt người xấu rồi. Nếu người xấu tới đây sẽ bắt Không Tâm Thái đi. Không Tâm Thái theo mẹ vào phòng, mẹ làm cho Không Tâm Thái con búp bê vải.

Không Tâm Thái lắc đầu nói:

- Không Tâm Thái không thích búp bê, Không Tâm Thái đi bắt người xấu với cha.

Địch Vân nghe Thích Phương gọi mình là kẻ xấu thì không khỏi đau lòng.

Ngay lúc đó bỗng nghe có tiếng vó ngựa vang lên, lát sau mấy thớt ngựa phóng vụt qua.

Thích Phương cảnh giác rút kiếm cầm tay, nhảy một bước tới bên cổng nhìn ra ngoài.

Địch Vân đứng trong nhà kho chẳng dám cử động, chàng sợ mình cử động sẽ đánh động Thích Phương. Giờ này thì chàng chẳng còn lòng dạ nào để gặp mặt sư muội. Nàng gọi chàng là kẻ xấu, cả đời mình chàng đã làm chuyện gì xấu xa đê tiện đến nỗi không dám nhìn mặt thiên hạ? Vậy tại sao nàng gọi mình như vậy? Càng nghĩ Địch Vân càng uất ức, mình bị Oan uổng, người khác có thể hiểu lầm, còn sư muội lẽ ra nàng phải hiểu.

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng thấy Không Tâm Thái đi đến gần nhà khọ Địch Vân giật mình mong cho nó đừng tiến vào, nhưng không biết trời đất xui khiến thế nào đứa bé lại bước vào. Địch Vân úp mặt xuống đất thầm kêu lên:

“Đi ra đi! Đi ra đi!”

Rồi việc chàng lo sợ cũng xảy ra. Đứa bé chợt nhìn thấy chàng, nó khiếp hãi đến độ muốn khóc lên mà khóc không ra tiếng chỉ tròn mắt nhìn, toàn thân run bắn. Địch Vân biết là sẽ rất phiền nếu đứa bé khóc lên. Chàng vội nhổm dậy một tay ôm lấy đứa bé, tay kia bịt chặt miệng nó. Nhưng Địch Vân đã chậm mất một chút, đứa bé thấy chàng nhổm dậy đã kêu thét lên.

Thích Phương tuy mắt quan sát bên ngoài nhưng lúc nào cũng để ý bên trong, nghe tiếng Không Tâm Thái kêu lên nửa chừng rồi im bặt thì biết là có biến. Nàng nhảy xẹt về phía nhà kho, trông thấy một người râu tóc bù xù gớm ghiếc đang khống chế con gái mình thì hồn phi phách tán. Không kịp suy nghĩ, nàng vung kiếm tấn công đối phương, miệng hét:

- Buông con ta xuống!

Địch Vân thấy Thích Phương không thèm nhận mặt mình thì càng chua xót, nghĩ thầm:

“Nàng muốn giết ta thì cứ ra tay đi”.

Thích Phương thấy trường kiếm công tới mà đối phương không tránh né thì sợ là có âm mưu gì nên vội thu kiếm lại, quát:

- Buông con ta xuống!

Địch Vân thấy nàng chỉ lo cho con nàng mà không nghĩ gì đến tình cũ thì bất giác nổi giận, chẳng những không buông đứa bé mà còn quay lại rút một thanh củi làm khí giới.

Thích Phương thấy đối phương rút củi làm kiếm thì quát một tiếng, vung kiếm nhằm vai đối phương đâm tới. Địch Vân nghiêng người tránh né, cây củi vạch một đường từ trái sang phải, đến nửa chừng thì biến thế đâm ra.

Thích Phương nhìn thấy kiếm chiêu thì giật mình kêu lên một tiếng. Thì ra đó là chiêu “Ca ông hám thượng lai, Thị hoành bất cảm quá”. Nàng không kịp suy nghĩ, chỉ cúi thấp đầu tránh qua rồi thi triển chiêu “Hổ thích bôn kinh phong, Liên sơn nhược bố triệu”.

Nhà kho chật hẹp, lại chứa đầy củi, chỗ trống còn lại chỉ vừa đủ để hai người quay quần, nên xuất thủ mấy chiêu đã thấy vướng tay vướng chân.

Địch Vân từ nhỏ ngày ngày cùng sư muội chiết chiêu luyện kiếm, chiêu thức thảy đều thuộc nằm lòng. Thấy Thích Phương ra chiêu tấn công thì vội vàng xuất chiêu “Lạc nê chiêu đại tỷ, Mã minh phong tiểu tiểu” đối kháng.

Nào ngờ thanh củi vung ra bỗng vuột tay văng ra xa, thì ra bàn tay phải chàng đã bị chặt đứt các ngón, không còn khả năng dụng kiếm nữa nhưng chàng lại quên mất điều này. Chàng thở dài xuôi tay nhìn lên, mũi kiếm của Thích Phương đã chỉ thẳng trước ngực chàng, có điều thanh kiếm không ngừng run rẩy, còn đôi mắt nàng thì mở to kinh ngạc.

Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau nghẹn ngào một lúc lâu Thích Phương mới run giọng nói:

- Là sư ca đó sao?

Địch Vân gật đầu, chàng đưa đứa bé sang, Thích Phương vội vàng ném trường kiếm đón lấy con, đứa bé vẫn còn sợ đến nỗi không khóc nổi, vùi đầu vào ngực mẹ, không dám nhìn Địch Vân nữa.

Thích Phương lấy lại bình tĩnh, nói:

- Muội không ngờ lại là sư ca. Mấy năm nay sư ca...

Bỗng bên ngoài có tiếng gọi:

- Phương muội! Nàng ở đâu vậy?

Chính là giọng của Vạn Khuê, tiếng gọi mỗi lúc một gần, có vẻ đi về hướng vườn rau. Thích Phương biến sắc, kề tai con gái nói nhỏ:

- Không Tâm Thái, bá bá đây không phải là người xấu, không được nói gì với cha hết. Biết không?

Không Tâm Thái ngẩn mặt nhìn lên, thấy bộ dạng Địch Vân trông khiếp quá chợt khóc òa lên. Vạn Khuê ở bên ngoài nghe tiếng khóc chạy tới hỏi:

- Không Tâm Thái sao khóc vậy? Có cha tới đây, đừng sợ.

Thích Phương nhìn Địch Vân một lần nữa rồi ôm con đi ra, tiện tay khép cửa kho lại, xong tiến ra đón đầu Vạn Khuê.

Địch Vân đứng chết lặng, một giọng nói thoang thoảng bên tai chàng:

“Địch Vân, ngươi chết đi cho rồi! Sống thế này ngươi sống mà làm gì?”

Bên ngoài vang lên tiếng Vạn Khuê:

- Lúc nãy Không Tâm Thái bị sao vậy?

Địch Vân rất muốn bước ra xem thử Vạn Khuê lúc này mặt mũi ra sao, nhưng hai chân chàng như bị chôn chặt dưới đất, không cất lên nổi.

Tiếng Thích Phương đáp:

- Muội với Không Tâm Thái đang chơi ở hậu viện chợt có mấy kỵ mã phi ngang qua, kỵ sĩ mang đao kiếm, dáng dấp lại dữ dằn, Không Tâm Thái bảo là người xấu nên sợ.

Vạn Khuê cười nói:

- Đó là người của nha phủ đi tróc nã đào phạm. Nào, lại đây cha bế, Không Tâm Thái không sợ người xấu, có cha ở đây người xấu tới cha đánh chết chúng.

Địch Vân hơi giật mình nghĩ thầm:

“Bản lãnh nói dối của nữ nhân quả là lợi hại. Nói như vậy nếu Không Tâm Thái có nói lỡ ra điều gì thì Vạn Khuê cũng không chút nghi ngờ. Hừ! Ai cầu ngươi bao che cho ta? Cứ để chồng ngươi bắt ta đánh chết cho ngươi vừa lòng!”

Chàng lớn bước đến bên cửa sổ ghé mắt nhìn ra, Vạn Khuê ăn vận sang trọng, tay âm con gái đi vào trong nhà, Thích Phương đi sát cạnh chồng, cả nhà trông rất hạnh phúc.

Thích Phương đã lấy Vạn Khuê, tình cảnh tương tự thế này chàng đã từng nhìn thấy trong giấc mơ, có điều trước nay chàng mong rằng đó chỉ là giả mà thôi, nhưng nay cảnh ấy lại xảy ra ngay trước mắt mình, Địch Vân như hóa thành điên dại. Chàng nghiến chặt răng, kêu lên:

- Ta...

Chàng muốn xông ra cùng Vạn Khuê quyết tử một trận rồi ra sao thì ra.

Chàng rơi vào tình cảnh ngày hôm nay chính do hắn mà ra, nay vừa trốn ra khỏi ngục lại thấy người mình yêu quý nhất trên đời trở thành thê thất của hắn. Bất kỳ ai ở trong hoàn cảnh này chắc cũng đều muốn sống chết một phen với kẻ địch.

Nhưng khi Địch Vân cúi người xuống nhặt thanh kiếm của Thích Phương bỏ lại, chàng chợt nhìn thấy thi thể của Đinh Điển. Hai mắt Đinh Điển nhắm nghiền, vẻ mặt thật bình thản. Chàng chợt nhớ tới lời trăn trối của Đinh Điển.

“Mình liều chết với Vạn Khuê, thân mình chết đi chẳng có gì đáng tiếc, nhưng mình chết rồi lấy ai hoàn thành tâm nguyện của Đinh đại ca?”

Địch Vân nghiến răng nghĩ:

“Ta sẽ cầu xin sư muội hoàn thành việc này... Không được, nếu làm vậy hóa ra mình trốn tránh trách nhiệm với Đinh đại ca sao? Làm như vậy mình chết xuống suối vàng sẽ ăn nói sao với Đinh đại ca đây? Hơn nữa sư muội chưa chắc đã chịu nhận lời!”

Nghĩ thông suốt được điều này, lòng chàng bình tĩnh trở lại. Nhưng tiếng kêu “ta...” của chàng đã bị Vạn Khuê nghe thấy.

Vạn Khuê nhíu mày hỏi:

- Trong kho củi hình như có người. Ai ở trong đó vậy?

Thích Phương cười giả lả nói:

- Thật vậy sao? Lúc nãy muội thấy lão vương đi về phía ấy, chắc là lão đi lấy củi cho nhà bếp ấy mà. Tam ca à, muội đã chưng cho chàng một chén yến sào, chàng vào ăn kẻo nguội. Không Tâm Thái sợ quá, thôi để cho nó đi ngủ.

Vạn Khuê ậm ừ mấy tiếng rồi giao con cho Thích Phương.

Địch Vân đứng trong kho củi đầu óc trống rỗng, chẳng suy nghĩ việc gì cho đến đầu đến đũa. Chàng lấy tay đập đập trán nghĩ:

“Nơi này xem ra không thể ở lâu được rồi, theo như lời Thích Phương nói, nếu lão vương ấy thật sự vào đây lấy củi nấu cơm thì mình phải làm sao? Bây giờ cứ tạm thời giấu thi thể Đinh đại ca ở đây, còn mình thì đi chỗ khác ẩn thân, chờ tối đến sẽ trở lại mang thi thể Đinh đại ca đi”.

Quyết đinh xong, chàng lấy cỏ lấp kín thi thể Đinh Điển lại, xong định đi ra, bỗng một ý nghĩ chợt đến:

“Sư muội thể nào cũng trở lại tìm mình, nếu bỏ đi bây giờ mình sẽ vĩnh viễn không gặp lại nàng nữa”.

Ngần ngừ một lát, lại nghĩ:

“Cho rằng gặp nàng thêm một lần nữa thì được gì chứ? Giờ nàng đã có chồng có con, cả nhà người ta vui vầy như vậy, ai lại lưu tâm đến một tên trọng phạm đào tẩu chứ? Mình gặp lại nàng chẳng qua chỉ chuốc lấy bực mình mà thôi”.

“Ôi, ở trong lao ngần ấy năm trời, ngày nhớ đêm mong, chỉ mong được gặp lại nàng, hôm nay sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vầy được? Mình cũng đâu còn hy vọng gì nữa, chẳng qua là hỏi thăm xem có tin tức gì của sư phụ hay không thôi. Ngoài ra còn phải hỏi nàng tại sao lại ham mới bỏ cũ, tại sao mình vừa ngộ nạn lại không ngó ngàng gì đến mình nữa”.

“Mà hỏi nàng những thứ ấy để làm gì chứ? Nếu không phải là nói dối thì cứ sự thực mà trả lời. Nói dối thì nghe làm gì? Còn nói ra sự thực thì càng thêm đau lòng”.

Những ý nghĩ mâu thuẫn cứ tiếp nối trong đầu chàng, lúc thì biện hộ cho việc muốn nấn ná ở lại, lúc thì muốn lập tức bỏ đi. Địch Vân xưa nay làm việc gì cũng rất mau mắn quả quyết chứ không phải trù trừ do dự thế này. Nhưng nay chàng phải đối mặt với một việc khó khăn nhất của đời người, nên không biết giải quyết ra sao cho toàn vẹn.

Đang khi Địch Vân đầu óc rối bời thì bỗng nghe có tiếng bước chân rón rén đi ra vườn rau. Người đi mà như sợ người ta phát hiện nên đi mấy bước thì dừng lại nghe ngóng.

Người kia tiến đến mỗi lúc một gần, Địch Vân cảm thấy tim đập loạn nhịp, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm hai bàn tay:

“Cuối cùng thì nàng cũng đến tìm mình. Nàng đến để làm gì? Cầu xin mình tha thứ chăng? Hay là nàng vẫn còn nhớ tình cũ?”

Chàng thở dài nghĩ:

“Nàng có một người chồng tốt, có con ngoan, có một gia đình hạnh phúc. Ta còn chen vào làm gì nữa?”

Nghĩ đến đây lòng hận thù trong chàng chợt nguội hẳn đi:

“Mình chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử nhà quê cùng kiết, giả như mình không bị hàm oan, mình và sư muội tất sẽ trở thành phu thệ Như vậy tất nhiên là vui, nhưng mà sư muội sẽ phải cực khổ nhọc nhằn cả đời, có tốt đẹp gì cho nàng đâu? Mình báo thù, tất phải giết chết Vạn Khuê, sư muội trở thành cô phụ, con nàng trở thành mồ côi. Không lẽ sư muội có thể về sống chung với kẻ đã giết chết phu quân của nàng? Trong lòng nàng từ lâu đã không còn bóng hình của mình rồi, ngày trước mình đã không bằng Vạn Khuê, ngày nay khoảng cách ấy càng lớn. Thôi thì mối ân oán này đành gạt sang một bên, để cho phu thê họ cứ vui sống như trước nay vậy”.

Nghĩ đến đây, chàng đã quyết ý không còn gì để mà nói với Thích Phương nữa, cúi người ồm thi thể Đinh Điển lên, định bỏ đi. Ngay lúc đó xảy nghe “bình” một tiếng, cánh cửa kho bị đá bật tung ra.

Địch Vân giật mình quay lại, chỉ thấy một người cao gầy tay cầm thanh kiếm sáng ngời, song mục trừng trừng nhìn mình. Người đó chính là Vạn Khuê. Địch Vân ủa một tiếng rồi không kịp suy nghĩ điều gì khác, vội đặt thi thể Đinh Điển xuống, đồng thời nhặt thanh kiếm của Thích Phương bỏ lại, chẳng nói chẳng rằng, nhìn Vạn Khuê chờ đợi.

Vạn Khuê mặt đằng đằng sát khí, hắn đã biết tin Địch Vân vượt ngục, suốt ngày hôm nay tâm thần bất an, giờ tận mắt nhìn thấy Địch Vân tay cầm thanh kiếm của Thích Phương thì càng ghen tức, nghiến răng nói:

- Hừ! Cả kiếm cũng giao cho ngươi! Định mưu sát ta chăng? Không phải dễ như hai ngươi tưởng đâu!

Đầu óc Địch Vân như bị một màn sương mù che lấp, chàng không biết Vạn Khuê nói gì, chỉ nghĩ thầm:

“Tại sao lại là hắn? Hắn làm sao biết mình ở đây? Không phải nàng nói thì còn ai nữa! Nàng bảo phu quân tới bắt mình giải lên quan lãnh thưởng đây mà. Thật không ngờ sư muội lại vô tình bạc nghĩa đến như vậy!”

Vạn Khuê thấy Địch Vân im lặng thì nghĩ rằng Địch Vân làm gian nên sợ, bèn vung kiếm đâm tới, Địch Vân hươ kiếm lên đỡ, tiếp theo thi triển chiêu thức “Thích Kiên thức” mà lão cái năm xưa truyền thụ để phản công. Chiêu thức này trông có vẻ tầm thường nhưng lại vô cùng quái dị, thời gian đã qua năm năm, võ công Vạn Khuê đương nhiên phải tiến bộ rất nhiều ấy vậy mà hắn vẫn không chống đỡ nổi.

Vạn Khuê kinh hãi cùng cực, trường kiếm trong tay nhưng không biết phải làm thế nào để hóa giải, muốn dùng kiếm dĩ công vi thủ cũng không kịp nữa rồi. Vạn Khuê phẫn uất vô cùng nhưng chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết.

Hắn nhìn thấy gương mặt dính đầy đất của Địch Vân biểu lộ nét căm phẫn thì càng sợ đến hồn phi phách lạc.

Địch Vân tuy đã khống chế được đối phương, nhưng lòng lại do dự. Câu hỏi “có nên giết hắn không?” chao đi đảo lại trong trí chàng.

Vạn Khuê thấy Địch Vân đắc thủ rồi mà không hạ thủ, song mục thần quang tán loạn, tay kiếm cũng không ngớt run run. Hắn mừng rỡ kêu lên:

- Thích Phương! Ngươi mau tới đây!

Địch Vân nghe gọi tên Thích Phương thì giật mình quay đầu nhìn ra ngoài.

Nào ngờ đó là quỷ kế của Vạn Khuê.

Vạn Khuê thấy Địch Vân nhìn ra ngoài thì mừng rỡ, vận lực vung kiếm gạt mạnh một cái. Địch Vân ngón tay đã bị chặt đứt, tay cầm kiếm không chặt, lại bị bất ngờ, thanh kiếm trong tay bị đánh văng đi. Vạn Khuê cười dài đắc ý, vung kiếm đâm tới tấp. Địch Vân mất kiếm chỉ còn cách chạy vòng quanh tránh né, trốn ra sau đống củi. Chàng túng thế rút một thanh củi làm kiếm ra chiêu kháng cự. Nhưng gỗ làm sao đương cự với kiếm, soạt soạt hai kiếm, thanh củi đã bị chém bay một đoạn dài, Địch Vân ném mạnh khúc củi trong tay vào người Vạn Khuê, chờ cho đối phương tránh né, vội rút một thanh củi khác cầm cự tiếp.

Vạn Khuê thấy đối phương đã mất vũ khí thì mười phần chắc thắng cả mười, cho dù đối phương có dùng củi kháng cự thì để củi đánh trúng lên người cũng chẳng thể bị thương được, nghĩ xong tinh thần phấn chấn hẳn lên, bắt đầu thi triển kiếm pháp tấn công. Chỉ qua mấy chiêu, cổ tay Địch Vân đã bị trúng kiếm, máu tươi phún ra thành vòi, khúc củi trong tay cũng rơi xuống đất. Vạn Khuê cất tiếng cười ha hả, dâm một kiếm trúng đùi Địch Vân, tiếp đó phi cước đá Địch Vân té nhào xuống đất. Vạn Khuê bồi thêm một cước nữa trúng gò má khiến Địch Vân đau quá ngất đi.

Vạn Khuê hừ lạnh quát:

- Giả bộ chết hả?

Vừa quát vừa chém lên vai Địch Vân một kiếm. Thấy Địch Vân vẫn nằm bất động thì nghĩ thầm:

“Lăng tri phủ đã treo giải năm ngàn lạng bạc cho ai bắt được hai tên trọng phạm này. Tất nhiên là phải bắt sống, nhưng kỳ này giải hắn lên nha phủ còn mong gì sống nổi. Ai giết cũng vậy thôi, lại còn lãnh được vài ngàn lạng nữa!”

Vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn quanh, Vạn Khuê chợt phát hiện ra thi thể của Đinh Điển thì không ngăn được, reo lên:

- Còn có cả tên kia nữa!

Hắn không biết Đinh Điển đã chết nên vung kiếm chém vào chân Đinh Điển một nhát.

Địch Vân tuy bị bất tỉnh nhưng trong tiềm thức vẫn còn nghe văng vẳng tiếng kêu:

“Ngươi không thể chết! Ngươi đã hứa hoàn thành tâm nguyện của Đinh đại ca và Lăng tiểu thư! Ngươi nhất định phải hoàn thành cho kỳ được!”

Tiềm thức kêu gọi làm chàng từ từ mở mắt ra. Thần trí chàng chưa hoàn toàn tỉnh táo, chàng chưa nhận thức được điều gì đang xảy ra. Chỉ thấy có người vung kiếm chém lên người Đinh Điển thì kêu lên:

- Đinh đại ca!

Tình cảm của chàng dành cho Đinh Điển quá mãnh liệt, thấy có người định giết Đinh Điển, không biết tinh lực ở đâu bỗng tràn về. Chàng quát lên một tiếng vang động rồi nhảy phắt lên lưng Vạn Khuê, siết cổ hắn.

Vạn Khuê kinh hãi, vung kiếm chém ngược về phía sau, nhưng vì không với tới được nên chém luôn mấy nhát chỉ trúng vào đống củi mà thôi. Trong khi đó tay Địch Vân siết mỗi lúc một chặt.

Vạn Khuê giãy giụa một lát rồi ngã vật xuống, còn Địch Vân bị thương mất nhiều máu, sau một hồi dùng sức cũng bị kiệt lực, đâu óc rối loạn, hai mắt nảy đom đóm, cuối cùng cũng bất tỉnh nhân sự.

Trên nền đất lạnh của kho củi, hai oan gia nằm đó. Cả hai nằm im như chết, kỳ thực cả hai đều còn thoi thóp thở không biết ai sẽ là người tỉnh dậy trước.

Có lẽ đây là sự sắp đặt của số phận, nếu Địch Vân tỉnh dậy trước chắc rằng chàng sẽ lấy kiếm chém chết cừu gia; còn nếu Vạn Khuê tỉnh dậy trước, e rằng hắn cũng không còn có ý đem Địch Vân nộp lên quan mà sẽ vung kiếm giết chết chàng. Tình thế vô cùng nguy hiểm, vô cùng căng thẳng, hơn hẳn sự căng thẳng khi hai người đối đầu bằng đao kiếm.

Trên thế gian việc gì cũng có thể xảy ra. Chẳng phải cứ hễ người tốt là gặp vận may, ngược lại không phải người xấu nào cũng bị trừng phạt. Mọi người sớm hay muộn gì đều phải chết, chết sớm hay muộn, cái nào tốt hơn cái nào cũng chưa biết chắc, người chết muộn hơn chưa hẳn là gặp vận may.

Nhưng đứng về phía người sống, đối với Thích Phương, đối với Không Tâm Thái, Địch Vân chết trước hay Vạn Khuê chết trước thì sự khác biệt là vô cùng lớn. Giả như mà Thích Phương có mặt ở đây, bảo nàng phải chọn một trong hai, không biết nàng sẽ quyết định như thế nào.

Hai oan gia vẫn nằm chồng lên nhau, vẫn mê man bất tỉnh. Bất chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên đi về phía kho củi.

Địch Vân từ từ hồi tỉnh, tai nghe tiếng nước rào rào, từng giọt từng giọt nước lạnh ngắt bắn lên mặt ran rát. Cảm giác dần dần trở lại với chàng, Địch Vân bỗng cảm thấy lạnh, nhưng tay chân thì yếu ớt chẳng còn chút sức lực.

Vừa tỉnh lại, Địch Vân đã kêu lên:

- Ta bóp chết ngươi!

Cánh tay phải siết cong lại, nhưng bên trong vòng tay thì trống rỗng, chẳng có vật gì cả. Tiếp đó chàng bỗng thấy thân hình hơi chao đảo, kinh hãi mở mắt nhìn ra, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có những giọt mưa to dội lên khắp người.

Thân hình chàng vẫn không ngừng chao đảo, ngực cảm thấy tức nặng, chỉ muốn nôn ra. Xảy đâu một chiếc thuyền giương buồm lướt nhanh qua bên cạnh. Địch Vân giật mình nghĩ thầm, không biết mình có nằm mơ hay không, tự dưng sao lại có thuyền xuất hiện ở đây?

Địch Vân muốn ngồi dậy nhìn cho rõ, nhưng toàn thân mềm nhũn, cả một ngón tay cũng không cử động nổi, đành phải nằm ngửa ra như vậy. Địch Vân định thần nhìn lại thì thấy trên trời có mây đen vần vũ, không còn trong gian nhà kho nữa. Chàng chợt nhớ tới Đinh Điển, vừa nghĩ tới Đinh Điển sinh lực lập tức nảy sinh. Chàng chống tay ngồi bật dậy.

Tuy đầu óc không khỏi choáng váng, nhưng Địch Vân đã nhận ra mình đang ở trong một chiếc thuyền nhỏ, chiếc thuyền đang xuôi theo dòng nước giữa sông lớn. Lúc này đang là ban đêm, lại có mưa lớn, bầu trời toàn là mây đen. Chàng cố vận dụng mục lực nhìn lên hai bên bờ sông, cảnh vật chìm trong bóng tối chẳng nhận ra được gì cả.

Địch Vân hốt hoảng kêu lên:

- Đinh đại ca! Đinh đại ca! Dù biết rõ Đinh đại ca đã chết, nhưng thi thể của Đinh đại ca thì không thể để thất lạc được.

Bỗng chân chàng chạm phải một vật, cúi đầu nhìn xuống, chàng mừng rỡ kêu lên:

- Đinh đại ca! Thì ra đại ca ở đây!

Vừa nói vừa dang hai tay ôm chầm thi thể Đinh Điển. Thì ra thi thể Đinh Điển cũng được đặt trong thuyền, ngay bên dưới chân chàng.

Phát hiện ra thi thể Đinh Điển, Địch Vân lập tức ngã vật xuống, toàn thân hư nhược đến độ không còn sức lực để suy nghĩ nữa. Chàng chỉ mơ màng cảm thấy miệng khô khốc, khẽ há miệng đón những giọt mưa rơi xuống, sau đó thì nửa mê nửa tỉnh thiếp đi, chỉ có điều hai tay vẫn ôm chặt thi thể Đinh Điển.

Đến sáng hôm sau, Địch Vân mơ màng tỉnh dậy, trời vẫn còn mưa rả rít.

Trong ánh sáng mai mờ nhạt, chàng nhận ra một mảnh vải trắng băng chặt vết thương bên đùi, sờ lên vết thương nơi vai, tất cả điều được băng bó, mũi còn nghe thoang thoảng mùi thuốc kim sang. Cả đêm dầm mưa, vải băng ướt đẫm, nhưng vết thương đã ngừng chảy máu.

“Ai đã băng bó vết thương cho ta? Nếu không được băng bó như vầy, e rằng mình đã mất máu mà chết rồi”.

Nghĩ tới đây chàng cảm thấy một nỗi thê lương khôn tả:

“Trên đời này còn ai lo lắng cho mình nữa? Đinh đại ca đã chết, còn ai mong cho mình sống trên đời này nữa? Còn ai phí công nhọc sức băng bó vết thương cho mình?”

Chàng cúi đầu nhìn mảnh vải băng, không phải là loại băng bằng vải thô thông thường mà là loại lụa thượng hạng, một mép vải còn có thêu hoa rất đẹp, dường như nó được xé ra từ áo quần của một nữ nhân. Ngoài ra, hình như người băng bó rất vội vã nên băng không được cẩn thận lắm.

Ai? Sư muội chăng? Nghĩ đến Thích Phương, tim chàng thắt lại, khẽ nhếch mép cười buồn nghĩ:

“Nàng đã gọi phu quân đến bắt mình đưa lên quan lãnh thưởng, sao lại có thể băng bó vết thương cho mình được? Nếu không phải nàng nói ra thì Vạn Khuê làm sao biết mình ẩn thân bên trong kho củi?”

Nhưng rõ ràng chàng không chết mà còn được băng bó vết thương, người đang nằm trong thuyền và thuyền đang trôi xuôi theo dòng nước. Chẳng biết nơi này cách Giang Lăng bao xả Bất luận thế nào cũng phải thoát khỏi hiểm cảnh cái đã, đi càng xa càng tốt để tránh sự truy nã của Lăng Thoái Tư.

Chàng thầm cảm tạ người nào đã băng bó vết thương cho mình, đã tạo điều kiện cho mình thoát hiểm, đã vậy còn không quên mang cả thi thể Đinh Điển theo. Chàng chẳng quan tâm lắm đến sự sinh tử của bản thân, nhưng ân nhân đã không quên thi thể Đinh Điển làm chàng cảm kích vô ngần.

Địch Vân suy nghĩ đến muốn vỡ cả đầu ra vẫn không hình dung nổi ai là ân nhân của mình. Chàng cố nhớ lại từng tình tiết, nhưng cũng chỉ nhớ đến khi mình siết cổ Vạn Khuê mà thôi, còn những việc xảy ra sau đó thì không nhớ được gì cả.

Địch Vân nghiêng đầu sang một bên, bỗng chạm phải một vật cứng cứng, xem lại thì là một mảnh lụa cột thành một gói nhỏ. Chàng mừng rỡ, ít ra thì gói nhỏ này có thể hé mở một vài bí mật vè ân nhân cứu mạng. Chàng run run mở bọc vải ra, bên trong có vài nén bạc, một ít đồ trang sức của nữ nhân, ngoài ra còn có một sợi dây chuyền của trẻ con, mặt dây chuyền là một mảnh phù bằng vàng. Điều đặc biệt là sợi dây chuyền bị giật đứt, chỗ giật đứt còn vương sợi vải, tự như là đồ cướp giật mà có. Địch Vân cầm mảnh phù lên xem, bên trên ngoài mấy đồ hình kỳ dị ra còn khắc bốn chữ: “Đức dung song mậu”. Chàng không thông thạo chữa nghĩa cho lắm, cho rằng đó là tên của đứa bé.

Địch Vân cầm mấy món đồ trang sức trong tay, đầu óc thấy còn mơ hồ hơn lúc chưa phát hiện ra bọc đồ này. Bọc đồ này rõ ràng là do ân nhân cứu mạng ban cho, nhưng người đó là ai? Mấy món trang sức này không phải của sư muội! Mình có thấy nàng mang những đồ trang sức này bao giờ đâu?

Nước sông chảy siết, đưa chiếc thuyền con chạy vùn vụt xuống xuôi. Cả ngày hôm đó, đầu óc Địch Vân lúc nào cũng mơ mơ màng màng, câu hỏi “ai là ân nhân cứu mạng mình?” cứ treo lơ lửng trong đầu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx