sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 1 phần 4

Niếp Tiểu Trùng

Đêm khuya khoắt, người tĩnh lặng, gió đêm đầu thu lất phất cội ngô đồng, tiếng xào xạc thậm chí còn tịch liêu hơn cả không có tiếng động.

Lăng Ngọc Phong ngồi một mình dưới đèn, người khác không nghe thấy gì, y lại hình như nghe thấy được, đột nhiên ngẩng đầu, vẫy vẫy tay về phía ngoài song cửa, lập tức có một bóng người từ cội ngô đồng như một chiếc lá rơi phiêu phưỡng xuống đất, bái phục trước song cửa, dưới tinh quang có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, tuy hiển lộ bộ dạng đầu hươu mắt chuột, nhưng nhìn kỹ cũng không khó coi lắm.

Người đó không ngờ chính là người từng bị Lệnh Hồ Bất Hành thộp thực quăng ra, Niếp Tiểu Trùng.

- Chuyện ta sai ngươi làm, ngươi đã làm xong chưa? - Lăng Ngọc Phong hỏi hắn.

- Rồi.

- Lúc nào?

- Ngày mai, trước giờ Tuất.

- Có bao nhiêu khách nhân?

- Ba vị. Là một thương buôn thuốc sâm đến từ Quan Đông tên là Phùng Bảo Các, mới đi ngang qua vùng này, người kia là một vị hòa thượng, Vân đại sư.

- Tốt, rất tốt! - Lăng Ngọc Phong vừa huy thủ, một miếng vàng lá từ trong tay áo tà tà bay ra.

Niếp Tiểu Trùng cúi người thoái lui, vừa tiếp được miếng vàng lá đó, lập tức lăng không bay lên, lộn một vòng, thân hình vừa nhô lên, giữa bốn bề tối hù đột nhiên có người hét khẽ:

- Đánh.

Tiếng hét khẽ vừa vang lên, hơn mười đạo ánh sáng lấp lánh, hơn mười kiện ám khí chia nhau từ ba bốn phương hướng khác biệt phóng tới.

Niếp Tiểu Trùng song thủ vừa nhét miếng vàng lá vào mình, lộn tám vòng liên tục, vớt đoạt luôn toàn bộ hơn mười mũi ám khí đó, lập tức lại quăng ám khí trở lại, tốc độ còn nhanh hơn trước, không ngờ cũng có nhất đẳng công phu.

Trong bóng tối có người té xuống, có người xông ra, dùng Ưng Trảo công bấu nơi khớp xương yếu hại trên mình Niếp Tiểu Trùng.

Không tưởng được bọn chúng vừa xuất thủ, trái lại đều bị Niếp Tiểu Trùng chế ngự.

Niếp Tiểu Trùng cong tay "Thất Thập Nhị Lộ Đoản Đả Cầm Nã", câu, bóp, bấu, khóa, không ngờ cũng là nhất đẳng cao thủ.

Lăng Ngọc Phong bước ra cửa, chắp tay sau lưng, mặt nở nụ cười, đứng dưới cội ngô đồng quan sát, xem chừng rất tán thưởng.

Bóng người nhỏ bé của Niếp Tiểu Trùng đã tan biến trong bóng đêm, người bị đánh ngã dưới đất cũng không còn thấy đâu nữa, sân vườn lại khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.

Lăng Ngọc Phong chợt cười cười nhìn lên tàng lá rậm rạp của một cội ngô đồng khác:

- Hình lão tổng, đã thụ thương thì nên tránh hàn khí, mời ngươi xuống uống vài chén ấm bụng.

Trúc Diệp Thanh, Mai Quế Lộ, cá nướng, măng xào, thịt bò hầm tương, vài món rau quả, hai thứ rượu, đã cạn ba chén, rượu lạnh, người lại nóng.

- Không tưởng nổi, không tưởng nổi. - Lão Hình Tổng không ngừng than vãn. - Tôi vốn muốn giữ hắn lại, không tưởng nổi tên Niếp Tiểu Trùng đó lại là một cao thủ nhất đẳng.

- Ngươi muốn giữ hắn lại làm gì? Muốn mời hắn uống rượu? - Lăng Ngọc Phong lại nở một nụ cười, trong mắt lại hoàn toàn không có chút ý tứ cười cợt, kiểu cười đó còn đáng sợ hơn không cười xa.

Lão Hình Tổng lại không chú ý đến chuyện đó:

- Trong Lục Phiến môn có rượu uống được sao? Cho dù có mời hắn uống rượu, sau khi uống xong cũng phải mời hắn ói chút đỉnh ra.

- Ói cái gì? Chân tình? Nói thật? Đồng bọn? Tang vật? - Lăng Ngọc Phong điềm đạm hỏi lão Hình Tổng. - Ngươi muốn Niếp Tiểu Trùng ói ra cái gì? Thứ hắn có thể ói ra, ngươi có thể ăn vào không?

Lão Hình Tổng không ngờ còn đang cười bồi, cười đã có chút miễn cưỡng, lão chung quy đã phát hiện sự tình có điểm không đúng mấy.

Kỳ quái là thái độ của Lăng Ngọc Phong trái lại biến thành rất tự nhiên.

- Hiện tại ngươi chắc đã biết tân chủ nhân của tòa cự trạch đó chỉ bất quá là một con điếm hạng sang hành nghề ám muội, mỗi vài ngày lại tìm mời một tên khờ có tiền đến, đâm hiểm một đao. Người đi kéo khách cho ả là Niếp Tiểu Trùng, khách nhân chịu một đao của ả đã có năm người, trong đó bao gồm cả Tiền Nguyệt Hiên. - Lăng Ngọc Phong thốt. - Ngày mai ta là người thứ sáu.

Thần tình của y càng khoan khoái:

- Trong chuyện đương nhiên có chút điểm nho nhỏ khác trước, đợi đến lúc hung thủ đến giết ta, cũng là lần xuất thủ cuối cùng của hắn.

Lão Hình Tổng lập tức phụ họa:

- Tôi đã minh bạch ý tứ của công tử. Đó là một mưu kế tuyệt diệu.

- Ta nghĩ ngươi nhất định cũng hiểu rõ, nếu quả Niếp Tiểu Trùng bị đuổi giết, người mời khách đã không có, khách nhân cũng đi không được. - Y cười hỏi. - Hình Tổng, có phải như vậy không?

- Phải là như vậy.

- Khách nhân không đi được, hung thủ cũng không có đối tượng để xuất thủ, cũng sẽ không lộ diện, muốn tìm cơ hội khác e rằng rất khó khăn. - Lăng Ngọc Phong lại hỏi. - Hình Tổng, có phải như vậy không?

Lão Hình Tổng đang toát mồ hôi, mồ hôi lạnh.

Lăng Ngọc Phong chợt lại cải đổi thoại đề:

- Quan Nhị vốn quyết không thể theo đứa cháu con em gái y ở lại cùng chỗ, lần này lại đột nhiên phá lệ đi đến Tế Nam, có phải đã có người dùng khoái mã ngày đêm đi thông báo tin tức nói ở đây có người muốn đối phó Trình Tiểu Thanh?

- Rất có thể.

- Người đó là ai? - Lăng Ngọc Phong cười hỏi lão Hình Tổng. - Có phải là ngươi không?

- Tôi? - Lão Hình Tổng chừng như giật nảy mình. - Sao lại là tôi?

- Muốn huấn luyện một đội sát thủ thân tín cần phải tốn rất nhiều tiền, một người làm Tổng bộ đầu vị tất có thể đảm trách được, nếu có một vị Thần Tài có thể tiếp tế, đương nhiên là chuyện hay quá xá. - Lăng Ngọc Phong nói. - Nếu đợi đến khi có chuyện xảy ra có liên quan đến vị Thần Tài đó, vị Tổng bộ đầu kia đương nhiên cũng nên nhanh chóng truyền tin.

Y nói có lý, cho nên Thần Tài luôn luôn là một trong ba đại tổ chức tin tức linh thông nhất trong giang hồ.

Trên đôi tay lão Hình Tổng gân xanh đã vồng lên lồ lộ, động đậy uốn khúc nhè nhẹ như những con rắn lục, thậm chí cả da lưng bàn tay cũng đã biến thành màu sắc như da rắn lục, trơn tru nhơn nhớt, nhìn khiến cho người ta muốn ói.

Lăng Ngọc Phong lại xem chừng rất thích nhìn, một mực nhìn đinh đinh lên tay lão, lại hỏi:

- Hình Tổng, ngươi nói sự tình có phải như vậy không?

Lần này lão Hình Tổng không ngờ lại đáp:

- Phải.

Thanh âm của lão khản dại:

- Sự tình là vậy.

Câu nói đó vừa bắt đầu nói ra, lão đã xuất thủ, vừa xuất thủ đã dùng sát chiêu lợi hại nhất trong Đại Ưng Trảo Thủ, tả trảo bấu móc mục quang của Lăng Ngọc Phong, ngón tay cái trên hữu thủ chỉa tới đại động mạch trên cổ Lăng Ngọc Phong, ngón út, ngón áp út, và ngón giữa điểm liền lên ba tử huyệt nơi cổ trái.

Lăng Ngọc Phong không lùi mà tiến, không ngờ lại dùng thủ pháp giống hệt nghênh tiếp, dùng nội gia Phân Thân Thác Cốt Thủ còn cao minh hơn cả Đại Ưng Trảo Lực và Đại Tiểu Cầm Nã Thủ.

Lúc y xuất thủ đánh người nhất định là trí mệnh, quyết không để cho đối phương còn dư địa, cũng không muốn đối phương cho y cơ hội thứ nhì.

Lúc y xuất thủ, dụng chiêu cũng là loại vô tình đoạn tuyệt, giống như "Tam Âm Tuyệt Thi Thủ" khiến cho quần ma táng đảm năm xưa. Một khi y xuất thủ, trong tích tắc phải phân chia được thắng bại sinh tử.

Đó tịnh không hoàn toàn là vì lộ số võ công của y, mà cũng là vì tính cách của y.

Người vô tình, xuất thủ vô tình, có thể làm chủ sinh tử và mệnh vận của người khác, đó mới là lạc thú lớn nhất trong cuộc sống của bọn họ.

Trong thư phòng có ánh đèn, chợt có một người ba chân bốn cẳng chạy ra, hô lớn:

- Lăng công tử xin hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình.

Nhưng tiếng hô của ông ta đã chậm một bước, đã không còn kịp nữa.

Cho dù ông ta có đến kịp, cũng không thể cải biến được mệnh vận của lão Hình Tổng, mệnh vận của lão ta đã được quyết định trong nháy mắt Lăng Ngọc Phong xuất thủ, không có bất cứ một ai, bất cứ chuyện gì có thể cải biến được.

Người từ trong thư phòng chạy ra là trung niên nhân nhìn rất có phước khí, rất uy nghiêm, đã cùng bọn họ đi điều tra lúc khói tím chết chóc bắt đầu bốc lên. Người đó nhìn cũng là người thường có thể làm chủ mệnh vận sinh tử của người khác, không còn nghi ngờ gì nữa. Thứ người đó nói ra câu nào thông thường đều là mệnh lệnh.

Chỉ tiếc lần này lúc ông ta bắt đầu hô to, thanh âm của lão Hình Tổng đã biến thành tiếng rên thảm, trong đó còn có tiếng xương cốt của lão vỡ vụn.

Thanh âm xương cốt vỡ vụn đương nhiên nhỏ hơn tiếng hô và tiếng rên thảm nhiều, nhưng lúc nghe được lại nghe rất rõ, rõ đến mức mỗi một khớp xương vỡ vụn đều nghe rõ rõ ràng ràng, rõ ràng đến mức khiến cho trong xương tủy của người nghe sinh ra một hàn ý như kim đâm.

Sắc mặt của trung niên nhân tái mét, Lăng Ngọc Phong lại chỉ điềm đạm thốt:

- Phan đại nhân, không thể trách ta được, ta đã hạ thủ lưu tình rồi. Lần này tự lực lượng của lão phản chấn gây thương tích, Đại Ưng Trảo Lực của Hình lão tổng luyện không tệ.

- Lão đã chết?

- Còn chưa. - Lăng Ngọc Phong đáp. - Nếu lão có thể an tâm tĩnh dưỡng, không chừng còn sống lâu hơn đại đa số người.

Nhưng bắt một người như lão Hình Tổng nằm liệt trên giường dưỡng bệnh, thà chết còn hơn.

Phan đại nhân thở dài, thanh âm của ông ta không ngờ cũng đã biến thành rất bình tĩnh, chỉ điềm đạm nói:

- Lăng công tử, không trách được ngươi, ta nghĩ lão nếu là ngươi, lão cũng sẽ làm như vậy.

Ông ta lập tức cải biến thoại đề:

- Ta chỉ cảm thấy kỳ quái về một chuyện.

- Chuyện gì?

- Trình Tiểu Thanh quả thật là cháu của Quan Nhị tiên sinh?

- Phải.

- Nhưng lúc hai người bọn họ gặp mặt lại chừng như làm như không quen biết.

- Đó đương nhiên cũng là vì nữ nhân. - Lăng Ngọc Phong đáp. - Hơn nữa là vì hai nữ nhân.

Đối với nam nhân mà nói, tất cả mọi phiền não, khốn đốn của thiên hạ xem chừng đều dẫn khởi từ nữ nhân. Còn phiền toái hơn một nữ nhân là hai nữ nhân.

Còn đối với nữ nhân mà nói thì sao?

Lăng Ngọc Phong thốt:

- Trong hai nữ nhân đó có một người là Quan Tam Nương, góa phụ, mẹ của Trình Tiểu Thanh, cũng là muội muội của Quan Ngọc Môn, ở Quan Tây người ta kêu là "Tam cô nãi nãi".

- Còn người kia? Có phải là Hồng Hồng?

- Phải.

Thực đơn

Hồng Hồng toàn thân trắng muốt, ngoại trừ mái tóc đen nhánh và đôi mắt trong ngần như nước kia, chỉ toàn là trắng.

Trong bình hoa sứ trắng tinh cắm xiên mười ba đóa sơn trắng dịu, trên nhụy hoa còn đọng chút sương ban mai đầu thu.

Một bộ chén dĩa sứ trắng tinh chất liệu hệt như bình hoa dùng bày biện đồ ăn đêm nay.

Thức nhấm rượu sáu màu - một dĩa chân gà ngâm rượu chưng tươi, một dĩa bào ngư chân ngan chưng tương, một dĩa gà hấp cá hấp, một dĩa lưỡi bò phá lấu, một dĩa gan bò khô, một dĩa trứng cá.

Còn bày ốc sò tôm cua, trứng gà trứng vịt giải rượu quanh dĩa.

Bốn món ăn chín gồm một tô tổ yến bát tiên ấp chim cút, một tô gà kho măng, một tô canh hải sâm tôm bằm, và một tô gà xào bắp cải nấm.

Còn có canh vi cá, vịt quay, gà hun khói, bánh bao hấp trong nồi tre, ruột heo chiên giòn, xôi chiên xối mỡ.

Trong nồi cơm lót lá sen bát bảo.

Đủ thứ cam quýt dưa táo ngọt như đường.

Còn có trà ô long bồ đoàn Phúc Kiến.

Hồng Hồng đối với thực đơn đó xem chừng còn cảm thấy chưa thỏa mãn, ngẩng đầu hỏi Viên Viên:

- Còn rượu đâu?

- Để bên ngoài.

- Còn khách nhân? Chừng nào đến?

- Trước giờ Tuất nhất định sẽ đến, con rùa đen Niếp Tiểu Trùng tuy chậm chạp, lại chưa bao giờ trễ hẹn.

- Còn Hành thúc?

- Vẫn như trước, vẫn một mình trốn trong phòng.

* * * * *

Ma đao

Đao quang đỏ đục, giống như màu máu tươi trước khi ngưng kết.

Giống như trong truyền thuyết, lúc Thiên Ma bị Hàng Ma Bổng đánh trúng, ma huyết chảy ra cũng màu đó.

Lưỡi đao mỏng manh như mệnh vận của tuyệt đại hồng nhan.

Lệnh Hồ Bất Hành không phải đang mài đao, thiên hạ cũng tìm không ra đá có thể dùng để mài thanh đao đó, thanh đao đó cũng không phải dùng đá để mài, mà là dùng đầu lâu của cừu nhân.

Thân đao cong cong, giống như trăng thượng huyền, một hình dáng tròn cong diễm lệ yêu dị.

Cho nên lúc gã xuất một đao, không ai có thể dự đoán được ở giữa không trung nó sẽ vì hình dáng tròn cong đó mà cải biến thành góc độ phương hướng nào.

- Thanh đao đó đã bao nhiêu năm rồi từng uống máu tươi của cừu nhân?

- Cừu nhân của nó có còn không?

Lệnh Hồ Bất Hành dùng ngón tay vuốt nhẹ lưỡi đao, vuốt nhẹ bảy chữ trên thân đao.

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ!

Trong giang hồ tuy có rất nhiều người biết biệt hiệu của Giáo chủ Ma giáo năm xưa là "Tiểu Lâu", cũng đã từng nghe qua trong truyền thuyết có một đoạn luyến tình triền miên liên quan đến ông ta và một vị cô nương tên là "Xuân Vũ". Câu thơ "Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ" là để kỷ niệm đoạn luyến tình đó.

Nhưng nó có phải có hàm ý gì khác? Có thể nào Giáo chủ Ma giáo năm xưa đã mượn câu thơ đó để dẫn tạo một câu đố, bên trong ẩn tàng một bí mật tuyệt đại?

Làm cho người ta cảm thấy hứng thú nhất là bí mật đó có khi ẩn tàng võ công chấn tuyệt thiên cổ của Giáo chủ Ma giáo.

Tài phú khuynh quốc và võ công tuyệt thế, loại bảo tàng và bí cấp đó vĩnh viễn là niềm hứng thú cường liệt nhất của người giang hồ, từ cổ chí kim cũng không biết đã có bao nhiêu người vì vậy mà chết.

Nhưng Lệnh Hồ Bất Hành đã nhiều năm rồi không nghĩ đến những chuyện đó nữa, hiện tại trong lòng gã chỉ nghĩ đến ba người.

Lăng Ngọc Phong.

Vân hòa thượng.

Phùng Bảo Các.

Hiện tại thực đơn đã có, ba người đó có đến không?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx