sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 1 phần 5

Ma đao ra khỏi vỏ

Phùng Bảo Các, năm nay bốn mươi chín tuổi, người cao tám thước tám tấc, ngoại hiệu thuở nhỏ là "Cự Nhân", luyện ngoại công đầy mình, lại thêm quanh năm lăn lộn nơi băng thiên tuyết địa miền thâm sơn quan ngoại, là một thiết hán không thể nào rạn nứt, thật xứng với danh hiệu.

Chỉ bất quá hắn cũng là một thương nhân rất thành công, tuy xài tiền như nước, thu lợi tịnh không ít hơn xài. Một người nếu có thể làm nghề kiếm được nhiều tiền, luôn luôn ít nhiều gì có chút đạo lý, ngoại trừ vận khí đặc biệt tốt ra, đầu óc cũng không thể tồi tệ, trước khi muốn làm chuyện gì thông thường đều trù bị điều tra trước cái đã, quyết không khinh cử vọng động.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Kỹ nữ gần đây danh động nhất thời, Hồng Hồng, thật ra là ai? Đến đây có quy củ gì? Lần này hai vị khách cùng đến với hắn là nhân vật nào?

Những chuyện đó hắn đều tận lực đi điều tra, kết quả ra sao?

Hắn đối với Vân hòa thượng thật rất muốn tìm cơ hội thích hợp tung một quyền đấm gãy sống mũi thoa phấn của lão.

Đối với Lăng Ngọc Phong, Phùng Bảo Các càng cảm thấy hiếu kỳ hơn. Một nam nhân như vậy làm sao có thể đến tìm Hồng Hồng? Hạng người đó, tuổi tác đó, thông thường đều không thể vung tiền kiếm nữ nhân.

Không cần biết ra sao, Phùng Bảo Các đều cảm thấy rất an tâm, hắn nghĩ hai người đó đều không phải là địch thủ của hắn.

Hắn đã bắt đầu chuẩn bị hưởng thụ cho đã.

Giờ Tuất.

Chén dĩa đã chuẩn bị xong, bao nhiêu thứ đồ ăn đều đã bày trên bàn, Phùng Bảo Các vừa định tiến vào nhã thất đó, đã nhìn thấy một đại hán râu xồm ngồi dựa trên một cái ghế dựa đối diện cửa.

Phùng Bảo Các bị người ta kêu là Thiết Hán, là Cự Nhân, thân người cao hơn đại đa số người một cái đầu, bình thời ý khí phong phát, nghênh ngang phách lối, nhưng trước mặt đại hán râu xồm đó, hắn chợt cảm thấy mình hình như không còn cao lớn như bình thời nữa.

Ở đây là ổ chứa, hắn là đại gia tiêu tiền, người ở địa phương này nhìn thấy hắn vốn nên cực kỳ săn đón mới đúng.

Nhưng đại hán râu xồm đó đối với hắn lại làm ra vẻ không thèm để ý tới, chỉ lạnh lùng hỏi:

- Phùng Bảo Các?

- Phải, ta là Phùng Bảo Các, người ta đều gọi ta là Phùng đại lão bản.

Hắn hiển nhiên cảm thấy trong lòng có chút tức tối khó chịu, cũng hơi xẵng giọng.

Lệnh Hồ Bất Hành lại chừng như hoàn toàn bất cẩn, lại lạnh lùng hỏi:

- Thái lễ tứ sắc, có một đôi Trường Bạch Sơn lão nhân sâm, bốn tấm áo da thú màu đỏ tím thượng hảo hạng, mười hai đôi bảo ngọc kim cương nặng năm chục lượng, và hai đôi hoa tay bảo ngọc, có đúng không?

- Đúng.

Cơn giận của Phùng Bảo Các còn chưa bắt đầu phát tác, Vân đại sư vận tăng y màu trắng ngà thân người thẳng thớm đã bước vào, da đầu trơn nhẵn bóng loáng, từ xa đã thoang thoảng mùi dầu thơm hoa lài.

Lệnh Hồ Bất Hành hỏi lão:

- Lâm Vân?

- Phải, tên tục gia của bần tăng là Lâm Vân.

- Ngươi không kỵ ăn mặn?

- Không kỵ. - Vân đại sư chừng như tự hài lòng về mình. - Tứ đại giai không, thế gian vạn thế vạn vật vốn đều là không, bần tăng vốn luôn luôn không kỵ.

Đối với vị hòa thượng đó, Lệnh Hồ Bất Hành, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, nhưng sau khi nhìn lên nhìn xuống người lão một lần, mục quang lập tức tránh xa, xem chừng quyết định cả đời này cũng không nhìn lão thêm lần nữa.

- Ngươi cũng mang theo thái lễ tứ sắc, có một đôi ngựa thúy ngọc, một cái nón ngọc làm bằng bảo thạch Ba Tư bảy màu, một chuỗi dây chuyền mười sáu hạt kim cương phỉ thúy, một hộp bát bảo trầm hương đựng đồ trang sức thủy tinh, có đúng không?

- Đúng.

Lễ vật hòa thượng đó mang tới không ngờ còn quý trọng hơn cả đồ của Quan Đông hào thương Phùng đại lão bản.

Phùng Bảo Các tức cành hông, không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng "con lừa trọc", đấm một quyền thẳng mặt.

Tay hắn không những vừa dài vừa to, xuất thủ cũng nhanh gọn, quyền pháp ngoại môn luyện không tệ chút nào.

Chót mũi của Vân hòa thượng xem chừng phải bị đập nát.

Kỳ quái là quyền đó tịnh không đập lên mũi Vân hòa thượng, lại đánh lên ngực Lệnh Hồ Bất Hành.

Họ Lệnh Hồ dựa người trên ghế, không biết từ lúc nào đã phóng đến trước mặt Vân hòa thượng, Phùng Bảo Các đánh ra một quyền như đấm vào nệm lông, "bộp" một tiếng, tự hắn trái lại bị chấn động lùi lại vài bước mới đứng vững.

Lệnh Hồ Bất Hành mặt không đổi sắc, không chút biểu tình gì, thanh loan đao giắt xéo bên hông chưa động tới.

Phùng Bảo Các lại thò tay vào người, tay nắm chặt cán thanh miến đao xem chừng quanh năm giấu trong áo giắt bên hông, những tia máu đỏ li ti trong mắt rực sáng như ngọn lửa:

- Rút đao của ngươi ra.

- Không được.

- Tại sao không được?

- Ở đây không phải là nơi giết người.

Phùng Bảo Các giận dữ hét vang, đao quang sáng như tia chớp rút ra khỏi người hắn, ngân quang thiểm động lóa mắt.

Vân đại sư không ngờ còn xướng họa:

- Đao tốt.

Chỉ tiếc hai chữ đó vừa nói ra, thanh đao tốt đó đã gãy thành sáu bảy đoạn, chỉ nhìn thấy trong tay Lệnh Hồ Bất Hành phảng phất có một đạo hào quang tóe lửa lấp lánh màu đỏ đục, tiếp đó là mấy tiếng "keng keng keng" liên tục, sáu bảy đoạn đao gãy đồng thời rơi xuống đất.

- Phùng đại lão bản, kỳ thật ngươi và ta đều bất tất phải tranh giành, có vị Lăng công tử kia đã đến, bọn ta có tranh cũng vô dụng. - Vân đại sư nói. - Bần tăng hôm nay đến chỉ bất quá là muốn hưởng thụ bữa ăn ngon của Hồng cô nương.

Vị hòa thượng đó quả nhiên có chỗ khả ái của lão, có thể ăn đòi ăn trong nhà đàn bà vốn không phải là chuyện dễ.

Lão thật rất lý thú.

Lăng Ngọc Phong lạnh lùng bàng quan, trong nháy mắt đã quyết định hai chuyện.

Một là điều tra Vân hòa thượng, xuất xứ của lão, gia thế của lão, kinh lịch trong quá khứ của lão, võ công môn phái của lão, nhược điểm chân chính của lão, thân nhân và tình nhân của lão đều nằm trong phạm vi điều tra.

Hai là đao của Lệnh Hồ Bất Hành.

Thanh đao của gã thật ra có phải là thanh Ma đao trong truyền thuyết không? Gã xuất thủ thật ra nhanh đến cỡ nào?

Gã có phải là Lệnh Hồ Viễn mà giang hồ đệ nhất trí giả Khúc Kim Phát năm xưa đã bình luận đao pháp thiên hạ đệ nhị?

- Vị kia có phải là Lăng công tử?

Lần này người hỏi không phải là họ Lệnh Hồ, mà là một tiểu cô nương đôi mắt to tròn, má bầu bĩnh, cười để lộ hai má lúm đồng tiền tròn tròn.

- Chính là ta.

Viên Viên nhìn y từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cười cợt cực kỳ có hứng thú:

- Mâm lễ vật Lăng công tử mang đến, tiểu thư bọn tôi đã thu nhận, mời Lăng công tử sau khi ăn cơm đến hậu viên một chuyến.

Tiếng cười ngân vang như tiếng chuông bạc của ả đã đi xa, trong tay áo rơi xuống một tờ giấy, là danh sách thái lễ Lăng Ngọc Phong đưa đến, Vân đại sư lượm lên lẩm bẩm:

- Bốn hộp bánh ngọt trái cây khô, một hộp cam, hai bộ y phục thêu hoa, một đôi hoa tai bạc.

Lão hỏi Lăng Ngọc Phong:

- Đây là lễ vật ngươi đem đến?

- Phải.

Danh sách đó so với hai phần kia chỉ có thể coi là chút đồ chơi con nít, nhưng người được tuyển lại khơi khơi là y.

Vân hòa thượng cười, cười rất khoan khoái:

- So sánh như vậy có lúc quả thật có thể chọc người ta tức chết.

Cao thủ giấu mình

Phía sau cái quán nhỏ mà Trình Tiểu Thanh từng ghé ăn có một tòa tiểu lâu cao ba tầng, vốn là chỗ để những quan quyền chức vị cao cả dẫn phu nhân đến thưởng nguyệt, hiện tại đã thuộc về Phan Kỳ Thành, quan chính đường tứ phẩm Tế Nam phủ.

Trên lầu bốn mặt đều có cửa sổ cực rộng, giờ này đêm khuya thanh vắng người say giấc điệp đất trời yên ắng, Phan đại nhân một mình dựa chấn song, nhìn nhà nhà đang chìm đắm trong bóng tối vô biên, nghĩ đến bi hoan ly hợp của mỗi một gia đình, trong lòng không biết có cảm nghĩ gì?

Ít nhất hiện tại cảm nghĩ gì ông ta cũng đều không có, ông ta đang toàn tâm toàn ý nghĩ đến Lăng Ngọc Phong đã tiến nhập tòa cự trạch tường cao đối diện.

Sáng ngày mai Lăng Ngọc Phong có phải cũng sẽ bước ra khỏi cánh cửa hẹp kia như Tiền Nguyệt Hiên? Kẻ sát nhân có phải cũng sẽ đợi y ở bên ngoài như y dã dự liệu?

Vị Phan đại nhân trong quan trường có thể làm đến chức quan tứ phẩm đó đang thở dài nhè nhẹ, ngoài song cửa có một người rơi mình như một chiếc lá phục bái cách xa bảy tám thước, thanh âm lúc rơi người xuống đất còn nhẹ hơn cả tiếng thở dài:

- Thảo dân Niếp Tiểu Trùng bái kiến Phan đại nhân.

Phan Kỳ Thành tịnh không giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của hắn, Niếp Tiểu Trùng, không còn nghi ngờ gì nữa, vốn là do ông ta đã an bài ước kiến, ông ta dùng thái độ rất ôn hòa hỏi hắn rất nhiều câu, Niếp Tiểu Trùng cũng trả lời rất tử tế.

- Hồng Hồng vốn tên gọi là gì?

- Là Lý Nam Hồng, người phủ Thái Nguyên Sơn Tây. - Niếp Tiểu Trùng đáp. - Lý gia ở Thái Nguyên và Trình gia ở Quan Tây đều là vọng tộc khu đó.

- Nàng ta và Trình Tiểu Thanh có quen biết?

- Bọn họ từ nhỏ đã quen nhau, có thể nói là một cặp thanh mai trúc mã, nếu không phải vì Lý Nam Hồng đã đính hạ chuyện thành thân từ trước, bọn họ nhất định có thể thuận lý thành chương trở thành phu thê.

- Ý ngươi muốn nói mối tình giữa hai người bọn họ là thầm lén?

- Phải.

- Sau này Lý Nam Hồng gả vào nhà nào?

- Nàng ta gả cho Bạch Tiên Quý, hậu nhân của Cô Tô Tam Hữu, sau đó cả nhà Bạch thị bị hung sát, toàn gia bị giết chết, chỉ còn lại Lý Nam Hồng một mình trốn thoát, trốn trở về nhà mình ở phủ Thái Nguyên.

- Cừu gia của bọn họ là ai? Tại sao lại hạ độc thủ như vậy?

- Không biết. - Niếp Tiểu Trùng đáp. - Bạch gia thảm tử, cho tới nay vẫn là một nghi án.

Phan đại nhân nhíu mày, nhấp một ngụm trà, đang nhớ lại xem tri phủ Cô Tô năm đó là ai, Niếp Tiểu Trùng lại đã nói tiếp:

- Lý cô nương sau khi trở về mới phát hiện Trình Tiểu Thanh không ngờ vẫn còn đợi chờ nàng, đối với nàng vẫn tình thâm như xưa, chỉ có một mình nàng trong tâm, Lý cô nương cũng không khỏi cảm động vì mối tình si của hắn.

Người trong giang hồ vốn không để ý tới khuôn phép, không câu nệ tiểu tiết.

- Lý cô nương còn trẻ mà đã thành góa phụ, Trình công tử độc thân chưa có vợ, đoạn nhân duyên đó vốn còn có hy vọng, chỉ tiếc quả mẫu của Trình Tiểu Thanh là Quan Tam cô nãi nãi lại kiên quyết phản đối chuyện đó, thuyết phục nhị ca của bà ta là Quan Tây đại hiệp Quan Ngọc Môn chia cắt đôi uyên ương khổ nghiệt đó.

Nguyên lai Niếp Tiểu Trùng cũng là người rất đa tình, bất tri bất giác lúc kể chuyện không ngờ cũng có chút giống như hát tuồng.

Phan đại nhân tịnh không cười lên, trái lại rất nghiêm túc nói:

- Không trách gì lúc Trình Tiểu Thanh và cậu của hắn tương kiến lại làm như không quen biết nhau, cũng không trách gì Lý Nam Hồng phóng túng đi làm nghề này, có lúc ủy thân vào kỹ viện cũng không khác gì đưa mình vào cửa Không.

- Đại nhân nói đúng quá.

- Chỉ tiếc Trình Tiểu Thanh vẫn không thể chịu được điểm đó, hắn không thể ngăn cản Lý Nam Hồng, chỉ còn nước giết chết khách nhân nàng hầu hạ để trút hận. - Phan Kỳ Thành thở dài. - Tình cảm có lúc thật rất đáng sợ.

Niếp Tiểu Trùng không nói gì, mặt mũi chợt lộ vẻ ưu thương khôn tả.

Hắn có phải cũng có những tâm sự thê lương, không thể kể cho người ta biết? Hỏi khắp thiên hạ, có ai thật có thể kham nổi cửa ải thất tình?

Qua một hồi rất lâu, Phan Kỳ Thành mới mở miệng, dùng một thái độ rất thận trọng nói với Niếp Tiểu Trùng:

- Ta tuy ở trong triều đình, chuyện ngoài đời ít nhiều ta cũng biết chút đỉnh. Ta cũng từng nghe nói ngươi tuy là người của Hạ Ngũ Môn, lại chưa bao giờ làm chuyện sai trái lỗi lầm, nếu ngươi có ý, ta có thể đề cử ngươi làm sai sự của Hình Tổng.

- Bẩm cáo đại nhân, tiểu nhân chỉ làm chuyện kiếm chút tiền, chỉ cần có lợi là làm, chuyện gì cũng làm, chỉ có một chuyện không làm.

Chuyện đó đương nhiên là làm sai sự cho công môn, hắn không nói ra, cũng không cần phải nói ra.

Phan Kỳ Thành lại thở dài:

- Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, ta hiểu tâm tình của ngươi. Kỳ thật người trong công môn, thân cũng đâu còn thuộc về mình.

Hai ngươi đứng im không nói gì nữa, lúc đó đêm đã gần tàn, phương đông đã hừng rạng, Niếp Tiểu Trùng chuẩn bị đi, chợt nhìn thấy dưới chân trời xám đục có một làn khói tím bốc lên.

Khói tím từ nơi nào bốc lên, Phan đại nhân và Niếp Tiểu Trùng đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Nơi khói tím bốc lên không ngờ chính là trong tòa cự trạch đằng sau bờ tường cao đối diện.

Niếp Tiểu Trùng thất kinh, không phải là vì chuyện đó, mà vì hắn bỗng phát hiện Phan Kỳ Thành, vị chính đường của Tế Nam phủ xuất thân lưỡng bảng tiến sĩ, không ngờ cũng là một vị cao thủ võ công thâm tàng bất lộ.

Khói tím vừa bốc lên, Phan đại nhân không ngờ đã giơ tả thủ vén giắt vạt áo, hữu thủ đẩy song cửa, "vút" một tiếng, người đã xuyên qua song cửa, đầu mũi chân nhún nhẹ trên lan can ngoài tiểu lâu, thi triển thân pháp "Yến Tử Tam Sao Thủy", nhún vài cái đã lướt lên bờ tường cao đối diện, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Niếp Tiểu Trùng ngây người.

Hắn cũng là người, cũng có tâm hiếu kỳ, vốn cũng muốn chạy qua xem, nhưng vụ án hung sát này vốn tình hình liên can dính líu quá rộng, nếu quả lọt vào quá sâu, lúc nào cũng đều có thể bị họa sát thân.

Đáng sợ nhất là tất cả những nhân vật liên quan đến vụ mưu sát này đều không phải là người bình thường. Phan Kỳ Thành, Lăng Ngọc Phong, mỗi một người xem chừng đều đang che giấu những bí mật, hơn nữa đều là bí mật cực kỳ đáng sợ, cả lão Hình Tổng lợi hại gian hiểm cũng không tánh khỏi họa diệt thân.

Cho nên Niếp Tiểu Trùng không khỏi do dự, lúc hắn còn chưa quyết định nên làm gì, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm.

Một tiếng hét thảm chết chóc, trong tiếng hét tràn ngập nỗi sợ hãi đối với tử vong, cũng tràn ngập niềm tuyệt vọng của nhân loại và nhân sinh.

Tiếng hét cũng là từ trong tòa cự trạch đối diện truyền ra, lúc Phan Kỳ Thành nghe thấy tiếng hét thảm đó, đã nhìn thấy Lăng Ngọc Phong.

Lăng Ngọc Phong đang ở nơi khói tím bốc lên.

Hung thủ bị bắt

Trong cái sân nhỏ sau tòa cự trạch, có một căn phòng đốt than mùa đông, có một ống khói rất lớn.

Khói tím là từ ống khói đó bay ra, lúc Phan Kỳ Thành tìm đến, Lăng Ngọc Phong đã đứng dưới ống khói.

Còn người châm khói? Lẽ nào là Lăng Ngọc Phong?

Đương nhiên không phải.

Lăng Ngọc Phong đương nhiên cũng nhìn thấy làn khói tím đó, lập tức chạy đến đây.

Nhưng đêm nay Lăng Ngọc Phong thật ra đã làm những gì? Có phát hiện gì ở địa phương không tầm thường này không?

Phan Kỳ Thành còn chưa hỏi, đã nghe thấy tiếng hét thảm mà Niếp Tiểu Trùng đồng thời nghe được.

Lăng Ngọc Phong biến sắc.

- Hồng Hồng, là Hồng Hồng.

Quả nhiên là Hồng Hồng.

Vũ khí đâm Hồng Hồng là một thanh đoản đao, vết máu trên lưỡi đao còn chưa khô, còn đang nắm chặt trong lòng bàn tay một người.

Bàn tay cầm đao của người đó, đốt ngón tay vì dụng lực quá độ mà tái nhợt, khuôn mặt trắng nhợt cũng vì sợ hãi mà xanh rờn, chừng như cả chính mình cũng không tin mình tại sao lại làm ra chuyện như vậy.

Người đó không ngờ chính là Trình Tiểu Thanh.

Phan Kỳ Thành cơ hồ đến đó đồng thời với Lăng Ngọc Phong, nhìn thấy thảm biến kinh hồn đó, hai người không ngờ còn có thể nhẫn nhịn, không những không hét lên, cũng không đuổi tới, thậm chí cả thần sắc cũng biến đổi quá đáng, chỉ bất quá vô tình hay cố ý hay người đã chia nhau chiếm cứ hai đường lui từ trong phòng Lý Nam Hồng.

Trong nháy mắt, hai người vô tình hay cố ý liếc nhau một cái, phảng phất đều đã phát hiện đối phương và mình có rất nhiều chỗ giống nhau.

Vị tứ phẩm chính đường xuất thân hàn uyển đó không những là một võ lâm cao thủ thân mang tuyệt kỹ, mà còn có thứ công phu trấn tĩnh Thái Sơn sụp lở cũng không biến sắc, xuất thân và lai lịch của ông ta đã trở thành một câu đố.

Lăng Ngọc Phong có thể mau chóng khám phá ra câu đố đó không?

Trình Tiểu Thanh còn giữ nguyên bộ dạng bất động, Lăng Ngọc Phong và Phan Kỳ Thành cũng đều bất động, chừng như đều muốn để tâm tình của hắn bình tĩnh lại đã, không muốn kích động đấu chí của con thú đường cùng.

Nhưng người khác không đợi được, phải động.

Đao phong thình lình trỗi lên, một đạo đao quang đỏ đục xuyên qua song cửa bay vào, lăng không bay lượn, vòng ánh sáng dần dần thu rúc lại, mau chóng vây kín đầu Trình Tiểu Thanh.

Lúc đó, chỉ nghe một tiếng hét gọn, "tang" một tiếng, song cửa nát tan, một bóng người cao to theo lỗ trống phóng vào, đúng là tuyệt đỉnh thủ pháp "Phân Quang Tróc Ảnh", đôi tay to bự, tay không quyền trống chui vào làn đao quang đang bay lượn.

Đạo đao quang loang loáng ánh chớp kia không ngờ đột nhiên tan biến, loan đao đỏ đục lấp lánh đã bị người đó nắm lấy.

Cơ hồ cùng một sát na đó, một bóng người cao to khác cũng lần theo song cửa phóng vào, tung bay như đại bàng, lăng không đánh xuống, thiết chưởng đập xiên vào Thái Dương huyệt của người kia.

"Bình bình bình" mười ba tiếng vang lên, hai người trong nháy mắt đã lăng không đối đúng mười ba chưởng.

Đứng dưới đất đương nhiên là Quan Tây Quan Nhị Quan Ngọc Môn, bay đánh xuống đương nhiên là Lệnh Hồ Bất Hành.

Đối qua mười ba chưởng đó, thân người Lệnh Hồ Bất Hành bị chấn động bay ra, nhưng loan đao trong tay Quan Ngọc Môn cũng đã bị Lệnh Hồ Bất Hành đoạt trở lại.

Hai đại cao thủ giao thủ tuy chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng lại đã đủ khiến cho người ta kinh tâm động phách, thất thần giật nảy.

Quan Ngọc Môn thân thể cao gầy, nghênh phong đứng thẳng, tà áo rộng bị gió thổi bay phần phật, người y lại nửa bước cũng không thoái lui, thần quang trong mắt quét đẩy bén ngót, trầm giọng:

- Tại hạ Quan Ngọc Môn, người họ Trình kia cũng là người nhà của Quan mỗ, chuyện hắn phạm, Quan mỗ tự nhiên sẽ dẫn hắn về dùng gia pháp nghiêm xử, nếu có ai muốn cản trở, trước tiên hãy đánh ngã Quan mỗ rồi hãy nói.

Y không đợi người ta có phải ứng gì, xoay tay nắm lấy cổ tay Trình Tiểu Thanh:

- Ngươi đi theo ta.

Trình Tiểu Thanh lại chừng như không muốn đi theo y, nhưng cả đao quang bay lượn cũng có thể bị y nắm giữ, hà huống là cổ tay một người.

Trên đôi tay to lớn đó có lực khí mạnh tựa hổ báo, đã là người y muốn bắt, còn có thể tránh thoát sao?

Trình Tiểu Thanh mặt mày giận dữ, tức tối nhìn y, mục quang tràn ngập vẻ oán độc, khản giọng thốt:

- Ông buông tay ra.

- Mẹ của ngươi đang chờ ngươi, ngươi theo ta về.

- Tôi nếu không muốn về thì sao?

- Không muốn cũng không được.

Trình Tiểu Thanh cười lạnh:

- Không được cũng phải được!

Nhưng Quan Ngọc Môn không buông tay, ai có thể thoát nổi? Trình Tiểu Thanh cười lạnh không ngưng, chợt đưa thanh đoản đao đẫm máu cầm trên hữu thủ, dụng lực chém mạnh xuống cổ tay bị Quan Ngọc Môn nắm giữ.

Máu tươi bắn tứ phía, phun lên mặt Quan Nhị, y không khỏi mất tự chủ tháo lui ba bước, không ngờ phát hiện trong tay mình nắm giữ chỉ còn lại một bàn tay cụt của đứa cháu mình, máu tươi của đứa cháu đã nhuộm đỏ y phục y.

Trình Tiểu Thanh cũng đang thoái lui về phía sau, mồ hôi lạnh to như hột đậu lăn dài trên trán, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chi trì:

- Tôi giết người, tôi thường mạng, chuyện của tôi không cần ông lo tới, ông cũng lo không được đâu.

Quan Nhị kinh hãi:

- Ngươi thật đã giết ả?

Trình Tiểu Thanh nghiến răng, gật đầu, còn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa mở miệng, người đã hôn mê.

Quan Nhị đau xót nhìn bốn phía, nhìn Phan Kỳ Thành, nhìn Lăng Ngọc Phong, chợt ngửa mặt lên trời cười dài, cây lá ngoài song cửa xào xạc, tiếng gà gáy từ xa xa vang vọng, Quan Nhị phẩy tay, bóng người cao gầy phóng mình vào vùng lá rơi lác đác mà đi, một bóng người khác cũng lập tức nhoáng lên, mau chóng đi theo sau y, không ngờ chính là Lệnh Hồ Bất Hành.

Chỉ nghe thanh âm của Quan Nhị rền rỉ từ xa xa truyền lại:

- Lăng Ngọc Phong, ta giao Trình Tiểu Thanh cho ngươi, ngươi tốt hơn hết là xử lý công chính, nếu không ta lấy mạng ngươi.

* * * * *

Giết người phải đền mạng.

Vương tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân.

Đó là luật pháp bất biến, từ xưa đến nay không ai có thể kháng chống.

Tội phạm sát nhân Trình Tiểu Thanh, sau khi giam giữ năm ngày, sẽ đem ra xử quyết.

Dư vận

Trung thu, hoàng cúc, hồng tửu.

Phan Kỳ Thành nâng chén kính liền ba chén:

- Lăng công tử.

Lăng Ngọc Phong cũng kính liền ba chén:

- Phan đại nhân.

Hai người đồng thời ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau, phảng phất có rất nhiều điều muốn nói, lại không nói tiếng nào.

Trong vườn lá cây lác đác, một cánh nhạn đơn lẻ linh đinh bay ngang.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx