sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 2 phần 2

Uống rượu mừng

Tới chiều mùng chín tháng chín đó, ở chân núi Hoa Sơn cất rạp dựng trại kết đèn rực rỡ, đặt xếp mấy chục bàn, đều là những người cá Đường Tiệp thắng muốn tổ chức ăn mừng cho Đường Tiệp và Đường Đĩnh.

Giang hồ hảo hán từ các nơi đến, vừa quá ngọ đã bắt đầu uống rượu, vừa uống vừa đợi, đợi tin vui.

Nhưng tin tức từ trên núi truyền xuống lại không tốt mấy, người lên núi trước khảy đàn không ngờ lại là Niếp Tiểu Tước, sao lại có thể được? Cục trường hoan lạc tuy có hơi lúng túng, mọi người lại vẫn còn bán tín bán nghi.

Đợi đến khi cao thủ Đường Môn từ Xuyên Bắc đến chủ trì cuộc đánh cá lần này là Đường Đĩnh từ trên núi xuống, tin tức mới được hoạch chứng.

"Đường Tiệp đã thua rồi, y đã lẳng lặng bỏ đi, không biết hành tung".

Sắc mặt Đường Đĩnh tuy trầm trọng, lại vẫn đứng thẳng lưng, giống như một ngọn thương vậy.

Cao thủ Đường gia đại đa số đều như vậy, lúc thắng như vậy, lúc thua cũng như vậy, không như Đường Tiệp, thua là lẳng lặng bỏ đi, Đường Tiệp thật không khác gì câu nói Sở Lưu Hương đã từng nói: "Người luyện khinh công giỏi tình cảm luôn yếu đuối hơn, đó đại khái là vì phản ứng của hạng người đó cũng lý tính mau mắn hơn".

Khinh công của Sở Hương Soái hiệu xưng thiên hạ đệ nhất, ngôn luận của Sở Hương Soái đối với phương diện đó ít nhiều gì cũng luôn có đạo lý.

Hà huống chính Sở Hương Soái là người tình cảm rất yếu đuối.

Đường Đĩnh sau khi đi xuống từ trên núi, lập tức đã chứng thực hai chuyện.

Đường Tiệp quả thật đã thua, thua Niếp Tiểu Trùng trọn ba trăm chỉ.

Thời gian búng tay là "một chỉ", ba trăm chỉ là một đoạn thời gian rất dài, phương pháp tính toán thời gian đó nghe nói cũng là do Sở Hương Soái sáng tạo ra, tuy không đi vào trường lớp, trong giang hồ lại đã dần dần có người bắt đầu sử dụng.

Niếp Tiểu Trùng quả thật vẫn còn ở Tế Nam, sáng sớm hôm nay Đường Đĩnh còn tiếp nhận được phi cáp truyền thư của Đường Môn đệ tử đã được phái đến Tế Nam, hơn nữa còn nói Tế Nam phủ gần đây phát sinh ra liên tục những vụ án hung sát rất thần bí, chừng như còn có liên quan đến Niếp Tiểu Trùng, cho nên tạm thời chưa đi được.

Mấy chuyện đó tuy khiến cho người ta bàn tán gần lở miệng, nhưng đầu bếp đã đến, rượu thịt đã chuẩn bị xong, cơm canh vẫn phải ăn, chỉ bất quá ăn một cách bất minh bất bạch.

Bữa tiệc mừng đó, người thắng và người thua chân chính không ngờ đều không rõ đang ở đâu, cả bóng dáng cũng không thấy.

Bọn họ đang ở đâu?

* * * * *

Cuộc đánh cá lần này, người thắng lớn đương nhiên là Bốc Ưng, giờ phút này con chim ưng đó còn dẫn theo một con chim sẻ bay vào một con hẻm dơ tối, trong con hẻm dơ tối có một quán nhỏ, bức màn vải bố dày cộm đã bị khói dầu nhuộm đen thui.

Hồ đại tiểu thư bình thời thích sạch sẽ nhất không ngờ cũng đi theo, gần đây nàng xem chừng đã quyết ý phải theo sát Bốc Ưng.

Một nữ nhân gần ba mươi có thể hạ định quyết tâm như vậy cũng không phải là hư hỏng gì.

Trong cái quán nhỏ chỉ có ba cái bàn vuông làm bằng gỗ dương đã chùi đến bạc trắng, tiếng dao kéo lục đục trong nhà bếp, đồ ăn đã bưng lên bàn.

Bốc Ưng nhìn quanh, không thấy khách nhân nào khác, lập tức hỏi:

- Y đang chiên đồ ăn?

Niếp Tiểu Tước cười cười gật đầu:

- Hôm nay tâm tình của y đặc biệt tốt, nhất định muốn tận tay xuống nhà bếp.

Bốc Ưng lập tức tròn mắt cười tươi, bộ dạng còn tươi vui hơn cả thắng tám chục vạn lượng.

- Quá hay, thật là quá hay. - Gã hít một hơi sâu. - Món ăn hôm nay có phải là chiên trứng gà không?

- Phải, là chiên trứng gà. - Tiểu Tước cười. - Đây là quy củ lâu đời của y, muốn uống rượu, trước hết phải chiên dĩa trứng.

Bốc Ưng cười lớn, đại tiểu thư lại không khỏi lắc đầu, "y" đang chiên đồ ăn đó thật ra là ai? Chiên trứng thì sao chứ? Nghe nói người lớn tuổi sẽ biến thành hay nói xàm, tuổi tác của Bốc Ưng quả thật không nhỏ, không trách gì gần đây gã xem chừng càng lúc càng lạ lùng.

Trong lòng đại tiểu thư đang hồ tư loạn tưởng, một dĩa trứng chiên đã bưng lên tới bàn, trứng vàng tươi, bên trên điểm xuyết mười đóa hoa hành xanh rờn, thơm, nồng, mềm, nhẵn, Hồ đại tiểu thư vốn chỉ chuẩn bị ăn một miếng, một miếng nhỏ thôi, nhưng vừa xong một đũa, mắt và đũa cũng không rời khỏi dĩa trứng chiên đó.

Tiếp theo, cà dồn thịt, tim bò hun khói, đậu hủ dồn tôm, đậu bắp xào, từng dĩa từng dĩa bưng ra, tuy đều là những món ăn gia đình thường ngày, nhưng mỗi một thứ đều đầy đủ sắc, hương, vị, chỉ có tay nghề thật sự mới có thể nấu đồ ăn như vậy, cũng chỉ có tay nghề thật sự mới có thể nếm được tư vị của những món đồ ăn đó.

Cả Hồ đại tiểu thư cũng cảm thấy không thể không bội phục "y".

"Y" là ai? Nhìn bộ dạng khi Bốc Ưng nói đến "y", không những thần thần bí bí, còn có chút quỷ quỷ quyệt quyệt.

Đợi đến khi "y" rửa tay lau mặt sạch sẽ, cười cười đi từ trong nhà bếp ra, Hồ đại tiểu thư mới thật sự thất kinh.

Vị tiên sinh "y" chiên trứng trong nhà bếp nếu không phải là Niếp Tiểu Tước, thì còn là ai được chứ?

* * * * *

Bí mật? Không cần biết là sao, trên thế giới này chỉ có một Niếp Tiểu Tước, nếu nói người chiên trứng là Niếp Tiểu Tước, vậy người hồi nãy khảy đàn trên đỉnh núi, lại theo bọn Bốc Ưng đến đây là ai?

Hồ đại tiểu thư nhìn nhìn "y", lại nhìn nhìn Niếp Tiểu Tước.

- Ngươi nhất định là Niếp Tiểu Trùng, nguyên lai ngươi lén từ Tế Nam chạy về đây.

- Tôi không phải là Tiểu Trùng, Tiểu Trùng đang ở Tế Nam - Người kia nói rất thành thật. - Tôi là Tiểu Vô.

- Tiểu Vô?

- Không sai, Tiểu Vô. - Người đó đáp. - Vô? Ý nói? Không có?.

- Không có cái gì?

- Không có tôi - Người đó đáp. - Trên thế gian có Tiểu Tước, có Tiểu Trùng, nhưng không có Tiểu Vô.

- Ý tứ "không có Tiểu Vô" là không có ngươi?

- Không sai.

- Đã không có ngươi, vậy ngươi là ai?

- Tôi chỉ bất quá là một người căn bản không tồn tại. - Y không những không có chút bộ dạng bi thương, trái lại còn cười rất khoan khoái. - Người ta cũng không biết trên thế giới này còn có một người như tôi tồn tại.

Y càng nói càng hồ đồ, Hồ đại tiểu thư lại đã hiểu thấu.

Niếp gia nguyên lai là anh em sinh ba, Tiểu Tước, Tiểu Trùng, Tiểu Vô, nhưng trong giang hồ lại chỉ biết hai trong số, Tiểu Vô căn bản chưa từng lộ diện. Đến lúc thật sự quan trọng mới xuất hiện, khiến cho người ta không rõ đầu đuôi ra sao. Cuộc đánh cá rối loạn này, nan đề đã giải quyết.

Kỳ thật ba huynh đệ đó thật ra ai là Tiểu Vô? Ai là Tiểu Trùng? Ai là Tiểu Tước?

Có lúc chỉ sợ cả chính bọn họ cũng không biết rõ.

Hồ đại tiểu thư thở dài nhè nhẹ:

- Bốc Ưng, hiện tại tôi cũng phải bội phục chàng, nguyên lai chàng đã sớm biết cuộc cá này bọn họ không thể thua.

Bốc Ưng mỉm cười:

- Ta đã có nói qua, nếu biết rõ có thua mà không có thắng, cho dù có đập bể đầu ta, ta cũng không đi đánh cá.

- Chàng vẫn có thể đi đánh cá, bởi vì chàng là đổ đồ, con bạc trời sinh. - Hồ đại tiểu thư buồn bã thốt. - Nếu nhất định phải đợi đến khi chín chắc mười ổn mới đi đánh cá thì không thể coi là đổ đồ nữa.

Niếp Tiểu Tước cũng thở dài:

- Câu nói đó thật là danh ngôn chí lý thiên cổ bất di, mọi người đều nên ghi nhớ trong lòng mới phải.

Bốc Ưng vẫn đang cười:

- Kỳ thật ta cũng không thể coi là một con bạc được, ta còn chưa đủ tư cách.

- Chàng chưa đủ tư cách? Ai mới đủ tư cách?

- Quan Nhị, Quan Ngọc Môn. - Bốc Ưng đáp. - Ta vốn nghĩ lần này y nhất định sẽ đến.

Chỉ cần có cơ hội có thể đánh cá với Bốc Ưng, Quan Nhị quả thật chưa bao giờ chịu bỏ qua.

- Quan Nhị gia lần này đang ở Tế Nam phủ, xem chừng cũng như Tiểu Trùng, bị trói vào mấy vụ án hung sát kia. - Niếp Tiểu Tước nói. - Đêm hôm qua tôi nhận được thư bồ câu đưa tới của Tiểu Trùng, nghe nói hung thủ bị bắt giữ chính là cháu ruột của Quan Nhị gia, con trai độc nhất của Quan gia Tam cô nãi nãi, Trình Tiểu Thanh.

- Trình Tiểu Thanh? - Bốc Ưng nhíu đôi mày dày. - Trình Tiểu Thanh có thể giết người sao? Ta không tin.

- Nghe nói người hắn giết không chỉ là một người, hơn nữa bị bắt giữ ngay hiện trường hành hung. - Tiểu Tước nói. - Người phá án nghe nói là đương kim đệ nhất cao thủ của Lục Phiến Môn, tổng bộ Hình bộ Lăng Ngọc Phong.

Đôi mày dày của Bốc Ưng càng nhíu chặt, qua một hồi rất lâu chợt hỏi:

- Chính đường của Tế Nam phủ có phải họ Phan?

- Đại khái là vậy. - Niếp Tiểu Tước đáp. - Nghe nói ông ta vốn là tuần án chín tỉnh, khâm tứ thượng phương bảo kiếm, có thể tiên trảm hậu tấu.

- Ông ta đã chém Trình Tiểu Thanh?

- Tạm thời còn chưa, nhưng cũng sắp rồi.

Bốc Ưng chợt đứng vụt dậy:

- Đi, bọn ta đi Tế Nam, ở đó đang có hí đài rất hay, bọn ta sao lại không đi xem xem chứ?

Niếp Tiểu Vô luôn luôn rất ít khi mở miệng bỗng cười cười:

- Ưng ca nếu muốn đi gặp Quan Nhị gia, e rằng bất tất phải đi đến Tế Nam nữa.

Lúc đó Quan Nhị đã đến Hoa Sơn, đã đến cái rạp lớn cất dưới chân núi, uống rượu một cách phóng túng, uống còn nhiều hơn cả lúc y ăn.

Kỷ lục kinh người

Niếp gia thật là một gia tộc rất thần bí, thường hay dùng những phương pháp vừa kỳ dị vừa quỷ bí làm ra những chuyện người ta vĩnh viễn vô phương biết rõ, vô phương giải thích.

Sự kiện Quan Nhị có thể coi là một thí dụ rất tốt, Bốc Ưng từng hỏi Tiểu Vô:

- Ngươi nói Quan Nhị đã đến? Y đến bao giờ?

- Mới đến.

- Ngươi biết y đã đến từ hồi nào?

- Hồi nãy.

- Hồi nãy là khi nào?

- Là lúc ông đề khởi đến Phan đại nhân.

- Lúc đó có người liên lạc tin tức với ngươi?

- Phải.

Bốc Ưng cười:

- Mắt ta tuy không mấy sáng, nhưng ta không phải bị mù. Tai ta tuy không mấy thính, nhưng ta không bị điếc. Lúc đó có người liên lạc với ngươi, sao ta lại không biết được?

Gã đương nhiên là không đui không điếc, gã có đôi mắt như ưng, đôi tai như hổ, thậm chí còn có cảm quan thứ sáu của loài lang, nhưng gã lúc đó quả thật không cảm thấy gì hết.

Nhưng gã cũng biết Niếp Tiểu Vô quyết không phải là người nói láo, cho nên gã càng hiếu kỳ, cho nên mới hỏi truy hai ba lần:

- Tại sao? Sao ta không biết chút nào hết?

Niếp Tiểu Vô chung quy đã hồi đáp, trả lời rất hay, y nói:

- Ưng ca không biết bởi vì Ưng ca không phải là người của Niếp gia, Niếp gia còn có rất nhiều chuyện cổ quái, Ưng ca đại khái cũng không thể biết được.

Y còn bổ sung một hồi:

- Nói một cách nghiêm khắc, chuyện của Niếp gia, trên thế giới này căn bản hoàn toàn không có một ai biết, cả huynh đệ bọn tôi cũng không ngoại lệ.

Bốc Ưng lại cười, tiếng cười lại khôi phục niềm hào sảng khoan khoái.

- Không cần biết là sao, ta chỉ cần biết một chuyện là đã đủ rồi. - Gã tự giải thích. - Ta chỉ cần biết Niếp gia huynh đệ là bằng hữu của ta, đến đêm ta ngủ cũng rất là an giấc.

Còn Quan Nhị? Quan Nhị nếu đã đến phụ cận Hoa Sơn, giờ phút này đang ở đâu?

- Huynh đệ các ngươi là một dạng người, Quan Nhị lại là một dạng người khác hoàn toàn khác biệt. - Bốc Ưng thốt.

- Y là dạng người nào?

- Trên thế giới này còn có dạng người nếu y là bằng hữu của mình, mình đến đêm đừng hòng ngủ ngon. - Bốc Ưng đáp. - Đó không phải là vì mình sợ y đợi mình ngủ mới đến hại mình, mà là vì giờ giờ phút phút đều lo lắng cho y, sợ y sẽ làm ra những chuyện rắc rối.

- Quan Nhị lẽ nào là dạng người giờ phút nào cũng đều phải khiến cho bằng hữu lo lắng cho y?

- Y là vậy. - Bốc Ưng thở dài, lại nói tiếp. - Người đó hơn mười tuổi đã thành danh, bằng vào thần lực và một đôi thiết chưởng tung hoành giang hồ mấy chục năm, nghe nói cả đời chưa từng gặp địch thủ, kỳ quái là một người như vậy có lúc chuyện làm ra lại còn vụng về hơn cả một đứa bé.

- Ưng ca là bằng hữu của y?

- Ta không phải là bằng hữu của y, ta chỉ bất quá là người tháp tùng của y.

- Người tháp tùng? Người tháp tùng là sao?

- Người tháp tùng có rất nhiều dạng, uống rượu phải có người tháp tùng uống rượu, nói tào lao cần có người tháp tùng nói tào lao, đánh bạc cũng phải có người tháp tùng đánh bạc, một người sống trên thế gian này, muốn sống khoan khoái vui vẻ một chút, vạn vạn lần không thể thiếu một người tháp tùng giỏi.

- Chỉ tiếc muốn tìm một người tháp tùng giỏi còn khốn khó hơn là tìm một bà vợ tốt.

- Quả thật khốn khó hơn nhiều.

- Cho nên Ưng ca quyết không thể để một người tháp tùng tốt như vậy thương tâm khó chịu, càng không thể để y tao ngộ những gì vượt ngoài ý liệu. - Niếp Tiểu Tước hỏi Bốc Ưng. - Tôi nói có đúng không?

- Đúng, đúng cực kỳ.

- Ưng ca đương nhiên cũng đã tính ra hiện tại y đang ở chỗ nào. - Niếp Tiểu Tước mỉm cười nói tiếp. - Nếu quả Ưng ca không biết, cũng không thể làm người tháp tùng tốt của y.

Niếp Tiểu Vô thốt:

- Một người chết đại khái không thể có khoái lạc gì.

- May là y nhất thời bán khắc còn chưa chết được.

Niếp Tiểu Vô cũng cười:

- Có người tháp tùng tốt như Ưng ca, muốn chết đại khái cũng chết không được.

* * * * *

Quan Nhị hiện tại xem chừng quả thật có ý muốn chết cho rồi, bởi vì y cơ hồ đã đắc tội hết với toàn bộ võ lâm hào kiệt khó lòng quấy nhiễu đắc tội nhất.

Có thể trong một thời gian ngắn ngủi đắc tội với bao nhiêu người như vậy tịnh không phải là chuyện dễ dầu gì, nhưng Quan Nhị có thể làm được.

Về phương diện này, y xem chừng rất rành, loại nhiệm vụ như vậy e rằng không có ai có thể hoàn thành một cách khoái trá hơn y.

Căn cứ theo thống kê của người ta, vào ngày đó, đêm đó, trong rạp giăng dưới Hoa Sơn, chưa tới một tuần trà ngắn ngủi, tối đa chỉ bất quá nội trong thời gian người ta uống một tuần trà, y tổng cộng đã lật đổ mười bảy cái bàn, quăng bảy chục cái tô, hai trăm lẻ ba cái chén, hai trăm hai mươi mốt chén rượu, khoảng ba trăm cái dĩa, hơn nữa còn đập nát bốn mươi hai cái ghế, còn quật sập ba cái bàn tròn lớn bên ngoài.

Ngoài ra y không ngờ còn đánh lộn, đánh gãy mũi hai mươi chín người, đánh gãy răng sưng miệng ba mươi bốn người, răng rơi rớt dưới đất tổng cộng có một trăm sáu mươi lăm cái.

Kỷ lục đó cho dù không phải là tuyệt hậu, cũng là không tiền, cả Bốc Ưng cũng không thể không bội phục.

- Có lúc ta cảm thấy con người đó đơn giản giống như có mười bảy mười tám đôi tay vậy. - Bốc Ưng nói. - Lúc y ăn, lại chừng như có mười bảy mười tám cái miệng, còn có vị khẩu cỡ mười bảy mười tám người.

Vị khẩu của Quan Nhị xem chừng vĩnh viễn đều khỏe, đối diện đám đông muốn xé toạt y thành từng mảnh nhỏ, không ngờ vị khẩu của y vẫn khỏe như trước.

Sau khi sáng tạo ra kỷ lục nhắc đến nãy giờ, y ăn trọn một con gà luộc, một con vịt hấp sữa, hai tô súp vi cá, một chén cơm bát bảo, hai mươi tám cái bánh bao.

Trong đám người đối diện y, tối thiểu có hai chục hảo thủ có thể giết người trong nháy mắt.

Xéo xéo đối diện triền núi còn có ba người ngồi trên tấm thảm xanh rờn như cỏ xuân, một tăng, một đạo, một tục, một bình trà, một bầu rượu, dĩa hoa quả, như một bức đồ họa.

Trên triền núi sau lưng y, trong bóng tối mà cả ánh sao và ánh đèn cũng chiếu không tới, có một bóng người cô độc ngồi xoạc hai chân trên một phiến đá, đôi mắt sáng ngời, đôi tay cứng như sắt, trên một bàn tay cơ hồ to hơn bàn tay của người bình thường gấp bội xách một bao rượu da dê đặc biệt lớn, trong bóng tối âm trầm nhìn giống như một hung sát do địa quỷ và thiên ma hỗn hợp thành.

May là không có ai nhìn thấy đao của gã, đao của gã giắt bên hông.

Đám cao thủ có thể giết người trong nháy mắt kia đương nhiên cũng có binh khí giắt bên hông.

Hông mềm thông thường đều là chỗ người giang hồ che giấu binh khí, hông của người giang hồ đều mềm mại như rắn.

- Xà Yêu. - Quan Nhị chợt bỏ chén đậu phộng rang xuống, di chuyển mục quang trừng trừng nhìn một trung niên nhân vai rộng lưng dài vận cẩm y đứng đối diện, hét. - Xà Yêu Đinh Nhân Tuấn, thiện nghệ độc châm, nhuyễn công, súc cốt, cầm nã, tài nghệ không tồi, là một trong ba đại cao thủ trong Ưng Sơn Quần Đạo.

Quan Nhị hỏi hắn:

- Đinh Nhân Tuấn đó có phải là ngươi không?

- Phải. - Người đó không ngờ còn có chút cốt khí, không những thừa nhận danh hiệu của mình, mà còn nói. - Kỳ thật ngoại hiệu thật sự của ta là Xích Luyện Xà Yêu.

Xích luyện xà tuy không thể coi là một loại tối độc trong số các loại độc xà, lại có thể coi là một loại hữu danh nhất trong số các loại độc xà.

- Rất hay, cái tên Xích Luyện Xà Yêu rất xứng với ngươi, nếu là Đại Mãng Xà Yêu thì sao?

Đinh Nhân Tuấn cao ngạo:

- Nếu là Đại Mãng Xà Yêu, vậy thì vô lý mất hứng thú quá.

Đinh Nhân Tuấn cười khằng khặc, tiếng cười của Quan Ngọc Môn chấn động màng nhĩ, hai người đều cười, một dương cương, một âm nhu, nghe khiến cho người ta toàn thân mồ hôi lạnh da gà đều nổi lên hết.

May là tiếng cười của Quan Nhị rất mau chóng ngưng dừng, lại hỏi Đinh Nhân Tuấn:

- Ngươi đã từng giết người?

- Thỉnh thoảng.

- Đã giết bao nhiêu người?

- Không quá ba người. - Đinh Nhân Tuấn cười âm trầm. - Mỗi ngày không quá ba người.

Quan Nhị lại đinh đinh nhìn hắn cả nửa ngày, bỗng cười cuồng dại:

- Tốt, đó là tập quán tốt, mỗi ngày chỉ giết ba người, không quá nhiều, cũng không quá ít.

- Có lúc ta thỉnh thoảng cũng phá lệ, giết bảy tám chín người.

- Xem ra số người ngươi giết tổng cộng cũng cỡ một hai trăm?

- Chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.

- Còn ngươi? Ngươi có chết chưa?

- Ta xem chừng còn đang sống. - Đinh Nhân Tuấn đáp. - Người chết hình như không thể nói chuyện.

Hắn vẫn đang cười âm trầm, bởi vì hắn chưa nhìn thấy biểu tình của Quan Nhị đã biến đổi, toàn thân đều chừng như đã có biến, trên tay gân xanh vồng lên, mắt giăng đầy những tia máu đỏ ngầu li ti.

Đó là dấu hiệu trước khi sát nhân, rất nhiều người trước khi sát nhân đều sẽ biến thành bộ dạng như vậy.

Khoảng cách giữa Quan Nhị và Đinh Nhân Tuấn vốn không những còn cách hơn hai trượng, hơn nữa còn cách một cái bàn tròn, nhưng hiện tại tay của hắn đột nhiên nghe "lách cách" một tràng thanh âm như tiếng pháo tre nổ, chỉ nhìn thấy một bóng người dài thượt lăng không thoáng chớp, sau một cơn gió đong đưa ống tay áo, lại nhìn thấy Quan Nhị đã trở về chỗ ngồi.

Chỉ bất quá lần này y không ngồi xuống, một chân đứng trên đất, một chân đạp trên ghế, một tay cầm nửa con gà luộc, một tay cầm một cánh tay.

Cánh tay của Đinh Nhân Tuấn.

Mới hồi nãy cứng cỏi, hiện tại cả người thật sự giống như một con độc xà uốn khúc, uốn khúc phủ phục trên cái bàn tròn trước mặt Quan Nhị, một cánh tay đã bị Quan Nhị xé toạt đến tận sau lưng.

Thanh âm Quan Nhị khàn khàn:

- Người này giết một hai trăm người không ngờ còn sống nhăn, không ngờ còn dương dương đắc ý.

Thanh âm của y không những tê khản mà còn bi thương:

- Có người tối đa chỉ giết bốn năm người đã phải chết, hơn nữa không thể không chết.

Quan Nhị hét lớn:

- Như vậy có công đạo hay không công đạo?

Không ai trả lời, không ai mở miệng, qua một hồi rất lâu, xéo xéo đối diện trên triền núi có một người thở dài:

- Lão phu năm nay đã tám mươi ba, cuối cùng mới minh bạch một chuyện.

Người nói chuyện hữu khí vô lực, hồng bào mặc trên người lại tươi tắn như thiếu nữ, trên khuôn mặt khô cằn vàng khè không ngờ lại giống như có thoa phấn.

- Hồng bào lão quỷ, ông đang nói gì đó? - Quan Nhị hét hỏi. - Ông minh bạch chuyện gì?

- Ta cuối cùng đã minh bạch trên thế giới thật có rất nhiều ngốc tử giống như ngươi vậy. - Đại Lý Hồng Bào bình thản đáp. - Bởi vì chỉ có thứ ngốc tử như ngươi mới có thể đòi công đạo trên thế giới này.

- Lẽ nào trên thế giới này không có chuyện công đạo?

- Có thì có, thí dụ mà nói, chuyện ngươi nói hồi nãy có công đạo hơn một chút so với chuyện khác.

- Ông biết chuyện gì chứ? - Quan Nhị hỏi, hỏi tuy có hơi khờ khạo, đương thời lại không thể không hỏi.

- Đinh Xà Yêu giết cả trăm người vẫn cao hứng mà sống, cháu của ngươi Trình Tiểu Thanh chỉ bất quá giết bốn năm người, còn chưa phân định rõ ràng có phải thật là do hắn giết hay không đã bị phán chém đầu xử quyết, ngồi trong lao đợi chết. - Lý Hồng Bào hỏi Quan Nhị. - "Ngươi có phải nghĩ chuyện đó rất không công bằng?"

Lão không đợi Quan Nhị mở miệng, lại thở dài nói tiếp:

- Kỳ thật chuyện đó rất công bằng.

Quan Nhị giận dữ, lại vẫn không thể không hỏi:

- Ông bằng vào cái gì mà nói chuyện đó rất công đạo?

- Bởi vì cháu của ngươi muốn chết, tự hắn muốn chết, một người không ngờ cả tự mình cũng muốn chết, người khác còn có gì để nói nữa, còn có gì để nói công đạo hay không công đạo?

- Ông làm sao biết tự hắn muốn chết?

Lý Hồng Bào mỉm cười:

- Tự hắn nếu quả không muốn chết, có ngươi ở bên cạnh hắn, còn có ai có thể khiến cho hắn chết?

Quan Nhị không nói gì được.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx