sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 2 phần 1

Liệp Ưng Hệ Liệt - Quần Hồ

Hai mặt của đồng tiền

Bảo kiếm có hai lưỡi, tiền tệ có hai mặt, đao lại khác.

Hai mặt của tiền tệ không cần biết là mình nhìn từ mặt nào, ngoại trừ hoa văn trên mặt khác biệt ra, cơ hồ hoàn toàn như nhau. Hai lưỡi của bảo kiếm không cần biết là mình nhìn từ bên nào, đều thanh phong lẫm lẫm, hàn quang chiếu rọi.

Còn đao?

Nếu mình từ phía lưỡi đao mà nhìn, lưỡi mỏng như giấy, như biên duyên của sinh tử. Nếu mình từ phía sống đao mà nhìn, lại chừng như hoàn toàn không có tính xâm lược và tính nguy hiểm, tuyệt không thể cắt thương tay mình.

Cho nên nhìn chung, đao tuy không sắc bén bằng kiếm, trì độn hơn kiếm, nhưng trên thực tế, nó lại có một mặt giảo hoạt và khéo léo ẩn tàng che giấu, giống như một hạng người trên thế giới này vậy.

Hiện tại chuyện muốn nói đến là loại người đó, cố sự của loại người đó.

Trong giang hồ đại đa số người có kiến thức đều biết Đổ Cục là một tổ chức vừa bao quát vừa nghiêm mật phi thường, những năm gần đây càng đặc biệt may mắn thuận theo chiều gió, thanh thế cơ hồ đã vượt trên những bang phái cổ xưa nhất, lại không biết nó cũng có thống khổ của nó.

Thống khổ lớn nhất của "Đổ Cục", của con bạc, là nó nhất định phải đổ, lúc không muốn đổ cũng phải đổ, một khi có người đến đặt cá, nó phải tiếp nhận, cho dù biết rõ lần này đánh cá rất không công bằng, có khi cơ hồ đánh cá không thể không thua, nó tối đa cũng chỉ có thể ra ngạch định cao một chút, vẫn không thể không tiếp nhận.

Bởi vì nó là "Đổ Cục", Đổ Cục không đánh cá giống như kỹ viện không tiếp khách, muốn bị người ta ruồng bỏ.

"Nói mà không làm", "gõ mõ mà không bán dầu", những thứ đó đều là đại kỵ của người giang hồ.

Cuộc đánh cá Đổ Cục tiếp nhận lần này không công bình phi thường, ghi chú trong tư liệu có liên quan là:

Nhật kỳ: Mùng chín tháng chín.

Địa điểm: Đỉnh Thương Long trên Hoa Sơn.

Ngạch định: Đặt ba ăn một.

Quyết đấu: Đường Tiệp, Niếp Tiểu Tước.

Hạng mục quyết đấu: Khinh công.

Bay lên Hoa Sơn

Thu, mùng chín tháng chín, mặt trời lên cao.

Hoa Sơn.

Gió núi rền vang, mây đùn sương lấp, Thương Long lĩnh trên Hoa Sơn treo mình thẳng lẵng đơn độc, cao chót vót ba dặm, hai bên vách dựng, vực sâu hun hút, xa xa nhìn qua giống như một thanh đao sáng chóa, tà tà đâm xuyên giữa mây trắng.

Hoa Sơn Thiên Hạ Hiểm, đây chính là chỗ hiểm nhất của Hoa Sơn, Thương Long lĩnh, ngay dưới bia Hàn Văn Công quăng sách, cũng không biết từ lúc nào đã trải ra một tấm thảm lông cừu Ba Tư màu xanh cây cỏ, giống như một ngón tay ma quái điểm xuất một mảng phúc địa xanh rờn giữa chốn cùng sơn.

Ba người ngồi bên trên, vây quanh một cái kỷ ngắn, một cây đàn tranh, một bình trà đắng.

Sương mù dày đặc giống như sữa dê vậy, ba người một tăng, một đạo, một tục, tăng theo khổ hành, tăng y ống tay áo trắng sắc mặt vàng khè, nhìn không những quanh năm không thấy dương quang mà còn hiển nhiên dinh dưỡng không tốt lắm.

Đạo sĩ theo thuần dương, giống như tổ sư "ngâm vịnh bay qua hồ Động Đình", tu sức chỉnh khiết, tiêu sái xuất thần, sau lưng dắt một thanh trường kiếm, tua kiếm vàng chói không ngừng lất phất giữa hơi gió.

Tục lại không tục, là một lão nhân tóc trắng vận đại hồng bào, thân người của lão vốn đáng lẽ rất cao, hiện tại tuy còng giống như con tôm, nhưng vẫn khiến cho người ta có một thứ cảm giác rất kỳ quái, chừng như bất chợt nhìn thấy một quái thú hồng hoang đã tuyệt tích từ lâu trong truyền thuyết, cho dù biết rõ lão không thể đả thương người, vẫn làm cho người ta cảm thấy một thứ yêu dị quỷ bí khó nói.

"Tiêu Hồn Tiểu Thanh Y, Đoạt Mệnh Đại Hồng Bào".

Nếu quả lão là Nhất Kiếm Đoạt Mệnh trong truyền thuyết, vậy một tăng một đạo kia là ai?

Trong giang hồ người có thể tịnh khởi tịnh tọa với Đại Hồng Bào, hiện tại đã gần như hoàn toàn chết hết.

Vài người còn lại, nếu không phải là nhất đại tôn sư thì cũng là võ lâm tiền bối cực kỳ có thân phận.

Những người đó đương nhiên không thể là những kẻ khờ.

Bọn họ lại không ngại đường xa thiên lý leo lên tuyệt đỉnh Hoa Sơn ngồi dưới đất uống trà như những kẻ khờ, tại sao vậy?

Cách bia quăng sách không xa. Dưới một vách núi xiên xẹo, có một cội cổ tùng, rễ lồi lõm quấn quanh, nhánh tàng rậm rạp như cái vung.

Một người vận hắc bào, hắc bào lụa, đi chân không, trên cổ quàng một đôi giày rơm nhiều quai màu hoàng kim hình thức rất đặc biệt, trong tay cầm một túi rượu da dê mà đám mục dân quan ngoại thích dùng nhất, nhìn giống như người đời thượng cổ vậy, đang ngồi dựa mình trên một nhánh cây, ực từng ngụm từng ngụm rượu sữa dê.

Rượu sữa dê cũng như sương mù vậy, ngòn ngọt thấm qua miệng, vào đến bụng lại biến thành một ngọn lửa.

"Nhân tu thành danh, tửu tu túy.

Tửu hậu thổ lộ, thị chân ngôn".

Tạm dịch:

"Người nên thành danh, rượu nên say.

Lời thổ lộ sau khi say, là lời nói thật".

Tiếng ca não nề, lại mang theo một thứ hào tình khôn tả, giống như một cành lá nho nhỏ gánh che mặt đất mênh mông.

Người hát nhỏ phảng phất cũng đã về đến nơi sinh trưởng của mình, nơi mà mình vĩnh viễn về không được.

- Bốc Ưng.

Trên một cành lá cao hơn, chợt thò ra một bàn tay như ngọc, lại dùng hai ngón tay thon thon như cành trúc mùa xuân ngắt một trái bồ đào trên chùm bồ đào cầm trên tay, bồ đào màu lợt, tươi tốt căng nhựa, nhìn giống như là giả vậy.

Người nhìn cũng giống như là giả, giống như là bạch ngọc điêu khắc thành, không ngờ cũng vận hắc bào lụa thuần chất, đầu tóc còn đen nhánh hơn, còn mềm mại hơn cả áo, đang tung bay trong gió.

Chỗ khác biệt duy nhất giữa hắc bào lụa của nàng và của Bốc Ưng là tay áo.

Trên tay áo của nàng dùng kim tuyến thêu đầy những đóa hoa tươi tắn.

"Mạnh tựa hổ báo Quan Ngọc Môn, nhẹ như phi yến Hồ Kim Tụ".

Người có chút ít kiến văn trong giang hồ đều biết nàng là tình nhân duy nhất của tay cờ bạc thiên hạ đại hào Bốc Ưng. Nữ nhân có thể ở chung ba ngày với nam nhân như Bốc Ưng cũng không có mấy ai.

Thật ra là Hồ Kim Tụ thủ đoạn cao cường thu phục được Bốc Ưng? Hay là Bốc Ưng thủ đoạn cao cường chinh phục được Hồ Kim Tụ?

Chuyện đó không ai rõ.

Bồ đào lọt vào miệng Bốc Ưng, thanh âm như chuông ngân của Hồ Kim Tụ vang lên:

- Xem ra cuộc đánh cá lần này thật rất nhiệt náo, cả Lý Hồng Bào và Đỗ Hoàng Sam cũng đều đến tham gia nhiệt náo.

- Bọn họ không phải đến tham gia nhiệt náo. - Bốc Ưng thốt. - Bọn họ là do Đường gia bỏ ngân lượng ra mời đến làm công chứng.

Gã thở dài:

- Nàng nghĩ coi nếu là chuyện không thể nắm được một số bạc lớn, hồng bào lão quỷ kia làm sao chịu làm?

- Vậy khổ hành tăng kia là ai?

- Nói đến người đó cũng rất hữu danh. - Bốc Ưng tiếp lời. - Đông Hải Khổ Trúc lâm Khổ Trúc tự, hòa thượng Ăn Khổ là lão ta.

- Nghe chàng nói như vậy, vị hòa thượng Ăn Khổ đó thật là rất khổ.

Hồ Kim Tụ thở dài, Bốc Ưng lại đang cười.

- Kỳ thật Đông Hải xưa nay không có trúc lâm, cho dù có, hòa thượng đó cũng chưa từng đi qua, cái tên đó là do lão ta tự tạo ra. - Bốc Ưng cười. - Hơn nữa theo ta biết, hòa thượng đó cái gì cũng ăn, không chịu ăn khổ.

Hồ Kim Tụ cũng cười.

- Kỳ thật cũng không phải chỉ mình lão, trên thế giới này người như lão cũng không biết bao nhiêu mà kể, miệng khơi khơi than là phải ăn khổ, kỳ thật người thật sự ăn khổ đều là người khác, mình lại một chút cũng ăn không vô.

Vấn đề đó quá sắc nhọn, quá thâm sâu, rất dễ dàng làm thương hại đến người khác, Bốc Ưng và Hồ Kim Tụ hiện tại đều rất vui vẻ, cho nên bọn họ lập tức đổi đề tài nói chuyện:

- Chàng thấy cuộc đánh cá lần này ai thắng?

- Nàng thấy sao? - Bốc Ưng hỏi ngược. - Nhẹ như phi yến Hồ đại tiểu thư cũng là khinh công cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ, phán đoán của nàng chính xác hơn so với ta.

Hồ Kim Tụ đối với chuyện có liên quan đến khinh công quả nhiên tỏ ra rành rọt phi thường, đáp không do dự:

- Đường gia ở Xuyên Bắc và Đường gia ở Xuyên Trung tuy là huynh đệ dòng họ Đường, nhưng võ công thiện nghệ của hai nhà lại bất đồng.

Điểm đó đại đa số người trong võ lâm đều biết, Xuyên Trung Đường gia bằng vào độc dược ám khí mà danh chấn giang hồ, một khi nhìn thấy độc môn ám khí vào cái bao tay da nai chuyên dùng để phóng độc của Đường gia, đại đa số người giang hồ đều sẽ bỏ chạy còn nhanh hơn ngựa.

Xuyên Bắc Đường gia lại mạnh về khinh công, độc môn khinh công của bọn họ bay bổng tung hoành, thường dùng thân pháp đã tuyệt truyền từ lâu trong võ lâm.

- Đặc biệt quan trọng là đệ tử của Xuyên Bắc Đường gia người nào cũng nhẫn nại phi thường, đặc biệt thông thuộc quen rành hành động giữa núi non, đó đương nhiên cũng có quan hệ đến địa hình nơi bọn họ sinh trưởng từ nhỏ.

- Đúng, Thục đạo nan, khó còn hơn lên trời. - Bốc Ưng khịt mũi nói. - Đi đường xa, con nít Xuyên cứng cỏi ghê gớm.

- Lần này người Xuyên Bắc Đường gia phái đến là Đường Tiệp, nghe nói là đệ nhất cao thủ trong đám đương kim đệ tử đời thứ hai của bọn họ, người cao to anh tuấn, ngoại hiệu xưng là "Phi Thiên Ngọc Báo Tử".

Bốc Ưng mỉm cười:

- Một nam nhân nếu cao lớn anh tuấn một chút, trong mắt nữ nhân vô luận làm chuyện gì cũng chừng như mạnh hơn người khác.

- Còn chàng? Lẽ nào chàng chọn Niếp Tiểu Tước?

- Chọn Niếp Tiểu Tước có gì không đúng?

- Niếp gia ở Tô Bắc là người của Hạ Ngũ Môn, khinh công của Hạ Ngũ Môn tuy đẹp mắt, lại không thực dụng, tôi nếu muốn cá, tuyệt không mua gã.

- Không những nàng không mua gã, người khác cũng không mua gã. - Bốc Ưng thở dài. - Trên sự thật, căn bản không có ai mua gã hết.

- Chỉ có chàng?

Bốc Ưng lại thở dài:

- Ta còn có cách nào khác sao? Mọi người đều mua Đường Tiệp, nếu ta cũng mua y, vậy còn đánh cá cái gì nữa chứ?

- Không có đánh cá, cũng là không có Đổ Cục.

- Đúng.

- Đã có Đổ Cục, chàng phải tiếp nhận người ta đặt Đường Tiệp thắng?

- Không sai.

- Chàng đã tiếp nhận bao nhiêu?

- Đại khái cỡ tám chục vạn lượng.

- Hoàng kim hay là bạc trắng?

- Lần này là bạc.

- Nếu không chàng chỉ sợ phải thua đến mức cả nhà cũng không còn.

- Ai nói ta nhất định sẽ thua?

- Lẽ nào chàng còn có cơ hội thắng?

- Ít ít nhiều nhiều cũng còn một chút. - Bốc Ưng mỉm cười. - Chuyện làm ăn cắt cổ có người làm, chuyện làm ăn lỗ vốn không ai chịu làm, nếu thật có thua mà không có thắng, nàng cho dù có cắt cổ ta, ta cũng không làm.

Tuyệt kế

Cuộc đánh cá lần này định giá ba ăn một, ý nói người muốn cá Đường Tiệp thắng nếu thua thì thua ba lượng, thắng chỉ thắng một lượng.

Nhưng mọi người vẫn mua Đường Tiệp, bởi vì mọi người đều nghĩ Niếp Tiểu Tước lần này không có tới một chút cơ hội thắng. Tuy cá ba ăn một, nhà cái của cuộc cá lần này vẫn có thể thua đến mức tuột quần.

Nhà cái lớn của cuộc cá lần này là Bốc Ưng.

Nhà cái lớn sẽ rất mau chóng biến thành nhà thua lớn, nhưng hiện tại gã xem ra lại vẫn nhàn nhã khoan khoái khôn tả.

Dưới cây tùng, trên tấm thảm, ba người ngồi nhâm nhi trà như ẩn sĩ, chuyện vãn không ngờ cũng không qua khỏi cuộc đánh cá lần này, không qua khỏi hai chữ "danh lợi".

- Bốc Ưng không ngờ chịu tiếp nhận giá định ba ăn một, ít nhiều gì chắc cũng có chút tin tưởng. - Đỗ Hoàng Sam nhíu mày. - Nhưng ta lại khơi khơi nhìn không ra gã bằng vào chỗ nào mà nghĩ Niếp Tiểu Tước nhất định sẽ thắng Đường Tiệp.

- Cách thức bắt người ta thua có rất nhiều. - Hòa thượng Ăn Khổ nói. - Có lẽ gã bỏ thuốc vào rượu của Đường Tiệp, khiến cho Đường Tiệp thổ tả bảy tám lần dọc đường. Có lẽ gã gài đàn bà trong tổ của Đường Tiệp, làm cho họ Đường hết hơi hết sức.

Đỗ Hoàng Sam cười khổ:

- Chuyện như vậy thật không ngờ một hòa thượng có thể nghĩ đến được.

Hòa thượng Ăn Khổ thản nhiên nâng chén:

- Chuyện như vậy cả hòa thượng cũng nghĩ đến được, Bốc Ưng làm sao mà nghĩ không ra.

- Nhưng gã tuyệt sẽ không làm như vậy.

- Sao vậy?

- Bốc Ưng không phải là thứ người như vậy. Đường Tiệp cũng không phải khờ. - Đỗ Hoàng Sam thốt. - Cho dù y có khờ, người của Đường gia cũng không chịu để cho y dễ dàng bị gạt.

Hòa thượng Ăn Khổ nhấp một ngụm trà đắng, nhìn bộ dạng thật có vài phần giống như cao tăng.

- Còn Niếp gia? Lẽ nào bọn họ chịu chứng kiến Tiểu Tước thua?

Đại Lý Hồng Bào liếc xéo lão, chợt xen miệng hỏi:

- Nếu hòa thượng là người của Niếp gia, ông có cách nào đây?

- Ta cũng không có cách gì khác, chỉ bất quá ta tình cờ biết Niếp Tiểu Tước là trẻ sinh đôi, có một huynh đệ sinh đôi tên Tiểu Trùng. Nếu quả trước tiên cho Tiểu Trùng trốn lên núi, để Tiểu Tước chạy trước, sau đó Tiểu Trùng kịp thời xuất hiện, búng dây đàn của cây đàn tranh này, Niếp gia vậy là thắng rồi.

- Đó thật là một quỷ kế. - Lý Hồng Bào lạnh lùng thốt. - Chỉ có điều thật đáng tiếc.

- Đáng tiếc cái gì?

- Ông tình cờ biết Niếp Tiểu Tước có huynh đệ song sinh, người của Đường gia lẽ nào không tình cờ biết được?

Hòa Thượng Ăn Khổ lại hớp một ngụm rượu, cười đến trào rượu ra.

* * * * *

Đường gia đương nhiên đã sớm tính đến điểm đó, hơn nữa đã điều tra được Niếp Tiểu Trùng gần đây luôn ở Tế Nam, bọn họ thậm chí còn ước định sáng sớm mùng chín tháng chín, Niếp Tiểu Trùng phải lên Vân Môn Lâu ở Tế Nam thành gặp mặt, nếu Tiểu Trùng không đến, cuộc cá này coi như Niếp gia thua.

- Thục Trung Đường gia làm chuyện gì đều luôn luôn không để rơi một hạt nước. - Hồ đại tiểu thư cũng không nhịn được cười. - Tuyệt kế đó thật hòa thượng làm sao có thể nghĩ ra chứ.

Bốc Ưng cũng cười, cười lại chừng như có bộ dạng bí hiểm, Hồ đại tiểu thư đương nhiên nhìn thấy được:

- Chàng cười gì vậy? Có phải lại có chủ ý quỷ quái gì không?

- Ta chỉ bất quá đột nhiên phát hiện danh môn đại phái có tính toán ngàn vạn lần cũng không tính được Hạ Ngũ Môn nói gì.

- Đường gia hành sự tuy không để rơi một giọt nước, bên thật sự chiếm tiện nghi lại vẫn là Niếp gia. - Bốc Ưng giải thích. - Niếp Tiểu Trùng lần này đi đến Tế Nam, không cần biết là hắn đi làm chuyện gì, đều nhất định có thể mã đáo thành công, bình an trở về.

- Sao vậy?

- Bởi vì lần này hắn tìm được một thế lực chống lưng vạn vô nhất thất, bảo đảm thiên hạ thái bình.

Hồ đại tiểu thư chung quy đã hiểu thấu.

- Vì cuộc đánh cá lần này, người Đường gia phái đến Tế Nam nhất định lúc nào cũng giám thị hắn, người ta cũng không rõ là chuyện gì, nhất định nghĩ hắn mời cao thủ của Đường gia đến bảo vệ, còn có ai có thể động đến hắn? - Đại tiểu thư cười ngất. - Xem ra Niếp gia Tiểu Tước và Tiểu Trùng đều không phải là đèn cạn dầu.

Bốc Ưng chợt hỏi nàng:

- Nàng có biết năm môn phái năm xưa đã bị võ lâm cửu trưởng lão biếm vị Hạ Ngũ Môn, cho đến hiện nay còn lại bao nhiêu môn không?

- Lẽ nào chỉ còn lại một môn Niếp gia?

- Không sai chút nào, chỉ còn lại một mình bọn họ. - Bốc Ưng thở dài. - Sau khi một môn phái bị biếm vị Hạ Ngũ Môn, muốn sinh tồn thật là chuyện rất không dễ, năm xưa chín vị sứ giả nếu quả nghĩ đến điểm đó, có lẽ sẽ không vì chuyện mấy nhà bọn họ dùng? Kê Minh Ngũ Cổ Phản Hồn Hương? Mà biếm vị Hạ Ngũ Môn.

Thanh âm của gã phảng phất vẫn rất lãnh đạm, hững hờ nói tiếp:

- Có những môn phái tuy không dùng mê hương ám khí, chuyện làm ra lại còn ghê gớm hơn bọn họ nhiều.

Hồ đại tiểu thư ngưng thị nhìn gã:

- Tôi biết chàng luôn luôn tội nghiệp bọn họ, chỉ tiếc Niếp gia cuộc đánh cá này vẫn chỉ có thua mà không có thắng.

Bốc Ưng cười lạnh:

- E rằng vị tất.

Lúc đó, có một bóng người từ trên vách đá Thương Long lĩnh bay lên, lộn bốn năm vòng như vượn, thân pháp cân đẩu thô lậu chợt biến thành khinh linh kỳ diệu, như một con yến tử bay qua bức màn, rơi xuống lại biến vị "Tế Hung Xảo Phiên Vân", phiêu dật nhẹ nhàng rơi trên tấm thảm như cỏ xuân, cúi người búng dây đàn.

Chỉ nghe "tang" một tiếng, âm thanh ngân vang, âm hưởng truyền giữa núi non mây mù, trên ngón tay không ngờ mang theo một thứ nội lực cực kỳ âm nhu.

Nhìn lại người khảy đàn, thân người thanh tú, khuôn mặt gầy gò thần tình phảng phất kéo theo vài phần sợ sệt, chỉ có đôi mắt hắc bạch phân minh bắn ra những tia sáng linh mẫn, hiển lộ thông minh tuyệt đỉnh.

Hồ đại tiểu thư nhịn không được thất thanh hô lên:

- Là gã.

- Phải, là gã, Niếp Tiểu Tước, Tiểu Tước Nhi. - Bốc Ưng cố ý lãnh lãnh đạm đạm thốt. - Người của Hạ Ngũ Môn lần này không may thắng một lần rồi.

Cho đến nhiều năm về sau, Bốc Ưng vẫn kể với người ta rằng ngày hôm đó trên tuyệt đỉnh Hoa Sơn, chuyện làm cho gã khó quên nhất là Đại Lý Hồng Bào đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt gã, dùng một thái độ rất nghiêm túc, rất cung kính nói với gã:

- Bốc tiên sinh, ngươi thật có nghề, ta bội phục ngươi.

Bốc Ưng sau này còn kể với người ta:

- Lần đó đại khái đã gần ba chục năm Lý Hồng Bào lần đầu tiên xưng hô người khác là "tiên sinh", lần đó rất có thể là lần cuối cùng trong đời lão.

- Còn sau đó? - Có người hỏi Bốc Ưng. - Sau đó ra sao?

- Sau đó ta đương nhiên theo Niếp Tiểu Tước đi uống rượu ăn mừng, lúc bọn ta đi, người của Đường gia một mực ở đó theo dõi ta. - Bốc Ưng cười. - Nếu nhãn quang của người của Đường gia cũng có độc như ám khí của bọn chúng, hôm đó ta nhất định đã trúng độc mà chết.

Hồ đại tiểu thư thở dài:

- Lần đó ta thật rất tội nghiệp bọn chúng, bởi vì ta cũng như bọn chúng, thủy chung không hiểu được Bốc Ưng thật ra bằng vào điểm nào mà tính đúng Niếp Tiểu Tước có thể thắng.

Sau này lại có người hỏi Niếp Tiểu Tước: "Nói thành thật, khinh công của ngươi với Đường Tiệp thật ra ai mạnh hơn?"

- Là y mạnh hơn.

- Thể lực ai mạnh hơn?

- Là y mạnh hơn.

- Nhưng ngươi lại thắng cuộc cá đó.

- Xem chừng là vậy.

- Khinh công của y hơn ngươi, thể lực của y hơn ngươi, ngươi làm sao mà thắng được y?

Niếp Tiểu Tước không trả lời, cười cười có chút không giống như một con chim sẻ, mà lại có chút giống như một tiểu hồ ly.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx