sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 2 phần 7

Tố thủ chiêu hồn

Một tiểu cô nương vận áo quần trắng như tuyết, khuôn mặt tròn tròn như cái bàn tròn bày đầy rượu thịt, đôi mắt tròn tròn, hai lúm đồng tiền tròn tròn.

Viên Viên chung quy đã xuất hiện, nụ cười trên mặt lại đã không còn xuất hiện.

Đại tiểu thư của nhà ả không những là người thân cận nhất của ả, cũng là thân nhân duy nhất của ả trên thế giới này.

- Đến sau canh ba, tôi đã biết có gì không hay, Lăng Ngọc Phong chính là hung thủ của vụ huyết án năm xưa. - Viên Viên nói. - Cho nên tôi đã thừa cơ bỏ trốn, đi thông báo tin tức.

- Ngươi bỏ chạy là ý riêng của ngươi?

- Phải.

- Đại tiểu thư của ngươi sao lại không đồng ý?

- Bởi vì nàng muốn tận tay phục thù. - Viên Viên đáp, bộ dạng ả phảng phất có chút đắn đo. - Nàng cũng không muốn làm chuyện xấu hổ.

- Phục thù là chuyện tráng cử, sao lại có thể nói là chuyện xấu hổ?

Viên Viên ngậm miệng, hiển nhiên không muốn đề khởi điểm đó, cho nên Bốc Ưng lại đổi đề tài:

- Còn Niếp Tiểu Trùng?

- Hắn đã bỏ đi, trong nhà hắn hình như có chuyện gấp, hơn nữa hắn cũng không muốn tái kiến Lăng Ngọc Phong, càng không muốn gặp Tiểu Thanh Y.

- Tại sao? - Bốc Ưng hỏi. - Lẽ nào giữa bọn họ cũng có quan hệ gì?

- Cái đó tôi không biết. - Viên Viên đáp. - Chuyện của Niếp gia cả ông cũng không biết, hà huống là tôi.

- Xem ra Niếp Tiểu Trùng cũng nghĩ Lăng Ngọc Phong là hung thủ.

- Hắn nói như vậy.

- Các ngươi bằng vào cái gì mà đoán định điểm đó?

- Bằng vào một vết thẹo đao.

- Thẹo đao? - Bốc Ưng lập tức hỏi truy. - Thẹo đao ra sao?

- Là một vết thẹo giống như con ngô công vậy, rất dài, rất xấu, bởi vì sau khi trúng đao lập tức dùng chỉ da bò đặc chế may miệng vết thương lại, sau khi vết thương thuyên giảm, đường kim hai bên cũng biến thành giống như chân ngô công vậy. - Viên Viên lại nói. - Có thể ngô công không dài đến thế.

- Dài bao nhiêu?

- Tối thiểu cũng một thước ba bốn tấc. - Viên Viên đáp. - Một đao chặt xuống sạch gọn bén nhạy, nếu không phải vì Lăng Ngọc Phong mặc y phục dày, một đao đó có thể đã dồn y vào tử địa.

- Nói như vậy, người muốn giết y, không còn nghi ngờ gì nữa, là một nhất lưu cao thủ dụng đao.

- Không những là cao thủ dụng đao, người may vết thương lại cho y nhất định cũng là cao thủ.

- Trên người y có vết thẹo dài như vậy, sao ta lại không nhìn thấy?

Viên Viên lại ngậm miệng, Bốc Ưng dùng đôi mắt sắc bén như mắt ưng nhìn ả chăm chăm, lại hỏi truy:

- Ta nhìn không thấy có phải là vì vết thẹo đó ở chỗ người khác khó lòng phát hiện, phải cởi y phục ra mới có thể nhìn thấy?

Viên Viên vẫn không mở miệng, trên mặt lại đã lộ xuất một thứ biểu tình rất kỳ dị, tỏ vẻ vừa phẫn nộ, vừa bi thương.

Ả vốn là một người miệng lưỡi lanh lẹ, nhưng một khi đề cập đến thoại đệ đó, ả lại biến đổi, giống như hận không thể dụng toàn lực đấm một quyền vào miệng Bốc Ưng, đánh gãy hết răng của gã để gã vĩnh viễn không nói đến chuyện đó nữa.

Kỳ thật không cần ả nói ra, Bốc Ưng đã hoàn toàn minh bạch.

Lăng Ngọc Phong là hung thủ của vụ huyết án Bạch gia.

Phụ nữ của Bạch gia có rất nhiều người đã bị làm nhục, Hồng Hồng cũng là một trong số.

Một chỗ kín trên người Lăng Ngọc Phong có một vết thẹo đao như con rít dài hơn một thước, chỉ có lúc y khỏa thân mới có thể nhìn thấy.

Hồng Hồng cam tâm làm kỹ nữ là vì muốn tạo ra cơ hội như vậy, bởi vì chỉ có kỹ nữ mới có thể nhìn thấy bộ dạng của một nam nhân xa lạ lúc lõa thể.

Nàng đương nhiên vô phương tìm đến hung thủ, nhưng nàng tin hung thủ sau khi nghe thấy có một kỹ nữ nổi danh nhất định sẽ chủ động đến tìm nàng.

Sau khi tổng hợp bao nhiêu nguyên nhân đó, lý do hung thủ muốn giết Hồng Hồng đã rất minh hiển.

Đó là chuyện xấu xa, Viên Viên không chịu nói ra, Bốc Ưng cũng không đề cập đến nữa, gã chỉ nói:

- Hiện tại bọn ta xem chừng chỉ có một chuyện còn chưa làm.

- Giết Lăng Ngọc Phong?

- Cho dù không giết y cũng phải bắt y quy án.

Người áo xám chung quy đã mở miệng:

- Hiện tại vụ án khói tím đã phá, Trình Tiểu Thanh tuy đối với Hồng Hồng tình xưa vẫn thâm, không ngại chết theo nàng, nhưng hiện tại cũng bất tất phải chết.

- Hắn có muốn chết chỉ sợ cũng chết không được.

- Cho nên cuộc đánh cá giữ ngươi và Lý Hồng Bào, ngươi đã thắng, hà tất phải lo lắng tới chuyện khác?

- Y chưa chết, lòng ta chưa yên.

- Lăng Ngọc Phong năm mười hai tuổi đã phá một vụ án cướp của rất phức tạp, một người luôn luôn truy bắt đại đạo gian xảo đương nhiên là chuyên gia về trốn tránh, ngươi muốn tróc nã y e rằng không phải dễ.

- Ta biết. - Bốc Ưng đáp. - May là ta bất tất phải đi.

- Bất tất phải tróc nã y? Tại sao?

- Bởi vì ta tin nhất định có người có thể thế ta làm chuyện đó. - Bốc Ưng đáp. - Trừ ta ra, nhất định còn có người không muốn để y sống nữa.

Lần này gã lại đã nói đúng.

Một bàn tay chợt từ bên ngoài thò vào, giống như là thò ra khỏi mặt nước vậy, im lặng mềm mại không phát ra bất cứ thanh âm nào, cũng không đập vỡ tường vách, cả một chút đất đá cũng không rơi rớt.

Tay rất đẹp, ngón tay thon dài, điểm đáng tiếc duy nhất là khớp xương trên ngón tay cái hơi thô, cho nên trên ngón tay mang một chiếc nhẫn bảo thạch sáu màu tươi tắn sáng lạn để che chỗ thô.

Đó không còn nghi ngờ gì nữa là tay nữ nhân, y đang hướng về phía Bốc Ưng vẫy vẫy.

Bốc Ưng không do dự bước tới, bước dài về phía tường, chừng như trước mặt căn bản không có một bức tường vậy.

Đợi đến khi gã đi tới, trên tường quả nhiên xuất hiện một lỗ lớn, người Bốc Ưng đã xuyên qua tường ra ngoài.

Bên ngoài là giả sơn thác chảy, hoa lá lác đác, phảng phất có một bóng người màu xanh lợt thoáng lên.

Bốc Ưng bước tới, bóng người đã đứng đối diện trên hòn giả sơn, mặc áo xanh lợt, cho dù không thấy rõ người, cũng có thể nhìn thấy y phục rất mắc tiền, rất quý giá.

Hình dáng của y cũng rất đẹp, rất mỹ miều, rất yêu kiều, chỉ tiếc lưng lại quay về phía Bốc Ưng, không nhìn thấy mặt y.

Bốc Ưng tịnh không truy đuổi, y đã bước đi trước, hiện tại cự ly cũng cách xa Bốc Ưng bảy tám trượng, muốn rượt cũng rất khó lòng rượt kịp.

Hà huống bên ngoài còn có thứ khác thu hút Bốc Ưng - bên cạnh ao nước dưới giả sơn thác chảy không ngờ có đặt một cỗ quan tài.

Bốc Ưng không rượt, thanh y nhân cũng không đi, Bốc Ưng mở quan tài, y cũng không quay đầu.

Y đương nhiên biết trong quan tài có gì.

Trong quan tài thông thường đều là tử thi. Cỗ quan tài này cũng không ngoại lệ, Lăng Ngọc Phong nửa ngày trước vẫn tươi tắn khỏe mạnh hiện tại đã bất động nằm dài trong quan tài.

Người đó có phải thật là Lăng Ngọc Phong?

Thanh y nhân trên giả sơn dùng một thanh âm sắc bén quái dị cười khằng khặc:

- Ngươi tốt hơn hết là đừng đụng vào y, cũng không cần xem vết thẹo của y, hiện tại không chừng trên dưới toàn thân y đều có độc, chân người mà đụng vào chân hắn là thúi rữa, tay đụng lên tay hắn thì toàn thân sẽ rữa nát.

Y một mặt nói, một mặt thoái lui, từng bước thoái lui về sau, không ngờ không thi triển khinh công.

Y thoái lui được vài bước, người áo xám đã từ bên kia hòn giả sơn xuất hiện, y thoái lui từ trên hòn giả sơn, người áo xám cũng từng bước từng bước bước lên hòn giả sơn, y thoái một bước, hắn tiến một bước.

Y không thi triển khinh công, cũng không chạy trốn, bởi vì toàn thân trên dưới mỗi một chỗ yếu hại đều đã bị người áo xám bao bộc dưới uy lực cử thủ nhất kích của hắn.

Cả Viên Viên đứng xa xa nhìn cũng có thể cảm thấy thứ uy lực đó, lòng bàn tay khẩn trương toát cả mồ hôi lạnh.

Áp lực Tiểu Thanh Y phải chịu đương nhiên càng lớn hơn, chỉ cần bỏ chạy là chết chắc, không còn nghi ngờ gì nữa, không cần biết làm cách nào bỏ chạy, bỏ chạy đi đâu cũng đều khó lòng chạy thoát khỏi thế đánh của người áo xám.

Không tưởng được người áo xám đã dừng lại.

Tiểu Thanh Y lập tức bay lên, lăng không phi thân đem chiêu thức khinh công "Tế Hung Xảo Phiên Vân" rất phổ thông hoàn toàn biến đổi, biến thành tràn ngập biến hóa lộn vòng ưu nhã kỳ xảo, phát huy khinh công đến mức tinh diệu nhất.

Y phảng phất đã tính đúng Bốc Ưng lần này tuyệt không thể buông tha y, cho nên trước hết xuất thủ chế phục, lăng không đánh xuống, trong nháy mắt đã đánh ra liên tục ba chiêu hai chục thức.

Trong nháy mắt đó, trên mặt Bốc Ưng đã phát sinh một biến hóa kỳ quái phi thường, chừng như bất chợt nhìn thấy chuyện vốn tuyệt không thể xảy ra.

Cho nên Tiểu Thanh Y vốn rất khó lòng toàn thân thoái lui, hiện tại lại đã trong nháy mắt chạy thoát được.

Viên Viên nhìn thấy rất rõ, nhịn không được hỏi:

- Bốc đại thúc, ông hồi nãy như nhìn thấy quỷ vậy, thật ra đã nhìn thấy gì?

Bốc Ưng lại ngây người cả nửa ngày mới hồi đáp:

- Ta nhìn thấy một khuôn mặt, Tiểu Thanh Y vốn không nên mang khuôn mặt của người đó.

- Người đó là ai?

- Niếp Tiểu Trùng.

- Ông nói Tiểu Thanh Y hồi nãy lại có khuôn mặt của Niếp Tiểu Trùng?

- Phải.

Viên Viên cũng ngây người, lẩm bẩm:

- Lẽ nào Niếp Tiểu Trùng là Tiểu Thanh Y? Lẽ nào Tiểu Thanh Y là Niếp Tiểu Trùng?

- Nhưng Niếp Tiểu Trùng đã đi rồi, hơn nữa nhất định đã đi với Hồ Kim Tụ.

- Ngươi làm sao biết?

- Người cùng Phan Kỳ Thành chặn đường bọn ta, người dẫn dụ Hồ Kim Tụ xuống xe ngựa nhất định là Niếp Tiểu Trùng.

- Đúng.

- Nghe nói trong nhà của Niếp Tiểu Trùng có chuyện gấp phải quay về, Hồ Kim Tụ nhất định sẽ đi theo hắn. - Bốc Ưng cười khổ. - Hồ đại tiểu thư gần đây đối với chuyện của Niếp gia có hứng thú phi thường.

- Cho nên ngươi cũng không hỏi nơi hạ lạc của nàng.

- Cả ngươi cũng không hỏi, ta đương nhiên càng không để tâm tới. - Bốc Ưng đáp. - Hà huống hai người chia cách một thời gian cũng tốt, cũng tránh được cả ngày mũi đụng mũi, mắt đụng mắt, chán ngán lẫn nhau.

Người áo xám chợt xen lời, cười cười:

- Câu nói đó thật là một danh ngôn chí lý, vợ chồng trong thiên hạ đều nên ghi nhớ trong lòng.

Hắn tuy mỉm cười, lại tỏ vẻ rất mệt mỏi, sắc mặt chừng như còn đen tái hơn hồi nãy một chút, mắt lại vàng hơn một chút.

- Tiểu Thanh Y tuy đã đi, lại không có quan hệ gì tới vụ án, vụ án này vốn đã có thể coi là hoàn toàn kết thúc. - Hắn nhìn Bốc Ưng. - Bộ dạng của ngươi xem ra cũng có nhiều tiền hơn, nghe nói trong nhà bếp của Hồ đại tiểu thư chứa nhiều đồ bổ chất béo, đối với nam nhân thập phần hữu ích.

Bốc Ưng cũng đang nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ quan tâm:

- Ngươi cũng nên bảo trọng, lương dược duy nhất để trị căn bệnh gan là hai chữ "tĩnh dưỡng", ngàn vạn lần không nên tức giận thương tâm.

Người áo xám mỉm cười:

- Ngươi bớt gây phiền hà bên ngoài, ta sẽ không thể tức giận thương tâm.

Hắn vỗ vỗ tay, bên ngoài tường chợt có một cỗ kiệu bay tới, cả người khiêng kiệu cũng bay theo, người bay lất phất theo gió, kiệu giống như là một tờ giấy, người cũng giống như tờ giấy.

Người áo xám giơ tay từ biệt, leo lên kiệu, người và kiệu lại phiêu phưỡng bay đi, chỉ nghe hắn nói từ trong kiệu:

- Đừng quên người mang chiếc nhẫn sắt đen hình dáng kỳ lạ, rất có thể cũng thuộc vào cùng tổ chức với Tiểu Thanh Y, lần này y tuy không xuất thủ, đợi đến khi y xuất thủ, phiền hà to tát vô cùng.

Tổ chức đó là tổ chức nào? Bốc Ưng tạm thời không muốn nghĩ đến, không cần biết ra sao, đó cũng là một cố sự khác.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx