sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 3 phần 1

Đổ Cục Hệ Liệt - Đổ Cục

Mở đầu

Những người đặc biệt linh thông tin tức đều biết trong giang hồ có một Đổ Cục thần bí, chủ sự là hai vị lão tiên sinh và một vị lão thái thái, hành tung quỷ bí, tiềm lực hùng hậu, hơn nữa có đặc tính hiếu kỳ và mạo hiểm như trẻ con tinh nghịch.

Cho nên bọn họ không những tiếp nhận đủ thức đủ dạng đánh cá trăm kỳ ngàn quái, cũng tiếp nhận đủ thứ kiểu thu chi đánh cá. Loại lớn nhất trong đó đương nhiên vẫn là kim tiền, kim tiền có lúc nhiều đến mức khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng được.

Lần này phần đặt bọn họ tiếp nhận là năm chục vạn lượng hoàng kim.

Lần này trò đánh cá của bọn họ là sự thắng bại của một trường quyết đấu, quyết đấu giữa hai đại kiếm khách đương thế, mức độ oanh động của vụ đánh cá này cơ hồ đã có thể so bì với quyết đấu tiền hậu của "Bạch Vân thành chủ" Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết năm xưa.

Về quyết đấu lần này, bọn họ đã có một phần tư liệu rất tường tận, phần tư liệu này hiện đang bày trên một trà kỷ có phong thái cung đình ngoại bang, trên mặt bìa chỉ viết vài hàng đơn giản:

Ngày hẹn: Rằm tháng tư, giờ Tý.

Địa điểm: Hoàng Hạc lâu.

Tiền đánh cá: Năm chục vạn hoàng kim.

Cách quyết đấu: Một đối một.

Người quyết đấu: Tiết Địch Anh và Liễu Khinh Hầu.

Hạng mục quyết đấu: Kiếm.

Kiếm của Tíết đại tiên sinh

Thanh kiếm đó hoàn toàn tuân chiếu theo tiêu chuẩn quy cách chú tạo Can Tương Mạc Tà do Từ phu nhân để lại, kích cỡ thước tấc, chiều rộng của cán kiếm, hình thức của lưỡi kiếm, thậm chí cả da thuộc và đồ đồng trang sức trên vỏ kiếm cũng phô trương truyền thống cổ xưa đậm nồng, trầm ổn phiêu dật, thâm tàng bất lộ, giống như chủ nhân của nó vậy.

Tiết đại tiên sinh tên là Quan Nhân, hiệu là Địch Anh, người cao sáu thước chín tấc, thon gầy thẳng đuột, tuy đã năm mươi tư, hông bụng vẫn không có một chút mỡ thịt dư thừa nào, y phục rất mộc mạc, râu ria và móng tay cắt tỉa rất chỉnh tề, ngoại trừ đôi mắt nhấp nháy sáng ngời ra, chỗ nào khác trên người ông ta đều tận lực che đậy phong thái, cũng như bảo kiếm vẫn còn trong hộp, sấm sét vẫn còn trên trời.

Ở đây là một mái hiên rộng thoáng trong hậu viên của "Vô Hạc sơn trang", hôm nay là mùng tám tháng tư.

Trời ấm của buổi xuân tàn, bên cạnh một quầy nhỏ chứa rượu có một bức họa nho nhỏ, nét chữ viết bên trên mềm mại phong tình:

"Mạch thượng hoa phát, khả dĩ hoãn hoãn túy hĩ."

Chữ có ý say, người lại chưa say.

Trừ Tiết đại tiên sinh ra, trong nhã thất còn có hai người, một trung niên nhân đầu trọc như loài ưng ăn xác người, dựa tay đứng trước song cửa, một lão giả mặc áo vàng nửa đạo nửa tục đang vuốt ve vỏ kiếm bên cạnh quầy chứa rượu, thanh âm ưu nhã trầm lắng hỏi Tiết đại tiên sinh:

- Thanh kiếm này đã bao lâu rồi chưa rút ra khỏi vỏ?

- Mười ba năm. - Mục quang của Tiết đại tiên sinh cũng đang lạc ngoài song cửa, xa xa có một cụm mây trắng vẩn vơ. - Nói chính xác là mười ba năm ba tháng mười một ngày.

Ngưng một chút, ông ta lại lại chầm chậm nói tiếp:

- Ông cũng nên biết, bình nhật sử kiếm, tôi không dùng tới thanh kiếm này.

- Ta biết. - Lão giả thốt. - Đây là thanh kiếm giết người, một khi rút ra khỏi vỏ, nhất định phải thấy máu, năm xưa trận chiến trên Nhạn Đăng, đơn kiếm tru quần ma, thanh danh vang vọng bốn phương, cho tới bây giờ cũng đã mười ba năm rồi.

Tiết đại tiên sinh cười buồn bã, thở dài:

- Từ sau trận chiến đó, ta chỉ muốn cả đời không phải động dụng tới thanh kiếm đó nữa.

- Còn lần này?

- Lần này ta xem chừng không có đất lựa chọn.

- Tại sao?

- Liễu Khinh Hầu kiêu căng tự đại, coi mạng người như cỏ rác, ta không bạt kiếm, hắn vẫn sẽ giết ta. - Tiết đại tiên sinh cười khổ. - Ta nếu bỏ trốn, nơi đây chỉ sợ sẽ nhuộm hồng máu người khác.

- Nghe nói hôm mười tám tháng ba hắn đã khởi trình lên đường, nhưng cho đến hôm nay vẫn còn chưa đến đất Ngạc.

- Phải. - Tiết đại tiên sinh cười khổ. - Vị Liễu Hầu Gia đó khó tính phi thường, cả đời không bao giờ cưỡi ngựa cưỡi lừa, lúc đi đường đều ngồi trên kiệu lót nhung gấm, hơn nữa trên đường đi đều có người đi trước lo an bài bố trí chỗ dừng chân nghỉ qua đêm.

- Hắn không bao giờ vội vàng gấp gáp?

- Tuyệt không.

- Xem ra hắn thật là người tuyệt đỉnh thông minh. - Lão giả cũng cười khổ. - Ít ra hắn hiểu thấu được vô luận là giết người hay là bị giết đều bất tất phải gấp vội.

Gió xuân lay động Liễu Khinh Hầu

Liễu Khinh Hầu quả thật không vội chút nào, kiệu đi cực chậm, hắn cũng không vội vàng gì.

Cái hắn có đích thị là thời gian. Hắn biết đối thủ của hắn vô luận dưới bất cứ tình huống nào đều sẽ đợi hắn.

Càng quan trọng hơn là, đối với trận chiến này, hắn có tin chắc, đến đêm rằm tháng tư Tiết Địch Anh nhất định phải chết dưới kiếm của hắn.

Thanh kiếm của hắn vô luận là ai chẳng những một khi gặp hắn đều khó tránh khỏi muốn nhìn kỹ kiếm, mà còn một khi thoáng nhìn thấy, vĩnh viễn khó quên.

Điểm đó cũng giống như con người của hắn vậy.

Thanh kiếm đó quả thật là hoàn toàn bất đồng với những thanh kiếm khác, từ mũi kiếm, cán kiếm, cho đến thân kiếm, từ mức độ dài ngắn nặng nhẹ, mỗi một điểm đều đả phá tất cả mọi quy cách rèn kiếm của tiền nhân.

Kiếm dài bốn thước chín tấc bảy phân, nặng ba mươi ba cân hai lượng ba tiền, lưỡi kiếm làm bằng bạch kim, hộp kiếm làm bằng hoàng kim, trên mặt khảm đầy châu ngọc, giá trị trên mười lăm vạn lượng, hoa lệ huy hoàng, không có thanh kiếm nào so bì bằng, kiếm chưa lấy ra khỏi hộp đã đủ nhiếp hồn đoạt phách.

Điểm quan trọng nhất là, phải là người như thế nào mới có thể thi triển một thanh kiếm nặng như vậy?

Người đó cổ tay và cánh tay phải mạnh đến cỡ nào?

Con người của Liễu Khinh Hầu thật ra là người ra sao?

Mấy năm gần đây, mỗi khi đến tháng ba tháng tư tươi mát, khi hoa lá nở rộ dưới hơi ấm của gió xuân, Liễu Khinh Hầu đều đi tìm một vị kiếm khách thành danh để thử kiếm với hắn.

- Nghiêm hàn khốc nhiệt, nên tĩnh chứ không nên động. - Hắn nói. - Trời trong gió lặn mới là thời tiết tốt để sát nhân.

Muôn hoa đua nở, kim kiếm ra khỏi hộp, kiếm khách danh tiếng từng tung hoành một thời, máu chảy ra cũng giống hệt như người thường vậy, rất mau chóng cạn kiệt.

Thanh danh của hắn đã bị nhuộm đỏ.

Nhưng người từng gặp qua hắn không nhiều, người thấy hắn bạt kiếm càng ít.

- Bạt kiếm sát nhân, tuy chỉ bất quá là giữa một sát na, nhưng lại là chuyện nghiêm túc phi thường. - Hắn nói. - Đó tuyệt không phải là chuyện để người ta coi chơi.

Con người hắn đương nhiên cũng không phải là để người ta coi chơi, may là hắn cũng có lúc để người ta nhìn thấy.

Tám tráng hán vai rộng hông thon dần dần chậm bước lại, cỗ kiệu lớn đỏ bầm chung quy đã chầm chậm dừng lại, dừng trước cửa lớn của một khách sạn sang trọng, trong ngoài trang hoàng quét sơn mới tinh. Hai mươi bốn thiếu niên tráng kiện xếp thành hai hàng hai bên đường như cánh nhạn nghênh đón, đường xá cũng đã quét sạch trải thảm đỏ đợi chờ.

Tên nô bộc người Ba Tư cao chín thước bồng kiếm, mau mắn đi sát đằng sau kiệu, vận khố dài chấm gót đỏ tươi, giày lụa vàng chói, mồ hôi còn to hơn cả trân châu lăn dài trên bắp thịt cứng cáp như sắt đá, bên tai trái đeo một cái chuông vàng to lớn như miệng chén, không ngừng rung leng keng trong gió xuân.

Người trong kiệu chung quy đã bước ra.

Tiếng chuông trong ngần vui tai, một làn gió thoảng qua, người đó phảng phất cũng bị gió lùa lay động.

- Hắn là Liễu Khinh Hầu sao?

- Phải.

- Người như hắn lẽ nào có thể thi triển một thanh cự kiếm nặng hơn ba mươi ba cân, tung hoành giang hồ không biết đã đâm chết bao nhiêu cao thủ dưới kiếm sao?

- Phải.

Hôm nay là mười hai tháng tư, trước khi mặt trời lặn, Liễu Khinh Hầu chung quy đã đến Hán Dương.

Thần Tài gõ cửa

Trong "Đổ Cục", tư liệu có liên quan đến Liễu Khinh Hầu, bộ phận chủ yếu có thể chia thành vài phần.

Hắn là con nhà thế gia, tổ tiên có chiến công, cho nên hắn tiếp nối tước vị, hắn vì vậy mà được vinh, hiệu của hắn là "Khinh Hầu", không những là chỉ là một tư thái, hơn nữa lại vô ý hữu ý khoe xưng tước vị nối truyền của hắn là "Hầu".

Thân người hắn chỉ cao có năm thước ba tấc, trọng lượng chỉ cỡ bốn mươi tám cân, diện mạo xinh xắn như con gái, ăn vận cực kỳ kén chọn, mỹ thực mỹ tửu mỹ nữ và hoa phục đều là sở thích của hắn, lại rất ít khi tắm rửa.

Kiếm pháp hắn luyện là "Phích Lịch Lôi Đình Thập Tam Thức" từ "khí", "thế", và "lực" kết hợp thành, cương liệt uy mãnh, thiên hạ vô song. Nhưng hắn bình thời lại cả một cái ghế cũng đẩy không đi.

Hắn tự cho mình phong nhã tuyệt tục, chuyện có liên quan đến tiền tài, hắn không bao giờ thèm lo tới, lại thích nhất là hoàng kim.

- Chỉ có hoàng kim mới là vĩnh hằng bất biến. - Hắn nói. - Trên thế gian tuyệt không có bất cứ vật gì chân thật hơn hoàng kim, có thể trông nhờ vào như là hoàng kim.

Hắn không bao giờ sát sinh, thậm chí cả một con kiến cũng không chịu dẫm đạp.

- Ta chỉ thích sát nhân. - Hắn nói. - Trên thế gian tuyệt không có bất kỳ chuyện gì nghiêm túc hơn, thần thánh hơn sát nhân.

Tiết đại tiên sinh cũng đọc được tư liệu đó. Vô luận là ai xem qua phần tư liệu đó đều cảm thấy con người đó tính cách không những phức tạp, mà còn tràn ngập mâu thuẫn.

- Con người đó giống như là hai người khác biệt tới mức cực đoan bị bằm giã nhào nặn hỗn hợp lại làm thành. - Lão giả áo vàng vừa thở dài vừa mỉm cười. - Chỉ tiếc làm không mấy tốt.

- Nghe nói hắn không những yếu ớt lắm bệnh, sợ thấy ánh mặt trời, hai chân cũng một dài một ngắn, cho nên bình sinh rất ít khi đi bộ.

- Nhưng hắn lại có thể huy vũ thanh cự kiếm nặng hơn ba mươi ba cân, giết người trong nháy mắt. - Tiết đại tiên sinh trầm tư. - Nếu không có thần lực trời sinh và khổ luyện gian nan, làm sao có thể làm như vậy được?

Đó không phải là giả.

Cao thủ quyết chiến, sinh tử trong nháy mắt, tích tắc đó tuyệt không cho phép là giả trá.

- Không cần biết ra sao, sự hạn chế của thể năng trời sinh có những chỗ không thể nào đột phá được. - Lão giả nói một cách tin chắc. - Bằng vào thân thể của hắn đi sử dụng thanh cự kiếm đó, biến hóa chuyển tiếp không tránh khỏi có chỗ cứng nhắc trúc trắc, cũng khó tránh khỏi có kẽ hở và chỗ hổng.

Lão giả lại mỉm cười:

- "Phá Vân Trích Tinh Cửu Cửu Bát Thập Nhất Kiếm" của ông kín đáo tế nhị, biến hóa vô cùng, một giọt nước cũng không rơi vãi, không có lỗ hổng nào để chui vào, há chẳng phải là khắc tinh của hắn sao.

Trung niên tráng hán đầu trọc như loài ưng, khí thế kinh người bỗng cười cười.

- Đấu trí Khúc Kim Phát, tri kiếm Đỗ Hoàng Sam. - Gã cười nói. - Cả Đỗ tiên sinh cũng nói như vậy, không trách gì Đổ Cục chịu tiếp nhận số tiền cá năm chục vạn lượng hoàng kim.

- Năm chục vạn lượng hoàng kim? - Tiết Địch Anh giật mình hỏi. - Ai đặt cá? Cá ai?

- Thần tài đặt cá, cá eo thon thắng.

"Eo thon" đương nhiên là Liễu Khinh Hầu. "Thần Tài" là một tập đoàn, một tập đoàn do đám đại địa chủ và chủ tiền trang ở Sơn Tây tổ chức thành, có tài lực, có thế lực, chuyện buôn bán gì cũng làm, tiền kiểu nào cũng nhận.

- Nhưng lần này Thần Tài chỉ sợ đã lầm. - Người đầu trọc như ưng nói. - Đổ Cục chịu nhận số tiền đánh cá đó, đương nhiên là tin chắc chín phần mười sẽ ăn, ngồi chờ thu tiền, không khác gì trong tay Trang chủ đã cầm chắc "chí tôn bảo".

Người đầu trọc chợt quay mình, đôi mắt ưng nhấp nháy như tinh quang, chăm chăm nhìn lão giả áo vàng:

- Đỗ tiên sinh, ông đương nhiên đã sớm nhìn rõ trong tay ông cầm con bài nào.

- Ta? - Đỗ tiên sinh điềm đạm cười cười. - Mấy năm nay trong tay ta không cầm kiếm, cũng không cầm bài, ta là một lão nhân vô dụng rồi.

Người đầu trọc cười lớn:

- Đúng quá đúng, rất đúng rất đúng, một người trong tay nếu đã cầm đầy hoàng kim châu ngọc, còn có hứng thú đi tìm gì khác chứ.

Tiếng cười của gã ngưng bất chợt:

- Đỗ tiên sinh, ba vị Trang chủ của Đổ Cục thân phận tuy ẩn bí, nhưng ta ít ra đã biết trong số có một vị là ai, bởi vì mấy năm nay lúc Đổ Cục có vụ đánh cá, vị lão tiên sinh không những biết kiếm mà còn biết người đó lại xuất hiện quanh quẩn.

- Vị lão tiên sinh đó là ta?

- Xem chừng là vậy.

Đỗ Hoàng Sam cười, trong ánh mắt cười cợt cũng lấp lóe tinh quang, nhìn người đầu trọc chăm chăm.

- Vậy còn các hạ? - Lão hỏi. - Các hạ có phải là một trong những Thần Tài không?

Người đầu trọc lại cười lớn:

- Ta nếu là Thần Tài, có chém đầu ta, ta cũng không đi đánh cá vào quái vật eo thon mặt trắng đó.

Gã từ từ nói tiếp:

- Chỉ bất quá ta biết trong miếu Thần Tài hiện tại lại đã có người đến.

Có ba người đến, ba người nhìn bộ dạng không giống Thần Tài chút nào.

Ở đây là hậu viên, sau vườn là triền núi, trên triền núi một mảng đỏ tươi, hoa nở cũng không biết là sơn trà? Hay là đào hoa? Hay là đỗ quyên?

Hoa trong vườn tuy đã gần tàn, hoa trên triền núi lại vẫn như son phấn đêm qua còn vương lại trên má môi thiếu nữ.

Ba người đó từ trên triền núi đi xuống, cánh cửa nhỏ ở tường sau không khóa, Vô Hạc sơn trang vốn không phải là nơi cấm vệ sâm nghiêm. Bọn họ đi từ giữa vùng hoa đỏ trên triền núi bước vào trong khoảnh hoa đỏ của hậu viên, xuyên qua một con đường nhỏ lát đá xanh lắc rắc cánh hoa rơi.

Hai người trong số đều đã gần kề trung niên, thân người trung đẳng, y phục trung đẳng, mặt mày trung đẳng, hông eo đều xệ ra hơn mười tấc so với mười năm trước, mặc quần áo xanh cài nút kín tận cổ, áo ngoài màu lam không tay sát vai, nhìn giống hệt từ một khuôn mà ra. Mình tùy tiện ghé vô hàng quán trên đường là đều có thể nhìn thấy một người như vậy đang ngồi sau quầy tính toán đếm tiền.

Bọn họ đỡ một lão nhân đi tới, khó có thể thấy một người già đến mức như vậy trên thế gian.

Thân người lão vốn đáng lẽ rất cao, nhưng hiện tại lại đã khòm khòm co rúc giống như con tôm, đầu tóc bạc trắng đã gần rụng hết, khuôn mặt vàng khè đầy dẫy nếp nhăn, trên người vận một đại hồng bào không những còn đỏ tươi hơn cả hoa đỏ trên triền núi, mà còn làm bằng tơ lụa nguyên chất, thủ công cắt may đều kén kỹ hết sức.

Tròng mắt của người đầu trọc như ưng bỗng co thắt lại, nhãn thần của Tiết Địch Anh cũng biến thành có chút khác với bình thường.

Bọn họ đều chưa gặp qua lão nhân đó, lại phảng phất đã gặp qua, thứ cảm giác đó giống như là bất chợt nhìn thấy một hồng hoang dị thú trong truyền thuyết đã tuyệt tích, tuy biết rõ nó không thể làm hại người, lại vẫn cảm nhận được một thứ áp lực khó tả.

Đỗ Hoàng Sam đứng dậy chào đón, thái độ vừa cung cẩn vừa tôn kính, lão ta tuy cũng là một lão nhân luôn luôn được người ta tôn kính, trước mặt vị hồng bào lão nhân kia lại đã biến thành như một học sinh cung cung kính kính thỉnh an thăm hỏi.

Hồng bào lão nhân lại không ngừng ho hen, thở dài lắc đầu:

- Ta không được khỏe, không khỏe chút nào, cả một tiểu cô nương cởi truồng ta cũng không thấy hứng thú, làm người mà cả một chút ý tứ cũng không có, còn có gì hay ho chứ?

Lão lại lắc đầu thở dài, ho khan:

- Kỳ thật ngươi cũng bất tất phải hỏi thăm sức khỏe của ta, ta cũng không muốn hỏi thăm sức khỏe của ngươi, ta biết ngươi không muốn gặp ta, ta cũng không muốn gặp ngươi.

Lão chợt hỏi:

- Các ngươi ở đây có ai họ Tiết không?

- Có.

- Ngươi là Tiết Địch Anh?

- Phải.

- Vậy thì hay quá, người ta đến tìm là ngươi.

Hồng bào lão nhân nhìn Tiết Địch Anh từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, sau đó bắt đầu ho sù sụ thở dài:

- Kỳ thật ngươi cũng không hấp dẫn gì, nhưng bọn chúng đều nói kiếm pháp của ngươi rất ghê gớm, cơ hồ đã có thể so sánh với Diệp Cô Thành năm xưa.

Lão thở dài:

- Kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết không tiền tuyệt hậu, không ai có thể bì, có thể so sánh với Diệp Cô Thành rất là không dễ dầu gì, cho nên bọn chúng nhất định muốn thỉnh ta đến xem xem, ta cũng không khỏi phải đến.

- Bọn chúng? - Người đầu trọc như ưng chợt xen lời, hỏi hai người trung đẳng kia. - Bọn chúng là các ngươi?

- Phải. - Một người cười bồi, cười rất hòa hoãn. - Bọn chúng là bọn ta.

- Các ngươi là Thần Tài?

Người đầu trọc lại cười lớn, tự mình trả lời câu hỏi của mình:

- Các ngươi đương nhiên là Thần Tài, nếu không phải là Thần Tài, làm sao có thể thỉnh được Đại Hồng Bào?

Không cần biết là lúc nào chỗ nào, ba chữ "Đại Hồng Bào" vừa nói ra, nhất định sẽ khiến cho người ta giật mình.

- Đại Hồng Bào? - Tiết Địch Anh giật mình hỏi. - Tiêu Hồn Tiểu Thanh Y, Đoạt Mệnh Đại Hồng Bào?

- Hình như là vậy. - Lão nhân nhướng nhướng mắt, lẩm bẩm. - Tiểu Ngôn Thanh Y, Đại Lý Hồng Bào, lang tài nữ mạo, sài lang hổ báo.

Lão thở dài:

- Chỉ tiếc đó là chuyện của nhiều năm về trước, hiện tại Tiêu hồn Tiểu Ngôn vừa già vừa xấu, ai gặp cũng bỏ chạy, Đoạt mệnh Đại Lý cũng đã biến thành chỉ có thể đoạt mệnh được một người.

- Mạng ai?

- Mạng của chính ta.

Câu hỏi đó, câu đáp đó, đương nhiên đều do lão tự mình hỏi tự mình đáp, bởi vì lão cảm thấy rất thú vị.

Cho nên lão tự hỏi, tự đáp, tự cười, đợi đến khi lão tự cảm thấy đã hết cười được rồi, mới nói:

- Cho nên lần này ta chỉ bất quá đến xem thử.

- Xem hoa? Không hấp dẫn. Xem người? Càng không hấp dẫn. Xem kiếm? - Người đầu trọc cũng học tự hỏi tự đáp. - Kiếm cũng xem không được.

- Ồ?

- Kiếm là để sát nhân, không phải để xem. - Lần này người trả lời là Tiết Địch Anh. - Kiếm cũng không muốn thấy người, chỉ muốn thấy máu người.

Ông ta bước tới, đối diện với Lý Hồng Bào:

- Lợi kiếm sát nhân một khi rút ra khỏi vỏ, là muốn sát nhân, cả chủ nhân của nó cũng không khống chế được, thứ cảm giác đó nghĩ tiền bối tất có thể lãnh hội được.

Gió khua hoa động, hoa động hoa rơi, giữa trời đất không biết có bao nhiêu hoa rơi?

Qua một hồi rất lâu, Lý Hồng Bào mới chầm chậm gật đầu.

- Phải, đúng là như vậy. - Lão nói. - Lợi kiếm thông linh, người thiện dụng kiếm cũng vậy, nhân kiếm hợp nhất, tâm kiếm hợp nhất, lúc vận dụng mới có thể huy sái tự như, phát huy tất cả tiềm lực của người và kiếm.

- Đúng, đúng là như vậy.

- Cho nên bản thân của kiếm nếu quả có sát khí, trong lòng người cầm kiếm cũng sẽ động sát cơ. - Lý Hồng Bào nói. - Sát cơ vừa thăng khởi, lúc xuất thủ cũng không thể lưu dung một con đường sống nữa.

- Phải. - Thái độ của Tiết Địch Anh cũng dần dần biến thành càng nghiêm túc, càng kính cẩn. - Sát cơ vừa hiện, song phương đều không thể do dự tìm cách lưu lại dư địa, cho nên cao thủ tương tranh, một búng tay sinh tử, người thiện dụng kiếm chết vì kiếm, chính là chết mà trong lòng được an thỏa.

- Hay, nói hay. - Lý Hồng Bào thốt. - Ta nếu trẻ lại ba chục tuổi, ngươi nếu không có bận bịu gì, hôm nay có thể đã cùng ngươi đánh một trận, đó mới thật là chuyện khoan khoái bình sinh, chỉ tiếc hiện tại...

Tâm tình hào hùng lại biến thành thở dài:

- Hiện tại ta chỉ muốn xem thử kiếm ý trong lòng ngươi, không muốn xem sát cơ trên kiếm của ngươi.

- Vậy thì cực tốt.

Gió lùa hoa động, hoa động hoa rơi, không cần biết giữa đất trời hoa rơi có thêm bớt chừng nào, cũng đều là chuyện tầm thường.

Hoa lạc nhân vong, thiên địa vô tình.

Thiên địa vốn vô tình! Nếu hữu tình, trời đã sớm hoang hư, đất đã sớm già cỗi.

Lý Hồng Bào chầm chậm đứng dậy, dùng một bàn tay khô gầy nhăn nhúm dựa vào vai một người đứng kề bên lão, bàn tay kia bẻ một nhánh hoa, cũng không biết là đào hoa? Là sơn trà? Hay là đỗ quyên?

Hoa sắp rơi, người đã già, nhưng hoa lọt vào tay lão nhân đó, tất cả đều đột nhiên biến đổi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx