sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 3 phần 2

Mùi vị của cái chết

Tả thủ của Lý Hồng Bào đã rời khỏi vai người kia, ngón cái chụm vào với ngón út và ngón áp út, ngón trỏ và ngón giữa kề sát nhau, thành kiếm quyết thức, tả cước dò lên trước nửa bước, gót chân đối mũi bàn chân phải, cành hoa trong tay giơ ngang ngực, chỉa xiên chỉ về phía ngực Tiết Địch Anh.

Trong nháy mắt đó, cành hoa gần héo tàn lại chừng như bị một thứ ma pháp thúc đẩy, bất chợt nảy nở sinh khí.

Lão hồng bào già yếu gần chết, phảng phất cũng trong tích tắc đó bỗng có sinh khí, trong đôi mắt già nua khép hờ lấp lánh hàn quang, thân người khòm khòm dần dần đứng thẳng dậy, khuôn mặt vàng khè dần dần tươi sáng hẳn, huyết dịch khô cằn lại đã bắt đầu lưu động.

Sinh mệnh kỳ diệu như vậy, không có ai có thể giải thích một người sao lại có thể trong tích tắc phát sinh biến hóa thần kỳ như vậy.

Lẽ nào đó là đặc chất độc hữu của kiếm khách?

Một vị hùng chủ đã thất thế từ lâu bỗng trùng tân nắm lại quyền lực, một cô gái si tình bỗng gặp lại tình nhân đã ly biệt từ lâu, một bà mẹ hiền đứng dựa cửa bỗng nhìn thấy con yêu đi xa trở về.

Đối với người cuộc đời đã hoàn toàn tuyệt vọng, lúc bất chợt có hy vọng, há chẳng phải cũng có bộ dạng như vậy sao?

Sinh mệnh kỳ diệu làm sao, làm cho người ta cảm động làm sao.

Tiết Địch Anh lại chừng như dần dần teo quắt lại.

Quang thái của Lý Hồng Bào tăng cường thêm một phân, khí thế của họ Tiết lại co rúc lại một phân.

Một thứ áp lực vô hình khổng lồ như một quả núi đè ép lấy ông ta. "Cạch" một tiếng, miếng đá xanh lót đường dưới chân ông ta đã vỡ vụn, chân ông ta đã dần dần lún chìm xuống đất.

Kỳ quái là thần sắc của ông ta nhìn vẫn rất thản nhiên bình tĩnh, ông ta tuy không phản kích kháng cự, nhưng cũng không thoái lui. Cũng không biết qua bao lâu sau, chợt có một biến hóa kỳ quái phát sinh.

Những đóa hoa tàn trên cành cây vốn đang khôi phục lại chút tàn dư, đột nhiên từng cánh từng cánh rớt rơi, lúc rơi xuống tới đất đã hoàn toàn khô héo, cánh hoa vốn còn còn chút đỏ tươi, không ngờ trong nháy mắt đã biến thành một màu đen chết chóc.

Lý Hồng Bào quát nhẹ một tiếng, cành hoa trong tay bay ra, không ngờ đến giữa không trung đã gãy nát từng tấc từng tấc.

Đến khi đoạn cây khô héo cuối cùng đã rơi xuống, Lý Hồng Bào lại đã trở thành một lão nhân suy nhược còi cọc.

Quang thái sáng lạng trong giây phút vừa qua giống hệt như lưu tinh vậy, âm thầm tắt ngóm, vô ảnh vô tung.

Lý Hồng Bào lại bắt đầu thở dài, ho khan.

- Hay, rất hay. - Lão dùng một thứ nhãn thần kỳ quái nhìn Tiết Địch Anh. - Vật cực tất phản, thịnh cực tất suy. Khi vật đã đạt đến mức tột bực tất sẽ quay đầu trở lại, khi đã đầy đủ sung túc đến mức tột bực tất sẽ suy kém đi xuống. Ngươi dĩ bất biến vi biến, tránh né sự sắc bén lúc cực thịnh, dĩ bất chiến vi chiến, dĩ tĩnh quan biến.

Lão thở dài:

- Không tưởng được ngươi không ngờ đã ngộ được chân ý của binh pháp từ trong kiếm, đã là đại tướng, không phải là tiểu tốt.

Không những chân ý của binh pháp và kiếm pháp tương đồng, vô luận làm chuyện gì, đến lúc đăng phong, đạo lý cũng như vậy.

Người đầu trọc chợt thở dài.

- Ta không hiểu. - Gã nói. - Ta thật không hiểu hai vị Thần Tài gia muốn làm gì?

Gã biết người ta đại khái cũng không hiểu gã đang nói gì, cho nên tự giải thích:

- Muốn mời được Đại Hồng Bào tuyệt không phải là chuyện dễ. Các ngươi mời ông ta đến chỉ bất quá là vì muốn thỉnh ông ta đến xem kiếm pháp của Tiết đại tiên sinh ra sao, xem các ngươi lần này đặt tiền có đúng chỗ không, nhưng sau khi xem rồi thì sao chứ? Lẽ nào các ngươi còn có thể rút tiền đặt lại được?

Mặt hai vị Thần Tài vẫn giống hệt như Thần Tài trong tranh họa vậy, béo tròn tròn, cười híp híp, hoàn toàn không có chút phản ứng gì. Lý Hồng Bào lại nói:

- Ta cũng không hiểu, thật không hiểu.

- Ông cũng có chuyện không hiểu sao?

- Ta không hiểu là ngươi. - Lý Hồng Bào hỏi Tiết Địch Anh. - Ngươi có biết gã là ai không?

- Không biết.

- Gã không phải là bằng hữu của ngươi?

- Gã không phải. - Tiết Địch Anh đáp. - Gã đi chung với Đỗ tiên sinh, chắc là bằng hữu của Đỗ tiên sinh.

- Ngươi lầm rồi. - Lý Hồng Bào thốt. - Gã cũng không phải là bằng hữu của Tiểu Đỗ. Trên thế giới này có những người rất đặc biệt, bọn họ cơ hồ cái gì cũng có, lại không có bằng hữu, cả một bằng hữu cũng không có.

Lão nhìn người đầu trọc, những nếp nhăn nơi khóe mắt sâu hoắm, sâu như đao cứa.

- Ta biết ngươi là hạng người nào, cho nên ta mới thấy kỳ quái, ngươi tại sao lại có thể đến đây? - Hồng bào lão nhân nói. - Ở đâu có người gần chết, kên kên mới bay đến, nhưng ở đây tịnh đâu có người gần chết.

Người đầu trọc như loài ưng ăn xác người cười, cười lớn.

- Hồng bào lão quỷ, lần này ông đã nhìn lầm rồi. - Gã cười lớn. - Ở đâu có người gần chết, chỉ có kên kên mới biết, chết có một thứ mùi vị đặc biệt, cũng chỉ có kên kên mới ngửi thấy được.

Người đầu trọc lại nói:

- Hồng bào lão quỷ, chuyện đó ngươi không thể hiểu được đâu, trên thế giới này chuyện ngươi không hiểu đại khái còn không ít.

Tiếng cười của gã chấn động làm rụng một đóa hoa tàn, người gã đã nghênh ngang bước đi giữa những cánh hoa rơi, đi vài bước, bỗng như một con dơi đen sì lướt bay lên.

Không ai cản trở gã, mọi người trong lòng đều đang tự hỏi mình:

Chết có mùi vị gì? Ở đây có người nào sắp phải chết?

Loài ưng ăn xác

Bầu trời đã u tối, một cỗ xe ngựa đen tuyền hình dạng rất bảo thủ đang từ từ lăn bánh trên con đường nhỏ hoang lương.

Hồng bào lão nhân khép mắt tựa người vào một góc trong thùng xe, hai vị Thần Tài mặt tròn tròn giống như trong niên họa đang ngồi đối diện nhìn lão.

Chung quy có một người mở miệng nói:

- Người đó đối với lão nhân gia ông hình như rất vô lễ.

- Không phải là rất vô lễ, là vô lễ phi thường. - Hồng bào lão nhân không ngờ lại không tỏ vẻ tức giận, chỉ điềm đạm thốt. - Người đó vô luận đối với ai đều vô lễ phi thường, trong mắt gã, sự khác biệt giữa một người sống và một người chết tịnh không lớn lắm.

- Gã thật ra là ai?

Hồng bào lão nhân trầm ngâm, qua một hồi rất lâu mới từ từ đáp:

- Có một người, năm mười một tuổi dùng một con dao mổ trừu giết chết năm đại hán, tới mười ba tuổi cạo đầu xuất gia vào Thiếu Lâm, chưa đến hai năm đã vì một nữ nhân mà bị trục xuất, còn bị hòa thượng của Giới Luật Phòng đánh đòn gần nát mình bỏ cho chết trong khe núi. Gã không chết, nghe nói là vì có mười bảy mười tám con sói thay phiên nhau dùng lưỡi liếm vết thương của gã, liếm bảy ngày bảy đêm mới giữ được mạng gã. Gã theo bầy sói sống trong vùng núi hoang hai ba năm, đến năm mười bảy tuổi trà trộn vào một tiêu cục, trước tiên làm nghề rửa chuồng ngựa tắm ngựa, sau đó đi theo các chuyến tiêu làm sai vặt, mười tám tuổi làm tiêu sư, mười chín tuổi đốt cháy sạch tiêu cục đó. Vài năm sau, gã cơ hồ chuyện gì cũng làm qua, tới tuổi hai mươi bốn hai mươi lăm đi theo một thương thuyền vượt biển, đến Phù Tang, ba năm sau quay về, không ngờ đã biến thành đại gia giàu có địch quốc.

Hồng bào lão nhân thở dài:

- Các ngươi nói thử coi, một người như vậy có tài hay không chứ?

Trong thùng xe không có ai nói gì, qua một hồi rất lâu, xe ngựa dừng lại, ngừng trước một căn nhà gỗ, ánh đèn bên ngoài cửa sổ xe chập chờn, bốn người khiêng một cỗ kiệu đang đợi bên ngoài.

Lão nhân chầm chậm ngồi thẳng dậy, chầm chậm hỏi:

- Các ngươi muốn ta đến Vô Hạc sơn trang xem thử, hiện tại ta có phải đã xem rồi không?

- Phải.

- Các ngươi chịu đưa cho ta chứ?

- Nội trong ba ngày nhất định sẽ đưa đến.

- Tốt, rất tốt. - Lão nhân chầm chậm xuống xe, lẩm bẩm. - Kỳ thật ta cũng không hiểu, các ngươi hà tất phải kêu ta đi xem thử. Hiện tại các ngươi đã biết rõ con thỏ toàn thân quái dị kia phải thua, vậy thì làm sao chứ? Tiền đặt cá đã đưa vào Đổ Cục, các ngươi lẽ nào còn có thể thu hồi lại?

Ánh đèn đã đi xa, kiệu đã khiêng đi, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhìn nhau trong bóng tối, lại đã không còn giống như Thần Tài trong niên họa nữa, lại có chút giống như hai người chết, hai người thua chết.

Loài kên kên chuyên ăn xác người chết đâu?

Then chốt của Thần Tài

Năm chục vạn lượng hoàng kim quả thật có thể làm cho người đang sống nhăn thua đến chết, có lúc thậm chí có thể khiến cho người đang sống khỏe thua đến mức đi treo cổ.

Năm chục vạn lượng hoàng kim, cho dù là Thần Tài cũng không thể thua lớn như vậy, may là Thần Tài rất ít khi thua tiền.

Còn lần này?

- Hồng bào lão quỷ đó thật là lão quỷ, nhưng lần này cả lão quỷ cũng không tưởng được bọn ta tại sao phải tốn mấy vạn lượng bạc đi mời lão, bạc của bọn ta đâu có lên mốc chứ.

Vị Thần Tài đang nói chuyện đó tuổi tác lớn hơn một chút, đại khái trạc bốn mươi bảy bốn mươi tám, vừa tròn vừa đen, nhìn giống như một củ khoai lang mới đào lên. Lão họ Trương, có người gọi lão là Trương lão ngũ, có người gọi lão là Ngũ lão bản, Ngũ chưởng quỹ, Ngũ đại ca, cũng có người gọi lão là Ngũ đại lang.

Người kia trẻ hơn một chút, còn lùn béo hơn cả lão, nếu nói lão là củ khoai lang, thì vị nhân huynh kia không khác gì một củ khoai lang tròn quay. Gã cũng họ Trương, xếp hàng thứ tám.

- Kỳ thật lão quỷ đó cũng nên biết Thần Tài làm chuyện buôn bán luôn luôn có then chốt, nếu không không phải là Thần Tài, mà là hào quỷ.

Hai người cùng cười vang, hai củ khoai lang bất chợt biến thành hai con hồ ly, hai con hồ ly mập tròn béo ngậy.

Nhưng lần này bọn chúng có thể có then chốt gì?

* * * * *

Trong căn nhà gỗ không ngờ rất nhiệt náo, vốn là một đổ trường.

Trong sòng chen chúc nghẹt người, đại đa số đều là người không muốn gặp người khác, ít ra cũng không thể để người khác thấy bọn họ thích đánh bạc.

Mặt sau còn có một gian phòng nhỏ, đặt một cái giường làm bằng gỗ đàn mộc, bên trên bày một trà kỷ, trên kỷ không những có trà có rượu, có bánh có kẹo, trái cây khô, trái cây tươi, cá nướng, thịt chiên, lạp xưởng, bao tử, gà luộc, giò muối, vây cá, đầu heo, bánh bao không nhân, bánh bao nhân thịt quay, đủ thức đủ dạng đồ ăn lặt vặt cái gì cũng có.

Một người đang ngồi trên giường xếp bằng ăn lấy ăn để, không cần biết là cái gì, một khi vừa chui vào miệng y, nháy mắt một cái là biến mất không còn thấy đâu hết.

Trên mặt y có một cái miệng cực kỳ to, hình như trời sinh là để ăn.

Kỳ quái là, một người có thể ăn nhiều như vậy lại khơi khơi ốm một cách kỳ lạ, đơn giản ốm đến mức chỉ còn lại da bọc xương.

Trương Ngũ và Trương Bát không dám quấy rầy, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Nhìn thấy người đó, hai con hồ ly lại biến thành hai củ khoai lang.

Đợi một hồi thật lâu, đến lúc người đó ăn xong, bọn chúng mới cung cung kính kính kêu một tiếng:

- Nhị ca.

Vị Nhị ca đó cả liếc cũng không liếc tới bọn chúng, lười biếng ngã người trên giường, uể oải hỏi:

- Hai vị đại lão bản, ta có thể thỉnh giáo hai vị coi lần này năm chục vạn lượng vàng đặt lên mình tiểu quái vật kia thật ra là chủ ý của ai không?

- Là tôi. - Trương Bát đáp. - Tôi đã từng thấy Liễu Khinh Hầu xuất thủ, hắn thật rất ghê gớm, hơn nữa tối thiểu có ba kiếm khách kiếm pháp cùng tề danh với Tiết Địch Anh đều đã chết dưới tay hắn. Tôi vốn tính vụ cá độ lần này chỉ có thắng chứ không có thua, cho nên mới cùng tam ca, ngũ ca, và lục ca thương lượng, đã đặt rồi.

- Có bốn vị đại lão bản đồng ý, đương nhiên là có thể đặt. - Nhị ca điềm đạm thốt. - Nhưng ngươi hiện tại có phải vẫn còn nhận định đã đặt đúng?

Trương Bát ngậm miệng, Trương Ngũ càng không dám mở miệng.

Nhị ca thở dài:

- Trương Bát ơi là Trương Bát, ta thật không hiểu tại sao ngươi họ Trương? Tại sao không phải họ Vương?

Y uể oải ngồi dậy:

- Ngươi có biết hiện tại bên ngoài đối với trận chiến này định giá chấp ra sao không?

- Đại khái là ba ăn một, đổ họ Tiết thắng, hơn nữa không có kèo đặt ngược, không có ai đặt Liễu Khinh Hầu.

Lời nói của Trương Bát không ngờ lại rất máy móc, tâm bình khí hòa, những chuyện đó chừng như không quan hệ chút nào tới gã. Nhị ca của gã lại đã nhảy dựng:

- Giỏi, nguyên lai ngươi cũng biết, không tưởng được ngươi không ngờ cũng biết.

- Tôi không những biết, mà còn đặc biệt mời Lý Hồng Bào đi giám định, lão cũng không đổ Liễu Khinh Hầu.

- Lão lưu manh đó cho dù không là gì, chuyện đó lại quyết không thể nhìn lầm được. - Nhị ca bỗng lại nhảy dựng hỏi. - Lão lưu manh đó tham lam hết sức, ngươi làm sao thỉnh được lão?

- Tôi đương nhiên là dâng cho lão một chút lễ.

- Một chút lễ là bao nhiêu?

- Sáu tiểu a đầu mười bốn tuổi, sáu chục mâm vàng lá, sáu con heo mập nuôi bằng sữa người pha thuốc bổ. - Trương Bát không đợi Nhị ca nổi nóng, lại nói tiếp. - Phần lễ đó dâng cho lão tịnh không uổng, bởi vì tôi nhất định phải đợi đến khi lão đi giám định xong mới biết nên đi đường nào.

Nhị ca không dằn được cơn tức:

- Đến bây giờ ngươi còn có bao nhiêu đường để đi?

- Tối thiểu còn có hai đường. - Trương Bát đáp. - Một đường là thắng, đường kia là huề vốn.

- Đến bây giờ ngươi còn có thể thắng sao? Còn có thể huề vốn sao?

- Cho dù không thể thắng, tối thiểu cũng có thể huề vốn. - Trương Bát đáp. - Lý Hồng Bào nếu giám định trận chiến này Tiết bại Liễu Thắng, tôi ngồi đợi thu tiền thắng, nếu lão giám định Tiết thắng Liễu bại, tôi nghĩ cách huề vốn.

- Ngươi làm sao mà huề vốn? Lẽ nào ngươi còn có thể thu hồi lại tiền đã đưa vào Đổ Cục?

- Tôi không thể, không ai có thể thu hồi lại tiền đã đưa vào Đổ Cục. - Trương Bát đáp. - Nhưng tôi có thể cá chỗ khác, cá Tiết Địch Anh, cũng cá năm chục vạn, cuộc cá kia đã thua, cuộc cá này tất thắng, bởi vậy vốn vẫn giữ được, không chừng còn có thể lời một chút.

- Đó thật là một chủ ý hay tới chín phần mười. - Nhị ca gật đầu. - Chỉ bất quá còn có một vấn đề nho nhỏ.

- Vấn đề gì?

- Chuyện tới hôm nay, còn có ai chịu cá năm chục vạn lượng với ngươi?

- Luôn luôn có thể tìm được những người đó.

- Những người nào?

- Những người vừa thích cá, lại vừa sợ thua. - Trương Bát đáp. - Những người đó bỏ tiền ra cá, nhất định phải tự mình dò la mọi chuyện rõ rõ ràng ràng.

- Thứ người đó chịu cá với ngươi sao?

- Vốn không chịu, hiện tại chỉ sợ đã chịu.

- Sao vậy?

- Vì một vị họ Tiết, ngoại hiệu gọi là Tiết Bồ Tát. - Trương Bát đáp. - Hiện tại hắn đang đánh bài cửu bên ngoài.

* * * * *

Tiết Hòa, năm mươi mốt tuổi, chưa đến mười tuổi đã vào Tiết gia, theo làm thư đồng cho Tiết đại thiếu gia, đại thiếu gia thăng lên ngôi vị đại tiên sinh, thư đồng cũng lên làm tổng quản, bình thời thường niên chỉ khoác áo bố lam, không ăn thịt, không chọc gái, không uống rượu, không hút thuốc, không cờ bạc, không có tính hư tật xấu nào, cho nên người ta đặt cho ngoại hiệu là Bồ Tát.

Hiện tại vị Tiết Bồ Tát đó ăn vận lại giống như một phú hộ, chỉ bất quá đã thua đến mức mồ hồi dầm dề trên trán, hai mắt đỏ ngầu, nhìn bộ dạng chán chường ngao ngán.

Hắn rất mau chóng được dẫn vào, Trương Bát lập tức giới thiệu:

- Vị Tiết tổng quản đây hai năm nay đã là khách quen ở đây, cơ hồ mỗi tối đều ghé, người rộng rãi, đánh bạc cũng thống khoái, nhưng vận khí lại không mấy tốt, thiếu nợ bao nhiêu tôi đã xóa sổ giùm, đương nhiên cũng thỉnh Tiết tổng quản giúp bọn ta chút chuyện.

Tiết Hòa lập tức cười bồi:

- Đó bất quá chỉ là chuyện nhấc tay, chuyện nhỏ thôi.

Rất nhiều người thông minh đều nghĩ trong chuyện nhỏ mới có then chốt lớn. Then chốt trong đại sự, mọi người đều đã nhìn thấy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx