sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 4 phần 1

Đổ Cục Hệ Liệt - Hải Thần

Hải Thần

Chuyện xảy ra trong giang hồ thiên biến vạn hóa, ngư long mạn diễn, cơ hồ trong bất kỳ nháy mắt nào đều có thể xảy ra những chuyện tràn đầy lãng mạn và kích tình, mạo hiểm và kích thích.

Mấy tháng gần đây, thoại đề câu dẫn sự chú ý của người ta nhất lại là Bốc Ưng.

Bốc Ưng lại đã tham gia cuộc cá độ lần này.

Bốc Ưng luôn luôn là một nhân vật phong vân trong giang hồ, cuộc đời của gã đã thành truyền kỳ, nhất cử nhất động của gã đều chịu sự chú ý của người ta, mỗi một chuyện gã tham dự vào đều là thoại đề nóng hổi nhất trong giang hồ.

Chuyện Bốc Ưng tham gia cuộc cá lần này tịnh không có gì là kỳ quái, càng không thể coi là quái sự.

Gã bình thường vẫn là một tay cờ bạc, lúc nào chỗ nào cũng đều chuẩn bị tiếp nhận đủ thức đủ dạng đánh cá với đủ thức đủ dạng người. Lần này cuộc cá gã tiếp nhận tịnh không phải vì giá đặt cao, cũng tịnh không phải vì đối thủ của gã là "Long Đại Đầu Tử", là "Long lão thái gia" đại lão bản của "Thần Tài" trong truyền thuyết.

Cuộc cá của Bốc Ưng lần này câu dẫn sự chú ý chỉ là vì lần này gã còn đem chính gã ra cá.

Trong cuộc cá lần này, gã không những là nhà cái, thậm chí cả giá đặt cá và đồ đánh cá cũng đều là chính gã.

Mở đầu

Trong căn ốc tối tăm, mỗi một cánh cửa sổ đều có treo một tấm màn may cắt từ thứ lụa do thuyền viễn dương chuyên chở đến từ tận Ba Tư, dày đến mức gió không lọt vào được, cả ánh mặt trời cũng không rọi xuyên nổi.

Trong một góc nhà tăm tối, trên một cái ghế bọc da rộng rãi kiểu cung đình phương tây, có một lão nhân gầy yếu đang dựa mình.

Trên mặt bàn giấy trước mặt lão, chất đầy thư từ sổ sách, cơ hồ che khuất cả người lão, giống như một tường rào vậy.

Con người của lão cũng chừng như cả năm đều sống trong vòng tường rào đó, không gặp mặt ai, cũng không thấy mặt trời.

Hiện tại trong căn ốc đó còn có hai vị khách nhân.

Một đại hán thân thể cao ráo, lại gầy đến mức chỉ còn dư lại da bọc xương, chính là Quan Tây Quan Nhị, Quan Ngọc Môn, danh chấn thiên hạ, thần lực trời sinh, tay không đánh chết hổ báo, nếu luận ngạnh công bản thân có thể xưng thiên hạ vô song.

Hiện tại tinh thần của y rất tồi tệ, bởi vì y cũng đã gần hai canh giờ rồi chưa ăn gì.

Y nhất định phải lúc nào chỗ nào đều không ngừng ăn mới có thể bảo trì tinh lực và thể lực của mình.

Nhưng không cần biết y ăn vào bao nhiêu, cũng không cần biết y ăn cái gì, y vẫn ốm nhách chỉ còn dư lại da bọc xương.

Đó là bệnh của y.

Mọi người đều biết Quan Nhị tiên sinh có thứ bệnh đó, nhưng ai cũng không biết thứ bệnh đó là bệnh gì.

Còn người kia lại mập đến mức cả xương cốt cũng không thấy, cũng là một cự đầu Thần Tài, họ Trương, xếp hàng năm, là đại tài chủ và đại địa chủ hữu danh ở Quan Tây.

Hai huynh đệ của hắn đều mập như nhau, mấy lần gần đây tuy thua liên tục mấy vụ buôn bán cá độ, lại vẫn mập như trước.

Nghe nói đó cũng là một thứ bệnh.

Nghe nói thứ công phu bọn họ tập làm cho bọn họ phát mập, không cần biết là ăn cái gì vào đều lòi thịt ra, cho dù ăn vào một cọng cỏ cũng biến thành thịt mỡ.

Lão nhân cũng có bệnh, mỗi ngày chỉ có thể ăn một chút nước canh lỏng để duy trì sinh mệnh, cho nên bao năm nay không có một thứ gì dẫn khởi sự thèm ăn có thể vượt qua được cánh cửa của căn ốc này.

Cho nên Quan Nhị và Trương Ngũ cũng chỉ còn nước nhịn đói.

Lão nhân bệnh hoạn đến mức chỉ ráng cầm giữ một hơi thở đó lẽ nào là đại lão bản của "Thần Tài"?

Lão bệnh đến mức cả thanh âm cũng gần như không ra tiếng, nhất định phải hít thở rất lâu mới nói ra được, nhưng trong khẩu khí của lão lại vẫn mang theo một khí thế khiếp người, xem chừng một khi lão nói ra câu nào đều là mệnh lệnh.

Lão đang hỏi Trương Ngũ:

- Ngươi đã án chiếu theo ý ta, đính hạ cuộc đánh cá với Bốc Ưng?

- Phải.

- Bốc Ưng đã tiếp nhận vụ đánh cá của bọn ta?

- Tiếp nhận hoàn toàn. - Trương Ngũ đáp. - Tôi đã giải thích cho gã rất rõ ràng, do gã tự chuẩn bị thuyền buồm và vật dụng phối bị, ra biển đi đến Phù Tang, chỉ cần có thể nội trong ba chục ngày bình an quay trở về cảng, coi như là gã thắng cuộc.

Quan Nhị chợt hỏi:

- Còn nếu gã thua?

- Thua? Là không còn gì.

- Cái gì cũng không còn?

- Cái gì cũng không còn, cả con người gã cũng không còn. - Khẩu khí của lão nhân vừa suy nhược vừa ôn hòa. - Bọn ta thậm chí có thể nói nếu quả gã thua, trên thế giới này chừng như căn bản không có một người như Bốc Ưng từng sinh ra lớn lên, mọi chuyện liên quan đến gã đều theo đó mà tan biến.

Lão nói:

- Cho nên giá đánh cá của gã có thể nói là đem tất cả quá khứ và vị lai của gã hoàn toàn đặt hết.

- Gã tại sao lại cá như vậy?

- Bởi vì gã là đổ đồ, là con bạc.

Câu trả lời của lão nhân vừa đơn giản vừa rõ ràng. Quan Nhị trầm mặc, lão nhân lại chầm chậm nói:

- Ta cũng biết trên thế giới này nếu thiếu đi một người như gã, ngươi nhất định sẽ cảm thấy rất tịch mịch, bởi vì gã luôn luôn là đối thủ giỏi nhất của ngươi. Ta cũng biết muốn tìm một đối thủ giỏi như vậy còn khó hơn xa so với tìm một trợ thủ giỏi.

Lão bỗng cười cười. Nụ cười trên khuôn mặt già nua giống như sóng nước phất động trong gió xuân:

- Nhưng vụ đánh cá này gã căn bản vốn không thể thua.

Thanh âm của lão nhân càng ôn hòa:

- Bọn ta thậm chí có thể nói, dưới tình huống bình thường, vụ đánh cá này gã vốn không thể không thắng.

Điểm đó trong giang hồ rất nhiều người đều có chung cảm nghĩ như vậy.

Căn cứ theo ước định của cuộc đánh cá, thuyền là do Bốc Ưng tự chuẩn bị, gã tuyển chọn Trần thị gia tộc của Kim Môn Đảo đến kiến tạo hải thuyền "Thiên Ưng" một người thao tác điều khiển.

Trần thị gia tộc là thế gia có nghề đóng thuyền, cũng là nhà hữu danh nhất trong nghề, nghe nói thuyền bọn họ kiến tạo chưa bao giờ bị sóng gió đánh lật.

Căn cứ theo lời nói của Trần Thiên Nhuận Trần lão tiên sinh, đại gia trưởng của Trần thị gia tộc hiện thời, chiếc thuyền Bốc Ưng ủy thác cho bọn họ kiến tạo, gỗ, đinh, buồm, đồ hình cấu trúc, cơ cấu kiến tạo, trang trí, sống thuyền, mỗi một chi tiết đều đã qua giai đoạn tuyển chọn và thiết kế đặc biệt. Trần lão tiên sinh nói:

- Con thuyền đó tuy nhỏ, lại rắn chắc giống như một con trâu nước vậy, nếu nó có thể bị sóng gió quật chìm, lão đầu tử ta cũng không còn mặt mũi nào kiếm cơm nữa.

Lời nói của Trần lão tiên sinh thông thường đều vững vàng như thuyền ông ta đóng vậy.

Hoàng A Căn là một lão ngư nhân đã có ba mươi mốt năm kinh nghiệm đánh cá trên biển. Căn cứ theo lời nói của lão, hiện tại chính là vừa qua khỏi giai đoạn "hoàng mai", giai đoạn gió dữ còn chưa đến, chính là lúc gió bão yếu nhất suốt một dọc hải dương, đặc biệt là đoạn thời gian từ tháng tư cho đến tháng năm, cơ hồ luôn luôn không có chuyện đắm thuyền.

Một lão ngư nhân có kinh nghiệm, đối với chuyện dự báo khí trời, có lúc còn chuẩn xác hơn khí cụ đo đạc tinh mật nhất.

Cho nên vị lão nhân luôn luôn dựa người trên cái ghế da trong phòng tối mới nói:

"Dưới tình huống bình thường, vụ đánh cá này gã vốn không thể không thắng".

Chỉ tiếc ông trời phong vân bất trắc, con người họa phước khó lường, tình huống của bất kỳ chuyện nào cũng đều không thể bảo trì sự thường nhật được, tai nạn ngoài ý liệu lúc nào cũng đều có thể xảy ra.

- Ngoại trừ sóng gió bão tố ra, còn có bọn cướp biển và bọn cướp lùn (ám chỉ cướp biển người Nhật) cũng là đại địch của lữ nhân vượt biển.

- Cướp biển không đáng sợ. - Lão nhân nói. - Bọn chúng cũng không thể đi hạ thủ đối với một lữ nhân đơn thân, hà huống Bốc Ưng luôn luôn giao du rộng rãi, không phải là người không rành rọt trên biển.

- Vậy gã có thể đụng phải chuyện gì ngoài ý liệu? - Quan Nhị tỏ vẻ rất quan tâm.

- Chuyện ngoài ý liệu kiểu nào cũng đều có thể xảy ra, thậm chí một cây đinh cũng có thể làm chìm thuyền.

Thanh âm của lão nhân càng hạ thấp, mục quang ngưng thị nhìn một góc nhà tối hù, qua một hồi rất lâu mới nhẹ nhàng thốt:

- Chỉ bất quá thứ tai nạn đáng sợ nhất đương nhiên vẫn là sự giận dữ của Hải Thần.

- Hải Thần?

- Phải, Hải Thần. - Thanh âm của lão nhân nhỏ như tiếng muỗi vo ve. - Đời xưa tương truyền, nghe nói trên biển có một vị cự thần tính khí hung tàn, nóng như liệt hỏa, bình nhật ẩn tàng trong ba đào, nếu có người vô ý đắc tội với ông ta, ông ta sẽ đột ngột nổi nóng, huy xuất thiết quyền, đập tan cả người lẫn thuyền.

Lão thở dài nhè nhẹ:

- Theo ta biết được, Bốc Ưng xem chừng là người rất dễ dàng đắc tội, hơn nữa không cần biết là người hay là thần, gã đều dám đắc tội.

Quan Nhị nhíu mày, lão nhân lại cười cười:

- Cho nên bọn ta chỉ có thể hy vọng Hải Thần trong khoảng thời gian này không đang ngủ vùi.

* * * * *

Hải Thần không đang ngủ! Lúc đó, một mảnh gỗ vụn mang nhãn hiệu "Thiên Ưng" đã được ngư dân phát hiện vớt lên, hơn nữa đã được người của Trần thị thế gia chứng thật đúng là con thuyền đó.

Bốc Ưng đã ngộ nạn trên biển.

Chưa đầy năm ngày, tin tức đó đã truyền khắp giang hồ, thậm chí có người còn bắt đầu lo trù bị tang lễ cho Bốc Ưng.

Nhưng Đổ Cục tịnh chưa đem phần tiền đặt cá chung cho người thắng, bởi vì bọn họ còn chưa nhận thua.

Bọn họ tuyệt không tin Bốc Ưng lại dễ dàng bị bất cứ người nào, hay bất cứ Thần nào đánh gục, bọn họ còn muốn đợi thêm nửa tháng nữa.

Trong nửa tháng đó, lẽ nào có thể có kỳ tích gì xuất hiện?

Không phải là kỳ tích

Đó không phải là kỳ tích, kỳ tích vốn rất ít khi xảy ra, đó chỉ bất quá là một lý luận rất đơn giản.

Mình phát hiện một mảnh vỡ của một chiếc thuyền có chở người, tịnh không thể đại biểu người đó đã chết, cũng không thể chứng minh bất cứ chuyện gì.

Một chiếc thuyền có bị đánh chìm hay không căn bản không có bất kỳ quan hệ gì đến sống chết của một người.

Bốc Ưng còn sống!

Trên thế gian có những người chừng như vĩnh viễn không thể chết, có rất nhiều người đáng lẽ nhất định có thể sống lâu hơn những người đó, lại đã chết từ lâu, mà những người đó vẫn còn sống nhăn.

Bốc Ưng, không còn nghi ngờ gì nữa, là thứ người đó.

Gã tỉnh dậy.

Ánh mặt trời vàng chói, sáng lạn làm sao, mỹ lệ làm sao, huy hoàng làm sao, giống như một thứ mỹ tửu ngọt lịm màu sắc vàng rực vậy, đang rưới rắc trên mình gã.

Dưới ánh dương, phảng phất là núi non xanh biếc, là rừng cây xanh rờn, là đại dương xanh thẫm, là bọt sóng trắng xóa.

Đây có phải là mộng?

Hồi tưởng đến phút giây chuyện phát sinh hồi nãy, quả thật là một cơn mộng, một cơn ác mộng.

Bầu trời vần vũ mây đen tầng tầng lớp lớp, xa xa bỗng quyện khởi một trận gió, sau đó sóng biển giống như thiết quyền của một người khổng lồ trực chỉ đấm thẳng vào ngực gã, gã phảng phất còn nghe thấy tiếng gỗ thuyền vỡ nát.

Nghe nói một người trước lúc lâm tử luôn luôn nghĩ đến những người thân cận nhất và những chuyện khó quên nhất của mình, giữa tích tắc đó, Bốc Ưng nghĩ đến người nào? Chuyện gì?

Gã cái gì cũng không nghĩ đến.

Giữa tích tắc đó, trong lồng ngực gã là một mảng trống không, cả người đều trống không, không có gì để sợ, cái gì cũng đều không tồn tại.

Lẽ nào đó là tư vị của cái chết?

Chuyện giữa một tích tắc đó phảng phất là chuyện mới trong nháy mắt nãy giờ, kỳ thật cũng không biết đã bao lâu rồi.

Bốc Ưng ngửa mặt nằm dài, bên trên là trời xanh mây trắng, bên dưới là cát mịn mềm mại.

Gã bỗng nghĩ đến Hồ Kim Tụ, nghĩ đến Bảo Bối công chúa, thậm chí còn nghĩ đến Bạch Hoạch, Trình Tiểu Thanh và Quan Nhị.

Cho đến bây giờ mới nhớ đến những người đó thật là một chuyện kỳ quái.

Hiện tại bọn họ có phải đã nghe tin dữ về gã? Có phải đã nghĩ gã đã chết? Có phải đã bắt đầu trù bị tang lễ cho gã?

Bốc Ưng chợt cười.

Gã bỗng nghĩ:

"Một người nếu quả có thể thân hành tham gia tang lễ của chính mình, đó sẽ là chuyện lý thú làm sao".

Trong tang sự, gã có thể tận mắt nhìn thấy bằng hữu của mình vì mình mà rơi lệ, cũng có thể nhìn thấy những người giả bộ như là bằng hữu của mình ngấm ngầm len lén cười cái chết của gã.

Lúc gã còn sống, những người đó đều là bằng hữu của gã, có bao nhiêu người là bằng hữu thật sự của gã?

Đợi đến lúc bọn họ phát hiện gã còn chưa chết, trên mặt bọn họ sẽ có biểu tình ra sao?

Bốc Ưng càng nghĩ càng cảm thấy lý thú, cơ hồ đã quên luôn mình vẫn còn trong hiểm nạn, rất có thể vĩnh viễn vô phương về trở lại quê hương, vĩnh viễn vô phương tái kiến bằng hữu của mình.

Gã thậm chí đã quên nhìn quanh xem nơi đây thật ra là nơi nào? Là biên duyên lục địa? Hay là một hoang đảo không người? Trong phong cảnh mỹ lệ như đồ họa này có phải ẩn tàng nguy cơ gì không? Dưới núi đồi xanh rờn này có phải có tiềm phục gì không? Có ác thú ăn thịt người không?

Gã không nghĩ gì nữa, bởi vì tư tưởng của gã đột nhiên đình chỉ, thậm chí cả hô hấp lẫn nhịp tim đều đình chỉ.

Gã chợt nhìn thấy một người, một người mà gã không bao giờ tưởng được sẽ gặp được ở một địa phương như vầy, vào chính lúc này.

Một người mà gã không bao giờ tưởng được cả đời mình sẽ gặp được.

Người đó từ dưới nước đi lên.

Bầu trời xanh trong, mặt biển xanh thẫm, người đó dùng một tư thái cực kỳ ưu nhã cổ điển chầm chậm bước ra khỏi mặt nước, nhìn như là đi ra từ trong một thần thoại cực kỳ cổ xưa.

Ánh dương vàng chói đang chiếu rọi trên thân người nàng. Da thịt nàng xem chừng ôn nhu ngọt ngào như mật ong.

Đầu tóc nàng rực rỡ ngời sáng mường tượng tơ lụa trơn mịn dưới ánh mặt trời.

Răng nàng trắng muốt, đồng tử đen nhánh, thắt lưng mềm mại uốn lượn như sóng nước vỗ về, ngực nàng lại săn chắc như núi đồi xa xa.

Cô gái đó bước ra khỏi mặt biển, lõa lồ giống như một nữ thần trong thần thoại.

Cũng không biết bao lâu sau, Bốc Ưng mới bắt đầu khôi phục lại nhịp tim và hơi thở của gã.

Nhưng gã vẫn không thể nghĩ ngợi gì.

Cả người gã đều đã bị sự mỹ lệ của nàng nhiếp đoạt, lâu thật lâu cũng vô phương tỉnh dậy.

Đó đã không còn là Bốc Ưng của bình thời nữa.

Nam tử hán lãnh tĩnh, trầm lắng, vĩnh viễn tràn đầy tự tin đối với mình, hiện giờ không ngờ đã biến thành một tên trẻ mười bảy mươi tám khờ khạo.

Đó có phải là vì thân người gã cơ hồ cũng đang hoàn toàn lõa lồ? Hơn nữa đôi mắt sáng ngời mỹ lệ kia lại khơi khơi nhìn đăm đăm lên những chỗ không nên để người ta nhìn thấy trên người gã.

Nhưng trong nhãn thần của nàng tịnh không có chút thần sắc tà dâm bỉ ổi, chỉ bất quá tràn đầy vẻ kinh dị hiếu kỳ, giống như một cô bé đột nhiên nhìn thấy một vật mà nàng chưa từng nhìn thấy qua.

Lẽ nào nàng chưa từng thấy qua nam nhân?

Nhìn thấy thứ biểu tình đó của nàng, Bốc Ưng cũng cảm thấy kỳ quái, trong đầu rất mau chóng sẽ xuất hiện rất nhiều câu hỏi.

Nhưng gã còn chưa bắt đầu nghĩ đến những câu hỏi đó, nàng đã hỏi gã:

- Ngươi là gì vậy?

Thanh âm của nàng ngọt ngào trong ngần, mỗi một chữ nói ra đều rất chậm rãi, chừng như sợ đối phương nghe không hiểu nàng đang nói gì, lại có vẻ như nàng nói chuyện vốn rất bập bẹ.

"Ngươi là gì vậy?"

Người bình thường hỏi chuyện, tuyệt không hỏi kiểu đó.

Người bình thường khi gặp một người lạ, thông thường hay hỏi: "Ngươi là ai?"

Cô gái đó lại hỏi rất tuyệt, xem chừng đối tượng nàng hỏi tịnh không nhất định là một người, cũng rất có thể là một vật, một quái vật.

- Ta là gì? - Bốc Ưng cười khổ. - Ta hình như là một người.

- Ngươi hình như là một người? - Cô gái hỏi. - Vậy ngươi thật là gì?

Nàng hỏi rất thật thà, cả một chút bộ dạng giỡn hớt cũng không có.

Bốc Ưng chỉ còn nước trả lời:

- Ta thật cũng là một người, ta căn bản là người.

- Ngươi là người? Thật là người?

- Đương nhiên là thật.

- Vậy ngươi là dạng người nào?

- Ta là người bình thường.

- Người bình thường? Có dạng người gọi là "bình thường"?

Nàng càng hỏi càng kỳ quái, những câu hỏi của nàng đơn giản giống như là một người khờ hỏi vậy.

Bốc Ưng thật không biết nên trả lời làm sao.

Cô gái đó nhìn gã lại có vẻ như coi gã là một tên khờ vậy - cả một câu hỏi đơn giản mà cũng không biết trả lời, không phải là khờ thì là gì?

Cho nên chàng chỉ còn nước nhẫn nại giải thích:

- Trên thế giới này vốn chỉ có hai thứ người, một thứ là nam nhân, một thứ là nữ nhân, có đúng không?

- Đúng. - Cô gái đó trả lời xong lại hỏi tiếp. - Vậy ngươi là thứ nào?

Bốc Ưng ngây người.

Nguyên lai câu hỏi nàng thật sự muốn hỏi không ngờ lại là câu hỏi như vậy. Nàng nhìn gã đăm đăm cả nửa ngày, không ngờ vẫn nhìn không ra gã là nam nhân.

Bốc Ưng dở khóc dở cười, lại không thể không trả lời thẳng:

- Ta là nam nhân.

- Ngươi là nam nhân? - Cô gái không ngờ lại nhảy dựng lên. - Ngươi làm sao có thể là nam nhân được? Nam nhân làm sao có thể có bộ dạng như ngươi chứ? Ngươi nghĩ ta chưa từng gặp nam nhân sao?

Bốc Ưng lại ngây người:

- Nếu ta không phải là nam nhân thì ta là gì?

- Ta cũng không biết ngươi là gì. Nhưng ngươi tuyệt không phải là nam nhân, nam nhân tuyệt không phải có bộ dạng như ngươi.

Nàng nói rất thật thà, tuyệt không giống như đang nói láo, cũng không giống như đang nói giỡn.

May là Bốc Ưng hiện tại đã dần dần trấn định lại, có thể nhẫn nhịn được:

- Nàng nghĩ nam nhân đáng lẽ có bộ dạng ra sao?

- Đương nhiên nên có bộ dạng như Bảo Bảo.

- Bảo Bảo? - Bốc Ưng hỏi. - Bảo Bảo là ai?

- Bảo Bảo là Bảo Bảo của ta, cũng là chủ nhân của ta, chồng của ta.

- Y là nam nhân?

- Y đương nhiên là nam nhân. - Trong thần sắc của nàng tràn ngập nét kiêu ngạo ngây thơ. - Y là nam nhân thông minh nhất, cường tráng nhất, năng cán nhân, đẹp trai nhất.

Bốc Ưng nhìn nụ cười sáng lạn như ánh dương của nàng, trong lòng tuy không muốn hỏi, bất nhẫn hỏi, lại vẫn nhịn không được phải hỏi:

- Nàng đã gặp qua bao nhiêu nam nhân?

- Ba người.

- Ba người? Cả đời nàng chỉ gặp được có ba nam nhân?

Cô gái gật đầu, nụ cười vẫn sáng lạn như trước:

- Nam nhân trên thế giới vốn không có nhiều, ta gặp được ba người cũng đủ rồi.

Nàng lại hỏi Bốc Ưng:

- Còn ngươi? Ngươi từ đâu đến? Ngươi đã là nam nhân thì tại sao không giống bọn họ chút nào vậy?

Bốc Ưng nói không nên lời, nhưng đối với tình huống ở đây ít nhiều gì cũng đã có chút hiểu biết.

Đây là một hoang đảo, cô gái này từ nhỏ đã lớn lên trên đảo, cả đời chỉ gặp qua ba nam nhân, ba nam nhân bộ dạng hoàn toàn khác với Bốc Ưng.

Bốc Ưng là một nam nhân rất bình thường, tuy không thể coi là thập phần đẹp trai, nhưng cũng tuyệt không khó coi, ba nam nhân kia bộ dạng lại hoàn toàn khác biệt với gã, vậy thì bộ dạng ra sao chứ?

Trong đầu Bốc Ưng lại xuất hiện rất nhiều câu hỏi, chuyện duy nhất có thể khẳng định rõ ràng là cô gái đó quả thật là một nữ nhân, không phải là thần linh, cũng không phải là quỷ hồn.

Có thể xác định được điểm đó là đã an tâm lắm rồi, Bốc Ưng thở phào một hơi:

- Có lẽ ta không phải là nam nhân, mà là quái vật. Thật ra mà nói, hiện tại cả ta cũng không biết mình là cái gì, hiện tại ta chỉ biết có một chuyện.

- Chuyện gì?

- Bụng ta thật đang đói quá.

Nữ nhân cười như tiếng chuông ngân:

- Nguyên lai bụng của quái vật cũng có thể đói sao? Quái vật bình thường ăn gì?

- Ăn thịt.

- Quái vật cũng ăn thịt?

- Không những ăn thịt mà còn uống rượu nữa. - Bốc Ưng hỏi. - Nàng có biết rượu là gì không?

- Ta biết, Bảo Bảo của ta cũng uống rượu.

- Tạ ơn trời đất.

- Quái vật có phải cũng có tên? Ngươi tên gì?

- Bốc Ưng.

- Ta tên Hải Linh. - Cô gái thốt. - Hải trong đại hải, Linh trong thần linh.

Cô gái đó nguyên lai còn có học thức.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx