sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 4 phần 2

Thần thoại

Lúc Bốc Ưng nhìn thấy cô gái tên Hải Linh là lúc vầng thái dương ban mai đã bắt đầu dâng lên, từ lúc mặt trời lên cho đến lúc mặt trời lặn, Bốc Ưng lại phát hiện ra những chyện khiến cho chàng cảm thấy kinh ngạc phi thường.

Nếu nói hoang đảo này là một thế giới, trong thế giới này chuyện khiến cho người ta kinh ngạc quả thật không ít.

Chuyện thứ nhất làm cho Bốc Ưng kinh ngạc là nữ nhân.

Không cần biết là ở bất kỳ nơi nào trong thiên hạ, chuyện khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc nhất hình như luôn luôn là nữ nhân.

Nam nhân ở đây có lẽ thật chỉ có ba người, nhưng nữ nhân lại không ít, mà còn đều một dạng như Hải Linh, khỏe mạnh, hoạt bát, y phục trên người cũng không hơn Hải Linh bao nhiêu.

May là lúc đó Bốc Ưng đã hoàn toàn khôi phục lại sự trấn tĩnh, may là gã cũng không phải là chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân.

Trên sự thật, nữ nhân mỹ lệ mà gã đã từng gặp qua rất có thể còn hơn xa so với đại đa số nam nhân trên thế gian.

Những cô gái này lại xem chừng đều giống hệt như Hải Linh, đều rất ít khi nhìn thấy nam nhân.

Lúc gặp Bốc Ưng, bọn họ cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc, rất hiếu kỳ, có người thậm chí còn có vẻ sợ sệt, không khác gì thật đã gặp phải một quái vật.

Trong mắt bọn họ, nam nhân chân chính đáng lẽ có bộ dạng ra sao?

Bốc Ưng không nghĩ ra.

Chuyện thứ hai làm cho Bốc Ưng cảm thấy kỳ quái là tất cả mọi hưởng thụ trên hoang đảo này còn nhiều hơn nhiều so với trong tưởng tượng của gã.

Gã vốn nghĩ những cô gái này tối đa cũng chỉ bất quá là ăn ở trong những hang động, trong động tối đa cũng chỉ bất quá có chút thiết bị và trang sức thô thiển, đồ ăn thức uống đơn sơ cũng có thể tưởng tượng được.

Ở đây lại là một hoang đảo xa lìa hồng trần, chuyện hưởng lạc an dật trong nhân thế đều bất quá là thần thoại trong mộng ở đây.

Khiến cho người ta hoàn toàn không tưởng nổi là: mọi thứ Bốc Ưng giờ phút này nhìn thấy ở đây mới là thần thoại.

Trên hoang đảo này không ngờ có một tòa lâu đài đỉnh nhọn giống như cung điện trong thần thoại, Bốc Ưng đi khắp thiên hạ cũng chưa bao giờ nhìn thấy kiến trúc kỳ lạ hoa lệ như vậy.

Trong đại sảnh trưng bày đủ thứ đồ trang trí kỳ xảo, tất cả lồng đèn đều là dùng thủy tinh điêu khắc thành, hòa với chân đèn vàng ròng.

Trên một cái bàn tròn làm bằng một miếng gỗ dày, bày đủ thứ đồ ăn ngon lành và rượu nguyên chất.

Nếu chỉ nói về rượu, trên bàn đã có hơn năm chục loại, trong đó còn có rượu mật và rượu Bồ Đào chuyên chở bằng thuyền từ tận Ba Tư tới, cũng có Thiêu Đao Tử và Nhị Oa Đầu cay xé ruột gan nóng như lửa từ Bắc phương.

Đồ ăn ngon cũng được đựng trong chén dĩa vàng ròng, bao gồm đủ thứ khẩu vị từ khắp nơi trên thế giới, ngoại trừ vòi voi, môi dã nhân, và bướu lạc đà ra, cơ hồ cái gì cũng có.

Nhưng chân chính làm cho Bốc Ưng động dung lại là một thanh đao, một thanh đao kỳ quái, thân đao đặc biệt rộng to, lại ngắn ngủn.

Vỏ đao dùng một thứ kim loại màu vàng đục chế thành, trên mặt khảm bảy viên bảo thạch trong ngần kim quang thiểm diệu, chỉ có thương gia Ba Tư cực kỳ rành rọt mới có thể phân định được giá trị chân chính của mấy viên đá kim cương đó.

Thanh đao đặt trên một giá đao cũng không biết là dùng gỗ gì chế ra, Bốc Ưng muốn đến bạt đao.

Nhưng Hải Linh lập tức cản chàng:

- Bảo Bảo nói thanh đao này không được động đến.

- Sao vậy?

- Bởi vì thanh đao tròn đó động đến là phải thấy máu. - Hải Linh đáp. - Ta sợ nhất là nhìn thấy máu.

Bốc Ưng chầm chậm ngồi xuống, qua một hồi rất lâu mới nói:

- Ta nhận ra thanh đao này.

- Ngươi nhận ra?

- Thanh đao này tên là Thiên-Địa-Thần-Phật-Nhân-Quỷ-Thú Thất Sát đao, kiến Thần sát Thần, kiến Quỷ sát Quỷ.

- Thanh đao đó hung quá.

- Danh đao bảo kiếm trong thiên hạ đều là hung khí, thanh đao này vẫn không được coi là hung nhất.

- Thanh đao hung nhất là đao nào?

- Là Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ.

- Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ? Đó là tên của thanh đao đó?

- Phải.

Bốc Ưng lại nói:

- Cổ xưa tương truyền, hai thanh đao đã từng quyết đấu bảy lần, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ thắng cả bảy lần, nhưng vẫn vô phương bức thanh đao này tuột khỏi tay.

- Còn sau đó?

- Sau đó chủ nhân của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ và chủ nhân của thanh đao này hóa địch thành bạn, ước định chung thân không tương đấu nữa, nhưng thanh đao này và chủ nhân của nó lại đột nhiên biến mất, không ngờ nó lại đang ở đây.

- Thanh đao này luôn luôn nằm trên giá.

- Nàng có biết thanh đao này sao lại đến đây không?

- Ta nghe Bảo Bảo nói chàng đã đánh bại chủ nhân của thanh đao này, đem đao về đây. - Hải Linh đáp. - Đó hình như là chuyện mười bảy mười tám năm trước rồi.

Nàng nói rất nhàn nhã, xem chừng đó vốn chỉ bất quá là chuyện nhỏ rất bình thường, nhưng Bốc Ưng nghe được lại giật mình động dung.

Gã đương nhiên hiểu được chuyện này là đại sự kinh người tới cỡ nào, gã càng không tưởng được "Bảo Bảo" của cô gái này không ngờ có thể đánh bại được một sát tinh đã tung hoành giang hồ năm xưa, Mặc Thất Tinh.

Càng làm cho người ta thất kinh là binh khí võ lâm danh gia bày biện làm đồ trang trí ở đây còn không phải chỉ có một thanh Thất Sát đao đó.

Gã rất mau chóng phát hiện ra thương của Dương gia ở Lũng Tây, Kê Trảo Liêm của Vương gia ở Hoài Nam, Tiên Tử Tiên của Đỗ gia ở Lương Châu, Lưu Tinh Chùy của Triệu gia ở Cam Châu, thậm chí còn có kiếm của Cố gia ở Ba Sơn.

Binh khí thành danh của những người này toàn là vật tùy thân mang sát bên mình.

Nói tới Ba Sơn là nói tới: "Kiếm tại nhân tại, kiếm vong nhân vong". Những cao thủ đã từng tung hoành một thời đó lẽ nào đều đã bại dưới tay "Bảo Bảo"?

Bảo Bảo đó là ai?

Bốc Ưng bắt đầu ăn, ăn ngon lành, gã cần ăn nhiều để bổ sung thể lực, bởi vì gã chợt phát giác mình sẽ phải đối diện với một cao thủ siêu cấp cực kỳ thần bí, cực kỳ cổ quái, cực kỳ đáng sợ.

Con người đó sẽ dùng thái độ ra sao đối với gã? Trước mắt gã cả một chút bóng dáng cũng chưa thấy, nhưng gã lại có một dự đoán bất an, một thứ dự đoán tràn ngập điềm bất tường hung sát.

Gã biết mình nhất định phải cẩn thận lưu ý, gã tin mình sắp đối diện với một nguy cơ không tiền khoáng hậu, cái mạng của gã rất có thể cũng sẽ như những binh khí kia, sẽ bị "Bảo Bảo" lưu ở đây.

Bất hạnh nhất là dự đoán của gã luôn luôn rất linh nghiệm.

Căn cứ theo truyền thuyết của những thương gia lữ nhân đi biển lâu ngày, rượu đỏ dùng bồ đào chưng cất thành cũng bổ phi thường, không những bổ máu, mà còn cường thân.

Bốc Ưng uống cạn ba chén lớn rồi mới hỏi Hải Linh:

- Nàng nói cả đời nàng tổng cộng chỉ gặp ba "nam nhân"? Trừ Bảo Bảo của nàng ra, còn có hai người nào nữa?

- Một người là bá bá của ta, tên là Vô Danh Tẩu, nhiều năm về trước đã đi vùng hải ngoại xa xăm, cho tới nay còn chưa về. - Hải Linh đáp. - Còn có một người là thúc thúc của ta, cũng đã ẩn cư từ rất lâu.

- Ông ta ẩn cư ở đâu?

- Trên đảo Hải Thần này của bọn ta.

- Nàng có thể dẫn ta đi gặp ông ta không? - Bốc Ưng hỏi.

- Không được.

- Sao vậy?

- Bởi vì chỗ ẩn cư của ông ta là một căn nhà nhỏ dưới đất không có cửa, cũng không có cửa sổ, không ai tiến vào được.

Hải Linh nhìn Bốc Ưng, ánh sáng như bảo thạch láy động trong đồng tử. Mỗi lúc nàng nhìn Bốc Ưng, trong đồng tử đều có thứ ánh sáng đó.

Nàng lại nói:

- Nhưng nếu ngươi chỉ bất quá muốn nhìn bên ngoài, ta có thể dẫn ngươi đi.

- Ta vốn chỉ bất quá muốn đứng ngoài nhìn xem. - Bốc Ưng cười khổ. - Căn nhà nhỏ đó của nàng, ta tạm thời còn chưa muốn đi vào.

Gã, không còn nghi ngờ gì nữa, đã đoán ra căn nhà đó vốn là loại nào.

* * * * *

Một cỗ quan tài, mai táng dưới đất.

Một người chết nằm trong quan tài và một người sống nằm trong nhà có gì khác biệt nhiều chứ?

Một tảng mộ bia dựng trước mộ phần và bài vị đằng trước, còn có gì khác biệt?

Bất đồng lớn nhất cũng chỉ bất quá là một "đàn chỉ", một búng tay, mấy chục năm tuổi tác, mấy chục năm ngắn ngủi, búng tay một cái là đã qua.

"Tiêu Đàn Chỉ chi mộ".

Trên mộ bia chỉ khắc năm chữ đơn giản đó, Tiêu Đàn Chỉ chỉ bất quá là tên của một người.

Trong giang hồ hiện nay còn có bao nhiêu người nhớ tên của người đó?

Nếu không có mấy người nhớ cái tên đó, vậy cái tên đó và và tên của ngàn ngàn vạn vạn người khác có gì khác biệt?

Bốc Ưng nhìn, thở dài:

- Không tưởng được "Nhất Đàn Chỉ động cửu thập thành" Tiêu tiên sinh cũng ở đây.

- Ngươi biết ông ta?

- Ta biết ông ta? - Bốc Ưng cũng tự hỏi mình. - Ta có biết ông ta không?

Gã vốn nên biết về ông ta, Tiêu Đàn Chỉ danh động cửu châu, trong giang hồ ai mà không biết.

Nhưng người thật sự biết ông ta, đã từng gặp ông ta, lại chừng như không có mấy ai, thậm chí cả dung mạo của ông ta ra sao, thân người cao thấp ra sao, tuổi tác già trẻ ra sao, trong giang hồ cũng không có mấy ai biết được.

Trong ký ức của Bốc Ưng không ngờ không có một chút tư liệu nào liên quan đến hình mạo của vị Tiêu tiên sinh đó.

Chuyện duy nhất có thể xác định là ông ta nhất định rất giống "Bảo Bảo" kia, cho nên Hải Linh mới có thể nghĩ rằng bộ dạng của bọn họ là "nam nhân", mà Bốc Ưng chỉ bất quá là một quái vật.

Nếu Bốc Ưng là quái vật, nam nhân có bộ dạng ra sao đây?

Lúc đó xa xa trên mặt biển đột nhiên truyền đến tiếng còi sừng tê giác, Hải Linh nhảy lên hoan hô:

- Bảo Bảo đã về rồi.

Cố sự Hải Thần

Nguyên một con dê hồi nãy còn quay nướng trên lò phát ra tiếng tí tách giòn tan đã được một nữ nô Ba Tư tóc vàng dùng một cái mâm vàng ròng khảm bảo thạch đỏ bưng lên.

Chủ nhân lập tức đứng dậy, thò tay vào hốc mắt của con dê nướng nóng nghi ngút, móc một con mắt dê nóng hổi ra, còn lem máu tanh, để lên một cái dĩa bạch ngọc sai người đưa đến trước mặt khách nhân.

Khách nhân là Bốc Ưng.

Một con mắt dê như vậy, cả Gia Cát Thái Bình cũng ăn không vô, hà huống là người khác?

Nhưng Bốc Ưng lại đã nuốt hết.

Gã biết đó là một trong những thứ lễ tiết bảo quý nhất để đối đãi khách nhân trong những tôn giáo thần bí. Gã không do dự ăn liền con mắt dê đó, không những mặt không đổi sắc, mà còn nhai rất kỹ.

Chủ nhân cười lớn.

Tiếng cười của y sắc bén giòn giã, giống như một mũi dùi vậy, lúc nào cũng có thể đâm xuyên màng nhĩ người ta.

Người y cũng giống như một mũi dùi nhọn vậy, lúc nào cũng có thể đâm xuyên tâm tạng của bất cứ một ai.

Bốc Ưng chưa từng thấy người nào ốm yếu, thấp bé, lưng gù, bụng phệ, dung mạo méo mó, tứ chi cong vẹo, hình dáng nguyên người đều kỳ quái, hơn nữa còn co giật không ngưng như vậy.

Nhưng một người như vậy lại tràn ngập tính cách xâm lược nguy hiểm vô bì, trên mặt cũng mang theo một khí thế khó tả, phảng phất vĩnh viễn đều nắm trong lòng bàn tay sinh tử mệnh vận của người ta.

Người đó đương nhiên là chủ nhân của "Hải Thần đảo" này.

Người đó rất có thể căn bản không phải là một người, mà là một vị Thần biển, là Hải Thần.

Nữ nô Ba Tư châm rượu săn chắc cao ráo đẹp tuyệt, toàn thân đều tràn đầy khí lực nhún nhảy, nếu không phải khóe mắt đã có nếp nhăn, nhìn chỉ bất quá là một thiếu nữ mười tám mười chín.

- Ả tên là Y Sa Mỹ. - Chủ nhân giới thiệu. - Ả là Tổng quản của tất cả các nữ nhân ở đây, huấn luyện bọn họ từ nhỏ. Ả đến từ Ba Tư, nghe nói vốn là Thánh cô trong một tôn giáo thần bí gọi là Bái Hỏa giáo.

Chủ nhân lại cười nói:

- Ả luyện một thứ công phu thần bí quỷ dị, ta có thể bảo chứng ả tuyệt không thể thua dưới tay bất kỳ cao thủ nữ tử nào khắp vùng biển, Bốc tiên sinh nếu có hứng thú, có thể thử một phen.

Bốc Ưng cũng cười:

- Hứng thú của ta đối với mỹ nữ cũng may là không ở phương diện đó.

Gã còn chưa nhìn ra thực lực của vị chủ nhân kia, lại đã nhìn ra nữ nô Ba Tư tên gọi Y Sa Mỹ tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ, lực chiến đấu rất có thể duy trì được trên ba canh giờ, trong võ lâm Trung Nguyên e rằng cũng không tìm ra được một nữ nhân như vậy.

Sinh tử tương tranh, thể lực và khả năng chịu đựng, không còn nghi ngờ gì nữa, là một trong những điều kiện liên quan đến thắng bại.

Các cô gái được Y Sa Mỹ huấn luyện, lực chiến đấu hiển nhiên cũng cực kỳ đáng sợ, chỉ có Hải Linh là ngoại lệ.

Nàng chỉ là một cô gái ôn nhu, đặc biệt lúc ở bên cạnh chủ nhân nàng, càng hiển lộ nét thỏa mãn hạnh phúc.

Lúc chủ nhân nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng khi nhìn Bốc Ưng, tia sáng trong mắt y biến thành ảm đạm, thậm chí còn hiển lộ nét giận dữ, đột nhiên phẩy tay đuổi các cô gái lui ra ngoài hết, cả Hải Linh cũng lui ra.

Lúc trong đại sảnh chỉ còn lại Bốc Ưng và y, y lập tức lại khôi phục sự lãnh tĩnh, uy thế và tự tin. Nếu mình chú ý quan sát y kỹ càng, còn có thể phát hiện một thứ khí chất ưu nhã như đám quý tộc.

Đó đương nhiên là kết quả của bao nhiêu năm ở trên cao nhìn xuống người ta.

Lúc y đối diện với Bốc Ưng, y cũng mang theo một thứ ưu việt khó tả, phảng phất lúc nào cũng có thể quyết định sinh tử mệnh vận của Bốc Ưng.

- Ngươi là Bốc Ưng?

- Phải.

- Ta có nghe nói về ngươi, những năm gần đây danh tiếng của ngươi trong giang hồ rất vang vọng. - Y điềm đạm cười nói. - Chỉ tiếc ta đã là người đã thoái lui khỏi giang hồ từ lâu.

Y hỏi Bốc Ưng:

- Ta nghĩ ngươi đối với một người như ta nhất định rất hiếu kỳ.

Bốc Ưng cũng không che giấu điểm đó, lập tức trả lời:

- Phải.

- Vậy hiện tại ngươi có thể hỏi ta, ta quyết định đem mọi chuyện nói cho ngươi biết.

Chuyện Bốc Ưng thấy hứng thú nhất đương nhiên là con người y, không tưởng được vị chủ nhân thần bí đó không ngờ đã nói ra rất mau lẹ:

- Ta là Mặc Thất Tinh, bọn ta có chín sư huynh đệ, thuộc một môn phái thần bí, tuổi tác và xuất thân của chín người đều khác biệt rất nhiều, có những người trước đây bốn năm chục năm đã xuất đạo, có người cho đến hiện tại vẫn còn là một tiểu hài tử.

- Trước đây bốn chục năm có một quái kiệt như sao chổi quét dọc giang hồ là Mặc Ngũ Tinh, là đồng môn của ngươi?

- Phải. - Mặc Thất Tinh đáp. - Chỉ bất quá võ công và binh khí bọn ta luyện đều khác biệt.

- Ngươi luyện đao? Có phải là thanh Thất Sát đao kiến Thần sát Thần, kiến Quỷ sát Quỷ?

Mặc Thất Tinh vẫn bảo trì vẻ lãnh tĩnh:

- Chỉ tiếc thanh bảo đao kiến Thần sát Thần của ta không phải là đối thủ của "Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ", Ma Giáo mà lão ta sáng lập thế lực càng lúc càng lớn, ta chỉ còn nước ra vùng hải ngoại xưng Vương trên biển, người của các quốc gia vùng Nam Hải đều kính sợ ta như một thiên thần, cho nên đặt cho ta ngôi vị "Hải Thần".

- Hải Thần?

- Là Hải Thần. - Mặc Thất Tinh đáp. - Vị Thần biển cả tung hoành thất hải, kim ngân nữ sắc của các quốc gia Nam Hải, bất kỳ ta đòi cái gì là được cái đó, cả đời không xài hết.

Y bỗng thở dài:

- Nhưng trong lòng ta lại luôn luôn có niềm tiếc nuối vô phương bồi đắp được.

- Ngươi tiếc nuối cái gì?

- Nữ nhân?

- Nữ nhân? - Bốc Ưng vốn không hiểu, nhưng lập tức minh bạch. - Phải, đương nhiên là nữ nhân.

Mục quang của Mặc Thất Tinh dừng lại trên thanh bảo đao, qua một hồi rất lâu mới chầm chậm thốt:

- Ta tung hoành thiên hạ, dọc ngang vô địch, nam nhân thấy ta chỉ có khoanh tay nạp mạng, nữ nhân gặp ta cũng không ai dám không nghe lời, chỉ tiếc...

Thần sắc của y lại biến thành ảm đạm, Bốc Ưng lại nói tiếp giùm y:

- Chỉ tiếc ngươi vĩnh viễn không biết trên thế giới này có nữ nhân nào thật sự thích ngươi hay không.

Mặc Thất Tinh biến sắc, mục quang như ngọn lửa chiếu ra những tia sáng chói ngời.

Bốc Ưng lại thần sắc bất biến, thản nhiên nói tiếp:

- Bởi vì ngươi bẩm sinh là người hình dáng kỳ quái, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy thấp kém, nhưng một nữ nhân nếu trong đời chưa từng gặp nam nhân khác, có lẽ sẽ nghĩ nam nhân trên thế gian đều có bộ dạng đó. Ngươi nghĩ đến chỗ đó, đương nhiên làm liền, không thể không làm, cho nên trên thế gian mới xuất hiện đảo Hải Thần này, cũng có một cô gái như Hải Linh vậy.

Mặc Thất Tinh chung quy thở dài.

- Phải, chuyện là như vậy. - Y thốt. - Ta không để Hải Linh nhìn thấy bất cứ nam nhân nào, chỉ là hy vọng nàng nghĩ nam nhân trong thiên hạ đều xấu xí hình dáng kỳ quái như ta, Vô Danh Tẩu và Tiêu Đàn Chỉ vốn là hóa danh của ta sử dụng trong giang hồ.

Bốc Ưng cũng thở dài:

- Một mình ngươi hóa thân làm ba, ba hóa thân đều danh chấn giang hồ, quả thật là một kỳ tài vĩ đại, làm cho người ta khâm phục.

- Chỉ tiếc kế hoạch tuyệt đối chu mật của ta lại vì ngươi mà đã bị phá hủy. - Mặc Thất Tinh thốt. - Hiện tại Hải Linh đã nhìn thấy ngươi, ta cho dù có giết ngươi cũng không cứu vãn được nữa.

Y tuy tận lực khống chế lấy mình, nhưng trong mắt vẫn vằn vện những tia máu phẫn nộ đỏ hoét.

Một người chứng kiến bao nhiêu năm tâm huyết của mình trôi dạt theo dòng nước, cho dù có hàm dưỡng đến cỡ nào cũng khó tránh khỏi bi thống phẫn nộ.

Bốc Ưng hiểu rõ điểm đó.

- Ta không trách ngươi, ngươi cho dù có giết ta, ta cũng không trách ngươi. - Bốc Ưng nói. - Bằng vào võ công của ngươi, muốn giết ta tuy không khó, cũng không phải dễ, ngươi làm như vậy có lẽ còn có thể đạt được chút lạc thú, có lẽ còn có thể phần nào bù đắp lại những tổn thất của ngươi.

- Ngươi nghĩ thật là chu đáo. - Mặc Thất Tinh thốt. - Không lạ gì người trong giang hồ đều nói ý tưởng của Bốc Ưng tuy luôn luôn cổ quái, nhưng lại chu đáo kỹ càng, không ai bì kịp.

Y lại thở dài:

- Chỉ tiếc hiện tại ta đã đã không còn thấy giết người là trò vui nữa.

- Hiện tại ngươi khoái làm gì?

- Đi săn.

Bốc Ưng đồng ý:

- Ưng dương mục dã, thố tẩu lộc bôn, chó săn phóng trước đầu ngựa, bộc phó theo hầu sau đuôi, đó quả thật là một thứ du hí cao quý, hơn nữa nhất định lý thú phi thường.

Thần thái của Mặc Thất Tinh đã khôi phục lại vẻ thong dong:

- Đó không những là cao quý, mà còn ưu nhã phi thường, cả lúc sử dụng bạo lực cũng ưu nhã phi thường.

- Thứ bạo lực có mặt ưu nhã cao quý? - Bốc Ưng cười. - Chỉ tiếc phần ưu nhã và cao quý đó, dã thú không thể hiểu được.

- Dã thú đương nhiên không hiểu, nhưng người hiểu.

- Người?

- Không sai, người.

- Hiện tại thứ ngươi săn là người?

- Phải.

Bốc Ưng ngẩn người.

Mặc Thất Tinh điềm đạm nói tiếp:

- Bởi vì so sánh vạn vật, vô luận là về đấu chí hay đấu lực, người luôn là đối thủ tốt nhất, đặc biệt là...

Y cũng cười cười, mục quang lại như mũi dùi ghim chặt lên người Bốc Ưng:

- Đặc biệt là người như các hạ.

Bốc Ưng cũng cười, cười khổ.

- Muốn tìm một người như các hạ tuyệt không phải là chuyện dễ. - Mặc Thất Tinh thốt. - Ta nhớ các hạ hồi nãy hình như có nói muốn đền đáp cho ta một chút ít, vậy xin các hạ bây giờ đáp ứng một thỉnh cầu nho nhỏ của ta.

- Ngươi có phải muốn ta làm vật săn của ngươi, để ngươi thống thống khoái khoái đi săn lần này?

- Nếu ta nói như vậy, khó tránh khỏi quá vô lễ.

- Vậy ngươi nói sao đây?

- Đây chỉ bất quá là một trường cạnh tranh, một sự cạnh tranh công bình phi thường. - Mặc Thất Tinh thốt. - Tuy người bên ta đông hơn chút đỉnh, nhưng ta lại là người tàn phế hình dạng kỳ quái, các hạ tứ chi linh hoạt, thân thể kiện toàn, điểm đó ta tịnh không chiếm tiện nghi của các hạ.

- Có lý.

- Trên đảo nhỏ này tuy các nơi đều có mai phục, nhưng nhất định đối phó không được một chuyên gia như các hạ.

- Lúc ta đến đã nhìn thấy một hầm bẫy cọp kiểu của thổ dân trên đảo Nam Dương Mã Lai và hai cái bẫy răng cưa kiểu của người Thượng vùng Tây Nam Dã Nhân Sơn, bài bố rất hung ngoan tinh diệu.

- Các hạ quả nhiên là chuyên gia.

- Chỉ tiếc chuyên gia cũng như người thường, một khi té vào hầm bẫy là nhất định phải chết.

- Ta có thể để cho các hạ đi trước một canh giờ.

- Đi về hướng nào? - Bốc Ưng hỏi. - Đi đến đâu?

- Bên bờ biển phía đông có một con thuyền lá đang thả neo, lương thực và nước ngọt trên thuyền đều đã được chuẩn bị sung túc, tuyệt đối có thể chở các hạ bình an đến Mân Hải. - Mặc Thất Tinh đáp. - Chỉ cần các hạ có thể đến đó, là đã có thể cao bay xa chạy, một đi không trở lại.

- Nghe có vẻ đây là một chuyến giao dịch rất công bình.

- Ngươi nhận chứ?

Bốc Ưng mỉm cười:

- Các hạ hình như tịnh không cho ta một đường lựa chọn nào khác.

Lúc đó bằng hữu của Bốc Ưng đang trù bị tang lễ cho gã.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx